Cấm Tình - Chương 102

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

“Linh linh…”Lúc di động vang lên, không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Duyệt Duyệt, hôm nay trở về nhà sớm một chút, anh đã hỏi bác sĩ rồi, ba có thể xuất viện, buổi tối anh sẽ đi đón ba mẹ! Em ở nhà chuẩn bị một chút nhé!”
“Được!” Có lẽ ba mẹ sớm rời đi cũng không phải là một ý tưởng tồi!
Kết thúc cuộc gọi, tôi nhìn Đường mẫu. “Mẹ, con có việc phải đi trước!” Tôi đứng lên, nhìn Đường Tỉ Lễ đang “vui vẻ” ở một bên. “Chuyện của cậu, con sẽ không nói, có thời gian rảnh, con sẽ liên lạc với mẹ sau!”
Đường mẫu gật đầu, trên mặt hiện lên một chút buồn bã, thở dài, bước đến, kiên nhẫn nói gì đó với Đường Tỉ Lễ, hắn ta giống như một đứa trẻ mân mê miệng, phủi phủi, lực mạnh đến nỗi suýt nữa làm Đường mẫu ngã sấp xuống.
“Mẹ!” Tôi cuống quít chạy tới, đỡ lấy thân mình lảo đảo của Đường mẫu. Đường mẫu lắc đầu, cười với tôi: “Không sao, cậu vẫn như vậy!”
“Mẹ, cho dù cậu như bây giờ… Nhưng cậu vẫn là một người đàn ông trưởng thành có sức khỏe, mẹ phải cẩn thận, nếu không, chúng ta tìm riêng một người chăm sóc cho cậu!”
“Không cần… Tiểu Phi, nhiều người nhiều miệng, nếu để Diệc Diễm biết…” Đường mẫu biến sắc, kích động xua tay! Thấy bà ấy kinh hoàng như thế, tôi đành thỏa hiệp: “Con biết rồi, về sau sẽ nói, con đi đây, mẹ!”
Đúng vậy, hiện tại chúng tôi đều phải trốn tránh một người, một người tôi yêu… chồng tôi!
Buổi tối, Đường Diệc Diễm bảo người giúp việc chuẩn bị bữa tối thật phong phú, ba mẹ rất vui vẻ, ba dường như đã quên hết việc bị gãy chân, cả buổi tối đều mang nét mặt tươi cười, nhưng mỗi khi nhìn hai tay không được tự nhiên lúc di chuyển xe lăn của ba, tôi nhịn không được nỗi chua xót trong lòng, nếu không có tôi, không có người con gái này, ba sẽ bị như vậy sao?
“Duyệt Duyệt… Ăn nhiều một chút!” Mẹ gắp thức ăn vào trong bát cho tôi, nhìn tôi, tôi lập tức cười: “Cảm ơn mẹ!”
“Ba, uống thử loại R*ợ*u vang đỏ này xem, rất được!” Đường Diệc Diễm thân thiết mời ba một ly vang đỏ, tôi nghĩ, cho dù nếu hắn không am hiểu giao tiếp, ít nhất, đối với ba mẹ tôi là thực sự tôn kính, hoặc là… Chỉ là bởi vì ba mẹ của tôi không chạm vào điều kiêng kị của hắn, nếu có một ngày, ba mẹ chạm vào chỗ cấm kị của Đường Diệc Diễm… Như vậy… nói không chừng hắn sẽ… Nghĩ đến đây, tôi lại càng cảm thấy để ba mẹ về Mĩ sớm một chút là điều sáng suốt.
“Diệc Diễm, ba mẹ tính ở vài ngày nữa sẽ trở về Mĩ !” Mẹ vừa gắp thức ăn cho Đường Diệc Diễm, vừa nói.
“Nhanh như vậy sao?”
“À, ba con định trở về tham gia trận đấu thư pháp, mấy ngày nữa là tới rồi!” Mẹ cười cười. “Sau này hai đứa phải chung sống hòa thuận, đối xử với nhau thật tốt!”
“Vâng thưa mẹ!” Đường Diệc Diễm cười, cầm tay tôi. Trong lòng tôi lại dâng lên một trận tranh đấu, tại sao rõ ràng là có độ ấm, mà thứ cảm nhận được lại chỉ có rét lạnh!
Ba mẹ, hai người hãy rời xa nơi này, rời xa con, rời xa mầm tai họa này! Con không thể vì tình yêu của mình mà liên lụy đến người thân. Con gái bất hiếu, không thể ở bên hai người, chỉ có như vậy, hai người mới được an toàn!
Vài ngày sau, ba mẹ rời khỏi thành phố này, trở về Mĩ, tất cả dường như lại trở về như cũ, lại giống như không phải. Tôi và Đường Diệc Diễm tưởng như bình tĩnh sống chung, hắn thật sự yêu tôi, sủng tôi, còn tôi chỉ có ૮ɦếƭ lặng! Hiện tại, cũng chỉ có con, chỉ cần con có thể sống khỏe mạnh, còn chẳng mong cầu điều gì hơn. Tất cả đã sớm là hư ảo, tất cả đã sớm là bọt nước, mấy ngày nay, chúng tôi quá bình an vô sự, nhưng lại rõ ràng cảm giác được sự xa cách, sự xa cách dần dần này, lộ ra lực bất tòng tâm, cho dù muốn bù lại như thế nào, muốn cứu vãn ra sao, cũng đành bất lực. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đi trại an dưỡng thăm Đường Tỉ Lễ, không phải cố ý, chỉ là muốn đi thăm. Dù có thù hận hắn ta sâu như thế nào, nhưng trong lòng lại dâng lên sự thương hại, trông hắn ta quá tầm thường vô vi như vậy, còn không bằng cái xác không hồn…
oOo
“Tình nguyện viên?” Đường Diệc Diễm khẽ nhíu mày, ngừng đôi đũa trong tay, biểu tình kinh ngạc.
“Ừm, hiện tại em cũng không có việc gì làm, lần trước gặp một người bạn cũ, cô ấy đang công tác ở trại an dưỡng, em muốn thử đi làm công việc tình nguyện!” Tôi do dự mãi, vẫn đưa ra quyết định của tôi với hắn.
“Nhưng công việc tình nguyện rất vất vả, nếu em thấy buồn chán, có thể ra ngoài mua sắm, đi dạo phố!” Mua sắm, đi dạo phố, tôi và ký sinh trùng còn có gì khác biệt chứ?
“Em chỉ muốn đi tìm hiểu một chút, trước kia em cũng từng làm mà!” Thật sự không muốn nói như vậy, cho dù hắn không đồng ý, tôi cũng sẽ dùng hết mọi cách, chỉ là nói với hắn một tiếng có thể bớt được rất nhiều phiền toái không cần thiết. Mẹ nói, muốn sắp xếp cho Đường Tỉ Lễ đến nơi hẻo lánh một chút, tất cả chúng tôi đều hiểu được sự “thần thông quảng đại” của Đường Diệc Diễm! Cho nên sau này, tôi công tác ở chỗ đó có lẽ sẽ không có vấn đề gì!
“Vậy cũng được!” Thấy tôi kiên trì, Đường Diệc Diễm dường như cũng thỏa hiệp, do dự một lát rồi gật đầu, Ng'n t nhẹ nhàng nắm đũa gắp thức ăn vào bát của tôi. “Đừng làm quá sức… Ăn nhiều một chút, càng ngày càng gầy, anh sẽ đau lòng!”
Tôi gật đầu, gắp thức ăn trong bát đưa đến bên miệng. Hiếm khi cảm thấy hương vị cũng không tồi, sự việc đến ngày hôm nay, cuối cùng hắn cũng đồng ý với một yêu cầu của tôi sao?
“Mẹ… Mẹ…” Vú Trương ôm Tinh Vũ đi ra, con đã có thể gọi mẹ, dáng vẻ thơ ngây là niềm vui cho mỗi người, cũng là nguồn hạnh phúc của tôi.
“Vú Trương… Sau này tôi có việc bận, hãy cẩn thận chăm sóc tiểu thiếu gia giúp tôi!” Tôi đón lấy con từ trong lòng bác ấy, vú Trương quái dị nhìn tôi một cái, rồi lại hướng về phía Đường Diệc Diễm, thấy hắn gật đầu, mới lên tiếng.
Đúng vậy, ở nơi đây, ai mà không bị người đàn ông này điều khiển, hắn khống chế tất cả, mỗi người, mỗi một việc! Hắn không cho phép, ai có thể, ai dám hành động thiếu suy nghĩ?
oOo
“Tiểu Phi, phiền cô dẫn ông Trương ở phòng 302 ra ngoài sân tắm nắng!” Cùng làm từ thiện ở trại an dưỡng này với tôi là Tiểu Triệu, một giáo sư ở trường đại học y, dùng thời gian cuối tuần đến trại an dưỡng này để khám và điều trị miễn phí cho những người già neo đơn. Còn tôi, cũng che giấu thân phận của mình, chỉ nói mình là một bà nội trợ nhàn rỗi không có việc gì làm, chứ không phải… tổng tài phu nhân của một tập đoàn khổng lồ. Với tôi mà nói, điều này không phải vinh quang, ngược lại là gán***, danh hiệu này không lúc nào là không khiến tôi liên tưởng tới cảnh tay tôi nhiễm đầy máu tươi đứng ở vị trí hôm nay.
“Được!” Tôi ngẩng đầu, xoay người đáp, chỉnh lại quần áo trên người, lau mồ hôi trên trán, nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, đã lâu không có cảm giác được gió nhẹ thổi bay những giọt mồ hôi. Tôi đỡ bác Trương vui vẻ ra khỏi cửa, ông lão tuy rằng thân thể tê liệt, nhưng tinh thần lại vô cùng khỏe mạnh, càng không ngừng nói chuyện phiếm với tôi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái mà trước nay chưa từng có! Thậm chí, gần đây tôi thường có cảm giác như vậy, cảm giác bản thân dường như không còn muộn phiền, bối rối cũng bớt đi, mục tiêu của cuộc sống chính là như vậy sao? Có lẽ là thật, ít nhất, tôi thấy vui vẻ, ít nhất trong lòng có thể tạm thời quên bi thương, tôi và Đường Diệc Diễm đều cố ý không muốn đề cập tới chuyện này, nhưng giữa chúng tôi vẫn tồn tại những vấn đề! Ít nhất, giúp đỡ người khác, cảm giác tội ác trong lòng tôi có thể giảm bớt một chút. Có một chút được tha thứ.
Cuộc sống tiếp diễn như vậy!
Tiếp tục đi dạo với bác Trương, tâm tình cũng vô cùng vui vẻ, đời người khó nhất có lẽ chính là tìm được mục tiêu của mình!
Một ngày vất vả, trì hoãn thế nào cũng đến lúc tam tần, thu dọn xong tất cả, tôi thong thả đi ra trại an dưỡng. Nhìn xung quanh, xe buýt còn chưa đến, đành ở đây chờ một lát vậy! Bỗng có tiếng gọi quen thuộc, tôi quay đầu, quả nhiên là khuôn mặt tươi cười của Lí Thịnh Mân. Giữa chúng tôi có phải thật sự có loại duyên phận phải không?
“Thịnh Mân?” Tôi ngẩn người, ngay cả trong bệnh viện ở ngoại ô hẻo lánh này mà cũng có thể chạm mặt? Anh ấy ở đây?
Lí Thịnh Mân cười cười, đi tới. “Trùng hợp như vậy cơ đấy? Anh tới đây thăm một người bạn, còn em…?”
“À, em đến ℓàм тìин nguyện!”
Tôi xấu hổ cười, lần trước bởi vì sự xuất hiện của Đường Diệc Diễm mà chúng tôi gặp lại không vui vẻ gì, còn lần này…
“Có rảnh không? Cùng đi ăn tối nhé?” Lí Thịnh Mân chỉ về phía xa. “Xe của anh đỗ ở bên kia.”
Bữa tối? Hay là thôi đi, bằng không, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì, tôi nhanh chóng lắc đầu. “Không được rồi, nhà em… còn có việc. Hôm khác đi!”
“Vậy à? Được rồi!” Lí Thịnh Mân cũng miễn cưỡng cười, mọi người đều hiểu được, lần sau… không biết là đến bao giờ? Nhưng nếu bị Đường Diệc Diễm hiểu lầm, chỉ sợ tôi sẽ không thể đến nơi này nữa, cho nên tôi không dám mạo hiểm.
“Anh đưa em vào thành phố, giao thông công cộng ở nơi này rất thất thường!” Lí Thịnh Mân tốt bụng đề nghị. “Dù sao cũng là tiện đường mà!”
“Vậy… cũng được!” Tôi nghĩ như vậy cũng không quá nghiêm trọng. Vì thế cũng vui vẻ gật đầu, đi bên cạnh Lí Thịnh Mân. Chúng tôi khoái trá cười nói, mấy năm không gặp, tính cách của Lí Thịnh Mân so với trước kia thay đổi không ít, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có lúc thất thần, có thể phát hiện một chút bất thường trong mắt anh, nhưng… nhưng ai mà chẳng có những câu chuyện của riêng mình?
Chúng tôi một đường nói cười đi đến bãi đỗ xe phía sau trại an dưỡng, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh bén nhọn, dự cảm bất an làm tôi lạnh cả người.
Quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc ở phía sau chúng tôi chậm rãi chạy đến, kính phản chiếu khiến tôi nhìn không rõ khuôn mặt người trong xe, nhưng biểu tình của Đường Diệc Diễm căn bản là không cần tôi đoán. Còn tôi… thật đúng là trăm từ khó biện giải, ai bảo chúng tôi mỗi lần đều bị “tóm”?
Xấu hổ xoay người chào Lí Thịnh Mân, tôi tự giác ngồi vào trong xe Đường Diệc Diễm. Hôm nay, sao đại thiếu gia lại bỗng nhiên hưng trí tới đây đón tôi? Còn trùng hợp để hắn thấy tôi và Lí Thịnh Mân. Điều này có phải trùng hợp hay không, mỗi lần đều như vậy, giống như Lí Thịnh Mân xuất hiện là để Đường Diệc Diễm hiểu lầm? Ông trời thật biết đùa dai!…
“Xem ra, hình như anh lại quấy rầy hai người!” Vừa lên xe, Đường Diệc Diễm theo thói quen bắt đầu châm chọc khiêu khích, nhưng người hiểu hắn đều biết, đây là điềm báo cho sự tức giận của Đường tổng. Vẫn là tuyệt đối đừng mở miệng, họa là từ miệng mà ra.
Tôi ngoan ngoãn cài dây an toàn, mặc cho Đường Diệc Diễm tiếp tục nhấn chân ga, mặc cho những hợp âm bắt đầu tăng dần. Ngoài gắt gao nắm chặt tay, tôi không biết còn có thể làm được gì. Hiện tại, chúng tôi càng tránh va chạm, lại càng không ngừng ma sát!..
“Em luôn miệng nói muốn đi làm, chính là bởi vì hắn hả?” Đường Diệc Diễm siết chặt tay lái, mỉa mai nhướng mày.
“Không cần biết anh có tin hay không, chúng tôi thật sự là vừa mới gặp nhau!” Nếu tôi không giải thích, tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng sức tưởng tượng “phong phú” của Đường Diệc Diễm có thể đem mọi chuyện vặn vẹo đến bất khả tư nghị, cho nên tôi vẫn nhịn không được mà mở miệng. Nhưng tôi đã quê , Đường Diệc Diễm thờ phụng chính là “giải thích tương đương với che dấu”.
Nghe tôi nói, Đường Diệc Diễm cố tình gây sự, làm trầm trọng thêm, hắn dừng xe lại, mặc kệ những chiếc xe đang lướt qua. “Vừa mới gặp? Vừa mới gặp có cần cuời cười nói nói, bộ dáng thân thiết như thế không? Đến nơi này mà cũng gặp được cơ à?”
Hắn không chịu tin tưởng, tôi cũng khó giải thích, dù sao mặc kệ như thế nào, hắn đều có lý do của hắn, nhưng… tại sao hắn luôn chuyên chế, luôn bá đạo như vậy? Tại sao không thể cho tôi một chút tự do? Chẳng lẽ hắn không biết, tất cả mọi chuyện hắn làm với tôi, đều bức tôi phải quên đi tình yêu đối với hắn, bức tôi hận hắn!
“Phải rồi, tôi thừa nhận, giống như anh đã nói, chúng tôi chính là ở đây yêu đương vụng trộm, tôi đến nơi này làm là để tạo điều kiện gặp anh ấy, tất cả suy đoán trong đầu anh đều đúng, chúng tôi đúng như anh tưởng tượng!” Tôi cũng không cam chịu, không nhượng bộ rống lên với Đường Diệc Diễm. Mỗi ngày phải chịu áp lực, đau khổ, tội lỗi vì phải tiếp tục sống, tôi đã chịu đủ, nếu có thể, cứ như vậy giết tôi đi!
“Em….” Đường Diệc Diễm giơ tay lên, trên mặt là một trận khó xử, nhưng nhìn thấy tôi không chút sợ hãi bày ra bộ dáng mặc hắn đánh chửi, trong mắt hắn hiện lên một tia khác thường. Hắn buông tay, cứng ngắc xoay người, khởi động xe, bắt đầu lẳng lặng lái xe, so với với dáng vẻ vừa rồi hoàn toàn cách biệt một trời một vực, điều này… là sao?
“Xin lỗi!” Một lúc lâu sau, tôi nghe được hai tiếng đó, còn hoài nghi tai của mình có vấn đề hay không. Đường Diệc Diễm… Hắn vừa giải thích với tôi? Từ lúc bắt đầu đến giờ, số lần hắn chủ động giải thích với tôi chỉ có thể đếm trên đầu Ng'n t, chứ đừng nói gì đến chuyện sau khi thấy tôi thân thiết với người đàn ông khác, hắn còn có thể ở nén giận, chủ động “giải thích”?
Nhưng ngoài giật mình, tôi cũng không có cảm giác gì khác. Nếu là trước đây… Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác biệt, ở bên cạnh Đường Diệc Diễm, tôi so với cái xác không hồn không có gì khác nhau, áy náy làm tôi không có cách nào mở lòng với hắn, tôi càng hạnh phúc, sẽ càng khiến bản thân áy náy. Sao tôi có thể dùng máu tươi của người khác để tạo dựng hạnh phúc của mình?
Đối với sự giải thích của Đường Diệc Diễm, tôi cũng không mở miệng, không tỏ vẻ gì, chỉ yên lặng phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng vẫn cảm thấy quái dị!
Về nhà, tôi cũng không có gì làm, lập tức đến phòng con chơi, đã một ngày chưa thấy con. Sau đó chỉ là ăn cơm, nhàn rỗi một lát, xem TV, lên mạng. Chơi vui vẻ với con một hồi, nếu Đường Diệc Diễm có hưng trí, sẽ sớm cùng hắn ở trên giường, nếu không, hắn sẽ ở thư phòng làm việc đến đêm khuya, khi đó, tôi đã ngủ say, cho dù không ngủ, cũng sẽ giả bộ ngủ.
Trước kia, không có lúc nào là không muốn Đường Diệc Diễm ở bên cạnh tôi, nhưng bây giờ, không lúc nào là không nghĩ cách tránh ở một chỗ với hắn. Chỉ cần ở chung sẽ làm tôi cảm thấy áp lực, khẩn trương, không được tự nhiên, hoặc là lại nhớ tới chuyện cũ không vui. Cuộc sống ૮ɦếƭ lặng như vậy, nhưng không cách nào thoát khỏi, còn tình yêu sao? Vẫn còn đó, nhưng lại khiến nội tâm áy náy và bản tính sợ hãi đối với Đường Diệc Diễm! Không sai, là sợ hãi, hắn không từ thủ đoạn đạt được mục đích, tính cách muốn trả thù đến tận cùng thật sự làm tôi sợ hãi! Càng đáng sợ hơn là, hiện tại, mỗi một việc hắn làm, hoặc nhiều hoặc ít, đều là bởi vì tôi, người tôi yêu nhất lại ném tôi xuống vực thẳm vô vọng, làm tôi không thể thoát khỏi!
Đường Diệc Diễm dịch chuyển khỏi người tôi, tôi lặng lẽ thở dài, theo thói quen muốn cuộn mình lại. Hiện tại, tôi không cần uống thuốc, từ sau khi tôi sinh Tinh Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đường Diệc Diễm cũng nghĩ tới việc thắt ống dẫn tinh, nhưng giờ đã không còn cần thiết nữa, ít nhiều cũng nhờ “công lao” của Đường Diệc Diễm, chúng tôi không cần làm gì, tránh để sinh mệnh vô tội lại sinh ra trong một gia đình vỡ nát, nếu còn có thể gọi là gia đình! Nhưng việc như vậy rồi, Đường Diệc Diễm vẫn không từ bỏ, hắn thường mua thuốc quý, bảo người giúp việc nấu cho tôi ăn, cũng là vì cảm giác tội lỗi, dù sao là hắn tự tay đẩy tôi xuống lầu!
Có lẽ quá mệt mỏi, Đường Diệc Diễm xoay người, đưa lưng về phía tôi, không biết từ khi nào, hắn không còn ôm tôi ngủ như lúc trước, hiện tại, chúng tôi dường như trở về những ngày đầu tiên ở chung, ngoài thân thể tiếp xúc, chính là không ngừng hiểu lầm, không ngừng xa cách, không ngừng nghi kị!
Cuộc sống trở nên tê liệt, trở nên không thú vị, không ai ngờ rằng chúng tôi sẽ như thế này, tới ngày hôm nay, lúc kết hôn, ai ngờ sẽ biến thành như vậy. Nhưng ngay từ đầu hiểu rõ tính cách của Đường Diệc Diễm, Đường Diệc Diễm giao chìa khóa xe cho Qua Nhan, Đường Diệc Diễm sai khiến những người đàn ông khác đối phó với cô giáo… Đủ loại chuyện xảy ra, chúng tôi đều nên nghĩ đến, nghĩ đến ngày hôm nay!
Tôi nhắm mắt lại, tiềm thức khiến thân mình nhích lại gần một chút, càng cuộn người lại. Ngày mai, Đường Diệc Diễm còn có thể cho tôi đi trại an dưỡng sao? Đúng rồi, còn cả Đường Tỉ Lễ, mấy ngày nữa hắn sẽ chuyển viện, nếu hôm nay Đường Diệc Diễm gọi người đi điều tra… tất cả mọi vấn đề sẽ theo nhau mà đến, tôi phải đối phó thế nào đây? Thật phiền toái!
Không tồn tại cảm giác gì, chỉ cảm thấy một trận rét lạnh, chăn bông dày cũng không giúp ích gì, rét lạnh từ trong thân thể phát ra, cũng không thể tránh khỏi, bởi vì trái tim vĩnh viễn ở trong hồ băng! Nhân sinh bất đắc không thể làm gì khác!
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi, bàn tay cực nóng. “Bà xã… Lạnh à?” Giọng Đường Diệc Diễm khàn khàn vang lên bên tai tôi, không đợi tôi trả lời, Đường Diệc Diễm đã ôm cả người tôi vào trong ***.
Có đôi khi, tôi thật sự mong có thể cảm nhận được một chút ấm áp như lúc trước, hiện tại…. loại cảm giác uất ức ngọt ngào này, nhưng… một khi tôi quay đầu nhìn vào sự thay đổi, thì phải đối mặt với nó. Trong lòng quặn đau làm tôi không thể hưởng thụ điều ngọt ngào này. Vì thế, tôi không quay đầu, cũng không nói chuyện, ngoan ngoãn mặc hắn ôm.
Hạnh phúc có được không chỉ là sự nỗ lực của hai người, bởi vì trong hạnh phúc vẫn có những khoảng trống, một khi mất đi sẽ không bao giờ trở về nữa, cũng tìm không thấy! Đường Diệc Diễm, chúng ta rốt cuộc làm sao vậy, sao có thể như vậy? Đau đớn quá! Mệt mỏi quá!
May là hôm sau, Đường Diệc Diễm vẫn để cho tôi đến trại an dưỡng. Lúc đầu tôi tưởng hắn sẽ giận chó đánh mèo, nhưng không. Chỉ là từ lần đó về sau, tôi cũng trở nên thật cẩn thận, ngoài chăm sóc người già bị bệnh, tôi quyết định không nói chuyện với bác sĩ nam trong bệnh viện, ngay cả những thanh niên trẻ tuổi, không nói những chuyện không liên quan đến công việc, bởi vì tôi không biết lúc nào, Đường Diệc Diễm sẽ đến đón tôi, tránh được một lần hiểu lầm, lần sau phải làm thế nào?
“Cậu hình như tốt hơn một chút, gần đây… thỉnh thoảng cậu ấy thậm chí còn có thể tỉnh táo gọi mẹ một tiếng chị!” Đường mẫu cười khanh khách ngồi bên cạnh tôi, trên mặt tất cả đều là thỏa mãn, liếc nhìn Đường Tỉ Lễ ở đằng xa. “Tiểu Phi, ngày mai mẹ sẽ âư cậu tới bệnh viện khác, có lẽ sẽ tiến thêm một bước trị liệu, mẹ hy vọng cậu sẽ tốt hơn!”
Tốt hơn? Để hắn nhớ lại người mình yêu ở trước mặt chính mình bị những người đàn ông khác… Nhớ rõ cháu mình bày ra tất cả điều này? Nhớ rõ trước kia mình độc ác cỡ nào, nhớ rõ đây là báo ứng của mình?
Có lẽ, hiện tại, đối với Đường Tỉ Lễ như thế này mới là tốt nhất, rời xa thù hận, rời xa ***, có gì không tốt?
“Mẹ, có đôi khi, nhớ rõ mọi chuyện cũng không hẳn là chuyện tốt!” Nhớ rõ tất cả, nhớ rõ tội ác của hắn?
“Có lẽ vậy!” Đường mẫu thở dài, bà ấy có thể nào không rõ tôi nói cái gì?
“Nhưng, con người luôn thay đổi, nếu trước đó cậu… cậu như vậy, ai lại không thương tâm? Hiện giờ cậu đã bị chúng bạn xa lánh , trừ mẹ là chị, cậu ấy cái gì cũng không có! Cậu đã vì tội ác trước kia của mình mà trả giá tất cả!”
Thật ra, đối với Đường Tỉ Lễ mà nói, trừng phạt như vậy căn bản không đủ để bù lại tội nghiệt do hắn gây ra. Nhưng đến bước đường ngày hôm nay, ai nhẫn tâm mà trách cứ hắn đây? Đường Tỉ Lễ đã phát điên, chỉ còn là một người đáng thương mà thôi!
“Mẹ, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe, gần đây mẹ gầy đi nhiều, mẹ cũng nên thường xuyên đến thăm chúng con. Tinh Vũ rất nhớ bà!”
“Tiểu Phi!” Đường mẫu rơi nước mắt, nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào. Đúng vậy, trong cuộc sống, mọi chuyện chính là biến hóa vô thường, trước đây không lâu, bà ấy còn mắng tôi là hồ ly tinh, câu dẫn con trai bà ấy, hiện tại, tôi lại thành con dâu của bà.
“Tiểu Phi, thật vất vả cho con!”
Vất vả? Là nói ở bên cạnh Đường Diệc Diễm, hay là nói công tác ở nơi này, hay là cái gì khác? Tóm lại, trái tim thực sự rất mỏi mệt!
“Diệc Diễm… Chỉ là không biết cách biểu đạt, nó chỉ là quá yêu con, hoặc có một số việc, nó làm quá mức cực đoan, nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm con bị thương!” Dù sao cũng là con mình, nhìn thấy tôi không vui, bà ấy vẫn muốn thay con nói lời hay, nhưng bà ấy làm sao biết, Đường Tỉ Lễ không phải chuyện tàn nhẫn duy nhất Đường Diệc Diễm đã làm, còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện khiến tôi tuyệt vọng, khiến tôi thương tâm. Khuôn mặt những người vô tội này mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi, loại dày vò nội tâm này, loại áy náy này, chỉ hai ba câu nói làm sao có thể chấm dứt?
Tình yêu của hắn, ngay từ đầu đã trầm trọng làm tôi không thở nổi, sao có thể khiến tôi tiêu tan. Hắn không biết biểu đạt lại đem người khác bức đến vách đá, biến tôi thành tội nhân, muốn tôi thông cảm như thế nào đây? Hắn thực sự không muốn thương tổn tới tôi, nhưng lại khiến tôi mình đầy thương tích, cái gọi là tình yêu của chúng tôi lại hủy diệt mạng sống của những người khác, như vậy, chúng tôi còn có thể biện minh điều gì?
“Mẹ, con biết, con sẽ cân nhắc một chút!” Nhưng vì không muốn làm cho Đường mẫu thất vọng, tôi vẫn gật đầu.
“Mẹ. Con vào làm việc đây!” Tôi nhìn đồng hồ, đã đến lúc đưa bệnh nhân ra ngoài phơi nắng.
“Vậy con đi trước đi, mẹ sẽ ở đây với cậu một lát!” Đường mẫu thản nhiên cười, vỗ nhẹ tay tôi. “Đừng gắng sức quá!”
“Vâng, mẹ!”
“Tiểu Ân, còn nhớ không? Đây là hoa bách hợp em thích nhất!” Giọng nói quen thuộc khiến tôi tò mò dừng bước, là truyền ra từ phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, nơi này đều là bệnh nhân tinh thần chịu K**h th**h quá mãnh liệt trở nên điên loạn, Đường Tỉ Lễ cũng là ở nơi này, chỉ là… giọng nói này?
Đây là bạn của Lí Thịnh Mân? Cửa mở một nửa, giúp tôi nhìn rõ bệnh nhân đang nằm trên giường, đó là một cô gái thanh lệ, ngũ quan thanh tú, phấn điêu ngọc mài, làm cho người ta yêu mến, chỉ là biểu tình trên mặt ngây dại, nằm ở đó, nếu không phải cô ấy mở to hai mắt, căn bản là không cảm giác được chút hơi thở của người còn sống.
Bằng trực giác, tôi cũng đoán được. Lí Thịnh Mân bỗng nhiên ngẩn người, bỗng nhiên bi thương đều là vì người con gái này. Giữ hai người họ…
Lúc này, Lí Thịnh Mân đưa lưng về phía tôi, nhẹ nhàng nắm bàn tay cô gái ấy, dịu dàng trò chuyện, tôi có thể tưởng tượng lúc này trong mắt anh hiện lên chân tình. Thấy người mình yêu biến thành như vậy, đau khổ nhất không phải bệnh nhân, mà là người tỉnh táo, bởi vì họ phải một mình đối mặt với sự thật tàn khốc.
“Tiểu Ân, muốn ăn hoa quả không?” Lí Thịnh Mân đứng lên, xoay người, đến một bên cầm lấy hoa quả, mà động tác của anh cũng làm tôi thấy rõ mặt… Mặt anh… Thấy rõ khuôn mặt của Lí Thịnh Mân, thân thể tôi nhanh chóng run lên, che miệng lại, đây là…
Trên mặt Lí Thịnh Mân tất cả đều là vết bầm tím, rõ ràng anh bị người khác đánh, vết thương đáng sợ hằn trên mặt. Tôi cắn chặt môi, không cần nghĩ cũng biết là ai, là ai!
Đường Diệc Diễm, đây là hắn giải thích rồi sau lưng cảnh cáo sao? Quả thực không thể nói lý!
Tôi tạm bỏ công việc, phẫn hận lao ra khỏi cửa bệnh viện.
“Tiểu Phi… Tiểu Phi!”
Muốn tôi nghĩ thế nào, muốn tôi làm thế nào, Đường Diệc Diễm, hắn không nên đối với tôi như vậy, muốn bức điên tôi phải không?
“Phu nhân!” Khi tôi chạy vào đại sảnh Đường Triển, tất cả mọi người đều cung kính hành lễ với tôi, tất cả đều là nhờ phúc của hắn. Hiện tại, thân phận cao quý tổng tài phu nhân khiến tôi ở trong này là “dưới một người, trên vạn người”!
Nhưng tôi biết, ánh sáng lóng lánh như vậy, chỉ là bởi vì Đường Diệc Diễm, không có Đường Diệc Diễm, tôi không là cái gì cả. Giá trị của tôi thể hiện ở trong này chỉ có thể là vì Đường Diệc Diễm! Ấn nút thang máy, tôi thậm chí không để thư ký thông báo đã xông vào văn phòng của Đường Diệc Diễm.
“Đường Diệc Diễm!” Tôi giận dữ hét lên với hắn đang ngồi trên ghế da, thư ký sợ hãi tiến vào, khó xử nhìn Đường Diệc Diễm, hắn hướng về phía cô ấy phất phất tay, cô ấy lập tức cung kính lui ra ngoài.
“Có chuyện gì sao? Hôm nay lại hưng trí tới đón anh tan làm à?” Đường Diệc Diễm chậm rãi ngẩng đầu, hai tay nắm trước mặt, mỉm cười nhìn tôi. Thấy tôi phẫn nộ như thế, hắn còn có tâm tình nói giỡn?
“Tại sao anh tìm người đánh Lí Thịnh Mân?” Tôi đi thẳng vào vấn đề, cũng không có thời gian vòng vo với hắn, hắn quả thật là người chu toàn!
“Không phải hai người không thường xuyên gặp mặt sao? Hai người mỗi lần đều là tình cờ, không phải sao? Thế nào, mới bị đánh đã biết rồi à? Là hắn kể cho em phải không?” Đường Diệc Diễm mỉa mai nhướng mày, khóe miệng cong lên mang theo quỷ dị.
Đúng vậy, không hẹn trước, lại trùng hợp như vậy, hắn đã biết sự thật, tôi cũng không muốn giải thích.
“Đường Diệc Diễm, anh thật sự quá vô sỉ! Người ta trêu chọc anh ư? Anh quả thực chính là ác bá! Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?”
“Dựa vào cái gì? Là em lừa gạt anh trước!” Đường Diệc Diễm tức giận, bàn tay siết chặt đập mạnh lên bàn, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, trừng mắt nhìn tôi. “Anh vừa sai người dạy bảo hắn, em đã lập tức chạy đến đây khởi binh vấn tội, hãy nhớ rõ em là vợ của anh! Vì người ngoài mà muốn tranh cãi với anh sao?”
“Anh quả thực không thể nói lý, tại sao anh luôn tự cho là đúng như vậy, có phải sau này tôi gặp những người đàn ông khác, nói chuyện nhiều một chút, anh đều sẽ dạy bảo chút ít phải khôn?” Vô lại!
“Nếu như vậy có thể khiến em nhớ kỹ, có gì không thể chứ!”
“Đường Diệc Diễm!” Tôi tức giận đến nỗi cả người phát run, tại sao đến hôm nay tôi mới hiểu được, căn bản không nên đối với hắn có một chút mềm lòng, hắn từ đầu tới cuối đều là ma quỷ! Là ác ma!
“Được lắm, bây giờ tôi sẽ đi, xem anh có bản lĩnh gì!” Tôi không cam lòng yếu thế, bỏ đi, phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm.
“Diệp Sương Phi, chỉ cần em dám làm, tôi dám thay em cắt sạch mấy cái đuôi!”
“Đường Diệc Diễm, anh vô sỉ!” Biết hắn tuyệt đối không nói đùa. “Được, Đường Diệc Diễm, sau này tôi sẽ vĩnh viễn làm như câm điếc, như nguyện vọng của anh!”
“Không sao cả, em muốn như thế nào đều được!”
Đủ, tất cả đều đủ!
Người một nhà không nói gì ngồi cùng nhau, tự động ăn cơm, chỉ có thanh âm nha nha ngẫu nhiên của Tinh Vũ mới làm cho không khí tĩnh mịch có chút sức sống, tôi thường dừng lại đút cơm cho Tinh Vũ, thằng bé hiện tại đã có thể nuốt một ít thức ăn cứng, cũng bắt đầu nói nhiều hơn, miệng y y nha nha nói thứ ngôn ngữ không ai hiểu. Sau ngày tranh cãi đó, tôi làm theo những gì tôi đã nói, tôi không cùng Đường Diệc Diễm nói một câu, chúng tôi tựa như hai người xa lạ không quen biết, tuy rằng ở cùng tầng, cùng nhau ăn cơm, sống cùng nhau, ngủ trên cùng một chiếc giường, thân thể dây dưa, nhưng đã dựng một bức tường thật lớn giữa hai trái tim.
Ngôi nhà này vĩnh viễn trải rộng bầu không khí áp lực.
Từng khát khao cuộc sống tốt đẹp, mà giờ đã trở nên không có ý nghĩa.
Tôi ôm Đường Tinh Vũ đứng trên sân thượng, phong cảnh bên ngoài đẹp đẽ, gió nhẹ ấm áp. Bởi vì tiền tài, bởi vì Đường Diệc Diễm, hôm nay tôi có thể đứng ở chỗ này, toàn thân cao thấp đều là đồ cao cấp do hắn mua cho, ngay cả con trong lòng cũng vậy, vô tình, tôi đã thành con rối của hắn, trước đó, vất vả như vậy muốn cùng nhau ở một chỗ, mà hiện tại… Sau khi tất cả dần phơi bày, mọi thứ trở nên đau khổ quá, cuộc sống… còn có ý nghĩa gì?
Diệp Sương Phi, mày rốt cuộc là cái gì, mày rốt cuộc muốn thế nào? Đã bị lạc, rốt cuộc tìm không thấy! Tìm không thấy chính mình!
Dựa vào Đường Diệc Diễm, tôi mới có thể tồn tại, phải gắn liền với hắn, với sự lựa chọn này!
Hôm nay chính là sự trừng phạt ông trời dành cho chúng tôi!
Tinh Vũ, con mau lớn lên đi, mẹ chỉ muốn nhìn thấy con khỏe mạnh, vui vẻ trưởng thành!
Mẹ… Mẹ chỉ có con!
Tôi ôm chặt con, lặng lẽ khóc, khống chế không được sự run rẩy của thân thể, có thể thế nào, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể giải thoát? Thật sự quá mệt mỏi, khiến cuộc sống biến thành bi ai, sao vẫn còn sống? Trước đây tôi cũng từng nghĩ đến cái ૮ɦếƭ, nhưng bởi vì ba mẹ, bởi vì không cam lòng, mà bây giờ, vướng bận càng nhiều, tôi biết giải thoát như thế nào đây? Tất cả những điều này có thể nói là do tôi gieo gió gặt bão không?
“Thiếu phu nhân!”Người giúp việc gọi, tôi quay đầu, che giấu sự bị thương trên mặt. “Vú Trương?”
“Thiếu phu nhân!” Vú Trương co quắp liếc tôi một cái. “Phu nhân… Thật ra tôi…”
“Vú Trương, thấy bác tận tâm chiếu cố Tinh Vũ, tôi đã sớm xem bác như người một nhà, có gì cứ nói!” Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi muốn nói lại thôi của bác ấy, bác ấy băn khoăn điều gì, muốn nói cho tôi biết chuyện gì sao?
Hiện tại còn có cái gì có thể làm tôi kinh ngạc chứ? Đường Diệc Diễm đã sớm khiến cho trái tim của tôi trở nên nguội lạnh!
“Thiếu gia… Thiếu gia… Thiếu phu nhân!” Vú Trương nhất thời kích động không thôi, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt rơi đầy mặt.
“Vú Trương!” Tôi hoảng hốt, vội vàng muốn đỡ bác ấy dậy, nhưng vì trong lòng có con, chỉ có thể lo lắng nhìn bác ấy. “Bác cứ đứng lên rồi nói Vú Trương!”
“Phu nhân… chuyện này… thật ra… Tôi thật sự không còn cách nào, thiếu gia… thiếu gia… Mỗi ngày, mỗi ngày, thiếu gia đều bảo tôi nấu chè hạt sen cho thiếu phu nhân… Chè hạt sen…!” Vú Trương đứt quãng nói, không ngừng nức nở.
Chè hạt sen? Trái tim tôi trầm xuống, trực giác biết vú Trương muốn nói chuyện gì, tôi sững sờ ở đó, quên cả nhúc nhích.
“Phu nhân, thiếu gia bảo tôi mỗi ngày bỏ một ít thuốc bột trong chè hạt sen của phu nhân… Mấy hôm trước, tôi không nhịn được, cầm thuốc bột đi kiểm tra… Kết quả… Bác sĩ nói cho tôi biết, nếu trường kỳ dùng loại thuốc này sẽ làm tinh thần con người trở nên uể oải, thậm chí là… Là….”
“Là… Não bộ bị tổn thương… Mất trí nhớ!” Vú Trương nghẹn ngào nói xong, sớm đã khóc không thành tiếng.“Tôi đã lớn tuổi, có thể nào tạo nghiệt như thế!”
Thuốc tinh thần? Mất trí nhớ?
Như thế nào… Như thế nào … Não bộ đã bị tổn thương?
… Đường Diệc Diễm, hắn muốn thế nào? Hắn thế dám…!
Thật là bất khả tư nghị, thật là điên cuồng! Đường Diệc Diễm, đây là cách của hắn, bây giờ ngay cả tư tưởng của tôi, hắn cũng muốn khống chế sao? Ha ha ha… Thật sự rất buồn cười… Buồn cười! Hắn thà rằng yêu một khối thân thể không có linh hồn ư?
“Vú Trương, mang chè hạt sen tới đi! Nếu không, sẽ bị thiếu gia phát hiện!” Lát sau, tôi bình tĩnh nói, làm bộ như sự việc không liên quan đến mình. Được rồi, muốn thế nào sẽ thế ấy! Tôi đã không thể thoát khỏi, sao không thuận theo!
“Nhưng phu nhân!”
“Đi đi!”
Tôi bưng chè hạt sen, gõ cửa thư phòng.
“Vào đi!” Giọng nói lạnh như băng.
Tôi mở cửa phòng. Thấy tôi, Đường Diệc Diễm rõ ràng là lắp bắp kinh hãi, thậm chí quên cả buông Pu't trong tay. Hắn nhìn tôi, ánh mắt đánh giá nhìn đến bát chè tôi bưng trên tay, quái dị lóe ra một chút.
Tôi buồn cười mím môi, thong thả đi đến trước mặt Đường Diệc Diễm, ngồi xuống ghế sôpha, nhìn hắn, yên lặng bưng bát chè hạt sen lên, ngửa đầu, tay khẽ nâng, đưa chè hạt sen đến bên miệng, một giọt cũng không chừa, từ đầu tới cuối tôi đều nhìn hắn, cười.
Đường Diệc Diễm, cảm ơn “đại lễ” của anh!
Thân mình Đường Diệc Diễm run lên một chút, ánh mắt nhìn tôi lóe ra. Thế nào, hắn cũng biết áy náy sao? Lúc sai người khác làm chuyện tàn nhẫn kia, sao hắn không có cảm giác? Chẳng trách, hắn chưa bao giờ nhìn tôi ăn chè hạt sen! Hóa ra, hắn cũng sợ, sợ tận mắt thấy tôi bị hắn từng bước một hủy hoại như thế nào.
Đặt chén lên bàn, tôi vẫn nhìn chằm chằm Đường Diệc Diễm, cũng không nói một câu, thấy khoé miệng của hắn hơi run rẩy: “Em có việc gì à?”
Tôi hừ lạnh, không trả lời, đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
“Diệp Sương Phi!” Phía sau, giọng Đường Diệc Diễm run nhè nhẹ. Nhưng tôi không quay đầu, bước đi thật nhanh, Đường Diệc Diễm, tôi sẽ như anh mong muốn, từng bước từng bước hủy diệt chính mình!
Từ lần đó, Đường Diệc Diễm không còn sai vú Trương nấu chè cho tôi nữa, là lương tâm trỗi dậy, hay là lại thay đổi mưu kế, tôi cũng không muốn biết. Không sao cả, muốn như thế nào cũng được! Cuộc sống không có chờ đợi, làm sao còn hơi sức để ý cái gì là đau khổ?
Hôm nay, nhận được điện thoại của mẹ, tôi vội vã chạy tới trại an dưỡng của Đường Tỉ Lễ, nghe giọng của mẹ dường như rất gấp, dường như đã xảy ra chuyện gì. Lúc mang túi đi ngang qua thư phòng, nghe bên trong truyền ra thanh âm, tôi dừng chân lại, cửa thư phòng hé mở một chút, Đường Diệc Diễm hôm nay không đến công ty ư? Sao hắn lại tự tin như vậy, cửa cũng không khóa? Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ ra, nhìn trên màn hình xuất hiện khuôn mặt tôi đã quá quen thuộc, Giang Minh!
Trên màn hình hiện rõ khuôn mặt của Giang Minh, còn Đường Diệc Diễm đang quay lưng về phía tôi, ngồi trên sô pha cầm điều khiển, tiếng nói rõ ràng của Giang Minh từ trong TV truyền đến.
Lúc trước nói cái gì tôi không biết, nhưng cuối cùng tôi vẫn tinh tường nghe được thanh âm như nguyền rủa của Giang Minh.
“Đường Diệc Diễm, một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá tất cả, ta sẽ báo thù cho Qua Nhan, các người hãy chờ đó, các người vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc!”
Không đợi hắn nói xong những lời còn lại, Đường Diệc Diễm đã phẫn nộ đứng dậy, nhanh chóng cầm điểu khiển ném về phía bức tường.
Vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc! Đúng vậy, chúng tôi đã sớm không có hạnh phúc. Còn cần phải lo lắng về lời nguyên rủa của hắn hay sao? Giang Minh, hắn muốn làm gì, phải báo thù như thế nào, tôi đã không quan tâm. Ngay từ đầu, trận tranh đấu này đã không thể chấm dứt. Có lẽ họ sẽ lại lục ***c giống như trước, nhưng không tính toán đã làm tổn thương biết bao nhiêu người, bởi vì trong trận chiến của họ, tất cả mọi người đều phải hy sinh, trừ tôi, mạng sống này, ai muốn, tôi đều sẵn sàng cho!
Tôi buồn cười lắc đầu, nhẹ nhàng khép cửa lại, một chút cũng không thèm để ý bên trong long trời lỡ đất. Tôi nhìn đồng hồ, nguy rồi, muộn mất, mẹ nhất định đang sốt ruột chờ!
Tôi vội vàng xuống lầu, gọi một chiếc xe taxi. Đúng vậy, cũng không để ý thì sợ gì báo thù, cho dù Giang Minh hết hy vọng, còn có nhiều Giang Minh khác muốn lật đổ Đường Diệc Diễm, hắn một ngày còn đứng ở vị trí hôm nay, chiến tranh một ngày sẽ không chấm dứt! Đúng rồi, còn cả Phác Mĩ Thiện, vị hôn thê trước kia của Đường Diệc Diễm, tôi nghĩ cô ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ! Hiện tại vẫn không thấy động tĩnh, chỉ sợ cũng là chờ cơ hội để đánh trả, giống như Đường Diệc Diễm trăm phương ngàn kế đoạt lấy tập đoàn của ông mình trong ba năm, giống như Giang Minh dùng bề ngoài như bất cần đời để che giấu dã tâm của mình.
Cho nên, Giang Minh, báo thù cũng tốt, tranh đấu cũng thế, tôi không để ý!
Cho dù hắn có thể đoạt lại tất cả thì thế nào, điều đó cũng không quan trọng nữa, tranh đấu này thực sự đã không còn là chuyện liên quan đến tôi!
Đi tới trại an dưỡng, tôi lập tức nghe thấy sự ồn ào bên trong, một đám người đang khẩn trương, còn y tá, bác sĩ cũng ở trong đó, xảy ra chuyện gì ròi? Tôi cuống quít tìm Đường mẫu, lo lắng gọi điện thoại.
“Tiểu Phi!” Phía sau vang lên tiếng gọi của Đường mẫu
“Mẹ!” Tôi xoay người, lập tức nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường mẫu, tập tễnh bước về phía tôi.
“Mẹ… sao vậy?”
“Cậu… Cậu… Vừa rồi… Vừa rồi cậu…” Đường mẫu thở hổn hển, nói còn chưa hết, nước mắt đã rơi xuống.
“Cậu không biết làm sao, bỗng nhiên phát điên. Mẹ rất sợ, lại không biết….
“Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng, chúng ta đi tìm trước đã!” Tôi trấn an Đường mẫu, bà dẫn tôi đến phòng bệnh, từ xa chợt nghe thấy tiếng kêu gào, còn cả bác sĩ và y tá bối rối ra ra vào vào.
Đến gần, bốn năm người đang ba chân bốn cẳng cột Đường Tỉ Lễ vào trên giường, Đường Tỉ Lễ bị trói, liều mạng giãy dụa, khán cự, hai mắt đỏ bừng, gào thét, tru lên!
“Dừng tay, dừng tay, các người dừng tay, buông cô ấy ra!” Đường Tỉ Lễ tê tâm liệt phế kêu thét, ánh mắt kích động. Đôi mắt sưng đỏ ràn rụa nước mắt, máu chảy đầy tay hắn cũng không buông tha, vẫn gầm rú. “Buông cô ấy ra, buông cô ấy ra… Không… Không!”
Tôi đương nhiên biết hắn nhìn thấy gì, cơn ác mộng cả đời của hắn.
Bác sĩ ấn cánh tay của hắn, muốn tiêm cho hắn một mũi thuốc an thần, nhưng lại lần lượt bị hắn phản kháng đá văng ra. Hắn càng không ngừng kêu gào, bộ dáng thê lương làm cho người xem không khỏi đau lòng chua xót.
Biết rõ hắn không đáng được thông cảm, nhưng hiện tại, tôi vẫn không thể không rơi nước mắt, đúng vậy, Tra t** lớn nhất trong đời người không ngừng lặp lại, cơn ác mộng khủng khiếp nhất của mình.
“Tiểu Phi, Tiểu Phi!” Đường mẫu nhìn bộ dáng cuả em trai mình, khóc không thành tiếng, thân mình vô lực dựa vào tôi. Tôi ôm chặt thân thể của bà, an ủi bà, chính tôi cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng của Đường Tỉ Lễ, đành nhắm mắt lại.
Toàn bộ kéo dài hơn nửa giờ, bác sĩ mới thuận lợi tiêm thuốc an thần cho Đường Tỉ Lễ. Nhìn hắn lặng lẽ nằm trên giường, ánh mắt trở nên ngây dại.
Thật ra có đôi khi, nhớ rõ sự thật cũng không phải là một chuyện tốt. Ít nhất đối với Đường Tỉ Lễ, đối với tôi cũng vậy!
“Tiểu Phi, mẹ thật sự bắt đầu do dự, có lẽ thật sự không cần chữa trị hoàn toàn cho cậu, nhưng…” Đường mẫu ngồi bên cạnh tôi thì thào nói. “Hiện tại phải làm sao bây giờ, bác sĩ nói, ban đầu mất trí nhớ, nhưng bây giờ lại bắt đầu làm cho cậu ấy có khuynh hướng ***, điều này chúng ta cũng không ngờ đến, hôm nay qua đi, không biết ngày sau sẽ thế nào…
“Mẹ!” Tôi cũng không biết phải an ủi bà như thế nào, thực sự, đây là một vấn đề nan giải. Phục hồi như cũ có lẽ đối với Đường Tỉ Lễ thực sự quá đau đớn. Trong khi đó, tuy rằng điên dại làm cho những người bên cạnh hắn khó chịu, nhưng hắn sẽ không đau khổ!
“Mẹ, cứ thuận theo tự nhiên thôi!” Hiện tại, hãy để cho ông trời quyết định đi!
Đường mẫu khẽ gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt. “Tiểu Phi, cảm ơn con!”
“Mẹ, chúng ta là người một nhà, cần gì phải khách sáo như vậy? Mẹ mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, con sẽ tạm thời chăm sóc cậu!” Tôi nhìn Đường Tỉ Lễ, đưa Đường mẫu đến nghỉ ngơi ở một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt khác.
“Nhưng… về muộn, Diệc Diễm có thể hay không…”
“Không sao, mẹ trước nghỉ ngơi một chút đi!” Tôi đỡ bà lên giường, đắp chăn cho bà.
Dường như là quá mệt mỏi, một lát sau, Đường mẫu nặng nề ngủ, tôi thở dài, lặng lẽ ngồi một bên, lấy di động gọi điện về nhà, nói với vú Trương, tôi cùng bạn học ăn cơm chiều, cũng không đợi sự đồng ý của Đường Diệc Diễm đã cúp máy, không muốn băn khoăn nhiều như vậy, hắn sẽ cáu giận, sẽ miên man suy nghĩ, đằng nào buổi tối cũng gặp, đến lúc đó nói sau cũng được!
Cúp máy, tôi cảm giác được một đạo ánh mắt cực nóng, vội ngẩng đầu, Đường Tỉ Lễ đang nhìn tôi, ánh mắt kia… nhìn thẳng vào ánh mắt ấy khiến cho tôi cảm thấy rùng mình. Là run rẩy, ánh mắt hắn không giống vừa rồi, mà là chuyên chú nhìn tôi, sáng ngời, thậm chí, tôi có cảm giác hắn đã trở lại là Đường Tỉ Lễ của trước đây, loại cảm giác này… Tôi nhíu mi nhìn Đường Tỉ Lễ, hô hấp trở nên dồn dập, hắn… hắn.
“Diệp Sương Phi!” Quả nhiên, Đường Tỉ Lễ phun ra vài từ, thân thể của tôi run lên, e sợ nhìn hắn.
“Diệp Sương Phi, Diệp Sương Phi!” Hắn không ngừng lặp lại tên tôi, giống như ma chú. Tôi đứng lên, hoảng sợ nhìn hắn, hắn vẫn tiếp tục nói: “Diệp Sương Phi… Diệp Sương Phi…” Tiếng nói dần dần trở nên nhanh hơn, càng không ngừng vờn quanh tai, làm tôi choáng váng!
Đừng gọi, không cần gọi! Tôi bịt tai lại. Ánh mắt Đường Tỉ Lễ lại bắt đầu trở nên điên loạn, những từ trong miệng hắn ban đầu là rõ ràng, giờ đã bắt đầu trở nên mơ hồ, từ hò hét biến thành thì thào. Cuối cùng, sự âm hàn trên mặt hắn rút đi, biến thành biểu tình hề hề đáng thương, nước mắt đảo quanh, giống đứa trẻ bị bắt nạt, vô hại nhìn tôi “Buông ra… Đau quá!” Hắn mở miệng, giật giật khuỷu tay bị trói. “Đau quá, đau quá!”
Tôi thật sự hoang mang, hắn rốt cuộc là hồi phục, hay là nghiêm trọng hơn? Tôi phòng bị nhìn hắn, biểu tình của Đường Tỉ Lễ làm cho người ta thương hại, hắn không ngừng muốn cởi dây trói ở khuỷu tay, tiếng kêu khe khẽ mà đau đớn. Tôi nghĩ có lẽ hắn thật sự rất khó chịu .Trước kia, hắn không giống đứa nhỏ, làm sao có thể đánh lừa?
Tôi ngờ vực nhìn hắn thật lâu, xác định là hắn không giả ngây giả dại, mới cởi bỏ dây thừng trói chân tay của hắn.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Đường Tỉ Lễ vừa được tự do tay chân, bèn chỉ ra bên ngoài bệnh viện, muốn đi ra ngoài một chút.
Đi ra ngoài? Nhưng vừa rồi hắn còn… nhớ rõ bác sĩ vừa mới cảnh báo, nói tính cách bây giờ của hắn có phần nguy hiểm, vẫn là không nên mạo hiểm thì tốt hơn.
“Hiện tại không thể đi đâu, bằng không y tá sẽ trói ông lại!”
“Tôi không muốn!” Đường Tỉ Lễ lập tức sợ tới mức vung tay lên, ngoan ngoãn lui vào giường. “Không đi ra, không đi ra!”
“Vậy mới đúng!” Nhìn bộ dáng giống trẻ con của hắn, tôi lắc đầu, dùng khăn tay xoa xoa khuỷu tay sưng đỏ của hắn. Thật là thiên biến vạn hóa, chúng tôi từng có thù hận sâu như biển, hiện tại lại ở chung? Không cần quá cố chấp!
Đường Tỉ Lễ ở trên giường nhàn nhã náo loạn một hồi, không biết có phải tác dụng của thuốc an thần hay không, hắn bắt đầu ngáp liên tục, toàn bộ thân mình cao lớn cuộn lại ở trên giường. “Nước, uống nước!” Hắn chỉ vào bình nước bên cạnh tôi, tôi xoay người rót nước cho hắn. Thật sự giống như một đứa nhỏ!
Tôi cười, xoay người lại, không biết khi nào thì Đường Tỉ Lễ ở trên giường đã đi tới bên cạnh tôi, mà ánh mắt của hắn…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc