Cám Dỗ Chí Mạng - Ngoại Truyện

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Tại một quán bar dưới tầng hầm nào đó ở Moscow, Ôn Hàn ngồi bất động, cúi đầu nhìn xuống chân mình. Bên cạnh cô là một chiếc vali cỡ trung bình, vỏ ngoài đã sờn, tựa như nhắc nhở với mọi người, nó đã từng trải qua nhiều năm tháng.
Một chàng trai trẻ người Nga đi tới. Anh ta chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống cạnh Ôn Hàn, định lấy con xúc xắc từ tay cô. Ôn Hàn nhướng mày, nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.
“Em biết không? Em có một sức hút rất đặc biệt.” Anh chàng bày ra vẻ mặt dễ bị ăn đấm, thốt ra những lời tán tỉnh rẻ tiền nhất nhưng lại cho rằng sẽ thu hút đối phương: “Em khiến tôi thần hồn điên đảo.”
Trong đầu Ôn Hàn có thứ gì đó trùng lặp. Cô nhớ tới lúc mới gặp Trình Mục Vân, cô cũng từng cảm thấy xấu hổ và bị sỉ nhục bởi những lời lẽ như thế này.
Anh chàng người Nga tiếp tục lấn tới. Nhưng vừa giơ tay định chạm vào đầu gối Ôn Hàn, anh ta đã bị một cánh tay ngăn lại. Đó là một phụ nữ xinh đẹp mà Ôn Hàn chưa từng gặp bao giờ. Khóe miệng cô cong cong như đang cười, nhưng lời nói thốt ra miệng lại là: “Cuốn xéo!”
Anh chàng người Nga ngây ra: “Cô gái xinh đẹp, cô đang nói gì vậy?”
“Đồ lưu manh.” Mỗi câu đều khó nghe nhưng người mở miệng lại thản nhiên như không.
“Người đàn bà vô văn hóa này ở đâu chui ra vậy?” Anh chàng người Nga nhảy xuống đất, định giơ tay đẩy cô gái. Nào ngờ cô gái liền chặn lại rồi bẻ quặt tay anh ta.
Anh chàng người Nga thét lên một tiếng đau đớn. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám khách ở mấy bàn xung quanh, một người đàn ông mặc quần đen và sơ mi trắng lập tức đứng ra che khuất tầm nhìn của mọi người, đồng thời cất giọng trầm trầm: “Bắc Bắc.”
Anh ta vẫy tay, người bên cạnh lập tức kéo anh chàng người Nga đi chỗ khác.
Cô gái chau mày nhìn người đàn ông: “Trình Mục Dương, có phải anh đã dạy em mấy câu nói kỳ quặc hay không?”
Trình Mục Dương bật ngón tay gọi rượu: “Có chuyện đó sao? Rõ ràng anh dạy em những câu lịch sự cơ mà.” Nam Bắc vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng quyết định cho qua, dù sao cả đời này cô cũng chẳng học nổi tiếng Nga.
Hai phút sau, Ôn Hàn đã biết, người đàn ông này chính là chú em họ thích uống rượu mạnh mà Trình Mục Vân từng nhắc tới.
“Chào chị, tôi là Trình Mục Dương.” Người đàn ông rút từ trong túi quần ra một chai rượu nhỏ rồi vặn nắp: “Trong mười phút tới đây, chúng ta có thể tìm hiểu về nhau. Nhưng nếu chị muốn tìm hiểu về quá khứ của anh họ thì tôi cũng sẵn lòng giúp chị. Vì tôi tin, chắc chắn anh ấy sẽ không kể với chị.”
Nửa cuộc đời trước trong mười phút. Đây nhất định là một quá trình trần thuật thú vị. Ôn Hàn nghĩ thầm.
Trình Mục Dương và anh họ lần đầu gặp nhau vào một buổi chiều tà. Trình Mục Vân năm ấy mới mười lăm tuổi, ngồi ở góc đông nam quảng trường Đỏ hút thuốc lá.
Lúc ấy, quảng trường cổ kính nhất Moscow vắng người qua lại. Trình Mục Vân ngồi bất động, cho tới khi có người đẩy một cậu bé mặt mũi nhợt nhạt ra đằng trước anh.
Trình Mục Vân nhướng mày, nhét nửa điếu thuốc vào đôi môi tím tái vì lạnh của cậu bé. “Hoan nghênh đến Moscow, em họ thân yêu của tôi.”
Ấn tượng ban đầu của Trình Mục Dương về người anh họ là lạnh lùng và bất cần. Chỉ ở nước Nga một thời gian ngắn, anh ta vẫn nhớ trong đại gia đình có em gái nhỏ Trình Gia Diệc khá đáng yêu, nhưng không giao lưu nhiều. Sau này rời khỏi Moscow quay về Trung Quốc, anh ta vẫn nhớ tới ông anh họ toàn thân đầy tà khí đó.
Trình Mục Dương sinh ra ở Trung Quốc; không thích thời tiết giá lạnh của Moscow, cũng không nghĩ đến chuyện qua bên đó sinh sống.
Thế nhưng, vụ bắt cóc xảy ra vào năm mười bốn tuổi đã khiến anh ta thay đổi ý định. Khi Trình Mục Dương lần thứ hai tới Moscow, Trình Mục Vân đã vào tù.
Điều khiến anh ta bất ngờ là nghe nói ông anh họ tự đầu thú, cam tâm tình nguyện ngồi tù. Vì thế, lần thứ hai bọn họ gặp nhau là tại căn phòng nhỏ trong nhà tù.
Cậu thiếu niên của ngày nào giờ đã cắt đầu trọc, tay đeo một chuỗi hạt bồ đề mắt phượng đơn giản. Trình Mục Vân nheo mắt quan sát em trai: “Hoan nghênh cậu trở về Moscow.”
Năm ấy, Trình Mục Dương mười bốn tuổi, còn Trình Mục Vân mười lăm tuổi, vẫn chỉ là một cậu bé. Vì thế anh ta bình tĩnh hỏi, bao giờ anh họ mới được ra tù.
Trình Mục Vân dường như không bận tâm đến vấn đề này, thản nhiên đáp: “Đại khái mười năm hay sao ấy.”
“Anh cần em mang thứ gì vào cho anh không?”
“Đàn bà ư?” Trình Mục Vân nói đùa: “Khỏi cần. Cậu có rượu không?”
Trình Mục Vân rút từ trong người ra một chai rượu hình vuông, để lên bàn, đẩy về phía anh họ. Rời khỏi căn phòng này sẽ không được uống nên anh cứ tận tình hưởng thụ đi, anh ta nghĩ thầm.
Vài năm sau, Trình Mục Vân lập công lớn trong nhà tù nên được phóng thích trước thời hạn.
Lúc bấy giờ, Trình Mục Dương phụ trách việc đón tiếp và “tẩy trần” theo lời dặn của các bậc trưởng bối trong nhà. Anh ta đã đốt sạch quần áo trước kia của Trình Mục Vân, còn đốt lửa trước cửa nhà để anh họ nhảy qua. Tuy nhiên, anh họ chỉ đi vòng qua đống lửa.
Không ngờ sau khi ra khỏi tù, Trình Mục Vân vẫn dính dáng tới hai từ “buôn lậu”. Anh không những không cắt đứt mà còn lún sâu hơn. Thậm chí, anh còn đính hôn với nhân vật chủ chốt của tập đoàn buôn lậu quy mô lớn nhất ở khu vực biên giới. Tập đoàn buôn lậu đó không có giới hạn, vụ bẩn thỉu nào cũng nhúng tay nên các bậc trưởng bối trong nhà rất bất bình, cuối cùng cắt đứt quan hệ với Trình Mục Vân.
Đại khái hai ba năm sau, Trình Mục Vân liên kết với em trai của vị hôn thê, triệt phá một đường dây buôn lậu của tập đoàn. Sự việc chuyển biến bất ngờ khiến mọi người hết sức kinh ngạc. Trình Mục Vân luôn có bản lĩnh như vậy. Nhưng sau khi từ bỏ thân phận nội gián, lập được công lớn, trên đường trở về Moscow, anh đã gặp bất trắc.
Đó là một đêm Trình Mục Dương suốt đời khó quên. Nếu anh ta đến muộn một chút, có lẽ người anh họ đã ૮ɦếƭ. Nếu anh ta đến sớm hơn một chút, có lẽ anh ta sẽ cùng Trình Mục Vân xuống suối vàng.
Tóm lại, chắc là vì nửa cuộc đời trước anh ta ăn chay, cộng thêm việc Trình Mục Vân mặc áo cà sa trong nửa sau cuộc đời nên tối hôm đó, anh ta đã may mắn cứu được mạng sống của người anh họ từ cõi ૮ɦếƭ. Toàn thân đầy máu, Trình Mục Vân quỳ gối trước đống thi thể máu thịt bầy nhầy, lặng lẽ áp mặt vào từng người anh em đã không tiếc tính mạng để bảo vệ anh.
Sau đó...
Có chút cảm động khi nghe câu chuyện, Nam Bắc nói nhỏ: “Đây là lần đầu tiên em thấy anh khen người khác.”
“Anh đang khen anh ấy sao?” Trình Mục Dương vuốt ve vành tai Nam Bắc: “Anh đang lên án đấy chứ. Nếu chẳng phải anh ấy bỏ nhà đi mười năm, anh cũng không cần chia tay em ở Bỉ, đồng thời không có cách nào lập tức đi tìm em.”
Nam Bắc cười khẽ một tiếng.
Ôn Hàn lặng lẽ nghe họ nói chuyện. Cô cảm thấy ngưỡng mộ người phụ nữ bên cạnh. Bởi vì cô ấy dường như cùng một thế giới với hai người đàn ông ngay từ thuở ban đầu.
“Anh họ anh vẫn chưa đến sao?” Nam Bắc giơ tay xem đồng hồ.
Lúc cô nói câu này, nhân vật chính trong câu chuyện vừa rồi đã xuất hiện. Anh thong thả bước xuống bậc thang, nghiêng người tránh những đôi nam nữ say rượu rồi đi thẳng tới cái bàn ở góc trong cùng.
Tất cả đều đã kết thúc. Nửa tiếng trước, Phó Nhất Minh cho anh xem hồ sơ về tên tội phạm bị tử hình. Trong cuộc đấu tranh với tập đoàn buôn lậu, tổ hành động Moscow đã giành thắng lợi. Tuy thắng lợi này chỉ mang tính tạm thời, bóng tối vẫn còn tồn tại nhưng ít nhất cũng khiến Trình Mục Vân thở phào nhẹ nhõm, quyết định đưa Ôn Hàn về gặp bố mẹ nuôi. Vì sự an toàn của ông bà, hai người không thể lộ diện, chỉ đứng nhìn từ phía xa xa, nhưng cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của cô trong mấy năm qua.
Ôn Hàn nhanh chóng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đó là loại hương trầm mà gần đây cô cũng thường dùng, pha trộn với mùi đặc biệt của áo da.
“Cô bé thân yêu của tôi, em có bằng lòng dẫn tôi đi tìm một khách sạn nhỏ nào đó lăn lộn cả đêm nay không?” Anh trêu đùa cô bằng thứ tiếng Nga gợi cảm hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô.
Ôn Hàn đỏ mặt liếc qua Nam Bắc, người không rành tiếng Nga và chú em họ đang vờ như không nghe thấy rồi hỏi nhỏ: “Anh đã gặp bọn họ chưa?” Đó là những người anh em trước kia của Trình Mục Vân.
“Chưa.” Trình Mục Vân vuốt nhẹ từ bờ vai cô xuống, nắm lấy cổ tay cô: “Thế giới của họ không cần đến anh nữa.”
Trình Mục Vân rút từ túi quần ra chiếc chìa khóa ô tô ném cho Trình Mục Dương. Sau đó, anh một tay ôm cô vợ trẻ của mình, một tay kéo vali quay người rời đi, đầu không ngoảnh lại, đến lời chào tạm biệt cũng chẳng có.
“Vừa rồi anh họ nói gì với vợ anh ấy thế?” Nam Bắc hỏi nhỏ.
Trình Mục Dương vuốt ve mu bàn tay cô, khóe miệng nhếch lên: “Về nhà rồi anh sẽ nói cho em biết.”
Nam Bắc nhìn Trình Mục Dương bằng ánh mắt nghi hoặc. Cô đột nhiên Ϧóþ cằm anh, thốt ra một câu: “Đồ lưu manh.”
Trình Mục Dương cười lớn: “Hả? Trình độ tiếng Nga của em bỗng dưng không thầy mà cũng tinh thông đấy nhỉ?”
Nam Bắc nhăn mũi, lườm anh một cái.
Ôn Hàn và Trình Mục Vân tay trong tay đi trên đường. Bên ngoài tuyết đang rơi dày đặc, rơi xuống mặt cô mang theo xúc cảm lạnh buốt. Ngày mai là cô và anh sẽ rời khỏi Moscow, như chưa từng quay về.
“Ôn Hàn!” Trình Mục Vân khẽ gọi tên cô.
Gương mặt cô được ủ bởi đôi bàn tay to lớn và ấm áp. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô: “Hồi nhỏ em có thường đi qua những quán bar kiểu này hay không? Lúc ấy có sợ mấy tên say rượu hay không?”
Ôn Hàn hồi tưởng lại: “Hồi học cấp hai, em từng đi qua. Lúc đó còn bị một tên say rượu chặn đường.” Cô vùng vẫy dữ dội, bỏ cả chiếc áo khoác lông vũ đắt tiền nhất chạy như bay về nhà. Sợ bố mẹ lo lắng nên cô không kể sự thật mà chỉ nói áo khoác bị mất ở trường học.
“Rất may là em không bị bóng đen tâm lý.” Bờ môi cô ươn ướt, tầm nhìn bị anh che khuất hoàn toàn: “Anh không muốn bởi vì sợ hãi của em mà anh bỏ lỡ em ở Nepal.”
Ôn Hàn mỉm cười. Chợt nhớ ra một chuyện, cô hỏi: “Có đúng là anh không hút thuốc và uống rượu không?”
Gió thổi ù ù bên tai, nhưng giọng ngưòi đàn ông vẫn vang lên rõ ràng: “Chắc một trăm phần trăm.”
Nhớ tới câu chuyện của Trình Mục Dương hồi nãy, ánh mắt cô vụt qua tia nghi ngờ. Trình Mục Vân cười khẽ: “Chắc em lại nghe thấy những điều không nên nghe đúng không?”
“Vâng.” Cô cũng cười.
Ngày xưa anh hay uống rượu, còn thích rượu mạnh nữa. Nhưng không sao, bất kể anh ngụy trang kiểu gì, cô cũng có thừa thời gian để vạch trần.
Tất cả như một giấc mộng. Năm mười mấy tuổi đi qua một nơi như thế này, gặp bất cứ tên say rượu nào cũng sợ hãi bỏ chạy. Vậy mà cô lại gặp được một “ác ma” như anh ở Nepal. Nếu không có chuyến đi đó, liệu có phải giờ đây cô vẫn sợ hãi, vẫn né tránh mỗi khi đi ngang qua những chỗ như thế này?
Cuộc đời không tồn tại khả năng khác.
Anh đi từ địa ngục, vượt qua núi đao biển lửa mới có thể gặp cô.
Thế gian làm gì có chuyện không đen thì trắng, hoặc thế này hoặc thế kia một cách tuyệt đối.
Khi đã không thể tính được ai nợ ai, khi trong lòng có một ly rượu mạnh, vậy thì chẳng ngại từ đây như tằm làm kén, lang bạt kỳ hồ, uống say cho đến lúc bạc đầu.
Hết
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc