Cách Tuần Phủ Lừa Thê - Chương 04

Tác giả: Ký Thu

Lúc Cầu Hi Mai vội vàng cuốn tranh chữ lại, ở một đầu chợ cách đó một khoảng xa có vài nam tử quần áo hoa mỹ đi tới, đi dạo chơi, thỉnh thoảng dừng lại hỏi hai câu, là kiểu người vừa không phải mua hàng vừa không phải xem hàng chỉ là nói chuyện phiếm, trên trán mang theo vài phần kiêu ngạo.
Nhìn ra được bọn họ không giống với dân chúng đi chợ bình thường, tuy rằng bọn họ cố gắng che đậy khí chất tao nhã quanh người, nhưng mà ngôn ngữ cử chỉ của bọn họ vẫn lộ ra khí thế bề trên, giống như huyện thái gia đi dạo trên phố, muốn khiêm tốn nhưng không thể khiêm tốn.
Nam tử ở giữa có khí chất thanh dật, ôn nhu như ngọc, trên mặt treo lên nụ cười như ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, hai mắt sâu thẳm, mũi cao ngất giống như được đao khắc ra.
Chỉ là vừa mở miệng ra nói, những khí chất kia biến mất toàn bộ, phong cách nghênh ngang giống như các cậu ấm tiêu tiền như nước, vừa thấy liền biết là bộ dạng dễ lừa gạt, khiến cho người ta cảm thấy không lừa hắn thì sẽ có lỗi với bản thân.
“Một lượng bạc có thể mua được mười cây quạt, quá là rẻ, sẽ không phải là hàng kém chất lượng chứ? Ta quạt một cái liền rách luôn.” Thợ làm vô cùng kém, trình bày lộn xộn, keo dán thì không đều, cành trúc lộ ra ngoài cả một đoạn.
Mùa đông mua quạt, người này có bệnh, nhóm người qua đường cười nhạo trong lòng. Nhưng mà dưới trời mưa tuyết có người bán quạt thì lại càng kỳ quái, phải vào mùa xuân thì mới đúng mùa phát tài.
“Công tử đừng bịa chuyện nha, đây chính là hàng thật, tác phẩm của danh gia, mở ra đóng vào rất dễ dàng, trên mặt quạt được danh gia vẽ lên, có nước chảy qua cầu nhỏ, có tiểu thư bắt bướm, còn có đại hòa thượng niệm kinh, tiểu hòa thượng múc nước... Không sợ người xem không vừa mắt, chỉ sợ người nhìn hoa mắt.” Người bán hàng rong tận lực thổi phòng cây quạt nhà mình, mùa đông bán quạt là một ý tưởng mới.
Thật ra sạp của hắn không chỉ có quạt, còn có ô dù đủ loại, hỗn tạp không hợp với mùa vụ, giống như là đem tất cả những gì không dùng đến toàn bộ mang ra bán, người nào thấy thuận mắt thì mua, hắn chỉ cần kiếm ít tiền.
“Danh sĩ thật phong lưu, ngươi nhìn ta có phong lưu không?” Quản Nguyên Thiện bày ra bộ dạng phong lưu nháy mắt ra hiệu, cầm lấy quạt quạt vài cái, gió thổi tóc đen bay loạn.
“Phong lưu, phong lưu, cây quạt này đi với công tử thật sự là vô cùng thích hợp, phong lưu phóng khoáng, nhóm đại thẩm, cô nương trên đường vừa nhìn thấy ngài đong đưa cây quạt tất cả liền e thẹn quay đầu cười, nhìn ngài khiến các nàng choáng váng đầu óc.” Hắn nói dối không chớp mắt, không chút xấu hổ.
“Ha! Ta cần các nàng nhìn làm gì, bản công tử đúng là xuất thân từ danh môn thế gia, từ nhỏ gia phong nghiêm cẩn, giữ mình trong sạch, ngươi muốn gán cho ta tiếng phong lưu sao, tâm tư thật ác nha!” Hắn đặt quạt xuống, lắc đầu quở trách.
“Công tử, tiểu nhân chỉ là người bán quạt, ngài đừng dọa can đảm của tôi chạy mất chứ.” Người bán hàng rong vỗ *** giả vờ bị kinh hách.
“Nhìn ngươi vô dụng như vậy, không phải chỉ trêu đùa hai câu thôi sao, nếu thật sự là quan gia tới, không phải là ngươi sẽ sợ đến mức tè ra quần chứ?” Quan địa phương là cha mẹ áo cơm của dân chúng, nếu làm tốt thì phúc trạch vạn dân, ngược lại thì sẽ là tai họa đến tận con cháu, kiếm lời trên mồ hôi nước mắt của dân chúng.
“Dáng vẻ không giống như công tử nói, nhìn thấy quan lớn chân liền nhuyễn, chẳng qua là nếu thật sự cho ta nhìn thấy quan lão gia, tám phần là run rẩy, nói một câu cũng không xong.” Dân chúng nhỏ làm sao có thể gặp được quan lão gia, có thể nhìn thấy đội xe ngựa từ xa đã là tốt lắm rồi.
Hắn giống như vô ý đặt câu hỏi: “Chẳng lẽ quan ở trên không cần chính yêu dân, thanh liêm công bằng sao? Nếu thế thì ngươi sợ cái gì, quan kiểu đó thì chỉ cần tiền mà thôi, nhét mấy thỏi bạc, đại lão gia cũng cởi quan bào xưng huynh gọi đệ với ngươi.”
“Chấc chấc, phải tốn biết bao nhiêu là bạc mới có thể cùng đại lão gia ngồi ăn cùng, dù ta bán hết cả cái sạp này cũng không có được chân hầu việc ở nha môn đâu.” Chỉ có người có cách mới vào được, hắn thì cứ thành thật buôn bán, chỉ cầu bình an thôi.
“Người nói đại lão gia là người tham lam sao?” Quan Nguyên Thiện trong nháy mắt nhận thấy có chuyện.
Vừa nghe đến chuyện đại lão gia tham hay không tham, trên mặt người bán hàng rong lập tức hiện lên vẻ hốt hoảng, e sợ người khác nghe thấy, “Công tử cuối cùng là có mua quạt hay không, không mua thì đừng chắn trước sạp nữa, tiểu nhân vẫn còn phải nuôi gia đình! Đừng cản đường kiếm tiền của ta.”
Quản Nguyên Thiện bị đuổi ngớ ra một phen, cười lớn đi sang sạp kế tiếp, cùng với người buôn vải tán gẫu về giá vải, cùng thương nhân buôn trà nói chuyện kim thuế có nặng hay không, lại chuyển người đến tán gẫu vài câu với đại nương bán son phấn, đi một chút ngừng một chút, vô cùng thoải mái.
Trong lời nói của hắn không thiếu nhắc tới quan viên địa phương, từ Bố Chính Sứ đến Tri Phủ, thậm chí là quan thất phẩm nhỏ nhoi, hắn đều hữu ý vô ý hỏi bọn họ về tác phong làm việc của quan viên, có áp bức nhân dân hay không, có oan khó giải, hay là có lấy không thịt cá của dân hay không.
“Đại nhân, quan viên vùng Giang Tô này xem như là thanh liêm...” Đi bên cạnh Quản Nguyên Thiện, nam nhân có hai chòm râu nói.
“Hừ! Cẩn thận lời nói.” Ý cười trên mặt Quản Nguyên Thiện không giảm chỉ liếc mắt nhìn một cái, đồng tử đen sâu thẳm, giống như bề ngoài hắn không hề biết dân chúng khó khăn.
“Đại...Ách, Nhị công tử, một đường chúng ta đi vẫn không tra được có tệ nạn gì, khắp nơi vùng Giang Nam này yên bình, giàu có an khang, ngay cả người đánh cá cũng cười hề hề, nói rằng đầu năm thu hoạch tốt, cá lớn mắc lưới.” Rõ ràng là cảnh trí xung quanh an cư lạc nghiệp, người người không lo áo cơm, vui vẻ thoải mái, đám quan viên cai quản thích đáng.
“Mặt ngoài gió êm sóng lặng, bên dưới có thể là sóng ngầm mãnh liệt, văn gia sư sao chép công việc thời gian lâu, sao lại trở nên cổ hủ như vậy? Ngươi không nhìn thấy dân chúng vừa nghe thấy gặp quan lão gia vẻ mặt không phải là vui mừng khôn xiết, mà là vẻ mặt sợ hãi, lo lắng nhiều lời nhất định sẽ gặp tai họa, không dám nói thẳng.” Một nam tử khác trào phúng nói.
Ba năm làm quan tri huyện thanh liêm, mười vạn bạc tuyết hoa, ngay cả quan thanh liêm nhất thì ba năm là quan địa phương cả nhà cũng có được mười vạn lượng bạc, huống chi là người có lòng bất chính, bàn tay kia phải dài thì mới được! Không đổi cách nhét tiền vào túi, vậy thì làm quan có ý nghĩa gì.
Hơn nữa Giang Tô là điểm trung tâm giao lưu từ nam vào bắc, hàng thực phẩm đưa từ nam vào bắc, hàng hóa từ bắc đưa ra nam, bốn phía đường thủy thông suốt xuyên qua khắp nơi, không chỗ nào không nhờ đó mà đổi vận, có thể tưởng tượng trong đó lợi nhuận lớn thế nào, béo bở như vậy người *** không thiếu.
Đương nhiên thu nhập chênh lệch giá lương thực cùng thuế muối lại càng khiến người ta thèm đỏ mắt, dân chúng không thể tách rời muối và gạo, đó là số lượng lớn vật tư tiêu hao, con số mấy tháng tiếp theo khá đáng để xem.
Mà một phần ba quốc khố được thu từ thuế ở Giang Nam cùng với Lưỡng Quảng, dưới tình huống tích lũy, dân chúng nộp không ít thuế kim, bởi vì thương nhân tập hợp lại nguồn tài nguyên cuồn cuộn tới, càng là việc có lợi cơm no áo ấm, thì còn người nào hiểu được việc trên dưới nghiệp quan cấu kết có bao nhiêu nghiêm trọng.
“Mạc lão tam, ngươi đừng nói chuyện chua như vậy, ta là nói Giang Nam là nơi phong cảnh đẹp, những thứ bẩn thỉu ở đây thiếu một chuyện thì cũng không có gì khác, không nhất thiết vừa thấy hồ nước liền muốn lấy bùn, bỏ đi được thứ bẩn thỉu, lúc đó muốn nhìn cũng không nhìn được cái gì.” Muốn bất động, im ắng chờ thời cơ, chớ để cá lớn trước mắt chuồn mất. Văn gia sư vỗ về chòm râu, vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn Mạc Hiểu Sinh, hai người bọn họ thủy hỏa bất dung, vừa nhìn thấy mặt liền muốn cãi nhau.
Mạc Hiểu Sinh dáng người cao lớn, đen thui, là được mài luyện trong gió táp mưa sa, khoảng chừng 24, 25 tuổi, cơ thể khỏe khoắn giống như đại hán phương bắc, một chút cũng không nhìn ra hắn là người phương nam.
“Không khuấy động thì làm sao có cá ra, cá lớn chân chính đều là trốn ở chỗ tối, nước ao vẩn ***c thì cá mới có thể bơi ra ngoài.” Vừa vặn cho bọn họ bắt.
“Đục nước béo cò sao có thể để cho chúng ta mò được cá ta muốn, nói không chừng bứt dây động rừng, ngược lại bị cá cắn ngược lại một cái.” Làm việc phải làm từng bước, nóng vội không uống được canh nóng.
“Ta thấy gan làm việc lớn của ngươi càng ngày càng nhỏ, rời khỏi kinh thành liền biến thành rùa đen rụt đầu, lấy thân phận của công tử chúng ta còn sợ mấy chân cá không dài sao?” Hồ nước dù có lớn, tung ra một cái lưới liền bắt hết một lượt.”
Mạc Hiểu Sinh suy nghĩ đơn giản, quan lớn áp bức quan nhỏ, ép hắn nói ra một năm một mười tình hình thực tế, trước mặt quyền thế ai dám không nhận tội?
Nhưng hắn không cho rằng người đó chỉ nhờ vào xảo quyệt, nếu dám cả gan động tay động chân vào ngân lượng, chứng tở phía sau có người chống lưng, hơn nữa còn là một chỗ dựa vững chắc, mặc cho là ai cũng không dễ lay chuyển.
“Đại...Nhị công tử, Mạc lão tam này mồm to không giữ miệng, ta thấy sớm muộn hắn cũng sẽ để lộ ra tin tức, phá hỏng chuyện của chúng ta.” Người tâm không vững rất dễ sai lầm, ở trên đầu trận tuyến một chút gió thổi cũng sẽ loạn, nhìn thấy bóng dáng liền chém.
Văn nhân luôn cho rằng quân nhân ngu ngốc, với thân thủ của Mạc Hiểu Sinh trong mắt văn gia sư lại là người thô kệch, quá xúc động không có đầu óc.
“Mạc tam ca, chúng ta nhìn lại, nơi này nước sâu không thấy đáy, chúng ta còn chưa bước đến bờ mà!” Quản Nguyên Thiện cười tít mắt giảng hòa. Lúc hai người này tranh chấp, hắn vẫn như cũ nói chuyện với người khác, khuôn mặt tươi cười hiền lành dễ bắt nạt, đi bên này nói hai câu, sang bên kia nói về cha mẹ, hắn thể hiện ra bộ dạng của một công tử không hiểu sự đời, chỉ đơn giản là trốn xuất phủ ra ngoài chơi, chơi từ bên này sang bên kia, quen sống phóng túng, chính sự khác thì đừng tìm hắn, trong đầu hắn là rơm rạ không dùng được.
Nói thật, đúng là không có mấy người coi hắn là người đứng đắn để đối đãi, chỉ cho là một thiếu gia nào đó bị cha mẹ dạy hư đi rêu rao khắp nơi, ngoại trừ mấy người bên cạnh, không ai biết trong lòng hắn có tính toán, nói chuyện vui đùa đều có thâm ý.
“Oa! Nhị công tử tài trí hơn người cũng không nhìn ra manh mối?” Hắn cho rằng người tài ba ra tay, rất nhanh sẽ có kết luận, quay về kinh phục mệnh.
Khóe môi hơi nhếch lên, Quản Nguyên Thiện như cười như không, “Ta là người, không phải thần, không phải là cho ta một sợi dây thì ta sẽ hái được bàn đào, chúng ta vừa mới đến địa bàn của người ta, ngay cả mặt cũng còn chưa quen! Vậy thì sao biết được nơi đây rộng bao nhiêu.”
Cả một chuỗi dài không biết bao nhiêu dưa lớn dưa nhỏ, muốn hái được toàn bộ thì phải dùng nhiều lực, một lần dùng lực không kéo hết, đợi một thời gian dưa con dưa cháu lại lên, kéo không ngừng, dưa không ngừng lớn.
Lại nói không kéo ra được đại quan, hái được mấy cây tỏi nhỏ thì có ích gì, chỉ cần còn lợi ích, muốn bồi dưỡng nanh vuốt có gì khó, dùng bạc đập ra liền có.
“Chúng ta vẫn phải tiếp tục rảnh rỗi không có việc gì làm thế này sao? Đã đi cả buổi rồi.” Hỏi không ra nguyên nhân, Mạc Hiểu Sinh muốn tìm quán trà nghỉ chân, uống ngụm trà nóng loại bỏ cái lạnh, thời tiết quỷ quái này ai muốn lượn lờ ở bên ngoài.
“Đây là cẩn thận điều tra, tra xét dân tình, từ trong miệng của dân chúng biết được quan viên có ăn hối lộ trái pháp luật hay không.” Văn sư gia thở phì phò chỉ hận rèn sắt không thành thép, tức giận hắn không hiểu được dụng tâm của đại nhân.
Hắn phi một tiếng, “Vâng, ngài nói đúng, chẳng qua là mưa tuyết nhỏ sắp thành mưa tuyết lớn, tiểu thương trên đường còn ai không đi tránh tuyết? Ai còn mạo hiểm ra ngắm tuyết làm gì...Nhị công tử, tuyết rơi trên đầu người, còn...” Làm gì?
Mạc Hiểu Sinh nói được nửa câu, hai mắt Quản Nguyên Thiện giống như nhìn thấy chuyện thú vị, bỏ lại phụ tá và văn sư gia, cùng với hai tùy tùng Trường Sinh và Trường Hoan, bước nhanh tới phía hành lang dưới gốc cây.
“Ai nha! Cẩn thận ghế không chắc...!”
Vốn Cầu Hi Mai không có việc gì bỗng nhiên bị những lời này làm cho giật mình, đang thu tranh nàng quýnh lên, ngược lại bước hụt vào không khí, từ trên ghế đẩu ngã xuống.
Nàng cho rằng không ngã dập mũi thì ít nhất cũng xước xát chân tay, quay về phủ phải tìm được lý do để che giấu, không để cho người khác phát hiện ra nàng lén làm chuyện mờ ám. Nàng vẫn chưa có đủ ngân lượng để thoát thân, không thể mất đi chỗ dựa là Đinh phủ này.
Ai ngờ nàng không cảm thấy đau đớn, cả người ngã vào một người khác, từ kinh ngạc lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn lên, mắt hạnh của nàng chống lại một đôi mắt đen thẳm, nàng có chút ngẩn người, đầu óc nhất thời không nghĩ được gì.
Bỗng nhiên, nàng phát hiện đây là một nam tử rất cao, hai tay lập tức đỏ lên, hai gò má nóng rực, vừa hoảng sợ lại vội vàng đứng thẳng lên, Ng'n t trắng nõn chải lại đầu tóc, kéo cao vạt áo, sợ để lộ ra thân phận nữ nhân của mình.
Không hiểu sao lúc đỡ lấy người kia, một mùi hương của nữ tử bay vào mũi của Quản Nguyên Thiện, hắn tinh tế khẽ ngửi, trong lòng hiểu rõ, bàn tay to đặt ở trên eo nhỏ như cành liễu, hắn hơi ngẩn người rồi lập tức nhận ra thân hình người mình cứu là nữ nhân.
Lại nói, hắn không hề ngạc nhiên, chẳng qua là chứng thực điều nghi ngờ của hắn, thiếu niên bán tranh kia quá nhỏ, môi nhỏ đỏ thắm, đôi mắt giống như hồ nước trong veo, đẹp đến mức không gì sánh nổi.
“Đa tạ công tử đã giúp đỡ, Mai Hi xin cảm ơn.” Cầu Hi Mai không nhanh không chậm chấp tay thi lễ, thần thái ung dung.
Giọng nói thật là dễ nghe, trong trẻo êm tai, như trân châu rơi vào khay ngọc. “Không cần đa lễ, chỉ là tiện tay mà thôi, lần tới đừng giẫmlên ghế cao như vậy, hãy để người khác giúp ngươi thu tranh lại.”
Nàng đè xuống hoảng hốt, tỏ vẻ bình tĩnh, “Tất cả mọi người ra ngoài đều có chuyện phải làm, việc gì phải làm phiền đến người khác.”
Nếu không phải là do hắn hô lớn, nàng sẽ bị giật mình sao. Cầu Hi Mai oán thầm trong lòng, mười Ng'n t thon dài cuộn tranh lại.
“Lời này sai rồi, cùng là dân chúng kiếm ăn trên đường, vốn là hai bên nên ủng hộ nhau, mọi người đồng tâm thì mới có thể đưa tới nhiều khách hàng.” Quản Nguyên Thiện nhìn chằm chằm dung nhan của nàng, nhẹ giọng nói.
“Công tử nói cũng đúng, là ta nghĩ quá hẹp, người cùng làng xóm, ra ngoài giúp đỡ nhau, cùng nhau trông coi, bệnh tật chăm sóc nhau, nếu có thể hòa thuận như vậy, trợ giúp nhau, quả thật là chuyện tốt.”
“Ngươi vừa đọc một đoạn của Mạnh Tử đi.” Hắn vỗ tay cười.
Khẽ nhăn mày, sắc mặt Cầu Hi Mai thoáng dè dặt hạ giọng nói: “Công tử là người đọc sách, học thức uyên bác, ta múa rìu qua mắt thợ khiến người chê cười rồi.”
“Không, không, không, ngươi đừng xem nhẹ mình, ta cảm thấy ngươi cũng có hiểu biết, thông mình, là lương tài hiếm có, với tài hoa và tài trí của ngươi, ở Giang Tô này lại không vì triều đình góp sức, nha môn và huyện thái gia đều bị mù rồi sao?” Hắn ám chỉ quan viên Giang Tô không biết nhìn người, không có dùng người tài, nhận người thân không nhận người tài, ngu ngốc vô đạo.
“Mỗi người một chí, có người nói núi đẹp, có người nói nước tốt, có người thả câu bên khe suối không biết mệt, thiên hạ đâu chỉ có tài sĩ, nếu người người vào triều làm quan, không người đong gạo, đo vải, như vậy thì loạn hết rồi.” Mỗi người một việc, việc ai nấy làm, an cư một góc.
“Ra ngoài đi dạo cũng có thể gặp được người có kiến thức như ngươi, chỗ này của các người quả nhiên là người tốt, nước tốt, phong cảnh đẹp, nhưng mà có một chỗ không tốt, ta đến bến sông Tần Hoài muốn thuê một con thuyền hoa du hồ, rõ ràng đã đưa tiền còn bị người khác nhanh chân ςướק mất, người lái thuyền cũng không trả lại tiền mà lại bắt nạt ta là người ngoài, nghe nói là quan không nhỏ, ngươi nói xem người kia có ác hay không chứ.” Hắn tỏ vẻ tức giận nói.
Sắc mặt Cầu Hi Mai vẫn như thường, “Chuyện này ta không rõ, với thân phân tiểu dân như ta đừng nói là gặp quan, ngay cả ca múa mừng cảnh thái bình ở thanh lâu Tần Hoài cũng chưa từng đi qua, công tử không ngại thì ở lại thêm mấy ngày, non sông tươi đẹp cũng không chạy mất, cảnh đẹp như vẽ, hợp với người có lòng, ca nữ hiến xướng, có thêm biết bao kiều diễm.”
Hắn gật đầu, nói tiếp, “Nhìn đường phố các ngươi náo nhiệt thế này, chắc quan địa phương không ức hiếp đến dân chúng.” Cho dù là làm quan tốt cũng không thể không bị kêu than cái gì.
“Ít nhất ta cũng không thấy nhà ai mất bò tìm quan lão gia đòi, dù sao quan lão gia mở miệng ra đều là trong sạch, chuyện có hai mặt, mỗi người một ý.” Nàng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ lo thân mình thôi.
Phụ thân của Đinh Lập Hi, Đinh Vượng Hải làm quan tri huyện ở Bình Khê huyện đã sáu năm chưa hề di chuyển, một lòng mong chờ có thể bò lên trên, mưu đồ thêm tài phú, vốn là phú thương tính tình của ông ta nham hiểm lại yêu tiền tài, mua chức quan rồi bước vào quan trường không ngừng dùng chức quyền vơ vét tài sản, tham ô ngân lượng, trọng tội khinh phán.
Đây là sau ba năm làm con dâu ở Đinh phủ Cầu Hi Mai mới biết được bí mật đó, khi đó Đinh Vượng Hải đã lên làm tri châu, căn bản không còn để ý tới sống ૮ɦếƭ của con gái bằng hữu nữa, khi Hồng Tuyết Bình gợi ý thì bên trên cũng đồng ý vớicon trai việc hưu thê này, hơn nữa còn ỷ vào lệnh quan bắt nàng rời phủ, không thể trì hoãn.
Chẳng qua hiện giờ quan trọng là phải góp đủ tiền rời khỏi phủ, nàng sẽ không nhiều chuyện để lộ việc đó ra ngoài, người Đinh phủ có tốt hay xấu thì cũng không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ muốn đặt mình ra ngoài, sớm ngày thoát được khỏi vùng lầy đó.
Nhìn nàng sắp xếp Pu't mực tranh vẽ đâu ra đấy, ánh mắt Quản Nguyên Thiện không tự giác rơi vào bức "HỈ Thước đậu trên cành mai" mà nàng đang vẽ dở, bỗng nhiên thốt lên: "Ta mới mua một tòa nhà ở trong thành, phía đông thành, là nhà cũ của Liễu gia, ta thấy ngươi vẽ có chút phong cách của người xưa, không bằng ngươi tới vẽ nhà cho ta, một bức một trăm lượng.
"Này..." Một bức một trăm lượng?
Không thẹn mà nói, nàng động tâm, vô cùng vui mừng được hắn nhờ làm, Đinh phủ cách thành đông không xa, mất khoảng mấy phút, đó là với tốc độ đi bộ của nàng.
Nhưng mà nàng có chút chần chừ, không dám đáp ứng, tiến vào tòa nhà của người khác không thể sánh bằng ra ngoài Đinh phủ, nàng tuy là nữ giả trang nam, nhưng vẫn bận tâm đến thanh danh, không thể xúc động mà nhận việc, cho dù nàng vô cùng cần khoản tiền kia.
"Trong nhà của ta có khoảng mười cái sân, cảnh trí không giống nhau, không nhất định phải vẽ toàn bộ, vẽ trước 7, 8 tấm xem thử, tiền công nhất định sẽ không bạc đãi." Hắn lấy tiền dụ dỗ.
"Ngài nói thật?" Bảy, tám bức vẽ tương đương với bảy, tám trăm lượng bạc...Trong lòng Cầu Hi Mai sôi sục, giống như nhìn thấy ánh mặt trời.
"Ngươi thấy ta giống như đang nói dối sao? Ta không phải là nhiều tiền không có chỗ để." Chỉ là không hiểu sao muốn nhìn nàng vẽ ra càng nhiều tranh đẹp, lưu lại cảnh đẹp bốn mùa.
"Được, thành gia, trước giao hai trăm lượng tiền đặt cọc!"
"Không phải là có nhiều tiền không có chỗ đặt? Nhị công tử, ta thấy ngài như là đánh mất đầu óc rồi, vừa đến Giang Nam không quen cái gì, bệnh đến đầu óc mơ hồ, vừa ra tay đã đặt cọc hai trăm lượng bạc, ngài thật sự là bệnh không nhẹ rồi!" Cung Tán Tài giống như trẻ con, không dùng bạc lúc cần dùng, tiện tay thì tung ra cả một nắm.
Vì không để cho người khác biết hắn đã đến Giang Nam, Quản Nguyên Thiện đặc biệt nhờ người gián tiếp mua một tòa nhà bốn viện để ở, nằm ở thành đông cạnh trạm dịch, thuận tiện cho bọn họ trao đổi thông tin với kinh thành, cũng có thể ẩn giấu tung tích.
Bởi vì năm nay Quản Nguyên Thiện đã 23 tuổi, là thứ tử dòng chính của thế tộc Quản gia, phụ thân là Quản Tế Thế, ở trên trường vô cùng được trọng dụng, hắn tuổi còn trẻ mà giống như phụ thân là sủng thần của hoàng đế, cha con cùng làm quan trên triều. Theo lý hắn nên thành thân từ sớm, kiều thê mỹ thiếp bên người, nữ nhân thành đàn mới đúng, nhưng không biết sao hắn lại không theo bình thường, thiên kim của các đại thần trong triều, khuê nữ danh môn thế gia hắn đều không để vào mắt, trễ đến giờ vẫn không có bóng dáng xinh đẹp nào làm bạn.
Quản phủ có lão thái thái luôn thích gây phiền toái cho con cháu, đối với hôn sự của tôn tử lại càng nhiệt tình, trưởng tử đã thành hôn sinh được một trai một gái, hiện giờ bà rảnh rỗi chỉ muốn tìm việc làm, một lòng tìm cho Quản Nguyên Thiện một tiểu thư môn đăng hộ đối, Quản Nguyên Thiện bị bức đến mức một không làm, hai không dứt, dứt khoát chủ động xin ý chỉ của hoàng đế chức vị tuần phủ rời khỏi kinh thành, thay hoàng đế điều tra tham ô, thuận tiện tránh khỏi việc bị bà nội bức hôn, đỡ phải gặp cảnh bà cháu đều không thoải mái.
Thân là Ngự Sử Giám Sát kiêm tuần phủ Giang Tô, Quản Nguyên Thiện sau vài ngày đã xuống tới phía nam, nhưng đến Giang Nam hắn cũng không vào tuần phủ nha môn, hắn tính muốn lén tra xét trước xem có tội án, tệ nạn, tham ô gì hay không.
Nhưng bởi vì hắn không xuất hiện, chỉ để Mạc Liêu Môn đến nha môn xử lý một số việc nhỏ, quan viên dưới quyền của hắn cũng không rõ tuần phủ đại nhân có đến nhận chức hay không, trong lòng mọi người đều hoảng sợ, lo lắng đề phòng, e sợ công văn gửi lên bị bắt lỗi, sẽ đánh mất chức quan và lợi lộc vất vả nhiều năm mới có.
Từ Bố Chính Sứ đến quan cửu phẩm nho nhỏ, trên dưới đất Giang Nam đều vô cùng chấn động, không có chỗ nào là không lo sợ thu liễm vài phần, cẩn thận đối đáp.
Mà vị Quản nhị Thiếu có hoàng đế che chở, mẫu thân dung túng cho hắn, Quản Tế Thế chỉ có duy nhất một thê tử lại sợ vợ, cho nên căn bản không dám quản hắn, Quản lão phu nhân lại ở xa kinh thành, cứ như vậy hắn thoải mái sải cánh bay trên trời, bơi dưới biển, người nào cản hắn cũng không lùi.
Kết quả là, quan viên lớn nhỏ vùng Giang Tô gặp xui xẻo, ban ngày không được thư thái, đến đêm gối đầu không yên, trong đầu chỉ lo nhớ tới vị tuần phủ đại nhân đang ở đâu, đang làm gì, có phải là đã nắm được cán chuôi của bọn họ hay không,...
"Ta không phải là muốn che dấu tai mắt của người khác sao, để cho họa sĩ vào phủ vẽ tranh, lúc này mới tỏ ra ta là một con cháu nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, nhà có của cái không làm việc đàng hoàng, không có diện mạo lại không có nội hàm, người muốn lừa gạt ta mau tới."
Quản Nguyên Thiện sao có thể trước mặt thân tín thừa nhận, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra thiếu niên bán tranh kia thật ra là nữ nhân, thấy tài ăn nói của nàng gọn gàng, nhìn như hỏi cái gì cũng đều trán*** tìm nhẹ, là người có đầu óc thông minh, dựa vào lòng muốn tìm người tài mà giữ lại, hơn nữa thư pháp của nàng vô cùng vừa ý hắn, bởi vậy tâm huyết dâng trào đặt đơn, ra giá muốn nàng tới vẽ tranh cho hắn, hắn sẽ từ đó mà khai thác thêm các sở trường của nàng.
Đối với việc nàng vừa mở miệng đã đòi hai trăm lượng bạc tiền đặt cọc, thật ra hắn cũng giật mình, chẳng qua là hắn tin tưởng con mắt nhìn người của mình, hai trăm lượng là đáng, sẽ không phải là bát nước đổ đi.
"Nhị công tử hy sinh thật nhiều nha! Lấy bạc đổi về một xú danh, may mà gia nghiệp của nhà ngươi không chỉ lớn thôi, nếu không phải vậy ném mấy trăm lượng ra, ngươi không đau lòng, nhưng chúng ta đều cảm thấy khổ sở, bổng lộc một năm của ta còn chưa đến ba trăm lượng." Văn gia sự tỏ vẻ mặt thổn thức, vô cùng đau lòng vì những con cháu thế gia tiêu pha hoang phí, hai chòm râu đều sắp vểnh lên rồi.
Quản Nguyên Thiện cười ngượng ngùng, hứa hẹn khi về kinh chắc chắn sẽ bồi thường, lúc này mới bình ổn được nhiều người tức giận. "Bên Ngưu Vô Vi có tin tức gì không? Ta để hắn thỉnh thoảng tới lượn hai vòng ở tuần phủ nha môn, không ai tìm hắn làm quen sao?"
Ngưu Vô Vi là người hắn bổ nhiệm là điển sử (?), chuyên xử lý hình án và truy bắt phạm nhân, cách hỏi cung luôn được đổi mới, rất giỏi trong việc thẩm vấn.
Nhược điểm duy nhất của hắn là thích R*ợ*u như mạng, một khi đã uống thì không uống đến say thì sẽ không dừng, một khi say thì cũng như người ૮ɦếƭ, gọi thế nào cũng không tỉnh, động đất lũ lụt hắn vẫn như ૮ɦếƭ, cái trán trơn bóng của hắn là hậu quả sau một lần bị bằng hữu dạy dỗ.
Nhưng mà vô cùng kỳ lạ, mặc kệ là đêm hôm trước hắn uống nhiều đến mức say bất tỉnh thì đến sáng hôm sau gà gáy hắn sẽ tỉnh, hai mắt tỉnh táo, không hề có một chút dấu hiệu nào là vừa say R*ợ*u.
Điển sử rất nhỏ, không có phẩm giai, cho nên hắn bị "lưu đày" đến nha môn tuần phủ làm nội ứng, trước tiên tra rõ trong nha môn tiểu quan tiểu lại là người của ai, từng ra từng quan hệ trong đó, từ đó hướng lên trên để điều tra, tìm cho ra người đứng đằng sau.
Dùng được thì lưu lại dùng, có thể lợi dụng thì lưu lại tên, sau này tìm hiểu nguồn gốc lại xử trí tiếp, một người cũng không chạy được.
Văn gia sư lắc đầu, "Còn chưa thăm dò được hướng đi của tuần phủ đại nhân, ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đám người kia trong lòng có qủy còn đang phải xem chừng, không dễ dàng ra tay." Không người nào muốn làm chim đầu đàn, xung phong đi đầu, người đi đầu chịu xui xẻo.
"Vậy thì từ phía sau đẩy họ một cái, làm cho bọn họ động." Định không động, ta không động, vậy thì án tham ô còn gì là thú vị nữa.
"Ý của Nhị công tử là?" Mạc Hiểu Sinh thích nhất là động thủ, vung tay vung chân tính đánh một trận, nếu không được hoạt động thì xương cốt của hắn sắp mốc meo lên rồi.
"Để hắn nhận hối lộ."
"Sao?" Hắn không nghe lầm chứ!
Không chỉ có mình Mạc Hiểu Sinh kinh ngạc, vẻ mặt của mấy phụ tá khác cũng mờ mịt, khó hiểu, đến đây là tìm hiểu chuyện quan kinh thành nhận hối lộ sao lại ngược lại thành nhân vật quan trọng thu hối lộ rồi.
"Không cùng đám người đó thông đồng làm bậy thì sao biết được người nào có liên quan trong đó, người nào vô tội bị liên lụy, ai tham ít tham nhiều, có vài sổ sách nằm trong tay ai, tra rõ từng đoạn từng đoạn, cho đến khi tất cả đều rõ ràng." Sâu mọt trong triều nên sớm được thanh trừ.
"A, để cho lão Ngưu tham ô so với muốn mạng của hắn còn khó hơn, người như hắn từ trong ra ngoài đều ngay thẳng chính trực." Bảo người chính trực đi tham ô tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, khẳng định là còn khó hơn lên trời.
"Cho nên ta để Thành Tú đi giúp hắn." Thành Tú là người phụ trách sổ sách cùng viết thư cho chủ.
"Cái gì, lão hồ ly kia?" Tên kia dựa vào một cây Pu't cũng có thể *** một cách vô hình.
"Thành Tú gian xảo cùng Ngưu Vô Vi cương trực, để cho hai người không hợp nhau đi khuấy động một vùng nước." Quấy cho bọn họ càng thêm mơ hồ, không thể hiểu được dụng ý chân chính của hắn.
Quản Nguyên Thiện nheo mắt cười lạnh, khóe miệng thoáng hiện ra lãnh ý lạnh thấu xương.
Tham ô ở Giang Tô chẳng qua chỉ là tệ nạn một góc, phải nhìn ra trông rộng hơn con cọp ở kinh thành, muốn động vào gốc rễ đầu tiên phải chặt đi tay chân, khiến cho tứ cố vô thân, môn sinh, cấp dưới đều không thể cứu viện, cuối cùng không thể làm gì khác mà lột bỏ mặt nạ, quỳ xuống chống đất nhận tội.
Quản Nguyên Thiện đều đã định trước mọi việc, từng bước từng bước tiến hành theo kế hoạch của hắn bày ra, chỉ có duy nhất chuyện hắn không ngờ tới là biến cố Cầu Hi Mai.
"Hi Mai, bệnh của nàng còn chưa khỏi hẳn sao? Là lang băm ở đâu vậy, chữa lâu như vậy mà bệnh của nàng vẫn chưa khỏi, ta đi tìm hắn tính sổ!" Lúc mới tân hôn Đinh Lập Hi còn chưa chán dáng người mềm mại của thê tử, mong chờ có thể cùng nàng sung sướng mấy lần, khiến cho nàng yếu đuối vô lực nằm dưới người của hắn.
Hắn không nhìn thấy đáy mắt của thê tử lóe lên sự chán ghét, chỉ quan tâm đến thê tử có thể ngủ cùng giường với hắn hay không, để cho hắn được nếm thử tư vị mất hồn của thức ăn tươi ngon, nàng bệnh hơn một tháng, hắn sắp không còn kiên nhẫn để đợi nữa rồi.
Còn về Đông Hương, Thu Ý hắn đã sớm chơi chán rồi, bàn tay dâm loạn của hắn đã với tới nha hoàn hầu hạ bên người thê tử, Cầu Hi Mai từ nhà mẹ để mang theo hai nha hoàn hồi môn, một trong hai người là Ấu Hồng đã là người của hắn.
Ấu Hồng còn trộm vui mừng, cho rằng thần không biết quỷ không hay, chờ mong có thai thì sẽ có thân phận di nương, đáng tiếc việc nàng ta phản bội đã sớm rơi vào trong mắt Cầu Hi Mai, nàng biết rõ kết cục của Ầu Hồng, Ấu Hồng không có thai, càng không thể lên làm di nương, Hồng Tuyết Bình một bước vào Đinh phủ, nàng ta sẽ là nha hoàn đầu tiên bị đánh ૮ɦếƭ.
Mà nàng tuyệt đối không thông cảm cho nàng ta, tất cả đều do nàng ta gieo gió gặp bão, nếu không phải là có tâm tư không nên có, nàng ta ít nhất còn có thể giống như Thanh Miêu gả cho quản gia ở thông trang.
Thanh Miêu, một nha hoàn khác của nàng, mặc dù trung thành nhưng hay bị xúi dục, nhiều lần bị người khác giựt dây thiếu chút nữa hại đến Hi Lan, Hi Trúc, cuối cùng bị nàng lấy lý do lập gia đình đuổi ra ngoài.
Chẳng qua là lúc này hai nàng vẫn là đại nha hoàn nhất đẳng bên người nàng, hầu hạ sinh hoạt thường ngày và ăn uống của nàng, là hai đại phiền toái bên người.
Bời vì Ấu Hồng và Thanh Miêu thường hầu hạ hai bên, cho nên Cầu Hi Mai muốn giả bệnh thật ra vô cùng khó khăn, vài lần thiếu chút nữa bị lộ, không kịp nằm trên giường giả vờ làm người bệnh gầy yếu, việc nàng lén ra ngoài bán tranh ngày càng khó, phải nghĩ được cách tách được hai nàng ấy ra.
"Khụ khụ...Là do sức khỏe của thiếp không tốt, một khi bị cảm lạnh sẽ không chịu được, không trách đại phu được, Mã đại phu rất để tâm kê đơn, ta vừa uống xong, *** cũng bớt khó chịu hơn nhiều rồi." Nàng giả vờ ho vài cái, ho đến mức đỏ cả mặt lên.
"Khi nàng vừa tới rõ ràng không có tật xấu này, thân thể tốt đến mức có thể thức trắng đêm không ngủ chăm sóc đệ đệ bị sốt, tại sao sau khi thành thân lại thành thế này?" Sớm biết nàng yếu ớt như thế vậy thì đã không cưới, cưới rồi cũng không thể ***ng vào, chiếm vị trí chính thế lại còn không thể khai chi tán diệp, đối với tiền đồ của hắn cũng không giúp gì được.
"Việc này biết nói sao được, thiếp cũng không muốn như vậy, nhưng mà bệnh tới không phải do người quyết định." Cầu Hi Mai "suy yếu" che miệng ho, dung nhan tiều tụy, "Vì bệnh mà thiếp không quan tâm được phu quân, thiếu người ở cạnh giúp người thêm cơm thêm áo, thiếp tự biết phụ đức của mình có phần thiếu xót, chi bằng đưa Ấu Hồng cho người, để ban đêm có người hầu hạ người."
"Ấu Hồng a...." Hắn có vẻ không quá tình nguyện, vụng trộm thì vô cùng K**h th**h, nếu như để bên người thì sẽ không còn thú vị như vậy nữa.
So với Đinh Lập Hi đang nhíu mày, Ấu Hồng một thân quần áo hồng đứng bên cạnh lại đang vui mừng đến mức cười không thấy mắt, lập tức chỉnh lại váy, khẽ sờ châm bạc trên đầu, mặt mày hớn hở, vô cùng đắc ý, bình thường khúm núm giờ thì kiêu ngạo nâng cằm hướng lên trời.
Nàng ta còn không biết đại thiếu phu nhân ban tặng khiến cho nàng ta đắc tội với Đông Hương và Thu Ý, sau này hai nàng sẽ bắt tay với nhau, nàng ta sẽ khổ không chịu được, quay đầu muốn cầu xin chủ tử thu lưu thì không còn kịp nữa rồi, nhưng những việc đó để sau này nói, "Tướng công, để cho Ấu Hồng thay thiếp thân chiếu cố sinh hoạt ăn uống thường ngày của người, khi sức khỏe của thiếp tốt hơn sẽ tự mình hầu hạ người." Đôi mắt đẹp của nàng khẽ hạ xuống, nhẹ giọng nói, yếu đuối đáng thương khiến cho tim phu quân đập thình thịch.
Làm phu thê với nhau ba năm, Cầu Hi Mai còn không hiểu đước tính tình của trượng phu sao? Nàng học theo Hồng Tuyết Bình làm nũng, khóe mắt như có như không quyến rũ, giả bộ e lệ, quả nhiên Đinh Lập Hi lập tức buông đao đầu hàng.
"Được, được, vi phu chờ nàng, nàng tĩnh dưỡng cho tốt, đừng để cảm lạnh nữa."
Vừa quay đầu lại, vẻ mặt từ tình nồng ý mật đối với thê tử lập tức đổi thành khẩu khí mất kiên nhẫn, "Còn không đi, thiếu phu nhân còn đang bị bệnh, không được khiến cho nàng ấy tức giận."
Ấu Hồng vẫn đang chìm đắm trong việc được ra ngoài nên không phát hiện là điều gì khác, hành lễ với Cầu Hi Mai, vui mừng đi theo Đinh Lập Hi, ngay cả tỷ muội thân thiết là Thanh Miêu cũng không nhìn lấy một cái, tự cho rằng bám được cành cao hơn người khác, đối với bằng hữu cùng nói cùng cười ngày xưa hiện giờ lại trong lòng lại có sự khinh thường.
Điều này khiến cho Thanh Miêu thẳng tính cảm thấy khổ sở, hai mắt đỏ lên, không dám tin Ấu Hồng lại trở thành như vậy.
Nhưng là tình người không đoán trước được, ai rồi cũng sẽ thay đổi, ngăn không được.
"Thanh Miêu, trong ngăn tủ của ta có một tấm Tuyết Thanh gấm, ngươi lấy đi may váy đi." Thanh Miêu có thể hầu hạ nàng không nhiều lắm, trước khi rời khỏi phủ nàng sẽ thu xếp tốt cho nàng ấy.
Trong túi có ngân phiếu hai trăm lượng, Cầu Hi Mai có chút lo lắng về việc hòa ly, nàng thầm nghĩ nên dùng cách gì để rời đi, nên chuẩn bị nhà ở bên ngoài trước, hay là nên cất ngân lượng kiếm được thật kỹ, chờ đến khi thành công thoát thân ra ngoài lại làm nữ hộ, để cho đệ muội yên tâm có một mái nhà?
"Thật sự là cho nô tỳ sao?" Thanh Miêu vô cùng vui mừng.
"Cầm đi đi, ngươi cũng nên chú ý đến ăn mặc của mình, qua năm đã là mười bảy rồi, nên tìm nhà chồng thôi." Tư sắc của nàng ấy không tồi, nên việc gả đi không khó.
"Đại thiếu phu nhân..." Nàng ta xấu hổ đỏ mặt, ôm tấm vải dệt rời đi.
Nói đến chuyện hôn nhân, Cầu Hi Mai cười khổ khi nhớ lại mình cũng đã từng hi vọng về một cái kết đẹp, nhìn bóng lưng của Thanh Miêu đi xa, nàng chỉ mong người ngốc có ngốc phúc, chủ tới ba người có một người có chỗ dừng chân tốt.
"Được rồi, hai tiểu quỷ các ngươi còn không đi vào, trốn ở bên cửa lén lút nhìn cái gì?" Hai cái đầu nhỏ lúc ló ra lúc rụt lại, làm như nàng không nhìn thấy vậy.
Nghe nàng nói vậy, hai bóng dáng chạy như bay vào nhà.
"Tỷ tỷ, muội có giỏi không có giỏi không? Là muội quấn lấy người kia hỏi đông hỏi tây, nên hắn mới không phát hiện tỷ không có nhà."
Cầu Hi Lan vẻ mặt kiêu ngạo tranh công.
Cầu Hi Trúc không cam lòng ςướק lời, " Còn có đệ, còn có đệ, nhị tỷ bảo đệ giả vờ đau bụng, chúng ta không để tỷ phu đến đây."
Tỷ phu...không lâu nữa sẽ không còn nữa rồi, nàng khẽ nói trong lòng, "May là có hai đứa giúp tỷ, nếu không tỷ bị lộ mất rồi."
Nàng bị dọa một phen, thiếu chút nữa là bị phát hiện, bị người ta bắt ngay tại trận, nhớ tới kết cục nếu bị phát hiện, lưng của nàng liền ướt đẫm mồ hôi.
"Tỷ tỷ, sau này muội sẽ cùng tỷ ra ngoài, miệng muội ngọt thế này, nói lời dễ nghe sẽ giúp tỷ bán được tranh."
Cầu Hi Lan nhu thuận giúp tỷ tỷ lau mồ hôi.
"Đệ cũng phải đi, đệ cũng đi, đệ có sức lực, thay tỷ tỷ mang giỏ trúc." Cầu Hi Trúc không muốn bị bỏ lại sau cao giọng nói.
Nhìn đệ đệ và muội muội còn nhỏ đã hiểu chuyện, hai mắt Cầu Hi Mai nóng lên, "Được, có cơ hội tỷ tỷ sẽ mang hai đứa đi dạo..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc