Cấm Kỵ Chi Luyến - Chương 36

Tác giả: Phó Tráng Tráng

Thất thân 1
Tần Nhật Sơ liện tục nở nụ cười cùng những lão hồ ly trước mắt nói chuyện, thỉnh thoảng đôi mắt lại nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ đáng yêu đang đứng trong góc nhỏ kia .
Cô gái nhỏ bưng một ly nước màu xanh biển lên uống, qua một cái liếc mắt dễ dàng khẳng định là rượu trái cây ... thứ rượu có hàm lượng cồn thấp ấy là đồ uống dành cho thiếu nữ ,làn môi đỏ mộng thủy nộn bởi vì rượu tuyên nhiễm càng thêm ướƭ áƭ đỏ tươi , giống như đóa hoa đang chờ người hái, khuôn mặt trắng noãn gần như trong suốt cũng bởi vì chất cồn của rượu mà nhiễm vào một tầng đỏ ửng thật mỏng , thật là đáng yêu đến mê người.
Nhìn cô một người không biết làm gì chỉ biết linh linh đứng ở nơi đó một mình, bộ dáng đáng yêu như một con thỏ nhỏ tự tiện xông vào làm bữa tiệc cho sói xám , bộ dạng mảnh mai nhỏ nhắn chọc người hết sức trìu mến.
Mặc dù ghét Diệp Hiên Viên, nhưng mà ở tại điểm này nhưng lại không thể không thừa nhận Diệp Hiên Viên bảo vệ cô ấy rất khá,bộ dạng thuần khiết vô tư kia quả thật là một đóa sen cao quý nở rộ giữa bùn nhơ ,siêu phàm mà thoát tục
Cô gái như thế, giống như Yên Nhiên của năm đó một dạng, là tinh khiết đơn thuần như vậy. Chẳng qua coi như là vậy, Yên Nhiên cũng không thể chạy trốn rơi vào trần thế ô nhiễm, cuối cùng cũng chỉ đành phải trở nên điêu tàn. Mà bây giờ một cô gái đồng dạng ,cũng giống như vậy mình cũng phát thệ muốn bảo vệ cô gái ấy thật tốt, làm sao có thể để cho cô gái ấy một lần nữa bị nhiểm bụi trần .
Nhẹ nhàng cạn hết ly rượu lạnh như băng trong tay, Tần Nhật Sơ khép hờ mắt, trong nội tâm liền một mảnh kiên định.
"Tần tổng, ngươi xem dự án cùng Thịnh Thế chúng tôi hợp tác. . . . . ."
Tần Nhật Sơ âm thầm thu hồi tầm mắt, ha hả cười nhạt , "Hôm nay tôi chỉ đến dự tiệc sinh nhật của một học trò , tôi hiện tại chỉ là một thầy giáo, mà không phải tổng tài của Húc Nhật, chúng ta không nói công việc, thứ lỗi."
Tổng tài Lý Kinh của Thịnh thế nghe vậy cười một tiếng, nâng chén, "Hảo hảo, kính thầy giáo Tần của chúng ta một ly!"
Lời vừa nói ra, chung quanh liền nổi lên một hồi tiếng nịnh hót phụ họa.
Tần Nhật Sơ trong lòng cười lạnh, một đám lão hồ ly dối trá , mặt ngoài thì vẫn là cười dịu dàng không dứt, "Thật xin lỗi, tôi có chút chuyện, trước xin lỗi không tiếp được."
Liền chỉ trong chớp mắt cùng mấy lão hồ ly xã giao vài câu rời đi, cô gái nhỏ vốn hẳn nên ngoan ngoãn đứng ở trong góc đã không thấy tăm hơi. Tần Nhật Sơ để ly rượu trong tay xuống, không biết vì sao trong nội tâm có một loại dự cảm bất thường, trong yến hội này, có người sẽ gây bất lợi đối với Miên Miên sao?
Đi một vòng đại sảnh lầu dưới, cũng không có nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn kia , Tần Nhật Sơ ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, tâm vừa động, hướng trên lầu vội đi tới .
"Tên tiểu tử Đằng Minh kia tối nay thật là diễm phúc a. . . . . ."
"Đúng vậy nha, có một báu vật xinh đẹp là Maggie không đủ, còn trêu chọc tới kia đóa hoa hàm tiếu thanh thuần kia ! Nhìn cái đức hạnh kia của hắn, tám phần là muốn tới tay đi!"
"Hừ. . . . . . Sẽ không sợ đi đêm hoài có ngày gặp ma sao . . . . . ."
"Đúng rồi, cô bé kia là ai a, trước kia chưa từng thấy qua hay sao ấy?"
"Nhìn bộ dáng mềm mại, chắc phải là bạn học của con gái Liễu gia, đừng nói ai , ta cũng chú ý cô bé kia đã lâu rồi, mặc dù có hơi mập một chút, chỉ là cặp mắt to sương mù kia a, thật đúng là câu dẫn người ta . . . . . ."
"Phi, ta khinh ngươi lâu nay đều ở bên ngoài nuông chiều không ít em gái mắt to như sương , còn muốn chà đạp người khác. . . . . ."
"Dù sao, đóa hoa nhỏ kia sớm muộn không phải cũng bị chà đạp sao, còn không bằng đi theo anh trai ta đây, bảo đảm để cho cô bé thoải mái lên tới trời. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ."
Một đống từ ngữ dâm tà khó nghe lay động đi qua, Tần Nhật Sơ từ chổ tối cua quẹo đi ra.
Có chút mập? mắt to đầy sương, còn là bạn học con gái Liễu gia ? Chẳng lẽ là Miên Miên?
Nghĩ đến đây khả năng này, Tần Nhật Sơ nắm chặt hai quả đấm, hai mắt âm lãnh, Đằng Minh, ngươi dám ᴆụng đến Miên Miên, ta sẽ để cho ngươi hối hận vì đã tới cái thế giới này.
Không hề suy nghĩ nhiều nữa, Tần Nhật Sơ triển khai tìm kiếm cái nơi ૮ɦếƭ tiệt mà Đằng Vân Nhị Thế Tổ vừa nói .
"Miên Miên, em tỉnh tỉnh, Miên Miên. . . . . ." Mờ tối, có một đôi tay lạnh như băng bàn tay lạnh ấy nhẹ nhàng vỗ gương mặt của cô, nhẹ nhàng mà dịu dàng, man mát mà lành lạnh , thật thoải mái nha. Cô không nhẫn nhịn được hướng cái nơi lạnh như bang dán tới, lại than nhẹ một tiếng, "Thật thoải mái a!"
Bàn tay trên mặt bỗng cứng đờ, ngay sau đó là một hồi long trời lỡ đất, lại có đôi bàn tay thật chặt ôm cô lên.
"Rất nóng. . . . . ." ma sát hai chân, hướng người tới trên người nào đó cọ tới, "Anh hai, Miên Miên. . . . . . Vô cùng. . . . . . Khó chịu. . . . . ."
Bước chân bên dưới dừng lại một chút, một thanh âm trầm thấp vang lên, "Kiên trì nén xuống, Miên Miên, anh lập tức đưa em đi bệnh viện!"
Cô nắm áo người trước mặt , lắc đầu không ngừng , "Miên Miên. . . . . . Không cần đi bệnh viện, Miên Miên phải về nhà. . . . . . anh hai, Miên Miên. . . . . . Phải về nhà. . . . . ."
"Đươc." Thanh âm dừng lại, ‘Anh đưa em về nhà, Miên Miên ráng chịu một chút nữa!"
Trên người càng ngày càng nóng, cả người cũng càng ngày càng vô lực, cô mở cái miệng nhỏ nhắn ra,bộ dạng giống như một con cá rời khỏi nước mà hô hấp khó khăn, khẽ đóng rồi khẽ mở, "Anh hai. . . . . . Khó chịu. . . . . . Miên Miên khó chịu. . . . . ."
Cô khẻ cọ bắp chân nhỏ, thân thể dâng lên từng trận khó nhịn mà khẩn cầu, "Anh hai. . . . . . Cứu cứu. . . . . . Cứu cứu Miên Miên. . . . . ."
Không biết qua bao lâu, một cái vật thể man mát lành lạnh ném tới trong lòng cô. Cô gần như tham lam mà lại gần, cuối cùng cũng thấy thư thái một chút xíu. Từ từ, cái gì đó lạnh như băng cũng bắt đầu thay đổi trở nên nóng bỏng, trên người bị nhiệt lưu đè nén lại bắt đầu lan tràn toàn thân, phá hủy đi ý niệm cuối cùng của cô.
Thật là muốn biết , nhưng là vừa không biết là cái gì, chẳng qua là nhiệt lưu ùn ùn mà kéo đến , khắp nơi đều là nham thạch nóng chảy nóng bỏng, cô giống như một tòa núi lửa đang kiềm nén, sẽ lập tức bạo phát phun trào .
Trước mắt càng ngày càng mơ hồ, cô rốt cuộc lớn tiếng khóc lên, "Anh hai —— Miên Miên khó chịu. . . . . ."
Giữa lúc ௱ôЛƓ lung, một đôi tay ôm ta vào trong bờ иgự¢ kiên cố, nhẹ nhàng dỗ dành lấy cô.
"Miên Miên, anh ở chỗ này, không khóc, Miên Miên không khóc."
Trong đầu cô là một mảnh lửa nóng, đã không thể phân biệt đây có phải hay không là thanh âm của anh hai, chẳng qua là cô cảm thấy thanh âm này giống như một vũng nước mát, từ từ tưới đi ngọn lửa trong nội tâm của cô, ‘Là anh hai sao?" Lại hướng vào trong иgự¢ người ấy dùng sức mà cọ tới,lại ngửi ngửi, di, không đúng, đây không phải là anh hai , trên người anh hai có mùi cỏ xanh, mà này không có, không có, cô giùng giằng, "Không phải. . . . . . Không phải anh hai . . . . . . Buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . ."
Người tới không có trả lời, chẳng qua là nghe lời buông cô ra, sau đó cô tiếp tục bị kéo vào trong một khuôn иgự¢ quen thuộc, "Miên Miên, anh là anh hai!"
Cô ra sức hít hà, là mùi cỏ xanh , là anh hai, là anh hai, cô vươn tay, ôm sát người trước mặt, mềm nhũn kêu một tiếng, "Anh hai!"
Tần Nhật Sơ nhìn thú con đang được an ổn trong иgự¢ Diệp Hiên Viên,vẻ mặt ngầm cam chịu mà chấp nhận đi , "Anh thắng, người Miên Miên chọn lần này chính là anh, nhưng mà ——"
Tần Nhật Sơ ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc, "Tôi sẽ không buông tha, anh thắng trận chiến này chẳng qua là do có thời khắc mười hai năm gắn bó, đó chỉ là một loại thân tình quen thuộc , mà không phải là thứ tình yêu khắc sâu tồn tại vĩnh cữu! Cho nên —— tôi sẽ không buông tha, tôi sẽ không buông tha!"
Diệp Hiên Viên ôm sát cô gái trong иgự¢, nói lên một tiếng châm chọc: "Vậy thì thế nào, bất kể như thế nào, mặc kệ là thân tình hay là tình yêu, giờ khắc này đều là tôi thắng!"
Nói xong, ôm cô gái xoay người bước vào nhà, lưu lại Tần Nhật Sơ đứng yên tại chổ mà nắm chặt quả đấm, chung quanh một mảnh yên lặng đến ảm đạm .
Tần Nhật Sơ nhìn hai người xa xa dần rời đi , hơi mắt khép hờ, mình thua sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc