Cách Tuần Phủ Lừa Thê - Chương 10

Tác giả: Ký Thu

"Cái gì? Hàng muối bị ςướק, đám ranh con kia không biết tốt xấu lại còn đánh nhau ở bờ sông, nội bộ đánh nhau...."
Màn đêm buông xuống, trắng sáng sao thưa, ếch trong ao kêu vang.
Ánh nến phản chiếu bóng người lên cửa sổ, nến trong phòng bị gió thổi lay động, bóng dáng trên cửa sổ cũng lay trái lay phải, mơ hồ có thể nhìn ra được là bóng của một nam nhân, có chút mập, tóc Pu'i cao cài một cây trâm tỳ hưu, nghe nói đó là một trong những thần thú thượng cổ, vô cùng dũng mãnh thiện chiến, mà nó còn mang lại tài lộc rất lớn.
Nhìn vật đoán lòng người, đây là người cố chấp trong việc tiền tài, đối với tiền bạc còn hơn cả mạng sống, chỉ cần là bạc trắng thì hắn đều thu lại, núi vàng núi bạc chất đầy trong khố cũng không đủ, hắn vẫn còn muốn thu tiền tài ở khắp thiên hạ vào tay của hắn.
Hắn thậm chí còn mua vài dặm trên đỉnh núi, đào rỗng bên trong, đúc tường sắt, lấy gạch xây, tạo thành một cái khố phòng tường đồng vách sắt, một phòng đều có cửa đá cao cả trượng, mở ra cũng không dễ, dùng để cất giữ ngân lượng chất đống bao nhiêu năm hắn thu được.
"Trần Tri phủ đánh gãy chân nhi tử của Giang tổng đốc, Trần huyện lệnh lại đi phá thuyền của đà chủ phân đà của Tào bang, lúc này căn bản không biết có cứu sống được hay không, có người bị đánh chạy về, hiện giờ khu vực Giang Nam rất loạn..."Căn bản không có chỗ nào được thanh tĩnh, người nào cũng hô đánh hô giết nói muốn đòi lại công đạo.
"Giang Tô tuần phủ sao? Hoàng thượng không phải đã phái tiểu tử Quản gia đi rồi sao, hắn không ra mặt giải quyết phân tranh?" Bạc của hắn tất cả đều chìm xuống đáy biển rồi.
"Bên kia có người hồi báo, thư nhận chức đã mang đến nha môn công đường, nhưng mà mãi vẫn không thấy bóng dáng của tuần phủ đại nhân, chỉ có phụ tá của hắn ra vào, hơn nữa mỗi lần nha môn chỉ giải quyết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, thật sự có việc tìm hắn, quan điển sử chỉ nói một câu: "Không rảnh, đại nhân vẫn đang trên đường du sơn ngoạn thủy.". Làm quan như vậy sao? Quả là quá đáng mà." Hoàn toàn cô phụ sự ưu ái của hoàng thượng.
Dưới ánh đèn, lão nhân râu hơi bạc nheo đôi mắt sắc bén lại. "Không đúng, nhi tử của Cao Thịnh Hầu không phải kẻ bỏ đi, hắn đồng thời kiêm chức Giám Sát Ngự Sử, không có khả năng không để ý tới, trong bụng tiểu tử kia am hiểu nhất chính là giả heo ăn thịt cọp già."
"Đại nhân, chúng ta có nên an bài để cho bọn họ an tĩnh lại không? Động tĩnh của bọn họ quá lớn chỉ sợ đối với chúng ta không có lợi, còn nửa năm nữa sắp tới lần thu thuế..." Bọn họ có thể nhân cơ hội ***c nước béo cò, lấy nhiều báo ít, nói dối là năm nay mất mùa, đem ngân lượng thu được bỏ vào túi.
"Để lão phu suy nghĩ một chút." Hắn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà không có cách nào hiểu rõ ra được, Quản Nguyên Thiện thật sự là đảm nhiệm chức Giang Tô tuần phủ sao?
Nhưng lão không nghĩ quá nhiều, chỉ là một tiểu tử Quản gia hơn nửa chỉ là một tiểu tử thích nhàn rỗi, một hồi tùy tiện tìm ra mấy chuyện không hợp pháp rồi bày ra uy quyền của Giám Sát Ngự Sử, cho người hắn cho rằng có tội vào tù, nán lại vài ngày sau tấu lên triều đình, do hoàng thượng định đoạt.
Hắn làm quan nhiều năm, môn sinh có rất nhiều, không có một ngàn thì cũng phải mấy trăm, hắn lại an bài sắp xếp bọn họ xuống vùng Giang Nam có dân sinh giàu nhất cả nước, hầu hết đều biết nghe lời, hắn nói một là một, nói hai là hai, không dám làm trái.
Ngoại trừ một người...Quá mức cương trực, muốn hắn khom lưng, vậy mà hắn lại nói: "Lấy dân làm trọng, xã tắc thứ hai, không có dân chúng, thì cũng không còn nước."
Cho nên hắn chỉ có thể loại bỏ người kia, vĩnh viễn loại bỏ hậu họa, năng lực và tài trí của người đó thật sự đáng thưởng thức, đáng tiếc là không biết thời thế, uổng phí tính mạng.
"Đại nhân, không xong rồi, kho lúa của chúng ta ở Tú Thủy xảy ra chuyện rồi, vài ngàn thổ phỉ ςướק mất rồi, nguồn dự trữ gạo cũ mấy năm nay của chúng ta cũng không còn rồi, mấy tiệm gạo bắc địa đang chờ chuyển gạo đi." Tổn thất không thể nào tính được.
Nghe vậy, lão nhân kinh hãi. "Thổ phỉ sao có thể ςướק gạo đi, không phải ta đều xếp vào thôn Tú Thủy sao?"
"Căn cứ theo hồi báo của Ôn châu Tri phủ, những người đó tới quá nhanh, cũng không biết là xuất hiện từ đâu, nửa đêm nhân lúc cháy nhà đi hôi của, kho lúa của chúng ta xây ở phía tây, nhưng Chu phú gia đột nhiên cháy, mọi người đều tiến đến cứu hỏa, ai ngờ mệt mỏi một đêm, người trông kho lúa ca ngày đến thay ca mới biết kho lương trống không, người trông đêm bị người ta trói thành bánh chưng nằm trong góc."
Bọn họ vốn ấp a ấp úng nói có vài ngàn người, một trận lửa khiến mọi người như ong vỡ tổ, không ai để ý nhiều, lúc sau lại nói không tới ngàn người, là bọn họ kinh hoảng nhìn lầm, một đám người đồng loạt xông lên đánh người, trói lại, mọi người đều bị dọa sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng túi từng túi bị chuyển đi, trước sau không tới một canh giờ, im hơi lặng tiếng xuất hiện, rời đi cũng không một tiếng động, giống như đã có dự mưu từ trước, làm cho người khác trở tay không kịp.
"Đầu tiên là muối bị ςướק, rồi lương cũng bị trộm, các người toàn là phế vật không làm được gì cả! Tra cho lão phu, đào ba thước cũng phải tra cho rõ ràng, xem ai dám mượn gan trời, dám đối nghịch cùng với lão phu." Nữ nhi của ông chính là Thục phi nương nương đang được thánh sủng.
Lão nhân không có sợ hãi không chỉ bởi vì thế lực trong triều, cùng nhiều môn sinh xoay vòng cùng nhau làm việc, quan trọng nhất là tiểu nữ nhi của ông vào cung làm phi, ông trở thành quốc trượng, lại là trọng thần nội các, trên triều đình người dám động vào ông không nhiều.
Hơn nữa ông giấu mình rất kỹ, ở ngoài mặt thì là trung qu*** quốc, nhìn thì có vẻ là người hiền lành, vì hoàng thượng tận trung.
Ông ngụy trang thật sự rất thành công, toàn bộ không có sơ hổ, thậm chí lão hữu làm quan đồng triều nhiều năm cũng bị không che giấu, ngoài miệng thì mắng không có tiền đồ, không biết ông đã giấu làm của riêng không biết bao nhiêu thứ.
"Trần tri phủ và Giang Tổng đốc của tư oán? Có cần phái người đi hòa giải không, nếu như bọn họ làm ầm lên thì không tốt cho chúng ta." Hiện giờ Tào bang không xuất thuyền, muối không chuyển đi được, thương nhân Bắc Địa tìm được mối khác, đường tài lộc này của bọn họ bị chặt đứt rồi.
Lão nhân suy nghĩ một hồi. "Trước để xem tình hình mấy ngày đã, ngươi bảo người khác án binh bất động, đợi đến lúc tiểu tử Quản gia đến nha môn tuần phủ rồi lại nói tiếp." Ông muốn lợi dụng Quản Nguyên Thiện thay ông mở đường, đả thông đường thủy và đường bộ.
"Nếu như hắn vẫn không xuất hiện?" Cũng không thể chờ đợi không có thời hạn, bạc không đợi người.
Sẽ sao? Hắn dám kháng chỉ? Lão nhân không dám khẳng định tập trung suy nghĩ, ông không nghĩ ra sơn phỉ cùng thủy phỉ rốt cuộc là từ đâu mà tới, tại sao không có dấu hiệu thường lui tới.
Khi ông nghĩ mãi không ra, lăn qua lăn lại không thể ngủ, tiểu tử trong miệng ông chỉ có chút tài lẻ làm xằng làm bậy đang buồn rầu vì việc truy thể, rõ ràng đã có dấu hiệu buông lỏng, nhưng mà đến lúc quan trọng lại luôn thiếu một bước.
Một bước kia nhìn gần nhưng một bước có thể vượt qua, nhưng mà chân vừa nhấc lên lại mới phát hiện xa tận chân trời, ở giữa ngăn cách một dòng sông, hắn nhìn xa xa bóng dáng y nhân bên bờ sông, nàng quay đầu rời đi.
"Ngu dốt! Sao ta lại có một nhi tử ngu dốt đến việc truy lão bà cũng không xong, ngươi ra ngoài đường nói là do Hàng Thải Nguyệt ta sinh, mất mặt xấu hổ, ta muốn đoạt tuyệt quan hệ mẹ con với ngươi, đỡ phải liên lụy đến ta mất mặt giống ngươi..."
Quản Nguyên Thiện đã sớm quen với tính tình kỳ quái của mẫu thân, đã sớm luyện thành thói quen, dù sao hắn bị mẫu thân tính tình quái lạ độc hại hai mấy năm, đã coi như không thấy gì, dù bà có nói trên trời có gà sắt thì hắn cũng nghe tai trái ra tay phải, gà chỉ bay được nhiều lắm vài thước, đó là chim
Là cầm hay là chim không quan trọng, đừng bới móc sai lầm của nhi tử thì tốt hơn.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Hàng thị nắm chặt lỗ tai của nhi tử mắng một trận, cuối cùng thì mẫu tử liền tâm, không đành lòng nhìn con đường truy thê của nhi tử bị tắc, vì vậy bà liền đề nghị để Cầu Hi Mai đến biệt trang ở ngoại ô.
Nhân lúc đối phương thả lỏng không phòng bị là thời điểm tiến công tốt nhất, bà đã tạo cơ hội cho nhi tử, còn lại là do hắn có nắm chắc được hay không.
Cầu Hi Mai từ đầu đã muốn từ chối, nàng cảm thấy án tham ô đang gấp rút điều tra, thật sự không nên đi vào lúc này, nhưng mà không thay đổi được thỉnh cầu của đôi đệ muôi, nàng suy nghĩ lại rồi mới gật đầu, không nỡ nhìn hai đứa nhỏ thất vọng, điều nàng có thể cho bọn hắn thật sự rất ít.
Vừa bước vào mùa hạ, thời tiết càng ngày càng nóng bức, cả ngày bị nhốt trong phòng oi bức, dù là người lớn cũng không chịu được huống hồ chỉ là trẻ nhỏ.
Vừa đến biệt trang, hai đứa nhỏ liền thỏa thích chơi đùa.
"Tỷ tỷ, tỷ mau nhìn xem, trong suối có cá nha! Chúng còn to hơn đầu của đệ nữa." Cầu Hi Trúc H**g phấn không thôi, chỉ vào đàn cá đang bơi lội, nước suối trong có thể nhìn đến tận đáy.
"Oa! Có thật nhiều trái cây, có đào, có mận, còn có mơ và hồng hạnh, tỷ tỷ, muội có thể hái xuống ăn sao?" Cho dù là ông cụ non Cầu Hi Lan cũng nhịn không được thèm ăn, khuôn mặt hồng hào lộ ra vẻ mong chờ và vui vẻ. Sản vật của Giang Nam phì nhiêu, tôm cá, gạo, rau, hoa quả mùa nào cũng có, mùa đông đi qua, xuân về khắp nơi, mọi vật từ trong băng tuyết sống lại, theo xuân về hoa nở, cá tôm lớn dần, thu hoạch được nhiều, lương thực ngày càng sung túc.
Mùa xuân hoa nở, mùa hè kết quả, đoàn người Cầu Hi Mai tới đúng lúc, từng quả mơ ẩn sau càng lá, chua ngọt ngon miệng, cây đào từng quả trĩu cành, cây mận cũng rất sai quả, không chỉ tiểu hài tử động lòng, người lớn nhìn cũng thấy thích, hai đầy một giỏ ngồi trên chiếu, lấy nước suối rửa sạch, ăn ngay tại chỗ.
"Đừng chạy xa, phải nghe lời phu nhân."
"Vâng, tỷ tỷ."
Hàng thị thật sự rất thích đôi song sinh này, quả thật là yêu tận xương, vừa đến biệt trang liền mang bọn hắn chạy chơi khắp nơi, cũng không quan tâm mồ hôi ướt tóc mai, hay là bẩn quần áo, chơi đùa vô cùng vui vẻ, khắp nói đều là tiếng cười của tiểu hài tử.
Ngay cả tiểu lão đầu Cầu Hi Mai bình thường luôn nghiêm túc cũng dần dần buông ra phòng bị trong lòng, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện trên khuôn mặt trắng trẻo, khiến khuôn mặt càng trở nên xinh đẹp hơn.
"Quản đại nhân, ngài không cần làm bất kỳ hành động lỗ mãng gì cả, thỉnh tự trọng." Nhận thấy tầm mắt nóng bỏng của nam nhân nào đó, Cầu Hi Mai đỏ mặt, trong lòng cố gắng kháng cự lại.
"Còn gọi ta là Quản đại nhân ta sẽ hôn nàng, trước làm xấu danh tiếng của nàng, sau đó giày vò nàng." Đây là điều Quản Nguyên Thiện muốn làm từ lâu, nhưng sợ dọa người chạy mất.
Nàng vừa nghe, mắt hạnh liếc ngang, mặt lại càng đỏ hơn. "Sao huynh lại vô lại như vậy, hạ lưu như vậy cũng dám nói ra, huynh mà cũng là mệnh quan triều đình sao?" Chẳng ra sao cả, không biết tu đức, hoàn toàn là tên dê xồm.
"Ta là tên vô lại nàng không biết sao? Ở chung lâu như vậy, với sự thông mình của nàng cũng nên sớm nhìn ra bản tính của ta." Quản Nguyên Thiện cố ý giả bộ lưu manh, cầm lấy bàn tay mềm mại của tiểu mỹ nhân không chịu buông ra, còn nắm cổ tay của nàng đến trước mặt, khẽ ngửi mùi hương mê hương.
Hắn tính toán đem bản chất vô lại phát huy đến cùng, núi không chuyển, vậy hắn chuyển, nàng không tới hắn liền kéo nàng đến bên cạnh mình, ở trên địa bàn của hắn nàng còn có thể chạy đi đâu, không giữ được nàng, thì ba chữ Quản Nguyên Thiện này viết ngược lại.
Quản Nguyên Thiện cũng là bất đắc dĩ phải dùng đến, giai nhân chậm chạp không chịu đáp lại tình cảm của hắn, hắn chỉ có thể hạ độc chiêu, dù phải trả bất cứ giá nào, không lùi bước, không buông tay, không cho người chạy thoát, phát huy tinh thần đánh ૮ɦếƭ không lui.
"Quản đại...Ách, Quản Nhị ca, huynh buông tay ra trước được không, nếu như bị người khác nhìn thấy ta cùng một nam nhân lôi kéo, ta nào còn mặt mũi gặp người." Sợ cùng hắn dính dáng quá nhiều, Cầu Hi Mai sử dụng kế hoãn binh, kéo dài khoảng cách để hắn bỏ đi suy nghĩ đó.
"ý của nàng là không có người thì có thể ôm ấp, chàng chàng thiếp thiếp?" Hắn cố ý xuyên tạc.
"Quản nhị ca..." Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn hắn cũng vô dụng, đối với sự ái muội trong lời nói của hắn nàng cảm thấy vô cùng bất lực, cùng vách tường nói chuyện còn phân rõ phải trái, mà hành vi của Quản Nguyên Thiện chỉ có hai chữ : Vô lý.
"Đi, ta đưa nàng đến một chỗ bí mật, ta vừa phát hiện không lâu, vừa lúc thích hợp để hẹn hò." Hắn không để cho nàng từ chối, liền kéo người đi.
"Ư...Hẹn hò?" Nàng bị giọng điệu của hắn làm cho giật mình.
"Đừng lo lắng ta sẽ không ăn nàng ở chỗ đất hoang như thế, ít nhất cũng phải có giường, ta cũng không phải là nam nhân tùy tiện." Hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc nói những từ vô sỉ như vậy, giống như không làm ngay ở đây đã là quân tử lắm rồi, nàng nên kính ngưỡng hắn vài phần, nam nhân tốt như hắn không có nhiều.
Lôi kéo nữ tử không tình nguyện đi vào rừng hoang còn không là tùy tiện sao? Vậy lúc nào thì hắn mới thấy thẹn! Cầu Hi Mai bị kéo đi không có cách nào bình luận cách hành sự của hắn, nhưng hành động hắn lấy thân che chở cho nàng không bị cành khô cắt vào người lại khiến nàng động lòng.
"Đệ muội của ta, bọn nó..." Nàng lấy đệ muội ra làm cớ, né tránh hai người ở chung, nàng sợ không giữ được tâm của mình.
"Yên tâm, yên tâm, có nương ta nhìn sẽ không có việc gì, bà ấy rất thương hai đứa nhỏ, ngay cả ta là con trai cũng bị ném qua một bên rồi." Hắn nói có phần vui vẻ, đối với hành động không công bằng của mẹ hắn không có ý kiến gì, dù sao người được lợi cũng là hắn.
Ít đi đôi song sinh làm rối, con đường truy thê của hắn thông thuận hơn, tuy rằng vẫn còn kém một chút, chẳng qua là hắn tự tin có thể mở được trái tim của nàng, đường là do người đi, lão bà là để theo đuổi.
Nương hắn nói, liệt nữ sợ triền lang, quấn lâu thì sẽ là của ngươi, cho nên hắn quyết định quấn tới cùng, không để cho nương hắn mắng là phế vật không lấy được lão bà.
"Đi...Đi chậm một chút, rốt cuộc là huynh muốn dẫn ta đi đâu, ta không thể rời thôn trang quá xa...Oa? Đó là..." Một cái hồ?
Đẩy ra đám cành cây che mắt, trước mặt là một nơi giống như tiên cảnh, mặt hồ trong vắt, ngân quang lấp lánh.
"Đẹp không? Hoa đào hai bên rơi xuống, mặt hồ gợi sóng lăn tăn lại càng đẹp." Trời xanh nước xanh, trời cao biển rộng, năm tháng yên tĩnh trôi qua, im ắng lắng đọng lại, cách biệt với bên ngoài ồn ào.
"Thật sự là rất đẹp, không tìm được câu thơ nào để khen tặng." Nàng cảm thấy hơi nước nhàn nhạt bao quanh người, rửa sạch toàn thân trọc khí, đồng thời cũng mang đi sự phiền não, tẩy nhân sinh.
"Không bằng ba phần nàng, Hi Nhi, lúc này ở nơi đây ra nguyện cùng nàng chia sẻ cảnh đẹp, nó thuộc về nàng, cũng là ta có được, chúng ta cùng nhau chứng kiến toàn bộ vẻ đẹp của nó." Ánh mắt của Quản Nguyên Thiện bày tỏ ngụ ý của mình, thâm tình dịu dàng nhìn kiều nhan.
"Quản nhị ca..." Tâm nàng vừa động, tất cả tư vị đều có.
"Gọi ta là Nguyên Thiện, lời nói từ đôi môi mềm mại này khiến ta thần hồn điên đảo, đêm không an giấc." Gối đầu một mình khó ngủ, hắn nghĩ đến nếu nàng nằm trong vòng tay của hắn thật là tốt, hắn sẽ cẩn thận che chở, coi nàng như trân bảo ôm chặt trong lòng.
Quản Nguyên Thiện là si mê, đối với Cầu Hi Mai qua một ngày hắn lại càng trầm mê hơn, một ngày so với một ngày lại càng khó thoát khỏi, thấm vào tận xương cốt.
Nếu như hỏi hắn nàng có chỗ nào tốt mà khiến hắn chấp nhất không rời, hắn sẽ không thể nói ra được, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng tốt, không có chỗ nào không tốt, ngay cả bộ dạng trừng mắt của nàng hắn cũng thấy thích, chỉ mong nàng trừng nhiều hơn.
“Huynh đừng nhìn ta với ánh mắt như muốn ăn thịt như vậy, ta... Ta không thoải mái...” Cả người nàng nóng lên, giống như có cái gì đó muốn thoát ra.
Hắn mỉm cười, rõ ràng là ánh mắt thâm tình lại bị nàng nhìn thành ánh mắt của quái vật, “Ta muốn nhìn nàng, nhìn rất tốt, nhìn hoài không chán.”
“Huynh, vô lại!” Trong đầu Cầu Hi Mai không tìm được từ nào khác, từ trong đôi mắt đen của hắn nàng nhìn thấy bóng dáng của mình, có chút vui vẻ, có chút không biết phải làm sao.
“Nàng không phải đã sớm biết rồi sao?” Hắn cúi đầu, mũi của hắn chỉ cách nàng một đoạn rất nhỏ, thấp thêm một khoảng nữa là sẽ hôn được đôi môi mềm mại.
“Nguyên Thiện...” Mặt nàng đỏ bừng lên.
“Hi Nhi, ta chỉ vô lại với một mình nàng, trong đám người chỉ nhìn một bóng dáng duy nhất, trong mắt ta chỉ có nàng.” Hắn rất hy vọng nàng là của mình.
“Huynh...”
Đúng lúc đó, đột nhiên chim rừng bay tán loạn, tiếng vó ngựa đạp trên đất, một chiếc xe ngựa có màn che làm từ tơ lụa chạy loạn về phía họ, xa phu sắc mặt kích động quất roi, tiếng hét to kèm theo sự sợ hãi, giống như có cái gì đó đuổi theo, không thể không chạy.
Đừng nói là xe ngựa, cho dù người đi có ít đồ đạc cùng khó đi lại trong rừng hoang, bởi vì căn bản không có đường đi, mấy trăm mẫu đất xung quanh đều đã được Hàng thị mua lại, bình thường để đó không dùng đến, chỉ ngẫu nhiên đi tới trang viên dạo chơi, một bộ phận nông dân gần đây vẫn thuê để trồng trọt.
Trang viên có trên trăm người làm chăm sóc, không cần lo lắng tu sửa nhà cửa, trồng cây ăn quả hay nuôi cá, tôm đều chỉ những khoản nhỏ, Hàng thị không để vào mắt, bởi vậy mất dặm quanh đây cây cối đều xum xuê, giống như một mảnh đất hoang, ban ngày không có một người đến đây.
Như vậy, chiếc xe ngựa này từ đâu mà đến? Lại còn chạy nhanh như vậy, vài lần vướng phải gốc đại thụ mà thiếu chút nữa bị lật.
“Cứu, cứu mạng...Cứu lão gia nhà ta...Lão, Lão gia sắp không chịu được... Cầu xin hai người hãy cứu lấy ông ấy...”
Nhìn thấy có người ở phía trước, xa phu gần như tuyệt vọng giống như nhìn thấy đường sống, cái gì cũng có thể thử, nắm chặt dây cương, con ngựa thở phì phò, dừng lại trước mặt Quản Nguyên Thiện và Cầu Hi Mai đang kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì, sao lại chạy trốn gấp gáp như vậy? Thiếu chút nữa là ***ng phải người rồi.” Quản Nguyên Thiện có chút không vui, tiến lên muốn xem tình huống ở trong xe.
“Quản nhị ca, chờ một chút.” Sắc mặt Cầu Hi Mai trắng bệch nắm lấy tay hắn, kéo hắn ra phía sau, không để cho hắn tiến lên phía trước.
“Hi Nhi?” Chẳng lẽ có bẫy?
“Huynh nhìn tay của xa phu.” Giọng nói của nàng hơi run run.
“Tay của hắn có gì không đúng, chẳng qua là xuất hiện vài chấm đỏ...Di, chấm đỏ?” Giống như nghĩ đến cái gì đó, Quản Nguyên Thiện biến sắc.
“Là ôn dịch, hắn nhiễm ôn dịch rồi...” Làm sao có thể, làm sao có thể, không phải là còn hai năm nữa.
“Cái gì, ôn dịch!?” Quản Nguyên Thiện thất thanh kinh hô.Vì sao ôn dịch lại bạo phát trước thời gian?
Nàng nhớ rõ năm ấy khí hậu mùa xuân vô cùng khác thường, mưa xuân kéo dài hơn hai tháng, mưa xuân không lớn chưa gây ra lũ lụt, nhưng Giang Nam lại vốn ẩm ướt, ruồi muỗi phát triển nhiều, mương máng tích lâu bốc mùi hôi thối, ngay cả vách tường cũng bị mốc xanh mốc đỏ, bệnh thấp khớp khiến nhiều người khó chịu. Vừa vào hạ, trời hết mưa, nhưng mà chuyện với bắt đầu xảy ra.
Một thôn xóm có mười mấy người đồng thời bị bệnh, chủ yếu là người già và trẻ nhỏ, khởi điểm là ho khan, *** khó chịu, nóng lên, cổ họng sưng to khô rát, đại phu cho là bị phong hàn, bốc thuốc đều là thuốc hạ sốt, nhưng bệnh tình không có cải thiện, ngược lại còn nặng hơn, ngay cả thanh niên trai tráng, nữ nhân cũng bị bệnh nằm một chỗ, một người lại tiếp một người, mạch máu nổi lên, khóe miệng bị lở loét, sâu cạn không giống nhau, miệng vết thương có mủ và máu chảy ra, thỉnh thoảng tứ chi giật giật.
Mà rõ ràng nhất là trên người xuất hiện vết lấm tấm như bị côn trùng cắn, đó là triệu chứng bệnh ban đầu, trong vòng một ngày sẽ lan ra cả người, sau đó người bệnh sẽ trở nên nóng nảy, thần trí không rõ ràng, đầu đau như muốn nứt ra, nôn mửa, mồ hôi trộm, lúc thì lạnh lúc thì nóng, bựa lưỡi từ trắng chuyển sang vàng, lúc nào cũng muốn uống nước...
“Hoắc hương ba đồng, tía tô hai đồng, bạch chính hai đồng, cát cánh hai đồng, bách xích hai đồng, hậu phác hai đồng, bán hạ khúc, đại phúc bì, phục linh mỗi thứ ba đồng, trần bì, cam thảo.... Nhớ rõ thêm gừng, phải nhanh, ba chén nấu thành một, một ngày ba lần...”
Cầu Hi Mai cao giọng đem phương thuốc đã nhớ kỹ trong đầu nói cho người hầu bên ngoài, trong lại vẫn không ngừng lấy vải ướt thấm mồ hôi cho lão nhân.
Nàng không nghĩ tới nàng trong sinh lại có thể thay đổi quỹ đạo của lịch sử, có những việc đã thay đổi, ngoài dự tính đến vừa nhanh vừa vội, làm cho người ta không kịp trở tay.
Từ trên xe ngựa đỡ xuống một nam nhân năm mươi tuổi đã lâm vào hôn mê, trên người ông ấy đầy những chấm đỏ sưng to, có chỗ bị vỡ ra, mủ dịch sền sệt gần như dính chặt y phục vào đó, phải dùng nước ấm mới rửa được vết mủ, đổi y phục khác.
Lần đầu tiên nhìn thấy người nọ toàn thân là bọc mủ, nàng sợ hãi suýt chút nữa khóc thành tiếng, nàng nhớ tới tình cảnh của đệ muội trước khi ૮ɦếƭ, từng tiếng khóc vang lên ở khắp nơi, mùi thi thể tanh tưởi, hương vị tử thi bị đốt cháy, khiến cả tòa thành trở nên hiu quạnh và tang thương.
Nàng sợ hãi, kinh hoàng không thể động đậy, đau khổ vì mất đi người thân khiến đầu óc của nàng không thể suy nghĩ được gì, giữa lúc hoảng hốt nàng giống như nhìn thấy cảnh mình treo cổ ở cây đại thụ trước cửa Đinh phủ.
Thấy nàng bất động giống như tượng gỗ, Quản Nguyên Thiện vội vàng ôm nàng vào lòng, cho rằng nàng bị chấn kinh mở có thể hoảng hốt như vậy.
Mất một lúc lấy lại tinh thần, nàng mới nhớ ra mình đã không còn là hạ đường phụ không có chỗ dựa, trong tay nàng có phương thuốc nàng đã thử qua muốn cứu đệ muội, đủ để chống đỡ ôn dịch xâm nhập, nàng không phải chỉ có hai bàn tay trắng, nàng có thể cứu người...Cho nên nàng làm việc nghĩa không được chùn bước, nhận trách nhiệm chăm sóc lão nhân, liên tục mấy ngày đều ở cạnh người bệnh.
“Phương thuốc của nàng có hữu hiệu không? Có thể cứu được Phòng đại nhân...” Quản Nguyên Thiện bị ngăn lại ở bên ngoài, sắc mặt âm trầm, hắn căn bản không đồng ý để nữ nhân mình yêu thương làm như vậy.
Đó là ôn dịch, không giống như phong hàn uống thuốc là khỏi, một khi bị nhiễm, tám chín phần là không có thuốc nào cứu được, hắn làm sao có thể cho phép nàng lấy thân mạo hiểm, tự mình lấy mình để thử phương thuốc trị bệnh khó như vậy, nàng lấy mạng mình ra đánh cược.
“Huynh biết lão nhân gia này sao?” Thì ra là người quen.
Quản Nguyên Thiện ghé vào khe cửa, giọng nói trầm thấp giống như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng. “Ông ấy là quốc công Phòng Phục Lâm cáo lão hồi hương, đồng thời là đại học sĩ của Bảo Hòa điện.”
Một thầy giáo nghiêm khắc, cổ quái khó trị, tuổi đã lớn mà hành xử tùy hứng giống như một đứa trẻ, một khi không hài lòng thì cái gì cũng không liên quan, hoàng thượng luôn muốn giữ ông ở lại nhưng không được đành phải để ông từ quan.
“Hai ngày hôm nay ta thấy hô hấp của ông ấy đã thông thuận hơn nhiều, bọc mủ trên người cũng không phát tán thêm, tình hình sốt cũng được cải thiện không ít, nếu không còn đi ngoài nữa mà nói, tổng thể đã được khống chế rồi...” Đã cố gắng, còn lại phải nghe ý trời, nàng đã cố hết sức rồi.
“Nàng nói là phương thuốc của nàng có hiệu quả, ôn dịch có thể chữa trị được?” Hắn không nói rõ cảm giác của mình, vừa mừng vừa lo, cảm giác vô cùng phức tạp.
“Tình hình trước mắt thì đúng là vậy, Phòng đại nhân đã hạ sốt, chỉ còn hơi nóng nhẹ, dùng thêm hai thang thuốc nữa là ông ấy sẽ tỉnh lại.” Lúc đó Hi Lan, Hi Trúc sốt cao gần bảy ngày đêm, nàng không ngừng tìm cách hạ nhiệt đồng thời dùng thuốc cũng hạ được sốt, nếu không phải là do nàng không mua được thuốc bổ để nâng cao sức khỏe, hai đứa nhỏ cũng sẽ không vì sức khỏe quá yếu mà ૮ɦếƭ.
“Vậy sao nàng còn không đi ra đi, để cho hạ nhân trong thôn trang tiếp nhận, chuyện tiếp theo không phải việc của nàng, nàng cách tao lão đầu đó xa một chút, đừng để bị bệnh.” Tuy nói rằng có chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, vẫn có khả năng lây lan, hắn không thể để nàng mạo hiểm.
Phòng lão nhân là người đã bước nửa chân vào quan tài không quan trọng bằng mạng của nàng, có thể cứu được là may mắn, cứu không được thì đó là số mệnh, không cần phải lấy bản thân để đền bù.
Tao lão đầu? Cầu Hi Mai bật cười lắc đầu, cơ thể do mấy ngày liên tục chăm sóc cho người bệnh mà có chút suy yếu, vừa mới đứng một lúc đã thấy choáng váng, “Người đánh xe kia thì sao rồi?”
“Vẫn nằm trên giường, chẳng qua là so với Phòng lão nhân thì tốt hơn nhiều, hắn có thể tự mình ăn cơm, không cần người khác bón cho, chấm đỏ trên người cũng dần mất đi, không sinh mủ.” Hắn xem như nhặt về được một mạng, trị liệu sớm, nếu không thì chắc phải chuẩn bị quan tài sớm.
“Vậy có hỏi được gì từ hắn hay không? Mới có ít người bị nhiễm dịch hay đã lan ra nhiều nơi, triều đình có cần phái người tới phòng dịch...” Nhớ đến cảnh tượng bi thảm thây nằm khắp nơi, Cầu Hi Mai không tự chủ được mà rùng mình.
Chỉ có trải qua cảnh ôn dịch tàn sát thì mới có thể hiểu được sự khủng khiếp sống ૮ɦếƭ trong nháy mắt, biết người xung quanh đều ૮ɦếƭ hết, Chu lão bá hai ngày trước còn dùng tẩu thuốc đánh con trai, hai mắt vẫn còn mở to như đang hỏi: Vì sao lại là tôi, thuốc ở đâu? Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa nhìn con trai cưới vợ...
Mà người còn sống tuy là sống, nhưng lại vô vọng chỉ còn biết chờ ૮ɦếƭ, không chỉ có dược khó cầu, cho dù có dược cũng không cứu được người thân, chỉ có thể nhìn họ ૮ɦếƭ đi, từ đau khổ đến vô cảm, đến cuối cùng chỉ còn nghĩ đến xem ai là người tiếp theo, chính mình còn có thể sống được bao lâu.
Ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng, từ từ lõm xuống, không ai cười, chỉ còn đờ đẫn rơi lệ, nhìn về phương xa.
“Hi Nhi, đùng nóng vội, ta đều đã hỏi qua, vốn là có tam tì bốn phò đi theo Lễ Quốc Công, trên đường bọn họ đi qua một thôn nhỏ tên là thôn Hạnh Hoa, trong thôn có rất nhiều sinh bệnh, xú lão đầu cổ quái nổi cơn, muốn lưu lại xem thôn dân bị mệnh gì...”
Kết quả là đám phò tí đi theo ngã bệnh, cuối cùng ông cũng bắt đầu nóng lên, ho khan ho ra cả mái, xa phu thấy thế sợ chính mình cũng nhiễm bệnh, thúc giục Phòng Phục Lâm rồi khỏi, khi đó ông là được người ta nâng lên xe, kết quả đi được nửa đường liền phát bệnh, ông bắt đầu nôn ra, mồ hôi chảy nhiều, người đã có chút mơ hồ, ông nói với xa phu muốn uống nước, uống xong lại nôn ra, mãi cho đến khi cả người hư thoại xơ lụi ở trong xe, hôn mê bất tỉnh gọi thế nào cũng không dậy.
“Xa phu quýnh lên đã tìm người cứu chủ tử của hắn, nhưng mà không quen đường lối hắn từ đông qua tây rồi bị lạc đường, đánh bậy đánh bạ chạy vào cánh rừng chúng ta đang ở, căn cứ vào lời xa phu nói, mấy hạ nhân kia sợ là không chịu được...”
Bọn họ phát bệnh trước Lễ Quốc Công, nếu như không trị liệu đúng lúc, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
“Quản nhị ca, huynh theo lời ta nói, từ trong ra ngoài đều lấy nước dấm chua vẩy lên, trải vôi trên mặt đất, tuyệt đối không để Hi Lan, Hi Trúc đến gần nơi này, huynh nói hai đứa phải ngoan, phải nghe lời, không cần lo lắng cho ta...” Cầu Hi Mai vốn muốn nói là đừng để bị nhiễm bệnh, nhưng mà lời nó đến miệng lại rút về.
Nàng sợ hãi mọi chuyện lại lặp lại một lần nữa, Hi Lan, Hi Trúc của nàng so với lúc đó còn nhỏ hơn 2, 3 tuổi, đối với bệnh tật không có cách nào chống cự được, nàng không thể, cũng sẽ không để cho bọn họ phải chịu tội thêm một lần nữa, phải phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.
Quản Nguyên Thiện nghe thấy nàng vẫn còn luôn nghĩ đến chăm sóc đệ muội, tức giận trong lòng nổi lên, hắn gầm nhẹ: “Nàng chỉ lo lắng cho người khác, vậy sao không chiếu cố bản thân cho tốt! Nàng có biết là ta lo lắng nhiều lắm hay không, sợ nàng...Hi Nhi, ta rất hận mình bất lực, người ở bên trong nên là ta, ta mới là quan phụ mẫu...”
“Nguyên Thiện...” Nghe ra trong sự đau lòng và tự trách trong lời nói của hắn, hai mắt Cầu Hi Mai dâng lên tầng nước mắt.
Nàng không thể chấp nhận hắn! Hắn thâm tình, hắn trọng nghĩa, hắn liều lĩnh nàng đều biết, trong lòng cũng rung động, muốn chạy về phía hắn, nhưng mà hai chân nặng như sắt, một bước cũng không bước được, môn hộ là chiến hào lớn nhất ngăn cách giữa hai người.
“Hi Nhi, nàng ra ngoài đi có được không, xú lão đầu kia mệnh lớn lắm, nửa khắc không ૮ɦếƭ ngay được, ta sẽ cho người bốn canh giờ đút dược cho ông ấy một lần, ông ấy không uống thì đổ vào, nhất định sẽ để cho ông ấy giữ mệnh đến nói lời cảm ơn với nàng.” Xú lão đầu nếu dám không cảm ơn, hắn sẽ thiêu cháy thư lâu mà ông ấy yêu nhất, cho lão nhân mang theo chôn cùng.
Đầu Cầu Hi Mai có chút choáng váng, nàng cho rằng chính mình quá mệt mỏi, thể lực không chống đỡ đợc, dựa người vào cột, “Hiện giờ không được, ít nhất phải qua ba ngày nữa, xác định ta không bị nhiễm ôn dịch thì mới được, huynh có đốt xe ngựa không? Còn có đồ dùng Phòng đại nhân đã dùng qua, quần áo dụng cụ đã chạm qua, có thể đốt thì đốt hết, không thể đốt thì lấy nước dấm chua đun sôi luộc qua, phơi dưới nắng chính ngọ, có thể không dùng thì đừng dùng.”
“Ngay cả ngựa ta cũng giết...” Quản Nguyên Thiện nhỏ giọng lầm bầm.
Vì đề phòng ôn dịch khuếch tán, hắn đốt xe ngựa trước, sau đó một mũi tên bắn ૮ɦếƭ ngựa, đem thi ngựa cùng xe ngựa đốt hết, bao gồm cả quần áo vào dụng cụ của Phòng lão nhân và xa phu.
“Huynh nói cái gì?” Kỳ lạ, là do trong phòng đóng chặt cửa nên oi bức sao? Sao nàng lại đổ mồ hôi, còn cảm thấy miệng khô lưỡi hanh.
“Ta nói là nếu nàng lo lắng chính mình nhiễm dịch, ta sẽ chuẩn bị cho nàng một gian phòng khác, nàng ở đó ăn ngon ngủ ngon, dưỡng đủ tinh thần, không đáng ở cùng một xú lão đầu, dù sao ông ấy nằm ngay đơ thật sự vui vẻ, được nàng chăm sóc thì ông trời nên thu ông ta đi rồi.” Phòng lão nhân dù đã trên năm mươi tuổi, nhưng vẫn là nam nhân.
“Quản nhị ca, huynh...” Nàng vừa buồn cười vừa tức giận, ôm cổ mà ho, trong lòng có một chút lo lắng, nàng biết hắn không nỡ để nàng vất vả.
“Rất...rất cái gì, kia....cái tên có nương sinh, không có phụ thân dạy thối tha...tiểu tử vô lại dám bảo ta là xú lão đầu, ta lấy...lấy gậy ra...Đánh hắn.” Giọng nói khàn khàn đứt quãng hết sức yếu ớt, như có như không.
Lễ Quốc Công Phòng Phục Lâm hữu khí vô lực phun ra tiếng mắng, mặt ông trắng như tờ giấy, nỗ lực mở mắt ra nhìn, trước mắt chỉ có một màu trắng lắc lư, chỉ nhìn thấy một mảng trắng xóa, một bóng dáng nữ tử chậm rãi đi đến bên giường.Qua một lúc, hai mắt ông có thể nhìn vật nhận biết rõ ràng, chỉ là không có sức làm gì, ngay cả nâng tay lên cũng vô cùng khó khăn.
“Phòng đại nhân, đã tốt hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái, ngài mới toát mồ hôi hơn nữa khí huyết không đủ, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa thì sẽ không có gì đáng ngại.” Phương thuốc nàng nhớ kỹ quả nhiên hữu dụng, khí sắc của ông ấy đã tốt hơn trước rất nhiều.
“Ngươi là...” Thật lạ mắt, không phải nha đầu nhà ông.
“Tôi họ Cầu, Phòng đại nhân gọi tôi là Cầu nương tử là được rồi.” Cầu Hi Mai ngả chén rót nước, nàng nâng đầu Lễ Quốc Công lên, nhẹ nhàng giúp ông uống nước.
“Ngươi đã từng thành thân?” Không hổ là người từng trải, một câu liền nói đúng.
Nàng ngẩn ra, hơi cười khổ, “Lão nhân gia kiến thức rộng rãi, từ xưng hô cũng có thể biết được tiểu nữ từng trải qua.”
“Là trượng phu ૮ɦếƭ hay bị ngưng?” Nữ nhân như vậy chỉ có hai kết cục, ông nghĩ cũng không cần nghĩ, nếu trượng phu còn sống, hẳn sẽ không để cho nàng tới chiếu cố cho một lão già như ông, tránh để hiềm nghi.
Tim Cầu Hi Mai đập mạnh, mắt lộ ra chua xót, “Là hòa ly.”
“Hòa ly?” Phòng Phục Lâm nhíu mày, ngạc nhiên.
“Phòng đại nhân vẫn còn hơi nóng, đợi thêm một lúc nữa dùng dược, nghỉ ngơi nhiều ngày thì sẽ không có việc gì nữa rồi.” Thân thể ông có thể coi là mạnh khỏe, đã vượt qua rồi.
“Ngươi là đại phu?” Nhìn tuổi nàng không lớn.
“Tôi không phải đại phu, chỉ là...” Thích xem sách thuốc.
Vừa nghe nàng không phải đại phu, Phòng Phục Lâm liền đen mặt. “Ngươi không phải đại phu thì dựa vào chỗ nào mà chữa bệnh cho ta, lại còn viết phương thuốc gì, đừng cho là ta nằm thì không nghe thấy các ngươi nói chuyện, ngươi là đem ngựa ૮ɦếƭ chữa thành ngựa sống, coi ta là súc sinh có phải không?”
“Phòng đại nhân, ngài...” Nàng cười không nổi, cảm giác căn phòng xoay quanh, nàng lấy tay áo lau mồ hôi, tự rót cho mình một chén nước.
Là do mệt mỏi sao? Sao nàng cảm thấy cả người càng ngày càng không có lực, thân thể cũng nóng lên, yết hầu có chút đau, khó nuốt.
“Xú lão đầu, ông đang nói nhảm cái gì đấy, nếu không phải là Hi Nhi nhà ta ngày đêm không ngủ không nghỉ chiếu cố ông, ông lúc này còn có mạng mà mắng chửi người sao? Còn không quỳ xuống khấu tạ đại ân đại đức của Hi Nhi nhà ta, cái mạng già của ông là do nàng cứu trở về đấy!!” Lão gia hỏa không biết cảm ơn, để cho ông ta ૮ɦếƭ đi cho xong, cần gì phải khó khăn cứu ông ta.
Ở cửa phòng nghe thấy lão nhân khẩu khí không vui chửi bới, Quản Nguyên Thiện lửa bốc lên tận đầu, mạnh mẽ một cước đá văng cửa, tức giận không nhẹ đáp trả.
Cho tới bây giờ không ai dám bất kính với ông như vậy, Phòng Phục Lâm trầm mặt xuống muốn tìm cái gì đó để đánh người. “Xú tiểu tử ở ngoài cửa là ai, tự nhiên lại dám hô to gọi nhỏ với lão phu, gọi cha mẹ ngươi tới đây, quỳ gối trước tổ tông sám hối không dạy nhi tử cho tốt, dạy không được là lỗi của phụ mẫu.”
“Hừ, ông đừng ở đó mà dọa người, nếu tự xưng là lão phu, cũng nên biết bản thân già rồi, nhanh chóng lấp hố chôn mình đi, đỡ phải gây họa cho người khác.” Quản chuyện cha mẹ hắn làm gì, lão nhân này thích kéo người ngoài vào.
“Quản nhị ca...” Đừng cãi nhau với lão nhân gia. Cầu Hi mai có lòng ngăn cản một già một trẻ cãi nhau, nhưng mà không ai để ý tới nàng.
“Ngươi là tiểu tử nhà ai, kiêu ngạo như vậy...Từ từ, giọng nói của ngươi rất quen thuộc, ta đã nghe qua ở chỗ nào đó...Nha đầu gọi ngươi là Quản nhị ca...Quản... A! Cao Thịnh Hầu phủ tiểu hồ ly?!” Thì ra là tên hỗn thế thái bảo kéo trộm râu của thái phó.
Quản Nguyên Thiện cười gian xảo, “Lão nhân, ông vừa mới kêu là gọi cha mẹ ta quỳ trước tổ tông, không biết mẹ ta nghe thấy thì sẽ thế nào nhỉ?”
“...Nương ngươi cũng ở đây?” Phòng Phục Lâm nhỏ giọng nói.
“Ông nói thử xem?” Một vật khắc một vật, lão nương nhà hắn ai ai cũng sợ.
Bảo ông nói? Ông nào dám, lão bà của Quản Tế Thế là một người rất ngoan độc, ngay cả trượng phu cũng bị nàng quản như con trai, ông không dám chống lại nữ nhân mạnh mẽ kia.
Hai người trong nhà bỗng nhiên không nói chuyện, giống như người nào mở miệng trước là thua, khiến cho Cầu Hi Mai không khỏi bật cười, nhưng bỗng dưng trước mặt nàng tối sầm, thân thể ngã lệch xuống, hô hấp dồn dập, chỉ nghe Quản Nguyên Thiện hô một tiếng, sau đó mất đi tri giác...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc