Cảnh Giới Màu Hồng Phấn - Chương 02

Tác giả: Ô Sao

Mặt hai người gần trong gang tấc, Cố Du lại không nhìn thấu suy nghĩ của Từ Trạm .
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giống như vừa mới nói một câu không hề quan trọng.
"Anh nói cái gì?" Cô giận quá hoá cười, "Tôi vốn không quen biết anh!"
Vẫn ung dung đạm bạc, đột nhiên động tác Từ Trạm khựng lại, trong mắt từ từ tích luỹ sương mù khiến Cố Du không rét mà run. Từ Trạm như vậy còn muốn khủng bố hơn Trịnh An Hà gấp trăm lần, cô theo bản năng rụt về phía sau, không ngờ còn chưa kịp lui, cằm đã bị Từ Trạm nắm lấy, kéo đến gần khuôn mặt bị che khuất của anh.
Bỗng nhiên anh bật cười, một nụ cười vô cùng âm trầm, "Không sao cả, về sau có thời gian từ từ sẽ quen."
Nếu Cố Du nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn thấy từ sâu trong đáy mắt anh đang che dấu một chút không cam lòng và vùng vẫy, nhưng cô quá mức sợ hãi, toàn thân run rẩy, chỉ có thể hoảng hốt nhìn anh, ngay cả một câu cầu xin cũng không nói nên lời.
Đau đớn dưới cằm biến mất, dường như cũng trong lúc đó, vạt áo bị vén lên, thân thể Cố Du liền căng thẳng theo bản năng.
Từ Trạm nhìn cô một cái, sau đó xoay người cầm lấy chai thuốc xịt vào sườn cô , vì cô xử lý vết thương ứ máu dưới xương sườn do bị Trịnh An Hà đá . Sau khi xịt xong anh còn mát xa cho cô, xác nhận không có thương tổn đến xương cốt, mới kéo vạt áo của cô xuống.
"Bây giờ cô ở đâu?" Anh bỗng mở miệng hỏi.
Cố Du sửng sốt, "Tự tôi có thể trở về."
Bỗng nhiên Từ Trạm nở nụ cười, anh ngồi cạnh Cố Du, đưa tay nhéo nhéo mặt cô, "Ai nói tôi muốn đưa cô đi? Tôi là bảo người của tôi đi lấy hộ khẩu và chứng minh nhân dân của cô, nếu không chúng ta đăng ký kết hôn như thế nào?"?"
"Tôi sẽ không kết hôn với anh." Cố Du kiên quyết nói.
"Cô không nói địa chỉ tôi cũng có thể tra được, chỉ là vấn đề sớm hay muôn thôi, cần thiết phải vậy không? "
Từ Trạm nói gần nói xa giống như là ăn sạch cô rồi ! Cố Du khó thở, Nhìn thoáng qua cảnh vật đồi bại vừa rồi, lửa giận trong mắt như hận ko thể thiêu rụi cả căn phòng, "Đây là sở thích đặc biệt của anh? Nhặt được một người trên đường liền ầm ĩ muốn kết hôn? Cho dù anh muốn kết hôn, thì dựa vào cái gì bắt tôi phải gả cho anh!"
Bộ dáng hổn hển của cô nhất định là rất buồn cười, nếu không Từ Trạm cũng sẽ không lộ ra nụ cuời khẽ lại có chút hứng thú như vậy. Anh cũng không nói nhiều, bàn tay từ mặt chuyển lên vuốt tóc cô rồi dời đi, đứng dậy ra khỏi phòng.
Ánh sáng màu cam ấm áp rơi lên trên giường, khăn trải giường cũng nhuốm một tầng màu sắc ái muội
Cố Du yên lặng bất lực và khó tin, vẫn còn chưa có tỉnh táo lại từ trong khi*p sợ
Một người đàn ông xa lạ đột nhiên cứu cô sau đó lại tuyên bố muốn kết hôn với cô, nhưng người đàn ông nhìn như xa lạ này, lại biết cô không muốn người khác biết quá khứ của mình, giống như chính mình sớm đã ở bị hắn nắm trong tay vậy.
Đầu bắt đầu trở nên choáng váng, Cố Du gắng gượng không dám thả lỏng cảnh giác, nhưng vết thương trên trán cứ đau nhức, bên trong như có một con ếch đang cố hết sức thoát khỏi xiềng xích mà lao ra ngoài, căn phòng bắt đầu xoay tròn, cơ thể ở trong vòng xoáy càng trầm càng thấp. . . . . .
Lúc mở mắt ra, trong phòng sáng sủa sạch sẽ, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, ánh nắng ấm áp rọi vào phòng.
Cố Du bật dậy, tay chân đều đã được mở trói, có thể hoạt động tự nhiên.
Không biết từ khi nào thì quần áo trên người đã được đổi thành áo sơ mi nam.Chớp mắt một cái trong đầu Cố Du bỗng trống rỗng, ngay lập tức thật cẩn thận cảm giác, xác nhận thân thể không có gì khác thường, chỉ có trán và dưới xương sườn bị đau như cũ mới yên lòng.
Ngày hôm qua Từ Trạm còn không chịu nhượng bộ chút nào, tại sao sáng nay cô đã trở thành người được tự do rồi?
Sự thật chứng minh là cô nghĩ quá mức đơn giản.
Cửa sổ đóng chặt được làm từ thủy tinh chống đạn, tất cả dụng cụ thủy tinh trong phòng đều đã biến mất không thấy toàn thân trên dưới cô chỉ mặc qua ҨЦầЛ ŁóŤ ,áo lót áo khoác, tủ quần áo rỗng tuếch, quần áo lúc đầu cũng không biết đã biến đâu mất hết rồi. Ngay cả cái cốc chứa đầy nước ở đàu giuòng cùng mâm chén dĩa dùng để ăn sáng đề đều là nhựa dẻo .
Mặc dù là cô nghĩ quá đơn giản, nhưng Từ Trạm cũng quá xem nhẹ năng lực hành động của cô rồi.
Cố Du đạp vài cái lên cửa, thật lâu cũng không có người trả lời. Sau khi xác nhận Từ Trạm không có ở đây, cô mới trở lại phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài phía xa xa, cách đó không xa là một dãy biệt thự khác, cảnh quang hai bên đường là khu vườn quy hoạch trang nhã, khung cảnh khu biệt thự tuyệt đẹp, tiểu khu xa hoa như vậy, vấn đề bảo vệ an ninh chắc chắn không kém. Cố Du cười lạnh một tiếng, cầm lấy cốc nước ở đầu giường, đem nước bên trong cốc đổ vào ổ điện không sót một giọt nào.
Lửa điện lóe lên lúc xanh lúc vàng cùng với khói xám mù mịt, Cố Du ho khan thối lui đến trước cửa sổ, chỉ chốc lát sau liền thấy bóng dáng mấy người bảo an đang vội vã chạy tới, cô làm bộ như hoảng sợ gõ mạnh cửa thủy tinh, bảo an thấy được cô, vội vàng vọt vào phòng, lại gặp cửa phòng bị khoá trái.
"Phu nhân đừng sợ! Chúng tôi lập tức mở cửa!. "
Cố Du một chút cũng không sợ hãi.
Lửa điện đã biến mất, khi bảo an đến chuyện đầu tiên phải làm chắc chắn là cúp cầu dao trong phòng.
Trong nháy mắt khi mở cửa, Cố Du xông lên trước đánh ngất từng người bảo an.
Cô chọn một cái quần có ống ngắn nhất, xắn ống quần lên, mang dép lê, chạy ra khỏi biệt thự
Cố Du dùng tốc độc nhanh nhất của bản thân, chạy như điên lên đường cái.
Nơi này chắc là Dương Cảng ở vùng ngoại thành của khu phố người giàu có, có rất ít giao thông công cộng, xe cộ cũng không nhiều. Cố Du nhớ đến lời Từ Trạm nói tối qua, ít nhất anh nói không sai chút nào, chính mình chọc Trịnh An Hà, chắc chắn không thể về nhà được nữa. Cô thở hổn hển đi tới một đoạn đường, trong đầu hỗn loạn. Bản thân ở nơi Dương cảng xa lạ, vốn dĩ cha có bạn bè, nhưng sau khi ông ấy gặp chuyện không may họ liền nóng lòng phủi sạch quan hệ, bây giờ đều đã không còn lui tới, giờ phút này cô thân không một xu lưu lạc ở thành phố xa lạ, không có một chỗ có thể gọi là nơi để về.
Sau khi do dự, Cố Du quyết định mạo hiểm về nhà mang tiền bạc chạy trốn.
Dựa theo chỉ dẫn của biển báo giao thông, Cố Du đi mất hai giờ rốt cục cũng đến trạm xe điện ngầm, đế dép lê bị bào mòn, chân bị phồng dộp nổi lên bọc nước, lại bị mài đến bể ra, cô không quan tâm nhiều như vậy, chỉ lo nghĩ xem rốt cuộc phải làm sao mới có tiền để đi tàu điện ngầm.
Tiếng phanh xe dồn dập xông vào trong tai, Cố Du phản xạ có điều kiện co cẳng chạy, mới vừa chạy được hai bước liền nghe được tiếng la lớn từ phía sau truyền đến: "Cố du! Cố Du học tỷ*!"
*Học tỷ: Chị lớp trên
Giọng nói này có phần quen thuộc, cô ngừng lại bước chân sau khi quay đầu thấy rõ người gọi cô là ai, thoáng chốc lệ nóng doanh tròng, năm bước cũng thành bốn bước bổ nhào tới, kích động đến nỗi nói cũng nói không rõ ràng, "Tiểu Hà! Em. . . . . . Sao em lại tới Dương Cảng!"
Hà Thiệu Đình bị Cố Du bổ nhào một phát, trên mặt liền xuất hiện một rạng mây hồng, cười hắc hắc, "Mấy ngày hôm trước em mới được điều đến sở nghiên cứu của quân khu bên này." Dứt lời nụ cười trên môi cậu liền tắt hẳn, ánh mắt trầm xuống, nhìn cả người Cố Du chật vật không chịu nổi.
Hà Thiệu Đình là học đệ của Cố Du ở học viện Giải Phóng Quân quân giới, năm đó từng bị phân đến một tổ nhỏ, trong lúc làm việc quan hệ của hai người rất tốt, sau khi tốt nghiệp ngẫu nhiên cũng có liên lạc với nhau, chỉ là Hà Thiệu Đình luôn công tác ở sở nghiên cứu nào đó, cho nên không biết tình hình gần đây. Ông nội cậu cùng cha đều có một vị trí riêng ở quân khu, lần này điều động chắc là do trong nhà hi vọng cậu có thể làm việc ở quê nhà, có nhiều người thân làm bạn.
Cố Du biết quần áo mình đang mặc trên người thật sự rất kỳ quái, mà cô lại không cách nào giải thích được, vội vàng đẩy đẩy cậu, "Lên xe rồi chị giải thích với em, giờ đưa chị về nhà trước đã ."
Trông bộ dạng của cô người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là gặp chuyện khó xử, Hà Thiệu Đình không chút do dự gật đầu, bất kể là năm đó hay là hiện tại, lời Cố Du nói cậu chưa từng không nghe theo.
Gặp lại cố nhân vốn sẽ là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng Cố Du mệt mỏi đến nỗi không có thời gian để cảm khái.
Tháng năm gió xuân vẫn đang se lạnh, Cố Du ăn mặc đơn giản, Hà Thiệu Đình vội vàng ϲởí áօ khoác quân trang ra phủ lên vai cô.
Chữ cảm ơn còn chưa kịp thốt lên, Cố Du lần nữa liền nghe thấy tiếng phanh xe.
Một chiếc Audi A8L màu đen nghênh ngang đậu ở trước mặt Hà Thiệu Đình, ngăn cản đường đi của cậu.
Cửa xe mở ra, Từ Trạm bước xuống.
Tim Cố Du liền nhảy đến cổ họng, cơ thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy, Hà Thiệu Đình nhạy cảm phát giác giữa hai người có chuyện gì đó, liền vội vàng đem Cố Du che chở ở sau người.
"Xem ra là anh quá xem nhẹ em rồi." Ánh mắt u tối của Từ Trạm thẳng tắp vượt qua Hà Thiệu Đình, rơi vào trên người Cố Du , "Không có thời gian nói những thứ này, lên xe."
Vẻ mặt anh nghiêm túc, mặt mũi căng thẳng, hoàn toàn không còn ung dung trấn định như ngày hôm qua nữa.
"Tôi sẽ không đi với anh." Cố Du cảm thấy được ánh mắt khi*p người của anh, toàn thân đều tản mát ra hơi thở nguy hiểm, khác hẳn với anh của ngày hôm qua, khiến người sởn gai ốc.
Tính cách cùng bản lĩnh của Cố Du Hà Thiệu Đình rất rõ ràng. Nhưng mà, cậu thấy Cố Du sợ hãi như vậy, cũng biết Từ Trạm không phải là người đơn giản. Nói vậy Cố Du chật vật như vậy chính là bởi vì anh ta sao? , Hà Thiệu Đình đè nén cơn giận đang quay cuồng trong иgự¢, một tay nắm lấy tay Cố Du, kéo cô đến gần chính mình, lạnh lùng nói với Từ Trạm: "Cách xa cô ấy ra."
Từ Trạm giống như không có nghe thấy Hà Thiệu Đình nói, ánh mắt nhìn từ tay hai người nắm cùng một chỗ đến trên mặt Cố Du .
Sau đó anh lấy điện thoại cầm tay ra, ấn ấn hai lần, rồi thấp giọng nói điện thoại: "Chính cô nói với cô ấy."
Dứt lời, anh tiến lên phía trước một bước đưa điện thoại di động về phía Cố Du.
Cố Du không dám đến gần, trong lòng lại mơ hồ dâng lên dự cảm chẳng lành, nhìn chằm chằm di động.
Trong di động truyền ra tiếng khóc đứt quãng, lòng Cố Du nhất thời giống như bị tảng đá lớn nghiền nát hết lần này đến lần khác, môi cũng trở nên trắng bệch.
"Chị. . . . . ." Tiếng khóc bên đầu kia điện thoại càng lúc càng lớn, "Chị ơi . . . . ."
Cố Du sẽ không nghe lầm, tiếng khóc đó chính là của em gái cô đang ở Nước Mĩ xa xôi, Phương Nhàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc