Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 16

Tác giả: Chấp Loạn

Trong tiếng cười ha ha, Quảng Lăng vương cũng cười.
Có lẽ là âm thanh của hắn quá mức êm tai, có lẽ là khí thế của hắn vốn bức người, hắn vừa cười mọi người nhất thời đều im bặt.
Trong tiếng cười lanh lảnh, Quảng Lăng vương sải bước đi về phía Tiêu Sách.
Chưa đến năm, sáu bước, hắn đã đi tới trước mặt Tiêu Sách. Dừng lại, yên lặng đánh giá người đàn ông mập mạp này từ trên xuống dưới. Quảng Lăng vương vươn tay, nhẹ nhàng ưu nhã chụp lên bả vai Tiêu Sách.
Quảng Lăng vương vỗ hắn sau đó nói với giọng rất rõ và tự nhiên, "Trường Cung lại cảm thấy, Tiêu huynh nên giảm béo đi." Hắn cười nhẹ, tay áo bay bay trong gió, "Với hình thể như Tiêu huynh đây thì không thể ra chiến trường, cũng không được xưng là hảo hán!"
Hắn thản nhiên lướt qua Tiêu Sách, đi thẳng về phía những mỹ nhân kia, giọng nói càng không che giấu được sự ngạo nghễ của hắn, "Dĩ nhiên, có lẽ ở trong mắt Tiêu huynh, chiến trường của bậc trượng phu không ở trên sa trường, mà là trong màn chiếu? Ha ha!!!!"
Ngạo mạn như thế, gay gắt như thế, kiêu ngạo như thế, hờ hững như thế, ngông cuồng không ai bì nổi!
Tiếng cười cợt ngừng lại!
Sắc mặt Tiêu Sách tái xanh!
Hắn bỗng dưng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt về phía Quảng Lăng vương. Mà lúc này Quảng Lăng vương đã chắp hai tay ra sau lưng, sống lưng đứng thẳng mang phong thái ngọc thụ, phiêu dật không nói được thành lời, thanh quý biết nhường nào.
Dường như hắn không hề cảm thấy sự phẫn nộ của Tiêu Sách, thản nhiên đi một vòng quanh đám thị thiếp vây quanh hắn, lắc lắc đầu thở dài.
"Đứng lại!"
Tiêu Sách đột nhiên quát ầm lên!
Quảng Lăng vương dừng bước.
Hắn từ từ quay đầu lại, dưới ánh trăng, hắn như cười như không nhìn Tiêu Sách, khi cất lời ngữ điệu lại vô cùng chân thành: "Nghe tiếng đã lâu Tiêu huynh chính là Tuấn Ngạn Vô Song* ở nước Trần, Trường Cung bất tài, nguyện thi đấu bản lãnh trên sa trường cùng Tiêu huynh." Hắn mỉm cười, đôi mắt sắc bén phát sáng trong màn đêm rạng rỡ, "Đại trượng phu, ngoài miệng tranh lợi, xưng hùng trong màn chiếu, thực không đáng gọi là bản lãnh. Chỉ có trên sa trường, trên lưng ngựa, tranh đoạt với số mệnh, giẫm lên máu tươi, mới được xưng tụng là đấng mày râu thực thụ." Nói tới đây, giọng hắn bỗng dưng vang lớn, lạnh lùng quát: "Xin hỏi Sách lang Tiêu thị, có dám cùng Cao Trường Cung ta đánh một trận đao thật thương thật không?"
Âm thanh vang dội, văng vẳng thật lâu vẫn còn vọng lại trong không khí!
Ở nước Trần, ở Kiến Khang, trong lòng kẻ sĩ vốn hay xem thường võ tướng, cũng không cho rằng chuyện đánh đánh giết giết có gì đáng giá hâm mộ.
Nhưng Quảng Lăng vương khí thế bức người, cử chỉ lời nói, một câu tiếp một câu, một bước kế một bước.Trong khoảng thời gian ngắn đã ép Tiêu Sách không thể lui được. Cũng ép mọi người không còn lời nào để nói.
Sắc mặt Tiêu Sách biến đổi.
Trong màn tĩnh lặng ngột ngạt, một thiếu niên bước ra từ sau lưng Tiêu Sách, thiếu niên này mặc áo trắng nhẹ nhàng, cử chỉ lịch sự thỏa đáng. Hắn cúi người với Quảng Lăng vương, hắng giọng nói: "Quảng Lăng vương đến từ đất Tề, có thể không biết, đối với đàn ông nước ta mà nói, tranh hùng trên sa trường, chém giết trên lưng ngựa, là chuyện chỉ có đám người hạ đẳng mới thích làm. . . . . ."
Thiếu niên này chính là Tiêu Mạc, một câu nói đã san bằng cục diện, lại khiến con cháu nhà quan Kiến Khang bắt đầu cười thầm thích thú: "Quảng Lăng vương mới tới phương nam, người không biết không trách. Như vậy đi, chuyện vừa rồi chớ có nhắc lại, Quảng Lăng vương theo bọn ta dự tiệc, xem ăn ngon uống ngọt gái xinh của phương nam ta là thế nào?"
Hắn tươi cười rạng rỡ, cử chỉ nhẹ nhàng khoan khoái như tắm gió xuân.
Quảng Lăng vương cười.
Dù sao hắn cũng là khách, trên địa bàn người Nam, ép đám con cháu thế gia này nổi nóng, để xảy ra chuyện thì không hay. Hơn nữa, hắn thật sự không phải một người thích đấu khẩu.
Hắn lập tức gật đầu, cười nói: "Đã như vậy, xin mời."
Dứt lời, hắn tao nhã thi lễ, sải bước lên trước, đã đổi khách làm chủ mà bước vào bữa tiệc.
Hắn vừa đi, đám quyền quý tất nhiên cũng cất bước đi theo, Tiêu Sách nhìn Tiêu Mạc mặc áo trắng nhẹ nhàng, ánh mắt ôn hòa, một người đàn ông trung niên bên cạnh khẽ nói: "Sách lang, Thiên Lý Câu của chúng ta cũng khá lắm phải không?"
Tiêu Sách gật đầu, nói: "Phản ứng nhanh nhẹn, cử chỉ cũng đúng mực, bồi dưỡng rất tốt."
"Vâng."
Tiêu Sách lấy lại tinh thần, nhìn chòng chọc vào Quảng Lăng vương trên bàn, tiến lên vài bước, đi tới sau lưng Quảng Lăng vương.
Mỉm cười nhìn Quảng Lăng vương như chưa từng xảy ra chuyện vừa rồi, Tiêu Sách chỉ vào mười thị thiếp sau lưng, nói: "Mới vừa rồi là Tiêu mỗ đường đột. Cao huynh, những mỹ nhân này của ta đây có tố chất bất phàm, có thể giúp Cao huynh giải khuây nỗi khổ đêm dài ở Kiến Khang."
"Các nàng?"
Quảng Lăng vương quay đầu lại nhìn đám thị thiếp, có lẽ danh tiếng hắn quá vang dội, có lẽ là chúng nữ ngưỡng mộ quá lâu, khi hắn nhìn thì đám thị thiếp ai ai cũng vừa liếc mắt đưa tình, vừa ra vẻ ngượng ngùng vừa mong đợi.
Nhìn kỹ một lượt, Quảng Lăng vương lắc đầu, chắp hai tay, thong thả ung dung nói: "Sắc đẹp như vậy mà cũng xưng là tuyệt sắc?"
Khi sắc mặt đám người Tiêu Sách hơi thay đổi thì Quảng Lăng vương cười, nói: "Nói đến tuyệt sắc chân chính, trước đây không lâu ta đã gặp được một người."
Nghe thấy tuyệt thế tuấn nam nói đến mỹ nhân như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú.
"Ồh? Xin lắng tai nghe!"
Quảng Lăng vương ngắm nhìn trăng rằm mờ ảo trên bầu trời, nói: "Khi ta gặp thì tiểu cô tử này còn quá nhỏ tuổi, đúng rồi, nàng cũng là con cháu của đại gia Kiến Khang."
Lời vừa nói ra, mọi người nổi lên hứng thú, đám thiếu niên lang quân cũng vểnh tai lắng nghe, kể cả mấy kẻ có quyền hành như Tiêu Sách lúc này cũng híp mắt lại lộ vẻ H**g phấn!
Quảng Lăng vương chậm rãi nói ra: "Tiểu cô tử này tuy còn nhỏ, nhưng Cao mỗ từ nhỏ nhãn lực bất phàm, có thể bảo đảm, khi nàng lớn lên chắc chắn sẽ có sắc đẹp khuynh thành."
Tiêu Sách H**g phấn hỏi, "Không biết tiểu cô tử này là nhi nữ nhà ai?"
Quảng Lăng vương cau mày suy nghĩ chốc lát, chậm rãi nói: "Lần đầu gặp nàng là trên đường trở về Kiến Khang, tiểu cô tử này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt còn hơi xanh xao. . . ." Hắn nói rất kỹ càng, đám quyền quý cũng nghe rất nghiêm túc. Trong khoảng thời gian ngắn, nơi này yên lặng như tờ, chỉ có giọng nói thanh nhuận êm tai như tiếng nhạc của Quảng Lăng vương.
Trương Khởi đứng ở một bên, vừa rồi Quảng Lăng vương và Tiêu Sách phát sinh xung đột, bởi vì trong lòng nàng lo lắng nên bất tri bất giác đã đến gần. Khác với những cô tử khác, nàng núp ở sau một thân cây, mặc dù đứng gần đám người Quảng Lăng vương những cũng ẩn trong bóng tối không hề dễ nhận thấy.
Khi nghe Quảng Lăng vương nói đến cái gì mà mỹ nhân tuyệt sắc từ tấm bé thì nàng cũng không để ý chỉ nghe qua loa cho có.
Nhưng càng nghe thì nàng càng kinh hãi. Khi tới "Trên đường trở về Kiến Khang, mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt xanh xao" thì thân thể của nàng không thể kìm chế được mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt!
Cắn môi, Trương Khởi đột nhiên động đậy.
Nàng đi ra khỏi bóng tối, chen lách đi về phía Quảng Lăng vương.
Nhưng xung quanh Quảng Lăng vương vây đầy cô tử tỳ nữ, Trương Khởi muốn tiến tới sao có thể dễ dàng?
Sau mấy tiếng quát khẽ trách móc, Trương Khởi rốt cuộc len được lên trước, trên đầu là đèn ***g đỏ chiếu sáng, bên trái là đống lửa cháy hừng hực. Trong ánh lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn vô cùng sáng ngời.
Quảng Lăng vương nói xong, bất chợt trông thấy khuôn mặt như đã từng quen biết.
Gương mặt trắng bệch đó đang nhìn hắn bằng ánh mắt tuyệt vọng và khẩn cầu!
Ánh mắt này!
Quảng Lăng vương liếc nhìn nàng, từ từ ngậm miệng lại.
Mọi người đang nghe hăng say, vậy mà hắn lại không nói nữa? Một vài thiếu lang kêu lên: "Cô tử này là ai?" , "Sao Quảng Lăng vương không chịu nói tiếp?"
Quảng Lăng vương cười, dưới mũ che mặt, giọng hắn lười biếng, như có chút mệt mỏi, "Cô tử đất Nam, danh môn khuê tú, vẫn không nói thì hơn."
Lời này vừa nói ra, tiếng cười vang dội bốn phía, một giọng nói quái dị cất lên: "Kiến Khang có cô tử tuyệt sắc nào, bọn ta sao lại không biết? Thì ra Quảng Lăng vương chỉ là dọa chúng ta."
Giọng điệu không hay ho gì, nhưng Quảng Lăng chỉ cười cười, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Trông thấy hắn đã bước vào yến tiệc, Trương Khởi lại biến mất trong bóng tối. Nàng đưa tay ấn ***g *** của mình, thở ra một hơi thật dài.
Thật may là hắn vẫn là một người rộng lượng như trong trí nhớ......Thấy được ánh mắt mình, mặc kệ có hiểu hay không nhưng vẫn nói thêm gì nữa.
Thật may là mình tham gia yến tiệc này, kịp thời ngăn cản hắn.
Lúc đó yến tiệc bắt đầu.
Tất cả đèn đuốc vào giờ phút này đồng loạt sáng lên, lửa cùng mùi R*ợ*u hun đỏ hai gò má mỹ nhân, thì ra đám cô tử đã lặng lẽ thể hiện vẻ đẹp mĩ miều nhất của mình. Mà cả đám lang quân, cũng không chú ý tới Quảng Lăng vương nữa, ngắm nhìn đám cô tử đi qua đi lại trong vườn hoa.
Trương Cẩm đứng ở một góc, đôi mắt đẹp vẫn dõi theo bóng dáng Tiêu Mạc. Ở phía sau nàng, có mấy cô tử thỉnh thoảng liếc nhìn nàng bằng ánh mắt dè bĩu.
Thấy Trương Cẩm không có tâm tư chú ý mình, Trương Khởi cắn cắn môi, đi tới kỷ án đặt trong hoa viên. Các đại gia tộc ở Kiến Khang phàm là có tiệc đều phải chuẩn bị kỷ án này. Phía trên để Pu't, mực, giấy, nghiên, bên cạnh kỷ án còn bày đàn cầm, đàn sắt và sáo. Những thứ này đều chuẩn bị sẵn cho đám lang quân cô tử đột nhiên nổi hứng.
Thấy bốn bề vắng lặng, Trương Khởi cầm tờ giấy trắng trên bàn lên, viết thật nhanh một câu. Sau đó gấp tờ giấy, lại ẩn vào trong bóng tối.
Quay đầu lại nhìn nơi phồn hoa này, nàng lặng lẽ đi ra khỏi Tiêu phủ. Lúc này, trong Tiêu phủ thỉnh thoảng có người ra vào, Trương Khởi đi ra thì những người gác cổng cũng không hề liếc mắt nhìn nàng.
Đi tới chỗ đỗ xe ngựa cách cửa chính năm trăm bước, Trương Khởi rốt cuộc cũng tìm được xe ngựa của Sứ giả nước Tề.
Đang lúc ấy thì tiếng bước chân bỗng vang dội, đồng thời còn truyền tới tiếng nói khẽ khàng của một hộ vệ nước Tề, "Vương, đám người Nam này thật quá phách lối!"
Một hộ vệ khác lạnh lùng nói: "Nước Trần chỉ lớn bằng bàn tay, mà giọng điệu kẻ nào cũng thật lớn!"
Một lát sau, Quảng Lăng vương cất giọng bình tĩnh, "Người Hán phương Nam xưa nay đã như vậy. Đám trí sĩ bọn họ cưới xin còn phải lật xem gia phả bàn về tổ tông...... Những kẻ như vậy, có thể trông cậy bọn họ tự mình biết mình không?"
Giọng nói mang vẻ lạnh lùng khinh thường thậm chí không thèm bình luận.
Đang lúc này, một tên hộ vệ đột nhiên quát lên bằng tiếng Kiến Khang: "Ai?"
Trong tiếng quát, hắn vội tiến lên vài bước, rút bội kiếm bên hông ra, "xoẹt" một tiếng gạt màn xe ngựa của Quảng Lăng vương!
Màn xe tung bay, gương mặt trắng trong thuần khiết của một tiểu cô tử hiện ra trước mặt ba người.
Không ngờ lại là một cô tử người Nam, hai hộ vệ đều ngẩn ra. Trong ánh lửa chập chờn, tiểu cô tử trước mắt này có đôi mắt long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, để lộ trán, vừa thanh tú lại vừa thuần khiết, đáng yêu không có lời nào để lột tả.
Rõ ràng vẫn còn chưa trỗ mã.
Bọn hộ vệ chỉ hơi sững sờ, lập tức cau mày lại. Một hộ vệ lạnh giọng quát lên: "Tiểu cô tử, cô còn quá nhỏ, Quảng Lăng vương nhà ta sẽ không thích đâu."
Thấy hộ vệ này cho rằng mình được bí mật đưa tới, mặt Trương Khởi đỏ lên, nàng oán hận trợn mắt nhìn hộ vệ kia rồi đưa mắt nhìn Quảng Lăng vương.
Cắn môi, thấy mọi người im lặng nhìn về phía này, Trương Khởi vội vã móc một tờ giấy từ trong *** ra. Đưa tờ giấy xong Trương Khởi nghiêm túc nhìn Quảng Lăng vương, đè thấp giọng thanh thúy nói: "Có người muốn gây bất lợi cho ngài, họ sẽ động thủ lúc ngài rời khỏi Kiến Khang. Ta không ngờ ngài lại trở về nhanh như vậy, đang chuẩn bị đặt tờ giấy này ở trong xe ngựa của ngài."
Một tên hộ vệ nhận lấy tờ giấy nàng đưa tới, mở ra liếc mắt nhìn rồi thu vào trong lòng hỏi "Là ai? Dẫn theo bao nhiêu hộ vệ?"
Trương Khởi lắc đầu, khẽ nói: "Ta không biết."
Vừa nói đến đó, cằm của nàng đã bị một bàn tay to nâng lên.
Không biết từ lúc nào, Quảng Lăng vương đã đứng ở trước xe ngựa, chặn ván dậm xuống xe của nàng. Hắn nâng cằm nàng lên, nhờ ánh trăng cùng đèn đuốc cách đó không xa mà quan sát mặt nàng kỹ lưỡng.
Hắn áp lại gần như vậy, hơi thở cũng phả lên trên mặt nàng.
Mặt Trương Khởi đỏ lên, vừa thẹn vừa tức, nàng nhìn hắn chằm chằm, rầu rĩ nói: "Ngài cách xa ta một chút!" Mới nói đến đó, nàng lại cảm thấy không ổn, liền đè thấp giọng nói trong trẻo: "Vừa rồi ở trong hoa viên, ngài không nói ra ta.....A Khởi không có gì báo đáp, đành tiết lộ tin tức này cho ngài."
Nói lời này, đôi mắt trong veo như nước của nàng xao động nhìn hắn.
Chỉ một cô tử nho nhỏ xinh đẹp thanh thuần, nhưng giờ phút này trong ánh mắt nàng lại có vẻ lạnh lùng và trầm tĩnh làm cho người ta không thể hiểu.
Quảng Lăng vương vẫn còn đang nhìn nàng.
Từ từ, ngón trỏ hắn vuốt ve cằm nàng, không chút nào để ý Trương Khởi đang nổi giận, hắn quan sát nàng, nói nhỏ: "Chỉ mấy tháng không gặp.....Còn thay đổi nhiều hơn ta. Vừa rồi cô lấy tóc mái che mặt, hoàn toàn che giấu tư sắc, là một cô tử thông minh. Đáng tiếc......" Hắn không nói tiếp.
Mới vừa giữa cả vườn hoa tươi đẹp, chỉ có tiêu cô tử này lại ăn mặc tầm thường như tỳ nữ. Tất nhiên là nàng muốn che giấu mình, bởi vì nàng ở trong gia tộc cũng không vui vẻ sao?
Nàng sống không hề dễ dàng ư?
Hắn từ từ buông cằm nàng ra.
Vừa được tự do, Trương Khởi liền vội vàng dịch qua bên cạnh. Nàng nhìn xuống dưới, muốn nhảy xuống xe ngựa, nhưng đường đi bị Quảng Lăng vương chặn lại, chỉ đành từ bỏ.
An tĩnh núp ở một góc, Trương Khởi ngẩng đầu nhìn Quảng Lăng vương, cúi chào hắn ngay trong xe ngựa, cúi đầu lễ độ nói: "Đã không còn sớm, A Khởi phải cáo từ."
Quảng Lăng vương vẫn nhìn nàng.
Khi Trương Khởi có chút lo âu thì hắn khẽ mỉm cười, dịch sang bên cạnh một bước.
Trương Khởi vội vàng nhảy xuống xe ngựa.
Nàng vừa định lao ra, Quảng Lăng vương nhìn chằm chằm nàng đột nhiên nói: "Trương thị A Khởi?"
Không ngờ hắn còn nhớ rõ tên mình, bước chân Trương Khởi cứng đờ. Nàng đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn sao sáng, người đàn ông dùng mũ che mặt, dù hôm nay nhếch nhác như thế nào nhưng về sau lại danh chấn thiên hạ, nàng suýt chút nữa đã bật thốt lên: "Cho ta đi theo ngài đi."
Nhưng cuối cùng nàng không nói ra lời này: Nam nhân trước mắt này, cả đời này nhất định là cây to đón gió, nàng không thể dựa vào quá gần.
Dưới ánh trăng, hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc