Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em - Chương 11

Tác giả: Hoa Sơn Trà

Hội Thắp Đèn
Tôi cầm vòi nước, đứng tưới cây trong sân. Nhìn vườn trái cây nhà mình thay nhau trổ quả mà trong lòng cũng vui mừng. Mấy hôm trước tôi còn tính leo lên hái mấy trái xoài non chấm mắm ruốc ăn, bây giờ nhìn thấy mấy chùm xoài nho nhỏ, lúc lắc trên cây đúng là không nhịn được.
Cây xoài nhà tôi to lắm, vì không chặt cành nên có những cành trĩu cả xuống đất, ở những cành đó là những chùm xoài non xanh mơn mởn, tôi thậm chí không cần leo lên cây, mà chỉ đứng dưới đất với tay lên một chút là hài được.
Hái được cả một rổ to, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, chị Mạn Thanh, Đỗ Kiều, Tô San và Triệu Linh đều rất thích ăn xoài chua, con gái mà luôn thích ăn chua, thế nào lát nữa chúng nó cũng đánh hơi được ghé tới cho mà coi.
Hái đủ những trái sà xuống dưới, tôi lại nhắm đến những trái cao hơn, thế là để rổ xuống, kéo ống quần, tính leo lên cây, nào ngờ ngay lúc này, sau lưng tôi lại vang lên một giọng nói âm trầm:
“Em đang làm gì?”
Tôi quay lại, là Lục Lăng Tranh, ngẫm lại tư thế đặt một chân lên cây này của mình hơi bất nhã, liền nhanh chóng buông chân xuống, ngượng ngùng nói: “ Sao anh lại ra đây?”
Mấy ngày nay Lục Lăng Tranh ở lại nhà tôi, anh bắt đầu hay nhận được đồ từ trên thành phố gửi xuống, quần áo, giày dép, văn kiện,…sau đó anh thường tập trung vào cái máy tính của anh, có vẻ như anh đang làm việc, tôi đoán đoán công việc của anh cũng là dạng làm ở nhà như Trần Hạo, nên cũng không hỏi nhiều.
Trông anh có vẻ hơi tức giận, nhướn mày lên, nhìn tôi hỏi: “Nếu anh không ra, có phải là em định leo lên cây không? Em có biết như vậy là nguy hiểm không?”
Tôi gãi gãi đầu, không sao cả nói: “Em thường hay leo cây lắm, nên không sao cả, em lớn lên từ nông thôn mà, trẻ con nông thôn ai mà không biết leo cây.”
Anh bước tới, đứng trước mặt tôi, bóng dáng cao lớn che lấy tôi khiến cho tôi cảm giác thật áp lực, một loại áp lực đến từ anh: “ Lúc đó khác, bây giờ khác. Em lúc này chỉ có một mình, nếu như em ngã xuống thì phải làm sao đây?”
Tôi biết là anh lo lắng cho tôi, cho nên câu nói “em leo cây chưa bao giờ té” liền ngậm ở trong miệng không nói ra. Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài, sau đó cảm giác áp lực liền biến mất, giọng anh có chút không có cách nào vang lên:
“Vì sao không gọi anh?”
“Anh biết leo cây?” – Tôi ngạc nhiên hỏi, anh là trai thành phố mà, biết leo cây thật là hiếm thấy.
Anh lại thở dài, nói: “Biết. Cho dù anh không biết, những chuyện như vậy cũng không phải em nên làm. Có anh ở đây, em có thể dựa vào anh một chút.”
Nói xong, tôi còn chưa kịp phản ứng gì, anh không nói không rằng, liền leo tọt lên cây, động tác phải nói là thuần thục cứ như từng làm rất nhiều lần. Anh nhìn từ trên cao xuống, hỏi tôi: “Muốn cái nào?”Tôi còn đang suy ngẫm câu nói vừa rồi của anh, nên không phản ứng, đợi khi anh nhắc lại một lần nữa, tôi mới ngây ngốc nói: “Cái kia, cái chùm to to bên trái anh á!’
Anh lập tức làm theo, quăng xuống cho tôi: “Bắt lấy!”
Tôi thuần thục đổ xoài ra hết trong rổ, sau đó lấy cái rổ không hứng lấy xoài từ trên cao.
“Chỗ đằng sau anh kìa, cái chùm đó nhiều quá.”
“ Leo lên cao một chút, trên đầu anh có một cái đó.”
“Đằng sau, đằng sau.”
Sau khi tôi ra hiệu là đã hái đủ xoài, anh liền nhảy xuống. Vì có anh giúp sức, nên được rất nhiều xoài. Tôi vui vẻ đi lụm từng trái một bỏ vào rổ, sau đó đứng trước mặt anh cười toe toét:
“Thật cảm ơn anh quá! Chỗ xoài này rất nhiều, dư ra em sẽ làm gỏi xoài cho anh ăn, ngon lắm đấy.”
Lục Lăng Tranh mỉm cười, anh xoa nhẹ đầu tôi một cái, rồi nhẹ nhàng nói: “Lần sau có chuyện gì, nhất định phải tìm anh biết chưa. Dù là chuyện gì, anh cũng sẽ giúp em.”
Nói xong, anh đoạt lấy rổ xoài từ tay tôi, ôm vào nhà. Để lại tôi đằng sau ngơ ngẩn vì những gì anh nói.
“Dù là chuyện gì, anh cũng sẽ giúp em.”
Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, trong lòng lại thấy rất ấm áp. Nếu như anh cứ đối xử tốt với tôi như vậy, tôi sẽ hiểu lầm mất, sẽ không giữ nổi trái tim mình mất. Anh rất tốt, anh có thể không ngại giúp tôi làm việc nhà, những lúc tôi bận, anh cũng có thể chơi cùng với Hạt Dẻ, thằng nhóc bây giờ thường hay quấn anh lắm, anh rất dịu dàng, rất tốt bụng.
Anh càng ở lâu, tôi càng thấy được nhiều điều tốt ở anh, bởi vậy tôi càng không dám buông thả trái tim mình đi thích anh. Chỉ bởi vì tôi không xứng, tôi là một người có tì vết.
Lắc lắc đầu, tôi thuyết phục mình không nghĩ nhiều nữa, đi vào nhà.

Buổi tối, tiếng ếch nhái kêu vang, từng cơn gió mang theo hơi lạnh tỏa ra, báo hiệu mùa hè gần sắp kết thúc, vì đường nông thôn ít đèn điện nên chung quanh như chìm vào bóng tối.
Chúng tôi tập trung tại hành lang, trước hiên nhà có treo một bóng đèn compact chiếu sáng, một mâm xoài sống được sắt sẵn tươi ngon cùng một chén nước chấm, chung quanh đó là những con khô mực, cá khô đã được nướng thơm ngon cùng mấy chai rượu trái cây tự nhưỡng.
Loại rượu này được làm từ trái cây trên đảo, mọi nhà trồng trái cây đều tự ủ một ít sau đó đem bán cho khách du lịch, cũng có nơi tập trung lại rồi đem cho thuyền đưa lên thành phố bán.
Hồi chiều tôi hái cho một đống xoài, quả nhiên, tối đó vừa đến giờ cơm tối đã có người mò tới. Nhà họ Diêu đến đủ cả, hai con bé San và Linh thì lúc nào cũng ở bên nhau, còn mang theo mấy đứa con nít, bây giờ chúng nó đang chơi đùa ngoài sân. (nguồn: hoasontra.net)
Trần Hạo uống một ly rượu, khà một cái, khen tấm tắc: “Đúng là không nơi đâu bằng nhà, đồ nhắm tươi ngon, rượu hết sẩy, mỗi lần đi ra ngoài toàn bị người ta cho uống thứ rượu giả có trộn dấm, dở chết đi được.”
Tôi thầm gật đầu, nhớ hồi đó tôi còn học đại học trên thành phố, đâu có bao giờ được uống rượu ngon đâu, toàn là loại rượu gạo rẻ tiền, mà còn pha nước nữa chứ.
Đỗ Kiều cũng uống rượu, loại rượu trái cây này có độ cồn không cao lắm, uống một ít còn tốt cho sức khỏe và đẹp da, hầu hết dân trên đảo đều có thể uống rượu, ngay cả con bé Tô San cũng đã biết uống khi vừa 10 tuổi. Tôi cầm một miếng xoài chấm mắm ruốt nhai nghe tiếng giòn giòn, cảm thán nói: “Mới đó mà hết hè rồi, còn mai là đến Hội Thắp Đèn, sau đó là mùa thu.”
Tô San nhai nhai chóp chép mấy miếng khô mực, nghe vậy thì liền cùng Triệu Ling ôm nhau, gương mặt vô cùng đáng thương nói: “Xin mọi người đừng cứ mãi nhắc đến sự thật vô tình là tụi em sắp phải đi học được không?”
“Có nhắc hay không thì điều gì đến nó cũng sẽ đến!” – Chị Mạn Thanh ghét bỏ nói.
“Chị thật ác!”
Lục Lăng Tranh ngồi bên cạnh có vẻ hứng thú, liền hỏi: “Hội Thắp Đèn là gì?”
“Đó là ngày tảo mộ ấy mà, trên đảo có tập tục là tảo mộ tập trung vào hai lần trong năm, đó là giữa hè và ngày 29 âm lịch vào cuối năm. Ở cái đảo này, có nhiểu lễ hội vui lắm, không giống như trên thành phố, nếu như anh ở lâu, chắc sẽ được chứng kiến hết thôi, vui lắm.”
Tôi vừa nói, vừa cười, tôi thật sự yêu nơi này, yêu con người nơi đây, yêu sự thuần phác, sự trong lành của không khí, màu xanh của cây cối, màu xanh của nước biển. Tôi thật biết ơn các vị lãnh đạo sáng suốt của đảo, đã không đi theo đô thị hóa như các thành phố như bây giờ, mà vẫn giữ nguyên mọi thứ, kể cả những tập tục ngày xưa.
Lục Lăng Tranh nhìn tôi cười, anh đưa tay vuốt tóc tôi, sau đó đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao: “Đến lúc đó, em phải dẫn anh xem hết mọi thứ tốt đẹp ở đây nhé!”
Tôi gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi!” – Thế nhưng tôi cũng chỉ nói vậy thôi, anh cũng đâu phải ở lại đây suốt đời, muốn nhìn thấy cảnh sắc nơi đây vào 4 mùa cũng không phải dễ. (nguồn: hoasontra.net)Diêu Hoài cười nói: “Ngày mốt là Hội Thắp Đèn rồi, lúc đó sẽ thức suốt đêm ấy, bữa đó tôi giới thiệu cho cậu gặp mấy người trong làng.” – Nói thật là tôi không nghĩ Diêu Hoài sẽ nói nhiều như vậy, hay anh ấy say rồi.
Diêu Tự không biết từ đâu moi ra bộ bài: “Này, ngày đẹp đẽ, chỉ uống rượu ăn xoài không thì không được, chúng ta chơi đánh bài đi!”
Chị Mạn Thanh vô cùng hưng phấn phét cho Diêu Tự một phát: “Đúng lúc lắm nhóc con, những lúc này phải chơi đánh bài ăn tiền thì mới vui.”

Vì sắp đến Hội Thắp Đèn, thế nên hôm sau tôi liền đi ra chợ mua những món đồ dùng cho cúng bái, đèn cầy, đèn lồng. Tôi không mua trái cây vì khi đến Hội Thắp Đèn phải dùng trái cây do chính nhà mình trồng.
Lục Lăng Tranh luôn im lặng đi theo tôi ra chợ, những lúc này anh có vẻ rãnh, chỉ thỉnh thoảng ôm laptop một chút, nhưng mỗi khi tôi ra ngoài anh đều đi theo, có nhiều lần tôi thấy ngại liền từ chối nhưng anh luôn nói:
“Chẳng phải em nói sẽ dẫn anh xem sự tốt đẹp của đảo sao, chợ hay mọi người trên đây đều rất tốt, anh muốn nhìn thấy nhiều một chút.”
Anh nói thế, tôi cũng không biết làm thế nào. Tôi ở dưới bếp loay hoay nấu nướng, anh cũng ở bên cạnh giúp đỡ, anh nhiệt tình đến nỗi, nhiều lúc tôi nghĩ là anh đang theo đuổi tôi, nếu không thì sao lại tốt với tôi như vậy, thế nhưng tôi không dám hỏi, lỡ như không phải thì ngượng chết mất.
Miên man suy nghĩ, chợt tôi thấy tay đau nhói, chưa kịp phản ứng là chuyện gì, liền thấy Lục Lăng Tranh nhanh chóng bước đến bên cạnh tôi, gương mặt căng thẳng: “Em đứt tay rồi.”
Nói rồi, liền đưa ngón tay tôi vào trong miệng, mút lấy máu. Tôi vô cùng sững sờ, một loạt hành động của anh cô cùng lưu loát, tôi cũng chưa kịp nói cái gì. Anh lại còn dùng ánh mắt khiển trách nhìn tôi. (nguồn: hoasontra.net)
“Ngốc quá, phải cẩn thận một chút chứ.” – Anh vô cùng quen thuộc đi tìm hộp thuốc y tế, lấy ra miếng băng cá nhân dán cho tôi.
“Em ngoan ngoãn ngồi đó đi!”
Tôi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: “Em không sao mà, chỉ đứt tay một chút thôi.”
Anh đưa tay đè tôi ngồi xuống ghế, ánh mắt nghiêm khắc nhìn tôi: “Ngoan, nghe lời!”
Đảo Rùa có nhiều lễ hội, thế nhưng Hội Thắp Đèn là một trong những lễ hội được mọi người coi trọng nhất. Tuy nó được tổ chức 2 lần 1 năm nhưng lại mang ý nghĩa to lớn, ở giữa năm và cuối năm đi tảo mộ coi như là thông báo với những người thân đã qua đời của mình rằng cuộc sống của mình hiện tại rất tốt, người dân tin rằng vào 2 ngày này, các bị thần sẽ cho phép linh hồn của người thân đã qua đời đến thăm người nhà của họ.
Vào ngày này mọi người đều dừng hết mọi công việc hằng ngày, ngay cả những người đang xa quê, nếu như có thể về thì đều xin về. Hạt Dẻ cũng không phải đến trường.
Lục Lăng Tranh lái chiếc xe đạp cũ của tôi, chở Hạt Dẻ ở phía trước, tôi ở phía sau cùng nhau đi chợ, kế bên là chiếc xe đạp nhà Trần Hạo, anh đang chở chị Mạn Thanh.
Khu nghĩ trang ở trên đảo thường chia theo dòng họ, gia đình, cho nên hằng năm khi đến lễ thì tôi đều cùng hai người bọn họ chuẩn bị. (nguồn: hoasontra.net)
Gửi xe ở ngoài chợ, tôi dắt bọn họ vào, hôm nay chợ không giống thường ngày, đâu đâu cũng treo những cái đèn lồng thủ công màu trắng, bán rất nhiều giấy tiền vàng mã, đồ cúng.
Tôi và Trần Hạo chia nhau ra làm hai, anh đi mua nhang, đèn và đèn cầy cùng với tiền giấy, vàng mã, tôi thì đi mua lồng đèn và đồ ăn về làm đồ cúng.
Lục Lăng Tranh sợ Hạt Dẻ đi mệt nên nhấc nó để trên vai, khiến thằng bé cười khúc khích, phấn khích vô cùng, còn đưa tay chạm mấy cái lồng đèn mà người ta để ở trên cao.
Tôi không nhịn được nói: “Chúng ta còn phải đi một lúc nữa đấy, anh cứ vác nó như thế này lát nữa sẽ mệt cho mà xem!”
Lục Lăng Tranh cười, anh cúi đầu nhìn tôi: “Anh không mệt, bế Hạt Dẻ, anh mãi mãi cũng sẽ không mệt, anh còn có thể bế cả em lên.”
Biết mình bị anh trêu chọc, tôi cũng không thèm để ý đến anh, chuyên môn đi chọn đèn lồng. (nguồn: hoasontra.net)
Đến cửa hàng đèn lồng, tôi lựa liền 12 cái đèn tròn, 9 cái đèn hoa sen. Đèn lồng ở đây đều được làm từ giấy, làm bằng thủ công, có thể xếp gọn lại dễ dàng, nên rất dễ mang về, chỉ có điều là phải nhẹ tay, nếu không chúng sẽ hỏng.
Lục Lăng Tranh từ khi thấy đèn lồng thì rất tự giác đưa tay muốn cầm, nhưng bị tôi ngăn lại: “Cái này để em cầm cũng được, anh đang vác Hạt Dẻ, lỡ đụng hư đèn thì không tốt. Lát nữa mua đồ ăn, em nhất định sẽ để anh cầm.
Đi dạo chơ một vòng, mua hết những đồ đầy đủ, đến lúc sắp về thì không ngờ đụng phải bác trưởng thôn và Tô San, bác ấy nhìn Lục Lăng Tranh đang bế Hạt Dẻ, tay cầm đồ ăn vừa mua ở chợ, mặc áo thun quần short khá thoải mái, liền cười:
“Bác đã bảo mà, đảo Rùa là nơi cảnh đẹp hữu tình, khiến người ta đến rồi là không muốn đi đâu, đúng không tiểu Tranh.”
Lục Lăng Tranh cười cười, còn nói: “ Bác nói đúng, cảnh ở đây rất đẹp, khiến cháu chỉ muốn ở luôn đây thôi.” – Khi anh nói câu này, anh lại nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi thật không biết nói gì, cả gương mặt cứ ngượng hết cả lên.
“Thế thì ở luôn, cái gì chứ mấy cái chuyện này bác ủng hộ hai tay ấy chứ.”
Tô San đứng bên cạnh cũng nói: “Em đây cũng ủng hộ hết mình đấy, cố lên nha.”
Lục Lăng Tranh dường như rất hài lòng, anh cứ gật đầu liên tiếp: “Cám ơn mọi người.”
Trước khi đi, bác trưởng thôn có vỗ vai anh một cái, đầy ẩn ý nói: “Tối nay để bác giới thiệu cháu với mấy người trong thôn, muốn ở lâu đây luôn là cần nhiều người giúp đấy.”
Trên đường về, tôi cứ mãi suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Từ khi quyết định ở lại đây lâu dài, thái độ ân cần của Lục Lăng Tranh đối với tôi không phải là tôi không thấy. Mới đầu còn nghĩ là do anh tốt bụng, đối với ai cũng tốt thế thôi, thế nhưng khi anh tiếp xúc với mọi người nhiều lên, tôi cũng không thấy anh ân cần với ai.
Thái độ của anh như vậy, khiến tôi không muốn nghĩ nhiều cũng khó. Tôi không phải là cô gái nông thôn cái gì cũng không biết, tôi từng học trên thành phố, cũng từng có một người bạn trai, hiện giờ lại làm công việc dịch tiểu thuyết ngôn tình đầy tình tiết máu chó, đương nhiên có một số việc tôi cũng dần dần nhận ra.
Nhưng nhận ra rồi thì lại không dám nhận, lỡ như tôi nhầm thì sao, lỡ như không phải, tôi và anh cũng không thể trở thành bạn bè được nữa. Nhưng dần dần, sự ân cần, chu đáo, dịu dàng của anh khiến tôi không còn bình tĩnh được nữa, tôi biết mình đã rung động.
Tôi càng ngày càng muốn biết anh nghĩ gì về tôi. Hôm nay là Hội Thắp Đèn, nó khiến tôi nghĩ đến người thân mình, cũng xúc động hơn. (nguồn: hoasontra.net)
Khi về nhà, tôi cũng không nói với anh câu nào, chỉ chăm lo nấu đồ ăn cúng lễ, chị Mạn Thanh hôm nay cũng qua phụ tôi. Tôi ra vườn hái đầy xoài, quýt, ổi, bưởi, mận đầy cả rổ, xếp thành các đĩa trái cây thật đẹp, rồi đem sang nhà thờ cúng.
Trần Hạo là con trai duy nhất trong nhà, theo lý thì bài vị đều được bày bên nhà anh, thế nhưng anh lại không thích cái kiểu đối xử trọng nam khinh nữ này, nên bỏ tiền xây riêng một căn nhà thờ ở giữa hai nhà chúng tôi, trang trí thật khang trang, sau đó đem tất cả bài vị tổ tiên vào, hằng ngày cả hai đều qua đốt nhang.
Buổi trưa, chúng tôi cúng một mâm đồ cúng, rồi mới ăn cơm. Trong lúc cúng, Lục Lăng Tranh vậy mà lại đốt nén hương, vái lại bài vị nhà tôi, thái độ rất nghiêm túc, khi bái anh còn nói lầm thầm cái gì, tôi không nghe rõ, nhưng hành động này lại khiến trong lòng tôi loạn hơn.
Cả buổi trưa tôi không ngủ, mà ra ngoài vườn, leo lên cái cành thấp nhất của cây xoài, ngồi trên đó, trong đầu hình ảnh của anh cứ hiện lên, từng hành động, từng thái độ, cử chỉ của anh, liệu…tôi có thể tin vào điều đó không.
Suy nghĩ nhập thần đến nỗi, tiếng bước chân từ phía sau vang lên cũng không biết, đến khi giọng nói trầm thấp, dịu dàng của anh vang lên từ phía sau:
“Em không ngủ được sao?”
Tôi bị anh bất thình lình lên tiếng làm giật mình, thân thể vì thế mà không giữ được thăng bằng, quơ quơ liền muốn ngã. Ngay lập tức, anh đưa tay ôm tôi vào lòng, đỡ lấy tôi, đỡ được rồi, anh lại cứ ôm như vậy, không chịu buông.
Tư thế bây giờ của chúng tôi là, tôi ngồi trên cành cây cao ngang ngực anh, cả người ngã về phía sau, còn anh thì đứng dưới đất, ôm lấy tôi, cúi đầu xuống, nhìn tôi chăm chú.
Ánh mắt anh thâm trầm hơn thường ngày, nhìn tôi buồn mang mác, anh cứ như thế ôm tôi, khi tôi giãy giụa, ý bảo anh buông ra thì anh càng ôm chặt hơn, tôi nghe thấy anh nói:
“Từ lúc về đến giờ anh cứ nghĩ, liệu có phải mình đã làm sai gì đó hay không, mà em lại không để ý đến anh.”
Tôi trầm mặc, không trả lời anh, cũng không dám nhìn anh. Anh lại nói: “Em biết không Trần Hạ, sự lạnh lùng của em, khiến cho anh rất đau.”

Sự lạnh lùng của em, khiến cho anh rất đau.
Câu nói của anh như thể một cái búa, gõ vào lòng tôi, cả người tôi cứng ngắc, hai mắt cụp xuống, không dám đối mặt với anh.
Anh cúi đầu xuống, để mặt sát gần tôi, gần đến nỗi tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào mặt mình, anh nói: “Trần Hạ, em còn trốn tránh cái gì nữa. Thời gian qua anh đã thể hiện rõ như thế, em cũng hiểu tâm ý của nh đúng không?”
Anh nói, cuối cùng anh cũng nói ra điều ấy. Tôi nhăn mặt, muốn nói chuyện nhưng tư thế như vầy thì thật khó chịu, nên tôi lên tiếng: “Anh thả em xuống trước.”
Tôi thấy anh nhíu mày, sau lại thở dài một cái, rồi anh chợt đưa tay bế cả người tôi xuống, khi đặt tôi xuống đất thì anh lại ép lưng tôi vào thân cây, hai tay anh để hai bên, giam tôi lại trong lòng.
“Hạ, anh thích em, không, là anh yêu em! Càng tiếp xúc với em thì anh càng muốn ở bên cạnh em, bẻo vệ em, yêu thương em nhiều hơn, thậm chí…anh khao khát có được em.”
Tôi không ngờ là anh lại nói thẳng ra như vậy, anh khao khát có được tôi. Không thể phủ nhận, ngay giờ phút này, khi anh nói ra lời nói ấy, trong lòng tôi có một chút vui vẻ, trái tim bắt đầu không đập theo tiết tấu mà loạn cả lên.
“Hạ, cho anh một cơ hội được không? Anh biết trong thời gian ngắn, em khó có thể chấp nhận anh, nhưng em có thể cho anh một cơ hội để được ở gần bên em. Anh sẽ chăm sóc cho mẹ con em thật tốt.”
Đáp ứng anh, đáp ứng anh, trong lòng tôi kêu gào như thế, thế nhưng môi cứ há ra lại ngậm lại, làm vài lần như vậy, vẫn không thể thốt ra câu nói mong muốn. Anh mắt anh vẫn đang chăm chú vào tôi, chờ đợi, lo lắng, hồi hộp,…tôi đã không nghĩ anh sẽ có vẻ mặt này.
Ngay từ ngày đầu tiếp xúc, trong mắt tôi anh là người đàn ông bình tĩnh, trầm ổn, dịu dàng, anh đã nói với tôi, mọi chuyện có anh đây, em có thể dựa vào anh một chút. Anh dần dần khiến cho tôi cảm thấy, có anh bên cạnh thật là yên tâm, anh đối xử với Hạt Dẻ rất tốt, thậm chí đôi lúc tôi đã ước, anh chính là cha của con tôi, vậy thì đã không có gì phải lo cả.
Chần chờ hồi lâu, cuối cùng tôi nói: “Anh biết không, anh rất tốt, rất ưu tú. Anh tốt đến nỗi, ngay cả khi em chưa phải là một người mẹ đơn thân, em cũng không nghĩ mình sẽ gặp được một người như anh.”
Nói đến đây, tôi cảm nhận được anh đưa tay nắm lấy vòng eo tôi, cả người gần sát lại một chút. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, chua xót nói tiếp:
“Bởi vì anh tốt như vậy, cho nên anh không nên thích một người có khuyết điểm như em, em có con trai, em sẽ không bao giờ rời xa Hạt Dẻ. Anh xứng đáng với một người con gái ưu tú hơn mà không phải là một bà mẹ đơn thân, đến cả cha của con trai mình là ai cũng không biết!”
Nói đến đây, hai hàng nước mắt không khống chế được rơi xuống dưới. Tôi là người phụ nữ có khuyết điểm, nếu như một nhà bình thường, không bao giờ sẽ muốn một người con dâu như tôi.
Anh dịu dàng lau nước mắt cho tôi, trong đôi mắt anh ánh lên những cảm xúc phức tạp, trông anh như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói, cuối cùng, anh ôm siết lấy tôi, cái ôm của anh lúc nào cũng ấm áp như vậy, nhưng, nó không nên thuộc về tôi.
Tôi vùng vẫy, định giằng ra thì anh lại dùng sức mạnh hơn, ấn tôi vào lòng, bàn tay anh để sau đầu tôi, nhẹ nhàng vỗ, anh nói:
“Em không phải là người phụ nữ có khuyết điểm, đối với anh, em ưu tú hơn ai hết. Hạ, anh xin lỗi, là lỗi của anh, là anh đã khiến cho em tự ti như vậy.”
Dường như câu nói của anh còn ám chỉ điều gì, nhưng lúc này tôi lại chẳng có tâm trí đâu mà đi đoán. Nước mắt tôi càng chảy càng nhiều, cũng không vùng vẫy nữa. Anh cũng buông lỏng tay ra, môi anh hạ xuống, dịu dàng hôn tôi, cái hôn này không giống như cái hôn hôm anh say rượu, nó không có một chút dục vọng nào chỉ đơn thuần trấn an mà thôi, nhưng cũng khiến cho tôi cảm thấy bình tĩnh lại.
“Hạ, anh sẽ thương yêu Hạt Dẻ, anh sẽ là một người cha tốt, một người chồng tốt. Cho anh một cơ hội có được hay không, em không thể bởi vì anh ưu tú, mà lại chặn hết mọi đường sống của anh.”
Những cái hôn nhỏ nhặt rơi xuống trên mặt, trên mắt, trên mũi tôi. Anh dịu dàng nói: “Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em một mình nữa. Từ hôm nay, em có thể đặt xuống gành nặng của mình, anh sẽ giúp em nâng nó lên. Anh yêu em, cũng thương Hạt Dẻ, anh sẽ cho nó một người cha thật tốt, chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc, có được không.”
Có lẽ do anh quá biết ăn nói, có lẽ do viễn cảnh cuộc sống mà anh vẽ ra quá mức đẹp, có lẽ là do chưa có au từng nói với tôi, hãy để gánh nặng xuống để anh gánh giúp, nên ngay lúc này, tôi đã không kìm được mà gật đầu.

Trời bắt đầu tối đi, tôi nấu bữa tối sớm hơn mọi ngày, từ lúc chiều Lục Lăng Tranh liền bắt đầu bám lấy tôi, tôi làm cái gì anh cũng muốn giúp một tay, khiến TRần Hạo lúc nào cũng nhìn tôi đầy thâm ý, chị Mạn Thanh còn nhân lúc không ai chú ý, nháy mắt với tôi một cái.
Ăn cơm xong, anh chủ động dọn dẹp chén đĩa, nói: “Để anh rửa cho.”
Tôi theo bản năng muốn từ chối một chút, nào ngờ Trần Hạo cũng cướp lấy chén trên tay tôi, nhếch môi nói: “Đây, để anh phụ một tay. Phụ nữ các em nấu đồ an rồi, bọn đàn ông bọn anh cũng phải giúp chút gì chứ!”
Nói xong, anh dẫn đầu đi về phía bếp, trước khi đi còn liếc xéo Lục Lăng Tranh một cái. Tôi cảm thấy có chuyện không ổn, cũng tính mò xuống theo, nào ngờ chị Mạn Thanh lại lôi tôi lên nhà trên: “Đàn ông nói chuyện, tốt nhất không nên xen vào.”
Nghe chị nói vậy, tôi càng lo lắng hơn, thấy vẻ mặt không yên của tôi, chị cười: “Thôi nào, lên nhà trên giúp chị đốt đèn, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, chị cam đoan đấy. Đây chỉ là một cuộc nói chuyện giữa anh trai với người muốn theo đuổi em gái của mình thôi.”
Nghe đến đây, tôi đỏ mặt, lắp bắp nói: “Chị,…chị biết sao?”
“Hừ. Cậu ta thể hiện rõ như vậy, sao mà chị không biết được. Ngay lúc nãy ăn cơm, ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm em, giống như muốn tuyên cáo cho mọi người biết ấy, muốn làm như không thấy cũng khó.”
Chị Mạn Thanh cười rồi đẩy nhẹ tôi một cái: ‘Được rồi, đi thôi! Hạt Dẻ, lại giúp mợ đốt đèn nhé!”
“Ưm.”
Tôi mua tổng cộng 12 cái đèn tròn, phân chia ra đốt trước cửa nhà hai cái, trước cổng một cái, nhà Trần Hạo cũng làm tương tự, trước nhà thờ 2 cái, còn lại 4 cái, chúng tôi sẽ đem đốt tại khu mộ.
Việc đốt đèn trước cửa nhà, để khi linh hồn người thân có về thì cũng thấy ánh đèn soi sáng đường đi.
Khi chúng tôi vừa đốt đèn xong, hai người Lục Lăng Tranh cũng đi lên, có vẻ như buổi nói chuyện cũng khá tốt đẹp. Đồng hồ đã điểm 7 giờ tối, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị đồ cúng, giấy tiền, vàng mã, xếp đầy 2 mâm, mâm giấy tiền, một mâm đồ cúng, chuẩn bị xong, chúng tôi liền ra khỏi nhà.

Lục Lăng Tranh và Trần Hạo mỗi người bê một mâm đồ cúng, đồ cúng gồm xôi đậu xanh, 4 con cua rang me, một đĩa tôm hấp nước dừa, một bình trà hoa cúc và một mâm trái cây đủ loại và một giỏ hoa tươi. Hoa tươi nhà tôi vẫn luôn rất đắt hàng, từ sáng sớm đã có người qua xin, tôi đều vui vẻ hái cho họ một ít.
Chị Mạn Thanh ôm một rổ giấy tiền vàng mã, còn tôi thì cầm mấy cái đèn, riêng Hạt Dẻ thì đang vui vẻ cầm một cái đèn tròn sáng trưng, tung tăng đi đằng trước, rọi đường.
Thằng nhỏ trông có vẻ rất vui, hồi năm ngoái nó cũng đã muốn nhận nhiệm vụ “dẫn đường” này, nhưng không chịu được bản thân vẫn chưa đi được vững, cho nên Trần Hạo liền cõng nó trên lưng.
Năm nay nó cũng phải đòi mãi, mới được cho cầm đèn. Con đường làng ban đêm tối thui, không phải do trên đảo không có đèn điện, ngược lại còn được thắp vài cái đèn trắng, đặt rất xa nhau, hầu như chẳng có tác dụng rọi đường, chỉ có thể khiến cho người ta đoán hướng vào ban đêm.
Hôm nay là Hội Thắp Đèn, nên ban quản lý liền tắt đèn đi, chỉ để lại một không gian tối tăm. Phải nói là tắt đèn đi vào ngày này rất là tốt, chúng ta có thể thấy được ánh đèn lay lắt phát ra từ 2 chiếc đèn tròn trước cổng mỗi nhà, đi trên đường cũng liên tục gặp người đi theo đoàn ra cúng lễ, trên tay một người trong đoàn đều cầm một chiếc đèn dẫn đườngg.
“Hạt Dẻ, Hạt Dẻ, năm nay tớ cũng được cầm đèn này!” – một thằng nhóc đầu đinh, dáng vẻ nghịch ngợm rời đội ngũ, chạy đến trước mặt Hạt Dẻ quơ quơ cái đèn trên tay.
Hạt Dẻ cũng vui vẻ cười lại: “Hạt Dẻ cũng có đèn.”
“Đúng vậy, năm rồi bị chị San cướp lấy đèn, năm nay tớ thế nào cũng không cho chị ấy như ý.”
Thằng nhóc này là em trai Tô San, Tô Kiệt, cũng là con trai út của bác trưởng thôn, lớn hơn Hạt Dẻ một tuổi, ngày thường rất nghịch ngợm, nhưng cũng khá đáng yêu. Có điều khi tôi vừa nghe lời thằng nhóc nói, liền biết ngay nhóc sắp gặp xui xẻo.
Quả nhiên, cốp một cái, Tô San liền xuất hiện đằng sau, cho thằng nhóc một cú, hung tợn nói: “Nhóc kia, chị mày năm nay nhường đèn cho mày chơi, mày còn không biết điều, có tin lát nữa cho dù cây đèn cầy mày cũng không được động không?”
Tô Kiệt còn nhỏ, bị cốc liền mếu máo, nhìn về hướng xa tố cáo: “Ba, ba, chị bắt nạt con.”
“Cho mày mét.” – Tô San làm mặt quỷ với Tô Kiệt, sau đó nhìn tôi, đôi mắt cứ láo liên nhìn hết tôi cho đến Lục Lăng Tranh, bỡn cợt nói:
“Chị Hạ này, em nói, chị không phải không biết, hôm nay là ngày gì chứ. Hai người tiến triển nhanh quá đấy, tính ra mắt cả đảo luôn rồi.”
Tôi ngượng ngùng một chút, nhưng nghĩ tới chuyện hồi chiều, hai người coi như quan hệ xác định, cho anh ấy đi tham gia cúng, chắc cũng không sao.
Tôi thì nghĩ vậy, ngược lại Lục Lăng Tranh lại rất hiếu kì hỏi lại: “Ra mắt đảo?”
Tô San nhanh chóng nói: “Anh không biết sao, ngày này là ngày mà cả đảo xuất động, chẳng có ai ở nhà đâu. Lát nữa cúng xong là nửa đêm, mọi người sẽ đem đồ cúng ra mà tụ tập lại nhậu, cho nên hôm nay anh tham gia, là coi như ra mắt hết tất cả mọi người trên đảo rồi. Anh nên biết, ngoại trừ Hội Thắp Đèn, cũng chỉ có mừng năm mới mới tụ đông đủ không thiếu một ai như vậy thôi đó.”
Lục Lăng Tranh nghe xong thì nhướn mày, cười như không cười nhìn tôi: “Vậy coi ra anh chọn đúng thời điểm quá.”
Gương mặt anh trông hơi đáng ghét, tôi liền quay qua một bên, làm như không thấy. Trên đường tình cờ gặp nhà Triệu Linh và nhà Diêu Tự, Tô San liền nhanh nhảu mà làm “tiên sinh kể chuyện”, mập mờ nói cho mọi người Lục Lăng Tranh tham gia cúng gia đình tôi.
Triệu Linh đẩy cái mắt kính, nhìn Lục Lăng Tranh, hơi mang vẻ tiếc nuối nói: “Vốn em còn lo lắng, nếu hai người không đến với nhau, em liền thúc đẩy anh và Diêu Tự, haiz, chúc mừng.”
“Trông cậu có vẻ thất vọng.” – Diêu Tự giật giật miệng nói.
Trên đường đến khu nghĩa trang, càng lúc càng gặp nhiều người. Nhờ cái miệng của Tô San, ai cũng đều nhìn tôi lẫn Lục Lăng Tranh đầy ẩn ý, còn cười cười, cười cái ௱ôЛƓ.
Nghĩa địa của đảo là một khu đất rất rộng, nằm dựa trên sườn núi, nó có một cái tên rất hay, Lạc Trần Viên, nghe nói là do các bậc trưởng bối đời trước đặt. Lạc Trần Viên được xây dựng rất đẹp, sạch sẽ do thường xuyên có người đến dọn dẹp. Nơi đây không chôn xác mà chôn tro cốt, là do mọi người quan niệm, thay vì chôn xác để côn trùng, con kiến trong đất cắn, thà đốt thành tro, sau đó hòa mình vào bụi đất của quê hương.
Đến nơi, chúng tôi bắt đầu đốt đèn, tôi tính treo mấy cái đèn lên hai cây cột làm cổng trước mộ, Lục Lăng Tranh liền chạy đến, lấy đèn trong tay tôi: “Để anh.”
Anh nói vậy, tôi cũng buôn ra, đợi anh treo xong 4 cái đèn, Trần Hạo và chị Mạn Thanh cũng bày đồ xong, chín cái đèn hoa sen được bày đều ở bên trên, chúng tôi đốt nhang và cúng vái.
Trần Hạo chủ động đưa cho Lục Lăng Tranh một nén nhang, anh cũng rất nghiêm túc tiếp nhận. Nhìn anh chân thành cầu khẩn, không biết đang nói gì trước bài vị của nhà tôi, trong lòng tôi bỗng dưng mềm mại, anh như vậy, tôi có thể tin tưởng anh, phải không.
Lễ cúng phải đợi đến 12 giờ khuya mới kết thúc, trong lúc đó mọi người liền ngồi trò chuyện với nhau, Trần Hạo dẫn Lục Lăng Tranh đến chỗ mấy đàn ông trong thôn đang nhậu để nói chuyện, Hạt Dẻ cũng đi tìm các đồng bọn nhỏ của mình.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên cao, giờ này, chắc bà và ba mẹ đã về, mọi người, con sống rất tốt, Hạt Dẻ rất ngoan, Trần Hạo và chị Mạn Thanh cũng rất tốt, xin mọi người phù hộ, để nhiều năm về sau, con cũng có thể cùng anh và mọi người đến tham dự cúng lễ.
“Em yên tâm, em đâu có một mình, nếu như cậu ấy dám làm gì em, còn có tất cả mọi người cho em làm chỗ dựa mà.” – Giọng chị Mạn Thanh vang lên bên cạnh, chị ấy vừa nói vừa liếc nhìn về đám đàn ông đang tụ tập đằng xa.
“Phải.” – Tôi mỉm cười, tôi không còn là cô gái ngu ngốc một mình giãy giụa trong thành phố nữa, tôi đang ở nhà mình, tôi không có gì phải sợ cả. Đúng lúc này, ánh mắt của tôi và anh chạm nhau, anh mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng.
12 giờ, lễ kết thúc, mọi người bắt đầu chia nhau đồ cúng để ăn, Lạc Trần Viên có riêng một cái đình cho mọi người tụ tập, người người nói chuyện rôm rả, vui như hội, mấy bác già trong làng ngồi nói chuyện đã qua, bọn người trẻ chúng tôi thì chia nhau một bàn, đám con nít thì chạy ùa khắp nơi, không khí vui vẻ còn hơn cả lễ mừng năm mới.
Mọi người còn nhậu và trò chuyện rất khuya, mấy đứa trẻ đã sớm không nhịn được cơn buồn ngủ, Hạt Dẻ còn trực tiếp hơn, nó lò mò lại gần chỗ tôi, lụi cụi chui vào trong lòng tôi, rồi chớp mắt ngủ mất.
Thấy vậy, tôi liền tạm biệt mọi người, chuẩn bị về. Lục Lăng Tranh dường như cũng để ý bên này, anh liền đứng lên, hướng mọi người xin lỗi, sau đó đến bên cạnh tôi, nhận lấy Hạt Dẻ vác lên lưng: “Anh và em cùng về.”
Mọi người cũng không giữ, vui vẻ tạm biệt.
Trên đường về nhà, con đường bây giờ vắng vẻ hơn lúc nãy rất nhiều, tôi nhìn anh hỏi: “Anh không uống rượu à, phải biết là rượu trái cây ở đảo Rùa không phải lúc nào cũng có đâu.”
Lục Lăng Tranh cõng Hạt Dẻ trên lưng, cười nói: “Anh đã nghĩ lát nữa thế nào nhóc này cũng ngủ, nên anh chỉ nhấp vài li, để còn đưa hai mẹ con em về.”
Trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, nhận ra được, có anh bên cạnh cảm giác thật tốt. Năm ngoái, Hạt Dẻ cũng ngủ quên, thế nhưng Trần Hạo đã có hơi say, tôi lại không muốn phã vỡ cuộc vui của mọi người, nên chỉ một mình cõng Hạt Dẻ đi về. Lúc đó còn không có cảm thấy gì, nhưng bây giờ, tôi lại thấy rất hạnh phúc, chợt nghĩ, có lẽ hôm đó, mình cũng có cảm giác cô đơn đi.
Lục Lăng Tranh chợt nắm lấy tay tôi, siết chặt, anh nhìn tôi, trong mắt là sự thương tiếc, có lẽ anh cũng đã nghĩ đến tình cảnh của tôi năm ngoái, anh nói: “Hạ, anh đã bỏ lỡ khoảng thời gian quá khứ của em và con, nhưng từ hôm nay, cho dù là vui, buồn, khổ đau, anh đều sẽ ở bên cạnh em, cùng nhau trải qua.”
Có lẽ tôi đang xúc động trước câu nói của anh, nên cũng không quá chú ý đến xưng hô của anh đối với Hạt Dẻ, chỉ mỉm cười, nắm lại tay anh, đáp: “Được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc