Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 151

Tác giả: Chấp Loạn

Chiều nay, Trương Khởi ngủ rất là ngon.
Nàng vẫn ngủ thẳng đến hôm sau mặt trời lên cao, mới mơ mơ màng màng tỉnh táo. Sau khi rửa mặt lung tung, nàng nhớ nhớ ra mình ở chung với Lan Lăng vương, nên vọt ra khỏi phòng.
Vừa ra cửa phòng, nàng liền thấy được Lan Lăng Vương yên lặng đứng chắp tay trước cửa phòng, ngắm nhìn nơi xa, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Trong tay của hắn, còn có một con bồ câu đưa tin, nghe được tiếng bước chân của nàng, hắn thong thả ung dung ném con bồ câu đưa tin cho một hộ vệ đứng trong sân, rồi thuận tay bỏ một tờ giấy vào trong иgự¢, quay đầu nhìn về phía Trương Khởi.
Mặt Lan Lăng Vương không thay đổi nhìn Trương Khởi, nhàn nhạt hỏi "Dậy rồi? Có muốn dùng cơm?"
Trương Khởi trừng mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi "Hôm nay không ra ngoài sao?"
Nhìn quầng thâm dưới mắt nàng, giọng nói của Lan Lăng Vương lạnh đến không có độ ấm, "Nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày."
"Oh." Hắn vừa nói xong, Trương Khởi liền ngáp một cái, nàng đưa tay che môi anh đào, nháy mắt nói: "Vậy ta ngủ tiếp một lát" dứt lời lại trở về phòng.
Nhìn bóng lưng của nàng, Lan Lăng Vương nhếch nhếch khóe môi, xoay người đi tới trong sân.
Người hộ vệ nhận lấy chim bồ câu tiến lên, nhỏ giọng hỏi "Quận Vương, nhận được thư rồi, còn muốn nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày sao?"
"Uh."
Nhắm mắt theo đuôi sau lưng Lan Lăng Vương, hộ vệ kia lại nhỏ tiếng hỏi "Quận Vương, bệ hạ nói thế nào?"
Lan Lăng Vương ngừng bước chân lại một lát, cánh môi hắn nở nụ cười lạnh, nói: "Bệ hạ nói, Trịnh thị vừa hô to tên thật của Thái hậu, vừa khóc ngất đi vài lần. *d:đ:l:q:đ* Thấy nàng ta như thế, hắn ta cũng không tiện phán quyết chuyện hai ta hòa ly." Cũng chỉ không muốn mở miệng thôi.
Bệ hạ là ai? Hắn ta có thể mặc áo bào đỏ uống rượu ngon khi thái hậu vừa qua đời, người như vậy đề cập chữ hiếu với hắn, thậ là buồn cười!
"Vương phi thật nhất định không chịu?"
Lan Lăng Vương híp mắt, một hồi lâu, hắn mới nhàn nhạtà nói ra: "Không tệ."
Phất phất tay, hắn ra lệnh: "Vậy hãy truyền lệnh đi. Nói lần này chúng ta đi ra, dùng lại ít nhất một năm, lâu thì mấy năm, bảo đoàn người chuẩn bị. Chung quy có một ngày, Trịnh thị không thể nhịn được nữa, bệ hạ trong ngoài đều khốn đốn, sẽ nguyện ý thóai nhượng."
Đảo mắt hắn lại nói: "Gửi thư trở về vương phủ nói, ta đã đã tìm được A Khởi. Nàng ấy khó rời quê hương, kiên trì không muốn trở về nước Tề, cho nên ta sẽ định cư ở nước Trần với nàng ấy. Chờ sau này có con, sẽ đón Phương lão đến chung vui!"
Lời vừa nói ra, hộ vệ kia liền trừng lớn mắt. Lan Lăng Vương cười nhạt, chậm rãi nói: "Như vậy, bọn họ sẽ nhanh chóng nóng nảy ."
"Vâng"
Suy nghĩ một lát, hộ vệ kia vừa liếc mắt nhìn phòng của Trương Khởi, vừa nhỏ tiếng hỏi "Quận Vương đã tính hòa ly, sao không báo tin tức tốt này với Trương cơ. Để nàng ấy không còn nghi ngờ nữa?"
Âm thanh của hắn vừa ngừng, Lan Lăng Vương liền lạnh lùng nói: "Vì sao ta phải khiến nàng ấy hết nghi ngờ?" Hắn giải thích thêm: "Nàng ấy giả ૮ɦếƭ vài lần, hại ta mấy lần đau lòng muốn ૮ɦếƭ. Vì sao ta phải khiến nàng ấy hết nghi ngờ?"
Nhìn Lan Lăng Vương nghênh ngang rời đi, hộ vệ kia trừng mắt cứng lưỡi đứng tại chỗ, qua một hồi lâu, hắn ta mới lắp bắp nói: "Không phải muốn cho hai người sớm hòa hảo sao? Mỗi đêm nghe sói tru, đoàn người đều ngủ không ngon!" Đảo mắt hắn ta lại khổ sở, tự lẩm bẩm: "Vậy mà cũng được, rõ là. Rõ là. . . ." Rõ là cái gì, hắn cũng không biết.
Lúc này, đã là tháng mười một rồi.
Đã bắt đầu mùa đông, gió lạnh thổi qua khiến người ta run rẩy. Cỏ cây bắt đầu khô vàng, bầu trời cũng âm u. Nhìn vậy chỉ sợ không lâu sẽ có mưa to. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Trương Khởi thầm nghĩ: chỉ sợ năm nay không đến được Trần.
Cùng về Trần với Lan Lăng Vương, làm hại nàng cũng không còn mong đợi về quê hương nữa. . . . .
Lại ngủ thêm một giấc, tỉnh lại lần nữa đã là gần tối, Trương Khởi lần nữa ăn một chén thịt dê ở dưới sự bức bách của Lan Lăng Vương. Thịt này đúng là rất bổ, chỉ ăn hai bữa, trên mặt Trương Khởi đã có màu máu, thân thể cũng cảm thấy ấm áp hơn. Nhưng cơ thể gầy đi do bị bệnh vẫn chưa lên cân lại.
Vừa ăn cơm, Trương Khởi vừa nhìn quang cảnh phía ngoài. Qua mũ sa, hai mắt của nàng phát sáng rạng rỡ.
Liếc nàng một cái, Lan Lăng Vương đứng lên, dắt lấy tay của nàng, "Đi thôi."
Hắn dắt nàng, đi tới giữa ngã tư đường.
Ngày hôm nay trời tối sớm, người trong thành Tĩnh Viễn, cũng thừa dịp trời còn hơi sáng, bắt đầu tụ năm tụ ba tụ nói đùa, du ngoạn.
Tay Trương Khởi bị Lan Lăng Vương nắm chặt, đi trên đường trong đám người đông đúc, nghe mọi người cười cợt nói nhỏ, không biết sao, lại khiến Trương Khởi có cảm giác rất thật.
Thấy Trương Khởi nhìn dòng người bên cạnh cười yếu ớt, Lan Lăng Vương trầm thấp hỏi "Thích thành Tĩnh Viễn?"
Trương Khởi lắc đầu, "Không thích."
Nghe được nàng dùng giọng nói mềm mại, kéo thật dài âm cuối nói chuyện với mình, Lan Lăng Vương hơi hoảng hốt mê say, bất tri bất giác, âm thanh của hắn cũng dịu đi, "Tại sao?"
"Đây là vùng thiếu văn minh!" Trương Khởi có vẻ hơi giận, nàng buồn buồn nói: "Sói quá nhiều, không hề thái bình như nước Trần!"
Lời vừa nói ra, hai hộ vệ theo sát ở phía sau hai người đồng thời ho khan. Mới tằng hắng một cái, một ánh lạnh liền nhìnđến, bọn họ nhanh chóng quay đầu, cố gắng nhìn bốn phía, kiên quyết không quay đầu lại nhìn về phía hai người.
Trương Khởi cũng không có nhận thấy sự khác thường của bọn họ, nàng cắn môi, lầm bầm nói: "Phương nam tốt nhất, ngoài thành phương nam không có sói đâu."
"Hả?" Nắm tay nàng thật chặt, Lan Lăng Vương lại hỏi: "Nàng thích thành nào ở phương nam?"
Trương Khởi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, thật lâu mới hự nói nói: "Phồn hoa, không có chiến loạn ta đều thích."
Cõi đời này, có địa phương này sao? Huống chi trước đây không lâu lại xảy ra nhật thực. . . . Lan Lăng Vương nhìn Trương Khởi, bàn tay to của hắn bao lấy tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nói ra: "Được, đến thành trì đó, chúng ta liền dừng lại."
Không phải đến Kiến Khang sao? Tại sao đến nơi đó liền dừng lại? Trương Khởi buồn bực.
Nghỉ ngơi ở thành Tĩnh Viễn bốn ngày, Trương Khởi cũng ngủ bốn ngày, đội ngũ lại lên đường lần nữa.
Trên đường quan, người đi qua đi lại rõ ràng nhiều hơn bình thường. Xem ra, rất nhiều thương nhân muốn buôn bán lần cuối trước khi bão tuyết cuối năm đến.
Người lui tới như nước chảy đều thấy Lan Lăng Vương dẫn đầu, sau đó là 500 tráng sĩ cường tráng, ai cũng cảnh giác. Khi phát hiện bọn họ xử sự đàng hoàng liền có không ít người muốn kết bạn đi chung.
Lan Lăng Vương tất nhiên không chịu. Hắn ngồi ở trong xe ngựa, không chần chừ vẫy lui mọi người, quay đầu liếc mắt nhìn Trương Khởi ngủ gà ngủ gật, lại nhìn cành cây khô vàng ngoài cửa sổ, từ từ hắn nhếch khóe môi lên.
Suốt cả một năm rồi đến lúc này, hắn mới cảm thấy bình an vui sướng.
Xoay chuyển ánh mắt, thấy đầu nhỏ của Trương Khởi lại ᴆụng ᴆụng, Lan Lăng Vương liền duỗi cánh tay, kéo mạnh nàng vào lòng.
Khi hắn vươn tay ôm sát nàng, Trương Khởi đang ngủ mơ hồi lại đột nhiên mở mắt ra, vui vẻ nói: "Ta biết ngay là ngươi kéo, ta mới không chạy vào trong lòng ngươi lúc ngủ đâu." Nàng còn chưa có tỉnh ngủ, cặp mắt cố gắng mở ra, nhưng lại cười rất vui vẻ.
Cơ hồ vừa nói xong, Lan Lăng Vương liền trầm trầm nhìn chòng chọc nàng một cái. Hắn uy nghiêm nghiêng mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói ra: "Vậy thì như thế nào?" Dứt lời. Hắn khóa chặt hai cánh tay, khiến nàng dán chặt Ⱡồ₦g иgự¢ của mình.
Trương Khởi chớp chớp cặp mắt mơ hồ, đại não hỗn độn đang nghĩ: Đúng vậy, vậy thì thế nào? Trương Khởi buồn bực một hồi, cả người lại quá mệt mỏi, không kháng được một hồi lại ngủ thi*p đi.
Đảo mắt, buổi tối lại đến.
Nhìn lều và đống lửa rải rác trên thảo nguyên, Trương Khởi thở ra một hơi, thầm nghĩ: tối hôm nay, không cần sợ sói.
Có thể là nhìn thấy 500 người Lan Lăng Vương dẫn theo đều mạnh mẽ, kỷ luật nghiêm minh, cử chỉ đàng hoàng, bất tri bất giác, có không ít đội buôn nhỏ liền có lòng phụ thuộc. Vì vậy năm trăm người dừng lại hạ trại, bọn họ cũng ngừng ở gần đó.
Trương Khởi lại bị buộc ăn một chén thịt dê, sau đó chân tay co cóng chui vào trong xe ngựa. Theo thời tiết càng ngày càng lạnh, trong xe ngựa đã trải đệm da thú thật dầy, hết sức thoải mái ấm áp.
Chui vào trong đệm, Trương Khởi thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Nàng quay qua nhìn cây đuốc cắm bốn phía, lại nhìn Lan Lăng Vương đang đứng thẳng nơi xa, ngây ngốc một hồi, mí mắt lại càng ngày càng nặng, dần dần cũng chìm vào mộng đẹp.
Nàng ngủ ngon, Lan Lăng Vương bên ngoài lại vẫn không ngủ. Dùng bữa xong, hắn vừa ngồi đọc sách dưới nến, vừa nghe hộ vệ báo lại những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong phủ. Sau đó, hắn liền từ từ đi vào trong bóng tối, chắp hai tay, nhìn ánh sao trên bầu trời mất hồn.
Hắn không ngủ, có mấy hộ vệ cũng không ngủ. Một hộ vệ trong đó sờ sờ cái gáy, rồi nói thầm với đồng bạn bên cạnh: "Tối hôm nay, có cần giả sói tru nửa không?"
Một hộ vệ khác cũng không nghĩ ra. Không bao lâu, hắn khoát tay chặn lại, nói: "Ngủ trước đi, đây là chuyện Quận Vương nên phiền não!"
Mới nói như vậy xong, lại thấy Lan Lăng Vương cách đó không xa vẫy vẫy tay.
Hộ vệ mở miệng trước vội vàng hấp ta hấp tấp đến gần.
Trong bóng tối, Lan Lăng Vương đứng lặng yên, ánh lửa yếu ớt nơi xa chiếu rọi xuống, thần thái hắn cao quý, khí độ uy nghiêm, cả người nặng nề như núi, lộ ra vẻ chững chạc, lạnh lùng.
"Ngựa của ngươi đâu?"
"Ở bên kia đấy."
"Dắt qua, cột nó bên cạnh xe ngựa. Đúng rồi, thuận tiện diệt mấy cây đuốc đi."
"Hở? Vâng" hộ vệ kia liền chạy đi dắt ngựa của mình đi về phía xe ngựa của Trương Khởi. Lúc này, xe ngựa cô đơn dừng trong bóng đêm, bốn con ngựa kéo xe đã theo lệ thường được dắt qua bên cạnh nghỉ ngơi.
Vừa đi, hộ vệ kia vừa âm thầm nói: "Quận Vương làm chuyện quỷ gì chứ?" Hắn quay đầu lại nhìn con ngựa của mình. Con ngựa này rất tốt, vừa biết chịu đựng vừa có tính người, chỉ là buổi tối hơi bị mất ngủ.
Trương Khởi ngủ rất say.
Nhưng ngủ ngủ, nàng lại có chút lo lắng.
Hình như, có vật gì đó, cứ thổi khí vào mặt nàng, còn thỉnh thoảng vây quanh nàng rục rịch. Mà theo tiếng nó đi lại, từng trận gió cũng xoắn tới. . . .
Có ma!
Trong nháy mắt Trương Khởi trợn to mắt.
Ngoài xe ngựa tối đen như mực.
Trương Khởi run rẩy, một hồi lâu mới lấy dũng khí, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về hướng mà nàng thấy kỳ kỳ. Đang lúc này, chỉ thấy màn xe thoáng cong một cái, một cái đầu chui vào. Bóng tối vô biên đáy, Trương Khởi đột nhiên nhìn vào đôi mắt to của nó.
"A ——" một tiếng tiếng kêu chói tai chợt truyền đến trong đêm tối, người xung quanh đều nghe rõ.
Có một số người vén lều nhìn ra, vừa đúng nghiêng mắt nhìn đến thủ lĩnh trẻ tuổi đội mũ sa của đội lính 500 người kia, bế một vị phụ nhân ra từ trong xe ngựa, vừa vỗ lưng của nàng dịu dàng dụ dỗ, vừa sải bước đi đến lều chính nằm ở giữa của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc