Cách Tuần Phủ Lừa Thê - Chương 13

Tác giả: Ký Thu

Sau khi nghe Cầu Hi Mai nói mập mờ không rõ, Hồng Tuyết Bình hậm hực hờn dỗi tả tơi quay về tìm biểu ca để giải đáp nghi vấn, nàng ta không muốn cái gì cũng không biết mà bại trận. Sau khi nghe Đinh Lập Hi giải thích, nàng ta mới biết.
Không nghĩ tới nữ nhân kia tự nhiên lại là vợ trước của Đinh Lập Hi, hơn nữa còn nghe nói là hòa ly, trên thực tế là bị hưu!
Chuyện này khiến nàng ta không sao vui được, ngược lại có cảm giác dũng khí bị người ta nhục nhã, một nữ nữ nhân đã từng kết hôn thì dựa vào đâu để so sanh, thân thể đã sớm bị phá có thể so được với hoàng hoa khuê nữ bạch bích không tỳ vết sao? Còn không biết thẹn chạy đến bám cành cao.
Mẹ con nhà Quản gia cũng có mắt không tròng, Cao Thịnh Hầu phủ gì chứ, trong mắt nàng thì không khác lượm ve chai, đồ cũ người khác không cần lại coi như báu vật, che chở có thừa, đối với nàng có tài trí thiên nữ lại chẳng quan tâm, coi như không có.
Không, nàng không thể dễ dàng buông tay nam nhân nàng ngàn chọn vạn tuyển, bất kể dùng cách gì cũng phải ςướק lấy, chỉ có nàng mới có thể được thuận buồm xuôi gió, đạt được ước muốn.
“Tiểu...tiểu thư người muốn làm gì?” Vì sao các nàng lại phải lén lút đi bằng cửa sau nhà người ta, giống như ăn trộm vậy.
Bởi vì Hồng Tuyết Bình thường đến, mặc kệ người ta biểu hiện ra ngoài là không vui đến như thế nào, chỉ kém đem bảng “không tiếp khách” treo lên miệng thôi, nàng ta vẫn khư khư cố chấp, nào là canh hầm, nào là thuốc tẩm bổ, giả bộ đưa thiếp tới thăm hỏi, Hàng thị phiền không chịu nổi rõ ràng đã đóng chặt cửa, ngay cả cửa hông cũng không cho mở, ra vào chỉ có thể đi từ cửa nhỏ cạnh phòng bếp, nói với người ngoài là đã hồi kinh, gia chủ không có ở đâu, những người có quen biết ngày sau sẽ tới thăm hỏi.
Bị cửa sập ngay trước mặt, Hồng Tuyết Bình cũng không nổi giận chút nào, đường vòng lối tắt, nàng ta trực tiếp mua chuộc bà tử Vương thị cửa sau, nhét một chút bạc liền không bị người ngăn cản.
Nàng ta không biết rằng mình vừa vào cửa đã bị phát hiện ra, nhà riêng của tuần phủ đại nhân có thể để người tự do đi ra vào sao? Chỗ sáng chỗ tối đều có không ít người canh gác, mấy chục ánh mắt nhìn nàng ta đi vào như chốn không người, nghênh ngang như chính nhà mình, không hề cố kỵ.
“Tìm người đàm phán.”" Bắt giặc bắt vua trước, bắn người bắn ngựa trước, nữ nhân dễ bị lừa gạt nhất, nàng bắt nữ nhân kia trước, phía sau liền sẽ thuận lợi hơn.
“Đàm phán?” Có ý gì?
Ngọc Quế, Thạch Lựu nghe không hiểu, các nàng chỉ biết tiểu thư cả vú lập miệng em xông vào nhà người ta, không giống với người đến nói chuyện, giống đến *** diệt khẩu hơn.
Đã đến vài lần nên cũng coi như quen thuộc, Hồng Tuyết Bình mang theo nha hoàn xông thẳng vào phòng Quản Nguyên Thiện bố trí cho Cầu Hi Mai, ánh mặt trời đang lúc rực rỡ nhất, nàng ta liếc mắt nhìn một cái liền thấy một dáng người đang dựa trên giường nhỏ dưới gốc cây tử đàn đọc sách, người nọ đang tập trung đọc sách, quên hết xung quanh.
“Cầu tiểu thư, ta có thể tâm sự vài câu với cô không?” Hừ! Nàng ta là cái gì chứ, cho rằng trèo lên được phủ Cao Thịnh Hầu thì có thể không coi ai ra gì sao?
Trong lòng Hồng Tuyết Bình tức giận thống hận Cầu Hi Mai ung dung thanh thản, phần ung dung và rảnh rỗi này vốn là của nàng ta, nàng ta mới có tư cách nằm cạnh cửa sổ xem sách giải trí, ngẫu nhiên nhìn cảnh ngoài phòng, nhìn đến chỗ thú vị che miệng cười duyên.
Nhưng là vì Cầu Hi Mai, chuyện đương nhiên lại biến thành đòi hỏi, nàng ta nhất định phải khiến nàng ta mềm lòng, đem chia một nửa nam nhân cho nàng.
“Nói chuyện gì?” Cầu Hi Mai đầu cũng không nâng, lười biếng vươn Ng'n t ra lật giấy, coi như mọi thứ yên tĩnh, bên cạnh không có ai.
Thấy vẻ mặt thờ ơ của nàng, Hồng Tuyết Bình nuốt xuống cục tức, giả bộ điềm đạm đáng yêu. “Nói về chuyện nữ nhân.” Nàng ta không hỏi ghế, cực kỳ ủy khuất tự ngồi vào bên cạnh Cầu Hi Mai.
“Hồng cô nương tìm lầm người rồi, ta không rành chuyện nhà, cô ra cửa quẹo phải, đi theo lối nhỏ đến cửa thùy hoa, tẩu tử Từ gia sẽ cho cô lời khuyên.” Lai giả bất thiện, nàng ta nghĩ rằng nàng không biết sao? Bất luận trước kia hay bây giờ, có một số người vẫn không thay đổi.
Tùy hứng, ích kỷ, cao ngạo, không tự mình hiểu lấy, ỷ vào có chút thông minh liền muốn dẫm người khác dưới chân, cho rằng tất cả mọi người trên đời này đều bị nàng ta đùa giỡn quay vòng.
Không đạt tới mục đích của nàng ta, sắc mặt của Hồng Tuyết Bình khẽ trầm xuống, nhưng rất nhanh hốc mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nói, “Tỷ tỷ là tri âm của ta, trong lòng ta buồn khổ nếu không tìm tỷ tâm sự, cái thân thể vô dụng này sẽ kìm nén đến phát bệnh, tỷ tỷ hãy thương lấy muội muội đi!”
Giả vờ yếu đuối là sở trường của nàng ta, Hồng Tuyết Bình tự tin một chiêu có thể bình thiên hạ, không ai vững tâm khi gặp một người thân thể có bệnh hơn nữa còn ở bên ngoài.
Gọi tỷ tỷ? Thủ đoạn thật cao minh, tận dụng mọi thứ. Cầu Hi Mai buồn cười liếc xéo một cái, “Thân thể có bệnh thì đi gặp đại phu coi thử một cái, lại còn chạy ra ngoài, ta không cần quan tâm đến cô, là cô tự chuốc lấy phiền toái, có bệnh còn không biết an phận.” Nàng hợp tình hợp lý nói.
Cơn tức nghẹn ở cổ, Hồng Tuyết Bình tức giận đỏ cả mặt, thầm nghĩ sao chiêu này không có tác dụng, chẳng lẽ nàng ta ý chí sắt đá?
“Bệnh của muội muội là tâm bệnh, đại phu khám hay uống thuốc đều vô dụng, chỉ có tỷ tỷ lương hiện mới thể giúp ta.”
“Ta không phải đại phu.” Nàng trực tiếp cự tuyệt.
Hồng Tuyết Bình tức giận muốn chửi ầm lên, nhưng mở miệng ra giọng nói lại mang theo chút nghẹn ngào.”Không phải đại phu nhưng là thần tiên cứu mạng, mệnh này của muội muội chỉ có tỷ tỷ mới cứu được, phần kiếp này muội muội không có gì báo đáp, đời này hãy để muội muội ở cạnh tỷ đi!”
Lại tới nữa, nàng ta chơi mãi không chán sao? “Ta không phải tỷ tỷ của ngươi, ngươi cũng không cần gọi tỷ tỷ muội muội thân thiết như vậy, ta chỉ có một muội tên Hi Lan, không hy vọng ngươi chiếm vị trí của nó, Hồng cô nương chiếu cố ta không thể giúp.”
Trước kia nàng ta cũng dùng chiêu này, lôi kéo tay nàng thân mật thắm thiết gọi biểu tẩu, một bộ dạng vừa thấy đã thương, khóc lóc kể lể nàng ta sống khổ sở biết bao, mệt như thế nào, không có người thật lòng yêu thương nàng ta.
Khi đó nàng thật sự khờ dại, bị Hồng Tuyết Bình lừa gạt, hơn nữa còn đau lòng thay cho biểu muội từ nhỏ sức khỏe đã kém, cho phép nàng ta đi cùng trượng phu, cười nói dựa vào nhau, trước hoa dưới trăng.
Thậm chí ngay cả khi Lập Hi muốn nạp Hồng Tuyết Bình làm di nương cũng đều là nàng thu xếp, nàng vẫn còn lo lắng người ta bị ủy khuất nên đối xử như bình thê, trông mong “trước khi ૮ɦếƭ” có thể được vui vẻ, nạp thiếp so với cưới vợ còn náo nhiệt hơn.
Đúng là vừa vào cửa liền khẩn trương, làm theo tỷ tỷ, gọi tỷ tỷ không ngừng, nhưng mà vơ vét hết số đồ cưới ít ỏi đến đáng thương của nàng, ngay cả trâm bạc trên đầu nàng cũng rút ra đeo vào, ngược lại cười nhạo nàng không lên được mặt bàn.
“Tỷ tỷ sao phải làm bộ không quen ta, chúng ta sau này là người một nhà, muốn hòa thuận ở chung, không nên có hiềm khích, muội muội nhất định sẽ kính yêu tỷ.” Chờ đến khi ta sinh hạ nhi tử liền đuổi ngươi ra khỏi nhà, Hồng Tuyết Bình ta tuyệt đối không chung chồng với người khác.
“Tam sao sai người làm mối sao?” Nàng giả bộ hồ đồ không nói. Hồng Tuyết Bình vừa nghe, tức giận đến tái cả mặt rồi nói. “Tỷ tỷ biết rõ tâm ý của muội, vì sao không chịu thành toàn, thật muốn *** muội sao?”
Nàng tới cùng là thật sự nghe không hiểu hay là cố ý giả ngu, rõ ràng là chỉ đến Nhị gia Quản phủ, sao lại nói đến Quản Nguyên Thư bị nàng mê hoặc đến choáng váng đầu óc chứ.
Lông mi khẽ rung, Cầu Hi Mai cười hờ hững, “Ta cùng Hồng cô nương quen biết không lâu, thân thiết với người quen sơ, rất là không ổn.”
“Ngươi...” Nàng ta coi nàng là ngu ngốc sao? Nhất định phải không còn để mất thì mới cam lòng sao. “Muội muội từ nhỏ sức khỏe đã yếu, thuốc cũng vô dụng không khá hơn được nhiều, đến nỗi trước giờ vẫn không dám trông mong tìm được đức lang quân như ý, nhưng mà ngày ấy nhìn thấy Nguyên Thiện ca ca thanh dật phong tư, muội muội mới cảm thấy trời xanh, nước xanh, sức sống cũng tăng...”
“Lời này ngươi nói ta làm gì, ta có thể làm cho sức sống của ngươi tăng lên sao.” Cầu Hi Mai cắt ngang lời nàng, Hồng Tuyết Bình sống hay ૮ɦếƭ đâu có liên quan gì đến nàng.
“Có thể, chỉ cần ngươi đồng ý ta và ngươi đồng thời vào cửa, ngươi lớn, ta nhỏ, chúng ta cùng chung một chồng.” Nàng ta nhất thời đắc ý, gọi thẳng ngươi ta, cho rằng chuyện ra thành một nửa, xưng hô tỷ tỷ muội muội không cần nữa.
“Cùng vào cửa?” Nghe vậy, Cầu Hi Mai nở nụ cười, nghĩ thầm, nàng ta lấy đâu ra dũng khí, tự nhiên dám dõng dạc nói vậy, cho dù có xinh đẹp, cũng không có chuyện thê thiếp cùng vào cửa, người có chút quy tắc đều không làm được, ít nhất sau ba tháng mới nạp thiếp.
Cùng gả một ngày, người ngài sao biết được ai là thê, ai là thiếp? Màn đêm buông xuống chú rể sẽ đến phòng ai? Nàng ta cho rằng chỉ cần là nam nhân sẽ say mê nàng ta sao coi nàng ta như châu như bảo nâng trong tay sao.
Thật sự là lầm lớn rồi!
“Ngươi...Ách, tỷ tỷ, tỷ cười gì vậy, ta nói sai gì sao?” Nàng cười đến thật quỷ dị, khiến cho người ta thấy lạnh lưng.
Nàng cười sao? Cầu Hi Mai xoa nhẹ khóe môi, đúng là có cười. “Hồng Tuyết Bình, ngươi đã nghe qua câu mình không muốn, đừng đổ cho người khác không?”
“Tỷ tỷ...” Nàng ta nhìn thấy gì sao?
“Một câu của ngươi ta cũng không tin, ngươi thích nam nhân của ta thì ta nhất định phải để cho ngươi sao? Ngươi dựa vào cái gì?” Giọng nói của nàng lạnh lùng.
“Dựa vào ta là...” Người xuyên đến, thông minh hơn so với tất cả mọi người ở đây, kiến thức rộng rãi, nàng ta có thể đưa ra chủ ý giúp nhà chồng một bước lên cao.
Hồng Tuyết Bình không nghĩ tới phủ Cao Thịnh Hầu nếu muốn tiến lên cao, đó chính là quốc công hoặc là thân vương, từ trước đến nay quân vương luôn cố kỵ công cao chấn chủ, nếu đứng đầu ngọn giá sẽ đưa tới diệt vong, “hỗ trợ” của nàng ta không làm nên chuyện gì, ngược lại đưa tới họa diệt vong.
“Dựa vào ngươi là năng ngôn thiện đạo, tài mạo song toàn - Hồng Tuyết Bình sao?” Cầu Hi Mai bỗng nhiên cười rộ lên, biết vậy nên hờn dỗi trong lòng liền tiêu tan. “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, ta vì sao phải cho người xen vào giữa ta và nam nhân ta yêu, chúng ta chỉ cần như vậy, không cần người khác ở bên cạnh.”
“Ngươi...” Nàng ta làm sao biết được câu nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đó là lời nàng muốn nói. Hồng Tuyết Bình kinh hãi mở to hai mắt, hai tay nắm chặt lại run run.
“Ngươi sống cũng được, ૮ɦếƭ cũng được, thân thể gầy yếu sống không quá mùa đông thì liên quan gì tới ta, người là gì của ta, ta có cần phải vì ngươi mà hy sinh hôn nhân của ta sao? Ngươi tự đề cao mình quá rồi.” Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân muốn tìm một nam nhân làm chỗ dựa mà thôi.
“Ngươi...Ngươi thật ích kỷ!” Nàng ta lại có thể vì bản thân mà không để ý tới sống ૮ɦếƭ của người khác, Nguyên Thiện ca ca sao lại nhìn đến lại nữ nhân lãnh huyết vô tình này.
Nói nàng ích kỷ! Cầu Hi Mai gấp sách lại, nở nụ cười. “Những lời này nói ra từ miệng của ngươi thật là châm chọc, nếu Quản Nguyên Thiện muốn thu ngươi, ta không có lời nào để nói, nhưng ngươi tự mình đưa tới cửa làm thiếp, ngươi là đồ vật sao?”
Hồng Tuyết Bình há miệng muốn ói, nàng lại nhấc tay cản lại.
“Đừng nói là nhất kiến chung tình, không phải người không gả, vậy thì đúng là tự rước lấy nhục, ngươi ban đầu là vì Quản Tam gia mà đến, hai người ở chỗ vắng người đã nắm tay, sao còn mặt mũi mà nói là ái mộ huynh trưởng nhà người ta, huynh đệ cùng dây dưa không rõ với một nữ nhân, lời nào truyền ra ngoài thì còn mặt mũi sao? Ngươi muốn nhục nhã bản thân, hay là muốn khiến cho huynh đệ bọn họ không còn mặt mũi gặp người?” Huynh trưởng đoạt thê đệ đệ, thiên cổ bêu danh.
“...Ngươi là đố phụ.” Bị ép đến không còn gì để nói, Hồng Tuyết Bình nghĩ cả buổi mới nói ra được một từ.
“Đúng, ta thừa nhận ta là đố phụ, thì sao, phu nhân đã từng nói ghen tỵ không có tội, là nữ nhân sẽ ghen tỵ, đây là thiên tính, bà ấy không tán thành nạp thiếp, ngay cả thông phòng, hầu sủng nha hoàn cũng không được, như vậy vì sao ta không thể quang minh chính đại mà ghen tỵ.” Có mẹ chồng tương lai chống đỡ, nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thần thái phấn khởi.
Ưu thế xuyên không lập tức bị đánh vỡ, lúc này, Hồng Tuyết Bình thật sự ghen tỵ nàng dám nói, nhưng hơn cả là oán giận, vì sao mình không có vận may này, không cam lòng thêm không chịu thua, nàng ta nhất thời tức giận không giữ được miệng không đắn đo.
“Cầu Hi Mai ngươi là thứ gì chứ, chẳng qua là người đàn bà *** biểu ca ta không cần, có người không chê bẩn nhặt lại mà còn lên mặt sao, ngươi không sợ người ta sau này ghét bỏ ngươi thối tha rách nát, là một cái rác rưởi...”
Bỗng dưng, giá sách dựa vào tường phát ra tiếng rắc, Cầu Hi Mai nghe thấy.
“Ra ngoài.”
“Cái gì?” Hồng Tuyết Bình đang mắng hăng giật mình.
“Ngươi là một mình đi vào đi, nếu không ta sẽ cho người đưa ngươi ra, ngươi nên biết đây là nhà riêng của tuần phủ đại nhân, ngay cả tri châu Định Vượng Hải cũng không thể cứu được ngươi.” Quyền hạn của tuần phủ rất lớn, Bố Chính Sứ, tri châu, quan huyện đều tính là cấp dưới của hắn.
“Ngươi...Được, chúng ta sẽ chống mắt nhìn kết cục của ngươi!” Hồng Tuyết Bình nổi giận đùng đùng rời đi, mang theo hai nha hoàn sắc mặt ngượng ngùng.
Nhưng mà nàng ta cứ như vậy bỏ qua sao? Đương nhiên là không có khả năng.
“Tiểu thư, chúng ta lại đến sao?” Người ta đều đã nói trắng ra như vậy rồi, tiểu thư còn mặt dày quấn lấy, Quản đại nhân căn bản là không hề có một chút để ý nào tới nàng ta.
“Các ngươi muốn có cuộc sống sung sướng không, có muốn vinh hoa phú quý không?” Lúc đặc biệt phải sử dụng những thủ đoạn đặc biệt, nàng không tin không ςướק được nam nhân.
Ngọc Quế, Thạch Lựu không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, ai không muốn có cuộc sống sung sướng.
“Trở về chuẩn bị, tiếp theo đó chính là cuộc sống sung sướng của tiểu thư nhà các ngươi.” Nàng ta muốn chiến đến cùng, bắt được nam nhân nàng ta muốn.
Hồng Tuyết Bình không biết lời nàng ta nói với nha hoàn toàn bộ đều bị người nghe thấy, chờ nói đến tai chủ nhân.
Trong thư phòng nhỏ, Hồng Tuyết Bình rời đi, phía sau giá sách một vị nam tử sắc mặt tối tắm đi ra, đôi mắt thường mang theo ý cười giờ đây khoác lên một mảng tối đen, sét đánh khắp nơi, âm vang rung động.
“Hi Nhi, nàng quá nhân từ rồi.”
“Chẳng lẽ muốn giết nàng ta?” Nàng chọc hắn nói, tuy nhiên nàng chán ghét Hồng Tuyết Bình, cái loại người như vậy sẽ không biết tỉnh lại, càng bắt nàng ta rời đi nàng ta lại càng không rời.
“Nàng không tức giận?”
“Tức.” Sao có thể không tức giận, nàng cũng không phải thánh nhân.
“Sao ta không thấy như vậy?” Một bàn tay to lấy đi sách trên tay Cầu Hi Mai, Quản Nguyên Thiện ngồi trên giường nhỏ ôm lấy nàng, vô cùng thân thiết cọ vào vai nàng.
“Vì người không đáng mà tức giận là tự ngược bản thân, chúng ta hà tất phải vì một người vô sỉ như vậy mà làm hại đến thân thể.” Tức giận đến bệnh thì chính mình chịu tội, người khác ngược lại vỗ tay ăn mừng, người thân đau khổ, kẻ thù khoái chí,
“Ai nha, câu vô sỉ này không phải là nàng thường lấy để mắng ta sao, nàng thật vô sỉ, sao có thể trộm đi như vậy.” Hắn kéo tóc nàng lại.
Cầu Hi Mai lấy khửu tay đẩy nam nhân muốn nhân cơ hội trộm hương ra. “Huynh là không biết xấu hổ, da mặt còn dày hơn da trâu, kim cũng không đâm thủng được.”
“A! Hi Nhi nhà ta thật hiểu ta, không uổng công ta thương nàng, ta cả đời sẽ đối tốt với nàng, chỉ tốt với nàng, sẽ không tìm người khác khiến nàng tức giận, miệng ở trên mặt của người khác thì kệ bọn họ nói, nàng chỉ cần nhớ kỹ chỉ có nàng ghét bỏ ta, ta tuyệt đối sẽ không rời không bỏ, nàng lấy gậy đánh cũng không đi.” Cái nữ nhân bỉ ổi kia...Hừ, hắn sẽ không tha cho nàng ta.
“Huynh coi lời nàng ta là thật sao? Thật ra ta tuyệt đối không để ý, nàng ta chỉ là ghen tỵ với ta, bởi vì ta có huynh, mà nàng ta không chiếm được ngươi, nàng ta không thể chia rẽ được tình cảm của chính ta.” Nếu nàng đã chấp nhận hắn thì sẽ không hối hận, cả đời này chỉ mong cùng hắn nắm tay đến già, vĩnh viễn không rời.
“Ừm, không thèm để ý, nữ nhân điên ăn nói điên khùng không nghe cũng được, Hi Nhi nhà chúng ta thông minh nhất, biết không giao tiếp cùng với kẻ ngu dốt.” Vận số của Đinh Vượng Hải sắp đến, Đinh phủ liền sụp đổ, Cầu Hi Mai biết vậy nên khó chịu thở dài một hơi, tai bay vạ gió khiến người khác chán ghét.
Quản Nguyên Thiện cười khẽ nhéo hai má non mềm của nàng, “Việc này giao cho ta, nam nhân của nàng có thể đội trời, không đè tới nàng, nàng cứ an tâm làm người nhàn rỗi đi.”
Ngẫm lại cũng đúng, nàng nhẹ cười, “Vậy kiện án tham ô tra được đến đâu rồi? Bên Phòng đại nhân có nguy hiểm gì không?”
Theo an bài, Phòng Phục Lâm ra vẻ làm cao, nhưng là năm hạn không tốt, đại sư nói phải tiến vào nhà của “kẻ thù” mới có thể tránh họa, bởi vậy ông một cước đi vào toàn nhà Vương Khải mua cho phụ tá, đi vào liền không đi ra.
Ông cũng dám tới ở, Vương Khải nào dám ra mặt đuổi người, Lễ quốc công nổi tiếng chỉ nói một lời, hoàng thượng cũng phải kính trọng ba phần, ông ta dù có ăn mệt cũng phải cứng rắn nuốt vào.
“Yên tâm, ta đã thả vài người bên cạnh để bảo vệ ông ấy, chờ ông ấy kéo sự chú ý của mọi người đi, sẽ có người đến lấy cái hộp dưới gốc cây đào.” Nếu thật sự là chứng cớ Vương Khải tham ô, vụ án này sẽ kết thúc.
“Vậy cái ૮ɦếƭ của phụ mẫu ta...” Cầu Hi Mai không dám hỏi, nàng sợ chính mình không chịu được chân tướng đau lòng, nàng không có cách nàng quên được khuôn mặt tươi cười của phụ thân khi dạy nàng viết, nói cho cùng nàng là tiểu bảo bối mà ông yêu nhất.
“Đừng đau lòng, người ૮ɦếƭ không thể sống lại, bọn họ sẽ không hy vọng nàng đau lòng vì họ, có ta ở đây, bọn họ sẽ không ૮ɦếƭ một cách không rõ ràng.” Mối thù của nhạc phụ nhạc mẫu hắn sẽ thay bọn họ báo, người còn sống thì cần đi về phía trước.
“Ừm!” Ông trời cho nàng cơ hội nàng sẽ quý trọng nó, dựa vào trong lòng nam nhân nàng yêu, cuộc đời này của nàng đã viên mãn rồi, không nên tham hơn nữa.
-----
“A.....”
Bình minh vẫn đến như xưa, sắc trời tờ mờ sáng, thực ra rất nhiều người đang ngủ, ngay cả hạ nhân chịu khó cũng vẫn đang ở trên giường, chờ tiếng gà gáy sáng.
Đột nhiên, một giọng nữ bén nhọn như bị người P0'p cổ kêu lên, xông thẳng qua mái nhà, lên tận trời, không ít người bị kinh hách, giầy chỉ đi một chiếc, vạt áo không đóng, đầu tóc bù rù như tổ quạ, ba chân bốn cẳng chạy về phía phát ra tiếng hét.
Trong phòng không có đèn, có vẻ âm u, một đám gia đinh, nô tỳ duổi thẳng cổ ngó vào trong thăm dò, quản gia chưa tới bọn họ không dám động, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi lẫn nhau đã xảy ra chuyện gì, trong đầu mỗi người tự tưởng tượng...
Có người ghé tai vào ván cửa nghe, ngoài một tiếng thét khiến người khác kinh hãi rồi im lặng, nhưng mà có tiếng nức nở giống tiếng mèo khóc, từng tiếng, từng tiếng, vô cùng quấy nhiễu lòng người, khiến người ta càng thêm tò mò nữ nhân nào đang khóc.
“Các ngươi vây quanh ở đây làm gì? Là ai kêu thê lương như vậy, khiến mọi người thức giấc hết cả.” Hàng thị khoan thai đến sau, quần áo chỉnh tề, trên đầu là một đôi trâm bướm.
“Phu nhân.” Mọi người cùng hô.
“Không ai mở cửa ra xem tình huống bên trong sao?” Sao cả đám lại giống cọc gỗ hết thế, không đẩy liền không động.
Một quản gia mặc ngược áo nhẹ nhàng đẩy cửa, “Phu nhân, cửa khóa từ bên trong, tiểu nhân đi lấy chìa khóa tới.”
“Không cần, quá phiền toái, phu nhân ta không có kiên nhẫn chờ, vài người tới phá cửa ra.” Sáng sớm tinh mơ không để cho người khác ngủ, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng đừng nghĩ đến chuyện được thoải mái.
“Vâng, phu nhân.”
Vài ba đại hán cường tráng hét lớn một tiếng, xông về phía hai cánh cửa gỗ, liên tiếp ***ng 7, 8 cái mới mở ra được.
Cửa vừa mở ra, bên trong chợt có tiếng nữ tử nghẹn ngào khẽ hô, “Đừng đi vào...”
Đừng vào? Vậy ngươi khóc chưa mệt hả?
Ánh mặt mọi người đều nhìn về phía Hàng thị sắc mặt lạnh lùng, chỉ thấy khóe miệng bà khẽ nhếch lên, giống như đang cười lạnh.
Cách đó không xa, dưới gốc cây lê, Cầu Hi Mai đang định tiến lại gần xem, một bàn tay to giữ nàng lại, nàng quay đầu thấy Quản Nguyên Thiện đưa tay lên miệng ý bảo nàng đừng lên tiếng, hai mắt sáng lên giống như tên trộm, vẻ mặt giống như sắp được xem trò hay.
“Người nào khóc lóc trong đó, giả thần giả quỷ dọa người?” Tiếng thét vừa rồi tốn không ít sức lực nha, hay là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
“Không...Hu...Đừng đến gần...Ta...Hu....không muốn sống nữa....”
Dọa! Sao giống tiếng quỷ nữ khóc, tòa nhà này sẽ không có chuyện ma quỷ chứ.
Nghe thấy tiếng nói kéo dài, cùng với tiếng khóc, hạ nhân nhát gan không nhịn được mà rùng mình, cảm giác gió lạnh thổi qua.
“Không muốn sống thì đi ૮ɦếƭ đi, không ai cản ngươi, ta còn có thể cho ngươi mượn một sợi dây thừng, ngươi ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ sạch sẽ một chút, đừng nửa sống nửa ૮ɦếƭ lại phiền đến chúng ta.” Thật sự muốn ૮ɦếƭ sẽ không chờ đến tận bây giờ, đâm đầu vào tường luôn là được.
Nữ tử đang khóc giống như không ngờ Hàng thị lại kêu nàng đi tìm ૮ɦếƭ, tiếng khóc bi thương dừng lại một lúc. “Xin phu nhân làm chủ cho ta...”
“Làm chủ cái gì, ngươi tốt nhất nói cho rõ ràng, bản phu nhân cũng không phải cả ngày rảnh rỗi nhặt xác cho ngươi.”
Giọng nói nghẹn ngào bị nghẹn lại, hình như bị sặc rồi. “Phu nhân, ta...ta bị người khi dễ, danh tiếng đã mất...ta không còn mặt mũi nào gặp người...”
“Ngươi là ai?” Hàng thị biết rõ còn cố hỏi.
Từ trong màn che yên tĩnh, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng một nữ tử hai tay ôm đầu gối, tóc mây hỗn độn, quần áo không chỉnh tề.
“Ta...ta là Hồng Tuyết Bình, phu nhân, là ta! Người không nhận ra sao?” Vừa nói xong, nàng ta lại che mặt khóc nấc, khóc vô cùng thống khổ.
“Ngươi vì sao lại ở Quản phủ của ta?” KHông có một chút thương hại và đồng tình, bà đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu lạnh lùng khiến người khác không lạnh mà run.
Không phải là nên hỏi nàng bị ủy khuất gì trước, sau đó trấn an nàng sao, vì sao không giống suy nghĩ của nàng? “Ta...Ách, Nguyên Thư ca ca uống R*ợ*u, ta đưa...Đưa huynh ấy về phủ....Phu nhân, chúng ta không có...”
“Ý của ngươi là Nguyên Thư say R*ợ*u hủy đi trong sạch của ngươi?” Thật sự là vứt bỏ mặt mũi của người xuyên không, ngay cả thủ đoạn thối nát như vậy cũng bỏ ra, không có tí thông minh nào, đừng để người khác hoài nghi chỉ số thông minh của nàng ta, vừa nhìn là biết tính kế diễn trò giấu được ai chứ, nàng ta cho rằng tất cả mọi người đều ngu ngốc sao?
“Không phải, không phải, không phải Nguyên Thư ca ca, là...Người khác...” Hồng Tuyết Bình cúi đầu, từ bên ngoài nhìn vào giống như đang nức nở.
“Một cô nương chưa xuất giá tự nhiên lại tùy tiện như vậy, cha mẹ ngươi không dạy ngươi sao, lại cho ngươi một mình ra ngoài gặp nam tử, lại còn uống đến cả người toàn mùi R*ợ*u, nữ tử không có tự ái như ngươi nam nhi nào dám lấy, ngươi nên cạo đầu đi tu đi!” Người nào không dọa không biết sợ, tự cho rằng xuyên không thì không có ai địch lại, làm chuyện gì cũng thuận lợi, mọi người đều đặt nàng ta trên đầu.
Cái gì, muốn nàng ta ăn chay niệm phật? “Phu nhân, không phải ta, không là ta sai, ta vốn muốn quay về phủ, là Nguyên Thư ca ca lôi kéo ta, nói huynh ấy tâm tình buồn bực muốn tìm người nói chuyện một lát, ta chỉ là muốn khuyên huynh ấy, không nghĩ tới huynh ấy... Huynh ấy đột nhiên muốn uống R*ợ*u, một ly tiếp một ly, ta khuyên huynh ấy, nhưng huynh ấy không nghe....”
Sự thật hoàn toàn ngược lại, vì để thuận lợi tiến vào Quản phủ mà không để cho ai biết, nàng ta sai người Đinh phủ truyền tin, trong thư nói nàng ta nỗi khổ tương tư, cùng hắn ước hẹn sau hoàng hôn, quán bán R*ợ*u cách đó không xa, hai người cùng uống dưới ánh trăng.
Đến khi Quản Nguyên Thư say R*ợ*u, nàng ta lấy danh nghĩa đưa hắn hồi phủ, sau đó thay y phục của Ngọc Quế có vóc dáng xấp xỉ nàng ta, làm bộ nha hoàn đưa tiễn chủ nhân, nàng ta cũng thuận lợi Tiến vào ***.
Đương nhiên sự tình chưa chấm dứt, mục đích của nàng ta chưa đạt tới, bên dưới quần áo nha hoàn nàng ta còn mặc thêm quần áo của tùy tùng, nàng ta giả trang thành tùy tùng nói vời người khác đến thư phòng mời Quản Nguyên Thiện, nói Quản Nguyên Thư say đến bất tỉnh nhân sự, không cẩn thận ngã đập đầu.
Đương nhiên, nàng ta báo lại căn phòng không có Quản Nguyên Thư, mà là nửa thân trần, quấn trong lụa mỏng, cùng đầy phòng hoan hương.
Hoan hương là Xuân dc, có thể làm người ta nổi lên H*m mu*n, dược hiệu mạnh đến mức ông già bảy mươi cũng có thể trọng chấn hùng phong, huống chi là nam tử trẻ tuổi.
“Vậy ý của ngươi là gì? Muốn ta vì ngươi quyết định nói ra rõ ràng.” Khóc đi, đợi đến lúc không khóc được, tự tác nghiệp thì tự mình gánh vác hậu quả.
Hồng Tuyết Bình đang thút thít lập tức mồm miệng lưu loát, giả bộ xấu hổ nói đặt danh tiết nữ tử làm trọng.
“Nếu giữa chúng ta đã có quan hệ vợ chồng, ta đã là người của hắn, kiếp này không phải hắn không gả, nguyện ý kết thành phu thê.”
Hai tay nàng ta ôm mặt cười, vui vẻ muốn tuyên bố với cả thế nhân nàng ta thành công, đả bại được hạ đường phu tự cho là đúng kia, cuộc sống tươi đẹp của nàng ta sắp tới.
“Được, đây là ý nguyện của ngươi, ta thành toàn.” Hàng phu nhân ý vị thâm trường cười, “Hồ quản gia, đến Đinh phủ mời Đinh phủ nhân tới một chuyến, nói chuyện hôn sự nữ nhi.”
Vừa nghe đến “hôn sự”, Hồng Tuyết Bình vui mừng đến muốn nhảy dựng lên, tuy nhiên nàng cả người nàng ta đau đớn không thôi, cả người đều là hôn ngân và dấu răng, nhưng tinh thần lại tốt đến mức có thể chạy một phòng quanh thành.”
Rốt cuộc đạt được ước muốn, sao có thể không mừng như điên, nàng ta lúc nàng trong hốc mắt có lệ, hai mắt sáng ngời.
“Đúng rồi, đã quên hỏi nam nhân lăn lộn một đêm cùng ngươi là ai?” Hàng thị dùng từ vô cùng trực tiếp, không mang theo nửa điểm màu mè, nếu Hồng Tuyết Bình không phải quá vui sướng, chắc chắn nghe ra bà gần như dùng từ của hiện đại.
“Là Nguyên Thiện ca ca...”
“Ai tìm ta?”
Quản Nguyên Thiện cả người áo trắng đột nhiên xuất hiện, biểu tình trên mặt như cười như không.
“Ngươi...Ngươi sao lại đi vào từ bên ngoài?” Sắc mặt Hồng Tuyết Bình kích động, giống như nhìn thấy quỷ thật.
Quản Nguyên Thiện vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ta không từ bên ngoài đi vào chẳng lẽ có cánh bay vào? Sáng sớm đang ngủ ngon giấc, chợt nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết, ta còn tưởng có người bị giết, thiếu chút nữa là mặt quan phục tuần phủ đại nhân tới phá án.”
“Ngươi...ngươi ở trong này, vậy nam nhân bên cạnh ta là ai...” Nàng ta sắp điên rồi, thật sự thét chói tai, sắc mặt trắng bệch không còn máu.
“Chuyện đó ta phải hỏi ngươi, ngươi ngủ với ai còn không rõ sao?” Ngữ khí của hắn tràn ngập trào phúng, bên miệng là ý cười khinh miệt.
“Ta...ta...” Hồng Tuyết Bình cảm thấy thế giới tan vỡ, không dám quay đầu nhìn người nàng quấn lấy một đêm là ai.
“Ừm...Ai mà ồn ào vậy? Để cho người khác ngủ...Nha! Đầu ta...Đau phá...Ai dám trộm đánh ta...”
Hử? Giọng nói này...Giọng nói này rất quen...
Trong phòng, ngoài phòng mọi người đều ngớ ra, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, mấy bà tử cùng tôi tớ che miệng cười ái muội nháy mắt với nhau, đẩy đẩy cánh tay, chuyện này ngươi tình ta nguyện xem thấy đã nghiền nha!
“Ngươi...Ngươi là ai...chắn hết...Hừm? Sao ngươi lớn lên giống Bình nhi, ngươi...Nấc, ngươi ở trên giường ta làm gì...Khoan đã, Bình nhi?” Quản Nguyên Thư đầu đau muốn vỡ ra nheo mắt nhìn, hắn nhìn trước mắt có người chắn ánh sáng muốn đưa tay đẩy ra, nhưng đưa tay chạm đến tấm lưng ***, hắn lập tức tỉnh R*ợ*u.
“ “Nếu chúng ta đã có quan hệ vợ chồng, ta đã là người của hắn, kiếp này không phải hắn không gả, nguyện cùng hắn kết thành phu thê” Hồng cô nương, đây là chính cô nói, ta thuận theo tâm ý của cô định ra hôn sự này.” Hàng thị cười lạnh, khiến cho người ta sởn gai ốc.
Không! Cổ họng Hồng Tuyết Bình giống như bị nghẹn lại, nàng ta muốn lớn tiếng nói không phải, ánh mắt cười nhạo của mọi người giống như một con dao cứa vào cổ nàng ta, nàng ta cảm thấy đau đớn không thôi.
“Mẫu thân?” Quản Nguyên Thư cố nhìn rõ bóng người lắc lư trước giường, hắn như rơi vào trong sương mù, tìm không ra phương hướng.
“Chúc mừng đệ! Tam đệ, sắp thành hôn rồi, sau này sẽ là nam nhân đội trời đạp đất, phải hảo hảo chiếu cố thê tử của đệ, đừng uống đến say khướt, vạn nhất ngủ cùng nhầm người thì sẽ vô cùng thê thảm.” Quản Nguyên Thiện nói một câu hai nghĩa, châm chọc Hồng Tuyết Bình một lòng tính kế người khác, thuộc hạ của hắn đã nói cho hắn tất cả kế hoạch của nàng ta, hắn tất nhiên sẽ có chuẩn bị, để cho nàng ta tự cho mình thông minh sai lầm, không có lòng tốt quỷ kế ngược lại tự mình hứng lấy hậu quả.
“Nhị ca?” Hắn sắp thành hôn? Với ai...
Dần tỉnh lại từ cơn say, Quản Nguyên Thư nhìn về phía mẹ cả và huynh trưởng, ở trong gia đình huân quý, với thân phận con vợ kế hắn không hề ngu dốt, nữ tử hậu viện lục ***c đấu đã cùng với một số tiểu xảo hắn đều biết ít nhiều, lại nhìn đến Hồng Tuyết Bình đang khoác trên mình trường bào của nam tử, khóc thất thanh, nước mắt kia đều là thật, không phải giả bộ, trong lòng nàng ta vô cùng đau đớn.
Bỗng dưng, trong miệng hắn đắng chát, hắn cười khổ.
Như vậy cũng được, hắn vốn thích Bình Nhi dung mạo kiều diễm, tài tình tuyệt luân, có thể lấy nàng làm vợ cũng xem như là thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu, tịnh đế nở hoa...
Vì thế trong buổi sáng cùng ngày, Hàng thị liền dẫn người đến Đinh gia cầu hôn.
“Cái gì, ngươi muốn thay Quản Tam gia cầu hôn?”
Tiểu Lỗ thị kinh ngạc mở to mắt, miệng thật lâu không khép lại được, cả người bà ta tràn ngập phẫn nộ bị người nhà phản bội.
“Đùg, cô dâu mới tình đầu ý hợp, rễ tình sâu đậm, ta làm mẫu thân cũng không thể nhìn bọn hắn hai nơi tương tư, nhớ mong nhiều thành họa, sớm thành đôi tránh để hai người oán giận.” Ngươi kinh ngạc cái gì, dòng dõi Cao Thịnh Hầu chúng ta cưới một cái họa như vậy vào nhà là đủ thiệt thòi rồi, bà còn nghĩ Đinh phủ thấy được lợi, dưỡng ra một dâm phụ trèo tường.
“Nhưng mà nàng ta cùng...” Rõ ràng là cùng con trai của bà tình ý triền miên, lưỡng tình lưu luyến, bọn họ đã nói chuyện cùng đại tỷ, trong năm này kết thành thông gia, sang năm được ôm cháu, làm sao lại xảy ra chuyện?
“Ta biết bà thương yêu cháu gái ngoại đến tận xương, đồ cưới gì đó tùy bà, phương diện sính lễ chúng ta tiện đem theo.” Hàng thị đọc danh mục quà lễ, gương mặt của Lỗ phu nhân đang từ tức giận chuyển sang vui vẻ, cười lớn lập tức trở thành quen thuộc thích nói chuyện.
Hồng Tuyết Bình không muốn gả, nhưng nàng ta không thể không gả, bị bắt ngay tại chỗ còn có thể là do nàng ta tự làm, toàn bộ kế hoạch của nàng ta thành công cốc, uổng phí ưu thế có người hiện đại làm mẫu lại là ngu xuẩn nhất.
Chỉ có thể nói nàng ta xem không đủ nhiều tiểu thuyết xuyên không, ở trong tiểu thuyết thể loại điền văn hoặc là gia đình giàu có, bình thường nữ chính là bị hoàn cảnh bắt buộc mới phản kháng, lợi dụng mình có tri thức hiện đại cải thiện chất lượng gia đình, tăng tài phú, các nàng đều là người lương thiện, có nhân tính, bảo vệ người nhà, nhưng quan trọng nhất là tuyệt đối không đả thương người khác.
Mà nàng ta từ đầu đến cuối đều chỉ nghĩ đến bản thân, chưa bao giờ nghĩ đến người khác, ngay cả di nương thân sinh mà nàng ta cũng có thể không thèm để ý tới, ngược lại lấy lòng mẹ cả đạt được cơ hội sống tốt hơn.
“Là huynh động tay động chân?” Kết cục như vậy cũng được coi như là viên mãn....đi?
Ngoài chính sảnh, bóng dáng hai người đang nhìn nhau cười, đứng dưới gốc cây ngân hoa, trong mắt đều là sự yêu thương.
“Không phải người hữu tình sẽ thành thân thuộc sao? Nàng xem vẻ mặt vui vẻ của Nguyên Thư đi, đến Giang Nam một chuyến lại ôm được mỹ nhân về, nãi nãi nhất định sẽ khen ngợi hắn có bản lĩnh, đất vườn, thôn trang sẽ cho hắn thêm một chút.” Muốn nuôi gia đình, không thể ở trong phủ để người khác nuôi rồi.
“Ta cảm thấy huynh đang nói mát.” Ý vị chế nhạo nồng đậm.
“Bị nàng nghe ra rồi, Hi Nhi nhà ta thật sự là tuệ chất lan tâm, chẳng qua là vương bát phối với đậu xanh hợp nhau lại càng thêm sức mạnh, nàng không cho rằng cẩu nam nữ nên dùng dây thừng buộc lại một chỗ?” Quản Nguyên Thiện cười lạnh, đôi đồng tử đen u ám không thấy đáy.
Muốn tính kế hắn cũng phải xem hắn có chịu trúng kế hay không, tương kế tựu kế.
“Về sau ở chung một nhà sẽ rất mệt mỏi.” Nghĩ đến việc ở chung cùng Hồng Tuyết Bình trong ngoài không giống nhau, lòng có chút lạnh.
“Chuyện đó không nhất định.”
“Có ý gì?”
Hắn cười không đáp, chỉ nắm chặt tay nàng, “Tìm được cái hộp rồi.”
“Tìm được?” Vậy chứng tỏ...
Án được phá rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc