Cấm Kỵ Chi Luyến - Chương 28

Tác giả: Phó Tráng Tráng

Mẹ
Lúc còn nhỏ cô không có nhiều cơ hội đến nhà ông ngoại.
Dù là hữu ý hay vô tình thì cha luôn cố ý ngăn cản cô đến nhà ông ngoại, cho nên những ngày lễ tết thì chỉ có ông ngoại đến nhà cô chơi, còn cô chỉ thỉnh thoảng đến nhà ông, vì vậy cô cực ít có cơ hội đến.
Giao tình của cha với ông ngoại vốn mỏng manh, cô một chút cũng không biết được nội tình bên trong. n oán giữa họ cô không hề biết, mà cũng không muốn biết.
Cho dù có loáng thoáng nghe được một chút thì cô cũng cố gắng quên đi không để ý.
Có người nói: có một số việc càng biết rõ ràng lại càng dễ lạc đường.
Sau khi cha xảy ra chuyện, ông ngoại già nua lại bị bệnh nghiêm trọng cô mới có cơ hội đến nhà lớn này nhiều hơn.
Nhà của ông ngoại cùng nhà cô đều có một vườn hoa xinh đẹp, có một mái hiên cao và một phòng khách tráng lệ.
Nhưng nhà cô ở trên núi, phía sau nhà có một khu rừng nhỏ, còn nhà ông ngoại thì không.
Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cô yêu thích nơi này, yêu thích những đóa hoa tươi thắm nở rộ nơi đây, yêu thích chiếc xích đu đu đưa trong gió, yêu thích nhiệt tình thiện ý của mọi người.
Trước kia lúc ông ngoại còn ở nhà, mỗi tháng cô đều đến đây, tâm sự cùng ông, đẩy ông ra ngoài phơi nắng mặt trời, ngửi hương hoa thơm ngát, nghe tiếng chim hót vang. Sau khi ông ngoại tới trại an dưỡng thì bởi nơi đây cách nhà khá xa, cô cũng ít đến, tự nhiên tình cảm của mọi người trong nhà cũng lạnh nhạt dần.
“Đây là phòng của mẹ em trước khi đi lấy chồng”, Tần Nhật Sơ dẫn cô đến căn phòng cuối hành lang trên tầng hai, đẩy cửa ra.
Không biết vì sao mà mỗi lần đến nhà ông ngoại cô đều không có cơ hội đến phòng của mẹ, là do có người cố ý ngăn cản hay trong tiềm thức của cô vốn không có ấn tượng với mẹ, cô không biết, hoàn toàn không biết.
Căn phòng rất sạch sẽ, không có một hạt bụi. Không gian cũng rất ấm áp, không có vẻ trang nghiêm giống như bên ngoài phòng khách, rèm cửa màu xanh nhạt ấm áp cùng bộ bàn ghế màu vàng toát lên vẻ nhã nhặn.
Tần Nhật Sơ đi trước đến kéo rèm cửa ra, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu vào khiến cho căn phòng trở nên ௱ôЛƓ lung trước mắt cô, giống như trong giấc mộng.
“Chị, căn phòng này nhận dược nhiều nhất ánh chiều tà, rất đẹp, trước kia khi còn nhỏ, chúng ta thích nhất là tựa vào cửa sổ phía trước nói chuyện phiếm, đọc sách, cùng nhau nhìn ánh hoàng hôn buông dần!” Tần Nhật Sơ tựa vào cửa sổ phía trước, vẻ mặt dịu dàng, giống như đang nhớ lại một hồi ức vô cùng đẹp.
Ánh chiều tà phủ lên gương mặt tuấn tú của Tần Nhật Sơ có vẻ đẹp đặc biệt mê hoặc. Dường như mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, trước mặt chỉ có anh, thế giới này cũng chỉ có anh.
Cô bị mê hoặc từ từ tiến lên, nhẹ nhàng nói, “Rất đẹp, cảm giác mỹ lệ giống như trong giấc mơ”.
Trong khoảnh khắc, cô không biết ngoài vẻ mỹ lệ của ánh tà dương lúc chiều tàn còn có người đàn ông như mộng ảo này, cô ngơ ngác nhìn vẻ đẹp lung linh ấy, không thể nhúc nhích, không thốt nên lời.
Hai người cứ như vậy đứng ở bên cửa sổ, dường như ký ức trong anh theo ánh trời chiều cũng biến mất, đến khi cả không gian mờ mờ ảo ảo dần dần lạnh như băng.
Tần Nhật Sơ phục hồi lại tinh thần, đi tới chiếc bàn đọc sách màu vàng nhạt trước mặt, mở ngăn kéo ở tầng trên cùng lấy ra một quyển album to đưa cho cô.
“Cô ấy chính là mẹ em”.
Cô lật lật quyển album cũ kỹ, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, sự ấm áp giống như từng sợi tơ mỏng cuốn chặt trái tim cô, chẳng lẽ đây là trong chốn u minh mẹ cô đã để lại cho cô một tình yêu thật dịu dàng hay sao?
Cuốn album có ảnh mẹ cô từ khi bi bô tập nói đến bức ảnh Yên Nhiên đang cười nói dáng vẻ thướt tha mềm mại, lúc ấy mẹ cô thật sự rất hạnh phúc. Mặc dù nụ cười có phần yếu ớt, nhưng là nụ cười phát ra từ nội tâm, có cảm giác vô cùng chân thật.
Lâm mẹ nói mẹ cô và dì nhỏ rất giống nhau, thật sự là mẹ cô và dì nhỏ ngũ quan giống nhau đến chín phần, nhưng có thể thấy, mẹ cô thật dịu dàng điềm đạm, là tiểu thư nhà giàu, nhưng dì nhỏ lại có vẻ hướng ngoại hoạt bát hơn một chút. Nếu nói mẹ cô giống làn nước mềm mại thì dì nhỏ lại là ngọn lửa nhiệt tình.
Hai gương mặt giống nhau, nhưng tính cách lại bất đồng.
Nhưng nhìn tới nhìn lui cô cũng không thấy mình và mẹ có điểm gì giống nhau trừ mái tóc xinh đẹp đen nhánh.
Một người là làn mây trắng lững lờ bay trên bầu trời, một người chẳng qua là nước bùn đen trên mặt đất, sao có thể so sánh, sao có thể giống nhau được.
Gấp cuốn album lại, cô hơi chán nản nói, “Em với mẹ chẳng giống nhau một chút nào cả. Mẹ cao quý nhã nhặn như vậy, mà em --------“, cô thở dài véo véo lớp thịt trên cánh tay.
Tần Nhật Sơ ngồi xuống bên cạnh cô, nâng gương mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói từng chữ, từng chữ một: “Không cần phải tự ti, Miên Miên, em rất đẹp, em giống chị như đúc”.
Cô nghiêng mặt qua một bên nói, “Cậu út, anh không phải an ủi em, em biết rõ diện mạo em ra sao mà”.
“Ai an ủi em?” Tần Nhật Sơ hình như hơi tức giận nắm lấy vai cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Miên Miên, từ góc độ của một người đàn ông mà nói, một người phụ nữ chỉ cần có thể khơi lên Dụς ∀ọηg của người đàn ông thì cô ta đã được công nhận, được tán thưởng, mà bây giờ ---------“
Tần Nhật Sơ kéo tay cô trượt xuống hạ thân của anh ta, “Mà bây giờ, em đã khơi lên Dụς ∀ọηg của anh, em có cần anh đem cơ thể nói cho em biết, anh không nói dối”.
Phía dưới lớp quần áo nóng rực, nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay cô, thiêu đốt cô cả người nóng lên, đầu óc trống rỗng,
Đột nhiên trong đầu cô truyền đến từng đợt âm thanh ghê tởm bỉ ổi.
"Em gái. . . . . . Giúp anh nắm. . . . . ."
“Em gái………. Của anh có to không……. Có cứng không…………”
“Em gái………. Có muốn thử một chút không…….. Em gái……… thật sảng khoái……….”
Không được, Miên Miên không muốn, Miên Miên không muốn.
Anh hai, cứu Miên Miên, cứu Miên Miên!
"A —— anh hai, cứu Miên Miên!" Cô quơ quơ tay, hét lên chói tai.
Tần Nhật Sơ dường như cũng nhìn thấy cô không khỏe, cầm tay cô ân cần hỏi, “Miên Miên, em làm sao vậy? Miên Miên?
Cô cố sức giằng ra, không được ᴆụng vào cô, thật buồn nôn, buồn nôn quá.
“Anh hai, cứu mạng, buồn nôn, buồn nôn quá, Miên Miên buồn nôn quá!” Trong miệng cô bắt đầu có mùi máu tanh từ miệng lan ra, đầu óc choáng váng, càng ngày càng đau, không thể suy nghĩ, không thể….
"Miên Miên ——"
Cuối cùng cô chỉ nhớ Tần Nhật Sơ sắc mặt thất kinh nhào tới cô
Giằng co
Không khí trong thư phòng dường như đông cứng lại, mơ hồ che giấu sát ý bên trong.
Hai người đàn ông ưu tú trợn trừng mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói trước.
Trên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Diệp Hiên Viên lộ vẻ hung ác nham hiểm, trừng mắt nhìn đối phương giống như muốn dùng ánh mắt nóng bỏng đốt cháy hắn thành tro. Còn Tần Nhật Sơ thường ngày lúc nào cũng ôn tồn nho nhã cũng có vẻ âm trầm hiếm thấy, không nói một câu, chỉ có bàn tay nắm chặt cho thấy anh đang cố gắng hết sức nhẫn nhịn cơn giận ngút trời trong lòng.
Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người lóe lên sát ý.
Thật lâu sau, Diệp Hiên Viên lên tiếng: “Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy?”
“Ha ha?”, Tần Nhật Sơ cười lạnh một tiếng, “Tôi làm gì ư? Đáng lẽ tôi phải hỏi anh đã làm gì mới đúng?”
Diệp Hiên Viên đanh mặt lại, không đáp. Tần Nhật Sơ cũng không thể khống chế cơn giận của mình, buột miệng chất vấn: “Miên Miên tại sao lại tự ti như vậy, lúc nào cũng thấy bất ổn, còn e ngại khi tiếp xúc với người khác, anh là “anh hai tốt” của cô ấy, có phải là nên giải thích một chút không?”
Tần Nhật Sơ vĩnh viễn không thể nào quên cảnh cô gái đáng yêu đó run rẩy thét chói tại, miệng phun ra máu tươi. Anh thừa nhận hôm nay hơi càn rỡ một chút, nóng lòng một chút, nhưng dựa vào dáng vẻ của anh thì không thể nào lại khiến cô ấy có phản ứng kịch liệt như vậy! Quả thật là tiếng thét thê lương, vẻ mặt tái nhợt, máu tươi không ngừng chảy đã xé nát trái tim anh. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Lúc này, Diệp Hiên Viên ở bên cạnh lên tiếng cười nhạo, “Anh cho rằng anh là ai? Dựa vào cái gì mà tôi lại phải giải thích với anh?”
“Dựa vào cái gì ư?”, Tần Nhật Sơ giận quá hóa cười, “Dựa vào tôi là chồng chưa cưới của Miên Miên? Dựa vào tôi là người yêu của Miên Miên? Dựa vào tôi là người đàn ông thật lòng yêu thương cô ấy!”.
“Ha ha ha…….” Diệp Hiên Viên ngửa đầu cười to giống như đang được nghe chuyện tiếu lâm, “Ai cho phép? Anh đừng quên tôi là người giám hộ của Miên Miên, tôi là chúa tể của cô ấy, là chúa tể duy nhất, cũng là người yêu duy nhất của cô ấy, tôi muốn cô ấy sống là phải sống, giống như, tôi muốn cô ấy, cô ấy không thể cự tuyệt! Tần Nhật Sơ, tôi nói cho anh biết, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, Nguyễn Miên Miên vĩnh viễn đều là người của tôi! Cô ấy không chỉ là người thân duy nhất, mà còn là người phụ nữ duy nhất của tôi!”.
“Anh ——", Tần Nhật Sơ híp mắt lại, tràn đầy tức giận, “Diệp Hiên Viên, anh thật quá đáng lắm, cô là người, anh không phải đang nuôi con mèo, con chó mà lúc hứng lên thì trêu chọc cô, lúc mất hứng thì cố tình làm nhục, tổn thương cô ấy! Anh đừng quên, anh với cô ấy là anh, em, anh vĩnh viễn chỉ có thể là anh trai của cô ấy, không bao giờ có thể là chồng cô ấy mà có thể yêu thương, che chở cho cô ấy được, việc ấy còn lâu mới đến phiên anh!”.
“Ha ha, tôi có nói là muốn làm chồng cô ấy sao?”, Diệp Hiên Viên cười khẽ, “Tôi chỉ muốn làm người đàn ông duy nhất của cô ấy, cái danh hão đó tôi chẳng cần, tôi khinh thường nó!”.
Nghe thấy vậy, Tần Nhật Sơ cũng bớt giận tỉnh táo lại, giơ tay xoa xoa trán, “Anh không muốn, không có nghĩa là cô ấy không muốn, anh cũng biết từ nhỏ cô ấy không có cảm giác an toàn, đối với cô ấy mà nói, một người chồng thật tâm yêu thương cô ấy mà không quan tâm đến bất kỳ lợi ích nào có ý nghĩ như thế nào anh có biết không? Diệp Hiên Viên, anh có dám chắc anh không tiếp cận cô ấy là bởi vì quyền thừa kế của Nguyễn Thị đang trong tay cô ấy sao? Anh dám nói sao? Diệp Hiên Viên?”
Không ngờ, Diệp Hiên Viên lại sảng khoái thừa nhận.
“Sao tôi không dám, tôi thừa nhận là tôi muốn quyền thừa kế của Nguyễn Thị, rõ ràng là tôi mới là con trai ruột của lão mà cái gì cũng để lại cho một đứa con gái! Tôi không phục, Nguyễn Thị phải là của tôi, tôi muốn nó, mà Miên Miên chính là cách nhanh nhất và tiện nhất! Tôi không hối hận, tôi không thấy phải nói lời xin lỗi! Tôi là một doanh nhân, chỉ nghĩ đến chuyện kiếm lời, dùng chi phí nhỏ nhất để đạt được lợi nhuận cao nhất, tại sao lại không làm chứ?”.
Ngừng lại một lúc, Diệp Hiên Viên dường như nghĩ đến việc gì cười lạnh nói: “Anh thì sao? Là đại tổng tài của Húc Nhật, không phải vì hơn nửa cổ phần của Tần Thị mới về sao? Lão hồ ly Tần Ngôn Minh giở chiêu đem hơn nửa cổ phần cho cháu ngoại, mà đứa con nuôi như anh vốn đã lao tâm khổ tứ vì Tần Thị lại chỉ có được một phần bánh ngọt nho nhỏ, không phải anh rất oán hận sao? Tần thị vốn thuộc về anh nhưng lại nằm trong tay một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu đó!”.
Tần Nhật Sơ nhìn xuống, nhếch môi cười nhạt nói: “Tôi thừa nhận năm đó tôi không phục, rõ ràng tất cả đều là của tôi, tôi vì Tần thị mà đã giải quyết khủng hoảng tài chính, phá vỡ nguy cơ giải quyết hợp đồng cũng là tôi, tôi đã làm cho Tần Thị lớn mạnh không ngừng, nhưng lúc quay đầu lại, bao lao tâm khổ tứ của tôi đều chảy xuống biển, bảo tôi chắp tay nhường cho người ta thì làm sao tôi không oán hận chứ”.
"Nhưng ——", Tần Nhật Sơ mở mắt ra, mắt nhìn tứ phía nói, “Bởi vì là Miên Miên nên tôi có thể buông tay, bởi vì tôi đã thề sẽ yêu thương che chở cô ấy cả đời, cho nên tôi mới buông tay, rời xa quê hương bảy năm. Lúc ấy tôi nghĩ là Miên Miên sẽ được Nguyễn Thị và Tần Thị chăm sóc, có thể vui vẻ hạnh phúc lớn lên, cho đến khi tôi có thể lại ôm cô ấy vào lòng, đem lại một cuộc sống mới hạnh phúc hơn cho cô ấy. Nhưng là thế nào? Chuyện tôi mong muốn lại không xảy ra, Miên Miên không vui vẻ nhưng mỗi ngày đều cố gắng tự thôi miên cô ấy có một anh hai thật tốt, chỉ vì để anh không ghét bỏ, cố ấy ở trường học bị bắt nạt gần ૮ɦếƭ cũng cắn răng chịu dựng, không dám nói một tiếng. Diệp Hiên Viên, nếu anh thích quyền thừa kế của Nguyễn Thị thì anh cứ lấy đi, còn Miên Miên tôi sẽ mang đi!”.
“Ha ha…” Tần Hiên Viên vỗ tay cười to, “Thật là một hình ảnh chân tình cảm động a! Tiếc là anh chỉ có thể lừa đám trẻ con và phụ nữ ngu ngốc thôi, lừa được tôi, anh còn non lắm!”.
“Anh có ý gì?”
“Hừ, anh không phải vì Miên Miên, mà là vì cô ấy là con của Tần Yên? Sao nào, thiếu niên mười hai tuổi lần đầu biết yêu lại yêu một chị gái hai mươi tuổi, cảm giác thế nào?” Diệp Hiên Viên thưởng thức vẻ mặt lúng túng thoạt xanh thoạt đỏ của Tần Nhật Sơ, nhẹ nhàng tiến đến bên tai Tần Nhật Sơ, hung ác nói: “Thế nào, anh không phải rất hận dòng máu chảy trong người Miên Miên sao? Bẩn thỉu như vậy, nhưng nửa kia lại thuần khiết xinh đẹp, làm cho người ta không nhịn được mà muốn say, không nhịn được mà trầm mê, ha ha ha…….”
“Nói cho anh biết, tôi cũng hận từ lâu rồi, nghĩ đến dòng máu chảy trong người cô gái mềm mại này tôi chỉ muốn moi tim cô ấy, đem dòng máu kia rửa sạch không còn! Nhưng mỗi khi tôi ôm cô ấy, vuốt ve da thịt trắng noãn mềm mại ngát hương thơm, tôi không kìm được mà hưng phấn..... Nguyễn Diệp Thành, ông thấy không, tôi không chỉ nằm trên người đàn bà ông thích nhất, ngay cả con gái ông cũng chỉ có thể ՐêՈ Րỉ cầu hoan dưới thân tôi, ha ha ha, cái gì mà cấm kị, cái gì là loạn luân, cho dù là không thể giải trừ huyết thống, một chút một chút một lại cuốn lấy tôi, mê hoặc tôi, làm cho tôi muốn ngừng mà không được, muốn dừng lại mà không được....”
Nói đến câu cuối cùng, Diệp Hiên Viên không kìm được mà điên cuồng cười ra tiếng.
"Anh ——anh thật là một kẻ điên!", đến bây giờ Tần Nhật Sơ mới thấu hiểu, tên đàn ông trước mặt này là một kẻ biến thái không hơn không kém, là một ác ma đội lốt người.
“Cốc cốc....”, ngoài cửa vang lên giọng nói khàn khàn của Lữ Yên, “Diệp tiên sinh, Miên Miên tiểu thư đã tỉnh!”.
Diệp Hiên Viên ngưng cười, lạnh lùng nói một câu với Tần Nhật Sơ đang ở bên cạnh, “Cô ấy là của tôi!” rồi xoay người bước ra cửa.
Tần Nhật Sơ xiết chặt hai quả đấm, mặt phẫn hận, Nguyễn Diệp Thành, ông đã phá hủy Yên Nhiên, tôi sẽ không để cho con ông phá hủy con gái Yên Nhiên nữa.
Anh trịnh trọng tuyên thệ, khôi phục vẻ lãnh đạm, gạt gạt mấy sợi tóc rũ xuống trán rồi bước ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc