Cảnh Giới Màu Hồng Phấn - Chương 09

Tác giả: Ô Sao

Cố Du lao xuống cầu thang, chạy thẳng tới phòng khách lớn.
Tiếng bước chân âm hồn không tiêu tan vang lên dồn dập ở phía sau, cô toát hồ hôi lạnh ướt lưng, lướt qua sô pha cầm con dao gọt trái cây bị gãy rồi trở tay ném trên bàn trà, tiếp tục quay đầu chạy như điên.
“Cố Du!”
Ngay sau đó đột nhiên có giọng nói, lưng Cố Du trầm xuống, té nhào trên mặt đất.
Trong phòng khách tối đen, tiếng hít thở quen thuộc đang phập phòng bên tai cô, lúc này cô mới ý thức được, bóng đen vừa rồi không phải ai khác, mà là Từ Trạm.
Cố Du làm việc ngu ngốc nên xấu hổ hắc hắc cười gượng hai tiếng, “Là anh à…”
Từ Trạm dường như thở hổn hển, nên không trả lời.
Cố Du cảm thấy tay anh đang sờ mặt mình, vết chai do cầm súng phết qua vài chỗ hơi ngứa, nhưng lại rất dịu dàng.
“Thì ra em sợ việc này.” Tiếng Từ Trạm cười rất thấp, không ngờ rất dễ nghe.
Trên mặt Cố Du không nhịn được, nhớ tới chuyện buổi sáng bị khóa, giọng nói không tự giác cứng rắn lạnh lùng, “Cho dù biết là anh, phản ứng đầu tiên của tôi có lẽ cũng như vậy.”
Cô tưởng rằng Từ Trạm sẽ tức giận, nhưng đợi thật lâu, chỉ có bàn tay anh vẫn dịu dàng vuốt ve ở trên mặt. Làn da bị sờ qua không khống chế được nóng lên, cô vung mở cánh tay kia ra, vẫn còn đứng trong bóng đêm.
Lúc này, Cố Du ngửi được hương vị quen thuộc, như có như không, khiến cô khôi phục lại trạng thái cảnh giác.
Đó là mùi máu.
Cô phản ứng nhanh, vội vàng bật đèn, quả nhiên, Từ Trạm nữa nghiêng trên thảm, ôm lấy khe hở đang chảy ra chất lỏng màu đỏ trên cánh tay.
Một dao vừa rồi rất chuẩn.
Sắc mặt Cố Du trắng bệch, chạy nhanh tới bên cạnh Từ Trạm để kiểm tra miệng vết thương nặng hay nhẹ, “Có sâu không?”
“Sát trùng xong là không sao nữa.” Vẻ mặt Từ Trạm bình tĩnh.
Cố Du ngẩng đầu nhìn Từ Trạm, ánh mắt hai người gần trong gang tấc, va chạm không để lại lối thoát, cô đột nhiên tò mò, năng lực của bản thân tuy ở mặt kỹ thuật trong trường quân sự nên cũng khiến người ta ngoài ý muốn, nhưng Từ Trạm lại tiếp nhận như điều đương nhiên, không có nghi ngờ gì. Anh âm trầm nghi ngờ nhiều như vậy, ngay cả bản thân ra cửa gặp người đàn ông khác cũng không tín nhiệm, vì sao trong chuyện lớn này lại có thể tin tưởng cô được?
Việc quan trọng trước mắt là phải cầm máu, Cố Du thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi lấy hòm thuốc. Ai ngờ Từ Trạm cũng đứng lên theo sát phía sau cô, hai người cứ một trước một sau không nói lời nào trở về phòng ngủ.
Cố Du ngồi ở trên giường một bên mở hòm thuốc ra một bên do dự, nghe tiếng cở áo sơ mi của Từ Trạm rất nhỏ, cô quyết định mở miệng đầu tiên.
“Từ Trạm.”
“Ừ.”
“Chẳng lẽ anh không nghĩ tôi là gián điệp kinh doanh, cố ý tạo ra nhiều cạm bẫy như vậy nhằm diễn kịch để tiếp cận anh?”
Bây giờ vẻ mặt Từ Trạm vô cùng quỷ dị, anh nhìn chằm chằm mặt Cố Du, giống như cố gắng nhẫn nại hết sức, nhưng cuối cùng không có băng bó, cười to ra tiếng.
“Cười cái gì!” Cố Du cảm thấy nụ cười này là hướng tới mình, nên thẹn quá hóa giận.
Từ Trạm cười rất lâu mới dừng lại, khóe mắt và đuôi lông mày vẫn cong, khóe miệng duy trì độ cong, “Gián điệp kinh doanh có yêu cầu chỉ số thông minh rất cao, điều này anh rất yên tâm về em.”
Không bao lâu Từ Trạm đã cười không nổi.
Cố Du xử lý miệng vết thương còn đau hơn lúc bị thương, trên tay cô không hề chậm dần, điệu bộ hận không thể làm cho vết thương của anh càng nặng hơn.
Cuối cùng buộc chặt băng vải, ánh mắt vô tình lướt qua cánh tay rắn chắc của anh, Cố Du đột nhiên dừng lại.
Dấu răng rõ rệt dữ tợn đang giương nanh múa vuốt trên làn da, đây là vết sẹo lần trước cô để lại cho anh. Cố Du là người tùy hứng tự nhiên, nghĩ rằng việc làm vừa rồi là trả thù, cô bất giác chột dạ cảm thấy áy náy, giương mắt nhìn anh.
Ánh sáng nhu hòa mờ nhạt chiếu vào mặt anh và vì hình dáng rõ ràng nên tạo ra bóng mờ, Cố Du gặp không ít người đàn ông anh tuấn phóng khoáng, nhưng loại dương cương ẩn chứa khí chất tao nhã, cô vẫn là lần đầu tiên biết.
Ánh mắt giao nhau làm cho độ ấm đột nhiên tăng cao, chưa kịp thu hồi tầm mắt, cô đã bị Từ Trạm kéo vào lòng.
“Vết sẹo này là chứng minh anh thuộc về em, nhưng em lại không hoàn toàn thuộc về anh.”
Cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng có thể nghe được tiếng tim đập vang rung động ở bên tai, chân thành tha thiết, không hề kiềm chế nhảy loạn. Loại cảm giác xa lạ này đồng thời khiến tim cô nhanh hơn. Có lẽ tim đập quá nhanh, vốn là hành quân lặng lẽ nhưng dạ dày bỗng nhiên đau âm ỷ, Cố Du đột nhiên nhớ lại chuyện buổi sáng.
Đẩy Từ Trạm ra, cô nghiêm túc nói: “Tôi muốn nói không đúng không đúng cũng sẽ bị giam lại?”
Từ Trạm lóe qua lo lắng rồi ảm đạm nói: “Anh không biết cơ thể em khó chịu.”
Anh xin lỗi chẳng những không giảm bớt tức giận của cô, ngược lại càng phát hỏa hơn, “Lúc tôi khỏe mạnh anh có thể muốn làm gì thì làm? Từ Trạm, đến cuối cùng anh cưới tôi là vì điều gì?”
Vì điều gì?
Cố Du đã tự hỏi bản thân vấn đề này số lần.
Sống đầu đường xó chợ suốt một năm, cô đã mất đi sự quan tâm và sủng ái của gia đình, nhưng trên người đàn ông đe dọa cám dỗ này cô lại tìm được cảm giác được quý trọng, nhưng loại cảm giác này vì thiếu lời giải thích hợp lý nên không chân thật, cô tin tưởng ánh mắt đầu tiên có thể kích thích tình cảm xúc động, nhưng không tin tưởng chỉ dựa vào cái liếc mắt là có thể nảy sinh hôn nhân mà phải lựa chọn cẩn thận.
Vẻ mặt Từ Trạm khôi phục lại bình tĩnh khi bị chất vấn, ôn hòa không biến sắc dắt tay cô, “Yêu đương rất phiền toái.”
Cố Du thiếu chút nữa hộc máu.
Không đợi cô phản bác, vòng eo lần nữa hãm sâu vào nhà tù, bị Từ Trạm vững vàng nhốt chặt.
“Chỉ cần đúng người rồi, tiếp xúc dư thừa và thử thăm dò đều là lãng phí thời gian.”
Anh cười nói xong, hôn lên cổ bóng loáng trắng nõn của cô.
Cô muốn chất vấn anh vì sao không nghĩ tới cảm nhận của cô, nhưng bây giờ hỏi cái này đã chậm, lúc đầu từng bước từng bước ép sát, anh không muốn giữ lại đường sống để cô cự tuyệt. Vì Phương Tranh và Phương Nhàn, cô biết là gặp khó khăn, nhưng từ đầu đến cuối dùng phương pháp như vậy, được gọi là hôn nhân giày vò.
Trước mặt cô, anh cũng không che dấu thủ đoạn của mình để đạt được cô là có bao nhiêu hèn hạ, thậm chí còn hi vọng cô chấp nhận tình yêu không từ thủ đoạn nào.
Cố Du muốn hung hăng phản bác, nhưng đột nhiên ý thức được, bản thân căn bản không hiểu cái gì gọi là tình yêu.
Thừa dịp cô ngây người, Từ Trạm đã cởi nút áo ngủ của cô ra, thăm dò vào lớp bông tơ quyến rủ mềm mại, Cố Du lớn tiếng thét, hai chân dần dần nhũn ra dưới sự kích thích không ngừng, ý thức vẫn rõ ràng, nhưng chỉ là giãy dụa ở bên cạnh mà thôi.
Môt đêm này, anh không hề thương tiếc nụ hoa vừa mới nở của cô, càn rỡ chiếm đoạt ngắt hái, lần lượt vui sướng cực độ, đắm chìm thưởng thức thân thể nở rộ của cô.
Vốn có thể nhượng bô, cô chỉ miễn cưỡng đáp lại, thấp giọng cầu xin khi thừa nhận khó mà tiếp tục nữa, chỉ đổi lấy sự phóng túng càng mãnh liệt hơn.
Bắt đầu từ lúc đêm khuya, chấm dứt khi rạng sáng.
Cố Du choáng váng ngủ thêm, chợt nghe thấy tiếng động, cô cố gắng chống đỡ mí mắt nặng nề, thấy Từ Trạm đưa lưng về phía giường, đã mặc quần áo tử tế.
Rèm cửa sổ rất nặng đã ngăn cách ánh nắng ban mai, nhưng vẫn có vài tia sáng mờ mờ ngang bướng lọt vào khe hở.
“Dậy sớm như vậy?” Cố Du lẩm bẩm một câu, không phát hiện cổ họng mình bị khàn.
“Buổi sáng ở quân khu có cuộc họp, em nghĩ ngơi cho tốt đi.” Từ Trạm thản nhiên cười, vuốt mái tóc dài rối tung của cô.
Vân vê này khiến Cố Du tỉnh táo lại, hôm qua cô căn bản đã nghĩ kỹ lý do từ chối, lại bị Dụς ∀ọηg đánh gãy. Hiện tại tâm tình Từ Trạm xem ra rất tốt, cô phải nhân cơ hội này nói rõ ràng, thử thay đổi tình cảnh trước mắt của cô.
Do dự nhiều lần, không ngờ Từ Trạm đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, tình thế cấp bách Cố Du bổ nhào về phía trước, bắt được vạt sau áo sơ mi của anh, “Đợi chút!”
Từ Trạm quay đầu, ý cười trong mắt, chân mày khẽ nhếch.
“Tôi có lời muốn nói với anh.” Cố Du cũng không nhăn nhó, nói thẳng.
Giường rung động nhẹ nhàng, Từ Trạm ngồi trở lại, ôm cô vào lòng, trầm mặc, chờ cô mở miệng.
Cố Du hít một hơi thật sâu.
“Từ Trạm, trước khi gặp anh tôi chưa từng có đàn ông.” Cô cúi đầu nói, “Trong lòng và trên thân thể, đều không có.”
Bả vai chấn động, tay Từ Trạm nắm thật chặt trên lưng Cố Du, con ngươi tối đen không rõ.
Cô tiếp tục nói thẳng, “Cho nên tôi không hiểu tình cảm, không hiểu cái gì là vui vẻ, cái gì là yêu, tôi có thể kết hôn với anh, cùng sinh sống với anh, một lòng trung thành với anh, tất cả không thành vấn đề, nhưng yêu anh…quả thực hơi ép buộc. Anh cho tôi đường sống được không?”
“Em có lúc rất ngu ngốc, có lúc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể cò kè mặc cả với anh sau chuyện buổi tối.”
Giọng nói Từ Trạm nghe không ra phập phòng, ôn hòa, càng khiến người khác phải sợ.
Không đợi Cố Du trả lời, anh đã vỗ bả vai bóng loáng của cô, không trả lời bất cứ gì rời khỏi giường.
Thái độ này chọc Cố Du giận.
“Tôi muốn nói những lời này từ lâu, nếu lúc trước tôi đồng ý yêu cầu của anh, tuyệt đối không đổi ý, đời này Cố Du tôi sẽ là người phụ nữ của anh, cũng cần anh tin tưởng, trong lúc chúng ta xảy ra vấn đề, chẳng lẻ tôi phải bị giam nhận trừng phạt của anh? Trước kia anh cũng làm như vậy với phụ nữ khác? Trách không được khi anh muốn kết hôn thì dùng chiêu ép mua ép bán!”
Lời nói mạnh mẽ giống như viên đá cuội rơi vào hố sâu, không có gợn sóng liền biến mất không thấy.
Từ Trạm đưa lưng về phía cô, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, gần như qua thật lâu, anh mới chậm rãi xoay người, thu lại vẻ mặt nghiêm túc khiến Cố Du hoảng hốt.
“Anh chưa từng có phụ nữ khác, giống như em, thân thể và trong lòng cũng không có.”
Cố Du biết rất rõ ràng Từ Trạm không nói dối mình, nhưng vẫn không thể tin lời nói vừa rồi.
“Những lời em nói anh hiểu được,” anh sờ sờ vẻ mặt tràn ngập bối rối của cô, “Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều, trong lúc đó chúng ta cứ để nó thuận theo tự nhiên đi.”
Nói xong anh liền xoay người rời khỏi.
Cố Du lùi về trên giường, bởi vì lời anh vừa nói khiến tâm phiền ý loạn.
Cô còn không biết, chuyện càng khiến cho cô phiền lòng phẫn uất, muốn sau khi tỉnh lại.
Buổi chiều, Cố Du đã ngủ đủ tỉnh dậy tắm thật sảng khoái, mặc quần áo ở nhà rồi xuống lầu ăn cơm.
Từ Trạm không thích có nhiều người trong nhà, mỗi ngày đều có người giúp việc cố định tới nhà nấu cơm quét dọn.
Cố Du đã có thói quen với nhip sống này, đi xuống cầu thang, thẳng đến phòng bếp. Ai ngờ, một màn trước mắt khiến cô cả kinh đứng ở góc cầu thang hoàn toàn ngây người.
Trong phòng khách lớn có năm người đàn ông mặc tây trang màu đen phẳng phiu đứng, Vu Duệ ngồi trên sô pha hý hoáy di động, miễn cưỡng cười mở đầu câu chuyện.
“Chị dâu, mới tinh a?”
Cố Du nhanh chóng đảo mắt qua mấy người mặc đồ đen, lưng và chân bọn họ đều thẳng tắp, nhất định là xuất thân từ quân nhân. Ánh mắt cô lại rơi trên người Vu Duệ, không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề, “Sao lại thế này?”
“Đây là ý của Từ Trạm.” Vu Duệ nhún nhún vai, anh vốn là người đàn ông tuấn lãng, tươi cười làm cho anh tăng thêm khí phách, “Anh ấy nói chị một mình ra ngoài rất nguy hiểm, những người này là vệ sỉ chuyên nghiệp, chị dâu cũng có thể nhìn ra, đúng không? Tôi trở về báo cáo kết quả làm việc.”
Tốt cho câu thuận theo tự nhiên!
Cô chạy lên lầu, cầm lấy điện thoại, tìm tên Từ Trạm, trực tiếp gọi đến điện thoại di động của anh, điện thoại vừa kết nối, Cố Du liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ Trạm, anh điên rồi! Đây là anh thuận theo tự nhiên?”
“Bọn họ không phải giám sát, mà là bảo vệ em.”
Giọng nói Từ Trạm không nhanh không chậm nhưng với Cố Du lại như thêm dầu vào lửa.
“Tôi là phụ nữ của anh, không phải là phạm nhân của anh!”
Điện thoại bên kia trầm mặc sau truyền đến đáp lại: “Em nói cái gì?”
“Tôi là phụ nữ của anh, không phải là phạm nhân của anh!” Cố Du hung tợn lặp lại.
Tiếng cười trầm thấp của Từ Trạm truyền lại, Cố Du mới biết mình bị đùa giỡn lặp lại câu nói dưới tình thế cấp bách khiến anh vô cùng thỏa mãn, dưới cơn thịnh nộ nhấn tắt điện thoại.
Liên tục vài ngày, cô không chủ động nói chuyện với Từ Trạm, luôn bị anh dụ dỗ mở miệng nói, giận không kiềm được.
Mà mấy người mặc đồ đen, tự nhiên cũng như hình với bóng, mỗi ngày lúc không có Từ Trạm, đúng giờ xuất hiện trong biệt thự.
Để cho Cố Du phẩn nộ, không biết Từ Trạm dùng cách gì, cắt dứt điện thoại quốc tế đường dài trong nhà, cô không liên lạc được với Phương Nhàn, rõ ràng lòng nóng như lửa đốt, vẫn không chịu mở miệng cầu xin anh.
Một cuộc điện thoại đánh vỡ cục diện bế tắc.
Cố Du cơ hồ đã quên từng gặp mặt Nhan Tư Ninh một lần trong tiệc rượu, cô ấy trực tiếp gọi điện thoại tới nhà, làm cô cảm thấy bất ngờ.
“Chị dâu, chị có thời gian rãnh không? Ra ngoài dạo phố ăn cơm?” Giọng nói cô mềm mại dễ nghe, giống như làm nũng, nhưng Cố Du không có tâm tình, vốn định quả quyết cự tuyệt, bỗng nhiên ý thức được, đó là cơ hội tốt để tuyên dương chủ quyền với Từ Trạm.
Sau khi hai người định thời gian địa điểm thì cúp điện thoại.
Cố Du nghĩ đến, Nhan Tư Ninh biết số điện thoại của biệt thự chắc là Vu Duệ cho, mà Vu Duệ không có khả năng tùy tiện làm việc khi Từ Trạm chưa cho phép.
Dưới tình huống Từ Trạm ngầm đồng ý muốn khiêu chiến quyền uy của anh, Cố Du liếc mắt đám vệ sĩ dáng vẻ như tượng gỗ trong phòng khách, bên môi khó có được nụ cười đùa cợt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc