Cá Voi Và Hồ Nước - Chương 34

Tác giả: Thái Trí Hằng

“Ngày 15 tháng 10 năm ngoái, cũng tức là ngày 16 tháng 10 ở Đài Loan, em đã làm bảy quả trứng này,” nàng nói. “Em gửi đến công ty anh, nhưng bị gửi trả lại.”
“Anh xin lỗi.”
“Anh đáng phải xin lỗi lắm,” nàng nói. “Vì anh không báo cho em biết là anh đã rời khỏi chỗ đó từ lâu rồi.”
“Xin lỗi em.”
“Lời xin lỗi này chỉ cần nói một lần là đủ rồi.”
“Bảy quả trứng này lần lượt là phần của các năm từ 2002 đến 2008.” Nàng chỉ vào bảy quả trứng đỏ. “Anh đoán thứ xem, có phân biệt được quả nào dành cho năm nào không?”
“Anh không đoán được.” Tôi lắc lắc đầu.
“Năm 2002 và 2003, anh đang đi lính, hai quả này vẽ hình đại pháo.” Mỗi tay nàng cầm lên một quả trứng, rồi đưa tới trước mặt tôi, dường như muốn bảo tôi nhìn
“Hình như không giống nhau cho lắm,” tôi nhìn kỹ một lượt, rồi nói.
“Vì một quả vẽ máy bay, quả còn lại không vẽ.”
“Tại sao vậy?”
“Năm 2002, anh mới vào pháo binh, nhất định là bắn không chuẩn xác. Năm 2003 chắc là chuẩn lắm rồi,” nàng nói, “vì vậy quả trứng của năm 2003 không vẽ máy bay.”
“Hở?”
“Ngốc,” nàng lại bật cười, “vì máy bay bị anh bắn rụng rồi còn đâu.”
“Đúng vậy.” Tôi cũng cười theo nàng. “Hai ngày nghỉ vinh dự của anh có phải không dưng mà có đâu.”
Nàng nhẹ nhàng đặt hai quả trứng năm 02 và 03 sang một bên, tay trái lại cầm lên một quả trứng khác, nói: “Năm 2004 anh ở Khu công nghệ cao Đài Nam, vì vậy quả này em vẽ hoa chuông của Đài Nam.”
Tôi xem kỹ lại, đúng là có vẽ một bông hoa chuông.
“Năm 2005 anh ở Khu công nghệ cao Tân Trúc.” Tay phải nàng lại cầm lên một quả trứng. “Anh đoán xem em vẽ gì?”
“Ờ...” thực ra bên trên chỉ vẽ ba vòng tròn nhỏ. “Trông có vẻ huyền ảo quá.”
“Ngốc,” nàng lại bật cười, “đây là thịt viên của Tân Trúc đấy.”
“Đúng là rất giống.” Tôi cũng phì cười.
“Năm 2006 đến 2008 em ở Chicago,” nàng chỉ vào ba quả trứng còn lại trên bàn, “năm 2006 em ngồi bên hồ Michigan nhớ đến một người, thế nên em đã vẽ hồ Michigan. Năm 2007 em đứng trên đại lộ Michigan nhớ đến một người, vậy là vẽ đại lộ Michigan vào.”
Quả trứng của năm 06 và 07 rất dễ phân biệt, một quả vẽ hồ, một quả vẽ đường phố.
Quả trứng cuối cùng có lẽ là của năm 2008, nhưng lại là hình vẽ đơn giản nhất, còn đơn giản hơn cả hình vẽ thịt viên. Bên trên chỉ vẽ một cái chấm trông như hạt gạo.
“Đây là?” Tôi chỉ quả trứng của năm 2008.
“Nước mắt.”
“Á?”
“Năm 2008, em vô cùng nhớ đến một người, chẳng đi đâu hết, chỉ rơi một giọt nước mắt,” nàng nói. “Em bảo rồi, em chỉ rơi một giọt nước mắt.”
Nói dứt lời, nàng lặng lẽ chăm chú nhìn tôi, tôi cũng lặng lẽ nhìn lại nàng chăm chú.
Chúng tôi lại cùng gắng đè nén một thứ, nhưng lần này nàng đã thất bại.
“Giờ có thể gọi em một tiếng Người đẹp số 6 được không?”
“Anh xin lỗi.”
“Em không muốn nghe xin lỗi.”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ, Tú Cầu.”
Thì ra dẫu đã trải qua bao lâu, dẫu đã từng chia lìa xa tắp nhường nào, Tú Cầu vẫn là Tú Cầu, Người đẹp số 6 cũng vẫn là Người đẹp số 6.
“Anh đói bụng rồi, có thể ăn mấy quả trứng này được không?” Tôi hỏi.
“Trứng đã để năm tháng rồi, anh còn dám ăn không?”
“Không sao,” tôi nói, “sinh viên trường chúng ta rất may mắn, bệnh viện ở ngay đối diện kia kìa.”
“Anh ăn thử đi,” nàng nói, “nhưng cầm lên phải cẩn thận đấy.”
“Hả?” Tôi vừa cầm quả trứng của năm 2002 lên, liền giật thót mình, nhẹ quá.
“Trước khi tô màu em đã rút hết lòng trứng đi rồi.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Đây là để anh sớm tối thắp ba nén hương đấy.”
“Em lợi hại quá,” tôi nói.
“Không nói lẽ trời khó dung nữa à?”
“Hả?”
“Em vừa xinh đẹp, tính tình lại tốt, lòng dạ vừa thiện lương vừa thẳng thắn, lại đỗ cả nghiên cứu sinh, lại còn biết rán trứng, biết vẽ tranh, lẽ nào không phải lẽ trời khó dung sao?”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Đúng là lẽ trời khó dung thật.”
“Em cũng thấy thế.”
Sau đó chúng tôi cùng bật cười.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Nghe nói anh đổi điện thoại rồi?”
“Phải đấy,” tôi gật gật đầu, “anh cũng nghe nói thế.”
“Ủa?”
“Á?” Tôi đột nhiên sực tỉnh. “Xin lỗi.”
“Anh đáng phải xin lỗi lắm,” nàng nói, “vì anh không nói với em, anh đã đổi số điện thoại.”
“Anh xin lỗi.”
“Lời xin lỗi này chỉ cần nói một lần là đủ rồi.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Số điện thoại của anh?” Nàng lấy điện thoại di động ra.
Tôi đọc lên mười con số, nàng cúi mặt bấm bấm, ba giây sau, điện thoại của tôi đổ chuông.
“Anh nghe máy đi,” nàng nói.
“Ừ.” Tôi ấn nút nhận cuộc gọi.
“Anh quay người lại đi,” nàng quay người lại rồi nói.
“Ừ.” Tôi cũng quay lưng về phía nàng.
“A lô,” trong điện thoại rất nhẹ, “xin hỏi có phải Tú Cầu đấy không?”
“Vâng. Tôi đây,” giọng tôi cũng rất khẽ, “có phải Người đẹp số 6 không?”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Em nhớ anh lắm.”
“Anh cũng thế.”
Tôi vẫn luôn cố kìm nén, nhưng lúc này đã thất bại mất rồi.
Nàng tắt máy, tôi cũng tắt máy. Hai chúng tôi cùng quay người lại. Tôi liếc nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, có vẻ như đã hưng hửng sáng rồi.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Chicago vui không?”
“Ừm,” nàng gật gật đầu, “Chicago đẹp lắm.”
“Lần sau đừng đi lâu vậy nữa nhé.”
“Em không đi Chicago nữa đâu.”
“Vậy thì tốt.”
“Lần sau em đi New York.”
“Hả?”
“Đùa đấy
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Không có lần sau nữa đâu.”
“Cám ơn.”
“Không có chi,” nàng nói, “em muốn đi ngắm hoa chuông.”
“Ừ.”
Chúng tôi ra khỏi tòa nhà của khoa, trời đã sáng rồi.
Tôi lái xe chở Người đẹp số 6 ra đường Đông Phong, hoa chuông đang nở rộ.
“Hay quá.” Trong tôi đột nhiên trào dâng một niềm cảm động.
“Ừ.”
“Lần trước chúng ta cùng nhau ngắm hoa chuông, đến giờ đã...”
“Đừng tính nữa.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Tóm lại là mùa xuân cuối cùng cũng đến rồi.”
Lần cuối cùng tôi và Người đẹp số 6 cùng ngắm hoa chuông, là chuyện từ năm 2000.
Tuy năm 2001 cũng có đến đây, nhưng lúc đó hoa chuông vẫn chưa nở.
Năm 2004 tôi cũng trông thấy hoa chuông, nhưng lúc đó Người đẹp số 6 không ở cạnh bên.
Sau bao nhiêu năm, mùa xuân cuối cùng cũng thật sự đến đây.
Người đẹp số 6 kể, nàng về Đài Loan từ sáng vẫn chưa quen với múi giờ.
Tối hôm qua mới mang theo hành lý bắt chuyến xe 11 giờ 30 đến Đài Nam, trước khi lên xe đã gọi điện cho Lại Đức Nhân.
Khoảng 3 giờ 40 phút sáng mới đến Đài Nam, Lại Đức Nhân ra bến xe đón nàng.
“Sau đó cậu ấy liền gạt anh là máy in có vấn đề,” nàng nói.
“Không ngờ cậu ta lại nghĩ ra lý do ấy.”
“Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.” Nàng cười cười. “Anh lại đi tin cái lý do ấy mới đáng ngạc nhiên chứ.”
“Nói cũng phải.” Tôi gãi gãi đầu.
Nhìn số hoa chuông rơi dưới đất, có thể thấy hoa đã bắt đầu rụng, mùa hoa đã vào giai đoạn cuối.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Người đẹp số 6 hỏi.
“Anh muốn bắt được một bông hoa chuông đang rơi xuống.”
“Muốn ước nguyện à?”
“Ừ.”
“Anh muốn ước gì?”
“Biến thành biển lớn.” Tôi dừng bước.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Nếu em không ngại, có thể cho anh thêm một cơ hội để trở thành biển lớn được không?”
“Em ngại đấy.”
“Hả.”
“Vì lúc nào anh cũng là biển lớn rồi, không cần phải trở thành gì nữa.”
“Nhưng mà...”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Phim có hay hay không, không phải cái phim ấy tự nói được, mà là do người xem phim nói.”
“Hả?”
“Vì vậy anh có phải là biển lớn hay không, không phải anh nói là được, mà phải là em nói mới tính.”
Tôi không trả lời, chỉ ngoảnh lại nhìn Người đẹp số 6.
“Anh chưa bao giờ muốn tiến vào cuộc sống của em, anh chỉ lặng lẽ nâng đỡ bản thân cuộc sống ấy,” nàng nói. “Cũng giống như biển lớn không bao giờ tiến vào cá voi, mà chỉ nâng đỡ cho cá voi thôi vậy.”
“Anh...”
“Anh để em hoàn toàn sở hữu mình, anh khiến em được tự do tự tại, anh làm cho em có thể thỏa sức vẫy vùng, chính vì như vậy, em mới có thể yên tâm đi Mỹ.”
“Yên tâm?”
“Vì em tin rằng dù bao nhiêu lâu sau, anh cũng vẫn luôn ở đó, giống như biển kia vậy,” nàng nói. “Cho dù không đi ra biển, nhưng biển vẫn mãi luôn ở đó, không bao giờ biến mất.”
“Anh có ở đó không?”
“Dĩ nhiên là có.”
“Vậy thì đối với em, anh đã là biển lớn rồi.” Nàng nhoẻn miệng cười thật tươi tắn. “Tú Cầu, anh luôn luôn, mãi mãi là biển lớn của em mà.”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Em nhất định sống lâu trăm tuổi.”
“Cùng nhau nhé.”
“Hả?”
“Chúng ta cùng nhau sống lâu trăm tuổi nhé.”
Tôi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Người đẹp số 6, khắp người đều ngập tràn những nước.
Đúng thế, có lẽ đối với người khác, tôi chỉ là một cái hồ nước cỏn con.
Nhưng vì Người đẹp số 6, tôi đã trở thành biển lớn.
Tuy không tinh thông kiếm pháp, nhưng chỉ cần là thanh kiếm dùng để bảo vệ người mình yêu, thì sẽ là thanh kiếm mạnh nhất.
Cho dù không có nhiều nước, nhưng chỉ cần dùng để bảo vệ người mình yêu, nâng đỡ người mình yêu, thì ta sẽ là biển lớn.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Dự cảm của em lại xuất hiện rồi.”
“Thật sao?”
“Em và anh nhất định sẽ mãi mãi bên nhau.”
“Lần này thì anh tin là thật rồi.”
Tôi và Người đẹp số 6 chậm rãi thả bước dọc theo con đường dài ngút, con đường này thật sự rất dài.
Giống như con đường dài chúng tôi từng đi qua trước đây, hoặc sẽ đi tới trong tương lai.
=== Hết ===

Bạn vừa đọc xong truyện Cá Voi Và Hồ Nước tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Hãy ghé thăm ThichTruyen.VN thường xuyên các bạn nhé !
Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc