Cấm Tình - Chương 57

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Trở lại Giang Trạch đã là buổi chiều. Đường Diệc Diễm vẫn có chút cố kỵ, nếu là ba năm trước đây, anh sẽ không hề băn khoăn bất cứ điều gì mà giam tôi lại, để tôi một tấc cũng không thể rời đi. Nhưng… bây giờ sau lưng tôi còn có tập đoàn Giang Nguyên.
Anh nói để tôi “cẩn thận” suy nghĩ, sau đó đưa tôi trở về Giang Trạch.
Vừa bước vào đại sảnh, có một người đã sẵn sàng chờ tôi!
Giang Minh nhàn nhã ngồi trên sô pha, tay vòng qua lưng ghế, lúc tôi tiến vào cậu ta lập tức ngẩng đầu, nhìn tôi cười.
Tôi xấu hổ trốn tránh ánh mắt của cậu ta, chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta đã nghe được… tôi đã thấy xấu hổ vô cùng!
“Duyệt Duyệt, ăn cơm chưa?” Giang Minh đi tới, kéo tôi vẫn còn đang ngẩn người ngồi xuống ghế sô pha, trên mặt không có vẻ gì là khác thường, tôi vốn tưởng rằng…
“Ừm… Ăn rồi!” Đường Diệc Diễm đã gọi đồ ăn bên ngoài, nhìn tôi ăn xong mới đưa tôi trở về.
“Vậy thì chúng ta đi thôi!” Nói xong cậu ta đứng lên, cầm lấy chìa khoá xe trên bàn.
“Đi? Đi đâu?” Cậu ta kéo tay tôi, tôi hoang mang đi theo, không nhớ hôm nay có lịch trình gì.
“Chị không quên mấy hôm nữa là đến sinh nhật tôi đấy chứ! Chị là bạn nhảy của tôi, không phải là nên tỉ mỉ chuẩn bị một chút sao?” Khoé miệng Giang Minh giương lên, tay đưa ra, khẽ làm tư thế “xin mời”.
“Công chúa, lên xe đi!”
Tôi bất đắc dĩ cười cười, bộ dáng khôi hài của cậu ta làm cho sự rối ren trong lòng tôi giảm bớt không ít.
Đúng là tôi đã từng đồng ý như vậy, cho nên đành phải ngoan ngoãn lên xe. Mặc dù thân thể mỏi mệt vô cùng, tôi vẫn cố phấn chấn tinh thần đi theo Giang Minh tới cửa hàng quần áo. Cậu ta dường như không vừa lòng, chọn hết bộ này tới bộ khác, thực sự rất nghiêm túc.
Tôi chỉ biết thở dài, ngáp liên tục, thật sự là tối hôm qua… Vừa nghĩ đến sự điên cuồng của chính mình, mặt tôi lập tức nhịn không được trở nên nóng bỏng.
“Lấy cái này đi!” Giang Minh rốt cuộc cũng chọn được một bộ, cười khanh khách đưa cho tôi, ép tôi mặc thử lên người.
Tôi lấy lại tinh thần, nặn ra một nụ cười, nhận lấy, đi vào phòng thay đồ.
Giang Minh thực sự rất có mắt nhìn, bộ váy dạ hội màu lam này rất hợp với tôi. Tôi nhìn chính mình trong gương mà có chút giật mình, nhưng… Tôi trừng lớn mắt, ghé sát vào mặt gương, thân mình tôi bây giờ… đầu vai lộ ra, *** hơi trễ xuống… nơi nơi…nơi nơi đều là những điểm đỏ… dấu hôn!
Đường Diệc Diễm lưu lại dấu hôn trên người tôi!
Tôi cả kinh, những dấu vết làm cho người ta đỏ mặt này lan tràn khắp cả người tôi đến tận cổ, không biết vừa rồi những người đó có nhìn thấy không nữa?
Như thế này… Tôi làm sao dám đi ra ngoài đây?
Tôi đau khổ nhắm mắt lại. Đường Diệc Diễm, anh đúng là ác ma, còn muốn làm ra bao nhiêu chuyện kinh người nữa! Còn tôi lại hãm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế! Càng kháng cự lại càng dây dưa thêm!
“Sao vậy?” Nhân viên cửa hàng thấy tôi mặc lại bộ quần áo lúc đầu bước ra, vẻ mặt hoang mang. “Diệp tiểu thư không thích sao?”
“Không…” Tôi bối rối lắc đầu, nhìn Giang Minh.“Lấy cái này đi, hôm nay tôi không mặc, chờ tới sinh nhật của cậu cho cậu kinh ngạc một chút!” Nói xong, lòng tôi có chút hoang mang, hy vọng mấy lời này có thể qua cửa.
“Được rồi, tôi chờ mong sự kinh ngạc của chị!” Câu nói của Giang Minh làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm, vì sự lừa dối của mình đã thành công mà mừng thầm!
Nhưng cảm giác vẫn thấy là lạ!
oOo
Mấy ngày nay tôi đều trốn tránh Đường Diệc Diễm, cho dù gặp nhau ở văn phòng, tôi vẫn có thể né được, nếu không cũng lôi kéo cả đống đồng nghiệp đi cùng. Biết là cách thức trốn tránh như vậy rất ngốc nghếch, nhưng tôi có thể làm gì khác đây? Thật sự không rõ nữa, sự tình đã sớm không còn nằm trong tính toán của tôi.
Điều duy nhất có thể làm cho tôi vui mừng, chính là việc đả kích Đường Tỉ Lễ diễn ra rất thuận lợi. Các doanh nghiệp cố tình khất nợ, nguồn vốn quay vòng của công ty hắn đang lâm vào cục diện bế tắc. Kế tiếp, chỉ cần người nào đó xuất hiện đúng lúc để cho vay, đẩy hắn vào đường cùng!
Đường Tỉ Lễ, tôi sẽ chờ ông từng bước một tiến vào địa ngục!
Khóe miệng tôi lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Chỉ cần báo thù được cho Việt Phong, áy náy trong lòng tôi cũng sẽ giảm bớt, Việt Phong cũng có thể ngủ yên, chỉ cần báo thù!
“Chị Duyệt Duyệt…” Đỉnh đầu bỗng vang lên giọng nói uể oải của Qua Nhan, tôi ngẩng đầu.
“Qua… Nhan!” Trước mặt là đôi mắt sưng đỏ của Qua Nhan, bộ dạng giống như sắp sửa khóc, nàng tiên vẫn luôn tươi sáng hiếm khi có biểu tình như vậy, trừ phi…
“Sao thế?” Tôi đứng lên, đi đến trước mặt Qua Nhan. “Nha đầu ngốc…” Nhất định là vì Giang Minh!
“Anh Minh nói… nói là vũ hội trong sinh nhật không muốn em làm bạn nhảy của anh ấy!” Qua Nhan vừa dứt lời, nước mắt lập tức trượt xuống dưới, vẫn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu!
Tôi sao lại quên, Qua Nhan đối với Giang Minh…
Tôi không nên nhận lời, tôi vô tình làm Qua Nhan bị tổn thương, tôi yêu thương con bé không hề thua kém Giang Minh, con bé là bảo bối mà chúng tôi tận tâm che chở. Ở cái thành phố phù dù này, khi tất cả mọi người đều hãm sâu trong đó, ít nhất tôi cũng muốn Qua Nhan không bị ảnh hưởng!
“Chị Duyệt Duyệt, là ai, ai là bạn nhảy của anh Minh? Em còn tưởng em sẽ là…” Qua Nhan cắn thần, nghẹn ngào ôm chặt tôi. “Em thật sự rất thích anh Minh, em rốt cuộc có chỗ nào không tốt?”
Thân thể của tôi cứng đờ, tay chậm rãi vuốt mát tóc đen nhánh của Qua Nhan. Không phải, không phải em không tốt, mà là tình yêu vốn không có đạo lý, không có quy tắc!
“Qua Nhan…” Tôi thở dài, thật ra tôi cũng giống con bé thôi, không thể tự thoát ra khỏi đầm lầy tình yêu.
“Chị Duyệt Duyệt, chị nói xem, anh Minh thật sự không có khả năng thích em sao? Em có thể sửa!” Qua Nhan u oán ngẩng đầu, biểu tình bi thương làm cho người ta đau lòng.
Tôi nhíu mày. “Qua Nhan…” Tình yêu là không thể miễn cưỡng, cho dù em có thay đổi như thế nào, cậu ta vẫn sẽ không coi trọng, ngoài sự tổn thương, em cái gì cũng sẽ không nhận được!
“Qua Nhan, em thử hẹn hò với nam sinh khác, có lẽ…”
“Không…” Qua Nhan bỗng đẩy tôi ra, trừng lớn mắt, lắc đầu. “Chị Duyệt Duyệt, ngay cả chị cũng không hiểu được em sao? Mọi người đều cho rằng em là trẻ con phải không? Em không biết cái gì gọi là tình yêu? Em biết! Cả đời này, em sẽ chỉ thích anh Minh!”
Sự điên cuồng trong mắt Qua Nhan lúc này làm tôi nghĩ đến một người, mặc kệ là yêu hay không yêu, chỉ cần chạm đến hai chữ “tình yêu”, ai có thể toàn thân trở ra!
“Được rồi, chị đi nói với Giang Minh!” Tôi thỏa hiệp, ai bảo chúng tôi yêu thương con bé kia chứ, rõ ràng biết là sai nhưng vẫn cứ đáp ứng. Chỉ là… làm như vậy, chị sẽ không hại em chứ, Qua Nhan!
“Cám ơn chị, chị Duyệt Duyệt!” Qua Nhan nín khóc mỉm cười, lau nước mắt, ôm tôi.
Qua Nhan coi tôi như người thân mà dựa vào. Tôi không muốn thương tổn con bé.
oOo
“Qua Nhan đến chỗ chị khóc nháo phải không!” Thấy tôi bước vào văn phòng, Giang Minh ngay cả đầu cũng không nâng, thản nhiên nói.
“Con bé chỉ muốn làm bạn gái của cậu trong vũ hội, cậu coi như…”
“Duyệt Duyệt… Tình yêu không phải đồng tình!” Giang Minh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, hai tay giao nắm, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ. “Qua Nhan, tôi so với bất cứ ai đều yêu thương hơn, nhưng đó không phải tình yêu!” Giang Minh suy sụp buông cây Pu't trong tay xuống.
“Nếu biết rõ không đúng mà còn muốn chìm sâu, như vậy sẽ chỉ có thương tích đầy mình!” Cậu ta nói rất thoải mái, giảng giải rất sáng tỏ, nhưng chính bản thân mình thì sao? Chính bản thân mình thật sự có thể làm được sao? Tựa như mỗi người đều nói với chính mình, muốn như thế nào, làm như thế nào, nhưng đến cuối cùng có mấy người thật sự làm được đây?
Giang Minh như vậy, Qua Nhan, Đường Diệc Diễm như vậy, cả chính tôi cũng như vậy!
Đều đang giãy dụa, đều đang bàng hoàng, nhưng không cách nào thoát khỏi!
“Ngày kia, chị nhất định phải làm theo ước định!” Giang Minh nhìn tôi. “Làm bạn nhảy của tôi!”
Tôi chần chờ hạ mi mắt, co quắp nắm chặt tay lại. “Tôi đã nhận lời với cậu thì sẽ không đổi ý!” Xem ra tôi vẫn ở thế yếu, vô lực phản công.
Nhưng, như vậy tôi biết đối mặt với Qua Nhan thế nào đây?
Tôi lăng lăng trở về văn phòng, trước mặt là Qua Nhan với vẻ đầy mong chờ nhìn tôi, sự tha thiết của con bé làm cho tôi xấu hổ.
“Qua Nhan, thật ra, chị đã nhận lời làm bạn nhảy của Giang Minh, cho nên…” Tôi khẽ liếc con bé một cái. Khuôn mặt của Qua Nhan trong nháy mắt chợt ngẩn ra, khóe miệng khẽ run rẩy, chậm rãi ngăn lại sự chua xót. Lòng tôi cảm thấy rất đau, khẽ nhíu mày. “Qua Nhan…”
“Chị Duyệt Duyệt, không sao, chỉ cần là chị, em sẽ không giận!” Trong mắt Qua Nhan lóe ra một chút nước, nhưng lại cố nén không cho nó rơi xuống, gật gật đầu.
“Qua Nhan…” Tôi không biết nói gì để chống đỡ.
“Chị Duyệt Duyệt, người đàn ông hôm đó, chính là “người đó” sao?”
Tôi không rõ vì sao Qua Nhan lại hỏi như vậy, tôi chần chờ gật đầu, là “người đó”… Chính là nhiều đêm trước đây, tôi từng nói cho Qua Nhan, trong lòng vẫn có “người đó”, vẫn yêu “người đó”, trái tim đều tràn đầy hình ảnh của “người đó”!
Qua Nhan nhìn thấy tôi gật đầu, khóe miệng lại tràn ra, trên mặt đã khôi phục một tia thần thái. “Em biết rồi, chị Duyệt Duyệt, hôm đó em sẽ cùng anh Minh nhảy điệu thứ hai!”
Tôi gật đầu, trong lòng cũng thả lỏng một chút. Chỉ cần Qua Nhan không thầm oán tôi là tốt rồi!
Chỉ có điều… cô bé này lại suy nghĩ cái gì đây? Tại sao lại hỏi tôi như vậy?
Mọi chuyện hình như càng ngày càng phức tạp, giống như những sợi tơ, từng vòng hỗn loạn quấn quanh người tôi.
Tôi hoà vào dòng người trên đường, mang theo túi công văn, chen qua đám đông chật chội, tựa như bao người bình thường khác, đi đến trạm xe, sau đó ngồi đợi.
Giống một người bình thường giữa cả biển người mênh ௱ôЛƓ!
Tôi vẫn đờ đẫn bước đi, toàn thế giới dường như chỉ có tôi là nhàn nhã nhất. Mỗi người đều tỏ ra vội vàng, không ngừng từ phía sau tôi chen qua, bức thiết đi rất nhanh. Có lẽ người thương yêu ở nhà đã làm xong đồ ăn, có lẽ đứa nhỏ đang nhắc tới ba, hoặc là cha mẹ già yếu đang mong con mình trở về.
Bọn họ đều có gia đình, một gia đình.
Còn tôi thì sao? Tôi có sao? Trong “nhà” của tôi có ai đang đợi tôi?
Vì không muốn cha mẹ phải chịu thương tổn, ba năm trước, tôi đã cầu xin họ xuất ngoại, rời xa thành phố hỗn loạn này.
Bỗng nhiên, bỗng nhiên rất nhớ họ, rất nhớ đồ ăn mẹ làm, rất nhớ những lời nhắc nhở của ba. Rất nhớ! Rất nhớ gia đình ấm áp ấy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc