Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 182

Tác giả: Chấp Loạn

Giống như các tướng, Lan Lăng Vương cũng mím chặt môi, mặt sầu lo.
Chờ giọng nói của mọi người ngừng lại, hắn lạnh lùng nói: "Hơn nữa, hắn còn tính vươn tay về phía A Khởi của ta. Chẳng qua ta duy trì thái độ quá cương quyết, lại có năng lực từng này, cho nên mới kiêng kỵ."
Sắc mặt chúng tướng của càng khó coi hơn. Trương Khởi là nữ nhân của Lan Lăng Vương, cũng là chủ mẫu của bọn họ. Nếu như Cao Trạm thật muốn vươn tay về phía của nàng..., kết quả sau cùng, chỉ có thể liều ૮ɦếƭ đánh một trận!
Lan Lăng Vương tiếp tục nói: "Với chuyện Kinh châu, bệ hạ không hề hứng thú, hắn triệu kiến ta chuyến này, căn bản chưa từng nhắc tới. Theo như lời ở bên trong, những chuyện này đều là một chút chuyện thị phi của phụ nhân và gia quyến." Nói tới chỗ này, Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên, hắn mím môi, nói từng chữ: "Chư khanh, quốc chủ hoang đường, chúng ta không thể không phòng."
Chúng tướng đều hiểu ý tứ của hắn, đồng loạt cúi đầu ôm quyền: "Quận Vương nói phải!"
Dương Thụ Thành đứng ở bên ngoài, thấy mọi người trong thư phòng bắt đầu thương nghị chuyện này, từ từ, hắn ôm lấy cổ bị gió lạnh thổi đến cứng đờ.
Quay đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn một lúc, vẻ mặt hắn dễ chịu, biểu tình có chút tịch mịch bi thương.
Ở bên trong Tây Uyển, Trịnh Du ngồi ngay ngắn trong phòng ngủ.
Từ khi bị buộc phải dời đến nơi này, cả người nàng càng lộ vẻ ủ dột. Nghe thấy giọng nói nhỏ của đám người hầu từ bốn phía truyền tới, tâm tình Trịnh Du cực kỳ phiền não. Trong bụng căm hận nói: bọn nô tài kia đều ở đây bàn tán cười nhạo ta!
Nghĩ tới đây, nàng vụt đứng lên. Mới vừa vọt tới cửa phòng, nàng cắn răng đứng lại, gọi: "Người đâu. Thay quần áo cho ta, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn trở về Trịnh phủ."
"Vâng."
Chúng tỳ nữ vừa đem đồ chuẩn bị tới, lại thấy Trịnh Du không nhúc nhích đứng ở đó.
Thời gian này nàng thường như vậy, chúng tỳ nữ nhìn thoáng qua lẫn nhau, cúi đầu xuống.
Trịnh Du đờ đẫn đứng ở đó, tuyệt vọng thầm nghĩ: Trở về Trịnh phủ có ích lợi gì? Trở về Trịnh phủ thì có ích lợi gì? Cao Trường Cung bây giờ, không phải là người ban đầu đề nghị cưới với nàng. Lúc ấy, mẫu thân của nàng còn có thể hô to gọi nhỏ với hắn. Hiện tại, cho dù tộc trưởng Trịnh thị đối diện với hắn, cũng sẽ cúi đầu khom lưng? Nàng trở về cầu xin trợ giúp. Bọn họ chẳng những không giúp được, lại chỉ biết quát mắng nàng.
Nghĩ đến ngày mai, nàng bị Cao Trường Cung buộc dời đến Tây Uyển, sau khi tin tức truyền tới Trịnh phủ, tộc trưởng hay mẫu thân trước tiên đều sẽ phái người quát lớn, mắng nàng vô dụng!
Suy nghĩ một hồi, nàng bỗng dưng quay đầu, mới vừa đi hai bước, lại dừng lại nói với tỳ nữ thân cận: "Ôn nhi, hôm nay không phải ngươi hầm cháo tổ yến cho ta sao? Đi hâm lại rồi bưng đến đây."
"Vâng."
Không lâu sau, cháo tổ yến liền được bưng lại. Trịnh Du nhìn bát cháo nóng hổi, ánh mắt lóe lên, mỉm cười nói: bắt đầu từ hôm nay, mỗi đêm ta bưng một bát cháo cho hắn. Sẽ có một ngày, hắn thịnh tình khó chối, sẽ nhịn không được mà uống hết.
Dương Thụ Thành đứng ở ngoài thư phòng, một canh giờ trôi qua, bên trong vẫn còn nghị luận. Nghe được âm thanh mơ hồ truyền ra, hắn nghĩ thầm: Cũng không biết thương lượng lượng tới khi nào đây. Không có chuyện nào quan trọng hơn chuyện này. Chỉ sợ thương lượng mấy ngày cũng không bao giờ hết. Đang suy nghĩ như vậy thì khóe mắt của hắn liếc thấy hai bóng người quen thuộc. Hắn híp mắt, bình tĩnh nhìn phía bên kia.
Bóng người quay lưng về phía của hắn, chính là Trương Khởi, nàng đang ngăn một người nói gì đó. Đúng rồi, người nói chuyện với nàng, chính là vương phi Trịnh thị.
Nghĩ đến ý của Quận Vương nói phòng bị với vương phi, Dương Thụ Thành nheo lại mắt, chuyên chú theo dõi.
Lan Lăng Vương vừa vào phủ đã vào thư phòng, Trương Khởi nhàn rỗi sinh nhàm chán, bèn đi dạo bên ngoài. Mới vừa tới đến cửa vườn hoa, nàng liền chạm mặt Trịnh Du hiền huệ dịu dàng đang bưng canh nóng.
Trương Khởi vừa thấy Lan Lăng Vương kiểu cách, thì biết rõ bọn họ có chuyện quan trọng cần thương lượng, bây giờ thấy Trịnh Du tiến đến, liền không có lui qua một bên như thường ngày, mà là đứng ở đó, mỉm cười với nàng nói: "A Du, đây là cháo đưa cho Trường Cung sao?"
Trong bóng tối, thân hình nàng đứng thẳng thon dài như ngọc, cho dù không có bao nhiêu ánh sáng, mặt mày kia lúc ẩn lúc hiện lộ ra ánh sáng rực rỡ mê người. Chỉ hận đoán không được tâm ý của bệ hạ, cho dù nàng thông qua tay Hòa Sĩ Khai dâng bức họa vẽ Trương Khởi đến trước mặt bệ hạ. Nhưng mà hôm nay thấy Cao Trạm, bên ngoài lời nói của hắn, hẳn là không có lộ ra nửa điểm ý tứ về phương diện này, thật là khiến người thất vọng. Nàng vốn nghĩ, mặc dù Cao Trạm từng nhìn thấy Trương Khởi, hơn nữa thấy không chỉ một lần, có thể đặt bức họa giống như đúc ở bên cạnh, cả ngày lẫn đêm nhắc nhở hắn còn để lọt lưới một mỹ nhân như vậy, Cao Trạm rất háo sắc, hơn nữa lại thích động thủ với họ hàng, nói không chừng sẽ không quan tâm gì mà xuống tay.
Thấy Trương Khởi hỏi mình, Trịnh Du sắc mặt khẽ biến xanh, nàng cắn môi muốn nói đôi câu hòa hoãn, nhưng oán hận kia chất đống ở trong lòng khắc cốt ghi tâm, nàng cười lạnh nói: "Thế nào, không thể đến sao?"
Nghe được giọng nói của nàng không có ý tốt, Trương Khởi khẽ mỉm cười, nói: "Có thể đến." Dưới bóng đêm, Trương Khởi khẽ nghiêng đầu, lúc này, Trịnh Du đột nhiên phát hiện, lại nhìn thấy phụ nhân này lần nữa, nàng chẳng những đẹp hơn, toàn thân cao thấp, còn lộ ra một loại ánh sáng nhu hòa. Loại nhu hòa này, do tự tin và bình thản, không còn xinh đẹp chói lòa quá mức như lúc gặp mặt hơn một năm trước. Trương Khởi lúc đó xinh đẹp quá mức, trên thực tế ẩn giấu sự hoảng sợ không biết phải làm sao.
Là cái gì cho nàng sự tự tin như vậy, là ai khiến cho nàng - đứa con gái riêng, loại tiện nhân đã định trước chỉ có thể làm đồ chơi cho người khác, lại có sự nhu hòa bình thản này? Cao Trường Cung người này, quả là sự sỉ nhục trong giới quý tộc! Đối với loại nữ nhân xuất thân thấp hèn cũng yêu thương đến thế, hắn quả thật, quả thật phản bội vinh dự xuất thân quý tộc của hắn!
Ghen ghét lẫn lộn ở bên trong, Trịnh Du the thé nói: "Trương thị, ngươi chớ đắc ý! Ở chỗ này, còn chưa tới lượt ngươi đắc ý!"
Cái này là muốn cãi nhau với nàng sao? Trương Khởi tựa như giật mình, thời gian này nàng đã đủ an tĩnh rồi, an tĩnh so với nàng ngày trước hoàn toàn bất đồng, chẳng lẽ, nàng thật sự biểu hiện ra là rất hả hê sao? Rõ ràng không có mà.
Nghiêng đầu, Trương Khởi không nhịn được cắn môi cười một tiếng, nàng ôn tồn với Trịnh Du: "A Du, ngươi luống cuống." Một câu nói làm cho Trịnh Du hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại, Trương Khởi liếc nhìn chén cháo trong tay nàng, nói: "Trường Cung đang nghị sự, không muốn người khác quấy rầy, A Du, chén cháo này của ngươi không cần mang đến." Dừng một chút, nàng lại nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn đưa, không bằng đưa cho ta đi." Chẳng qua là vừa vào tay, sẽ vứt sạch hoặc ném sang một bên, cũng không chừng.
Trịnh Du cười chói tai nói: "Trương thị, ngươi đừng quên, ta chính là Lan Lăng Vương phi." Nàng cay nghiệt nhìn chằm chằm Trương Khởi, sau khi nhìn lên nhìn xuống một lần đánh giá nàng, lạnh giọng nói: "So với người ai cũng có thể làm chồng, tiện nhân ngủ với nhiều nam nhân, cao quý nhiều!"
Lời này chói tai như vậy!
Trương Khởi cau mày, nàng lắc đầu một cái lui sang một bên. Thấy nàng nhường đường, lưng Trịnh Du thẳng tắp, vênh váo tự đắc bước đi. Đi tới phía trước, nàng nghe thấyTrương Khởi ở phía sau nàng lẳng lặng nói: "A Du, hiện tại không có trượng phu muốn kết hôn với ngươi sao?" Âm thanh của nàng bình thản mà an tĩnh, giống như đang nói một sự thật: "Cho dùTrường Cung không có chạm vào ngươi, cho dù ngươi vẫn còn tấm thân xử nữ, những người kia đã từng thích ngươi, cũng không muốn làm trượng phu của ngươi sao? Ngươi nhất định không biết, hai năm qua ngươi đắm chìm trong oán hận ghen khổ, trở nênxấu xí hơn nhiều."
Giọng của Trương Khởi quá bình thường, lại chính bởi vì nàng bình thường, đương nhiên là nói đúng sự thật, chính bởi vì loại không phải khắc nghiệt, chính bởi vì nàng nói ra điều mà cho dù là Lý Ánh trước kia, cũng không dám nói, trong nháy mắt, Trịnh Du nổi giận!
"Phanh" một tiếng, nàng cầm chén canh giơ lên trong tay, nặng nề ném thẳng vào người Trương Khởi. Cảm thấy không bình thường, Trương Khởi vôi vàng khéo léo tránh ra đúng lúc thì nàng đã hét lên một tiếng, nhào tới trước mặt Trương Khởi xé mặt của nàng!
Hành động này của Trịnh Du mặc dù đột nhiên, nhưng Dương Thụ Thành ở một bên quan sát đã lâu, đã sớm nhích tới gần hai người. Thấy thế, hắn một vội bước lên trước, vươn cánh tay đẩy Trịnh Du, sau đó bảo vệ Trương Khởi phía sau lưng.
"Bùm" một tiếng, Trịnh Du bị hắn đẩy nặng nề đâm vào một thân cây, ở một hồi làm nàng đau đến nhe răng trợn mắt, cửa thư phòng mở ra, Lan Lăng Vương bước mấy bước lớn vọt tới.
Hắn vọt tới trước mặt của Trương Khởi, đưa tay kéo nàng, sau khi quan sát một lần nàng từ trên xuống dưới, cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Hỏi là hỏi Dương Thụ Thành.
Thật ra thì hắn không cần hỏi, vừa nhìn hiện trường cũng rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thụ Thành đang muốn nói chuyện, Trịnh Du từ trong đau đớn đã chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng tái mặt nhìn Lan Lăng Vương thân thiết đỡ Trương Khởi, từng giọt từng giọt nước mắt từ trên mặt chảy xuống.
Mặc dù, nàng đã sớm biết sẽ có trường hợp này, mặc dù, nàng đã sớm biết, vô luận mình làm cái gì, hắn đều không thấy được, hắn vĩnh viễn chỉ biết thương tiếc tiện nhân dối trá làm ra vẻ đó, mà không phải mở mắt thấy rõ sự thật. Cho dù nàng hiểu rõ tất cả, nhưng một lần nữa lại gặp phải, lại một lần nữa thấy Lan Lăng Vương toàn tâm toàn ý bảo vệ Trương Khởi, Trịnh Du vẫn cảm thấy *** đau nhức.
Trong đau đớn, nàng từ từ ngồi xổm người xuống, đôi tay bụm mặt, ô ô khóc lớn lên.
Nàng phải làm sao bây giờ? Nàng làm sao bây giờ? Hiện tại nàng tuyệt vọng, cũng muốn hòa ly rồi, nhưng Dương Tĩnh, Lâu Nguyên Chiêu, bọn họ cũng đã không cần nàng nữa, nàng phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ cứ như vậy đi ra ngoài, gả cho một người con thứ nổi trội không có thế lực hoặc thương hộ? Sau đó cả đời này, đều thấp hơn tiện nhân Trương thị này, thấp hơn bọn tỷ muội thứ xuất kia một cái đầu? Không đúng, không chỉ một, là mấy, là mấy đầu!
Nàng phải làm sao bây giờ? Nàng không có đường đi, ai tới nói cho nàng biết nên làm cái gì?
Bàn tay Trịnh Du bụm mặt, khóc đến tuyệt vọng mà không tiếng động, loại khóc thút thít này, cho dù ai cũng có thể nhìn ra nàng đang cực độ bi thương. Lan Lăng Vương nhíu mày, ý bảo chúng tướng cùng Trương Khởi tản đi, sau đó cất bước đi tới trước mặt của Trịnh Du.
Đợi đến tiếng khóc của nàng dừng lại, giọng nói trầm thấp của Lan Lăng Vương trong bầu trời đêm bình tĩnh truyền đến: "A Du, đừng chà đạp mình nữa. Hòa ly với ta, đã vui vẻ gặp nhau thì hãy vui vẻ chia tay thôi."
Hắn nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi nói: "Nàng cũng biết, lúc ta còn nhỏ đã ***, một khi đã độc ác hạ quyết tâm, thì là chuyện gì cũng có thể làm ra. Bây giờ nàng hòa ly, chẳng những có thể bảo toàn danh tiếng, còn có thể bảo toàn tất cả. Nếu chờ ta bỏ nàng, nàng cái gì cũng không có."
Trịnh Du không trả lời hắn, chỉ khóc nức nở.
Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, lại hỏi: "A Du, buông tha như vậy, không tốt sao?"
Từ từ, Trịnh Du ngẩng đầu lên. Cặp mắt nàng sưng đỏ nhìn khoảng không phía trước, thì thào nói: "Được."
Cái gì? Nàng đồng ý? Lan Lăng Vương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Trịnh Du nâng lên hai mắt sưng đỏ, nhưng không nhìn về phía hắn, mà là dùng khăn tay lau, khản giọng nói: "Cho thiếp thời gian ba tháng, chờ thiếp sắp xếp xong xuôi đường lui, sẽ cùng chàng hòa ly."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc