Cấm Tình - Chương 11

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Lúc tôikéo thân mình mệt mỏi trở lại Thanh Viên đã là tám giờ tối. Lâu rồi không đượcchơi đùa vui vẻ như vậy, khoé miệng tôi vẫn còn mang theo ý cười thoả mãn.
Mở cửabước vào căn phòng tối đen, tay còn chưa chạm đến công tắc đèn trên tường, mộtgiọng nói lạnh lùng chợt vang lên trong bóng tối. “Em rốt cuộc cũng trở lại rồisao?”
Tôi sợtới mức vội lấy tay ôm ***, bật đèn lên.
Ánhsáng chiếu thẳng vào khuôn mặt lạnh như băng không có chút biểu tình nào củaĐường Diệc Diễm.
Tôihoang mang nhìn hắn, sao hôm nay hắn lại về sớm như vậy, không biết thiếu gialại muốn trở bệnh thần kinh gì đây, tâm trạng vui vẻ phút chốc lại bị phá tan.
Đến gầnhắn, tôi nhanh chóng tìm được đáp án.
Trênbàn trà trước mặt Đường Diệc Diễm có một tờ giấy trắng, tựa như sợ tôi khôngnhìn thấy, mặt trên còn đè thêm một chiếc cốc thuỷ tinh. Hắn đã biết?
“Emthật sự rất lợi hại đấy!” Khoé miệng Đường Diệc Diễm khẽ nhếch lên, ngay cả cơmặt cũng lười chuyển động.
Tôi hítmột hơi, “Em…”
“Ngàymai về nhà mang hộ tịch đến đây, còn cả mấy loại giấy tờ cần thiết khác cũngmang tới!” Không đợi tôi giải thích, Đường Diệc Diễm đã lạnh lùng ngắt lời tôi.
“Nhưngmà em…” IELTS không phải là không qua sao? Tôi khẽ liếc nhìn tờ giấy trắng trênbàn trà. Tôi cố ý, gần như chỉ nộp giấy trắng.
ĐườngDiệc Diễm hừ hừ đứng lên, vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn tôi: “Em không biếtsao? Còn có một cách khác, chính là để em đến đó học tiếng rồi thi lại,nếu thi lại vẫn không được thì học lại. Duyệt Duyệt…” Hắn chậm rãi tới gần tôi,bàn tay lạnh lẽo xoa xoa hai má tôi.
“Chúngta có thời gian cả đời để Tra t** lẫn nhau, tôi không quan tâm!” Nói xong,Đường Diệc Diễm vừa lòng nhìn khuôn mặt đang trở nên trắng bệch của tôi. Hắn đilướt qua, cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha, bước ra khỏi cửa.
Tôi vôlực ngồi phịch xuống ghế, chua xót nở nụ cười.
Ngâythơ thật, ngay cả cách như vậy mà cũng nghĩ ra. Tôi biết là vô dụng, nhưng mà,tôi chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, cho dù chỉ là một chút!!!
Sự phảnkháng vẫn luôn nằm sâu trong tâm thức tôi, kìm nén không được!
Có lẽchỉ có như vậy, tôi mới có thể nói với chính mình rằng, tôi vẫn còn sống, vẫncòn thở!
oOo
Ngàyhôm sau, tôi trở về nhà. Mẹ đã làm sẵn cho tôi một bàn đầy ắp thức ăn ngon. Bacó lẽ đã sớm theo lời kể của mẹ mà biết được tin tôi sắp đi du học. Vẻ mặt vốnnghiêm nghị cũng dịu đi không ít. Nhưng có vài chi tiết ba thường xuyên hỏi làmcho tôi có chút không chống đỡ được, vẫn phải trốn tránh ánh mắt truy hỏi củaba. Những điều này đều là Đường Diệc Diễm sắp xếp, tôi căn bản không biết rõ,cũng chẳng muốn biết!
Ăn cơmxong, tôi vào bếp giúp mẹ rửa bát. Bây giờ mới nhận ra lúc trước tôi thật lười,ăn xơm xong là vỗ vỗ cái bụng no nê về phòng, thì ra rửa bát cũng không dễ dànggì, dầu rửa chén, rồi xả nước.
“DuyệtDuyệt, con không cần giúp mẹ đâu, ra phòng khách xem ti vi với ba đi! Thực raông ấy rất nhớ con, mỗi lần con gọi điện thoại về, ông ấy đều hỏi đông hỏi tây.Rồi cả lần trước lên thăm con trở về nữa, mẹ bị ông ấy hỏi đến phát phiền rồi!”
Mẹ liêntục cằn nhằn. Tôi đứng bên cạnh giúp mẹ rửa bát, trong lòng dâng lên một tiangọt ngào. Tại sao trước kia lại không nhận ra, chỉ cần yên lặng đứng bên cạnhmẹ cũng đã là một niềm hạnh phúc.
Tôikhông kìm chế được, nước mắt lại bắt đầu dâng lên. Mẹ nghe được tiếng thút thítcủa tôi, vội quay đầu lại.
“Đứacon ngốc nghếch này, phải rời khỏi mẹ nên luyến tiếc sao?” Taycủa mẹ không ngừng xoa xoa trên mặt tôi, thật ấmáp.
“Mẹ…”Tôi dựa vào bả vai của mẹ, gắt gao ôm thật chặt. Mẹ, con thật sự khóchịu, cũng sắp không thở nổi rồi!
“DuyệtDuyệt…” Tôi nghe được giọng nghẹn ngào của mẹ.
“DuyệtDuyệt, mẹ cũng không nỡ xa con, nhưng con phải cố gắng nắm lấy cơ hội này, ởbên kia học hành cho tốt. Sau này, mẹ sẽ không bao giờ để con phải rời xa mẹnữa… lập gia đình rồi, mẹ cũng sẽ đi theo con!” Mẹ nhẹ nhàng vỗ về hai má củatôi. Tôi nín khóc mỉm cười, dựa vào thân mình gầy gầy của mẹ làm nũng, mãikhông chịu buông ra!
“Mau đixem ba con một chút đi!” Mẹ khẽ nháy mắt với tôi, “Ba con vẫn hướng về phíachúng ta nhìn đấy, cổ cũng sắp dài ra rồi…” Mẹ mỉm cười, trong mắt đều là ngọtngào, “Ba rất lo lắng cho con!”
Tráitim chợt co thắt lại, tôi mấp máy miệng, gật gật đầu.
Ba nhìnthấy tôi từ phòng bếp đi ra, vội vàng chuyển kênh, làm bộ như đang xem ti vi.
“Ba!”Tôi từ phía sau ôm cổ ba làm nũng.
“Lớnnhư vậy rồi, không có lớn nhỏ gì cả!” Tiếng ba nặng nề vang lên, tôi lại nghethấy trong đó hàm chứa sự yêu chiều.
Tôi bậtcười.
Ba nhẹnhàng kéo tay tôi, để tôi ngồi xuống bên người. Biểu tình nghiêm túc của bakhiến tôi có chút bối rối.
“DuyệtDuyệt, đi du học con thực sự thấy vui vẻ sao?”
Tráitim tôi lại trầm xuống, tôi đờ đẫn nhìn ba, không biết ba đang nghĩ cái gì.
“Đương…Đương nhiên là vui vẻ rồi, đến Anh quốc mà ba!” Tôi khẽ cười, có chút cứng ngắcnói.
“Thậtsự…”
“Thậtsự ! Ba, sao ba lại trở nên hay lo nghĩ như vậy, mẹ nói ba sắp trở thành một bàlão rồi!” Tôi ôm lấy cánh tay của ba, khẽ đung đưa, “Còn nữa, ba phải thườngxuyên cười đi, con phát hiện lúc ba cười rộ lên thật sự là vô cùng đẹp trainha!”
“DiệpSương Phi!”
“Ha haha, ba, mặt ba đỏ lên rồi kìa!”
Đủ, nhưvậy là đủ rồi! Cứ như vậy đi, chỉ cần ba mẹ được hạnh phúc tôi mới thấy yêntâm, chỉ cần ba mẹ được vui vẻ tôi mới có can đảm!
Mới cócan đảm để sống!
oOo
Ngồi xetrở lại cũng phải mất đến hai tiếng đồng hồ, có lẽ tôi cũng chỉ có hai tiếngđồng hồ này để ở một mình.
Kiểmtra vé xong, tôi lẳng lặng ngồi trên xe, mệt mỏi dựa vào cửa sổ thở dài.
Bênngoài, bầu trời xanh thẳm thẳm, nhưng trong mắt tôi lại giống như một cái lướibao la vô tận. Màu xanh tươi mát đều bị chặn ở bên ngoài, nhìn thấy được nhưngchẳng thể chạm vào.
“Tiểuthư, xin hỏi cô không được khoẻ sao?” Một người đàn ông nhẹ nhàngngồi xuống bên cạnh, thân thiết nhìn tôi.
Tôingây người. Chắc là do biểu tình của tôi làm cho anh ta cảm thấy tôi khôngkhoẻ.
Lúc bịốm, tôi còn chưa từng như vậy. Chỉ từ khi tên ác ma kia xuất hiện trong cuộcđời tôi…
Tôi lắcđầu, lễ phép cười: “Tôi không sao, cảm ơn!”
Anh tacũng ôn hoà cười: “Tôi còn tưởng… Tiểu thư, cô cũng là người của thành phố Asao? Tôi tới đây để kinh doanh… Thành phố này đúng là rất được…” Người này đúnglà vô cùng nhiệt tình, sau khi ngồi cạnh tôi bèn không ngừng lải nhải.
Tôikhông ngăn cản. Có người bên cạnh nói chuyện cũng tốt!
Di độngbất chợt vang lên.
Tôinhíu mày, lại là hắn, cho dù cách một khoảng rất xa, hắn vẫn dễ dàng khống chếcuộc sống của tôi.
“Xuốngxe!” Tiếng nói không có một chút độ ấm vang lên. Tôi giật mình cả kinh, vộingẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen đậu ngay ở lối ra của nhàga. Chiếc xe cao cấp như vậy đậu ở chỗ này khiến cho mọi người đều xôn xao,dừng chân xem xét.
Sao hắnlại tới đây?
“Xuốngxe!” Di động lại truyền đến giọng nói của hắn, hỗn loạn không có chút kiênnhẫn!
Tôi vộilấy lại tinh thần, kích động nhấc túi hành lý lên, người đàn ông ban nãy nhìntôi với vẻ quái dị.
“Thựcxin lỗi, phiền anh một chút!” Tôi ý bảo anh ta tránh qua một bên, vội vàng chạyxuống xe.
Tôikhông muốn bị người quen nhìn thấy. Tại sao hắn lại đến? Chẳng lẽ còn sợ thế giớicủa tôi chưa đủ loạn sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc