Cá Voi Và Hồ Nước - Chương 27

Tác giả: Thái Trí Hằng

“Ừ.” Tôi gật đầu.
Tôi chở Người đẹp số 6 ra trạm vận chuyển hành khách gần ga tàu hỏa, sau đó cùng nàng đợi xe.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Khi nào hoa chuông nở, phải nhớ báo cho em biết đấy nhé, như vậy em mới biết mùa xuân đã đến rồi.”
“Nhất định sẽ báo cho em.”
“Ừ. Bye bye.”
“Bye bye.”
Người đẹp số 6 nhoẻn miệng cười, vẫy vẫy tay rồi bước lên xe.
Sáu ngày sau, hoa chuông cuối cùng cũng nở, một vài đóa hoa vàng điểm xuyết trên tán cây.
Ba ngày sau đó nữa, hoa đã nở rộ hoàn toàn, cả đường Đông Phong lại biến thành một biển hoa vàng
Người ta thường nói, hoa đỏ cần lá xanh làm nền mới đẹp hơn bội phần; nhưng hoa chuông vàng nở rộ trên những cành khô khi lá xanh đã rụng hết, ngược lại còn có một vẻ đẹp khó có thể tả nổi thành lời.
Có lẽ tại Người đẹp số 6 không ở cạnh bên, tôi cảm giác đó là một vẻ đẹp thê lương lạ lùng.
Hoa chuông hẳn rằng cũng rất cô đơn, dẫu cho có gắng sức nở rộ để tán cây phủ kín một sắc vàng, thì lá khô cũng đành lặng lẽ nằm dưới mặt đất, chỉ khi nào có người bước chân qua, mới phát ra những âm thanh lạo xạo lạo xạo.
Tôi gọi điện cho Người đẹp số 6, báo tin hoa chuông đã nở.
“Mùa xuân rốt cuộc cũng đến rồi.” Giọng nàng hết sức H**g phấn.
Có lẽ Người đẹp số 6 đã quên, hoặc có lẽ nàng không muốn nhấn mạnh đến, trước đây nàng nói rằng, chỉ khi chúng tôi cùng ngắm hoa chuông, mới coi đó là ngày đầu tiên của mùa xuân.
Nhưng hôm nay chỉ có mình tôi ngắm hoa chuông, thế nên thực ra mùa xuân vẫn chưa đến.
Tuy mùa xuân vẫn chưa thực sự đến, nhưng lại ra đi rất dứt khoát, mùa hè đến sớm hơn dự định.
Sau đó mùa hè cũng ra đi, tôi bước vào năm thứ hai của đời nghiên cứu sinh.
Tám tháng lại trôi qua, tôi và Người đẹp số 6 không gặp mặt nhau một lần.
Khoảng thời gian này, chúng tôi chỉ thi thoảng gửi tin nhắn qua diễn đàn, hoặc nói chuyện trên điện thoại di động.
Vì tiền cước điện thoại quá đắt đỏ, tôi chỉ thường lặng lẽ đợi nàng trên diễn đàn.
Nhưng làm vậy cũng phải trả giá ắt, cái giá ấy chính là thường xuyên phải gặp ***beauty.
“Dạo này tôi đọc Harry Potter, hay lắm,” ***beauty gửi tin nhắn.
“Ừ. Vậy cô có biết lúc mẹ Harry Potter sinh cậu ta, là sinh tự nhiên hay phẫu thuật không?”
“Câu hỏi quái quỷ gì vậy?”
“Đổi câu khác vậy, vết sẹo hình tia chớp trên trán của Harry Potter từ đâu mà ra?”
“Không biết.”
“Mẹ Harry Potter đẻ mổ. Lúc bác sĩ rạch bụng ra, không cẩn thận cắt phải trán Harry Potter, thế nên trên trán cậu ta mới có dấu hiệu hình tia chớp.”
“Cái gì hả?”
“Bye bye.” Tôi lập tức thoát khỏi mạng.
Lần gặp Người đẹp số 6 tiếp theo là ngày 16 tháng Mười, ngày bão Hải Âu đổ bộ vào Đài Loan.
Đấy là trận bão thứ mười được thông báo trong năm nay, cũng là trận cuối cùng.
Trưa hôm ấy, Người đẹp số 6 gọi điện thoại di động cho tôi.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Tối nay rảnh không?”
“Dĩ nhiên là có.”
“Thế tối nay em đến Đài Nam.”
“Hả?” Tôi rất căng thẳng. “Có bão đấy.”
“Đúng rồi.” Nàng ngược lại còn cười. “Em cũng biết là có bão.”
“Nhưng từ năm ngoái, chúng ta đã không còn cuộc hẹn bão táp nữa rồi, vì vậy em không cần đến Đài Nam đâu.”
“Em đến Đài Nam không phải vì bão.” Nàng lại cười. “Nhưng có bão thì càng tốt.”
“Vậy để anh lên Đài Bắc nhé.”
“Không. Em nhất quyết phải đến Đài Nam.”
“Nhất quyết.”
“Gặp nhau rồi nói nhé.”
Tôi đứng ngồi không yên, cũng may khoảng 5 giờ chiều thì mưa gió bắt đầu ngớt đi.
Người đẹp số 6 đến Đài Nam lúc 7 giờ tối, tôi ra ga đón nàng, lúc đó mưa gió đã ngừng hẳn.
Tuy người ra khỏi nhà ga rất đông, nhưng thoạt nhìn tôi đã nhận ra Người đẹp số 6 ngay lập tức.
Nàng quả thực quá sáng chói, sáng chói đến độ khiến người ta không thể nhìn thẳng, đồng thời cũng khiến người ta quên cả hít thở.
“Tú Cầu.” Nàng bước đến trước mặt tôi.
Tôi lại chẳng thốt nên lời.
“Ừ,” mười giây sau tôi mới mở miệng, “Người đẹp số 6.”
“Phản ứng chậm quá.” Nàng cười cười. “Chúng mình đi thôi.”
“Nhưng giờ em mới đến Đài Nam, lúc về chẳng phải đã là nửa đêm rồi sao? Có muộn quá không.”
“Yên tâm đi. Em nói với Hiếu rồi, đêm nay ở lại chỗ em ấy.”
“Vậy thì tốt.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng mình cất công vất vả đến đây để thảo luận xem đêm nay em ngủ ở đâu à?”
“Vậy chúng mình phải…”
“Kiếm nhà hàng nào đấy ăn cơm chứ còn gì.”
Trong lòng tôi và Người đẹp số 6 đều hiểu, hôm nay là ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt ăn tối với nhau. Có lẽ nên đến quán bít tết Thiếu Úy, nhưng hai tháng sau khi chúng tôi ăn với nhau lần đầu tiên, quán ấy đã đóng cửa rồi, địa chỉ cũ biến thành một nhà hàng chuyên bán mì Ý.
Tên quán là một chuỗi chữ tiếng Anh dài dằng dặc, tôi không sao nhớ nổi, nhưng đấy không phải là điểm quan trọng; quán ấy bán mì Ý, thịt gà Mexico hay là thịt nướng Hàn Quốc cũng không quan trọng; quan trọng là nơi ấy, tọa độ ấy, là nơi chúng tôi lần đầu gặp mặt.
Chúng tôi bước vào quán mì Ý, gọi món xong, tôi liền hỏi: “Tại sao em nhất quyết đòi đến Đài Nam thế?”
“Có thể ví von được không?”
“Được chứ.”
“Gặp lại mối tình đầu bên bờ biển quê hương, cảm giác tuyệt đối khác hẳn so với gặp nhau trước cửa quán McDonald’s ở một thành phố.”
“Hả?”
“Chúng ta quen nhau ở Đài Nam, vì vậy ngày này gặp lại nhau ở Đài Nam chắc chắn cảm giác sẽ khác hẳn ở Đài Bắc rồi.”
“Em ví von hay lắm.”
“Cảm ơn.” Nàng nhoẻn miệng cười.
Mì được bưng lên, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện về trận bão ba năm trước. Rồi nói chuyện về quán bít tết Thiếu Úy, về cô phục vụ và câu chuyện cười của cô.
“Em vẫn còn nhớ hai câu đó đấy,” nàng nói.
“Hai câu nào?”
“Đợi khi mưa tạnh trời sẽ xanh.”
“À…” Tôi gật gật đầu. “Chờ khi mây tan thấy trăng vàng.”
“Thì ra anh cũng nhớ.” Người đẹp số 6 bật cười.
Đương nhiên là tôi vẫn nhớ, cho dù là tiếng mưa gió ngày hôm ấy, đến giờ vẫn thường vẳng lại trong lòng tôi.
Người đẹp số 6 cẩn thận lấy trong túi xách ra một cái hộp, mở hộp bỏ giấy lót bên trong, rồi lấy ra hai vật nhỏ cũng bọc trong giấy.
Nàng chầm chậm bóc lớp giấy bao bên ngoài một vật, phần màu đỏ bên trong lộ ra mỗi lúc một nhiều, thì ra là một quả trứng được nhuộm đỏ. Vật kia khi bóc lớp vỏ bên ngoài đi, cũng là một quả trứng như thế.
“Đưa tay cho em,” nàng nói, “cả hai tay ấy.”
Tôi xòe hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, nàng đặt hai quả trứng lên tay tôi, mỗi tay một qu
“Tại sao lại là hai quả?” tôi hỏi.
“Ngày này năm ngoái chúng mình không gặp nhau, vì vậy một quả là phần của năm ngoái,” nàng nói.
“Quả nào là của năm ngoái?”
“Đồ ngốc.” Nàng bật cười. “Hai quả đều làm lúc sáng nay đấy.”
“Vậy anh làm sao phân biệt được đâu là quả trứng của năm ngoái đâu là quả trứng của năm nay?”
“Quả màu sậm hơn là năm ngoái.” Nàng chỉ vào quả trứng bên tay trái tôi. “Vì em tô thêm mấy lớp màu đỏ nữa đấy.”
“Tại sao quả trứng năm ngoái lại phải tô thêm mấy lớp màu đỏ nữa?”
“Vì thế nó sẽ nặng hơn.”
“Tại sao?”
“Nó đợi cả một năm rồi, dĩ nhiên phải nặng hơn chứ.”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Có thể không ăn được không?” tôi nói. “Anh muốn giữ hai quả trứng này lại.”
“Sau đấy mỗi ngày sớm tối ba nén hương à?”
“Hả?”
“Ăn đi mà.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Sau này còn có rất nhiều rất nhiều trứng đỏ nữa.”
“Thật không?” tôi hỏi.
“Chỉ cần anh sống lâu trăm tuổi.”
Người đẹp số 6, có lẽ em không biết, khoảnh khắc gặp em lần đầu tiên ba năm về trước, anh đã không chỉ sống lâu trăm tuổi rồi, bởi khoảnh khắc ấy, chính là vĩnh hằng.
Ra khỏi nhà hàng, cảm giác gió thổi mát rượi, mùa thu chắc là đã đến rồi.
“Dưới bầu trời sao mùa thu, ai nên cùng em đi dạo trong sân trường nhỉ?” nàng nói.
“Nếu em không thấy ngại, anh đi với em nhé.”
“Anh không đi em mới ngại đấy.” Nàng lại nhoẻn miệng cười.
Chúng tôi thả bộ chậm rãi trong sân trường, tối nay không có trăng, sao thì gắng gượng cũng thấy được vài ba ngôi.
“Sáng sớm mai em về,” nàng nói.
“Để anh tiễn em ra ga.”
“Không cần. Hiếu đưa em ra được rồi.”
“Không. Anh nhất quyết phải đưa em đi.”
“Anh nhất quyết?”
“Có thể ví von được không?” tôi nói.
“Ừ.” Nàng cười cười.
“Cơm hộp của mối tình đầu đưa tới, tuyệt đối là ngon hơn cơm hộp của nhân viên phục vụ quán McDonald’s đưa cho.”
“Cách ví von này của anh rất tệ.” Nàng bật cười. “Lại còn coi em như cơm hộp à.”
“Xin lỗi.” Tôi cũng phì cười.
“Sáu rưỡi sáng mai đã đi rồi, em sợ anh không bò dậy nổi, vì dạo này anh toàn 4 giờ mới ngủ thôi.”
“Sao em biết thế?”
“Em có dự cảm đặc biệt mà.”
“Nhưng thế này thì hơi quá…”
“Thực ra là Lại Đức Nhân kể với em đấy.” Nàng cười cười.
“Thì ra là thế.” Tôi cũng cười. “Nếu em thực sự có thể dự cảm được anh ngủ lúc mấy giờ, không khéo anh mơ gì em cũng biết ấy chứ.”
“Anh mơ gì thế?”
“Không phải em có dự cảm đặc biệt sao?”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Em muốn biết giấc mơ của anh.”
“Chỉ là mơ thôi mà.”
“Nói đi mà.”
“Anh mơ thấy mình cuối cùng cũng trở thành biển lớn, sau đó có một chú cá voi bơi lội trong ấy rất vui vẻ.”
“Chỉ vậy à?”
“Ừ,” tôi gật gật đầu, “giấc mơ của anh chỉ có thế thôi.”
Người đẹp số 6 khẽ ưm một tiếng, rồi nhoẻn miệng cười, không nói gì thêm nữa.
Rời khỏi sân trường, tôi đưa nàng thẳng về dưới chân nhà nàng thuê trọ trước đây.
Hồi trước tôi hay đợi nàng ở chỗ này, tuy rằng thời gian chờ đợi thường chỉ có mấy phút, nhưng lúc nào tôi cũng thấy sao mà dai dẳng, đến cả trái tim cũng tăng nhanh nhịp đập.
Đã lâu lắm rồi không đến, nhưng giờ đứng tại nơi đây, trái tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn hẳn.
Tôi ngẩng đầu nhìn mái hiên che mưa, đây là thói quen thuở trước, có thể làm giảm bớt tốc độ của nhịp tim phần nào.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Sáu rưỡi sáng mai anh đến đây chở em đi.”
“Nếu anh không bò dậy được thì đừng cố nhé, em sẽ bảo Hiếu…”
“Nếu anh không bò dậy được, em có thể gọi anh là Cầu Tú.”
“Ưm.” Nàng bật cười, rồi quay người đi lên lầu.
Tôi sợ ngủ quên làm lỡ mất thời gian của Người đẹp số 6, vì vậy cả đêm không ngủ chút nào.
Trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã lập tức phóng xe từ phòng nghiên cứu đến chỗ nàng. Dọc đường còn tiện thể mua luôn đồ ăn sáng, để nàng mang lên xe ăn.
Bắt đầu từ năm thứ hai, vì buổi sáng không phải lên lớp, hầu như đêm nào tôi cũng thức đến 4 giờ sáng mới ngủ
Lâu lắm không thấy ánh mặt trời buổi sớm rồi, thì ra ánh dương lúc sớm mai lại đẹp thế này, tôi cảm động lắm.
Người đẹp số 6 xuống rất đúng giờ, thấy tôi liền nhoẻn miệng cười, rồi ngồi luôn lên sau xe.
Tôi chở nàng đến trạm vận chuyển hành khách cạnh ga tàu hỏa, nàng xuống xe, rồi cảm ơn một tiếng.
“Bữa sáng của em đây.” Tôi đưa đồ ăn sáng vừa mua trên đường cho nàng.
“Cảm ơn anh.” Nàng đưa tay phải nhận lấy. “Của anh đâu?”
“Vẫn ở trong tiệm.”
“Hả?”
“Anh quên không mua phần cho mình rồi, dù sao cũng lâu lắm không ăn sáng rồi mà.”
“Đây là bữa sáng em làm cho anh.” Nàng cũng lấy ra một túi nhỏ đưa cho tôi.
“Buổi sáng em rán một quả trứng, thêm vào rau xanh và bánh mì, miễn cưỡng cũng có thể gọi là sandwich.”
“Em có làm cho mình không?”
“Không.” Nàng nhoẻn cười lắc lắc đầu. “Em cũng giống anh, lâu lắm rồi không ăn sáng.”
“Vậy chúng ta coi như là trao đổi bữa sáng rồi.”
“Ưm,” nàng nói, “anh ăn thử xem, chưa bao giờ em làm bữa sáng, không biết có ăn được không đâu đấy.”
“Em…”
“Xe đến rồi,” nàng nói.
“Ừ.” Tôi thấy quyến luyến vô cùng, không biết đến khi nào mới gặp lại nàng nữa.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Đợi khi mưa tạnh trời sẽ xanh.”
“Chờ lúc mây tan thấy trăng vàng.”
Chúng tôi đều bật cười, nàng gật gật đầu rồi xếp hàng chuẩn bị lên xe.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Anh…” tôi ngập ngừng, “quên mất định nói gì rồi.”
“Không sao đâu.” Nàng xoay người đi lên xe. “Sau này đừng thức muộn quá đấy. Bye bye.”
Xe đi một phút rồi, tôi mới nhớ ra mình định nói:
Anh sẽ cố gắng trở thành biển lớn, không còn là hồ nước nữa, như thế em mới có thể bơi lội vui vẻ.
Tôi không nghe lời khuyên của Người đẹp số 6, tối nào cũng vẫn ngủ rất muộn, ra sức làm luận văn.
Thầy giáo hướng dẫn của tôi lúc nào cũng ra rả cái gì mà thấy núi là núi, thấy núi không phải núi, thấy núi lại là núi gì gì đó.
“Học hành phải nghiêm túc cẩn trọng, không chỉ phải biết là như thế, mà còn phải biết tại sao là như thế nữa,” thầy nói.
Nhưng làm học trò thì mệt rồi, không chỉ phải làm đúng, mà còn phải biết tại sao mình đúng nữa cơ đấy.
“Dạo này khỏe không?” ***beauty gửi tin nhắn trên diễn đàn.
“Cái gì mà thấy núi là núi, thấy núi không phải núi, thấy núi lại là núi?” tôi gửi lại.
“Anh đừng có mà lúc nào cũng hỏi những câu kỳ quặc thế chứ.”
“Cách 10 mét trông thấy hai người đàn ông ôm hôn nhau, bước lại gần 5 mét liền phát hiện một người là đàn bà, lúc đi ngang qua họ cuối cùng mới biết hai người đó thực ra đều là đàn ông.”
“Anh đọc sách nhiều quá bị nhũn não rồi hả?”
“Không, tôi ngộ được rồi. Đây chính là thấy núi là núi, thấy núi không phải là núi, thấy núi lại là núi.”
“Cái gì cơ?”
“Bye bye.” Tôi lập tức thoát khỏi mạng, tắt màn hình cái xoẹt.
Mùa thu qua rồi, mùa đông lại đến, rồi cũng qua đi.
Hoa chuông nở rồi, mùa xuân lại đến, rồi cũng qua đi.
Mùa hè đến, hoa phượng nở.
Dù tiết trời có thay đổi thế nào, tôi cũng tập trung hết toàn bộ tinh thần vào cái máy tính trong phòng nghiên cứu. Vốn có thể bảo vệ luận văn ngay đợt đầu, nhưng lúc sắp nộp bản sơ thảo đầu tiên thì ổ cứng đột nhiên dở chứng, đành phải hoãn xuống đợt thứ hai.
Thực ra cũng tại tôi sơ ý, việc suốt ngày suốt đêm như thế, khó mà tránh khỏi có vấn đề.
Tuy bình thường đã có thói quen sao lưu, nhưng không thể ngày nào cũng sao lưu dữ liệu được.
Ba hôm trước hạn nộp bản luận văn sơ thảo, đã phát hiện đĩa cứng có gì là lạ rồi, nhưng lúc ấy lại thầm nhủ hay để ngày mai sao lưu cũng được. Khi ta tự nhủ để ngày mai hãy sao lưu dữ liệu, thông thường ổ cứng đêm ấy sẽ giở chứng.
Đây cũng không khác nào một thứ định luật.
Quả nhiên hôm sau khi định sao lưu dữ liệu thì máy tính không sao bật lên nổi.
Mở máy, rút ổ cứng ra, lắp vào máy của Lại Đức Nhân thử xem có lấy được dữ liệu không, nhưng vẫn không được. Toàn bộ ổ cứng coi như tiêu đời.
Lần sao lưu dữ liệu gần đây nhất là một tuần trước, như vậy là nguyên cả một tuần tôi công toi.
Tuy rằng trong lòng than thở không thôi, nhưng vẫn chỉ có thể cố bình tĩnh hết sức, nhớ lại xem tuần vừa rồi mình đã làm những gì.
Kết quả là tôi lỡ mất đợt bảo vệ thứ nhất, đành phải cố cho kịp đợt thứ hai.
Để xua bớt đi cảm giác buồn bực này, tôi đổi chữ ký trên diễn đàn của mình thành:
Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi, ổ cứng tiêu đời rồi
Mang theo dữ liệu của ta, thành quả của ta,
luận văn của ta
Không
Còn
Chuyển
Động
Không
Thể
Không
Nếm
Cảm
Giác
Mất
Hồn
Ổ cứng ơi, đi chầm chậm thôi
Rảnh rỗi nhớ ghé chỗ tao chơi!
Hôm sau Lại Đức Nhân vừa vào phòng nghiên cứu trông thấy tôi, liền nói ngay:
“Chữ ký của cậu đúng thực là một bài thơ hay, tớ đọc xong cứ thấy bồi hồi thương cảm.”
“Tại sao cậu phải thương cảm?” tôi hỏi.
“Không ngờ cậu đột nhiên biến thành thằng ngớ ngẩn, dĩ nhiên tớ đây phải thấy thương cảm rồi.”
“Này.”
“Này cái gì,” cậu ta nói, “điện thoại của cậu đâu?”
“Hỏi làm gì?” tôi nói. “Điện thoại của tớ dĩ nhiên ở trên người tớ.”
“Chắc không?”
“Hả?” Tôi sờ sờ vào túi quần. “Tớ để ở nhà, quên không mang rồi.”
“Quả nhiên.”
“Quả nhiên cái gì?”
Lại Đức Nhân không buồn để ý đến tôi nữa, lấy điện thoại của cậu ta ra bấm số.
“Không sao. Chỉ quên điện thoại ở nhà thôi.”
“Tâm trạng rất bình thường. Cậu ta không phải hạng đa sầu đa cảm, chỉ là thỉnh thoảng hơi hồ đồ chút thôi.”
“Bài thơ ấy hả? Đấy mà là thơ à? Chỉ là thằng ngớ ngẩn tập viết văn vần thôi.”
“Thật là không sao đâu mà, không phải lo.”
“Không cần đâu, tớ sẽ để ý cậu ta.” Lại Đức Nhân cười cười. “Không để cậu ta nhảy lầu đâu mà lo.”
“Được rồi. Tớ sẽ nhắn cậu ta.”
Lại Đức Nhân gác máy.
“Cậu nói chuyện với ai đấy?” tôi hỏi.
“Ai đó.”
“Phí lời. Thế chẳng lẽ là con gì chắc?”
“Câu này kinh điển quá.” Cậu ta cười lên hô hố. “Tớ nhất định phải chép lại.”
“Vừa nãy rốt cuộc cậu nói chuyện điện thoại với ai?”
“Đừng làm ồn.” Cậu ta lại lấy điện thoại ra. Phải gọi điện.”
“Tiểu Thiến,” cậu ta nói, “ngày mai được nghỉ, anh đưa em đi chơi nhé.”
“Em đừng giận nữa mà, dạo trước bận cuống lên để nộp luận văn cho kịp, không phải cố ý đâu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc