Cách Tuần Phủ Lừa Thê - Chương 11

Tác giả: Ký Thu

Khi Cầu Hi Mai và Quản Nguyên Thiện vội vàng tra án tham ô, lại vội vàng cứu Phòng Phục Lâm, Hồng Tuyết Bình đã đến.
Nàng ta là thứ nữ di nương Hồng gia, không biết dỗ dành thế nào được đại Lỗ thị nhận nàng làm dòng chính nữ, thậm chí vì để cho nàng thân thể mảnh mai có chỗ để dưỡng bệnh tốt, cố ý gửi thư cho muội muội tiểu Lỗ thị, muốn tiểu Lỗ thị thu lưu nàng ta với lý do là dưỡng bệnh, Giang Nam khí hậu hợp lòng người thích hợp cho việc đó.
Quả nhiên, nàng ta vừa đến Giang Tô cảnh sắc tú lệ, nghe nói không thuốc bệnh cũng tốt lên phân nửa, nàng ta không còn thở gấp, đêm không còn đổ mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận, Giang Nam là nơi đất lành tạo ra mỹ nhân.
Mới đến không quá nửa tháng, Hồng Tuyết Bình có vô số thủ đoạn khiến Lỗ thị được dỗ dành đến mức đầu óc choáng váng, khiến cho tiểu Lỗ thị vẫn luôn ghét nghèo yêu giàu yêu thương nàng ta như chính con ruột, trang sức, y phục, nàng ta muốn gì thì có cái đó.
Nàng ta rất thông minh, không chỉ mình tiểu Lỗ thị bị lung lạc, ngay cả người Đinh phủ cũng không ngoại lệ bị nàng ta lôi kéo, hơn nữa còn đưa ra không ít chủ ý được người khen hay, khiến cho Đinh Vượng Hải vẫn luôn dậm chân tại vị trí tri huyện tiến thêm được một bước, lên làm quan tri châu ngũ phẩm.
Nhưng nàng ta không chỉ muốn được hai vị trưởng bối Đinh phủ yêu thích, nàng ta càng muốn tìm một mối lương duyên ở Giang Nam giàu có, nàng ta cũng đã đến tuổi lấy chồng, nàng ta cũng không muốn giống như nương của mình phải làm thiếp, bị người khác xem thường.
Mà nàng ta không có hứng thú với những mối hôn nhân gia tộc, muốn tìm một nam nhân bản thân vừa mắt, hơn nữa còn muốn có xuất thân tốt, gia thế tốt, tốt nhất là con cháu quan gia có tiền, lại có tài, có thể cùng nàng ta ngâm thơ làm câu đối, ôn nhu đối với nữ nhân, quan trọng nhất là bộ dạng phải tuấn tú, tuyệt đối không thể là dưa méo táo nứt, con cả thì càng tốt, sau ngày gia sản sẽ do hắn thừa kế.
Không hề nghi ngờ, trước mắt biểu ca Đinh Lập Hi là đối tượng tốt nhất, tương lai là con cả của tri châu tất nhiên sẽ nổi tiếng, lại là tâm can bảo bối của tiểu Lỗ thị, dù tương lai hắn không thể đi con đường quan lớn, nhưng tốt xấu gì cả đời cũng không lo ăn mặc, hắn có dùng cũng không hết bạc.
Trước mắt nàng ta không tìm được đối tượng nào tốt hơn Đinh Lập Hi, tạm thời chấp nhận, dù sao Giang Nam đại quan không nhiều, hơn nữa phần lớn các cậu ấm tuổi tác tương xứng với nàng đều đã đính hôn, nếu như không có người nào tốt hơn, gả cho biểu ca cũng không tồi.
“Biểu muội cẩn thận, sức khỏe của muội không tốt lắm, đừng ra gió, đi đường thì để nha hoàn đỡ, nếu để bị ngã biểu ca sẽ đau lòng.” Đinh Lập Hi trời sinh tính phong lưu thừa dịp biểu muội chân bước không vững thân thể nghiêng ngả, đưa tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng ta, ngả ngớn nhéo một cái.
Nhưng hắn không biết đó là kỹ xảo đưa hắn vào tròng của Hồng Tuyết Bình, nàng ta căn bản không hụt chân, là nhìn thấy hắn đi đến gần mới làm bộ đứng không vững, cố ý ngã vào trong lòng hắn.
Một người tình nguyện đánh, một bên tình nguyện chịu, ngược lại vừa xứng đôi, hai người mắt đi mày lại đưa tình.
“Đa tạ biểu ca quan tâm Bình nhi, Bình nhi đúng là số khổ, không có được thân thể khỏe mạnh, khiến cho biểu ca và dì lo lắng.” Giọng nói của nàng ta ôn nhu mềm mại, muốn mà còn chối khẽ ghé vào lòng Đinh Lập Hi, lại tỏ vẻ kinh hoảng đỏ mặt, lúc hắn vươn tay ra muốn ôm thì lại tránh ra, cho đồ ngon nhưng không cho ăn đủ.
“Ai nói nha đầu khỏe mạnh thì tốt, ta thích tiểu mỹ nhân nhược liễu phù phong như muội, dáng vẻ mềm mại khiến người ta yêu mến.” Tóc mềm như mây, hàng mi cong cong, cụ cười kiều mỵ, khiến người khác không thể dời mắt.
Đinh Lập Hi thật sự bị Hồng Tuyết Bình có hương vị phong tình khác lạ mê hoặc, nàng ta chỉ liếc mắt một cái cũng khiến hắn cảm thấy nhũn hết cả người, tim đập dồn dập.
Đem nàng ta so sánh với vợ trước, Cầu Hi Mai quả thật bị ghét vô cùng, vừa không biết lấy lòng người khác, lại không biết làm nũng với trượng phu, là một ly nước trắng không có gì thú vị, không có hương vị, càng không có tư vị mất hồn.
Nam nhân đều là có mới nới cũ, khi vừa lấy vợ đầu Đinh Lập Hi thấy thê tử mọi thứ đều xuất sắc, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, bề ngoài thanh tú bên trong thông minh, đọc đủ các loại sách, là một thiên kim tính tình hiền dịu, còn có một chút yêu thích, nhưng mà sau khi gặp Hồng Tuyết Bình...Cầu Hi Mai là ai vậy? Sớm đã bị hắn ném lên chín tầng mây, trong đầu hắn chỉ toàn là nụ cười kiều diễm của Hồng Tuyết Bình, ngay cả chỗ của con hát và tiếu quả phụ hắn cũng không đi, một lòng đều đặt trên người biểu muội.
“Biểu ca bắt nạt người ta, ai cần huynh thích, muội cũng không thích huynh!” Hồng Tuyết Bình vẻ mặt thẹn thùng che mặt, lông mi run rẩy, nhưng ở góc người khác không nhìn thấy, ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ khinh miệt.
“Muội không thích ta thì thích ai? Chẳng lẽ là Vượng bá quét lá?” Hắn khẽ véo mũi nàng ta, Ng'n t cố tình lướt qua đôi môi.
“Hừ! Biểu ca chỉ thích trêu người, ai nói muội không thể thích Vượng bá quét lá, muội còn thích béo tẩu ở phòng bếp, Chu đại nương làm giày cho muội, Quách ma ma hay lớn giọng...” Sóng mắt nàng ta chuyển động, đem nha đầu bên người trái một câu, phải một câu, “Ngọc Quế và Thạch Lựu ta cũng thích.” Ngọc Quế và Thạch Lựu đều là nha hoàn 16, 17 tuổi, là “người một nhà” Hồng Tuyết Bình mang theo từ Hồng phủ đến, các nàng là nha hoàn nhị đẳng của mẹ cả đại Lỗ thị, theo nàng ta ba năm trở thành nhất đẳng đại a hoàn, cũng là người ngầm hiểu nàng ta nhất, tính tình lanh lợi biết lúc nào cần phối hợp diễn trò.
“Tiểu thư, nô tỳ không dám để người thích, người tạm tha cho nô tỳ đi! Nô tỳ dập đầu xin người.” Ngọc Quế làm bộ muốn quỳ xuống.
“Đúng vậy, tiểu thư, đừng hại nô tỳ, nếu để cho Biểu thiếu gia trách tội hai tỷ muội chúng ta vậy thật sự là quá oan uổng.”
Chủ tử thế nào thì dạy ra kiểu nô tỳ như vậy, tiểu thư quen làm bộ làm tịch, đám hạ nhân cũng nói dối thành quen, gió chiều nào che chiều ấy, cùng nhau khiến Đinh Lập Hi vui vẻ, nói thẳng hai nàng là hai bảo bối.
Chẳng qua là lời khen của hắn dành cho hai nha hoàn khiến cho Hồng Tuyết Bình nổi lên lòng cảnh giác, ngàn phòng vạn phòng, càng phải phòng người bên cạnh, bởi vì các nàng rất hiểu nàng ta, một khi nổi lên dị tâm, chính là đâm hai nhát dao sắc bén vào *** nàng, nàng ta không thể không phòng bị.
Nếu nàng nhận định Đinh Lập Hi là nam nhân của nàng ta, vậy nữ nhân khác hắn đừng nghĩ chạm vào, nam nhân của nàng ta thì chỉ có thể có mình nàng ta, nào là thông phòng, di nương đều cút hết sang một bên, đến một người nàng ta giết một người, tới hai nàng giết cả đôi, loại bỏ tất cả nữ tử bên cạnh hắn.
Chờ nàng ta thuận lợi gả vào Đinh phủ làm con dâu trưởng, người bị loại đầu tiên chính là Ngọc Quế và Thạch Lựu, đem gả các nàng cho quản sự hoặc kế toán trong phủ, thay đổi các nàng thành nương tử quản sự, sau đó lại mua vài nha đầu 11, 12 tuổi vào phủ hầu hạ.
Dùng vài năm công phu tuyệt đối dạy dỗ ra ngu trung, không dám vọng tưởng trèo lên giường của chủ tử, quyến rũ nam nhân của nàng ta.
“Nhìn thử đi, hai nha hoàn của muội thật là trung thành, một lòng che chở cho muội, ta muốn đùa một chút cũng không được, vậy thì biểu muội có thể yêu thương biểu ca đi, có chút chút là được rồi!” Đinh Lập Hi trêu chọc biểu muội thành nghiện.
“Thật sự một chút là tốt rồi?” Nàng ta giả bộ ngây thơ mở to mắt.
“Nếu có thể nhiều hơn thì càng tốt.” Vừa nói xong, hắn tự thấy buồn cười ngửa đầu ra sau cười lớn, tăng thêm vẻ tuấn tú.
Nhìn dung mạo tuấn mỹ của biểu ca, Hồng Tuyết Bình thật có chút động lòng, nàng ta từ trước đến nay đều thích mỹ nam tử, nam nhân bộ dạng xinh xắn thì mới cảnh đẹp ý vui.
“Cái gì nhiều thêm một chút, biểu ca biểu muội các ngươi đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy, ta đi từ xa đã nghe thấy tiếng cười của hai đứa.” Tiểu Lỗ thị toàn thân là y phục lộng lẫy, thiếu chút nữa là mù mắt Hồng Tuyết Bình, nàng ta vô cùng hâm mộ nhìn vòng tay bạch ngọc của bà ta, nghĩ thầm, rồi một ngày tất cả đều là của nàng ta.
“Dì, biểu ca cười Bình nhi không có khí chất như dì, nói ta chưa từng trải, nhìn hạt châu nhỏ bé cũng cho rằng là Đông hải trân châu, *** đến mức tròng mắt sắp rơi ra rồi.” Hồng Tuyết Bình thân thiện khoác tay tiểu Lỗ thị, làm nũng với bà ta.
Ta có nói vậy sao? Đinh Lập Hi chịu tiếng xấu thay cho người khác nháy mắt, đùa cợt biểu muội tư tưởng xấu, nhưng mà đang vui vẻ hắn cũng không vạch trần nàng, ngược lại để cho nàng ta ba hoa chích chòe bịa chuyện, hai người huynh hữu tình, muội hữu ý, liếc mắt đưa tình.
Nếu hắn biết đấy là thủ đoạn của Hồng Tuyết Bình lợi dụng hắn để đạt được thứ mình muốn từ tay tiểu Lỗ thị thì không biết hắn còn cảm thấy nàng ta xinh đẹp khả ái, hồn nhiên thiện lương nữa hay không?
"Đi đi đi, sao vẫn còn thiếu mấy thứ nhỏ nhặt này sao? Hi nhi, con đưa biểu muội con đến Trâu Bảo Trai chọn mấy thứ đừng để người khác dèm pha, biểu tiểu thư Đinh phủ chúng ta ta sao có thể ngay cả cái trâm chân châu cũng không có chứ." Ha ha, bà cả người đều là cẩm y hoa phục, khí chất làm sao có thể thua các phu nhân xuất thân quan gia chứ.
Tiểu Lỗ thị thích so bì cùng người khác, biết được vài chữ đã tự nhận mình không phải là vợ thương gia, mà là phu nhân nhà quan cả người đầy quý khí, hành xử nhất định phải là khí thế của phu nhân nhà quan, thích nhất là nghe người khác nịnh hót.
Hồng Tuyết Bình nắm được nhược điểm này liền hết sức nâng bà ta thật cao, dù sao nói cũng không mất tiền, tiểu Lỗ thị thích nghe thì nàng sẽ nói hùa vào, nói một hồi tiểu Lỗ thị liền vui vẻ đến mức choáng váng, cảm giác đi đường giống như đang bay.
"Vậy ai sẽ trả tiền?" Tiền tiêu vặt của hắn cũng không còn nhiều lắm, đưa tay muốn xin mẫu thân bạc.
Đinh Lập Hi cũng không thấy hành vi của một nam tử hai mươi tuổi đã thành thân một lần lại vẫn lấy tiền của mẹ ruột là xấu hổ, dù sao thì sớm muộn cũng là của hắn.
Tiểu Lỗ thị vừa nghe, có phần tức giận vì hắn không có tiền đồ. "Lấy từ chỗ của ta, không cần quan tâm, thích cái nào thì lấy cái đó, Bình nhi nhà chúng ta chính là phúc tinh, có phúc lớn, nó vừa đến, lão gia nhà chúng ta liền được thăng quan rồi."
Từ tri huyện chuyển lên làm tri châu, nhảy một bậc, trượng phu thăng quan thì đường tài lộ cũng lên thao, làm thê tử sao có thể không vui chứ, dù sao không ai ghét làm quan lớn.
"Thật rộng lượng, nương chính là bồ tát sống, nhi tử con là thần tài qua cửa, đưa bạc đến tay tiểu biểu muội." Không nghĩ tới nương hắn vẫn luôn keo kiệt lại có thể không chớp mắt mà lấy ra kim nguyên bảo như vậy.
Bà phi một tiếng, "Đi mau đi, đừng ở đây chướng mắt ta, một lúc nữa ta đổi ý, con một đồng cũng không lấy đước đâu."
Trong lòng tiểu Lỗ thị được Hồng Tuyết Bình dỗ ngon dỗ ngọt, càng nhìn càng thấy thuận mắt, cả người đều hướng về phía nàng ta.
Mua vài đồ trang sức thì có là gì? Cũng không phải không mua nổi, thể diện của cháu gái cũng là thể diện của bà, sau này đi ra ngoài, ai dám cười sau lưng rằng bà không phóng khoáng, không đủ khéo, một đứa cháu gái này cũng đủ thắng mười phu nhân nhà quan khác.
"Vậy chúng con đi đây, nương đừng đau lòng nha."
Đinh Lập Hi cầm bạc cùng Hồng Tuyết Bình ra ngoài, bọn họ đi xe ngựa của nhà, không cố kỵ nam nữ bất đồng, bởi vì bọn họ rất vui lòng, biểu ca buổi muội vừa lúc nhìn trộm, ngươi liếc nhìn ta, ta nhìn ngươi một cái nhìn đi nhìn lại, mặt mày đều là ý cười.
Xe ngựa đi khoảng một phút rồi rẽ trái, đi đến tây thành nơi nhộn nhịp nhất, con đường này được gọi là phố hoàng kim, cửa hàng san sát nhau, tất cả đều là các loại hàng hóa tinh xảo, từ tơ lụa Tứ Xuyên đến mỹ phẩm, ngọc thạch mã não đến dược liệu quý hiếm, "Thải nghê phường" là cửa hàng y phục vô cùng nổi tiếng, "Nguyệt quế cư" là hàng R*ợ*u thơm nhất,...Ngươi muốn mua gì thì có cái đó.
Xe ngựa dừng trước một cửa hàng màu vàng rực rỡ, bảng hiệu của cửa là thiếp vàng, gỗ tử đàn quý hiếm, phía trên viết "Trân Bảo Trai."
Hai người đi vào, hai mắt Hồng Tuyết Bình lập tức sáng lên, hứng phân chọn đi chọn lại.
"Biểu ca, cái vòng ngọc phù dung khảm tơ vàng này có được hay không, có phải cổ tay muội quá trắng không hợp với ngọc sáng không?" Nói xong, nàng ta thuận tay đeo vòng vào, lắc lắc cổ tay khoe.
"Đẹp, ngọc đẹp càng tôn thêm làn da trắng, băng cơ dương ngọc thạch." Hắn sờ soạng cổ tay nàng ta, ngón trỏ khẽ móc kéo ngón út của nàng ta.
Nàng ta hơn dỗi nhăn mày, "Biểu ca lại chế giễu người ta, cũng không phải là không biết cơ thể ta yếu đuối, là do dưỡng bệnh, cả người đều gầy yếu, đâu ra băng cơ tuyết phù."
Thật ra Hồng Tuyết Bình vô cùng đắc ý *** cả người đều vô cùng mịn màng, trắng mềm gần như có thể nhéo ra nước, đây chính là công sức nàng ta bỏ nhiều năm ra tìm, dùng sữa dê để tắm, hơn nữa còn có mùi hương.
"Gầy là tốt, vừa thấy đã thương, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương tiếc không thôi, muốn ôm vào trong lòng để an ủi."
Hồng Tuyết Bình mị nhãn nhìn qua, che miệng cười khanh khách, "Vậy biểu ca có nguyện ý yêu thương biểu muội không, cho biểu muội một cây trâm vàng khảm thạch hồng bảo?"
"Trâm vàng khảm ngọc bảo thạch..." Có vẻ rất quý.
"Sao thế, biểu ca không nỡ?" Ngón ngút của nàng ta khẽ lướt qua tay hắn, ánh mắt lưu chuyển, thiên ngôn vạn ngữ.
"Mua! Biểu muội thích, biểu ca sẽ thỏa mãn tâm ý của muội." Sắc đẹp trước mắt, Đinh Lập Hi lập tức nghĩ đến cảnh cơ thể mềm mại của tiểu biểu muội ***, cả người đều ngây ngốc.
"A! Cây trâm hoa cúc này cũng rất đẹp, tiểu thư nhà ta thích nhất là cây hoa cúc cao thượng." Thạch lựu vừa thấy tiểu thư nháy mắt, vội vàng đem cây trâm hoa cúc đeo lên cho tiểu thư, nhìn xung quanh một chút rồi lớn tiếng ca ngợi.
"Có trâm cài thì phải ghép với khuyên tai, đôi khuyên bướm vàng này rất hợp..." Ngọc quế tay chân nhanh nhẹn tháo đôi cũ của chủ tư xuống, thay đôi mới.
Chủ tớ ba người quả thật không chút khách khí, chọn toàn trang sức nạm vàng mang ngọc quý giá, cầm lấy trâm phượng bảo ngọc, tay trái là vòng mã não, tay phải là một chuỗi ngọc hồng bảo thượng hạng, trâm dương chi bạch ngọc cài lên rồi thì không tháo xuống nữa.
Thật sự là phối hợp khăng khít, để người ta nhìn thế là đủ rồi, không tới một nén nhang, Hồng Tuyết Bình đã chọn được ba cây trâm vàng, còn có khuyên tai, vòng cổ, tiêu gần hết số tiền Đinh Lập Hi mang đến, khiến cho chưởng quầy của Trân Bảo Trai cười không ngậm được miệng.
Chẳng qua là thân thể này của Hồng Tuyết Bình thật sự không dùng được, từ khi sinh ra đã thiếu máu có không ít bệnh, nàng ta vừa mới đứng một lúc đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nàng ta để cho biểu ca đi tính tiền, cũng người làm để trang sức vào hộp, còn mình thì để nha hoàn đỡ đi ra ngoài Trân Bảo Trai hít thở không khí.
Không biết có phải là đạt được nhiều nữ trang quý giá mà vui vẻ đến mức choáng váng hay không, hay là do thân thể thật sự suy yếu, nàng ta vừa mới đi ra ngoài tiệm để hít thở, đột nhiên không hiểu sao hai mắt hoa hết cả lên, vừa lúc nha hoàn của nàng ta cho rằng nàng ta đứng vững được mà buông tay, cơ thể nàng ta lung lay ngã xuống, một chiếc xe ngựa vừa lúc chạy đến...
"Cô nương, cẩn thận..."
Tiếng nam tử khẽ hô vang từ xa đến gần, một bóng dáng xanh ngọc vút tới, thân hình tinh tráng đứng lại bên cạnh, đưa tay vừa lúc cứu lấy.
Hồng Tuyết Bình cho rằng sẽ bị xe ngựa va phải rơi vào trong *** một nam tử, mặt nàng ta trắng bệch, sợ hãi toát cả mồ hôi, giây phút suýt ૮ɦếƭ khiến nàng ta sợ hãi, cả lưng ướt đẫm mồ hôi, mùi hương trên quần áo cùng mồ hôi thấm ra, một mùi hương mê hương lập tức phiêu tán bốn phía.
Nàng ta sợ ૮ɦếƭ, càng sợ không ૮ɦếƭ mà thành tàn phế, ưu thế lớn nhất hiện giờ của nàng ta là xinh đẹp, cùng với thân hình nảy nở, nàng ta có thể không có gia thế hay trí tài trí thông minh, nhưng cũng có thể ngạo nghễ so bì với không ít nữ nhân.
"Cô nương, cô không sao chứ? Không có việc gì rồi, cô có thể mở mắt, không cần sợ hãi, tôi đã cứu cô, cô không bị thương."
Giọng nói dễ nghe của nam tử khiến cho Hồng Tuyết Bình đang sợ hãi chậm rãi mở mắt, lúc này mới phát hiện mình còn không biết xấu hổ mà bám lấy người ta, đôi tay bạch ngọc gắt gao nắm chặt vạt áo thêu xích mãng không buông, hai má lập tức đỏ bừng.
Từ từ, xích mãng?
Con cháu hoàng gia lấy hình rồng để thể hiện sự tôn quý, còn đa số các nhà công hầu lại dùng hoa văn hình rắn, chẳng lẽ hắn là con cháu thế gia huân quý?
Hồng Tuyết Bình suy tính trong lòng, cho dù là vừa mới gặp nhau, nàng ta vẫn muốn trèo lên cành cao, gả vào nhà phú quý, để cho bản thân được sống tốt hơn, nàng ta không buông tha bất cứ cơ hội nào để có thể bám vào cành cao.
"Đa tạ ơn cứu mạng của công tử, tiểu nữ không có gì báo đáp." Đành phải lấy thân báo đáp, nàng ta ở trong lòng nói thêm một lời kịch cũ kỹ.
Vừa ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh diễm của nam tử rơi vào trong mắt Hồng Tuyết Bình, nàng ta càng thêm đắc ý phô trương vẻ nữ tính, vẻ mặt giả vờ thẹn thùng e lệ.
"Cô...Ách, không có việc gì là tốt rồi, không cần đa lễ..." Nam tử vô thố đỏ tai, cử chỉ bối rối giống như tiểu tử lần đầu biết yêu.
"Không biết công tử tên là gì, nhà ở đâu, đại ân không thể cảm tạ hết, ngày sau sẽ mang đại lễ tới cửa đáp tạ." Nàng ta xấu hổ khẽ cúi đầu, lộ ra một khoảng gáy trắng nõn, vài giọt mồ hôi lấm tấm, càng làm nổi bật lên chiếc cổ thon dài.
Nhìn cảnh trước mắt, yết hầu của hắn chuyển động lên xuống, nuốt nước miếng, "Cô nương hữu lễ, tại hạ họ Quản tên Nguyên Thư, nhà ở kinh thành, là con của Cao Thịnh Hầu, có việc tìm huynh trưởng nên đến đây, cô nương có chuyện cần tại hạ giúp đỡ có thể đến nha môn tuần phủ hỏi."
"Cao Thịnh Hầu..." Thật sự không ngờ, gặp họa được phúc, câu được cá lớn.
Hồng Tuyết Bình lập tức bị tên tuổi "Cao Thịnh Hầu" mê hoặc, bất chấp là con vợ cả, thứ xuất, nàng ta chỉ biết là gặp được đại vận, có mục tiêu tốt hơn, nào còn cần con của quan địa phương nhỏ nhoi, không chút do dự biểu ca Đinh Lập Hi bị nàng ta ném ra sau đầu.
"Sao vậy, biểu muội, đã có chuyện gì xảy ra?" Đinh Lập Hi trả tiền xong đi ra ngoài, nhìn thấy biểu muội vẻ mặt khó xử nói chuyện với một nam tử xa lạ, lập tức cảm thấy không vui, ghen ghét, một tay kéo biểu muội đến cạnh mình.
Đáy mắt Hồng Tuyết Bình hiện lên sự chán ghét, nàng ta giả vờ chấn kinh hốc mắt đỏ lên, "Biểu ca,...Thật đáng sợ, muội suýt chút nữa bị xe ngựa ***ng phải, may mắn có Quản công tử cứu giúp, đúng lúc cứu muội từ dưới vó ngựa."
"Cái gì, muội suýt bị ***ng sao?" Hắn vô cùng sợ hãi.
"Cũng may là hữu kinh vô hiểm, nếu không thì huynh không còn được gặp muội rồi." Nàng ta giống như vô ý nhìn về phía Quản Nguyên Thư đang há hốc mồm, cười nhẹ.
"Là vậy sao? Vậy đa tạ Quản công tử, chúng ta còn có việc, cáo từ." Đinh Lập Hi nhìn ánh mắt của nam tử kia, lăn lộn ở giữa đám nữ nhân lâu như vậy hắn sao không biết đây là ý gì, lại càng không vui, rất vô lễ mà dẫn người rời đi, không cho phép hai người nói chuyện thêm, đẩy biểu muội lên xe nhà mình.
Hồng Tuyết Bình xảy ra chuyện gì, Cầu Hi Mai ở biệt trang tất nhiên không biết, mà hiện giờ đang "hưởng thụ" Quản Nguyên Thiện đích thân chăm sóc.
"Nàng cho rằng bản thân mình là bằng sắt sao? Nhìn người ta gặp nạn một lòng cứu trợ, sao không tự xem khả năng bản thân có chịu được không, cứu người là chuyện tốt, nhưng không phải là lấy bản thân ra bồi thường, nhìn lúc nàng mạo hiểm, dọa ta cả người đều đổ mồ hôi lạnh...." Quản Nguyên Thiện nhăn mày khẽ trách mắng.
Làm theo phương pháp của Cầu Hi Mai, Quản Nguyên Thiện lấy thân phận tuần phủ đại nhân ra lệnh, để những người trong thôn bị sốt cao, đi ngoài, trên người có chấm đỏ tập trung lại một chỗ, người của quan phủ tới đưa thuốc, thống nhất trị liệu.
Người không bị nhiễm bệnh cũng không thể coi thường, trong nhà ngoài nhà, đầu thôn cuối thôn đều vẩy nước dấm chua nấu với vôi, khơi thông mương máng, ở nhà không thể có nước ***c, gà ૮ɦếƭ heo bệnh đều thiêu hủy, nếu không mai táng tại chỗ, không thể để súc vật bị bệnh ra ngoài.
Sau khi chỉnh đốn một phen, ôn dịch đã có thể khống chế được, chỉ sơ sơ vài thôn xóm đã hơn trăm người ૮ɦếƭ, đại bộ phận đều là thuốc tới kịp cứu được một mạng, cũng vãn hồi được tình hình bệnh dịch lan tràn, tránh cảnh vạn người ૮ɦếƭ.
Tại nơi trận dịch thình lình nổi lên, Cầu Hi Mai có duyên gặp phải Lễ quốc công Phòng Phục Lâm, ông trong cái rủi gặp cái may nhặt về được một mạng, đúng lúc được điều trị, lại có đầy đủ dược liệu, sức khỏe lăn qua lăn lại mộ hồi cũng dần hồi phục sức khỏe.
Nhưng mà khi Phòng Phục Lâm có chuyển biến tốt, ngược lại Cầu Hi Mai luôn chiếu cố người bệnh lại bị nhiễm ôn dịch ngã bệnh, bởi vì nàng là người đầu tiên tiếp cận xe ngựa, cũng tự mình đỡ Phòng Phục Lâm không thể hành động vào phòng được phong tỏa toàn bộ.
Nhưng mà nàng không ngờ tới nàng trùng sinh lại thay đổi toàn bộ nhận thức, đệ muội vốn ૮ɦếƭ vì ôn dịch giờ vẫn khỏe mạnh hoạt bát, chuyện từng nhà treo cờ trắng vẫn chưa xảy ra, trước khi trùng sinh nàng chưa từng gặp Quản Nguyên Thiện và Hàng thị, cùng với các phụ tá khác, thậm chí không còn là con dâu trưởng Đinh phủ luôn bị lạnh nhạt.
Thế giới của nàng đã thay đổi một cách điên đảo, thoát khỏi cảnh bị nắm giữ, khiến cho nàng có khi không khỏi hoài nghi mình có phải là đang nằm mơ hay không.
"Ta có thể không uống thuốc không, đắng lắm." Cầu Hi Mai đau khổ lè lưỡi, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một nắm.
"Không được." Khó có được lúc nàng lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi, Quản Nguyên Thiện nghiêm mặt lại, nghiêm khắc bắt nàng uống xong thuốc, một giọt cũng không cho để lại.
"Nhưng mà thật sự rất đắng, đầu lưỡi của ta đều run lên rồi, không nếm ra vị gì nữa." Nàng bị bệnh có vẻ đặc biệt mảnh mai, hai má gầy đi một chút, đôi mắt hạnh có vẻ lớn hơn, sáng ngời, trong trẻo giống như hồ nước sâu.
"Rất đắng? Để ta thử xem *** nhỏ bé có tê hay không..." Quản Nguyên Thiện làm bộ muốn cạy mở miệng của nàng, tự mình lấy miệng nếm thử vị đắng trong miệng nàng.
Nhìn thấy gương mặt gần ngay trước mắt, hai má nàng đỏ bừng tránh đi, tim nàng đập liên hồi, "Không tê, không còn run nữa, chỉ là đắng mà thôi."
Đáy mắt hắn phiếm cười, giọng nói mang theo sự sủng nịnh. "Đâu có thuốc nào là không đắng, thuốc đắng dã tật, uống thuốc rồi mới có thể nhanh khỏi bệnh, có đắng hay không không quan trọng."
"Ta cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi, nên không cần..." Cầu Hi Mai cò kè mặc cả không muốn uống thuốc, mấy ngày này nàng trước sau uống không biết bao nhiêu là thuốc, nhưng đối diện với đôi mắt đen trước mặt, đầu nàng càng ngày càng cúi thấp, giọng nói nhỏ dần, giống như tiểu hài tử làm sai chuyện.
"Nhìn nàng xem, còn không biết sai mà nói mình khỏe, bộ dáng ốm đau bệnh tật nói ai phục? Cho dù là Hi Lan, Hi Trúc cũng không dám kêu đắng ngoan ngoãn uống xong, vô cùng nghe lời, thân là trưởng tỷ còn không bằng đệ muội." Hắn chê nàng không phải tấm gương tốt.
"Hai đứa có khỏe không? Có khóc nháo tìm tỷ tỷ không? Từ khi hai đứa nó sinh ra chưa rời xa muội quá một ngày." Nàng chỉ cảm thấy có lỗi với hai đứa nhỏ, không thể chăm sóc tốt cho bọn họ, giờ bị bệnh lại càng không thể làm gì, luống cuống không biết nên làm gì.
Tính cả mấy ngày coi chừng lễ quốc công, đã mười này nàng không gặp đệ muội.
"Hiện giờ mới nhớ tới hai đứa nhỏ kia, có chút không quan tâm rồi, yên tâm, bọn họ so với nàng thì tốt hơn nhiều, mỗi người được mẹ ta đưa đi chơi, nếu nàng muốn gặp hai đứa nhỏ thì phải uống thuốc cho tốt, dưỡng bệnh tốt sẽ không lây bệnh đến bọn hắn." Hắn lấy đệ muội nàng quan tâm ra làm mồi nhử, dỗ nàng uống thuốc.
Quản Nguyên Thiện cẩn thận săn sóc khiến cho Cầu Hi Mai vô cùng đau lòng, cảm động sự quan tâm cẩn thận của hắn, trong thâm tâm nàng không dám thừa nhận rằng bản thân quyến luyến, nàng lưu luyến những lúc ở chung đơn thuần như thế này.
Không có gia thế, không có môn đăng hộ đối, chỉ có hai người đối diện vô cùng đơn giản, không nói đến những tình cảnh xung quanh.
"Huynh không cần dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dỗ ta uống thuốc, ta chắc chắn sẽ uống, chờ một lúc, chờ thuốc không còn nóng thì ta sẽ uống." Nàng không phát hiện giọng nói của nàng như đang làm nũng với hắn, giọng nói mềm mại như làn nước.
Hắn cười nhẹ, "Thuốc để lạnh càng đắng."
"...Huynh thật độc ác." Nàng bất mãn chu miệng, nhìn chén thuốc bốc khói mùi thuốc nồng đậm, cảm giác giống như ngậm hoàng liên trong cổ.
Ài, vì sao thuốc nhất định phải đắng như vậy, sách thuốc chỉ dạy người phối thuốc như thế nào, sao không viết làm thế nào để biến thuốc đắng thành ngọt.
"Muốn ta đút cho sao? Hi Nhi." Quản Nguyên Thiện ngồi trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ chu sa.
Cái nhìn chăm chú này không hiểu sao khiến cho tim nàng đập liên hồi, hoảng hốt có chút không được tự nhiên. "Quản nhị ca, huynh ngồi gần quá rồi..." Người nàng nóng quá, sắp bốc cháy rồi. "Nàng nói cái gì?" Hắn giả vờ không nghe thấy nàng nói gì, rồi tiến gần thêm một chút, kề vai sát vai nàng, còn ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ tóc nàng.
Cầu Hi Mi sắp xấu hổ đến ૮ɦếƭ, hai gò má đỏ bừng như thoa phấn, nàng cắn răng đoạt chén thuốc trên tay hắn uống một hơi. "Ta uống xong rồi."
Đắng quá, đắng quá, đắng muốn ૮ɦếƭ, cả miệng đều là vị đắng...Oa? Đây là cái gì, chua chua ngọt ngọt?
"Thưởng cho nàng, đỡ cho nàng lại nhăn nhó trừng ta, ta nhìn đau lòng." Quản Nguyên Thiện không che dấu nở nụ cười ôn nhu, trong mắt đều tràn đầy sự thâm tình.
"Quản nhị ca, ta..." Nàng không thể nói ra lời cự tuyệt, bởi vì hắn đã sớm bước vào lòng nàng, căn bản không muốn cãi lại lòng mình.
Ng'n t dài khẽ vuốt môi nàng, lúc nặng lúc nhẹ. "Tâm ý của ta nàng cũng biết, lòng ta chỉ hướng về một mình nàng, Hi nhi, ta muốn nắm tay nàng cả đời."
Nàng vừa nghe xong, hốc mắt lập tức phiếm hồng, liều mình lắc đầu. "Ta không xứng với huynh, không đáng để huynh động lòng, ta...không trèo cao được..."
"Xuỵt! Nghe ta nói, ta thật sự muốn ở bên cạnh nàng, tuyệt đối không có ý coi thường, ta đã hai ba tuổi, đã đến tuổi lấy vợ sinh con, mà ta chỉ để ý nàng, muốn cưới nàng làm vợ." Biển người mênh ௱ô**, nàng là phong cảnh đẹp nhất, hắn không muốn bỏ qua nàng, để rồi tiếc nuối cả đời.
"Nhưng mà ta đã từng hòa ly."
Quản Nguyên Thiện cười yếu ớt khẽ vỗ mặt nàng."Thì có sao, người ta thích là nữ tử tên Cầu Hi Mai, không phải là điều gì khác."
"Huynh...huynh là con của Cao Thịnh Hầu, chúng ta không đăng môn hộ đối, trưởng bối trong nhà sẽ không chấp nhận ta làm con dâu, huynh sẽ vô cùng khó xử..." Hắn đối tốt với nàng đủ để cho nàng hoài niệm cả đời, nàng không thể vì bản thân xuất thân thấp kém mà liên lụy đến hắn.
Nghe vậy, hắn cất tiếng cười to, "Ngoại từ bà nội của ta, nàng không cần lo lắng có người nào phản đối, cái gì mà ý kiến môn hộ đều là sáo rỗng, quan trọng là thật lòng, nhà ta không có nhiều quy củ loạn thất bát tao như vậy, nhiều lắm là chịu lão thái thái lải nhải mà thôi."
"Có ý gì?" Nàng giật mình.
"Cha ta luôn nghe lời mẹ ta, bà nội cũng không có cách nào bảo được cha ta, nàng thấy mẹ ta là người coi trọng gia thế sao? Bà luôn cười nhạt với nhà đối diện, khinh bỉ ánh mắt thế tục, bà thường nói người với người chỉ cần ở chung vui vẻ là được, vật ngoài thân đều là giả, sinh không mang theo tới, ૮ɦếƭ không mang theo đi, sinh tử vui buồn chỉ là đi ngang qua trong chớp mắt." Nương là người rộng rãi, nhìn thấy sống ૮ɦếƭ.
Sinh không mang theo tới, ૮ɦếƭ không mang theo đi...Giống như nàng trước khi trùng sinh, hai tay trống trơn mà ૮ɦếƭ, cái gì cũng không thể lưu lại, ngoại trừ một bụng đầy bi thương và không cam lòng. "Một đời một kiếp một đôi người... Thật sự có thể làm được sao?"
Cầu Hi Mai thất thần thì thào tự nói, sâu trong trí nhớ của nàng không quên được câu nói đó, đó là lý do Hồng Tuyết Bình bức bách nàng rời khỏi Đinh phủ, Hồng Tuyết Bình nói nàng tuyệt đối không chung trượng phu với người khác, ngay lúc nghe vậy trong lòng nàng liền rung động, dù sao quan niệm từ trước tới giờ thê thiếp chung chồng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng mà câu nói đó ảnh hưởng đến nàng rất sâu, khắc trong đầu không có cách nào quên được, cho dù sau khi sống lại cũng nhớ mãi không quên, một lòng nhớ đến nếu có thể một đời một kiếp một đôi mình, dù có chịu ủy khuất lớn hơn, chịu nhiều khổ cực hơn cũng đáng, con người lúc sống chỉ mong được tấm chân tình.
Cầu Hi Mai cho rằng giọng nàng rất nhỏ, nhưng Quản Nguyên Thiện tập võ nhiều năm thính lực rất tốt, hắn vừa nghe thấy trong miệng nàng lầm bầm "một đời một kiếp một đôi mình", lập tức hiểu rõ khúc mắc nàng thủy chung kháng cự hắn là gì.
Lúc trước nương cũng đã từng nói qua, thuận theo hành động cử chỉ của Hi nhi một chút thì sẽ biết được điều nàng lo sợ, vì đó nội tâm mới chậm chạp không chịu tiếp thu hắn, muốn hắn tìm cơ hội đúng lúc khuyên bảo, hóa giải khúc mắc trong lòng nàng.
"Hi Nhi, một đời một kiếp một đôi mình ta làm được, không có người khác, chỉ có hai người ta và nàng." Bàn tay to dày dặn bao trùm lên bàn tay nhỏ hơi lạnh.
"Cái gì?" Nàng mở ta mắt nhìn.
"Hậu viện của đại ca ta chỉ có mình đại tẩu, mẹ ta đời này hận nhất chính là tam thê tứ thiếp, nhưng mà cha ta trước kia vô cùng hoang đường, nạp không ít thông phòng, tiểu thiếp, khiến cho mẹ ta bện*** một hồi, sau đó bà không có cách nào khác mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho ông ấy, nhưng mà bà đã nói, con trai do bà sinh tuyệt đối không được được nay tần mai sở, chân trong chân ngoài, ngay cả người bà nội ta nhét vào cũng bị bà ngăn lại, chỉ nói là trừ phi đại tẩu ta gật đầu, nếu không chuyện nạp thiếp, đón người mới vào tuyệt đối không cho phép nói đến."Nói về chuyện này, thái độ của mẹ hắn rất cứng rắn, còn la hét cái gì mà tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ đều đi ૮ɦếƭ hết đi, còn nói nếu như chọc bà nữa, bà sẽ tìm tiểu vương so cao thấp cùng với phụ thân, nam nhân có thể trái ôm phải ấp, nữ nhân cũng có thể tam phu bốn hầu, nuôi trai lơ.
Còn về phần cái gì là tiểu vương mà không phải tiểu Trương, tiểu Lý, đến bây giờ hắn cũng không biết có phải là do nương hắn ngẫu nhiên nói ra hay không, nhưng hắn đại khái hiểu tiểu vương đích thị là chỉ gian phu, ý của nương là nếu như chọc bà tức đến mức không còn lý trí nữa thì bà sẽ đi tìm người khác.
"Đều nghe mọi người nói Cao Thịnh Hầu sủng thê, sủng đến không hơn được nữa." Hàng thị nhìn không giống như chủ nhân bị khinh bỉ, nữ tử có khí sắc tốt đều là do gia đình hòa thuận vui vẻ.
Vừa nói đến phụ thân hắn sợ vợ, Quản Nguyên Thiện nhịn không được mà cười. "Ta nói đó là trước kia, mẹ ta hết bệnh rồi tính tình liền đại biến, nói chung là sau khi bị áp bức liền phản kích, bà thay đổi ra tay như sét đánh, bọn họ đóng cửa làm gì ở trong phòng thì ta không biết, chẳng qua là cha ta bởi vậy thay đổi rất nhiều, tình cảm đối với mẹ ta mỗi năm lại càng thêm sâu đậm, gần như là rời khỏi bà liền không sống nổi."
Trước đó không lâu bọn họ còn nhận được bảy phong thư liên tục, một là nhớ lão bà, hỏi bà bao giờ hồi kinh, hai là uy hiếp bà nếu không quay về, Cao Thịnh Hầu có tiếng sợ vợ sẽ xuôi nam bắt vợ, trói gô phu nhân dám trốn nhà về kinh thành. Nương sau khi xem thư liền cười to, chỉ nói không biết là người nào trói người nào, ông ấy dám đến, bà sẽ một cước đá ông ấy về.
"Tính tình phu nhân rất tốt, luôn bảo vệ tiểu bối." Từ sự yêu thương của bà đối với Hi Lan, Hi Trúc, ngược lại thật sự tính tình sảng khoái khác với các nhà khác.
"Cho nên nói, có nương ta chống đỡ nàng không có gì phải sợ, nàng hữu tình, ta có ý, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, không có đạo lý chỉ vì không môn đăng hộ đối mà phải tương tư." Hắn cúi đầu, cười cười hôn nhẹ lên môi nàng một cái.
"A! Quản nhị ca, huynh..." Vỗ về cánh môi, nàng hoảng sợ ngượng ngùng không thôi.
"Gọi ta là Nguyên Thiện." hắn hếch mày lên, giống như hồ ly giảo hoạt.
"Nguyên Thiện..." Cầu Hi Mai xấu hổ đỏ mặt.
"Đúng rồi! Từ cái miệng áo đào nhỏ gọi lên "Nguyên Thiện" thật là êm tai, nghe như hoàng anh xuất cốc, khiến cho xương cốt ta đều nhũn ra rồi." Quản Nguyên Thiện được đà lấn tới còn muốn hôn lên mặt nàng.
"Huynh thật sự không để ý ta là hạ đường phu tái giá?" Ngày sau lời đồn nhảm nhất định sẽ không ít, hắn thật sự hoàn toàn không để trong lòng sao?
"Vô cùng để ý." Vẻ mặt hắn buồn bực.
"Vô cùng để ý?" Sắc mặt nàng trắng bệch.
"Vô cùng để ý ta không hôn nàng nữa thì sẽ ૮ɦếƭ đói, nàng quả thật là cuốn trôi cốt nhục của ta." Nếu không bổ sung thêm máu thì sẽ ૮ɦếƭ vì thiếu máu.
"Vừa nói xong, tay hắn nâng gáy nàng lên, như lang tựa hộ mà nuốt trọn hương vị chỉ lan, *** trơn đẩy hai hàm răng ra, xâm nhập ςướק đoạt trong miệng nàng.
Một lúc sau hắn mới hơi thở dốc buông ra, lại có chút không cam lòng hôn thêm vài cái, khiến cho Cầu Hi Mai đang hoảng hốt từ trên cao rơi xuống thấp rồi lại dâng lên, hai mắt ௱ô** lung, vẻ mặt đờ đẫn, giống như hồn và thân tách rời, không thể nào suy nghĩ được.
"Huynh..." Trong lúc này nàng không biết nói cái gì.
"Xú tiểu tử, nha đầu kia đã tốt hơn chưa? Ngươi một đại nam nhân đừng ở trong nhà người khác làm xấu danh tiếng của người ta, nhanh lăn ra ngoài cho lão phu, đi tra án của ngươi đi!" Vô thiên vô pháp, dám đưa nữ hài nhà người ta vào khuê phòng, ra vào tự nhiên như vậy.
Vừa nghe thấy giọng Phòng Phục Lâm rống to, Quản Nguyên Thiện đang vui vẻ vì ôm được người trong lòng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đôi mắt hắn lạnh như tuyết tháng chạp, trong miệng thầm rủa, tâm không cam, tình không nguyện đứng dậy, cách giường khoảng ba bước.
"Án tra có thuận lợi phải nhờ lão nhân gia ngài giúp cho một chuyện, hơn nữa ngài sẽ vô cùng vui vẻ." Có thể công bằng với chuyện sống ૮ɦếƭ, hắn không tin xú lão đầu không làm được.
"Muốn ta giúp?" Phòng Phục Lâm đang muốn trách móc ngẩn ra.
"Vương Khải." Quản Nguyên Thiện mở cửa, đưa lưng về phía Cầu Hi Mai, không tiếng động nói.
"Là ông ta?" Đối thủ một mất một còn trên triều của ông, nhìn đã không vừa mắt, bởi vì lão không bắt được chứng cứ của tên kia, ông tức giận vô cùng sinh ra phẫn nộ mà từ quan.
"Ta hoài nghi ông ta là người đứng sau sai khiến của án tham ô này, trước mắt chứng cứ thu nhập được có một phần chỉ về phía ông ta." Có liên quan vô cùng lớn tới vụ án.
Phòng Phục Lâm suy nghĩ một chút, "Được, ta giúp ngươi, có thể đạp ngã hắn là chuyện vui nhất cuộc đời, đúng như lời ngươi nó, ta cầu còn không được."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc