Cấm Kỵ Chi Luyến - Chương 101

Tác giả: Phó Tráng Tráng

Mang thai 3
Cô không nghĩ tới trên cái thế giới này người thứ hai biết cô mang thai lại là má Lâm. Vốn cô còn muốn cho anh hai biết trước, nhưng không ngờ Tần Nhật Sơ vì muốn an bài sinh hoạt hàng ngày thích đáng cho phụ nữ có thai, vừa xác nhận cô mang thai xong chỉ trong phút chốc kia liền tự tiện chủ trương gọi điện thoại báo cho má Lâm biết.
Ai, bây giờ suy nghĩ lại một chút bộ dạng má Lâm hơi thất kinh giương mắt ra nhìn cô, cô lại là có chút oán giận Tần Nhật Sơ rồi, sao lại đi nói cái tin động trời như vậy cho một người già chứ, làm cho má Lâm so với cô đang mang thai Bảo Bảo còn muốn khẩn trương hơn.
Ngày đó khi Tần Nhật Sơ đưa cô về nhà, má Lâm đã nhận được tin tức qua điện thoại trước nên từ thật sớm đã chờ cô ở cửa rồi.
Vừa thấy cô từ trên xe nhảy xuống, nét mặt già nua lại vặn vẹo một hồi, "Miên Miên tiểu thư, cô nhóc vô tâm này. . . . . . Đừng để ngã bị thương tiểu thiếu gia nha."
Cô có chút giật mình, đứa nhỏ này yếu ớt như vậy sao, nhưng nhìn mặt bà lão khẩn trương hề hề, trái tim của cô đột nhiên thót lên một cái, cả người trở nên kinh hoảng bất an, giống như mới vừa giật mình thật sự sẽ khiến đứa bé sẽ bị tổn thương nặng nề vậy, cô vội vàng che bụng lại, mặt khẩn trương hề hề hỏi Tần Nhật Sơ đang đứng bên cạnh, "Cậu nhỏ, Bảo Bảo không có sao chứ?"
Trong lúc giật mình, Tần Nhật Sơ khóe mắt giống như bị kéo mở ra, mở miệng nói: "Không có sao, không có sao, chú ý nghỉ ngơi là tốt rồi." Vừa nói lại từ trong xe đem cuốn sách《Sổ tay dành cho người mới mang thai》đưa cho cô, "Miên Miên trở về nhà rồi xem một chút đi!"
Cô vui vẻ rạo rực nhận lấy cuốn sách kia, cũng không cố làm khó Tần Nhật Sơ nữa mà nói tiếng cám ơn rồi quay đầu chạy vào trong nhà, cô nghe mơ hồ phía sau còn truyền đến tiếng má Lâm kêu lớn lên, "Ai u, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô phải cẩn thận một chút chứ. . . . . ."
Đợi thân ảnh của cô gái biến mất không thấy gì nữa thì Tần Nhật Sơ mới phục hồi tinh thần lại, hướng về phía bà lão bên cạnh đang cung kính đợi lệnh nói: "Hắn biết rồi sao?"
Má Lâm hiểu rõ gật đầu, "Thiếu gia có thể đã sớm phát hiện ra, cho nên mới đi Mĩ tìm kiếm đối sách rồi."
"Phải không?" Tần Nhật Sơ cúi đầu, ha ha cười nhẹ ra tiếng, "Hắn cũng sợ sao?"
Không cho má Lâm có cơ hội mở miệng, Tần Nhật Sơ ngừng cười, hỏi tiếp: "Má Lâm, dì nói xem tỷ lệ hắn muốn đứa bé này là bao nhiêu?"
"Này. . . . . ." Má Lâm cả kinh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không động thanh sắc đáp: "Theo tính khí của thiếu gia, rất có thể sẽ không cần đứa bé này. . . . . ."
Đứa bé kia từ nhỏ là bà nhìn lớn lên nên rất rõ ràng ý định quỷ dị trong lòng của đứa bé đó, lòng dạ hắn thì lại càng thêm lạnh lùng tàn nhẫn, đối với cha ruột của mình cũng có thể xuống tay thì người đàn ông này sẽ có thể lưu tình đối với ruột thịt của chính mình sao?
Ở trong lòng thiếu gia, sợ rằng chỉ có Miên Miên tiểu thư duy nhất tồn tại thôi. Đối với cái này chuyện có con không có trong kế hoạch căn bản không quan tâm, có khả năng rất lớn thiếu gia sẽ tìm mọi cách bỏ đi đứa bé có thể là dị dạng này. Nghĩ tới đây, lại nhớ bộ dáng tiểu thư vừa kích động vừa vui mừng, sợ là lại sắp có phong ba nổi lên rồi.
Lúc này, Tần Nhật Sơ bên cạnh ôn tồn nho nhã lại nói thầm một tiếng, "Diệp Hiên Viên, anh cũng không nhất định cái gì cũng sẽ thắng." Giọng nói khinh thường nhưng lại giống như tự nói cho mình nghe vậy, nhưng trong lòng má Lâm bên cạnh cũng run lên một hồi, không khỏi mở miệng nói: "Sơ thiếu gia. . . . . . Miên Miên tiểu thư rất hạnh phúc. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ." Tần Nhật Sơ quay đầu lại, thản nhiên cười, "Tôi có nói muốn phá hư hạnh phúc của cô ấy sao?"
Biểu tình của Tần Nhật Sơ chân thành tha thiết mà thành khẩn, làm cho ngươi ta không nhìn ra một tia sơ hở nào. Má Lâm nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới màn đêm kia, trong lòng lại mơ hồ có dự cảm không có đơn giản như vậy, che dấu dưới lớp mặt nạ ôn tồn nho nhã kia là xấu xa hắc ám muốn phá kén chui ra, thật sự đó chỉ là ảo giác của bà sao?
Cô hưng phấn cầm sách phóng tới phòng của mình, cô muốn gọi điện thoại nói cho anh hai biết, cô chờ không kịp để mau chóng nói cho anh hai cái tin tốt này, nhưng quay đầu lại nhớ tới dặn dò của má Lâm, không khỏi chùn bước, cẩn thận vịn bụng của mình.
Nhưng mà, cô không nghĩ tới chính là, điện thoại của anh hai thế nào cũng không gọi được, chuyện này làm cô hơi mất vui. Nhưng chỉ là một điểm nhỏ mà thôi, trong bụng có một Bảo Bảo cảm giác kỳ diệu này làm cho nội tâm cô lâng lâng, cảm giác hạnh phúc như muốn đưa cô bay lên.
Cõi lòng cô cứ thấp thỏm cùng vui sướng như vậy mà qua ngày, một tuần lễ bất tri bất giác cũng đã qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc