Cá Voi Và Hồ Nước - Chương 22

Tác giả: Thái Trí Hằng

Đêm trận gió mùa Đông Bắc đầu tiên của năm nay ùa về, chúng mình gặp nhau qua điện thoại di động.
“Đài Bắc lạnh quá.” Trong tiếng tạp âm loẹt xoẹt, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng mũi của em.
“Em bị cảm rồi à?”
“Không. Chỉ tại gió bên ngoài lớn quá, thấy lạnh thôi.”
“Mau về nhà đi.”
“Không. Em muốn bay đến Đài Nam tìm anh, nhưng mà…”
“Đây là gió Đông Bắc, gió mùa đông, thông thường đều rất mạnh, lại còn rất lạnh nữa.”
“Gió Đông Bắc sẽ thổi về hướng nào nhỉ?”
“Gió Đông Bắc thổi từ hướng Đông Bắc, đương nhiên là thổi về hướng Tây Nam.”
“Phía Tây Nam của Đài Bắc là Đài Nam đúng không?”
“Ừ. Nhưng cách những ba trăm cây số cơ.”
“Nếu gió Đông Bắc cứ thổi mãi, liệu có thể thổi em bay đến chỗ anh không?”
“Về lý thuyết là có thể. Nhưng phải cẩn thận đấy, phía TâyNam của Đài Nam là eo biển Đài Loan đó nhé.”
“Em không sợ.” Em bật cười khúc khích. “Anh nhất định sẽ bắt được em mà.”
“Ừ. Nếu không bắt được em, anh sẽ cùng em rơi xuống biển.”
“Vậy em bắt đầu bay đây.”
Tôi nghe tiếng em giang rộng đôi cánh.
Gió mùa Đông Bắc cứ thổi mãi, tôi sắp gặp được.
***
“Thấy cầu vồng chưa?” Người đẹp số 6 ngoảnh đầu lại hỏi.
“Bạn đang nói tiếng màu gì thế?”
“Gì cơ?”
“Cầu vồng biết nói bảy thứ tiếng, màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.”
“Thế bạn nghe hiểu thứ tiếng màu nào?”
“Màu vàng.”
Người đẹp số 6 bật cười, khẽ gõ lên đầu tôi một cái.
Chúng tôi chơi trên núi muối khoảng nửa tiếng, dưới ánh mặt trời rực rỡ, quần áo nhanh chóng khô cong.
Người đẹp số 6 nói trên người nàng không còn nước nữa, cầu vồng đã biến mất, có thể trở về được rồi.
Chúng tôi phóng xe trở về, dọc đường ánh nắng chan hòa rực rỡ, đến tận dưới chân nhà nàng.
“Ngày mai đến hội trường Thành Công xem phim đi,” nàng xuống xe, đoạn nói.
“Ừ,” tôi nói, “Buổi chiều lúc 1 giờ à?”
“Ừ.”
Tôi dặn dò nàng nhất định phải tắm nước nóng, sau đóổ máy, vẫy vẫy tay đi về.
“Tú Cầu!”
Nàng đột nhiên gọi giật, tôi lập tức đạp phanh, chiếc xe kêu “két” một tiếng rồi dừng phắt lại.
Trọng tâm tôi không được vững, xe máy suýt chút nữa thì đổ vật ra, cũng may chân phải chống kịp xuống đất, nhưng tư thế trông cũng hơi thảm hại.
“Xin lỗi.” Người đẹp số 6 vội chạy đến.
“Không sao,” tôi nói, “Có chuyện gì vậy?”
“Nếu bạn bị dính cảm, ngày mai vẫn phải đi xem phim đấy nhé,” nàng nói.
“Ừ. Dù thất khiếu chảy máu, có bò mình cũng nhất định phải bò đến nơi.” Tôi lấy làm thắc mắc: “Nhưng bộ phim ngày mai thật đáng xem đến mức ấy cơ à?”
“Không phải vấn đề phim ảnh,” nàng nói.
“Thế tại sao cho dù bị cảm mình cũng phải đi xem bộ phim ấy?”
“Vì bạn phải lây cho mình,” nàng nói, “có bị cảm thì cùng bị chứ.”
“Hả?” Tôi giật mình ngạc nhiên. “Vậy không ổn lắm đâu.”
“Không. Thế mới ổn chứ.” Nàng cười cười.
“Thế nếu bạn bị cảm thì sao?” tôi hỏi.
“Bạn muốn bị mình lây cho không?”
“Việc này…”
“Thế nếu mình bị cảm, thì mình sẽ ở nhà vậy.”
“Không” tôi buột miệng kêu lên, “lây cho mình đi. Lây cả sắc đẹp của bạn cho mình nữa.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Ngày mai không gặp không về.”
“Ừ.”
Nàng bật cười, vẫy vẫy tay rồi quay người bước đi.
1 giờ chiều hôm sau, tôi và Người đẹp số 6 cùng lúc xuất hiện.
“Bạn có bị cảm không?” tôi hỏi.
“Không,” nàng lắc đầu đáp.
“Chúc mừng chúc mừng.”
“Thế bạn có bị cảm không?” nàng hỏi.
“Không,” tôi đáp
“Chúc mừng chúc mừng.”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ, Tú Cầu.”
“Chúng ta cất công đến đây để chúc mừng năm mới à?”
“Không,” nàng bật cười, “chúng ta đến xem phim mà.”
“Vậy thì vào thôi.” Tôi nói.
Trời rất nóng, xem xong phim, chúng tôi liền sang hàng kem đối diện cổng trường ăn kem.
Về sau, chúng tôi liền hình thành thói quen chỉ cần trời nóng, xem phim xong sẽ đi ăn kem.
Tôi thấy, Người đẹp số 6 trong mùa hè rất quyến rũ, toát lên một sức hấp dẫn khó thể tả được thành lời.
Làn tóc mai bị mồ hôi dính bết vào trán, hai gò má ửng hồng lên vì tiết trời nóng bức, hay đến cả nhưng sợi lông măng li ti trên cánh tay nàng cũng khiến tôi đỏ mặt, tim đạp rộn ràng.
“Kem của bạn sắp chảy hết rồi.” Nàng thường phải nhắc nhở tôi như thế.
Cuối tháng Năm, Đài Loan vào mùa mưa dầm, mưa âm u dầm dề liên tiếp một tuần liền, đến nỗi người ngượm cũng như sắp mốc cả lên.
Ngoài những lúc đi học, tôi hầu như không bước ra khỏi cửa, cơm cũng chỉ xuống căng tin dưới tầng ăn.
Những lúc rỗi việc, thông thường tôi đều rúc trong phòng, chán quá thì lên mạng, mỗi lần là cả mấy tiếng đồng hồ.
Khoảng thời gian này tôi thường nói chuyện với Người đẹp số 6 trên mạng, nhưng ánh sáng và bóng tối luôn đi đôi với nhau, vì vậy tôi cũng thường xuyên ***ng phải ***beauty.
“Đài Bắc mưa dầm dề cả ngày, chán ૮ɦếƭ đi được,” ***beauty gửi tin nhắn qua.
“Thì ra cô ở Đài Bắc,” tôi trả lời.
“Đúng vậy. Thế anh ở đâu?”
“Tôi ở Đài Nam. Cả tuần này Đài Nam chỉ mưa có hai trận thôi.”
“Thật không? Tôi cứ tưởng cả Đài Loan đều vào mùa mưa dầm rồi chứ nhỉ?”
“Tuy chỉ có hai trận mưa, nhưng trận đầu tiên bốn ngày, trận thứ hai ba ngày.”
“Cái gì?”
“Bye bye.” Nói xong, tôi lập tức thoát khỏi mạng.
Buổi chiều tối ngày thứ tám của mùa mưa dầm năm ấy, tôi lại gặp Người đẹp số 6 trên mạng.
Nói là buổi chiều tối hình như cũng không được chuẩn lắm, vì ngày mưa dầm thì lúc nào chẳng giống buổi chiều tối.
Nhưng mà chắc là chiều tối rồi, vì đồng hồ đeo tay lúc ấy chỉ năm rưỡi.
“Nghe đài nói, mùa mưa sắp kết thúc rồi” Người đẹp số 6 gửi tin nhắn nói.
“Ừ, cuối cùng cũng thấy lại được ánh sáng mặt trời.”
“Sáng nay mình phải mang kính áp trong đi sát trùng,” nàng nói.
“Vì vậy giờ bạn đang đeo mắt kính thường?”
“Mình cũng có kính thường, nhưng hôm nay không đeo.”
“Chắc là không có gì bất tiện chứ?”
“Vẫn ổn. Mình cận nhẹ ấy mà.”
“Mình thì chịu rồi. Mình cận nặng lắm, nặng như nước biển
Tôi đột nhiên nghĩ ra, đây có lẽ là điểm giống nhau duy nhất giữa mình và biển.
“Lát nữa mình phải đi lấy lại đôi mắt kính áp tròng ấy,” nàng nói.
“Nhớ đeo kính vào đấy nhé.”
“Mình không muốn, định cứ thế này đi thôi.”
“Không được đâu. Lúc qua đường hơi nguy hiểm đấy.”
“Mình vẫn phân biệt được màu đỏ và màu xanh mà, không sao đâu.”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu”
“Mình đi với bạn được không?”
“Bạn không ngại làm chó dẫn đường cho người mù chứ?”
“Mình lấy làm hân hạnh.”
“Thế mười phút nữa gặp nhau dưới nhà nhé.”
Tôi mặc áo mưa lấy xe máy phóng đi, mười phút sau đã có mặt dưới chân nhà nàng.
“Vất vả quá.”
Nàng cầm chiếc ô màu đỏ sẫm hôm chúng tôi gặp nhau ăn cơm lần đầu tiên, mỉm cười đứng đợi.
“Không đâu,” tôi đỗ xe rồi nói. “Đi nào.”
“Ừ.” Nàng gật gật đầu
“Mấy Ng'n t đây?” Tôi đưa tay phải giơ ba Ng'n t về phiá nàng.
Người đẹp số 6 cười cười, khẽ đẩy tôi một cái.
Trời mưa lâm thâm, tuy vẫn chưa đến tối, nhưng sắc trời trông cứ như đã tối om rồi vậy.
Nàng cầm ô, tôi mặc áo mưa, nếu không tính đến bán kính cái ô, chúng tôi có thể xem như đang kề vai sánh bước được rồi. Dọc đường, tôi len lén nhìn trộm nàng, chỉ sợ nàng va phải cột điện hay thứ gì đó, cũng tiện thể nhắc nhở nàng tránh mấy vũng nước đọng.
“Sao lại không muốn đeo kính?” tôi hỏi.
“Khi mình không đeo kính, thế giới trước mắt liền trở nên ௱ô** lung, và cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều,” nàng nói, “mọi đường nét đều gợn lăn tăn ở rìa, không còn thẳng tăm tắp nữa.”
“Ồ,” tôi gật gật đầu, “mình cũng bị cận thị, có thể trải nghiệm được cảm giác ấy của bạn. Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Nếu mình mà không đeo kính đi ngoài đường trong sắc trời này, chắc sẽ thấy một luồng ánh sáng cực mạnh chiếu thẳng vào mặt đấy.”
“Luồng ánh sáng mạnh?”
“Ừ,” tôi gật gật đầu, “đèn pha ô tô ấy.”
“Nói nhảm nào.” Người đẹp số 6 bật cười.
Tới cửa hàng kính mắt lấy được đôi mắt áp tròng, tôi khuyên nàng đeo vào, nhưng
“Trời tối rồi, bạn không đeo kính đi đường nguy hiểm lắm.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chỉ cần ở bên cạnh bạn, mình sẽ không có nguy hiểm gì hết.”
Đôi mắt Người đẹp số 6 rất sáng, vẻ mặt rất chắc chắn.
Đối với cá nhân tôi mà nói, cơ hội gặp được người con gái xinh đẹp nhìn mình với ánh mắt ấy, cả đời chắc chẳng có mấy lần đâu.
Nếu may mắn có được mấy lần, chắc có lẽ cũng do một mình Người đẹp số 6 bao trọn hết cả.
Cũng khoảng đến giờ cơm tối rồi, Người đẹp số 6 nói chi bằng đi ăn với nhau luôn.
Chúng tôi bèn đi vào một quán mì ven đường, Người đẹp số 6 nói, nàng hay ăn ở đây.
Bát mì nóng hôi hổi được bưng lên, tôi ghé lại gần muốn xem cho kỹ, mắt kính lập tức mờ đi.
Tôi bỏ kính xuống lau lau, rồi lại đeo lên, nhưng chỉ cần ghé mặt lại gần bát mì, mắt kính liền mờ đi.
“Đeo kính phiền phức thế đấy.” Người đẹp số 6 cười cười.
“Vì vậy mà bạn chuyển sang đeo kính áp tròng à?”
“Ừ,” nàng cười cười, “vì mình nhất thiết phải xem rõ bên trong bát mì có con ruồi nào hay không
“Còn bạn?” nàng hỏi. “Có lúc nào cũng muốn không đeo kính mà nhìn thế giới này không?”
“Ừm…” tôi nghĩ ngợi giây lát, “lúc nào thiếu tiền thì có.”
“Lúc thiếu tiền?”
“Vì mắt mình bị hoa, không đeo kính, một tờ sẽ thành hai tờ.”
“Lại nói nhảm.” Người đẹp số 6 bật cười khúc khích.
Có lẽ vì Người đẹp số 6 ở ngay trước mắt, tôi cảm thấy bát mì này có mùi vị của hạnh phúc.
“Bạn thích mùa mưa không?” nàng hỏi.
“Không nói được là thích hay không thích,” tôi đáp, “nhưng cứ mưa mãi thế này, cả người đều uể oải hết cả ra.”
“Ngày hè dễ khiến người ta nóng nảy khó chịu, vì vậy ông trời mới tạo ra mùa mưa để con người được dịp làm biếng.”
“Bạn thích mùa mưa à?” tôi hỏi.
“Ừ,” nàng đáp. “Những ngày mưa, mình thích nhất là vừa lắng nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ, vừa rúc vào chăn xem truyện tranh, rất có không khí, mà cũng rất hạnh phúc.”
“Vì vậy mấy ngày nay bạn đều rúc mình trong chăn xem truyện tranh?”
“Ừ.” Nàng gật gật đầu.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Bạn vĩ đại quá.”
“Bạn lại trêu mình rồi.” Nàng cười cười.
Người đẹp số 6 nói chẳng sai, giữa mùa hè dài dằng dặc của miền Nam Đài Loan, có một khoảng thời gian mưa dầm dề, khiến thời tiết không còn nóng bức oi ả, khiến con người trở nên uể oải lười nhác, cũng coi như là một ân huệ của ông Trời rồi.
Mùa mưa hoàn toàn chấm dứt vào khoảng đầu tháng Sáu, ông trời lại trở nên nghiêm khắc, thời tiết nóng nực oi bức.
Lúc này, không hiểu sao lại bắt đầu nhớ nhung mùa mưa.
Ở thành phố mãi, thì sẽ muốn ra ngoại ô leo núi; leo núi chán chê, lại thấy nhớ nhung con đường nhựa trong thành phố.
Có điều, trời chỉ nóng được ba ngày, trận bão đầu tiên của năm nay đã xuất hiện.
Trận bão này tên là Maggie, ngày nó tiến vào Đài Loan trùng với ngày của cuộc đổ bộ Normandy, đều là ngày mùng 6 tháng Sáu.
Hôm đó là Chủ nhật, vì vậy có nghỉ bão hay không cũng chẳng khác nhau gì hết.
Tuy rằng trận bão có thể khiến tôi đường đường chính chính hẹn hò với Người đẹp số 6, nhưng trong lòng cứ thấy nôn nao bất an thế nào đó.
Một là như vậy sẽ khiến tôi mong chờ có bão, nhưng mà bão sẽ mang đến tai họa, làm sao mà mong chờ được?
Hai là nếu trận bão nào cũng ra ngoài hóng gió, chẳng may có gì bất trắc, Người đẹp số 6 sẽ không thể sống lâu trăm tuổi được nữa rồi.
“Nếu cậu và Ông Huệ Đình là một cặp, thì có cái hẹn bão táp ấy hay không cũng chẳng khác gì,” Lại Đức Nhân nói.
“Thế là ý gì?”
“Ngu,” cậu ta mắng một tiếng. “Nếu các cậu là một cặp, muốn thế nào thì cứ thế ấy, ngày bão muốn hẹn hò thì cứ hẹn hò, không muốn hẹn hò thì thôi, căn bản không phải chờ đợi bão đến làm gì.”
“Nhưng chúng tớ vẫn chưa phải là một cặp.”
“Vì vậy phải nhanh chóng trở thành một cặp đi thôi!” cậu ta kêu toáng lên.
“Hiện giờ vẫn chưa được.”
“Hả?”
“Hả cái gì. Nếu muốn ở bên nàng, tớ phải trở nên lớn hơn, sâu hơn mới được.”
“Hả?”
“Hả cái gì. Tớ chỉ là một cái hồ nước mà thôi, tớ muốn trở thành biển lớn.”
“Hả?”
“Đừng có mà hả nữa!”
“Tại sao cậu lại muốn thành biển lớn?” Lại Đức Nhân hỏi.
“Vì nàng là cá voi.”
“Là cái loài động vật có vú sống ở biển, to đùng ngã ngửa ấy à?”
“Ừ.”
“Nếu cậu cho rằng cô nàng rất to lớn, thì nên tỷ dụ cô nàng thành khủng long, rồi quyết tâm gia nhập vào đội Cứu hộ khủng long ấy.”
“Này.”
“Này cái gì mà này,” cậu ta nói. “Cậu có biết mình đang nói tiếng khỉ không hả?”
“Cậu không hiểu đâu,” tôi nói.
“Sao tớ lại không hiểu?” cậu ta lại kêu lên. “Nếu Tiểu Thiến là tuyết, thì tớ cũng chẳng phải vì vậy mà muốn trở thành núi Himalaya đâu!!!”
“Cậu so sánh chẳng hay gì cả,” tôi nói. “Tiểu Thiến không phải là tuyết, Tiểu Thiến là ma.”
“Vì vậy tớ phải trở thành đạo sĩ chắc?”
“Ừ. Trở thành cao tăng đắc đạo cũng được.”
“Nhưng hòa thượng không được lấy vợ.”
“Cậu nói phải. Cậu vẫn cứ trở thành đạo sĩ thì hơn.”
“Phải cái đầu cậu ấy!” cậu ta kêu toáng lên lần thứ ba.
“Nếu cậu thích cô nàng, mà cô nàng cũng thích lại cậu, thì yêu nhau đi!” cậu ta kêu toáng lên lần thứ tư.
“Cậu có nghe câu chuyện về cá voi và hồ nước chưa?”
“Việc quái gì tớ phải nghe?”
“Vì vậy cậu không hiểu được đâu.”
“Việc quái gì tớ phải hiểu?”
“Vì vậy cậu mới chưa nghe.”
“Này!” cậu ta kêu toáng lên lần thứ năm.
Có thể vì Lại Đức Nhân cảm thấy tôi không thể hiểu nổi, hoặc tại nhiều quá đâm ra đau họng, nên dứt khoát chẳng thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi cũng lấy làm vui vì không phải giải thích tâm trạng của mình với cậu ta, bởi ngay chính bản thân tôi cũng còn không hiểu cho lắm.
Tôi chỉ biết rằng, mình muốn trở thành biển lớn.
“Cậu đã bao giờ nghe nói đến một thứ gọi là tàu săn cá voi chưa?” sau khi im lặng một lúc lâu, Lại Đức Nhân lại mở miệng.
“Cậu vẫn chưa chán hả?” Tôi cười cười. “Vẫn muốn nói chuyện với tớ à?”
“Đừng đánh trống lảng,” cậu ta nói. “Chắc cậu phải nghe về tàu săn cá voi rồi chứ.”
“Đương nhiên là rồi. Thế cho nên?”
“Cậu có thể trở thành tàu săn cá voi mà.”
“Nếu chỉ để có được cá voi, trở thành tàu săn cá voi đương nhiên là cách nhanh nhất đồng thời cũng hữu hiệu nhất,” tôi nói. “Nhưng đối với cá voi, ở ngoài biển lớn mới là nơi vui vẻ và hạnh phúc nhất.”
“Hình như tớ hơi hơi hiểu rồi đấy.” Lại Đức Nhân nói.
“Thật không?” tôi nói. “Chính tớ còn chẳng hiểu nổi mình đang nói gì cơ mà.”
“Cậu không cần phải hiểu.”
“Ủa?”
“Nếu cậu có tấm lòng ấy,” không ngờ cậu ta lại toét miệng cười, “vậy thì cậu đã là biển lớn rồi.”
“Hả?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc