Cá Voi Và Hồ Nước - Chương 26

Tác giả: Thái Trí Hằng

Luôn luôn nhìn anh, giống như đăm đắm nhìn theo bóng lưng của một nhà leo núi vậy.
Chỉ tiếc rằng, người leo núi bao giờ cũng phải leo đến điểm cao nhất rồi mới dừng lại nhìn xuống dưới. Còn anh, thì mãi mãi vẫn không tìm thấy điểm cao ấy.
Có lẽ, dẫu anh leo được cao đến mấy, cũng mãi không cho rằng đó là điểm cao nhất.
Em chỉ có thể mãi, mãi nhìn theo bóng lưng anh.
Có lẽ anh cho rằng, lên được đỉnh núi là đã chinh phục được núi.
Nhưng núi không vì bất cứ ai giẫm lên đỉnh núi mà thấp đi nửa phân nửa thốn.
Núi vĩnh viễn là núi, anh cũng vẫn là anh.
Người ta thường quên mất mình đang sở hữu gì, cần phải tự nhắc nhở mình đúng lúc.
Anh chỉ một lòng leo lên đỉnh núi, không còn thời gian đâu để nhắc nhở bản thân.
Em chỉ có thể nhắc anh, em đang ở dưới đây nhìn theo bóng anh này.
Nhưng anh sắp vượt khỏi tầm mắt em rồi, em sắp sửa không thấy được anh nữa.
Có thể xin dừng chân lại, nhìn xuống dưới này một lần không.
Em không mong muốn rằng, ký ức sâu đậm nhất cùng ấn tượng cuối cùng về anh…
Chỉ là bóng lưng anh.
Người đẹp số 6.
***
Tôi dọn khỏi căn phòng ký túc thời đại học, dự định lúc nào học nghiên cứu sinh cũng sẽ ở ký túc xá. Chỉ tiếc là số giường giành cho nghiên cứu sinh của trường rất ít, mà số người lại nhiều, đành phải dùng cách rút thăm để quyết định xem ai có thể ở trong ký túc.
Tôi và Lại Đức Nhân đều không rút trúng, nhưng Ruồi thì trúng được một giường.
Tôi thuê một căn phòng bên ngoài, rất sơ sài, giống như loại dành cho học sinh cấp III gia cảnh bần hàn vậy. Bên trong chỉ có giường, bàn sách, tủ quần áo, nhưng vậy cũng đủ rồi.
Căn phòng Lại Đức Nhân thuê tốt hơn của tôi nhiều, còn có cả ti vi, tủ lạnh, lò vi sóng và điều hòa nhiệt độ. Đối với cuộc sống của một nghiên cứu sinh, tôi đây đã giác ngộ từ lâu rồi, phòng nghiên cứu mới là trung tâm của cuộc sống.
Tuy số học phần phải học ít hơn thời đại học rất nhiều, nhưng luận văn tốt nghiệp mới là thứ quan trọng nhất. Ai làm về lý thuyết, suy luận thì trên bàn lúc nào cũng có một đống lớn tài liệu phải đọc; kẻ nào làm thực nghiệm, thì cả ngày vùi mình trong phòng thí nghiệm; những kẻ viết phần mềm mô phỏng, thì cả ngày đêm ngồi trước máy vi tính. Tôi thuộc loại nghiên cứu sinh viết phần mềm mô phỏng, để tiện lập trình và chạy thử chương trình, tôi đã sắm luôn một cái máy tính để trong phòng nghiên cứu.
Tòa nhà của khoa có bốn phòng nghiên cứu, mỗi phòng ngồi được 12 người.
Tôi ở phòng thứ hai, cùng phòng với Lại Đức Nhân, chỗ ngồi cũng ở ngay bên cạnh.
Chỗ chúng tôi ngồi sát cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có ban công, trên ban công có cỏ, phía trên cỏ là bầu trời.
Tối đến có thể ngửa mặt lên ngắm bầu trời đêm, ngôi sao sáng nhất trên vòm không chính là Người đẹp số 6.
Người đẹp số 6 học ở Đài Bắc, chúng tôi thường chỉ lên diễn đàn trao đổi tin tức với nhau.
Có lẽ vì cả hai đều bận, thời gian rảnh rỗi thường bất định lại ngắn ngủi vụn vặt, vì vậy cơ hội tôi gặp được nàng trên mạng còn ít hơn lúc trước, cũng vì thế mà tôi càng mong mỏi được gặp nàng trên mạng hơn.
Có lẽ bởi tôi quá nhớ nhung Người đẹp số 6, đến nỗi có lần tôi nhầm ѕєχbeauty thành sixbeauty.
“Ồ, lâu rồi không gặp.” Trên màn hình nhảy ra một cửa sổ tin nhắn.
“Đúng là lâu lắm rồi không gặp. Người đẹp số 6, dạo này bạn khỏe chứ?” tôi lấy làm phấn khích gửi lại.
“Ai là Người đẹp số 6?”
Tôi giật thót mình, dụi dụi cặp mắt đã đăm đăm trước màn hình máy tính suốt ba tiếng đồng hồ, nhìn kỹ lại một lần nữa. Là “e” chứ không phải “i”, tim tôi liền nguội ngắt.
“Cô có biết thế nào là châm biếm không?” tôi gửi tin.
“Châm biếm?”
“Có người đứng bên vệ đường trông thấy một vạt cỏ ba lá lớn, liến cúi xuống tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một cây cỏ ba lá có bốn lá, tượng trưng cho may mắn.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh ta hưng phấn đứng bật dậy, kêu lớn: ta thật may mắn. Nhưng mới đi được vài bước, đã bị xe tông cho một phát, vì anh ta đứng gần đường cái quá mà.”
“Thế nên là?”
“Đấy chính là châm biếm đấy. Bye bye.” Tôi lập tức ra khỏi mạng rồi tắt ngoéo luôn màn hình.
Cứ khô héo chờ đợi Người đẹp số 6 trước màn hình máy tính là một việc hết sức ngu xuẩn, cần phải có thay đổi mới được. Đến giai đoạn này thì điện thoại di động đã trở nên rất phổ biến, từ hồi đại học năm thứ tư, Lại Đức Nhân đã sắm một cái, Ruồi thì vừa tốt nghiệp đại học cũng làm một cái luôn.
Giờ tôi cũng muốn mua điện thoại di động, chỉ vì Người đẹp số 6.
Có điều nếu nàng không có điện thoại di động, chẳng phải là uổng công sao.
Tuy đoán rằng Người đẹp số 6 hẳn cũng có di động rồi, nhưng đoán dù sao cũng chỉ là đoán.
Có buổi tối vừa mang cơm hộp từ bên ngoài về phòng nghiên cứu, Lại Đức Nhân nói với tôi:
“Bạn gái cậu vừa gọi điện thoại đến phòng nghiên cứu kiếm cậu đấy.”
“Bạn gái tớ?”
“Thì là Ông Huệ Đình đó.”
“Cô ấy là bạn gái tớ à?”
“Hả?”
“Hả cái gì. Tớ còn không biết cô ấy có phải bạn gái tớ hay không, làm sao cậu biết được?”
“Hả?”
“Đừng có mà hả nữa,” tôi nói, “cô ấy nói gì thế?”
“Cô nàng có phải bạn gái cậu đâu, biết mà để làm gì?”
“Này.”
“Cô ấy nói, có điện thoại di động rồi, còn để lại số nữa. Bảo cậu có thể gọi cô ấy lúc nào cũng được.”
“Số điện thoại của cô ấy đâu?”
“Cô ấy có phải bạn gái của cậu đâu, biết mà để làm gì?”
“Này.”
“Tớ chép lại đây này.” Lại Đức Nhân chìa ra một tờ giấy.
“Đưa cho tớ.” Tôi xòe tay ra.
“Cô ấy có phải bạn gái cậu đâu, sao tớ phải đưa?”
“Này!” Tôi liền giật luôn tờ giấy về tay.
“Tớ có thể thường xuyên gọi điện cho Ông Huệ Đình, nói chuyện với cô ấy được không?” cậu ta hỏi.
“Không được.”
“Cô ấy có phải bạn gái cậu đâu, can thiệp làm gì?”
“Cậu xong chưa hả?”
“Khi nào cậu thừa nhận Ông Huệ Đình là bạn gái cậu, tớ sẽ xong.”
Đối với cái khái niệm bạn trai bạn gái này, tôi cảm thấy cũng giống như ngày đầu tiên của mùa thu vậy, khó mà tìm được một điểm xác định.
“Khi nào thì cậu xác định được mình là bạn trai của Tiểu Thiến?” tôi hỏi.
“Có lần Tiểu Thiến muốn tớ theo cô ấy về nhà, tớ hỏi tại sao, cô ấy bảo đã nói với mẹ rồi, phải dẫn bạn trai về,” Lại Đức Nhân nói. “Từ lúc đó, tớ mới biết mình đã trở thành bạn trai của một cô nào đó rồi.”
Nếu theo cách nói của Lại Đức Nhân, tôi và Người đẹp số 6 thậm chí còn chẳng dính dáng tẹo nào đến cái khái niệm ấy cả.
Một tháng trước tôi cũng hỏi Ruồi vấn đề này, lúc đấy cậu ta nói, cậu ta và Muỗi Con đã chính thức trở thành bạn trai bạn gái của nhau.
“Khi tớ và Muỗi Con nói chuyện bắt đầu sử dụng điệp từ với số lượng lớn, thì tớ biết ngay,” Ruồi trả lời.
“Điệp từ?”
“Ví dụ như là: em đau đau ở đâu thế? Để anh thổi thổi xoa xoa cho nhé. Hay là: em bị con gì gì cắn thế? Hư thật, để anh đánh đánh nó cho em nhé. Thế này có ngứa ngứa không?”
“Ặc…” Tôi nổi hết cả da gà. “Như là đang dỗ trẻ con ấy.”
“Khi cậu coi cô gái nào như trẻ con mà dỗ dành, thì cô đó chính là bạn gái của cậu
Cách nói của Ruồi cũng không hợp với tôi lắm, vì trong mắt và trong tim tôi, Người đẹp số 6 đều không phải trẻ con, nàng rất vĩ đại.
“Nói thêm cho cậu biết sự khác biệt giữa có và không có bạn gái nhé,” Lại Đức Nhân lại nói.
“Khác biệt như thế nào?”
“Lúc không có bạn gái, cảm thấy xung quanh chẳng cô nào đẹp cả, chẳng hiểu phải theo đuổi ai nữa,” cậu ta nói. “Nhưng có bạn gái rồi, sẽ phát hiện trên đường đâu đâu cũng thấy người đẹp, thậm chí vào tiệm Seven Eleven mua bình nước, cô bán hàng cũng đẹp nữa.”
“Câu này kinh điển quá, tớ nhất định phải chép lại mới được.”
“Thường thôi thường thôi.”
“Sau đó đưa cho Tiểu Thiển xem.”
“Này.” Cậu ta hết sức căng thẳng. “Đừng đùa chứ.”
Thực ra tôi không để tâm việc tôi và Người đẹp số 6 có thể coi là bạn trai bạn gái hay không, phải cũng được, không phải cũng được, dù sao cũng không thể thay đổi được hiện thực cách lìa Nam Bắc hiện giờ.
Điều tôi thực sự để tâm là, liệu tôi có thể trở nên lớn hơn, sâu hơn, giống như biển lớn ngoài kia hay không.
Sau khi biết số di động của Người đẹp số 6, tôi lập tức đi mua điện thoại.
Người đẹp số 6 nói có thể gọi cho nàng bất cứ lúc nào, tôi bèn ấn từng phím số một, trong lòng không khỏi hơi căng thẳng. Đặc biệt là khi nghe thấy một tràng tiếng “tút tút tút” báo hiệu tín hiệu đã nối thông.
“Xin hỏi, người…, à không, là Ông…,” Tôi gần như chưa bao giờ gọi tên nàng, cảm giác rất gượng gạo.
“Ông Huệ Đình có ở đó không ạ?”
“Tú Cầu?”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
Sau đó nàng ở đầu dây bên kia bật cười, tôi cũng cười theo.
“Đây là số di động của mình, chỉ có mình dùng thôi,” nàng nói. “Sau này cứ gọi luôn là Người đẹp số 6.”
“Mình biết rồi.”
“Dạo này ổn chứ?”
“Ổn lắm. Còn bạn?”
“Mình cũng rất ổn.”
“Chúng mình đều rất ổn, tốt quá.”
Người đẹp số 6 lại bật cười.
Chúng tôi mới chuyện trò được vài câu ngắn, Người đẹp số 6 đã nói giá cước điện thoại di động đắt quá, không nên lãng phí tiền.
Khoảng thời gian ấy, điện thoại di động và tiền cước đều rất đắt, đắt đến độ không còn tính người nữa.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Có thể nghe thấy giọng bạn thật là tốt.”
“Ừ. Mình cũng có cảm giác ấy.”
Sau đó chúng tôi tạm biệt, rồi gác máy.
Nhìn chiếc điện thoại di động mới mua, tôi đột nhiên có cảm giác thời đại đã hoàn toàn thay đổi.
Không cần phải suy đoán đối phương đang ở đâu, chỉ cần nhấn một tổ hợp số, cho dù người kia ở chân trời góc biển, chỉ cần vẫn nhận được tín hiệu, liền có thể nghe thấy giọng nói của nàng.
Đáng buồn là, trừ phi người kia nói cho bạn biết họ đang ở đâu, bằng không bạn cũng không thể nào biết được.
Điện thoại di động khiến tình nhân có thể liên lạc nhanh chóng và tiện lợi, nhưng tình yêu liệu có vì thế mà càng thêm hạnh phúc hay không?
Điện thoại di động của tôi lần đầu gọi đi, là vì Người đẹp số 6, lần đầu đổ chuông, cũng là bởi Người đẹp số 6.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Hôm nay không phải thứ Sáu ngày 13 đúng không?
“Không phải.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn bạn.”
“Vì hôm nay là sinh nhật bạn, vì vậy mình phải nói với bạn một câu chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn. Bạn đã nói hai lần rồi, tiền điện thoại đắt lắm đó.”
“Nếu đã nói hai lần rồi, vậy thì chúc mừng sinh nhật thêm lần thứ ba cũng chẳng phương hại gì.”
“Vậy thì mình chỉ còn cách cảm ơn lần thứ ba thôi.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi.”
“Mình…”
“Bạn nhất định đấy.”
“Ừ.”
Mùa hè đã qua, mùa thu đến; mùa thu qua đi, mùa đông lại đến.
Tôi vẫn không gặp được Người đẹp số 6.
Khi gặp lại nàng, thì đã là đầu năm 2001, mùa đông sắp kết thúc tới nơi.
Hôm ấy là trung tuần tháng Hai, khoảng 1 giờ chiều, nàng đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng nghiên cứu.
Tôi nghe thấy tiếng người gõ cánh cửa vốn đang mở hai ba tiếng liền, bèn đứng dậy xem là ai.
“Tú Cầu,” Người đẹp số 6 nói.
Tôi ở sát cửa sổ bên trong cùng, nàng đứng ngoài cửa, tôi phải chăm chú nhìn nàng đến hơn mười giây, vẫn không nói nên lời, chỉ thấy tim mình đập thình thịch, thình thịch.
“Tám tháng không gặp, bạn quên mình rồi à?” Gương mặt Người đẹp số 6 nở một nụ cười.
“Xin lỗi.” Có lẽ mặt tôi đã đỏ bừng lên. “Người đẹp số 6.”
Nàng bật cười khúc khích, dáng vẻ rất vui tươi, sau đó bước về phía tôi.
“Ăn cơm chưa?” tôi hỏi.
“Ăn trên tàu rồi. Còn bạn?”
“Mình vừa ăn cơm hộp.”
“Cơm hộp ngon không?”
“Nhét cho đầy bụng thôi, chẳng thể nói là ngon hay không được.”
“Ừm.” Nàng gật gật đầu, đưa mắt quan sát xung quanh.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng mình cất công vất vả đến đây để thảo luận xem ăn cơm rồi hay chưa à?”
“Không. Chúng mình…” tôi nói, “chúng mình định làm gì nhỉ?”
“Mình chỉ muốn đến gặp bạn, nghe gọi một tiếng Người đẹp số 6 thôi.”
Tám tháng không gặp, vốn tưởng rằng bản thân sẽ trở nên có đôi chút xa lạ với Người đẹp số 6, hoặc sẽ phát hiện ra nàng có chút thay đổi rất nhỏ bé ở đâu đó.
Nhưng ánh mắt và nụ cười của nàng vẫn trong sáng như thế, đối với tôi, như vậy có nghĩa là Người đẹp số 6 hoàn toàn không hề thay đổi.
“Chỉ có mình bạn ở đây thôi à?”
“Ừ. Giờ vẫn đang là thời gian nghỉ đông, những người khác vẫn chưa về trường.”
“Thế tại sao bạn lại ở đây?”
“Bởi vì…” tôi nghĩ ngợi giây lát, “vì mình muốn chăm chỉ một chút.”
“Bạn đã chăm chỉ lắm rồi, mới năm thứ nhất thôi mà.”
“Vẫn chưa đủ. Mình phải nỗ lực hơn nữa, mới có thể thành biển lớn được.”
“Vì vậy mình vẫn là cá voi?”
“Ừ. Lúc nào bạn cũng là cá voi khổng lồ mà.”
“Nhưng mình đã biến nhỏ lại.” Nàng cười cười. “Vì mình gầy rồi.”
“Phải rồi, sao bạn lại chọn ngày hôm nay đến thế?” Tôi hỏi. “Nếu mình không ở đây thì sao?”
“Mình biết là bạn nhất định sẽ ở phòng nghiên cứu mà.”
“Sao bạn lại biết?”
“Bạn quên rồi à?” Nàng nhoẻn miệng cười. “Mình có dự cảm kỳ lạ mà.”
“Đây là suy đoán đúng không?”
“Xin hỏi làm sao mình suy đoán được là bạn sẽ một mình ở lại phòng nghiên cứu trong kỳ nghỉ đông được chứ?”
“Được rồi,” tôi cười cười, “đây là dự cảm.”
“Ý?” Nàng chỉ vào tầng cao nhất của chiếc giá sách kê sát tường. “Có phải quả tú cầu đấy không?” Theo hướng, tôi nhìn thấy quả tú cầu màu đỏ ấy.
Quả tú cầu này vốn vẫn để trong phòng ký túc thời đại học, lúc dọn nhà Lại Đức Nhân đưa cho tôi, tôi lại kiên quyết nói rằng chính cậu ta mới bắt được tú cầu, vậy là cậu ta đành để lại trong phòng nghiên cứu.
“Ừ.” Tôi gật gật đầu, trong lòng không hiểu sao bỗng thấy rối bời.
“Mình xem được không?”
Tôi lấy một cái ghế, đứng lên đó vươn tay với, miến cưỡng lấy quả tú cầu xuống.
Tôi lau nhẹ quả tú cầu, lau xong rồi đưa cho Người đẹp số 6, nàng đón lấy bằng cả hai tay.
“Nhớ cái âm thanh này quá.” Hai tay nàng lắc lắc quả tú cầu, quả chuông nhỏ bên trong liền kêu lên những tiếng đinh đang trong vắt.
“Ừ.” Tôi đáp một tiếng, lòng càng rối hơn.
“Không ngờ lại là bạn bắt được quả tú cầu này, xem ra đúng là chúng mình có duyên thật rồi.”
Người đẹp số 6 lắc lắc quả tú cầu, cúi đầu lắng nghe tiếng chuông trong veo ấy.
Tôi không thể im lặng mãi được nữa, nếu không nói sự thực cho Người đẹp số 6, tôi sẽ mãi mãi không thể trở thành biển lớn được.
Tôi cần phải thành thật, thẳng thắn, có dũng khí, muốn có tấm lòng rộng mở thoáng đạt như biển cả mênh ௱ôЛƓ thì không thể giấu giếm bí mật trong lòng được, càng huống hồ đây phải gọi là một lời nói dối thì đúng hơn.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.
“Tuy đã muộn mất hơn hai năm, nhưng mình vẫn phải nói với bạn một chuyện.”
“Chuyện gì thế?” Ánh mắt nàng rời khỏi quả tú cầu ngẩng lên nhìn tôi.
“Quả tú cầu này không phải do mình bắt được đâu,” tôi nói. “Người bắt được là Lại Đức Nhân.”
“Hả?” Nàng dường như rất ngạc nhiên, đôi mắt mở to tròn.
“Lại Đức Nhân bắt được rồi lập tức dúi cho mình. Vì thế…” Tôi ngập ngừng giây lát, rồi nói: “Vì thế mình rất xin lỗi, mong bạn lượng thứ cho.”
Tuy rằng cuối cùng cũng nói ra sự thật, nhưng tôi vẫn cảm thấy hổ thẹn, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nàng.
“Sau đó thì sao?” nàng hỏi.
“Hả?” Tôi ngẩng đầu lên. “Cái gì sau đó?”
“Bạn đã nói với mình, Lại Đức Nhân bắt được quả tú cầu này. Sau đó thì sao?”
“Mình…”
“Chắc bạn không định nói tiếp rằng, vì bạn không bắt được tú cầu, cho nên chúng ta không nên quen biết nhau chứ?” nàng nói. “Hay là muốn nói thực ra giữa chúng ta chẳng có duyên phận gì?”
Tôi há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.
“Lẽ nào bạn cho rằng chúng ta có thể tiếp tục, chỉ vì mình nghĩ rằng bạn bắt được quả tú cầu?”
“Mình…” cuối cùng tôi cũng mở miệng, “có lúc đúng là mình nghĩ đấy.”
“Vậy thì bạn sai bét rồi,” nàng nói. “Tình bạn của chúng ta duy trì, chỉ vì bản thân bạn thôi.”
“Mình?”
“Nếu lúc đó là Lại Đức Nhân ôm tú cầu lên sân khấu, về sau mình vẫn sẽ quen với bạn cơ mà,” nàng nói. “Quá trình quen biết có thể sẽ khác, nhưng kết quả vẫn như nhau thôi, mình vẫn quen với bạn.”
“Nhưng mình không thẳng thắn ngay từ đầu, đó là mình đã sai.”
“Về điểm này, bạn phải xin lỗi mình tử tế vào,” nàng nói. “Xin lỗi mình đi.”
“Mình xin lỗi.”
“Mình chấp nhận lời xin lỗi của bạn.”
“Hả?”
“Bạn đã xin lỗi mình vì không thẳng thắn từ đầu, mình cũng chấp nhận lời xin lỗi đó rồi.” Nàng cười cười. “Nhưng giữa chúng ta, thì bạn chẳng có gì để xin lỗi cả.”
“Nhưng mà mình…”
“Còn vấn đề gì sao?”
Tôi bần thần nhìn Người đẹp số 6, nói không nên lời, một hồi lâu sau, mới chầm chậm lắc đầu.
“Tốt lắm.” Nàng đưa quả tú cầu lên trước иgự¢. Chuẩn bị ném tú cầu đây.”
“Hả?”
“Còn đần ra đấy làm gì?” nàng nói. “Chuẩn bị bắt tú cầu đi.”
Nói xong nàng liền ném quả tú cầu ấy về phía tôi, tôi bắt lấy eo phản xạ.
“Ai bảo người bắt được tú cầu không phải là bạn nào?” Nàng bật cười khúc khích. “Rõ ràng là bạn bắt được còn gì?”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi.”
“Thế còn phải xem bạn có chuyện gì giấu mình hay không đã.”
“Hết rồi,” tôi nói, “thực sự là hết rồi.”
“Vậy thì tốt,” nàng nói. “Có thể đi với mình ra đường Đông Phong xem hoa chuông nở không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Tôi chở Người đẹp số 6 đến đường Đông Phong, nhưng hoa chuông vẫn chưa nở.
Cả hàng cây phong linh hoa vàng gần như đã rụng hết lá, trên đường phủ đầy những chiếc lá khô màu nâu nhạt,
“Phải mấy ngày nữa hoa mới nở,” tôi nói.
“Tiếc quá.” Người đẹp số 6 thở dài.
“Lá cây giờ chắc chỉ muốn mau mau chóng chóng rơi rụng hết, để cho hoa sớm nở.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Dự cảm của mình…”
“Chắc chắn bạn sẽ tự ví mình là lá cây phong linh, sau đó ví mình như hoa chuông.”
“Đây là suy luận chứ.”
“Coi như suy luận đi,” nàng nói. “Thế bạn nói xem, mình đoán có đúng không?”
“Ờ…” tôi ngập ngừng giây lát, “coi như là đúng đi.”
“Bạn ví von thật chẳng ra sao cả.” Nàng nhoẻn miệng cười.
“Xin lỗi.”
Chúng tôi giẫm lên những lá cây khô dưới đất, dọc đường thi thoảng còn trông thấy lá khô rời cành lướt xuống.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Muốn nghe thử cách ví von của mình không.”
“Ừ.”
“Một chiếc lá khô rơi xuống chỉ là một chiếc lá khô đơn thuần, chỉ khiến người ta cảm thấy cô đơn.” Nàng nói, “nhưng hai chiếc lá khô cùng rơi xuống thì không đơn giản chỉ là hai chiếc lá khô nữa rồi.”
“Thế hai chiếc lá khô cùng rơi xuống thì sẽ ra sao?” Tôi lấy làm thắc mắc.
“Nếu hai chiếc lá khô cùng rơi xuống, có lẽ sẽ khiến người ta liên tưởng đến Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, hóa thành bươm bướm,” nàng nói. “Không chỉ không còn cô đơn, mà còn rất đẹp nữa.”
“Ừm,” tôi nói, “có lẽ vậy.”
“Thế nên em không giống hoa chuông, em cũng giống anh, cũng chỉ là lá khô của cây phong linh thôi,” nàng nói. “Vả lại, em còn rơi xuống cùng anh nữa.”
Tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn Người đẹp số 6.
Người đẹp số 6, cách ví von của em rất đẹp, cũng khiến anh vô cùng vinh hạnh.
Tuy rằng anh rất muốn em cùng anh lìa cành, tựa một đôi bươm bướm xinh đẹp bay múa trong làn gió; nhưng em nhất định là đóa hoa chuông rực rỡ sắc màu kia, không thể nào là lá khô được.
Còn anh thì đúng là lá khô rồi, nếu có thể khiến hoa em nở sớm, anh nhất định sẽ gắng sức để mình rơi xuống.
“Em phải về Đài Bắc rồi,” nàng nói.
“Nhanh vậy à?” Tôi hết sức kinh ngạc. “Ăn cơm xong rồi hãy đi.”
“Về Đài Bắc phải ngồi xe bốn tiếng đấy, ăn tối xong thì muộn quá.” Nàng cười cười. “Vả lại hôm nay là em lén đi đấy chứ, không thể về muộn quá được.”
“Nhưng đi vội đi vàng như thế, mệt lắm đấy.”
“Chẳng sao đâu, mục đích của em đã đạt được rồi mà.”
“Mục đích?”
“Thì nói rồi đấy thôi, em chỉ muốn gặp anh, nghe anh gọi một tiếng Người đẹp số 6 thôi mà.”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Nếu em không ngại, lần sau muốn gặp anh, cứ nói một tiếng, anh sẽ đến.”
“Em ngại đấy.”
“Hả?”
“Như vậy thì hầu như ngày nào anh cũng đến Đài Bắc mất.”
Tôi lặng lẽ nhìn Người đẹp số 6, cảm động không nói nên lời.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chở em ra bến xe.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc