Cách Tuần Phủ Lừa Thê - Chương 14

Tác giả: Ký Thu

"Hoàng thượng..."
Trong ngự thư phòng, hoàng thượng mặc long bào đang vung Pu't như múa, phê chỉ thị trên một bản tấu chương.
"Đi đi, qua một bên chơi, đừng làm phiền trẫm, vừa thấy ngươi trẫm liền đau đầu, ngươi nghĩ cách giúp trẫm giải quyết hậu cung đang oán khí tận trời kia đi." Nói là mâu thuẫn nội bộ tuyệt đối không nói quá, nữ nhân càng nhiều, hoàng thượng cũng nhiều việc hơn, dập lửa khắp nơi.
Một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục màu thanh thiên ngồi bên cạnh long ỷ, vẻ mặt vô lại kéo vạt áo bào phục của hoàng thượng. "Thần biết hoàng thượng đang rất vui vẻ, khóe miệng nâng lên mấy ngày vẫn chưa hạ xuống, hại thái hậu lo lắng bảo thái y xem cho hoàng thượng một cái, sợ miệng bị liệt rồi."
"Xú tiểu tử, còn không đứng dậy, ngay cả trẫm mà cũng dám nói đùa, trẫm dung túng ngươi quá rồi đúng không?" Khẳng định là lão gia hỏa Quản Tế Thế kia dạy thành, khiến tính cách của con trai càng lớn càng lệch lạc, không có nửa điểm uy nghi của đại thần trong triều, chỉ biết hồ nháo chơi xấu.
"Nam tử hán đại trượng phu, nói không dậy liền không đứng, trừ phi hoàng thượng cho thần một tờ thánh chỉ." Chơi xấu là sở trường của hắn.
Hoàng thượng bực mình bật cười, "Cuối cùng thì ngươi là hoàng thượng hay trẫm là hoàng thượng, nam tử hán đại trượng phu là dùng như vậy sao? Đi về hỏi lại phụ thân ngươi đi."
Không đúng, hỏi phụ thân hắn cũng như không hỏi, đó là một tên sợ lão bà, Cao Thịnh Hầu có thể dạy dỗ được mầm mống gì tốt chứ, chỉ sợ cha con giống tính nhau.
"Hoàng thượng đừng hại ૮ɦếƭ thần, đương nhiên người là hoàng thượng, thần chỉ là một con sâu dưới chân người, quân muốn thần ૮ɦếƭ thần ૮ɦếƭ, thần liền nuốt mỳ ૮ɦếƭ cho hoàng thượng xem." Quản Nguyên Thiện không có chút khí chất quan lớn nào ngồi cọ chân hoàng thượng, ánh mắt chớp chớp tỏa sáng.
"Đừng tưởng rằng ngươi ôm chân trẫm thì trẫm sẽ tha thứ cho việc ngươi gây họa, trẫm bề bộn nhiều việc, đừng làm phiền trẫm." Hoàng thượng nói đến chân, làm bộ muốn đem sủng thần người tin tưởng nhất đá ra.
"Hoàng thượng, thần lập công lớn, tìm ra được tội phạm quan trọng tội tham ô đưa ra công lý, hoàng thượng ở trước mặt văn võ bá quan khen thần là năng thần, có tài vì hoàng thượng phân ưu, là hai cánh của hoàng thượng."
Án tham ô ở Giang Nam đã phá được, chủ mưu quả nhiên là Vương Khải, vụ án này liên lụy đến hơn năm trăm quan viên Giang Nam, bọn họ đều bị áp giải vào kinh, không sót một ai, bao gồm cả người vừa mới thăng quan lên chức tri châu không lâu Đinh Vượng Hải.
Chiếc hộp lấy được từ trong nhà Vương Khải quả nhiên là chứng cứ ông ta phạm tội ăn hối lộ, hơn mười bản sổ sách tên số người tới lui, hướng đi của bạc trong mấy năm nay, theo đó điều tra, lôi toàn bộ gốc rễ lên, quan trường Giang Nam gặp một trận đại biến, rối thành một đống.
Chẳng qua là từ đầu hoàng thượng đã nói rõ nghiêm tra khinh phán, bởi vậy hơn nửa tham quan bị phán quay về quê hoặc nháy mắt hạ ba cấp, phạt ba năm lương bổng, nộp một nửa gia sản cho quốc khố, công có thể đền tội, cần tạo phúc cho dân, làm cầu đường, giúp dân thoát nghèo.
Nhưng mà có hành vi phạm trọng tội vẫn bị bắt vào nhà lao, Vương Khải là tên cầm đầu bị cấm gặp người khác, bất luận là người nào, bao gồm cả người nhà cũng không thể lén thăm viếng, từ chỗ giấu tiền của Vương Khải tìm được bảy ngàn lượng bạc cùng năm triệu sáu trăm ngàn lượng hoàng kim, đồ quý hiếm nhiều vô số, gần bằng hai năm thu hoàn chỉnh quốc khố, có thể thấy ông ta tham đến mức độ nào!
Đường làm quan của Vương Khải xem như chấm dứt, một khi thẩm ra ra được lập tức giáng xuống làm thứ dân, tài sản sung công, phán lưu đày Bắc Cương mười năm, nhiều hơn tòng phạm vài năm.
Nhưng mà nữ nhi của Vương Khải là Thục phi nương nương ngày đêm khóc lóc nỉ non cầu tình, khó qua khỏi cửa mỹ nhân hoàng thượng ngoại lệ khai ân, sửa án thành lao động bảy năm, ngay tại Vạn Thọ Sơn cách kinh thành ba trăm dặm, nơi đó là nơi cằn cỗi, người sống thưa thớt, mặc cho ông ta có bản lĩnh thông thiên cũng không làm nổi gì.
Nhưng Lễ quốc công lại chống gậy đứng bên ngoài cửa cung hô to hoàng thượng bất công, bởi vậy để cho công bằng, Thục phi xuống làm Tiệp dư, chuộc lỗi cho phụ thân.
Đến như Đinh Vượng Hải cũng bị thả về, nhưng mà quan của hắn là mua về, cho nên cũng bị lấy lại, Đinh phủ hiện tại không phải là quan gia, mà là thương nhân, tiểu Lỗ thị vì thế khóc lóc ba ngày ba đêm, còn kêu Hồng Tuyết Bình để Quản Nguyên Thiện ra mặt nói hộ cho.
Căn cứ lời khai của Lỗ Trí Viễn, phụ mẫu của Cầu Hi Mai quả thật là bị Vương Khải phái người sát hại, bởi vì Cầu phụ muốn tố giác Vương Khải tham ô, ông ta một là không làm, hai là ra tay hiểm ác đến cùng, lệnh cho thủ hạ động tay động chân trên càng xem, khiến cho xe bị lật.
Quốc khố thu được một lượng lớn hoàng kim bạc trắng, hoàng thượng tất nhiên là cao hứng khen ngợi, nhưng ông đang vui sướng thì lại đồng thời nghe tin các tòa dinh thự của Vương Khải bị một trận lửa đốt cháy sạch sẽ, ngay cả cục gạch cũng không còn, "nghe nói" người phóng hỏa là Quản Nguyên Thiện.
Nhưng có thể đem quan Giám Sát Ngự Sử vừa mới lập công vào tù sao? Bởi vậy hoàng thượng có ý che dấu, chỉ có thể lấy lý do "nghe nói", không đủ chứng cứ, không tiện truy ra, tuy nhiên rất nhiều người đã nhìn thấy hắn cho người xếp củi, đổ dầu hỏa trong ngoài nhà người ta, do chính mắt châm lửa.
Vương Khải xui khiến đầy tớ *** nhưng chưa lấy mạng đền mạng bị phán trảm lập tức hành quyết, Quản Nguyên Thiện muốn báo thù thay cho Cầu Hi Mai.Quản Nguyên Thiện vui vẻ, hoàng thượng không thoải mái, Thục phu...Vương tiệp dư lại bắt đầu khóc lóc, vì thế hoàng thượng đau đầu, mắng to xú tiểu tử chỉ biết tìm phiền toái cho ông. "Trẫm không phải đã ban cho ngươi một bộ hoàng mã phái (quan phục), vạn lượng hoàng kim, ngàn mẫu đất trong khu vực săn bắn hoàng gia, một tòa thôn trang ôn tuyền, ba con bảo mã cho Đại Thực tiến công, tơ lụa, đồ quý giá mỗi thời một ít rồi sao?" Hắn vẫn chưa thấy đủ?
"Hoàng thượng..."
Hoàng thượng vung tay lên, một giọt mực bay lạc từ ngòi Pu't, rơi thẳng xuống mặt của Quản Nguyên Thiện, "Cho ngươi thăng chức ngươi lại không cần, phong Hầu thưởng Tức lại lắc đầu, vừa kết thúc án tham ô ngươi cũng dỡ xuống chức vụ tuần phủ, hồi kinh làm quan Ngự sử đại nhân của ngươi, ngươi muốn trẫm thưởng cái gì?"
"Tứ hôn." Hắn không quanh co lòng vòng, trực tiếp thỉnh cầu hoàng thượng.
Hoàng thượng vừa nghe, vuốt râu cười nhẹ. "Hai năm trước muốn ngươi thành hôn giống như muốn mạng của ngươi, thà ૮ɦếƭ cũng không theo, dùng lý do chưa đủ lớn cho qua, mấy tháng trước bị lão phu nhân bức đến nóng nảy trốn đi, trẫm để cho ngươi xuôi nam, ngược lại lại có tiến bộ rồi."
"Lúc thế này, lúc thế khác, tính tình của lão thái gia nhà thần hoàng thượng cũng không phải không biết, nhân gia là sống càng già càng tinh, bà ấy càng lớn càng hồ đồ, mặc kệ là thơm, thối, thiếu tay thiếu chân, chỉ cần đối phương eo thô cho rằng dễ sinh, nhất định muốn nhét vào phòng thần, hoàng thượng cũng thử nghĩ xem, nếu thắt lưng Chu quý nhân còn to hơn người đến hai lần, dù là tắt đèn mù mờ, người có thể chịu được ta đầy mỡ sao?" Quản Nguyên Thiện tỏ vẻ ủy khuất, nói xong liền phì phì vài cái, chỉ kém không phun nước miếng vào mặt hoàng thượng.
Chu quý nhân là tân sủng của hoàng thượng, vừa mới 16, thân hình mảnh ai được đế vương yêu thích, eo nhỏ không đến nửa cánh tay, so với Thục phi, nay là Vương tiệp dư càng lấy được sự sủng ái của đế vương, hoàng thượng thích dùng tay ôm chặt eo nhỏ.
Nghĩ đến Chu quý nhân eo nhỏ biến thành cây cột, hoàng thượng cảm thấy gió lạnh thổi qua. "Được được, tiểu tử ngươi biết cách dọa trẫm, còn nói năng bậy bạ nữa trẫm sẽ đem nữ nhi của Trương tướng quân thưởng cho ngươi, nghe nói cả người nàng ta luyện thành tráng kiện không khác nam nhân, một bữa có thể năm nửa thùng cơm trắng."
"Hoàng thượng, người đừng trêu chọc thần nữa, chỉnh thần đến nửa sống nửa ૮ɦếƭ, xem còn ai có thể giúp ngài không phí sức lại có kết quả tốt, đi một một chuyến Giang năm, người hận thần nhiều thêm không ít." Hắn nhổ tận gốc gác, gốc còn theo cả đất!
Luôn luôn có chút quan hệ thông gia, anh em đồng hao bị liên lụy, vẫn luôn đối với kẻ đầu sỏ là hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn một miệng thịt.
"Nói bậy."
"Hoàng thượng trong lòng cũng rõ, những lời thần nói đều là thật, cũng không thêm một câu, nếu không phải lão thái gia nhà thần quá coi trọng môn hộ, nhất định làm khó dễ hôn sự của thần, thần cũng sẽ không đến nỗi hết cách xin hoàng thượng ban ân, hoàng thượng sao có thể nhìn thần tử yêu quý của người một bó tuổi không có lão bà, không có nhi tử, đầu giường lò sưởi, thần gối đầu một mình khó ngủ." Quản Nguyên Thiên chơi xấu lau vết mực hoàng thượng làm rơi trên mặt hắn xuống, lau về phía hốc mắt, tạo thành vẻ mặt mất ngủ trầm trọng, bày tỏ hắn không lấy lão bà thì sẽ ra sao.
"Việc này nói sau." Đại hạn phương bắc còn chưa giải quyết, ông vẫn đang buồn rầu làm thế nào để ***c giếng, để dân chúng cho nước uống, gạo lúa có nước để tưới.
"Hoàng thượng, thần đã nhiều ngày ăn của người rồi." Không đạt được mục đích không bỏ qua, hắn ăn khá nhiều, dù sao đồ trong cung rất tốt.
Thấy hắn không chịu buông, hoàng thượng vỗ trán thở dài, "Không phải trẫm không hiểu tình lý, ngươi cũng ngẫm xem trẫm khó xử, ngươi vừa mới bắt phụ thân nhà người ta, phi tử của trẫm ngày nào cũng nháo, nếu là trẫm vì ngươi tứ hôn cho một nữ nhân không thân phận, hậu cung còn không nổ tung sao."
"Ý của hoàng thượng là, bảo thần tìm cho bảo bối của thần một chỗ dựa vững chắc?" Quản Nguyên Thiện thông minh như thế nào, hoàng thượng chỉ cần ám chỉ một chút hắn liền hiểu, nở một nụ cười, quân thần ngầm hiểu đến mức không cần nói.
"Ừm, cũng không ngu ngốc!" Ông khen ngợi điều này.
"Thần lĩnh mệnh, thần nhất định không phụ sự ưu ái của hoàng thượng." Có hy vọng cưới vợ rồi.
"Đi đi, lão thái gia nhà ngươi có điều bất mãn thì kêu bà ấy đến tìm trẫm tâm sự, trẫm ban thưởng cho bà ấy tám, mười tiểu thái giám môi hồng răng trắng, hầu hạ bà ấy cho tốt." Người quá nhàn rỗi thì sẽ nghĩ đông nghĩ tây, có chút việc để làm cũng tốt.
"Hoàng thượng đối với thần thật tốt, thần rất cảm động, thần dập đầu tạ ơn hoàng thượng, thần trở về chuẩn bị hôn sự, hoàng thượng tới uống ly R*ợ*u mừng."
Nhìn ái khanh dập đầu ba cái liên tiếp rồi đứng dậy rời đi, hoàng thượng có chút há hốc mồm, vừa rồi có phải hắn nghe nhầm không, ông còn chưa tứ hôn liền vội vàng vui vẻ rồi?
Tiểu tử này, tiểu tử này... Trong mắt không có thiên uy nha!
Hoàng thượng nhìn đống tấu chương có phê cũng không phê xong, đột nhiên nở nụ cười, ông lấy ra một cuốn trục ở phía dưới.
Thôi, hậu cung không thể tham gia vào chính sự, khó có đước người không tham quyền, không thích tiền, một thần tử có năng lực giúp cuộc sống đến vương buồn chán thêm chút thú vị, chiều hắn thêm một chút cũng có sao, mỹ nhân thôi mà, hậu cung có rất nhiều, thêm hay bớt thì vẫn ồn ào, thêm vài thiên kiều bá mị cũng không phải không đước, đêm nay sẽ nghỉ tại Liễu Ương cung đi, Chu quý nhân eo thon... Hoàng thượng đánh rơi cái Pu't, trên thánh chỉ nhiều thêm vài vết mực.
"Cái gì, ngươi muốn nhận nha đầu Cầu gia làm nghĩa nữ?"
Quản lão phu nhân vô cùng bất mãn với xuất thân của Cầu Hi Mai, địa vị chi thứ của Hưng Xương Bá phủ đã không cao, phụ mẫu đều đã mất không có nơi nương tựa, hơn nữa lại dẫn theo một đôi đệ muội nhỏ tuổi, muốn nuôi lớn thì còn rất lâu, toàn bộ đều do phủ nuôi.
Bà lại càng không thể tiếp nhận được việc nàng đã từng hòa ly, nghe nói phạm vào thất xuất không có con, ghen tị, có bệnh, nữ nhân trên người có vết nhơ như vậy sao có thể bước vào phủ Cao Thịnh Hầu, chẳng phải là thành chuyện cười để cho người khác nói sau lưng sao, nạp thiếp còn tạm chấp nhận, đó là điểm mấu chốt của bà.
Điểm duy nhất Quản lão phu nhân vừa mắt về Cầu Hi Mai là nàng nhu thuận, dịu dàng, thủ lễ lại có quy tắc, đối với bà luôn vô cùng cung kính, không giống với người con dâu kỳ quái thích cãi nhau, muốn tức ૮ɦếƭ bà, Cầu Hi Mai không có cái tật xấu muốn tức ૮ɦếƭ bà bà, cho nên bà hơi vừa ý điểm này.
Dù sao bị con dâu chọc tức nửa đời người, bà cũng muốn có một tiểu bối tới an ủi tâm hồn, không cần hiếu thuận, ít nhất có thể nghe bà than phiền vài câu, có chung "kẻ địch", tốt xấu bà cũng được thoải mái hơn chút.
"Sao nào, lão phu nhận nghĩa nữ cũng cần bà đồng ý sao? Xuân Hoa tẩu tử, tẩu thấy ta xuống tay có nhanh không, nha đầu tốt như vậy cũng chỉ có ta mắt sáng biết nhìn vàng ngọc, đi trước một bước nhận làm khuê nữ, tẩu đừng có ςướק đoạt nha." Còn phụng phịu cho người nào xem, nếu không phải bà ấy lớn hơn ông mười mấy tuổi, tiếng tẩu tử kia ông còn lâu mới gọi.
Tri ân đồ báo gì đó Phòng Phục Lâm không hiểu cũng không để ý, Cầu Hi Mai ngay lúc nguy cấp hết sức cứu ông một mạng như thế nào, nhiều lắm thì cho chút bạc cảm ơn là xong, ai mà sẽ để ý tới tiểu phụ nhân bèo nước gặp nhau chứ, chẳng qua là đúng dịp có chút y thuật nhỏ cứu người.
Ông chủ động đề nghị muốn thu Cầu Hi Mai làm nghĩa nữ vì nàng hợp mắt ông, ông có con trai nhưng không có con gái, con cháu lại toàn ở xa, dưới gối cô tịnh, nhìn thấy tiểu nha đầu đọc sách tốt lại thông minh trong lòng nhìn không được thấy ngứa ngáy, ông có cả một thư phòng tốt lại không có ai xem, bụi sắp che kín rồi.
Phòng Phục Lâm có rất nhiều sách tốt, vừa nhìn thấy sách liền sáng mắt lên, sách nhiều chất đầy một gian nhà, nhiều đến nỗi giá sách cũng không còn chỗ để, có một số còn chất trong góc, ông tuổi già cô đơn lại rất yêu sách, không cho phép người ngoài ***ng vào sách của ông, vì thế để càng lâu càng nhiều sách, càng ngày càng cao, cuối cùng sách vô cùng hiếm có cũng không có chỗ để.
Cầu Hi Mai vừa đến, thấy khắp phòng đều là sách hai mắt liền sáng lên, Phòng Phục Lâm liền biết nàng là người yêu sách, là người sẽ quý trọng sách, lại do nàng vén ống tay dọn dẹp, chỉnh lý đống sách, phủi đi tro bụi, mang sách ra phơi tránh mối mọt, giác sách một lần được nữa sơn lại đẹp đẽ, phân loại để vào từng ngăn tủ.
Một già một trẻ vô cùng hợp ý nhau, vừa thấy trong sách có chỗ đặc sắc, hai cái đầu liền tụ lại một chỗ thảo luận, càng ở chung càng thấy giống con gái nhà mình, tâm niệm trong lòng Phòng Phục Lâm vô cùng rõ ràng, mở miệng liền muốn nhận con gái.
Phụ mẫu đã qua đời, Cầu Hi Mai cũng bởi vì có một người nam tử yêu thương khuyên bảo mà không cảm thấy thương tâm, nàng gặp Phòng Phục Lâm cảm thấy rất thân thiết, nhớ tới phụ thân khi còn trên đời luon dạy cho nàng từng chữ đọc sách, hai người có rất nhiều chỗ tương tự, nàng liền thuận lý thành chương đáp lại.
"Cái gì mà Xuân Hoa tẩu từ, ngươi có thể nhận cho đúng bối phận được hay không, Thiện nhi nhà ta nhìn trúng nghĩa nữ của ngươi, ngươi gọi ta là tẩu tử không phải là đem bối phận đảo lộn lên sao." Quản lão phu nhân không vui, bà hận nhấ người nào gọi khuê danh của bà.
Khi Quản lão phu nhân sinh ra là con gái đầu, phụ thân của bà vô cùng vui mừng cười không thấy mắt, trở thành đứa con yêu của ông, khi đó là mùa xuân, cả vườn trăm hoa đua nở, phụ thân bà ôm bà đi trong vườn xem hoa, chỉ vào những bông hoa đang khoe sắc liền đặt tên bà là Xuân Hoa, ý là người so với hoa còn đẹp hơn.
Nhưng phụ thân lão thái thái đã quên bọn họ họ Kim, Xuân Hoa vốn vô cùng văn nhã, nhưng có thêm họ vào lại thành Kim Xuân Hoa, văn nhã ý dụ lại trở nên thô tục rồi.
"Rồi, cùng lắm thì ta chịu chút thiệt, chữa lại gọi là thím Xuân Hoa, có việc nhỏ này cũng tính toán chi li." Nữ tắc mắt mũi thật nhỏ.
Tính tình Phòng Phục Lâm quái lạ, chuyện nên để ý ông lại không để ý, chuyện không có gì ông lại cùng người ta cãi nhau đến đỏ mặt, chỉ thiếu vung tay vung chân, xưng hô bối phận ông cũng không hề coi trọng, lúc này đã lật được đối thủ một mất một còn là Vương Khải, mặt mày ông tươi cười hớn hở, ngay cả đi người cũng vững hơn ngày thường.
"Được rồi được rồi, gặp ngươi ta liền thấy đau đầu, muốn nhận liền nhận đi, cũng không phải con gái ta, dong dài lải nhải xúi bậy gì cũng được." Để ông ấy đi cũng được, đỡ phải phiền lòng.
Cầu Hi Mai theo Quản Nguyên Thiện quay về kinh, bị hắn an bài tiến vào ở thiên viện của phủ Cao Thịnh Hầu, cùng hắn ở cùng một sân chỉ cách một bức tường, hoàn canh thanh nhã u tĩnh.
Mà hắn dụng tâm kín đáo sắp xếp cho đôi đệ muội ở một chỗ khác, không ở cùng một tòa viện, cách chỗ bọn họ nửa dinh thự, muốn gặp nhau cũng phải tốn đến nửa canh giờ.
"Không phải là khuê nữ nhưng mà là cháu dâu, về sau sẽ kính trà cho bà, bà không cho nó sắc mặt tốt chính là không nể mặt ta, ta sẽ tính lên người Cao Thịnh Hầu." Phòng Phục Lâm là người rất nganh, hoàn toàn không phân rõ trái phải, ông muốn che chở cho ai thì đừng mong khi dễ được người đó. Vừa nhắc đến hôn sự bà không vừa lòng, sắc mặt Quản lão phu nhân không thoải mái. "Chuyện này cần cân nhắc tiếp, không cần gấp gáp nhất thời."
"Là bà gấp đi? Xuân Hoa thẩm, nghe nói bà chuẩn bị mấy nha đầu dáng vẻ không tồi tính toán đưa vào phòng của nhị tiểu tử, hơn nữa còn dự bị để cho các người chải tóc làm di nương." Bắt nạt ông không biết chuyện sao? Bà ấy từ lúc trẻ đã có cái nết này, đến già cũng không đổi.
"Này..." Bà dù sao xếp người vào cũng là vì tôn tử, đừng giống lão cha của hắn, không phải trầm mê nữ sắc đó là thê nô, có nữ nhân liền quên nương.
Cầu Hi Mai ngồi một bên giống như đã xem diễn, bị hai người lớn không thèm đếm xỉa tới, ta một câu ngươi một câu tranh luận, nàng buồn cười mỉm cười, cảm thấy mình giống như cái bồn hoa trang trí, vô cùng bị xem nhẹ, hai vị trưởng bối trước mắt chỉ lo tranh luận, hoàn toàn quên nàng cũng ở bên cạnh.
Thấy hai người đều nói không sai biệt lắm, nàng tính toán mở miệng giải hòa, để tránh càng nháo càng không vui, mặt mũi mọi người đều khó coi, nhưng mà...
"Thánh chỉ đến..."
Giọng nói lanh lảnh như băng vụn vang lên, một thái giám trong cung được quản gia đưa đến, trên tay giơ cao một đạo thánh chỉ.
"Thánh chỉ?" Mọi người vội vàng đứng dậy, quỳ xuống tiếp chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nghe nói Cầu gia có Cầu Hi Mai, tuệ chất lan tâm, tú ngoại tuệ trung, hiền thục tri lễ, rất có hiền danh, trẫm hôm nau tứ hôn cho Cao Thịnh Hầu nhị tử, tùy ý thành hôn, khâm thử."
Tùy ý thành hôn?
Thánh chỉ của hoàng thượng, mọi người không thể không theo, cho dù Quản lão nhân có chút lầm bầm, nhưng mà có ý chỉ hoàng thượng, lại được Lễ quốc công nhận là nghĩa nữ, bà tuy rằng còn muốn lựa chọn vào nha đầu xinh đẹp dự phòng, nhưng cũng không thể hành động ngay lúc này, chỉ có thể để lại tính tiếp.
Giải quyết xong hôn sự của con cháu, vấn đề khác lại tới, lần này không phải là môn hộ chi iến, mà là đôi song sinh đáng yêu khiến người khác yêu thích không buông tay, ngay cả lão thái thái một ngày không tìm phiền táo xương cốt liền ngứa ngáy cũng không chịu nhượng bộ.
"Không được, không đước, chúng ở phủ Cao Thịnh Hầu đang tốt, vì sao phải chuyển đến cái phủ Quốc công đầy cỏ dại của các ngươi, tiểu hài tử chơi ở những nơi đó sẽ bị bệnh, giữ lại, giữ lại, đừng để tiểu hài tử lăn qua lăn lại, chuyển tới chuyển đi còn thành cái gì."
Bà vốn không thích hai tiểu hài tử ăn uống miễn phí kia, nhưng mà ở chung vài ngày bà mới phát hiện ra bọn hắn là hai tiểu chân châu biết cách khiến người khác yêu thương, dùng giọng nói mềm mại kia khiến bà mềm lòng, hiện giờ một ngày không thấy bọn hắn trong lòng liền không vui.
Mà Lễ quốc công nổi tiếng là yêu hoa lan, trồng vài năm nhưng không có hoa, xanh mướt một khoảng phong lan dại.
"Thím Xuân Hoa, bà đã từng thấy qua người nào trực tiếp xuất gia từ thiên viện đến chính sảnh bái đường bao giờ chưa, bà không thấy xấu hổ nhưng ta thấy đỏ mặt! Tỷ tỷ lấy chồng, đệ đệ muội muội đương nhiên là đợi ở "nhà mẹ đẻ", nếu không như vậy bà muốn bọn họ đổi giọng gọi là tẩu tử sao?" Thật sự không có hiểu biết, chẳng qua mới ở chung mấy ngày mà bà đã cho rằng đó là cháu trai, cháu gái của bà sao, ôm không chịu buông.
"Nhưng mà ta không nỡ, mấy tháng nữa lại gả sang..." Nếu ông ấy thích tiểu nha đầu thông minh, tiểu tử béo thật thà phúc hậu, quyết tâm không trả lại cho bà thì làm sao bây giờ?
"Được rồi, được rồi, sẽ không chiếm riêng không rời, đến lúc đó để hai bảo bối đó thành hồi môn dẫn đầu đi trước, để bà liếc mắt nhìn liền thấy." Coi hắn là kẻ *** sao, nha đầu Hi Lan kia ông vừa gặp liền thích, một đứa nhỏ tinh quái miệng ngọt, khiến người khó có thể kháng cự, Hi Trúc...quá ngốc, nhưng ngốc đến mức thật thà chất phát, cả hai tỷ muội đều là bé ngoan.
Cầu Hi Mai thật sự cười ra tiếng, may mắn là không ai chú ý đến sự luống cuống của nàng, cuối cùng nàng bị Phòng Phục Lâm cứng rắn kéo đi...
Lễ quốc công để chuẩn bị cho lễ cưới tráng lệ, ngoại trừ quần áo thì không mang theo bất cứ cái gì, hai tay không trở thành nghĩa nữ của Lễ quốc công.
Theo như Quản lão phu nhân đã nói, dù sao cũng phải quay về, hòm xiểng, hộp trang sức gì gì đó làm gì phải chuyển đến chuyển đi, cũng đều là của nàng, không quan trọng là mười mấy người nâng từ phủ Lễ quốc công lại khiêng trở về, dù sao Lễ quốc công gả khuê nữ, của hồi môn của ông ta không đến mười dặm trang sức sao?
"Mau nhìn, là một đôi kim đồng ngọc nữ phía trước Quan Âm Bồ Tát! Là nữ nhi nhà ai gả mà ra tay mạnh bạo như vậy, nhìn hai tiểu oa nhi này xem, trắng trẻo, cười một cái không khí liền vui vẻ hơn, thật muốn ôm về nhà nuôi..."
Lúc này ở cách đó mười lăm dặm, việc này đang được nói đến say sưa.
Lễ quốc công gả nữ nhi, 120 hòm đồ cưới nhanh chóng được nhét đầy, có vàng, có bạc, điền trang cửa hàng tất nhiên không ít, hạ nhân có chừng trăm người, già trẻ lớn bế, cả trai lẫn gái đi theo sau kiệu hoa, tân nương đã vào cửa, đồ cưới còn không có chưa đưa xong, một đội ngũ đưa dâu thật dài.
Nhưng mà hấp dẫn mắt người nhìn nhất không phải là đồ cưới, mà là hai đứa nhỏ trắng trẻo mềm mại, cả người đều là quần áo mới, một trái một phải, tung kẹo cưới cho người dân xung quanh, tiền mừng, cong miệng cười, hai khuôn mặt giống nhau như đúc đi tung kẹo cưới.
Dân chúng đứng xem đều há hốc miệng nhìn thán phục không thôi, đều cho là đó là hai tiểu tiên đồng, quên luôn cả việc nhặt kéo cưới lấy may.
Nhưng mà càng khiến người ta giật mình hơn là Quản lão phu nhân đích thân vội vàng ra đón người, động tác của bà nhanh gọn, đi thẳng đến phía trước, ôm lấy hai tiểu oa nhi tâm can, nói thẳng là nhớ bọn họ muốn ૮ɦếƭ, nhân cơ hội ngăn kiệu hoa ở cửa, thiếu chút nữa là lỡ giờ dành hành lễ.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
"Đưa vào động..." Ách...Phải vội như vậy sao?
Còn chưa nói xong, vừa nghe đến đưa vào động phòng, Quản Nguyên Thiện không còn quan tâm đến lễ nghĩ, một bước ôm lấy tân nương tử mặc giá y đỏ tươi đi vào phòng, lại còn vì vội vàng đi gấp mà giẫm lên chân lễ quan một cước, được một cái liếc mắt còn không tự hiểu.
Bà bà Hàng thị là người xuyên việt, không hề để ý tới sự vội vàng của hắn, phu thê hòa thuận mới là quan trọng nhất, dù sao mọi người cũng đều hiểu, bà liền cùng khách nhân vui đùa nói chuyện.
Ngược lại Cao Thịnh Hầu Quản Tế Thế lại sa sầm mặt, trong miệng niệm "không ra thể thống gì, không ra thể thống gì", nhưng mà sau khi bị thê tử lườm một cái, tiếng than thở dần dần nhỏ lại, vô cùng miễn cưỡng nở nụ cười, bày tỏ ông vô cùng hài lòng với việc hôn sự này.
"Hi Nhi, rốt cuộc ta đã lấy được nàng rồi..." Vào động phòng chính là muốn sớm sinh quý tử, hắn khẩn cấp muốn bổ nhào...
"Chờ một chút, khăn voan còn chưa kéo lên." Ài, ngày mai nàng lấy đâu ra thể diện để đi gặp cha mẹ chồng chứ, hắn quả thật biết chuyện tốt thành chuyện xấu.
Cầu Hi Mai thật sự xấu hổ, quả táo trong tay tượng trưng cho sự may mắn sắp bị nàng P0'p chặt in rõ dấu tay, đối mặt với chuyện phòng the, nàng vừa mừng vừa bối rối, tiểu tâm can nhảy điên cuồng, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Ai nha, xem ta vội vàng quá, cân như ý còn chưa lấy! Nương tử, để vi phu nhìn nương tử xinh đẹp một cái, xem có bao nhiêu kiều diễm quyến rũ..." Khăn voan mở lên, Quản Nguyên Thiện cả người đều sững sờ, ngây ngô cười.
"Thì ra nàng lại đẹp như vậy...."
Bình thường mặc quần áo nhẹ nhàng Cầu Hi Mai đã rất đẹp, giống như dòng nước trong không nhiễm bụi trần, duyên dáng yêu kiều, trong trẻo dịu dàng nhưng đầy linh khí.
Sau khi tỉ mỉ trang điểm, tiên tử hạ phàm nhanh chóng biến thành hải đường nhân gian, thanh tươi đẹp đẽ, càng làm nổi bật lên đôi mắt trong trẻo như bầu trời sau mưa, trong suốt chiếu rọi non sông, kiều diễm phong lưu.
"Huynh nói ta trước kia khó nhìn, huynh trong tài không nặng sắc miễn cưỡng nhìn ta thấy thuận mắt?" Thê tử xinh đẹp như hoa đào nhíu mi lại, giống như đang không vui.
"Nói gì vậy, ta trọng sắc cũng trọng tài, chỉ coi trọng nhan sắc của nàng, người khác không vừa mắt ta, dung mạo của như tiên trên trời, dù có trang điểm hay không vẫn rất đẹp, ngọc nhan đơn thuần khiến người khác phải thay đổi, vi phu một lòng đều bị nàng câu mất, nàng xem ta trầm mê nàng đến thế nào." Một bàn tay của hắn mò mẫn hướng đến eo nhỏ của nàng, kéo đai lương theo hoa văn hợp hoan ra.
"R*ợ*u hợp cẩn." Nàng nhắc nhở.
"Vâng, nương tử, R*ợ*u hợp cẩn, vi phu tuân lệnh." Hắn là người đã có vợ, mọi chuyện lấy vợ làm quan trọng nhất, yêu thương nàng, sủng ái nàng, bảo hộ nàng cả đời.
Uống xong R*ợ*u, gỡ mũ phượng áo choàng vai phiền phực ra, bỗng nhiên thoải mái hơn Cầu Hi Mai muốn tắm một cái, cả người nàng đều là mồ hôi, thật không dễ chịu.
Nhưng là hai chân nàng vừa chạm xuống đất, bỗng nhiên trời đất thay đổi, mắt nàng hướng nhìn lên màn trướng đỏ thẫm, trên người bị một vật đều nàng xuống giường, nàng nhất thời đỏ mặt, cả người giống như ngâm trong nước ấm, từng chút từng chút nóng lên.
"Huynh...Huynh không cần ra ngoài kính R*ợ*u sao? Trời...trời còn chưa tối, không hợp..." Đôi môi ấm áp bị ngăn lại lời chưa nói xong.
"Ai thèm để ý đến họ, hôm nay ta thành thân, ta lớn nhất, chuyện kính R*ợ*u giao cho đại ca, tam đệ, ta đã báo trước rồi." Vì đêm động phòng hoa chúc của hắn, hắn đã an bài không ít chuyện, "cừu gia" của hắn nhiều lắm, không thể không phòng bị.
Sợ bị người khác nháo Quản Nguyên Thiện chuẩn bị không ít, hắn trước kia tạo nghiệt nhiều, hảo hữu tri giao của hắn vừa thành thân hắn liền đem người đi nghe lén, nháo động phòng, khiến đôi tân nhân bị chỉnh đến kinh hách liên tục, khổ không thể tả, đừng nói là động phòng, thậm chí ngay cả diện mạo của thê tử cũng không nhìn rõ vì hắn đã bị ép uống quá chén rồi.
Bị biến thành vô cùng thảm như vậy hảo hữu của hắn tuyên bố muốn trả thù, nói chỉ cần hắn không sợ ૮ɦếƭ cưới lão bà, tuyệt đối phải khiến cho hắn ngay cả giường cũng không chạm được, say đến ba ngày ba đêm.
Người thiếu đạo đức bình thường kết bạn với người vô cùng thiếu đạo đức, vật họp theo loài, cho nên hắn nhanh chóng trước khi bọn họ nháo động phòng, một khi làm thành chuyện tốt, xem bọn họ còn không biết xấu hổ nháo tiếp sao?
"Có phải là thất lễ quá không?" Hắn luôn vì mình thống khoái, khẳng định đắc tội với không ít người.
"Chỉ cần nàng không thất lễ với ta là tốt rồi, nương tử, y phục của nàng nhiều quá, vướng víu." Hai tay của hắn chà xát, không kiên nhẫn muốn kéo ra.
"Nhiều quá?" Ngoài giá y, cũng chỉ có hai lớp áo mỏng cùng cái yếm thôi, là hắn quá nóng vội.
Xoẹt một tiếng, áo đã bị xé rách.
"Nương tử, nàng thật đẹp, nhìn chúng thật đáng yêu..." Đôi mắt hắn nhuốm đầy dục vòng, đôi tay ôm lấy *** trắng noãn đầy đã, vuốt ve.
"Nguyên Thiện..." Nàng thấy nóng quá.
"Đã tới rồi, nương tử đừng nóng vội, để vi phu nếm thử hương vị này..." Hắn cúi đầu xuống, ngậm chặt nhụy hoa đỏ sẫm đứng thẳng.
Ha ha ha...
"Đợi một chút, huynh có nghe thấy có tiếng người cười?" Là tiếng gió sao?
"Không nghe thấy, nương tử chuyên tâm một chút, vi phu mới là trời của nàng." Vùi đầu khổ luyện Quản Nguyên Thiện cái gì cũng không muốn nghe thấy, hết gặm cái cắn nếm thử tư vị tươi mới.
Ha ha ha...
"Thật sự là có người ở ngoài cửa cười...Huynh đi xem..." Cầu Hi Mai da mặt mỏng phu quân tên đã lên dây cung ra.
Quản Nguyên Thiện rầu rĩ nén tức giận, "Không cần phải nhìn đến hắn, cười đủ rồi tự nhiên sẽ rời đi, chúng ta đang êm đẹp làm chuyện đại sự, chẳng lẽ lại vẫn gậy đánh uyên ương..."Hắn vừa nói được một nửa, chợt nghe tiếng hô lanh lảnh, "Hoàng thượng giá lâm!"
"Hoàng...hoàng thượng tới?" Cầu Hi Mai vẻ mặt hoang mang nhìn về phía phu quân cả người bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt hắn kinh ngạc cùng căm giận khiến nàng cả đời không quên được.
"Quản ái khanh, ngươi thỉnh trẫm đến uống R*ợ*u mừng của ngươi, trẫm mang theo Chu quý nhân đáp ứng lời mời mà đến, ly R*ợ*u mừng này mời hay không mời?" A, thú vị.
"...Hoàng thượng, người có biết hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của thần hay không?" Có thể đừng đùa hắn hay không chứ!
"Trẫm đến không đủ ân sủng sao?" Ông cười nói. Có vị thần tử nào thành thân được hoàng thượng đích thân tới, vinh sủng này là hiếm có đấy.
Hắn dám nói không cần sao? Quản Nguyên Thiện ở trong lòng gào thét, khóc không ra nước mắt. "Hoàng thượng, người là minh quân sao?"
"Trẫm đương nhiên là minh quân."
"Thần chính là vì hoàng thượng mà dốc sức, tăng gia sản xuất đền nợ nước, nhìn người muốn một tướng quân dẫn quân vạn dặm, hơn nữa là tể tướng lưu danh thiên cổ, thần sẽ sinh cho người." Chiến tướng chờ đợi sai khiến, chẳng qua là hắn muốn gieo hạt trước, sinh ra rồi nói tiếp.
Hoàng thượng ở ngoài cửa vừa nghe liền giật mình, lập tức bật cười một cái, "Có xấu hổ hay không vậy!" Câu xấu hổ này mà cũng dám nói ra miệng. "Ra ngoài kiến giá."
"Hoàng thượng..."
"Quân vô hí ngôn."
Quản Nguyên Thiện không có đường phản kháng lập tức uể oải. "Vâng, thần tuân chỉ."
Đêm hôm đó, vẻ mặt tân lang đằng đằng sát khí, lấy một địch mười, mở đường máu từ trong lớp lớp bao quanh, hoàng thượng lệnh một tiếng, hắn không biết bị bao nhiêu người kính R*ợ*u, tứ chi nhũn như bùn, béo đến cửa phòng tân hôn...Liền ngã xuống.
Sau khi hoàng thượng tứ hôn nghĩa nữ Lễ quốc công gả cho con trai Cao Thịnh Hầu không bao lâu, phủ Cao Thịnh Hầu lại lần nữ treo lên hỉ chướng, lần này là con vợ kế Quản Nguyên Thư thành thân, cưới thê tử là nữ nhi thương nhân Hồng Tuyết Bình.
Cùng là đón dâu, nhưng đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.
Cầu Hi Mai có Lễ quốc công che chở, đồ cưới mười dặm khiến người người hâm mộ, trượng phu là đại thần trong triều, được hoàng thượng nể trọng, nhà chồng có tình có nghĩa, như keo như sơn, cha mẹ chồng yêu thương, phu quân sủng nịnh, Quản lão phu nhân cũng ít tìm nàng gây phiền toái, ngày qua ngày rất thoải mái.
Ngược lại Hồng Tuyết Bình gả cho con vợ kế, bản thân trượng phu ở hầu phủ không có địa vị gì, đồ cưới của nàng ta lại ít đến thảm thương, cùng con dâu của con trai trưởng không thể so tới, tình huống "cái loại này" vào phủ, người hầu trong phủ không có bí mật, lời đồn đãi truyền đi rất nhanh, bởi vậy bà tử quản gia hơi có thể diện khi đến hầu hạ cho nàng ta luôn mang theo ba phần khinh thường.
Chẳng qua là Hồng Tuyết Bình vẫn chưa buông tay chí nguyện muốn làm đương gia chủ mẫu, tinh thần đánh không ૮ɦếƭ nghĩ muốn tiếp tục làm loạn trong hầu phủ, nàng ta cho rằng nàng ta chỉ là chưa gặp đúng thời cơ mà thôi, sẽ không vĩnh viễn rơi vào hoàn cảnh xấu.
Nhưng mà có Hàng thị có thâm niên xuyên việt đề nặng, nàng ta căn bản không làm nổi lên sóng gió gì, vừa có vào động tác liền bị đánh áp xuống, nàng ta đành phải xum xoe Quản lão phu nhân.
"Tổ mẫu người nếm thử xem, đây là điểm tâm Bình nhi làm vì người, gọi là bánh trăm lớp, được làm từ bột mì trộn cùng bơ gấp lại nhiều lần rồi cán ra, Bình Nhi đem bánh nướng qua nướng lại trên lửa nhỏ thành màu vàng nâu thế này, xoa một chút muối..." Vì để làm ra cái bánh này nàng ta bị bỏng cả tay, đợi đến lúc "không cẩn thận" để lộ ra vết thương.
Nàng ta nhớ lại tiểu xảo này rất dễ tranh thủ được lòng thương tiếc, chiêu này đối với mẹ cả nhà mẹ đẻ rất hữu hiệu.
"Được, răng ta không tốt, dính răng nên ăn được ít, hơn nữa dạ dày ta không tốt, ăn được mấy thứ này sao? Đứa nhỏ này làm việc không để ý rồi." Mấy thứ đồ chơi này là có ý gì, cũng không lên được mặt bàn.
"Ta đã làm thật lâu, ngươi ăn một miếng xem, nói không chừng ăn một lần liền thích..." Nàng ta vội vàng muốn được coi trọng, quýnh lên quên mất hiện tại nàng ta là cổ nhân, lại dùng giọng điệu thẳng thắn của người hiện đại bật thốt ra, hoàn toàn quên mất phải giả bộ làm tiểu tức phụ ngoan hiền.
Sao khẩu khí nói chuyện lại giống Hàng thị như vậy, thật khiến cho người ta chán ghét. "Ta nói ta không ăn ngươi nghe không hiểu sao? Muốn giả bộ làm tiểu bối ôn thuận thì nghe theo, đừng có lắm miệng."
"Con..." Nàng đâu có nói nhiều, rõ ràng là lão thái bà thích soi mói, nàng làm cái gì cũng không đúng, vừa thấy mặt liền giáo huấn người.
"Bà nội, Hi Lan, Hi Trúc đem quả đào đến cho người đây, người nhanh nếm thử, chua chua ngọt ngọt, bà nội ăn là tốt nhất, dưỡng nhan bổ huyết, xinh đẹp giống như tiên nữ."
"Bà nội, con cũng giúp hái xuống, cây của ông ngoại rất cao, con leo thang lên đấy! Người nói con có lợi hại không, Hi Trúc trưởng thành, có thể hiếu thuận với bà nội..."
Vừa thấy hai tiểu bất điểm chạy về phía bà, Quản lão phu nhân đang tức giận giống băng tuyết lập tức gặp lửa, nháy mắt hòa tan, cười vô cùng vui vẻ.
"Hi Lan ngoan, Hi Trúc cũng ngoan, bà nội ăn đào...Ừm! Thật ngọt, đây là quả đào ngon nhất bà nội từng ăn." Bà mỗi tay ôm một đứa kéo lại hôn, bà cảm thấy vẫn chưa đủ, ôm đến bên cạnh mới thấy thoải mái.
Duyên phận thật sự là khó nói, Quản Lão phu nhân cũng có mấy đứa cháu tuổi không khác lắm so với cặp sinh đôi, nhưng mà bọn họ luôn luôn nề nếp, trung quy trung củ, không biểu tình gì gọi bà một tiếng bà cố, nói thật, vừa nghe đã thấy lạnh lòng.
Tiểu Hi Lan, tiểu Hi Trúc không sợ người lạ, mở miệng liền nũng nịu gọi bà nội, giống như vô cùng thân thiết với bà, nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, không tự giác liền mềm lòng, một ôm liền không chịu buông.
"Bà nội, người đừng sủng bọn nó quá nhiều, đều sắp vô thiên vô pháp, con vừa mới không chú ý một chút là liền chạy đi trộm trèo cây, dọa con mồ hôi lạnh chảy ròng ròng." Cầu Hi Mai ra vẻ tức giận, đồng thời tỉ mỉ đem gối dựa của lão phu nhân kéo cao lên, để lại cẩn thận, giúp lão phu nhân ngồi thoải mái hơn.
Nhìn đến hành động nhỏ của nàng, Quản lão phu nhân mãn ý nở nụ cười. "Đừng gò bó tiểu hài tử, động tay động chân nhiều một chút cũng tốt, gọi nha hoàn, bà tử giám sát chặt chẽ một chút, đừng để bị thương là được, ta thấy hai đứa nhỏ lanh lợi lắm, còn có thể hiếu thuận bà nội a!"
Vừa nói đến hiếu thuận, hai đứa nhỏ liền đứng dậy.
"Bà nội, Hi Lan đấm lưng cho người, người xem người lại không nghe lời, vụng trộm trẻ lại vài tuổi, người như vậy về sau ta sao có thể gọi người là bà nội." Cầu Hi Lan quen thuộc nói lời dễ nghe, vẻ mặt thiên chân vô tà.
"Có sao? Ta không nhìn thấy." Hi Trúc vô cùng thành thật.
"Đó là do đệ ngu dốt, bà nội ngay nếp nhăn cũng không còn nữa, da mặt nhẵn nhụi giống như chúng ta vậy." Nàng chọc tay vào trán đệ đệ, ý bảo hắn không đủ thông minh.
"Ừm, tỷ tỷ nói đúng, bà nội đẹp giống hoa vậy." Cầu Hi Trúc khẳng định nở nụ cười với Quản lão phu nhân, bà hiền lành sờ đầu hắn.
Nhìn thấy bộ dạng cười nói vô cùng hòa thuận, Hồng Tuyết Bình ở một bên nhìn hết sức ghen tỵ, nàng lại giả bộ yếu đuối, ánh mắt mang theo sự sầu bi, đôi môi đỏ tươi mở ra liền ngâm thơ.
"Tịch mịch thâm khuê, nhu tràng nhất thốn sầu thiên lũ. Tích xuân xuân khứ, kỷ điểm thôi hoa vũ, ỷ biến lan kiền, chích thị vô tình tự. Nhân hà xử, liên thiên phương thảo, vọng đoạn quy lai lộ."
Lần này nên kính trọng nàng ta vài phần chứ? Này là "Điểm giáng thần" đó... Vì sao ánh mắt của bọn họ lại nhìn nàng như vậy, kỳ quái, lão thái thái là tức giận, Cầu Hi Mai là đồng tình, nàng ta nói sai gì sao?
"Nguyên Thư còn chưa ૮ɦếƭ ngươi tĩnh mịch cái gì, mong rằng đứt đường quay về, có phải ngươi chỉ mong sao hắn ૮ɦếƭ ở bên ngoài đừng trở về đúng không, đồ độc phụ."
"Tổ mẫu..." A! Chọn sai từ.
"Ta tháy ngươi là quá rảnh rỗi, cả ngày không có việc gì làm nên mới thể suy nghĩ miên man, bên cạnh ta có cây dâm bụt, ngươi mang về, đặt ở trong phòng ngươi mà ngắm, ngày sau có bầu thì nâng làm di nương." Tìm cho nàng ta chút chuyện làm sẽ không tĩnh mịch.
"Hả?" Nàng ta ngạc nhiên.
Quản lão phu nhân là thấy nàng ta quá phiền chán, tận lực nhét người vào phòng Quản Nguyên Thư, mặc kệ Hồng Tuyết Bình nháo thế nào, Quản Nguyên Thư dựa vào bà nội che chở không dám cãi lời.
Không lâu sau, ở dưới sự khuyên bảo của Quản Nguyên Thiện, thật là là khuyên giục, Quản Tế Thế vì Quản Nguyên Thư tìm một chức quan huyện, hắn khi cả tính cả thê tử và chín thiếp thân cùng thông phòng cùng đi, vô cùng náo nhiệt.
Nhìn theo một nhà Quản Nguyên Thư rời đi, Quản Nguyên Thiện mỉm cười dắt tay thê tử, Cầu Hi Mai quay đầu cười với hắn, đọc được suy nghĩ trong mắt đối phương.
Về sau, người một nhà bọn họ chắc chắc sẽ hạnh phục lại bình an...
Hoàn chính văn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc