Cách Tuần Phủ Lừa Thê - Chương 09

Tác giả: Ký Thu

"Hi nhi, ta để cái áo khoác màu đá xanh ở đây nhỉ, sao ta tìm khắp phòng cũng không thấy, nàng nhìn giúp ta với."
Cầu Hi Mai đang phơi quần áo ở ngoài dường như đã thành thói quen thường bị Quản Nguyên Thiện sai bảo, giống như nàng là nha hoàn của hắn vậy, mặc kệ trong tay nàng có việc gì vội hay không, mở miệng vô cùng thoải mái, hoàn toàn không để ý tới ngoài thân phận mưu sĩ, nàng vẫn là nữ nhân.
Chỉ thấy nàng sắc mặt tự nhiên, cũng không quay đầu lại tiếp tục phơi chiếc áo nam màu đỏ cát tường, tay chân gọn gàng, nàng gọi với vào trong phòng.
"Trong ngăn tủ bên trái đầu giường, phía trên là áo màu xanh họa tiết đỏ cam, đừng làm loạn lên, ta vừa mới xếp gọn..."
"Còn đôi giày của ta đâu? Ta nhớ rõ là để nó ở dưới chân giường, nó mọc chân chạy mất sao?" Ngay cả đôi giày cũng đối nghịch với hắn, còn biết chạy nữa sao?
"Ta đem đi giặt rồi, đáy giày bị dính đất, huynh đi vào chỗ bùn đúng không? Ta tốn không ít sức mới giặt sạch được." So với anh nông dân còn khổ hơn, cũng không biết hắn chạy qua chạy lại bao nhiêu chỗ, đáy giày bị mài mỏng rồi.
"Vậy ta đi cái gì? Cũng không thể để chân không hoặc đi giày rơm được!"
"Nhìn thấy đôi giày màu đen tơ vàng không? Ở ngay dưới bàn trà, huynh cúi người một cái là nhìn thấy." Hi Lan, Hi Trúc cũng không phiền như hắn, thật không hiểu hắn ở không ở phủ có người hầu hạ mà lại chạy tới đây làm gì, khiến nàng mệt muốn ૮ɦếƭ đi được.
Mở mắt ra liền kêu gào muốn ăn, hơn nữa lại còn mặt dày, nam nhân này không biết thẹn là gì, Cầu Hi Mai rất muốn lười biếng một ngày không biết phải nói gì, nàng không chỉ một lần nhìn trần nhà than thở, cuối cùng vẫn không thể không đứng dậy vất vả nấu cơm.
Đều do nàng hay mềm lòng, nhìn thấy Quản Nguyên Thiện khiến bản thân rối tinh rối mù nàng liền không có cách nào quyết tâm buông tay không để ý tới, tốt xấu gì hắn cũng là cơm gạo của nàng, hơn nữa còn giúp nàng rất nhiều, mệt thì mệt, không bỏ mặc hắn được.
Ai ngờ thỏa hiệp cái này, tiếp đến lại tự nhiên phải giặt quần áo cho hắn, thu dọn trong ngoài, đưa đồ hắn tiện tay ném linh tinh đặt về chỗ cũ, cẩn thận chăm sóc.
Bọn họ trong lúc nói chuyện giống như một đôi phu thê vừa mới tân hôn, trượng phu là một người luôn không rõ đồ trong nhà để ở đâu, thê tử là một người tính tình hiền lành, không ngại phiền chỉnh lý việc nhà, hầu hạ đại lão gia.
Chỉ tiếc trong mắt người khác, hai người đều là nam nhân, đâu thể tạo ra tia lửa, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy tính tình của Cầu Hi Mai thật tốt, ngay cả hàng xóm cách vách cũng chăm sóc cẩn thận, có cái ăn cũng không quên gọi một tiếng.
Chẳng qua từ khi Quản Nguyên Thiện mang theo quần áo đến ở bên cạnh, mỗi ngày sắc mặt của Cầu Hi Mai hiển nhiên thả lỏng hơn nhiều, tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn, nhìn ra được so với lúc ở Đinh phủ nàng sống vui vẻ hơn nhiều, ngẫu nhiên còn có thể ngâm thơ tiêu khiển.
Nói đến cùng nàng cũng là một nữ nhân thật sự, ở quan nha đa số là nam nhân, nàng cải trang dù có giống cũng không xóa bỏ được thân phận thật sự, người ở nha môn không ai không sắc bén, vạn nhất có người nhìn ra nàng là nữ giả trang nam mà nổi lòng khinh bạc, chỉ bằng sức của nữ tử thì không thể chống lại được.
Phòng lang phòng ςướק phòng trộm, kiêm thêm trông cửa, lúc này Quản Nguyên Thiện thật sự có ích, hắn đi phía trước, mặt lạnh ngăn lại, đôi mắt đen ngưng lại, khí thế quan uy bộc lộ ra ngoài, lệnh cho người không liên quan không được tiến gần trong vòng ba thước. Duy chỉ một điều Cầu Hi Mai không hiểu, cả một khu rộng như vậy, trước sau phải đến mười gian nhà, nhưng mà đều để nuôi muỗi, chỉ có ba tỷ đệ nàng vào ở, cùng với người đột nhiên tới là Quản Nguyên Thiện.
Nàng không biết rằng vốn ở đây có không ít nha dịch, bộ khoái, không muốn bỏ tiền thuê ờ ngoài, tiết kiếm được ít tiền, những nam nhân đó bình thường luôn cởi trần đi tới đi lui, cách nói chuyện và làm việc rất thô tục, tất cả đều nhận được mệnh lệnh của tuần phủ đại nhân bắt lăn đi, hắn trợ cấp cho những người đó thuê nhà ở gần nha môn.
"Hi nhi, cơm nấu xong chưa, ta đói bụng rồi." Vừa nói vừa gãi đầu, Quản Nguyên Thiện đứng dựa vào cửa phòng, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn trong sân.
"Huynh có ngày nào không kêu đói không, không chịu được thì điều một đầu bếp ở Quản phủ tới, chuyên phụ trách bữa ăn cho huynh." Hắn đói bụng lúc nào là phải có cơm ăn lúc đó, không chờ nàng làm xong việc đã tới quấy rầy, từ trước đến nay hắn được sống sung sướng an nhàn nên có một người hầu hạ, vị đại thiếu gia này chắc là chưa từng cắt qua miếng đậu hũ nào đi! Càng đừng nói đến chuyện vào bếp nhóm lửa.
"Nhưng không bằng đồ ăn nàng nấu, đầu lưỡi của ta bị dưỡng thành quên rồi." Hắn đi lên phía trước, từ trong giỏ lấy ra một chiếc áo trắng ngắn đưa cho nàng, bàn tay trắng nõn liền đón lấy phơi lên gậy trúc.
"Nào có khoa trương như huynh nói, làm nhiều quen tay thôi, ta cũng là sau khi cha mẹ mất mới học..." Vừa nhắc đến cái ૮ɦếƭ của cha mẹ, vẻ mặt của nàng liền trở nên ảm đạm.
Đứa trẻ có cha mẹ giống như báu vật, nhớ ngày đó nàng cũng là thiên kim thế gia, tuy rằng phụ thân là thứ xuất, nhưng đại bá phụ luôn chiếu cố đến một nhà đệ đệ, nàng một mình ở một viện, có nha hoàn làm việc nặng, nha hoàn tam đẳng, nhị đẳng, nhất đẳng ít cũng phải đến mười mấy người, tính cả quản sự ma ma cùng với bà tử, một viện của nàng cũng phải hai mấy người hầu.
Về sau phụ thân rời khỏi Hưng Xương Bá phủ đến làm việc của Vương Khải Bá phủ, chỗ ở nhỏ hơn một chút, nhưng có một vị ma ma, bốn nha hoàn hầu hạ, nàng nhàn rỗi thì xem sách, làm chút nữ công, thêu khăn cho phụ thân làm quà sinh nhật, việc khác không cần nàng phải động tay.
Nhưng mà hiện giờ cái gì cũng không có, nàng mới hiểu được việc phải dựa vào chính mình, không biết nhóm lửa thì mày mò học, cá sống không dám Gi*t thì đập cho một gậy, đánh vẩy mổ bụng rồi cho vào chảo dầu, cơm nấu nửa sống nửa chín, đồ ăn rang xào không phải quá nhạt thì là quá mặn.
Ban đầu nàng nhắm mắt nuốt xuống, từ từ cải thiện tay nghề, đến Đinh phủ nàng cố tình tìm nữ đầu bếp học qua, thử xem thực đơn bên ngoài rồi tự mình điều phối, sau vài lần học liền có hứng thú, thời gian nàng ở trong phòng bếp còn nhiều hơn đọc sách.
May mà đệ muội của nàng không kén ăn, thật sự dễ nuôi, lại nhu thuận nghe lời, biết tình cảnh gia đình khó khăn, nàng làm ra cái gì thì ăn cái đó, cũng không kêu khổ.
"Sắp có hạt đậu vàng rơi ra sao, ta phải lấy chậu ra hứng, bị người khác lấy mất thì lỗ vốn, nàng chờ một lát, ta đi lấy chậu." Nữ nhân làm từ nước, một chút cũng không sai.
Quản Nguyên Thiện chọc nàng, nháy mắt giả bộ ngây ngô, chọc Cầu Hi Mai đang sắp khóc cũng phải bật cười, gạt đi suy nghĩ về cha mẹ.
"Hư! Không đứng đắn, Quản nhị ca thế mà cũng có thể làm quan được, huynh so với khỉ còn đáng xem hơn, ai còn xem huynh như cấp trên nữa." Hắn nào có bộ dạng của tuần phủ đại nhân, nếu không phải nhìn thấy quan ấn của hắn, nàng còn tưởng là tên hoàn khố nào giả trang đại thần tam phẩm.
(hoàn khố: Ý chỉ con cháu nhà giàu quần áo lượt là.)
Quản Nguyên Thiện ra vẻ ủy khuất, "Ài, ta cũng không muốn làm quan, đối với phụ thân cùng hoàng thượng, là ghen tỵ ta rảnh rỗi, bắt buộc để hoàng thượng cho ta một cái chức quan, nàng xem ta đáng thương biết bao, bị phụ thân hại thế này."
Cả gương mặt hắn tiến đến gần, tươi cười vô cùng tuấn tú, Cầu Hi Mai đỏ mặt, иgự¢ đập rộn ràng, thẹn thùng quay mặt đi, hắn luôn không để ý mà động thủ động cước, dù sao vẫn nói nàng là "huynh đệ", hành động của hắn có chút thái quá.
Nàng không phải không biết, ít nhiều cũng nhận ra, nhưng mà nàng còn phải nuôi đệ muội, không thể so đo, chỉ cần chờ hắn vui vẻ qua rồi sẽ bình tĩnh lại.
"Huynh nhanh nâng lên đi, đem giá nâng cao lên, rõ ràng trong lòng rất vui còn kêu ủy khuất, thật không cho huynh làm, có khi huynh còn quậy đến tận trời." Cầm vàng chê nặng, cầm bạc kêu nhẹ, hai tay bưng bát đầy tiền thì ngại chói mắt, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Nghĩ đến phụ thân nàng muốn thi công danh mà gặp nhiều khó khăn, trước khi ૮ɦếƭ vẫn không có được cấp phụ tá, tiếc nuối cả đời của ông là không vì dân làm một vị quan tốt.
Bỗng dưng, Cầu Hi Mai nghĩ đến Đinh phủ một lòng tình kế làm quan, cha chồng trước của nàng Đinh Vượng Hải cũng là mua quan, xuất thân thương nhân nhưng ông ta vẫn không thỏa mãn, một lòng tham muốn là quan lớn, cho rằng có bạc thì việc gì cũng làm được.
Người với người thật không thể so, có người không để tâm tới, có người lại nóng vội muốn danh lợi, có người cả người giàu sang lại ngại hơi tiền, có người có người chống lưng lại không biết quý trọng.
Nghe vậy, hắn vỗ đầu gối cười to, "Nếu không than vài câu thì ai biết được ta vất vả thế nào, ngày đêm phải làm việc, nàng nhìn ta có gầy không, nàng phải quan tâm ta, bồi bổ cho ta." Hắn cầm lấy tay nàng.
"Quản...Quản nhị ca, huynh đừng đùa nữa, mau buông tay, nếu để giáo nhân nhìn thấy sẽ không tốt, huynh...huynh đừng quậy nữa..." Nàng đỏ mặt, muốn rút tay lại.
Quản Nguyên Thiện giả vờ như không biết vì sao nàng lại rút tay ra, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại đặt lên mặt hắn, xoa xoa, muốn để nàng thấy hắn gầy đi mấy lạng thịt, "Không ai thấy thì không cần buông tay thôi! Ta biết, ta biết, nàng da mặt mỏng, sợ người khác cười nàng giống các bà các chị."
Nàng vốn là các bà các chị, chẳng lẽ mặc nam trang vào thì biến thành đàn ông sao? Cầu Hi Mai mạnh mẽ rút tay lại, trừng mắt, "Đừng làm loạn nữa, nhanh đi rửa tay, rửa mặt thay quần áo, ta đang hầm canh trên bếp, sắp được ăn cơm rồi."
Mất đi bàn tay ấm áp, bàn tay to nhất thời cảm thấy hơi lạnh, "Nhiều tay thì càng dễ làm việc, không làm trở ngại chứ không phải không giúp được gì, nàng căn bản là ghét bỏ ta."
Nàng vừa nghe liền bật cười, "Vậy cũng phải xem là tay nào, bàn tay phú quý chưa bao giờ ᴆụng vào nước thì ta không dám sai bảo...A! Huynh... Nhanh để xuống, cái đó để ta làm là được, huynh đừng lấy....A...Đừng nhìn!"
"Thứ này có gì mà không thể nhìn, không phải là là một tiểu.." Đột nhiên, Quản Nguyên Thiện trợn mắt, hai tai đỏ lên, sắc mặt không tự nhiên.
Hắn vốn cho là áo nhỏ của Cầu Hi Lan, Cầu Hi Trúc, chỉ là một chiếc áo vải bình thường, hắn cầm ở trên tay mở ra, chuẩn bị đưa cho tiểu nữ nhân phơi lên, nào biết nàng lại kêu lên thất kinh.
Nhìn chăm chú một hồi, chính hắn cũng đỏ mặt, một chiếc yếm mỏng của nữ nhân, phía trên còn thuê hình hoa lựu.
"Xoay người, không được nhìn." Cầu Hi Mai không phát hiện giọng nói của mình lúc này giống như đang hờn dỗi, nhanh chóng lấy đi chiếc áo yếm khiến người khác ngượng ngùng.
"Chẳng qua chỉ là một cái áo thôi mà! Tuy nhiên nhỏ như vậy, còn không bằng cái tay áo của ta, nàng lại hô lớn như vậy, giống như ta trộm gà không trả vậy." Quay lưng lại, hắn nhếch môi cười, khẽ ngửi mùi hương lưu lại trên tay, ngoài mùi xà bông giặt, giống như vẫn còn lưu lại mùi thơm của cơ thể nữ tử.
"Trong nhà ta không dư dả, muốn tiết kiệm vải." Nàng oán hận nói, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một mảng đỏ bừng, thật lâu không biến mất.
Má hồng nổi bật trên gương mặt trắng nõn, càng ngày càng đậm, nàng không đánh phấn mà để mặt mộc, môi đỏ, nét yêu kiều nữ nhân không thể che giấu được, kiều nhan mê loạn lòng người.
Tuy rằng đã từng gả đi, nhưng mà nói thật, Cầu Hi Mai cũng chỉ mới mười sáu tuổi, cha mẹ nếu còn thì vẫn luyến tiếc không muốn gả đi sớm, bởi vậy nàng cùng với tiểu cô nương không chưa gả không khác nhau lắm, từ bề ngoài nhìn cũng không giống tiểu phụ nhân đã gả một lần.
"Ta nhiều bạc, đưa cho nàng mấy xấp vải." Nếu không phải nàng cố chấp, kiên trì không nhận đồ do nam nhân tặng, hắn đã sớm đem một nửa thân gia chuyển đến trong nhà nàng.
Không dựa vào Cao Thịnh Hầu phủ, tài sản riêng của Quản Nguyên Thiện cũng không thiếu, ngoài bổng lộc cùng hoàng thượng ban thưởng, bản thân hắn cũng có cách làm giàu riêng, cửa hàng, điền trang đều có lợi nhuận cao, bạc của hắn nhiều đến mức có thể xây một Cao Thịnh Hầu phủ thứ hai, kim ngân trong tay cũng không thiếu.
"Không cần, ra không rảnh làm." Nàng xách giỏ lên đi vào trong nhà, trên mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Nói thật ra cũng không thể trách Quản Nguyên Thiện, hắn cũng chỉ là vô tâm, ai biết được hắn sao lại vừa vặn lấy lên đúng cái yếm của nữ tử, nếu như Cầu Hi Mai không hốt hoảng kêu lớn một tiếng, người nào sẽ để ý nhìn xem chứ.
Nàng tự trách mình không tập trung, áo lót bên người của nữ tử sao có thể để ở bên ngoài, mấy ngày qua quá yên bình khiến cho nàng có chút sơ sót, đã quên nam nữ khác biệt.
Chỉ có thể nói thủ đoạn mặt dày của Quản Nguyên Thiện quá hiệu quả, hắn giả vờ một tấc cũng không rời bám lấy người ta, lời nói mở mang không gò bó, khiến Cầu Hi Mai cổ hủ giống như người già cũng phải thuận theo, dần dần nàng buông lỏng phòng bị, từng chút từng chút hắn tiến vào, được một tấc lại muốn một thước công chiếm lãnh địa của nàng.
Thói quen rất đáng sợ, khi Cầu Hi Mai đã quen sự tồn tại của Quản Nguyên Thiện, nàng bất tri bất giác coi hắn như một phần trong nhà, nấu cơm sẽ nấu nhiều thêm một chén, bát đũa nhiều thêm một bộ, ngay cả nấu bữa khuya cho đệ muội cũng sẽ nghĩ tới nam nhân nhà bên có đói bụng hay không, không tự giác mà nấu nhiều hơn, chờ hắn tới đòi đồ ăn.
"Không sao, ta cho nàng nghỉ phép, nàng làm nhiều thêm một bộ áo nam, ta mặc." Quản Nguyên Thiện trơ mặt cùng đi vào nhà, thuận tay đem ghế dài ngồi ăn cơm chuyển ra giữa.
Hắn quả thật dùng tất cả các cơ hội, hết cơ hội này đến cơ hội khác muốn chiếm tiện nghi, giống như lúc này, hắn nhón chân đi đến đỡ ngang hông Cầu Hi Mai, hữu ý vô tình khẽ vuốt ve eo nhỏ, còn giả bộ vẻ mặt là "Nàng nặng quá, ta sắp không đỡ được rồi", dời đi sự nghi ngờ, che dấu hành vi "thú tính" của mình.
"Tỷ tỷ, muội muốn đi chơi! Tỷ mang bọn muội đi chơi nha, muội muốn hái hoa, muốn bắt tôm nhỏ, muốn làm vòng hoa cho tỷ tỷ mang." Giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến cho người nghe mềm lòng.
Lại là quỷ đòi nợ này, sớm không ra muốn không thấy, mỗi lần đều xuất hiện đúng thời điểm có tiến triển, chuyên môn làm chuyện xấu. Quản Nguyên Thiện nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tiểu nha đầu ngây thơ, đôi mắt cong cong cười nhìn hắn.
"Hi Lan ngoan, tỷ tỷ vẫn còn chuyện phải làm, xong việc tỷ sẽ dẫn muội và đệ đệ đến ngọn núi gần đây chơi." Cầu Hi Mai xoa đầu muội muội, nàng từ nhà bếp bưng lên từng món đặt lên bàn, vừa mang ra mùi thơm bay khắp bốn phía.
Không ai gọi Cầu Hi Trúc ngủ nướng cũng tự dậy, vừa đi vừa ngáp, hắn đã tự mặc quần áo, nhưng vẫn không hoàn chỉnh, thấy thế Cầu Hi Mai cúi người xuống, một lần nữa chỉnh lại quần áo cho hắn, đem thắt lưng buộc sai cởi ra buộc lại.
Nhìn nàng bao dung yêu thương đệ đệ, Quản Nguyên Thiện ở bên cạnh tức đến đỏ mắt, nhưng lại không thể ghen tị được, nghĩ thầm không biết đến khi nào nàng mới có thể vừa cười vừa chỉnh lại quần áo cho hắn, vuốt thẳng nếp nhăn, đáy mắt ẩn tình.
"Sáng sớm ăn gà hầm la hán quả có phải là nhiều mỡ quá không? Nàng nhìn xem chân gà bóng nhẫy thế này." Quản Nguyên Thiện ngoài miệng thì chê mỡ, nhưng đũa trong tay lại gắp ngay miếng lớn nhất, nhanh hơn Cầu Hi Lan một bước, vẻ mặt dương dương đắc ý.
Bắt nạt trẻ con, thật mất mặt. Cầu Hi Mai nói nhỏ trong lòng.
"Hi Lan tới đây, tỷ tỷ múc cho muội bát chén đậu hầm táo đỏ, tỷ đã hầm mềm táo đỏ, lại thêm nước la hán quả, chỉ thêm chút muối, thích hợp cho tiểu hài tử đang thay răng." Nàng sắp thay răng, ăn đồ cứng không tốt.
"Tỷ tỷ đặc biệt làm cho muội sao?" Cầu Hi Lan mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, giống như ngây thơ không biết ưu sầu.
"Đúng vậy, táo đỏ tính ôn hà, bổ huyết, rất tốt cho nữ hài tử chúng ta." Tuy rằng có chút sớm, chẳng qua là trước cứ dưỡng thân thể cho muội muội cũng được, tránh ngày sau chân tay dễ bị lạnh, kinh nguyệt đến bị đau bụng khó chịu.
Quản Nguyên Thiện tranh ăn vốn muốn bưng bát đậu đi, vừa nghe thấy bổ huyết, hắn duỗi tay ra lại dừng lại một chút, rồi hậm hực rụt về.
Tiện nghi cho ngươi, xú nha đầu, ta máu tốt, không cần bổ.
Quản ca ca, không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, huynh không có lớn lên sao? Cầu Hi Lan trừng mắt nhìn, che miệng cười giống như chuột giấu nắm gạo, rất kiêu ngạo.
"Tỷ, đây là cái gì, có vẻ ăn ngon." Không biết tình hình chính đấu của một lớn một nhỏ bên cạnh, Cầu Hi Trúc khờ dại chỉ vào một bát canh màu vàng.
"Đó là canh trứng hấp, cho sữa dê, trứng chim và nước trộn với nhau rồi hấp cách thủy, tỷ tỷ còn cho thêm đường trắng, ngọt mà không ngấy, đệ đang tuổi lớn, ăn nhiều cũng không sao cả." Nam hài tử cần dưỡng xương tốt, sữa dê và trứng chim là tốt nhất, sau này mới có thể vừa cao vừa khỏe.
Vừa nhìn lại là đồ ăn của tiểu hài tử, Quản Nguyên Thiện không có hứng thú ςướק đồ ăn của tiểu quỷ ngốc này, địch nhân của hắn là tiểu muội muội luôn giả vờ ngây thơ lương thiện, "Sao không có của ta? Hi nhi, nàng bất công, ta cũng thân hư thể yếu, cần bồi bổ."
Cầu Hi Mai ngẩn ra, suýt chút nữa đánh rơi bát cơm, nàng cười cũng không được, tức cũng không xong, liếc mắt nhìn "Khổ qua hạ hỏa, huynh nộ khí quá lớn, hạ hỏa đi là được, buổi sáng ăn quá nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, cháo trắng cùng với dưa muối vừa thanh đạm vừa ngon miệng."
"Nàng ngược đãi dạ dày của ta." Hắn rất không vừa lòng.
Hai tiểu quỷ được ăn ngon hơn hắn, thật khiến người thèm thuồng, những thứ như gạo, táo đỏ, nấm hương, ngân hạnh, long nhãn, hạt thông cùng với hoa quả sấy đều là hắn gọi người khiêng tới, hắn ăn nhiều một chút thì có gì quá đáng sao?
Bọn họ là kỳ thị người ngoài, xa lánh hắn.
"Ngược đãi..." Cầu Hi Mai thiếu chút nữa vì vẻ mặt ủy khuất của hắn mà bật cười ra tiếng, đường đường một đại nam nhân cao sáu thước tự nhiên lại so đo cùng với hài tử, "Gà hạt thông để cho huynh ăn cơm, tí nữa ta lại nướng cá cho huynh."
Nàng mua được con cá lớn, lại cắt một khối thịt heo, bạch diện cùng với bột ngô cũng cần phải chuẩn bị, trong nhà có thêm một miệng ăn, lương thực rất nhanh hết, ba năm ngày lại phải đi mua bổ sung.
Cầu Hi Mai tính toán giảm bớt rau, nàng không nghĩ tới sức ăn của một mình Quản Nguyên Thiện liền bằng ba tỷ đệ muội các nàng, lương thực trong nhà một nửa rơi vào trong bụng hắn.
Nhưng cũng không sai biệt lắm, một nửa là do hắn để vào, "Nhanh ăn đi, Hi Lan muội muội, Hi Trúc đệ đệ, lát nữa mang hai đứa tìm Thải Nguyệt cô cô chơi."
"Thải Nguyệt cô cô là ai?" Cầu Hi Trúc cả miệng đầy trứng hàm hồ hỏi.
"Ngốc, là bà bà! Quản ca ca tuổi lớn, trí nhớ kém, luôn không nhớ rõ, bà bà nói nếu Quản ca ca sớm lấy vợ thì con của ca ấy cũng phải lớn bằng chúng ta rồi." Vẻ mặt Cầu Hi Lan ngây thơ cắm vào tim Quản Nguyên Thiện một con dao, đau không thấy máu, hắn thật sự muốn bẻ gãy cái cổ nhỏ của nàng.
"Nha, Quản ca ca vì sao không thành thân?" Cầu Hi Trúc khờ dại hỏi.
"Bởi vì ca ấy không ai muốn, không lấy được vợ." Cầu Hi Lan không phục hậu chọc vào vết sẹo, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tít mắt.
"Phốc!" Cầu Hi Mai không nhịn được phun thẳng ngụm canh trong miệng ra, trong bụng vô cùng buồn cười.
Mà Quản Nguyên Thiện đen mặt híp mặt, nhìn Cầu Hi Lan vẻ mặt vô tội, hắn nghĩ xem đào hố sâu bao nhiêu thì mới có thể chôn được nàng.
Hắn không ai muốn....không ai muốn... Con mắt nào của tiểu quỷ này nhìn thấy hắn không ai muốn, trẻ con không hiểu, là hắn chướng mắt những kẻ dáng vẹ kệnh cỡm, nói một đằng làm một nẻo, các tiểu thư khuê các trong ngoài bất nhất, các nàng bên ngoài thì hiền thục ôn nhu, đại lượng động lòng người, nội tâm lại âm ngoan độc ác, tâm cơ thâm trầm, thành thân vì lợi ích của hai nhà chứ không phải vì tình yêu, trong mắt các nàng, trượng phu là phải nắm được trong tay, tốt đẹp tiến thêm một bước phụ trợ nhà mẹ đẻ, giúp phụ thân, huynh đệ thăng quan tiến chức.
Thành thân là chuyện cả đời, muốn tìm một người mình thích nắm tay đến già, mà không phải tính kế qua lại, bới móc các kiểu, phu thê không đồng tâm, chỉ biết mỗi mưu đồ.
"Được rồi, nhanh ăn cơm đi, đồ ăn sắp lạnh hết rồi." Cầu Hi Mai cười nói, kết thúc câu chuyện.
"Nhị công tử, người cầm 乃út ngược rồi."
Tuần phủ đại nhân người cùng quá trắng trợn rồi, hai mắt sáng ngời, thẳng tắp nhìn về một phía nào đó...Nói trắng ra, chỉ nhìn thấy một người, còn những người khác đều không tồn tại.
Bọn họ đã đi theo hắn nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn quan tâm người nào như vậy, cũng sẽ không đặc biệt chuẩn bị một ly trà, còn cả bánh, hoa quả đặt trong băng vụn, hơn nữa thỉnh thoảng nhẹ giọng hỏi han, cố ý lấy lòng, một câu hỏi có đói bụng không, có khát không, có mệt không, có muốn đi nghỉ một chút không, uống ngụm trà cho nhuận họng.
Chậc! Đây chính là công khai lấy việc công làm việc tư, thấy sắc quên bạn! Giai nhân ngồi gần liền không còn cốt khí nam nhân.
Nhìn Quản Nguyên Thiện ân cần tươi cười hỏi han, Mạc Liêu Môn đi theo hắn nhiều năm âm thầm rơi lệ trong lòng, bọn họ đã trả giá rất nhiều, sao lại nhận được đãi ngộ giống trên trời và dưới đất thế này, thật khiến cho người ta chua xót, thổn thức không thôi.
Đương nhiên bọn họ chỉ dám nói nhỏ sau lưng, vị này bề ngoài trung hậu, nội tâm lại gian trá, Nhị công tử không phải nhân vật dễ chọc, tính tình của hắn nhỏ mọn, hay mang thù, thích đào hố, tâm đen như mực, bụng giấu đao, mở miệng ra có thể phun độc Gi*t ૮ɦếƭ một thành.
"Các ngươi thì biết cái gì, ta đây là đang trầm tư, nhạc cao ít người hiểu, tài trí hơn người luôn buồn phiền, các ngươi sao hiểu được, một đám tầm thường." Quản Nguyên Thiện lật cổ tay, cầm ngược lại 乃út lông Hồ Châu, châm chọc thuộc hạ tầm nhìn hạn hẹp.
Một đám "tầm thường" lập tức không nói được gì, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn trời.
Nhị công tử không cứu được nữa, bệnh quá nặng.
"Nhạc cao ít người hiểu bắt nguồn từ thời Chiến quốc, Tống Ngọc đáp Sở Vương hỏi: "Đây là khúc nhạc hay, cũng là nhạc chán." ý là làn điệu cao nhã, ít người hiểu được, mưu sĩ bên người đại nhân đều tài năng xuất chúng, rất khiêm tốn, sao có thể nói là tri âm khó tìm."
"Nói rất đúng, có học thức." Mạc Hiểu Sinh là người đầu tiên lên tiếng khen ngợi..
"Mai tiên sinh kiến thức uyên bác, đọc qua trăm sách, thật là một người mưu trí mưu sĩ." Văn gia sư không tiếc lời ca ngợi, vuốt vuốt chòm râu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Công tử nhà ta từ trước đến nay luôn không coi ai ra gì, mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo hung hãn không biết thu liễm, quả thật khiến chúng ta lo lắng." Thành Tú có chút cảm khái.
Thật ra hắn không nói ra miệng Nhị công tử quả thật thiếu người dạy dỗ, Mai mưu sĩ thân là phụ tá tương đối được trọng dụng, lẽ ra nên khuyên nhủ, dẫn dắt sửa đổi thói xấu, làm cho người khiêm tốn lại, tình tính khiêm tốn, chí khí chính đại, quang minh vô tư.
Lời nói suông một chút cũng không kéo được con ngựa hoang vậy thì ngươi hành động đi! Dây thòng lọng, yên ngựa, roi, chỉ cần có thể khiến cho nó nghe lời, nó liền ngồi xuống cho ngươi cưỡi.
Bọn họ bội phục Mai Hi dám nói, hơn nữa không sợ cường quyền, nói có sách, mách có chứng khiến Quản nhị thiếu tự phụ bị đánh trở về, thật là nữ trung hào kiệt vô cùng anh dũng, khiến người khác không theo kịp.
Chuyện Mai Hi là Cầu Hi Mai, người bên cạnh Quản Nguyên Thiện đều biết, bọn họ không vì thân phận nữ tử mà xem nhẹ nàng, ngược lại hết sức kính trọng nàng mang theo một đôi đệ muội phá phu gia mà đi ra, nào là một thiếu nữ không có chỗ dựa lại dám cùng Đinh phủ đọ sức, dùng trí đấu lại bà bà tham lam, thống khoái vứt bỏ trượng phu phong lưu.
Quan trọng hơn là nàng bắt ép được đại ác lang Quản Nguyên Thiện.
"Các ngươi ăn no quá đúng không? Có muốn ta giảm một nửa lương thảo, để cho hộ bộ tiết kiệm chút ngân lượng không?." Hắn còn chưa ૮ɦếƭ, không cần phải gấp đến mức lập bàn cúng tế, nhớ lại ưu khuyết điểm cả đời của hắn.
Đôi mắt sắc bén của Quản nhị thiếu đảo qua, mấy người đang nhốn nháo lập tức im như tờ.
Hắn vừa lòng gật đầu, "Hi nhi, đừng để ý tới những người ăn không ngồi rồi này, bọn họ ghen tỵ ta làm quan cao hơn bọn họ, lĩnh bổng lộc nhiều gấp mấy chục lần bọn họ, người nào trong lòng luôn oán hận thì không có cách nào bay cao được." Quản Nguyên Thiện lắc đầu lại thở dài, đáng tiếc thế nhân đều ngu muội. Nghe một chút, đây là lời một người nói sao? Độc ác quá đấy! Bọn họ ngày đêm làm việc vì hắn tra án quan viên Giang Nam tham ô, từ thành Bắc đến huyện Nam, từ Tri phủ đến quan địa phương, một góc cũng không quên, người chân chính ăn không ngồi rồi lại vẫn chưa thấy đủ, còn đổ thêm một xô nước ᴆục vào đầu.
Cái này có thể nhịn, còn gì mà không thể nhịn, nhịn... Không xong cũng phải nhịn, người nào đó ức Hi*p bọn hắn đã lâu, giận mà không dám nói.
"Đại nhân, người nhìn chỗ này xem, chi ra mười vạn tạ gạo, nhưng khi chuyển đến Giang Châu thực chất chỉ còn chưa đến năm vạn, phần chênh lệch đã đi đâu mất, mà thôn Tú Thủy lại vô duyên vô cớ xuất hiện thêm năm mươi chiếc xe ngựa lúa mạch, giá của lúa mạch thấp, không bằng một nửa gạo trắng." Lúa mạch vẫn còn nguyên vỏ, tất nhiên so với gạo trắng thì rẻ hơn nhiều.
"Hi nhi, không phải đã nói là đừng gọi ta là đại nhân rồi hay sao? Gọi là Quản nhị ca dễ nghe hơn nhiều, cũng thể hiện rõ giao tình của chúng ta." Quản Nguyên Thiện nghiêng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ giống như nhỏ ra nước vậy. "Thôn Tú Thủy do ai quản lý? Đi điều tra số gạo thiếu kia cho ta, còn có ai là người thao túng giá gạo, điều tra hai việc cùng nhau, nghĩ biện pháp để bọn họ bán tháo giá rẻ." Muốn trữ hàng để thu lời, hắn sẽ làm cho bọn họ ngay cả gốc cũng không thu về được.
"Thôn Tú Thủy do Tri phủ Ôn Châu quản lý, Ôn Châu cách Giang Châu năm trăm dặm, thôn Tú Thủy nằm ở ranh giới hai vùng, chúng tôi đã điều tra qua đó là vùng núi, có chưa đến một vạn người..." Mạc Hiểu Sinh cười gượng mồ hôi lạnh rơi xuống, hắn điều tra không thấy điều gì lạ, sao tiểu cô nương này lại tìm ra được manh mối cực nhỏ như vậy.
"Mai Hi, sao ngươi phát hiện chỗ không thích hợp? Ta đã ở thôn Tú Thủy đợi hai ngày, dân phong giản dị, dân chúng an phận, bọn họ có chỗ dựa vững chắc, đại bộ phận là thợ săn cùng chăn nuôi, chỉ có một số nhỏ là làm ruộng." Lúa giống chuyển đến thôn Tú Thủy thì trồng ở đâu, chẳng sẽ là muốn trồng ở giữa sườn núi..
"Không được gọi là Mai Hi, muốn gọi cũng phải cung kính gọi là Mai tiên sinh." Hi nhi nhà hắn là để tên mãng phu kia gọi sao? Miệng đầy mùi phân.
"Bá đạo..." Đối với Quản Nguyên Thiện cố tình gây sự, Mạc Hiểu Sinh chỉ dám lầm bầm hai câu.
"Các ngươi đặt vài cuốn sổ này cạnh nhau là sẽ hiểu ra, trên đó đã bị động tay động chân, đơn giản vốn không nhìn ra chỗ nào khác biệt." Cầu Hi Mai lấy 乃út đánh dấu vài chỗ, điểm vào nét 乃út làm ký hiệu, những chỗ đó đã bị người chỉnh sửa, nhưng mà sau khi đối chiếu, sổ giáp có vào không có ra, sổ ất xuất lương nhưng không có hóa đơn, sổ bính kí lương ngày lại không có thực thu, sổ không ghi nhưng có người vẫn lấy được lương ra.
Thật ra rất đơn giản, chỉ là đổi trắng thay đen, dời hoa nối cây, trong quá trình vận chuyển, chỗ này bớt một chút, chỗ kia bớt một chút, cuối cùng khi chuyển đến chỗ cần chuyển thì đã chẳng còn mấy, mà quan viên tiếp nhận vốn cũng thu lương làm của riêng, làm giả giấy tờ đánh tráo.
Căn cứ theo pháp luật triều đình, gạo tồn ba năm sẽ lấy ra bán theo giá cũ, gạo mới nhập, gạo cũ ra, mới cũ thay nhau, loại bỏ gạo cũ bình thường có mùi nấm mốc, giá bình thường phổ biến không cao, ước chừng khoảng một phần năm gạo mới, nhà nghèo không có gạo thì mới mua gạo cũ.
Nói cách khác, quan thương quan viên đã trước một bước lấy gạo mới bán giá cao, đợi đến ba năm sau mới dùng gạo cũ báo cáo với triều đình, một lần buôn bán lời gấp bốn lần, khiến người ta liều lĩnh lựa chọn giữa tội khi quân và lợi lộc.
"Ài, sao ta không nghĩ tới điểm này, lúc trước xem sổ sách cũng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng mà lật qua lật lại sổ sách đã bị chỉnh sửa vẫn là không hiểu, hai mắt nhìn chằm chằm ta cho rằng mình quá đa tâm." Văn gia sư vuốt râu, cảm thán liên tục. Thì ra là ông tìm lầm hướng.
"Cha ta khi còn sống đã từng nói qua, gần thôn Tú Thủy từng có nạn trộm ςướק, triều đình phái binh đoàn đến tiêu diệt nhưng không thành mà lui, nghe nói có người đi mật báo trước, hai ngàn thổ phỉ sau một đêm liền biến mất, mà thôn Tú Thủy lại xuất hiện nhiều hộ săn bắn." Phụ thân nàng nói muốn xin Vương Khải đại nhân phái người đi điều tra, nhưng không lâu sau phụ thân liền xảy ra chuyện.
"Ngươi nói là thôn Tú Thủy có khả năng là ổ thổ phỉ?" Quản Nguyên Thiện vẫn luôn lấy thái độ thoải mái để tra án lập tức biến sắc, mày kiếm nhíu lại.
"Ta không dám khẳng định, đó là khi cha ta còn sống đã vô tình nói lúc ta đang ở thư phòng, ta đang xem sách, không để tâm nghe rõ, khi đó ông ấy vô cùng lo lắng, nhiều lần nói không diệt được thổ phỉ, dân chúng không thể được yên." Nhưng mà không ngờ rằng thổ phỉ chưa diệt, ông ấy đã mất vì xe ngựa bị vỡ.
"Khi còn sống?" Quản Nguyên Thiện ngưng trọng liếc mắt trao đổi cùng với các phụ tá, lúc này đã trùng hợp, hiển nhiên là có ẩn tình.
Chưa xác định chắc chắn, mọi người đều nói năng cẩn trọng, bọn họ không cho rằng phụ thân của Mai Hi ૮ɦếƭ là ngoài ý muốn, nếu liên lụy đến lợi ích của người khác, ông ấy ngáng đường của người khác không thể không gặp chuyện, vì tiền tài những thủ đoạn này là hiển nhiên.
Cầu Hi Mai chuyên tâm nghiên cứu sổ sách không phát hiện dị trạng trong phòng, nàng vô cùng vui vẻ vì bản thân có thể tìm ra những điều đó, nàng không hy vọng người khác cho rằng nàng chỉ là gối thêu hoa, không có năng lực làm gì.
"Di? Huyện Bình Khê..." Cầu Hi Mai kinh ngạc hô nhỏ.
"Huyện Bình Khê làm sao?" Mọi người lập tức chuyển sự chú ý lên nàng, cho rằng nàng lại phát hiện sơ hở của bọn hắn.
"Không có gì, hảo hữu của phụ thân là Đinh Vượng Hải chính là tri huyện huyện Bình Khê." Huyện Bình Khê cách thôn Tú Thủy không tới một trăm dặm, có điều đường thủy nối thẳng hai vùng.
"A? Đinh Vượng Hải không phải là cha chồng của ngươi....Nha! Ai dẫm lên chân ta vậy?" Mạc Hiểu Sinh ôm chân đau nhảy dựng lên tìm hung thủ.
"Hi nhi, hắn là người không có đầu óc, ngươi nhìn xem vẻ mặt của hắn liền biết là không tốt đẹp gì, chúng ta rất thương hại cho đời sau của hắn, đáng tiếc không có tổ tông tốt."
Vô cớ bị dẫm lên chân một cước, lại bị lườm, Mạc Hiểu Sinh thật sự vô tội khổ mà không nói được, trong lòng mọi người đều biết rõ, vì sao không được nói.
"Ta không sao, không cần lo lắng cho ta, người Đinh gia rất tư lợi, nhưng chưa tạo thành tổn thương gì với ta, mọi người không cần che đậy sợ ta bị tổn thương, thật ra ta rất vui vẻ khi rời khỏi Đinh phủ." Nàng chưa phải chịu ủy khuất, trước khi bị những tổn thương đó nàng đã đi trước một bước thoát thân.
"Hi nhi, lòng ta thương ngươi..." Hừ, tránh cái gì mà tránh, hắn sẽ ăn thịt người sao.
Cầu Hi Mai cúi người lách sang một bên, tránh đi cái ôm của Quản Nguyên Thiện, "Chỉ là mấy năm nay người ra người vào huyện Bình Khê có chỗ dị thường, ta hoài nghi trên thực tế không có người nào chuyển đi, các ngươi không ngại thì có thể từ đây mà điều tra."
Trải qua một thời gian ở chung, nàng không phải không thấy tâm ý của Quản Nguyên Thiện đối với nàng, thậm chí có thể nói là thích, hắn biểu hiện rất rõ ràng, người sáng suốt liếc mắt nhìn một cái liền hiểu, gần như là rõ rành rành.
Mà nàng không phải không động lòng, nhưng nàng không dám động lòng, đã gặp qua bà bà tham tài, vị hôn phu phong lưu không chịu nổi hôn nhân, nàng đã mệt mỏi, không nguyện đem tương lai của bản thân ủy thác cho một nam nhân khác, nàng thua không nổi nữa.
Hơn nữa nàng cũng không môn đăng hộ đối với hắn, ngay cả Đinh phủ xuất thân từ thương nhân cũng xem thường nàng, mọi cách nhục nhã nàng, thân là thứ tử dòng chính Cao Thịnh Hầu phủ, đại thần trẻ tuổi được hoàng thượng ân sủng, tiền đồ của hắn vô khả hạn lượng, nàng địa vị thấp kém sao xứng được với hắn.
Cho nên nàng không thể đáp lại hắn, đoạn tình cảm này chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, một ngày hắn quay về kinh sẽ quên nàng thôi, tìm một tiểu thư khuê các xứng đôi, mây cùng trăng ngẫu nhiên gặp nhau cũng sẽ tách ra trong gió.
"Lần này liên quan đến rất nhiều quan viên Giang Nam, ý của hoàng thượng là nghiêm tra khinh phán, chỉ bắt những kẻ chủ mưu cùng với vây cánh, còn lại những người liên quan không sâu nhiều lắm chỉ bị giáng mấy cấp, nếu Đinh phủ cũng bị ảnh hưởng..." Hắn là quan chủ thẩm, còn có thể cho một nhân tình.
Hoàng thượng không thể đưa tất cả quan lớn, quan nhỏ vào đại lao, mặc dù khoa cử ba năm một lần vừa thi xong, nhưng lần lượt bổ sung quan mới không quen chính vụ địa phương, nếu Giang Nam không có quan viên cai quản, triều đình sẽ rơi vào hỗn loạn.
Bởi vậy hoàng thượng nói, muốn nghiêm tra, liệt kê ra danh sách những quan viên có liên quan, nhưng nếu có sự hối cải, hoặc bị ép phải thông đồng thì được xử nhẹ, trước quan sát vài năm nếu không sửa đổi sẽ bị bãi chức, hoàng thượng nhân từ, cho bọn họ cơ hội lấy công chuộc tội.
"Giải quyết việc chung, phạm pháp phải xử cho công bằng, không thể vì có quan hệ mà tha, nếu không người người đều sẽ phạm pháp, người có tâm tư đen tối ngày càng nhiều." Thiên lý rõ ràng, báo ứng không bao giờ sai, làm chuyện sai trái thì phải dũng cảm gánh vác. Huống chi tình cảm của nàng và Đinh phủ đã hết, không còn liên quan.
"Được, ta nghe lời ngươi, chuyện cũ kia đã theo nước chảy đi, chúng ta tìm ngày đẹp trời đi thả diều đi." Nghe lời của nương, đại phú đại quý. Nương của hắn đã nói qua, mà hắn là đứa con hiếu thảo, tuyệt đối sẽ nghe theo.
"Thả diều?" Không phải là đang thương thảo án Giang Tô sao, sao lại nhảy sang chuyện chơi đùa rồi? Hắn càng ngày càng khiến cho người khác mờ mịt.
Quản Nguyên Thiện dùng vẻ mặt oán phu nhìn nàng. "Ta vốn muốn nói là tìm một ngày đẹp trời nói chuyện yêu đương, sợ nàng da mặt mỏng sẽ cho một cái tát."
"Đại nhân đừng nói lung tung." Hắn thật sự là, rõ là... Miệng không có chừng mực.
Cầu Hi Mai vừa thẹn vừa cáu lập tức đứng dậy, ôm lấy sổ sách đi ra khỏi thư phòng, đi tới cửa nghĩ tới những sổ sách này đều ngang với chứng cứ, không thể bí mật mang theo xuất phủ, nàng lại quay lại, đặt những sổ sách này xuống, sắc mặt bình tĩnh lần thứ hai đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối đều không nhìn đến ánh mắt cún con của Quản Nguyên Thiện, bóng lưng xinh đẹp đi vội vàng, một đám muốn cười cũng không dám cười, mặt đỏ hết lên vì nhịn cười, nhất trí đồng tình với Quản nhị thiếu, giai nhân lòng vững như sắt nha!
"Ai nha, nữ hài tử thẹn thùng, các người mở to mắt nhìn cho rõ, nàng đương nhiên là nữ tử thẹn thùng, khó mà nói ra được ngoài miệng, nguyện kết đồng tâm." Quản Nguyên Thiện tự quyết định, bộ dạng như đã ôm được mỹ nhân về nhà.
"Người xác định không phải là tự mình đa tình chứ?" Hoa nở và kết quả là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Một ánh mắt lạnh lùng bắn đến, "Lần trước ta bảo ngươi đi lo chuyện muối sao rồi? Tiếp theo phải làm thế nào, đừng làm hỏng chuyện của ta."
"Ta đã chuyển muối đến Giang Tây, giao cho thế tử gia, hắn nói sẽ lấy danh nghĩa triều đình công khai đấu giá, giá cao thì được, tiền thu được sẽ bổ sung vào quốc khố." Những tham quan này tổn thất nặng nề, bọn hắn luôn lấy giá thấp để mua muối lậu, rồi chuyển muốn đến Bắc Địa, lấy giá cao hơn giá gốc bảy tám lần.
"Đại ca của ta?" Huynh ấy sao cũng tới xem náo nhiệt vậy?
"Hiện giờ đường thủy Giang Nam lẩn quẩn, vài nhóm người ngựa đồng thời xuất hiện lại chỗ thuyền muối bị ςướק, cùng nhau chỉ trích đối phương biển thủ, lại nói người phụ trách lần này phải chịu trách nhiệm, ai cũng không chịu đứng ra đền bù, có mấy đệ tử quan gia bị nâng quay về...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc