Cấm Tình - Chương 105

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Những ngày sau đó – những ngày của Đường Diệc Diễm…
Tiểu Phi đã hôn mê hơn nửa tháng, chất dinh dưỡng duy trì sinh mạng mong manh của con bé. Diệc Diễm từ khi tỉnh lại bắt đầu mặc kệ cơ thể bị thương, vẫn canh giữ ở bên cạnh Tiểu Phi, hết ngày này qua ngày khác.
Lúc đầu, nó phẫn nộ quát mọi người, thậm chí nói muốn Gi*t ૮ɦếƭ Đường Tỉ Lễ, nhưng dần dần, bệnh tình của Tiểu Phi tiếp tục chuyển biến xấu, Diệc Diễm cũng giống như một con rối gỗ, dần dần đánh mất hơi thở, ngoại trừ việc canh giữ bên giường bệnh của Tiểu Phi, nó cái gì cũng không làm. Công ty, người nhà… tất cả, nó cô lập chính bản thân mình trong một thế giới, nơi chỉ có nó và Tiểu Phi, nó ngồi ở đó, vẫn nhìn Tiểu Phi như vậy!
Cho tới bây giờ, Diệc Diễm trong mắt tôi luôn luôn kiên cường, máu lạnh, châm chọc. Đối với nó, tôi cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, sợ con của mình, đứa con do mình sinh ra!
Nhưng Diệc Diễm bây giờ, khiến tôi nhớ lại quá khứ, nó cũng từng là một đứa trẻ hiền lành, biết ở trong lòng người khác làm nũng, lúc bị bắt nạt sẽ tìm mẹ giúp, nhưng tôi cũng giống như những người trong nhà, biến nó trở thành bộ dáng như ngày hôm nay, trở nên tuyệt tình, trở nên tàn nhẫn!
Ngoài đoạt lấy, nó cái gì cũng không học được, kể cả tình yêu!
Tình yêu của nó đối với Tiểu Phi trở thành gánh nặng, tôi nhận ra con bé không vui, nhận ra sự bi thương của con bé, tất cả những điều này đều do Diệc Diễm, do con trai tôi tạo thành. Tôi từng nghĩ rằng Tiểu Phi sẽ là người cứu giúp Diệc Diễm, nhưng con bé lại bị thương tích đầy mình.
“Diệc Diễm!” Đứng bên ngoài phòng bệnh do dự hết nửa ngày, tôi mang theo cặp Ⱡồ₦g cơm trong tay đi vào, Đường Diệc Diễm trước sau như một không để ý đến tôi, chỉ nắm tay của Tiểu Phi, lặng lẽ, nhẹ nhàng lần lượt vuốt ve trán của con bé.
Tôi nhẹ nhàng thở dài, chưa từng nghi ngờ tình yêu của con trai đối với Tiểu Phi, nhưng nếu yêu một người lại làm cho đối phương sống không bằng ૮ɦếƭ, yêu như vậy ai có thể chịu đựng nổi. Đường Diệc Diễm lúc ban đầu bạo ngược bắt bác sĩ phải dốc hết toàn lực bảo vệ mạng sống mỏng manh của Tiểu Phi, nhưng họ lại vụng trộm nói cho tôi biết, nguyên do bệnh nhân vẫn không tỉnh lại có thể là do tiềm thức của bệnh nhân không muốn tỉnh lại.
Không muốn sống? Chúng tôi sao có thể nhẫn tâm nói điều này với Diệc Diễm?
Lo sợ nhìn con một lúc, tôi đem canh trong cặp Ⱡồ₦g đổ vào trong bát. “Diệc Diễm ăn một chút đi!” Gần đây nó gầy đi nhiều, miệng vết thương cũng không khỏi hẳn, cả người thoạt nhìn sa sút. Tôi có cảm giác, Diệc Diễm đang mặc kệ bản thân mình, nếu Tiểu Phi có gì bất trắc, nó nhất định cũng sẽ không muốn sống nữa!
Tình yêu như thế, rốt cuộc là họa hay là phúc?
“Nếu thân thể con suy sụp, Tiểu Phi tỉnh lại thì làm sao bây giờ?” Tôi không thể trơ mắt nhìn con cam chịu.
Con bởi vì lời nói của tôi, tay đang nắm bàn tay của Tiểu Phi mà khẽ giật giật, một lúc lâu sau, nó rốt cuộc cũng tiếp nhận bát nhỏ trong tay tôi, ăn thức ăn bên trong. Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần nó chịu ăn, tất cả còn có hy vọng!
Nhưng, không đợi tôi yên tâm được bao lâu, thiết bị bên giường bệnh bỗng nhiên vang lên những thanh âm bén nhọn.
“Diệc Diễm!”
“Bác sĩ, bác sĩ!”
“Giọt giọt…”
“Bác sĩ, bác sĩ!”
“Diệc Diễm, con bình tĩnh một chút!” Trải qua một khoảng thời gian cấp cứu, Tiểu Phi cuối cùng cũng tạm ổn, bác sĩ nói chuyện ngoài ý muốn như vậy sau này không chừng sẽ thường xuyên xuất hiện, bệnh nhân hôn mê sợ nhất chính là một ít biến chứng của bệnh bỗng nhiên tấn công. Cho nên, người thân nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.
Chuẩn bị đối mặt với việc mất đi người thân?
Điều này rất tàn nhẫn!
Tôi nhìn sắc mặt của con đột nhiên ảm đạm. Diệc Diễm chậm rãi trở về phòng bệnh, nó vẫn không nói gì, im lặng làm cho người ta… sợ hãi!
Trong không khí tất cả đều là tĩnh lặng khiến tôi hít thở không thông.
“Diệc…”
“Diệp Sương Phi!” Con đứng trước giường bệnh của Tiểu Phi, bỗng nhiên mở miệng, đứng thẳng người, nhìn chằm chằm con bé nằm trên giường, mặt không có chút máu.
“Diệc Diễm…”
“Diệp Sương Phi…”
“Diệp Sương Phi, em đứng lên, đứng lên!” Con dùng sức kéo tay của Tiểu Phi.
“Diệc Diễm!” Nó điên rồi sao? Tôi không dám ngăn cản, Đường Diệc Diễm nhìn lên, tôi bị sốc, đột ngột ngẩn ra.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy nước mắt của con.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Đường Diệc Diễm tất cả đều là đau đớn, ánh mắt thống khổ như vậy làm cho lòng tôi chua xót, làm cho tôi quên hành động của mình.
“Diệp Sương Phi, em đứng lên, đứng lên ngay, em tưởng như vậy là giải thoát sao? Anh cho dù có lỗi với cả thế giới, nhưng anh chưa từng nợ em, là em nợ anh, em nợ anh! Em phải trả anh, trả lại cho anh!”
“Diệp Sương Phi, em đứng lên. Anh nói rồi, cho dù em xuống địa ngục, anh cũng sẽ đuổi theo, em cho là như vậy có thể thoát khỏi anh sao? Anh cả đời cũng sẽ không buông tay, vĩnh viễn không buông tay!… Em không cần con nữa à? Em từ bỏ sao? Đứng lên!” Cuối cùng, tiếng nói của Diệc Diễm chậm rãi biến thành nức nở, thân mình cao lớn của nó dần dần gục xuống, nửa người dựa trước giường Tiểu Phi. “Duyệt Duyệt… Em đừng tra tấn anh như vậy, còn chưa đủ sao? Còn chưa đủ sao?”
Tôi đau đớn, quay đầu, không đành lòng nhìn cảnh tượng làm cho người ta chua xót này.
“Duyệt Duyệt, anh biết em không vui, biết em sống rất vất vả, anh cũng muốn em được vui vẻ, muốn em có thể cười hạnh phúc, nhưng anh luyến tiếc, anh làm không được, anh không có cách nào buông tay… Cả đời không bỏ xuống được!”
“Duyệt Duyệt… Anh nợ bọn họ, anh sẽ dùng chính máu của mình trả lại, tại sao em phải như vậy, em rốt cuộc muốn anh làm thế nào, anh có thể từ bỏ công ty, từ bỏ tất cả, chúng ta mang theo con đến một nơi không ai biết, bắt đầu lại lần nữa, tất cả mọi thứ của anh, chúng ta có thể tặng cho người khác, chỉ cần em tha thứ, anh cả đời sẽ ăn chay, em muốn như thế nào cũng được, chỉ là không cần đối với anh như vậy, Duyệt Duyệt… Em tỉnh lại được không? Tỉnh lại!”
“Cho anh một cơ hội nữa được không, một cơ hội nữa thôi… anh xin em, cầu xin em…”
“Bíp… bíp… ”
Âm thanh ngoài ý muốn vang lên, tôi đột nhiên ngước lên, vui vẻ nhìn thấy những sóng ngắn trên máy hô hấp.
“Diệc Diễm, Diệc Diễm, Tiểu Phi!”
“Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt!”
“Bác sĩ, bác sĩ…”
Đêm khuya, trên hành lang bệnh viện vang lên tiếng người ồn ào, trong đó có âm thanh của sự vui sướng. Có đôi khi, vận mệnh có lẽ muốn đùa cợt với con người, đả kích con người, nhưng nó cũng sẽ cho bạn thêm một cơ hội để có cuộc sống mới!
Những ngày sau đó – Đường Tinh Vũ…
Tôi tên là Đường Tinh Vũ, năm nay sáu tuổi, tôi có một gia đình hạnh phúc! Thật ra tôi không biết hạnh phúc là gì, ba nói cho tôi biết, hạnh phúc chính là tôi và ba mẹ mỗi ngày ở cùng với nhau, đó chính là hạnh phúc.
Cho nên, tôi nghĩ bây giờ tôi cũng rất hạnh phúc! Bởi vì tôi có thể mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với họ!
Nhưng có một điều làm tôi khó chịu, thường thường sẽ có một ông lão kỳ quái đến nhà chúng tôi, bảo ba tôi về nhà. Thật sự là kỳ quái, nơi này không phải là nhà của chúng tôi sao? Hơn nữa ông ấy rất hung dữ, ba bảo tôi phải gọi ông ấy là tổ nội, tôi phụng phịu, tôi không thích ông ấy!
Tôi hỏi mẹ, mẹ nói cũng không biết “tổ nội” kỳ quái này.
Mẹ của tôi rất đẹp, thường xuyên cười với tôi, nụ cười của mẹ là điều đẹp nhất thế giới! Nhưng mẹ rất kỳ lạ, bởi vì mỗi khi tôi hỏi mẹ những chuyện trước đây, mẹ luôn nói rằng “không nhớ rõ”. Tôi nghĩ, chẳng lẽ mẹ không thông minh bằng tôi sao? Tôi đều nhớ rõ Tiểu Trư lớp bên cạnh cho tôi một cái bao cao su, nhưng mỗi lần tôi muốn hỏi mẹ nhiều một chút, ba luôn mắng tôi, có một lần, còn đánh ௱ôЛƓ của tôi! Đau quá! Tôi không bao giờ để ý ba nữa, chán ghét ba, ba muốn đánh ௱ôЛƓ của tôi, còn muốn tranh mẹ với tôi, mỗi lần ba đều không muốn tôi ngủ cùng mẹ, luôn nói tôi đã lớn rồi, nhưng ba cũng là người lớn, tại sao vẫn cần mẹ.
Còn nói với tôi bởi vì mẹ là vợ của ba!
Tôi ghét ba nhất, sau khi trưởng thành, tôi nhất định phải lấy mẹ làm vợ của tôi, như vậy ba sẽ không thể giành được mẹ!
Nhà của tôi là một cửa hàng hoa xinh đẹp, lúc ba đi làm, mẹ sẽ ở trong cửa hàng tiếp đón khách. Mẹ nói chờ tôi trưởng thành, sẽ làm cho tôi một bó hoa đẹp nhất thế giới, để tôi tặng cho người con gái tôi thích!
Tôi nhất định sẽ tặng cho mẹ, bởi vì mẹ chính là người tôi thích nhất ! Đúng rồi, còn cả ba nữa, tuy rằng ba hay đánh ௱ôЛƓ của tôi, nhưng ba hay mang tôi đi chơi rất nhiều nơi, làm tôi vui, cho nên, tôi cũng có thể tạm thời thích ba!
Đây là nhà chúng tôi, tôi hy vọng có thể vĩnh viễn hạnh phúc, bởi vì như vậy, tôi vĩnh viễn có thể ở cùng một chỗ với ba mẹ!
Lời của tác giả
Nói thực, thật ra còn có rất nhiều vấn đề chưa thể giải quyết, ví dụ như tập đoàn Đại Hàn, Giang Minh, thậm chí là người phụ nữ mang thai đứa nhỏ ngoài ý muốn kia… Nhưng cuộc sống vốn dĩ đã lưu lại rất nhiều sự trì hoãn, ai nói cái gì cũng phải giải quyết hết mới là kết cục chân chính, mỗi người đều có cuộc sống riêng, đều do vận mệnh an bài. Cho nên, chỉ cần có thể hạnh phúc, có chút tiếc nuối, có chút không trọn vẹn, có gì không thể đâu!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc