Cách Tuần Phủ Lừa Thê - Chương 12

Tác giả: Ký Thu

"Sao có thể là ông ấy?!"
Khi nghe đại học sĩ văn hoa điện Vương Khải cũng có liên quan đến vụ án, thậm chí còn là chủ mưu tham ô, Cầu Hi Mai thật sự không thể tin, không có cách nào tiếp nhận được lão gia tử luôn tươi cười gọi nàng "tiểu Mai, tiểu Mai" lại là người đứng sau màn mà bọn họ truy tìm đã lâu.
Trong trí nhớ, Vương đại nhân rất thích cười, khi cười rộ lên hai mắt nheo lại, đầu vuông lỗ tai lớn, có cái bụng lớn, giống như là phật Di Lặc trong miếu, ông ấy thích nhất là đoán ai là Hi Lan, ai là Hi Trúc, để bọn họ thay phiên nhau ngồi trên vai ông.
Phụ thân đã từng nói Vương đại nhân là người hiền lành vô cùng trung thành với hoàng thượng, không hề giả dối, một đường không quay đầu lại, cho nên phụ thân mới nhận lời Vương đại nhân làm mưu sĩ, giúp ông phân ưu.
Chẳng qua là sau này phụ thân có nói, tác phong làm việc của Vương đại nhân hình như không giống với suy nghĩ của phụ thân, ông cân nhắc có nên tiếp tục làm công việc này nữa hay không. Chỉ là mặc kệ tính tình Vương đại nhân thế nào, nàng cũng không thể tưởng tượng ông ấy lại có liên quan đến chuyện tham ô, trung quân thần cũng tham tiền sao? Nhưng xem đủ loại chứng cớ, hơn nữa còn là do chính nàng chỉnh lý, không phải do nàng không tin, ngân lượng thất thoát hầu hết đều chảy về phía tay ông ấy.
"Hi nhi, có chuyện này nàng nghe xong phải bình tĩnh, đừng kích động, chỉ là phỏng đoán, chưa thể chắc chắn hoàn toàn, ta chỉ muốn cho nàng biết rõ ngọn nguồn." Vẻ mặt Quản Nguyên Thiện khó xử, do dự không biết có nên nói cho nàng biết hay không, sợ nàng không chịu nổi.
"Chuyện gì? Còn có chuyện kinh hãi hơn việc Vương đại nhân tham gia đại án tham ô ở Giang Nam sao?
"Liên quan đến phụ thân của nàng." Hắn hơi lưỡng lự nói.
"Phụ thân?" Cầu Hi Mai khó hiểu, vẻ mặt hoang mang.
"Nàng còn nhớ rõ vì sao phụ mẫu nàng mất không?" Đối với nàng mà nói, đó là chuyện không muốn nhớ lại nhất, nỗi đau mất đi cha mẹ không có cách nào xóa bỏ được.
Sắc mặt nàng hờ hững, nếu không phải đáy mắt chợt lóe lên sự đau khổ, không ai nhìn ra được tổn thương sâu đậm khi đột nhiên mất đi người thân nhất.
"Là Lỗ thúc thúc bằng hữu của phụ thân tới nói cho chúng ta biết, nói xe ngựa của phụ mẫu ta bị lật trên núi, ta chỉ nhìn thấy hai chiếc quan tài đưa thi thể về.
"Vị Lỗ thúc thúc này cũng là phụ tá của Vương Khải?" Nàng nói chính là Lỗ Trí Viễn, trợ thủ đắc lực của Vương Khải, nhậm chức Quang Lộc tự, hàng tứ phẩm.
"Đúng, lúc ấy chúng ta đều đang ở trong nhà dưới tên của Vương đại nhân, ở một tòa nhà lớn, cả đông, tây sương phòng cùng nhà chính tổng cộng có chín cái sân, có không ít người ở đó." Những người này đều là môn sinh cùng phụ tá của Vương Khải, lúc nhiều nhất lên đến trăm người.
Quản Nguyên Thiện không muốn nàng thêm đau lòng, nhẹ nhàng nói, "Mạc Hiểu Sinh đã điều tra qua, xe ngựa phụ mẫu nàng có vết đao chém qua, càng xe bị chặt đứt, ngựa cùng xe tách rời nên mới dẫn đến việc thùng xe bị vỡ."
"Cái gì?!" Nàng kích động đứng lên, hai mắt mở to.
"Chúng ta còn tra được có thể lệnh tôn nắm giữ chứng cứ tham ô của Vương Khải, bởi vì muốn tố giác với triều đình hành vi không hợp pháp của Vương khải nên mới bị hắn ra tay trước sát hại." Vương Khải sẽ không lưu lại bất kỳ điều gì có thể uy hiếp ông ta, người ૮ɦếƭ thì sẽ không thể mở miệng được.
"Bị giết...Phụ mẫu của ta? Phụ thân là người tốt như vậy, mẫu thân còn đang mang thai..." Nếu là thật, bọn họ ૮ɦếƭ quá vô tội, chỉ vì biết quá nhiều mà mất cả tính mạng, hai mắt Cầu Hi Mai chua xót, đau lòng không thôi.
"Phụ thân nàng khi còn sống có dặn gì hay đưa cho nàng giữ cái gì không, ví dụ một tờ giấy hay một quyển sách?" Có lẽ đó chính là điểm mấu chốt để phá án.
"Phụ thân đi nhanh, chưa kịp dặn dò..." Đột nhiên, nàng biến sắc, hình như nhớ đến cái gì đó, đôi mắt trong trẻo nhìn mọi người.
"Làm sao vậy?"
Nàng ngập ngừng nói, "Có một cái hộp.""Một cái hộp?"
"Khi đó chuyện xảy ra quá nhanh, ta căn bản không kịp phản ứng, vào buổi tối ngày đưa tiễn phụ mẫu, ta đem chôn cái hộp đó ở gốc cây đại thụ trong sân, sau đó tiện tay rắc vài hạt giống hoa." Nàng đã quên mất là hoa gì, đó là hai ngày trước khi mất mẫu thân đưa cho nàng, nói là loại tốt, mùa xuân sang năm có thể ngắm hoa rồi.
Khi đó nương rất cao hứng, vỗ về cái túi, cười nói trong nhà sắp có thêm người, hy vọng người đệ đệ hoặc muội muội này có thể thông minh như Mai nhi.
Tiếng cười còn vang bên tai, mà người thì đã không còn... Cầu Hi Mai lặng lẽ rơi nước mắt, che đi đau khổ.
"Là sân viện trong tòa nhà của Vương Khải sao?" Nhìn thấy trên mặt nàng sự đau thương vô cùng, nhưng mắt thấy án tử có đột phá, văn gia sư không chịu bỏ sót đầu mối truy hỏi, khiến người nào đó trừng mắt nhìn.
"Vâng, bởi vì phụ mẫu đã ૮ɦếƭ, chúng ta không thể ở lại tòa nhà của Vương đại nhân, cho nên sau khi đưa tang phụ mẫu ta liền dẫn đệ muội vội vàng rời đi." Nàng không thể mang thêm phiền toái cho người khác.
Thật ra ngày hôm đó đi gấp, rất nhiều hành lý đều không kịp thu dọn, đệ muội còn nhỏ, nàng lại nữ tử tay trói gà không chặt, kéo theo một đồng hòm xiểng lỉnh kỉnh thì không ổn lắm, bởi vậy nàng mới muốn ổn định rồi mới quay lại lấy.
Chỉ là không lâu sau còn tin tòa nhà ấy bị cháy, bao gồm cả sân viện bọn họ ở, cả tòa nhà bị cháy hơn một nửa, gian phòng nàng và phụ mẫu từng ở đều bị cháy thành tro.
Lúc ấy nàng còn chưa hoài nghi nguyên nhân, chỉ cảm thấy may mắn nàng cùng đệ muội đã rời đi, nếu không thì sau khi phụ mẫu mất, bọn họ cũng táng thân trong lửa, người một nhà đoàn tụ trong lòng đất.
"Nhưng mà sân không còn, ta không biết có được làm lại hay không, nhưng nghe nói cái cây vẫn còn." Bị đại hỏa cháy qua, thân cành khô héo nẩy mầm mới, cây khô lại tươi tốt, cành lá còn rậm rạp hơn trước, bên dưới còn có bàn đu phụ thân nàng làm.
Không sao, sân không còn cây vẫn còn, ít nhất cái hộp không bị lấy đi.
Khó khăn ở đây là tòa nhà đó là của Vương Khải, bên trong có không ít thân tín của hắn, bình thường canh phòng rất nghiêm, thỉnh thoảng lại có hộ viện đi tuần, ngoại nhân muốn đi vào vô cùng khó khăn, càng không nói đến đào gốc cây gì đó, còn nghênh ngang đem cái hộp ra ngoài.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng nhìn về phía Lễ quốc công Phòng Phục Lâm, bao gồm cả Cầu Hi Mai, tất cả mọi người đều cho rằng ông là người thích hợp để đi lấy cái hộp.
"Các người nhìn ta làm gì? Văn võ cả triều đều biết ta cùng Vương Khải không hợp, các ngươi còn muốn để ta tới cửa thăm hỏi hắn?" Hừ! Không liên quan, ông vừa nhìn thấy tên Vương Khải kia liền muốn P0'p cổ hắn, không ૮ɦếƭ không ngừng.
"Là ở tạm." Quản Nguyên Thiện cười nhìn qua vô hại, rất nhiệt tình.
"Ở tạm càng không được, xú tiểu tử, ngươi đừng nghĩ tính kế ta, ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi đi đường đấy, ta cùng lão thất phu Vương Khải kia là tử địch, hắn sẽ không tin tưởng ta vô duyên vô cứ tìm tới cửa." Đổi lại là ông tám phần là sẽ đá ra, tránh để bẩn cửa nhà ông.
Hắn xảo trá cười, "Vậy thì để hắn tìm lý do tốt."
"Ví dụ như?" Tiểu tử này quá giảo hoạt, không muốn đi thì cũng bị hắn bán đi.
"Sơn phỉ cùng thủy tặc." Bọn họ giỏi nhất chính là diễn trò.
"Sơn phỉ cùng thủy tặc?" Phòng Phục Lâm nghe xong liền mờ mịt, ông không biết chuyện tào bang vận chuyển muối và thôn Tú Thủy bị ςướק là Pu't tích của mấy người trước mắt này.
"Ông chỉ cần để cho Vương Khải biết ông để mắt đến hắn là được, trong tay nắm giữ một số chuyện đằng chuôi của hắn."
Bên giường có người nhìn chằm chằm, có thể ngủ yên được sao?
“Ý của ngươi là theo những thương lượng trước đó, ta ra mặt dời đi sự chú ý của hắn, để cho hắn nghĩ rằng người đứng sau giở trò quỷ là ta, bọn họ sẽ không nghi ngờ mấy tên nhóc các ngươi?” Dương đông kích tây.
Lúc thì là con khỉ, lúc thì là chuột nhắt, giờ thì là thằng nhóc, thật không coi bọn họ là người mà! Mấy người Mạc Hiểu Sinh, Văn gia sư, Thành Tú thầm oán giận.
“Tất cả mọi người đều biết từ xưa đến nay Lễ quốc công và Vương Khải có thù oán, ông đi giật nhẹ chân sau của ông ta là điều đương nhiên, ông không phá ông ta, để ông ta một bước lên mây thì mới là lạ, dù ngay cả là Vương Khải cũng không tin ông sẽ giơ cao đánh khẽ, dễ dàng buông tha cho ông ta, ông nhìn ông ta chướng mắt, không giẫm lên ông ta mấy cái thì sao có thể vui vẻ được.”
Quản Nguyên Thiện thật sự âm hiểm khiến người khác không nói được gì, hắn tìm Lễ quốc công tới làm mục tiêu, khiến cho Vương Khải không có cách nào nhìn chằm chằm đến những chuyện xảy ra ở Giang Nam, chỉ có thể toàn lực đối phó với Lễ quốc công, ngăn chặn Lễ quốc công cản đường tài lộ của ông ta.
Muốn tìm kẻ đứng sau? Tìm Lễ quốc công.
Muốn quyết đấu? Tìm Lễ quốc công.
Chơi đùa đấm đá nhau, ngươi lừa ta gạt, so xem ai lòng dạ thâm sâu? Vẫn là một câu cũ, tìm Lễ quốc công.
Phòng Phục Lâm bị hắn đẩy đi làm kẻ ૮ɦếƭ thay, dẫn ánh mắt của mọi người sang một bên, tự nhiên sẽ không ai chú ý đến tuần phủ bên này làm cái gì, hắn ám độ trần thương đem chuyện ra làm, chờ Vương Khải cùng chân tay tỉnh ra, đại cục đã định sẵn.
Nói ngắn lại, Lễ quốc công là một mồi câu, ông ấy đức cao vọng trọng, thanh danh hiển hách, lại công khai có thù oán với Vương Khải, so với ông ấy có người nào khác đủ tư cách lớn tiếng sao? Hơn nữa Vương Khải biết rõ ông ấy là oan gia đối đầu nhưng không dám động vào một sợi tóc, bởi vì hoàng thượng rất coi trọng ông ấy.
“Ít nói dễ nghe như thế đi, mới không lâu vẫn còn bất kính gọi ta là xú lão đầu này, xú lão đầu nọ, giờ thay ngươi chắn tên, ngược lại ngươi lại có chút quy củ, tư tưởng trước ngạo mạn sau cung kính là không được.” Tiểu tử này có tài trí, đáng tiếc là đi lệch, dưới sự dạy dỗ của phụ thân hèn nhát, mẫu thân đánh đá, gặp quỷ cũng có thể nói chuyện ma quỷ được.
Lão quốc công dạy dỗ, Quản Nguyên Thiện ngoan ngoãn ngồi nghe. “ Lão nhân nói đúng lắm, ta để Thành Tú đi chuẩn bị, ngày mai sẽ đưa người đi.”
Vừa nghe thấy hắn vòng vo rồi lại coi ông như cây thương, Phòng Phục Lâm lớn tiếng mắng chửi người, “Ngươi vội đi đầu thai sao! Ít nhất cũng phải để cho ta thở một hơi đã, đấu trí cùng với lão thất phu Vương Khải đó ta phải tĩnh dưỡng đủ tinh thần mới được.”
Hắn nháy mắt mấy cái, không sợ mất mặt nhìn về phía mỹ nương tử đã đổi về quần áo nữ nhân, “Ông không vội nhưng ta vội, ta vội cưới lão bà, chuyện này so với đi đầu thai còn quan trọng hơn.”
Vừa dứt lời, mọi người cười vang, chỉ mình Cầu Hi Mai vừa giận vừa thẹn trợn mắt nhìn hắn, hai má đỏ rực, giận hắn miệng không có cửa.
Khúc mắc giữa hai người vừa được giải, tình cảm cũng đột nhiên tăng mạnh, từ biệt trang ngoại ô trở về không lâu, dưới sự kiên trì của Quản Nguyên Thiện, Cầu Hi Mai chuyển từ nha môn đến Quản trạch, ước định sau khi phá xong án sẽ quay về kinh thành thành thân.
Việc này Hàng thị cũng biết, bà vui mừng khi thấy chuyện thành công, bởi vì bà rất thích đôi tỷ muội song sinh Hi Lan Hi Trúc, hai gương mặt khả ái bà nhìn thế nào cũng không thấy chán, trong lòng đã sớm nghĩ muốn ôm bọn họ bỏ chạy, chỉ là không thể nào xuống tay được.
Hiện giờ nhi tử đã thoải mãn tâm ý của hắn, quyết định đem đại tỷ của đôi song sinh cưới về phủ, bà tất nhiên cũng không hề dị nghị gì mà ủng hộ hai tay, mua một được hai mua bán tốt như vậy ai mà từ chối được, có tiện nghi không chiếm là thằng ngu. Phiền toái duy nhất chính là Quản lão phu nhân thích quản chuyện của con cháu, bà ấy chọn trái chọn phải một đống danh môn khuê tú cho tôn tử chọn thê, nếu biết được bản thân hắn chọn một người thì bà tuyệt đối sẽ không vừa ý, hơn nữa lại đã từng hòa ly, khẳng định là sẽ nháo một trận.
Chẳng qua là nói đến Quản lão phu nhân, coi, cơ sở ngầm của bà ấy không phải đã tới rồi sao?
Chạy tới tuần phủ nha môn không tìm thấy Quản Nguyên Thiện ngược lại lại có chút bản lĩnh tìm được chỗ nhị ca đặt chân, hắn lập tức chạy tới Quản trạch nịnh bợ mẹ cả.
“Mẫu thân, nhi tử thỉnh an người.”
Chăm chú nhìn con của di nương, Hàng thị ôn hòa khẽ lên tiếng, “Sao lại đến Giang Nam vậy, trong phủ không có việc gì chứ?”
Không phải chính mình sinh liền không thân, dạy hắn thôi... Nghĩ đến đã thấy lười, dạy tốt thì không có công lao gì, dạy không tốt thì tất cả đều là lỗi của mẹ cả, đem người ném qua cho Quản lão thái bà, coi bà dạy dỗ thành gì, tuy rằng có chút thông minh, nhưng so với hai huynh trưởng thì có thể đọc sách không được, làm quan quá kém, văn không phải, võ cũng không.
“Mẫu thân không cần lo, mọi chuyện vẫn tốt, phụ thân bảo nhi tử đến hỏi mẫu thân khi nào hồi kinh, phụ thân sẽ phái người tới đón người.” Mẫu thân là đương gia chủ mẫu, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do bà quản lý, sao có thể một lời không hợp với tổ mẫu mà rời khỏi phủ, thật sự là tùy hứng.
Quản Nguyên Thư là con vợ kế, ở trong một gia tộc lớn chính thứ rất rõ ràng, địa vị của hắn không hề cao, tuy cũng là con trai, nhưng đãi ngộ không thể bằng hai huynh trưởng con vợ cả, hơn nữa mẹ đẻ lại chỉ là thiếp thất thất sủng, có thể nói là muốn sinh tồn rất khó khăn.
Mẹ cả có con thân sinh tất nhiên đối với con vợ kế do di nương sinh sẽ không coi trọng lắm, hắn biết không thể tranh được lợi gì trước mặt mẹ cả, vì thế hắn chuyển hướng lấy lòng tổ mẫu, tổ mẫu nói gì nghe đấy, tổ mẫu bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đấy không dám kéo dài, trước mắt hắn ở bên cây đại thụ tổ mẫu thì mới có cơ hội xuất đầu.
Cho nên hắn từ nhỏ đã vô cùng hâm mộ và ghen tỵ với Quản Nguyên Thiện, nhị ca không cần gánh vác trách nhiệm thế tử lại có thể giống đại ca được triều đình trọng dụng, tổ mẫu yêu thương, mẹ cả cưng chiều, thế tử đại ca thân thiết, ngay cả phụ thân cũng thuận theo, bất luận tốt xấu đều có phủ Cao Thịnh Hầu là chỗ dựa vững chắc.
Xuất thân, tài hoa, bề ngoài không bằng người, Quản Nguyên Thư không thể nói là không thèm muốn, nhưng mà hắn hiểu rõ tương lai của mình chỉ có thể dựa vào hai huynh trưởng để sống, tiền đồ của bọn họ nhất định bay xa vạn dặm, hắn đứng dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, được che chở.
“Cha ngươi bảo ngươi nói những lời này sao?” Không phải bà khinh thường hắn, tâm tư của trượng phu đều đặt trên người con trai trưởng, trong mắt không nhìn thấy con vợ kế cả ngày ở bên cạnh.Quản Nguyên Thư ngập ngừng, ho khan vài tiếng, “Phụ thân ám chỉ qua.”
“Vậy sao, nhất định là ông ấy suốt ngày lải nhải bên miệng, đã một bó tuổi rồi mà vẫn bám dính như vậy, ta đã thả cho ông ấy đi, không phải là ông ấy nên chạy đến hậu viện tìm đám mỹ nhân vui vẻ một hồi sao?” Hàng thị tự quyết định, ánh mắt đảo qua phát hiện con vợ kế vẫn còn đang ở đây, đề tài đi xa lại vòng quay lại.
“Lão thái thái muốn ngươi làm chuyện gì, sẽ không phải là nhét người vào phòng người nào chứ?” Bà ấy chơi hoài vẫn chưa chán sao, luôn chỉ có một kiểu, không thông càng muốn xông vào.
Oa? Mẫu thân quả nhiên là thần thông quảng đại, đoán một lần trúng luôn. “Mẫu thân hiểu lầm, tổ mẫu nghe nói Giang Nam sản vật phì nhiêu, phong thổ khác với kinh thành chúng ta, tổ mẫu để con tới ngắm thử phong cảnh Giang Nam tú lệ. Đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, nhìn nhiều, đọc nhiều, lĩnh hội được nhiều, ngày sau về kể lại cho tổ mẫu nghe, tổ mẫu đã lớn tuổi, không tiện đi lại, không đi đường xa được.”
Quản Nguyên Thư máy móc nói xong lời tổ mẫu đã dặn dò, giấu diếm được câu hỏi mẹ cả hỏi, cũng không biết là có thông qua hay chưa.
“Được, được, đừng khoe chữ nữa, muốn đi tìm nhị ca ngươi thì đến tiền viện, ta không cần người hỏi thăm, đi đi.”
Thật khiến người khác buồn.
“Vâng, nhi tử cáo lui.” Hắn khom người lui ra.
Thật ra Quản Nguyên Thư cũng biết khó lấy lòng được mẹ cả, đối mặt với bà luôn có một áp lực vô hình đè trên vai, hắn không dám nói bậy, cũng không dám nói quá nhiều, nhặt chữ chọn câu cẩn thận, có thể không cùng tiếp xúc thì cố gắng không tiếp xúc.
Nhưng mà quy củ từ xưa đến giờ không thể bỏ, dù rằng bà nói người nhà không cần đa lễ, hắn vẫn sẽ vấn an tổ mẫu trước rồi đến chính phòng thỉnh an bà.
“Nhị ca.” Quản Nguyên Thư chỉ nhìn Quản Nguyên Thiện ở đằng trước, không để ý tới nữ tử thanh lệ cách hắn ba bước, chỉ cho là nha đầu trong phủ.
“Di? Lão tam, sao đệ lại tới Giang Tô, có phải là giống nhị ca không chịu nổi bà nội lải nhải, chạy tới chỗ ta tị nạn?” Lão thái thái đã bị mọi người xa lánh mà còn không biết thu liễm, phải đem con cháu dọa chạy hết thì mới cam tâm.
“Nhị ca nói đùa, bà nội cũng là vì tốt cho huynh, sợ huynh tuổi cũng không còn nhỏ mà không chịu thành thân, bà sợ không sống được tới lúc huynh có hài tử.” Bà nội luôn oán giận với hắn là nhi tử, tôn tử một người so với một người lại càng không thèm nghe lời, muốn bọn hắn cưới thê thiếp, khai chi tán diệp là hại bọn hắn sao? Có phúc không biết hưởng, người nào lại không muốn kiều thê, mỹ thiếp, tiếu tỳ, mị nha đầu, nữ nhân càng nhiều càng tốt, đến bọn họ thì lại đẩy hết ra ngoài.
“Ha, sức khỏe của bà nội vẫn còn khỏe mạnh, còn có thể chăm lo đến chuyện của con cháu, sống đến 120 tuổi cũng không có vấn đề gì, chúng ta không cần để ý.” Quản Nguyên Thiến giống như nghe truyện cười, cất tiếng cười to.
Quản Nguyên Thư chờ hắn cười đủ mới xấu hổ nói tiếp. “Bà nội đối với với con cháu như vậy đều xuất phát từ thiện ý, chúng ta làm vãn bối sao không thuận theo bà một hồi, bà vui vẻ thì sẽ sống lâu trăm tuổi, mỗi ngày khen huynh hiếu thuận, ngày ngày cười hoài.”
“Không có khả năng.”
“Không có khả năng?” Là không có khả năng thành thân, hay là không có khả năng hiếu thuận? Hắn bị nhị ca làm cho mơ hồ.
“Bà nội không có khả năng yên tĩnh một khắc, cưới lão bà lại nhét nha hoàn, nhét nha hoàn lại nạp người mới, cái gì mà di gia tam biểu muội, ngũ thẩm quý phủ cháu gái ngoại, chất nữ của đại thần nào đó, một người lại tiếp một người nhét vào trong phòng, làm không biết mệt muốn con cháu ૮ɦếƭ sớm, tinh tẫn nhân vong.” Bảo hắn lấy nhiều như vậy còn không phải là ép khô hắn sao.
Thê hiền phu ít họa, nữ họa nhà khó khăn.
Thì ra đây mới là điều nhị ca nói không có khả năng, không phải là không thể cưới, “Thật ra nhị ca sao phải phiền lòng tổ mẫu thúc giục, huynh trước cưới một người huynh vừa ý để ngăn lại, tổ mẫu thấy vậy liền vừa lòng, như vậy cả hai đều vui vẻ rồi.”
“Nếu bà nội không vừa ý thì sao?” Bà ấy vĩnh viễn thích xoi mói, vĩnh viễn thấy dù đã chọn được tốt nhưng cũng không bằng người sau.
“Này...”
Quản Nguyên Thiện cười nhíu mày, vỗ vai hắn, “Là bà nội bảo đệ đến làm thuyết khách, thuyết phục ta sớm ngày thành thân, tốt nhất là cưới một thiên kim tiểu thư do bà chọn đúng không?”
Trên mặt Quản Nguyên Thư phút chốc đỏ ửng, cười gượng. “Bà nội nói cũng không sai, bà đều là suy nghĩ cho huynh.”
“Đừng! Bảo bà đừng lo lắng, ta đã tìm được vợ rồi, đệ nói lại với bà rằng bà nên chuẩn bị đồ mới ngồi trên để cháu dâu kính trà.” Bà nội nghe vậy chắc sẽ tức đến thổ huyết.
“Tìm được?” Hắn kinh ngạc.
“Hi nhi tới đây, đây là tam đệ của ta, do Giang di nương sinh, lão tam, gọi nhị tẩu, nàng họ Cầu, là bảo bối trong lòng của ta.” Quản Nguyên Thiện kéo Cầu HI Mai đến bên mình, đắc ý giống như nông phu nhặt được vàng trong vườn, dương dương đắc ý mang ra khoe với thiên hạ.
“Cái...cái gì, nhị tẩu?”
"Quản bá mẫu, Nguyên Thiện ca ca, Nguyên Thư ca ca, đây là món điểm tâm mới do Bình nhi ở phòng bếp cố gắng làm ra, gọi là bánh ngọt, cho lòng đỏ trứng cùng với đường trắng, sữa bột, bột mỳ cùng với dầu trộn với nhau, lòng trắng trứng đánh bông lên...sau đó trộn đều hỗn hợp, nướng nửa giờ..."
Căn cứ theo tiểu thuyết xuyên không, nữ chính sau khi xuyên không đến cổ đại hoặc thời đại không có thật, trở thành thứ nữ hoặc đích trưởng nữ bị kế mẫu ức hiếp, vì thay đổi thân phận không được coi trọng, thông thường sẽ có một tay nghề, như là xuyên thành danh y nổi tiếng, không thì là trù nghệ rất tốt, làm ra những cái người khác không làm được.
Mô phỏng theo tình tiết trong sách, nhân sĩ xuyên không Hồng Tuyết Bình cũng khoe khoang một phen, nàng ta cho rằng không ai biết món gọi là bánh ngọt, cái gì gọi là bánh việt quất, cái gì là bánh cuộn, mỗi ngày đều thay đổi mang tới khoe với mẫu tử Quản gia.
Nàng ta không hề biết hành vi này trong mắt "tiền bối" có bao nhiêu là buồn cười, những mưu lợi còn con này căn bản là tự làm xấu mình, bánh ngọt không nở, đường phấn không đủ nhỏ, cắn vào giống như bánh xốp, bánh cuộn ít bơ, hương vị không trọn vẹn, căn bản là cuốn da bánh không, bánh việt quất thì dùng quả dương mai thay thế, vị chua vừa đủ nhưng nướng bị cháy.
Nhưng Hồng Tuyết Bình quá toan tính thiệt hơn cũng không biết có tiền bối ở đây, sớm nhìn thấu ý đồ của nàng ta, lại còn đắc chí giới thiệu điểm tâm tự ૮ɦếƭ, cho rằng Hàng thị và Quản Nguyên Thiện nếm qua nhất định sẽ thích, sẽ thừa nhận nàng ta.
Lúc trước lấy lý do dưỡng bệnh tới Đinh phủ, nàng ta coi trọng biểu ca Đinh Lập Hi, cũng có dung mạo tuấn mỹ, quý phủ có tiền, gả cho hắn xem như là miễn cưỡng, cá trong chậu với tay bắt đến, vận khí của nàng cũng không tồi.
Nhưng mà ngày ấy sau khi được Quản Nguyên Thư cứu, nàng ta lại cảm thấy hắn so với biểu ca càng tốt hơn, hơn nữa lại là con trai của Cao Thịnh Hầu, vì thế ý nghĩ cưỡi lừa tìm ngựa, mượn lý do cảm ơn ân cứu mạng của Quản Nguyên Thư, nàng ta bước chân vào Quản trạch.
Chẳng qua là vừa thấy Quản Nguyên Thiện, mục tiêu của nàng ta lập tức chuyển qua, cho rằng dòng chính do với con vợ kế càng tốt hơn, liền đem mục tiêu khóa trên người Quản Nguyên Thiện, nghĩ cách muốn đến gần.
Vì thế nàng ta mặc kệ mưa gió, gần như ngày nào cũng lấy lý do thăm viếng để đến, bất luận người khác chào đón hay không, tự quen thuộc lôi kéo tình cảm.
Quản Nguyên Thư bị Hồng Tuyết Bình mê hoặc không nhìn rõ chân tướng, cho rằng nàng ta vì tương lai của hai người thuận lợi nên mới đi nịnh hót mẹ cả, mượn sức Nhị ca, ngầm vui mừng, mỗi ngày tự mình dẫn nàng ta vào phủ, để cho Hàng thị muốn đóng cửa từ chối tiếp khách muốn P0'p ૮ɦếƭ hắn.
"Ăn rất ngon, tay nghề của Bình nhi thật tốt." Quản Nguyên Thư ra sức khen ngợi.
"Mời gọi ta là Quản phu nhân, ta và ngươi không quen." Thật sự là ngốc, đem những thứ ở hiện đại chuyển đến cổ đại thì sẽ nổi tiếng sao? Ngu xuẩn không có não.
"Mời gọi ta là Quản đại nhân, ta và ngươi không quen." Sách, ném mị nhãn gì chứ, cũng không sợ tròng mắt rơi ra, cái đức hạnh thông đồng với nam nhân như thế này đến thanh lâu treo bảng kiểu gì cũng đứng đầu.
Hàng thị và Quản Nguyên Thiện không quen nhìn nàng làm ra vẻ, một người sắc mặt không hòa nhã ngồi uống trà, một người quay đầu tâm tình của vị hôn thê, không ai liếc nhìn nàng ta một cái, giống như nàng ta là một cây cột dư thừa, chắn đường bừa bãi.
"Quản bá mẫu...Ách, Quản phu nhân cùng Nguyên Thiện ca ca cảm thấy không ngon sao? Mọi người ăn thêm vài miếng thì sẽ thấy vị, mềm mềm, có hương trứng nồng cùng vị mật, vào miệng là tan, trôi theo cổ họng." Vì sao phản ứng của họ không giống với tưởng tượng của nàng? Dì cùng biểu ca rõ ràng khen không dứt miệng, còn gọi là mỹ vị nhân gian.
Trong mắt Hồng Tuyết Bình lóe lên sự không vui, nàng ta tự nhận bản lĩnh làm bánh ngọt trên đời này không ai theo kịp, vì sao mấy người này không cổ vũ? Không sao cả, trong tiểu thuyết nữ chính đến cuối cùng nhất định sẽ toàn thắng, nàng sẽ không sợ bị đả kích không ngừng cố gắng, ngay từ đầu sẽ có đủ loại khảo nghiệm, chỉ cần nàng bất khuất không chịu thua, tất cả mọi người sẽ tiếp nhận nàng, hơn nữa còn sủng như mệnh.
"Hi nhi, nàng thật gầy, bảo nàng ăn nhiều một chút thì luôn không nghe lời, uống bát canh hoàng kỳ hầm này đi, có thể dưỡng nhan dưỡng tóc, sợi tóc đen bóng, đầu bếp ninh gần một giờ, nhân lúc còn nóng uống đi." Quản Nguyên Thiện còn chưa lấy được nương tử vào nhà mà đã thành thê nô nhất tộc, hành động thê nô không hề qua loa một chút nào.
"Ta vừa uống canh bách hợp hạt sen, vẫn còn no, không đói, đợi lát nữa lại uống." Bị một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm, ai mà nuốt trôi.
Gặp lại Hồng Tuyết Bình, trong lòng Cầu Hi Mai có chút cảm khái, không hiểu sao nàng lại thua một lần trên tay của một nữ nhân nông cạn như vậy, Hồng Tuyết Bình mới nhìn thì là người thông minh, giống như cái gì cũng biết, cũng có chút kỹ xảo nhỏ, nhưng mà lúc này nhìn lại thấy ngốc vô cùng, không hiểu được tàng phong, cái gì cũng phơi bày cho người khác xem, tự cho là nổi trội hơn người, lại không biết phồn hoa đi qua còn lại điêu tàn.
Nàng không cảm thấy bi phẫn, ngược lại tâm bình khí hòa, bởi vì tương lai của nàng đã khác, đệ đệ muội muội của nàng sẽ bình an lớn lên, sẽ không ૮ɦếƭ bởi ôn dịch, nàng bỏ đi tảng đá nhặt được bạch ngọc, bên người có một nam nhân đáng để phó thác chung thân, thật sự vô cùng thỏa mãn rồi.
"Vậy... mọi người có muốn ăn thịt nướng? Là một món ăn có thịt lợn, thịt gà, cùng với rau dưa nướng trên lưới sắt, mọi người chắc chắn chưa từng ăn qua, may mắn ta đã có chuẩn bị, để mọi người được mở mang tầm mắt, Ngọc Quế, Thạch Lựu, đi nướng đi." Hồng Tuyết Bình khẽ gọi.
Ngọc Quế và Thạch Lưu ăn mặc giống như hai đóa hoa lướt đi, tính tình của các nàng giống với chủ tử của mình, nhìn đến Quản Nguyên Thiện có diện mạo, gia thế đều xuất sắc cũng không khỏi động lòng, thừa dịp tiểu thư không chú ý liền liếc mắt nhìn.
Chủ tử ba người muốn khoe khoang, để người Quản gia thấy họ không giống với người địa phương bình thường, Hàng thị bên này liền lấy khăn che miệng cười.
"Tiểu tức phụ, nương nói con nghe, thịt nướng ăn nhiều sẽ không tốt, không dễ tiêu hóa, sẽ đau bụng, hơn nữa bên trên còn có một lớp dầu mỡ, ăn vào sẽ béo lên, hơn nữa đừng ăn thịt cháy, có độc, sẽ bị bệnh."
Cầu Hi Mai buồn cười châm trà cho bà bà. "Phu nhân, con không thích ăn thịt, con thích ăn thủy sản, thức ăn chay cũng rất ngon miệng."
"Không được không được, nàng ăn ít cua đi, hôm qua nàng ăn một lúc mười con cua, cua tính hàn, hại thân, không thể vì thích mà ăn nhiều, sau này chúng ta còn muốn sinh mấy đứa nhỏ...Nha! Nương, sao người lại dùng đào đánh người?"
"Cái gì mà sinh mấy đứa nhỏ, ngươi không biết nữ tử sinh con không khác dạo quỷ môn quan sao? Vận khí tốt sinh một ngày là xong, chảy một vại máu mấy tháng mới tẩm bổ được, nếu là ngoài ý muốn khó sinh, lão bà hài tử ngươi đều không có." Thật không hiểu biết gì cả, hiện giờ hoàn cảnh lạc hậu, sinh hài tử giống như đánh bạc, thắng thì được trứng gà đỏ bánh gạo ngon, còn không thì làm bốn tấm gỗ.
"Nương, người đừng làm con sợ, Hi Nhi nhà ta phúc lớn mệnh lớn, người đừng rủa nàng." Quay người lại, Quản Nguyên Thiện sắc mặt lo lắng, "Hi Nhi, chúng ta không sinh, dù sao đại ca là con cả, huynh ấy có con là được rồi, nàng thích thì tới ôm chơi."
Nghe thử xem, ý kiến đủ vô sỉ, lão bà nhà mình là báu vật, con người khác là cỏ, cần gì quan tâm là nhà ai, mượn tới chơi đùa, mệt thì trả về. Hàng thị lắc đầu, con cái ý mà, vốn là vật tiêu khiển, đừng trông cậy đến lúc già có thể nhờ cậy, hiếu hay bất hiếu đều do nó quyết.
Bát tự còn chưa xem qua, nói đến chuyện con cái có vẻ là quá vội vàng rồi. Cầu Hi Mai bất đắc dĩ khẽ cười, bên miệng vẫn treo lên nụ cười vui mừng. "Có khách ở đây, huynh đứng đắn một chút, đừng làm trò cười cho người ta, chuyện cá nhân đừng nói toạc ra như thế, dễ khiến người khác ghen tỵ."
Giọng nói của nàng không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào tai mọi người, trong miệng nói đừng nói ra thật ra là nói ra hết rồi, có vài phần khoe khoang giễu cợt, khoe ra mình được bà bà và vị hôn phu yêu thương, giễu cợt Hồng Tuyết Bình tự mình đa tình, tốn công vô ích, dối trên gạt dưới không chiếm được chút khen ngợi nào.
Sắc mặt Hồng Tuyết Bình rất khó nhìn, lúc xanh lúc trắng, nàng ta cắn môi, oán hận Cầu Hi Mai chắn đường, theo như tiểu thuyết xuyên không, nàng ta mới là người đứng đầu, ánh mắt tán thưởng của mọi người nên tập trung trên mời nàng ta mới đúng!
Nghe ra thâm ý trong lời nói của con dâu, Hàng thị mượn động tác uống trà che đi ý cười, mắt lộ ra vẻ tán thưởng, con dâu nhỏ này cũng biết cách phản kích tốt, người ta đã khi dễ tới tận cửa rồi, còn có thể thờ ơ mặc cho người ta đánh người ta mắng sao? Nếu là bà thì bà không thể chịu nổi.
Chẳng biết cái nha đầu không biết xấu hổ này tự cho rằng mình là ai, lại coi ánh mắt người khác đều đã mù, nhìn không ra nàng ta vốn nhìn trúng Nguyên Thư, sau đó lại cảm thấy lão Nhị tốt hơn, nhanh chóng đổi người, ỷ vào ưu thế mình là người hiện đại mà bắt nạt người cổ đại, làm ra toàn hành vi của tiểu nhân.
Hàng thị rất chướng mắt tác phong làm việc của Hồng Tuyết Bình, cho rằng nàng ta quá giả tạo, quá lỗ mãng, từ lúc nàng ta làm sushi bà liền biết nàng ta cũng xuyên không tới, trong lòng cao hứng một phen, nhớ đến có thể có cùng đề tài nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy hành động liều lĩnh muốn dính lấy người khác của nàng ta, Hàng thị liền chán ghét quyết định không định nhận thức nàng ta.
"Đúng đúng đúng, chúng ta phải khiêm tốn, tuyệt đối không thể để cho mọi người thấy chúng ta có bao nhiêu ***, đóng cửa lại ta lại hảo hảo sung nàng, không cần học người da mặt dày không biết xấu hổ, ca ca đệ đệ đều không phân biệt được rõ ràng." Trên gương mặt tươi cười của Quản Nguyên Thiện hiện lên tia lãnh ý, ngầm ám chỉ Hồng Tuyết Bình có ý đồ riêng, ngoài miệng thì nói vì báo ân nên đến, lại đem ân nhân cứu mạng đặt sang một bên, coi như hắn không tồn tại.
"Ca ca trong lòng sáng trong, đệ đệ trong bụng hồ đồ, cùng một cây sao lại kết thành hai quả khác nhau như vậy?" Cầu Hi Mai không khỏi than nhẹ, giáo dưỡng của con trai trưởng cùng con vợ kế khác biệt như vậy sao? Một người mắt rõ tâm sáng, nhìn thấu bản chất, một người không phân rõ trái phải, khăng khăng một mực.
"Đại khái là trúc xấu măng tốt đi, ta giống nương, măng ngọt cam mềm, hắn giống phụ thân, nhìn thấy nữ nhân liền choáng đầu." Quản nhị thiếu nói xong liền rụt chân lại, tránh để nương của hắn đánh lén, một cước giẫm lên chân, một giẫm của bà rất là đau.
"Để phụ thân ngươi nghe thấy cẩn thận bị đau đấy." Hàng thị cảnh cáo.
Ba người bọn họ ngồi gần nhau, lại nói nhỏ, bởi vậy Quản Nguyên Thư ngồi xa một chút liền không nghe thấy những gì họ vừa bàn luận, vẫn còn nhìn Hồng Tuyết Bình cười đến vô cùng vui vẻ.
Hắn cười giả ngu, "Không phải có nương ngăn cản sao? Đánh vào người con, đau lòng mẹ, phụ thân không nỡ để nương đau lòng, khẳng định tức giận đến dựng râu trừng mắt."
Hắn cũng không sợ, có một tòa thành vững chắc làm chỗ dựa ở đây, hắn có thể vô tư, nắm đấm của phụ thân cũng không rơi vào người hắn được.
"Hừ! Ngươi bớt mặt dày đi! Sau này ta mặc kệ ngươi, giao cho lão bà ngươi lo." Con khỉ này mở miệng ra là toàn lời thiếu đạo đức, cần Phật tổ như lai đến trấn áp.
"Không đau không đau, Hi Nhi, nàng đừng nghe nương nói bậy, ta thương nàng, cả đời đều sẽ đối tốt với nàng, tuyệt đối không hai lòng." Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ đầy đặn hơn một chút, thỏa mãn xoa nắm, cảm giác đời này hắn không còn thiếu gì nữa.
Hồng Tuyết Bình bị bơ một bên rất không vui, nhìn hai người một hỏi một đáp chỉ biết cười, giống như một con rối, trong lòng vừa tức vừa giận, luận bề ngoài, luận thủ đoạn, luận tâm cơ, mọi thứ nàng đều hơn người, sao lại rơi xuống thành một nhân vật làm nền chứ?
Không, nàng ta nhất định không thua, nếu nàng ta có thể xử lý mẹ cả khó chơi cùng người dì ghét nghèo yêu giàu, cùng với rất nhiều nam nhân quỳ Dưới v'y thạch lựu của nàng ta, nàng ta cũng không tin không bắt được Hàng thị cùng Quản nhị thiếu, nữ nhân vô vị kia lấy gì tranh với nàng ta.
Nghĩ đến đây nàng ta lại vô cùng tự tin, nàng ta không biết ủ R*ợ*u nhưng biết phẩm R*ợ*u, không viết ra được một chữ, nhưng lại thuộc nhiều thi từ, tùy tiện chọn một bài cũng là tuyệt tài kinh thế, nàng không thắng thì mới là không hợp đạo lý.
"Lần lần, giở giở, lạnh lạnh lùng lùng, cảm cảm thương thương nhớ nhớ, thời tiết ấm lên lại rét, càng thêm khó ở, R*ợ*u nhạt uống đôi ba chén, không chống nổi chiều về gió dữ, nhạn bay qua, đang đau lòng, lại đúng bạn quen biết cũ...." Đây là bài "Thanh thanh mạn" của Lý Thanh Chiêu, bọn họ sẽ vô cùng ngạc nhiên đi? Trong thiên hạ chỉ có nàng mới làm ra được.
Nhìn thấy hai mắt Quản Nguyên Thiện hiện lên vẻ kinh hỉ, Hồng Tuyết Bình đắc ý vô cùng, nàng ta nâng cằm lên, chờ tiếng khen ngợi vang lên.
Nhưng mà nụ cười trên miệng nàng ta lập tức cứng lại, tiếp theo lộ ra vẻ khó thể tin, bởi vì có người đọc tiếp đoạn dưới.
"Chồng chất hoa vàng khắp chỗ, buồn bực nỗi, giờ đây còn ai bẻ nữa, đen kịt nhường kia, một mình giữ bên cửa sổ, cây ngô đồng gặp mưa bay, buổi hoàng hôn thánh thót giọt nhỏ, nối tiếp vậy, ghê gớm sao, sầu kia một chữ.!" Ngâm nga thư từ đối với nàng mà nói không khó.
"Ngươi...ngươi sao có thể... Đây là thơ do ta làm, chẳng lẽ ngươi cũng..." Không, không tuyệt đối không có khả năng, một quyển sách không thể có hai nhân vật chính, nàng ta chỉ là làm tiếp, khẳng định là vậy.
Đúng nha, tiểu tức phụ sao có thể biết tác phẩm của nữ thi nhân Tống Triều? Nhìn bộ dạng của nàng cũng không giống như xuyên qua. Hàng thị áp chế không lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của tiểu nữ nhân, vẻ trầm tĩnh dù trời có sập cũng không đổi này khiến bà tán thưởng.
Cầu Hi Mai dường như không có việc gì, khẽ nói: "Ta nhìn thấy trên bàn của phụ thân, nghe nói là một thư sinh nghèo viết, phỏng đoán giọng văn là do thê tử không cùng trượng phu quay về, ta chỉ nhìn thoáng qua liền nhớ."
Thật sự là chỉ liếc mắt nhìn một cái, từ trước đến nay chỉ cần nhìn qua một lần là nàng sẽ nhớ không quên, trước khi trùng sinh Hồng Tuyết Bình lấy những thi từ đó lấy lòng Đinh Lập hi, khiến cho hắn coi nàng ta như đại tại nữ mà dỗ, mà sủng, Hồng Tuyết Bình còn viết "Nhất tiễn mai", "Ngọc Lâu Xuân", "Trường Hận Ca", "Như Mộng Lệnh", cũng là danh ngôn có một không hai.
Hoa tàn phiêu dạt nước trôi đi, hai bờ buồn lặng, một tình si, thoắt đã tận đáy lòng, một chút vừa thoáng mi, vẫn còn lại trong tâm... Những thi từ của nàng ta rất nhiều cảm xúc, lúc ấy vừa thấy nàng liền chấn kinh, không thể tin được một thứ nữ như Hồng Tuyết Bình lại tài hoa như vậy.
Khi đó nàng cảm thấy không bằng...Hồng Tuyết Bình, cho rằng để cho nàng ta làm thiếp là ủy khuất nàng ta, bởi vậy mọi điều đều nhường nhịn, mọi chuyện đều thoái nhượng, cuối cùng nhường luôn lại trượng phu.
"Cha ngươi là xuyên...Ông ấy còn sống không? Ông ấy có nói với ngươi về network, TV, điện thoại, phi cơ..." Hồng Tuyết Bình vội vàng dò xét Cầu Hi Mai, nghĩ rằng nàng biết ít nhiều, nhưng đừng ***ng chạm đến thơ, sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
"Phi gà (phi kê)?" Sao giống với điều nương nói, gà bay trên trời, nàng ta cùng với nương sẽ không phải cùng một thầy dạy chứ? Quản Nguyên Thiện nói thầm trong lòng.
"Gia phụ đã mất hơn năm, Hồng cô nương có quen biết sao? Ngươi ở Đinh phủ chưa từng nghe qua chuyện hai nhà chúng ta có quan hệ sao?" Nhìn vẻ mặt kích động không kịp thu hồi của nàng ta, Cầu Hi Mai cảm thấy được hết giận, đường đường tài nữ cũng chỉ là thường thôi.
"Có ý gì?" Nàng ta đang cười nhạo nàng, sao nàng ta dám! Móng tay Hồng Tuyết Bình đâm vào lòng bàn tay, nàng ta không thấy đau, chỉ cảm thấy phẫn nộ.
Cầu Hi Mai lắc đầu, "Nguyên Thiện ca ca, không phải huynh nói muốn theo ta đi dạo miếu sao, cầu mấy tầm phù bình an, nhân lúc trời đẹp, chúng ta đi sớm về sớm."
Vừa nghe thấy nàng dịu dàng gọi hắn là "Nguyên Thiện ca ca", Quản Nguyên Thiện vui vẻ nhướng mày, "Nương, chúng con đi ra ngoài, trên thấy có lê sẽ mua cho người một sọt, người gần đây thượng hỏa, lê hầm đường phèn trừ hỏa tốt, sẽ giúp khí sắc của người tốt lên."
"Đi đi, đừng ba hoa nữa, ta cũng mệt rồi, muốn đi nghỉ, Nguyên Thư, con chiêu đãi khách nhân "của con" cho tốt, đừng thất lễ với người ta." Hàng thị vẫy vẫy muốn đứa con thứ hai mau đi, cố ý cường điệu "của con", nhắc nhở Quản Nguyên Thư người nào mới là nhân vật chính, đối tượng được người ta đến tạ ơn là hắn, đừng để mẹ cả cùng huynh trưởng ra tiếp khách, bọn họ không rảnh rỗi ngày nào cũng tiếp được người tới cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc