Cá Voi Và Hồ Nước - Chương 20

Tác giả: Thái Trí Hằng

“Được rồi,” nàng nói, “để mình bảo Muỗi Con chạy ra đó một chuyến.”
Người đẹp số 6 ấn chuông, nói chuyện với Muỗi Con qua hệ thống liên lạc.
Nhưng hôm nay là ngày Nói dối, Muỗi Con lại vừa gạt Người đẹp số 6 xong, vì vậy dù nàng có giải thích thế nào, Muỗi Con có ૮ɦếƭ cũng không chịu tin Ruồi đang đợi mình ở cổng trường. Về sau tôi cũng tham gia vào, nhưng Muỗi Con vẫn nhất quyết không chịu tin.
“Chị Huệ Đình, không ngờ chị lại bắt tay với anh Bình gạt em.” Muỗi Con thở dài. “Đúng là đàn bà hướng ngoại thật.”
Chúng tôi nói chuyện qua hệ thông liên lạc của chuông cửa một hồi lâu, cuối cùng kinh động đến cả Tuệ Hiếu. Cũng may Tuệ Hiếu lại đứng về phe tôi và Người đẹp số 6, cố nói với Muỗi Con: “Thì ra cổng trường một lát thôi mà, có ૮ɦếƭ đâu.”
Muỗi Con nghĩ lại thấy cũng phải, dường như không có tổn thất gì về phần mình, bèn nói: “ Được, em đi. Anh Bình, nếu anh mà gạt em, sau này em không nói tốt giúp anh nữa đâu đấy.”
“Nói tốt?” tôi hỏi.
“Em thường nói với chị Huệ Đình là anh rất tốt mà.”
“Đấy là nói thật, chứ có phải nói tốt đâu. Muỗi Con, em đúng là một cô gái rất thẳng thắn đó.”
“Được rồi, đợi một chút. Em xuống ngay đây.”
Một phút sau, Muỗi Con đã xuống đến nơi, Tuệ Hiếu cũng đi theo cho xôm tụ.
Kết quả là tôi chở Người đẹp số 6, Tuệ Hiếu chở Muỗi Con, bốn người cùng đến cổng trường.
“Vốn là đợi một người đẹp, không ngờ lại có những ba người đẹp xuất hiện,” Ruồi vừa trông thấy tôi liền nói. “Xem ra tấm lòng của tớ đã cảm động cả trời xanh rồi.”
“Cậu đợi bao lâu rồi?” tôi hỏi
“Chắc hơn hai tiếng gì đó.” Ruồi cúi nhìn đồng hồ.
“Hi, anh Ruồi.” Muỗi Con lên tiếng chào hỏi.
“Chào em,” Ruồi nói, “Muỗi Con.”
“Hả?” Tôi lấy làm nghi hoặc. “Cậu không nói mình là Chim Ưng nữa hả?”
“Tớ là Ruồi mà,” Ruồi nói, “sau này hãy gọi tớ là Ruồi, đừng gọi là Chim Ưng nữa.”
“Thì tớ vẫn luôn gọi cậu là Ruồi mà!”
Ruồi và Muỗi đã gặp nhau rồi, ba đứa động vật có ✓ú như chúng tôi chẳng còn việc gì nữa.
Sau khi xem cảnh Ruồi tặng bó hoa hồng cho Muỗi Con, ba chúng tôi lấy làm hài lòng rời khỏi cổng trường, trở lại dưới nhà Người đẹp số 6.
“Không ngờ ngày lễ Nói dối lại được xem vở kịch hay như vậy,” Tuệ Hiếu cười nói, đoạn lên lầu. Tôi và Người đẹp số 6 đều thở phào một tiếng, lúc hai luồng ánh mắt chạm nhau, liền cùng nở một nụ cười gượng.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Muỗi Con nói đúng đấy, bạn là người tốt,” Người đẹp số 6 nói. “Chỉ vì một chuyện gần như chẳng liên quan gì đến mình mà căng thẳng đến như vậy.”
“Nào có,” tôi hơi ngại ngùng, “chẳng qua mình chỉ nghĩ rằng, tình cảm của mỗi người đều rất thiêng liêng, không thể tùy tiện đem ra đùa cợt được thôi.”
“Thực ra trong mắt mình, bạn luôn là một người tốt, hơn nữa còn rất dịu dàng nữa,” nàng nói. “Giống như nước vậy, mềm mại vô cùng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh.”
“Bạn quá khen rồi.” Tôi lại càng ngượng hơn.
“Nếu muốn bỡn cợt mình trong ngày Nói dối, bạn sẽ làm thế nào?”
“Dù có phải ngày Nói dối hay không, mình cũng đều không bỡn cợt bạn.”
“Thì giả sử thôi mà.”
“Ừ...” tôi nghĩ ngợi giây lát, “mình sẽ nói với bạn, Thượng Đế hy vọng mình khuyên bạn trở về trên ấy.”
“Tại sao mình phải trở về?”
“Vì những ngày bạn không có ở đó, Thiên Đường chẳng còn là Thiên Đường nữa.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Phiền bạn nói với Thượng Đế, mình muốn ở lại nhân gian, không trở về Thiên Đường đâu.”
“Vì sao vậy?”
“Vì nhân gian còn có bạn mà.”
Người đẹp số 6 bật cười khúc khích.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi.”
“Vậy thì phải rất lâu rất lâu nữa mình mới về trời được rồi.”
“Mình kính cẩn thay mặt toàn cõi nhân gian, cảm tạ sự tồn tại của bạn.”
“Đừng khách khí.” Nàng lại ười.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Dạo này bạn không bị sói cắn đấy chứ?”
“Không,” tôi thắc mắc, “chuyện gì vậy?”
“Bạn ngẩng đầu lên xem,” nàng nói, “hôm nay trăng tròn.”
Tôi ngẩng đầu, vầng trăng màu vàng cam lơ lửng treo trên vòm không, to tròn vành vạnh.
“Đi dạo trong sân trường với mình không?” nàng hỏi.
“Mình lấy làm hân hạnh.”
Dọc đường, tôi phát hiện thấy bước chân của nàng không được tự nhiên lắm, tốc độ cũng chậm hơn bình thường. Nhưng hỏi mấy lần nàng đều nói không sao cả, chỉ bảo rằng vẻ đẹp của trăng tròn khiến nàng quên mất cả bước như thế nào.
Lúc đi tới chỗ cuối con đường dành cho người đi bộ cạnh cổng trường, khi bước từ vỉa hè cao ba mươi phân xuống đất, chợt nghe nàng “ái cha” một tiếng.
“Người đẹp số 6.” Tôi dừng lại, “Chân bạn thật sự không sao đấy chứ?”
“Chân trái hình như bị sái rồi,” nàng chau mày cười gượng.
“Nếu bạn không ngại, mình đỡ bạn về nhé?”
“Mau đi đi, mình sẽ chỉ liên lụy bạn thôi”
“Hả?”
“Trong phim người ta toàn nói vậy mà.” Nàng cười cười.
Tôi đỡ lấy tay trái và vai trái của Người đẹp số 6, chầm chậm đi về nhà nàng.
Chân trái nàng chỉ có thể chạm đất nhè nhẹ, chân bên phải phải nhảy tập tễnh mới đi được.
Đoạn đường bình thường chỉ mất năm phút, giờ chỉ sợ phải đi tới cả nửa tiếng đồng hồ.
Người đẹp số 6 dường như nãy giờ nhịn đau, hàng lông mày nhíu lại đã nói lên tất cả.
Khó khăn lắm mới về đến đầu ngõ, cuối cùng tôi cũng mất kiên nhẫn, nói: “Nếu bạn không ngại, để mình cõng nhé?”
“Thế không ổn lắm.” Nàng lắc lắc đầu. “Người khác thấy sẽ cười đó.”
“Giờ ở đây đâu có người nào, mà hôm nay bạn lại mặc quần dài, chắc không sao đâu.”
“Thế…”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Để mình cõng bạn nhé,” tôi nói. “Nhờ bạn, phiền bạn, xin bạn đấy.”
Nàng ngần ngừ giây lát, cuối cùng cũng gật gật đầu.
Tôi ngồi xổm xuống, đợi nàng leo lên lưng mình, rồi cẩn thận tóm chặt lấy phía sau đầu gối nàng.
“Mình đứng lên nhé.”
“Ừ.”
Tôi đứng thẳng dậy, bước chân vững chắc, từng bước từng bước chậm rãi tiến lên.
Vừa bước đi, tôi vừa gắng sức không nghĩ ngợi cũng không nói chuyện gì, chỉ tập trung bước cho vững, nàng cũng không nói năng gì.
Dọc đường, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò của mình.
Lúc tới dưới chân nhà nàng, tôi hơi xổm người xuống để nàng lấy chìa khóa ra mở cổng sắt.
“Hay là để mình xuống đi,” sau khi mở cổng, nàng nói.
“Bạn đi lại còn khó khăn nữa là, huống hồ leo cầu thang.”
Tôi nghiêng người lấy khuỷu tay huých cho cảnh cổng mở ra, ngả người về phía trước, bắt đầu lên cầu thang.
“Mình vốn nghĩ rằng thiên sứ chắc phải nhẹ lắm, không ngờ…”
“Đồ ngốc.” Nàng khẽ gõ nhẹ vào đầu tôi. “Không được nói với con gái là cô ấy nặng.”
“Không ngờ lại còn nhẹ hơn là mình tưởng tượng nữa.”
“Gượng gạo quá.”
“Xin lỗi, mình lỡ lời.”
“Đừng nói nữa, bạn hụt hơi mất.”
Cuối cùng cũng bò lên được trước cửa căn hộ nàng thuê ở tầng bốn, tôi ngồi xổm, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó bắt đầu thở hổn hển.
“Cảm ơn nhé,” nàng nói.
“Đừng khách sáo mà.”
Lúc này tôi mới nhìn thấy gương mặt Người đẹp số 6, hình như nàng đã đỏ mặt.
Lúc nàng lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, tôi xua xua tay, sau đó ấn chuông cửa.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6”
“Nhân lúc Hiếu chưa mở cửa, nghe thêm một lần cuối cùng.” Nàng cười cười.
“Ai đấy?” Tuệ Hiếu ở trong nhà hỏi.
“Đưa đến một người đẹp, xin mời ra nhận.”
“Anh Bình à?” Tuệ Hiếu mở cửa ra, giật mình đánh thốt. “Chị Huệ Đình bị làm sao vậy?”
“Sái chân rồi,” Người đẹp số 6 đáp.
Tuệ Hiếu vội vàng bước ra, đỡ Người đẹp số 6 vào nhà.
“Ngày mai nhớ đi khám bác sĩ đấy,” tôi nói.
“Ừ.” Người đẹp số 6 gật gật đầu, mỉm cười với tôi rồi đóng cửa lại.
Tôi về đến ký túc xá, càng nghĩ càng tức, liền mắng cho Lại Đức Nhân một trận.
“Cậu và Ruồi đều phải cảm ơn tớ mới đúng,” cậu ta nói. “Vì trò đùa ngày Nói dối của tớ, Ruồi và Muỗi Con mới hẹn hò được, cậu cũng nhờ đó mà được chạm vào chân Ông Huệ Đình còn gì. ”
“Hôm nay nàng mặc quần dài.”
“Tiếc quá, chân của Ông Huệ Đình đẹp thế kia mà.”
Tôi chẳng buồn để ý đến cậu ta nữa, lấy quần áo đi tắm cho sạch sẽ mồ hôi.
Cũng may ngày hôm sau đã bắt đầu kỳ nghỉ xuân kéo dài bảy ngày, Người đẹp số 6 có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Muỗi Con và Tuệ Hiếu ba ngày liền đỡ Người đẹp số 6 đi khám bác sĩ.
Muỗi Con tự biết mình là thủ phạm gây họa, bèn phụ trách một ngày ba bữa của Người đẹp số 6, thậm chí còn nói: “Chị Huệ Đình, nếu chị tắm rửa không tiện, em có thể giúp chị.”
“Em có thể giúp chị giặt quần áo hoặc rửa bát là được rồi,” Người đẹp số 6 nói.
Kỳ nghỉ xuân tuy dài, nhưng cũng là kỳ nghỉ chán nhất, vì liền ngay sau đó là thi giữa kỳ.
Tiết Thanh Minh ở giữa kỳ nghỉ xuân, hôm ấy tôi về nhà tảo mộ. Khi xong xuôi mọi việc, tôi liền nói: “Tối nay con về Đài Namluôn.”
“Không phải vẫn đang nghỉ xuân à?” mẹ tôi hỏi.
“Con phải ôn bài chuẩn bị thi giữa kỳ.”
“Hả?”
“Sao mẹ ngạc nhiên vậy.”
Tôi ăn tối xong, liền trở về trường trong ánh mắt nghi hoặc của bố m
Còn hai ngày nữa là hết tuần thi giữa kỳ, Lại Đức Nhân đề nghị thi xong thì đi núi A Lý ngắm hoa anh đào.
“Lúc đó cũng sắp hạ tuần tháng Tư rồi còn gì, hoa anh đào chỉ nở từ giữa tháng Ba đến cuối tháng Ba thôi” tôi nói.
“Cậu chẳng hiểu gì cả, khi ấy là lúc hoa anh đào rụng, đẹp kiểu khác, mà du khách cũng ít nữa.”
“Muốn đi thì cậu đi mà đi.”
“Vậy tớ bảo Tiểu Thiến hẹn Ông Huệ Đình đi nữa.”
“Muốn hẹn thì cậu đi mà hẹn.”
Lúc lên mạng nói chuyện này với Người đẹp số 6, nàng nhận lời ngay, lại còn có vẻ rất hào hứng nữa.
Nàng còn hỏi Tuệ Hiếu và Muỗi Con có thể cùng đi không? Dĩ nhiên tôi đành phải bảo là được.
Ruồi biết Muỗi Con sẽ đến núi A Lý ngắm hoa anh đào, cũng đòi đi theo.
Vậy là lại có bảy người, tôi, Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến, Người đẹp số 6, Tuệ Hiếu và Muỗi Con, thêm cả Ruồi nữa.
“Đã làm thì làm cho trót. Chơi luôn hai ngày một đêm đi,” Lại Đức Nhân nói. “Còn có thể ngắm mặt trời mọc trên núi A Lý nữa.”
“Chỉ cần cậu sắp xếp mọi thứ thì tớ chẳng có ý kiến,” tôi nói.
Những người khác cũng không có ý kiến, vừa thi giữa kỳ xong, mọi người cũng máu đi chơi.
Sáng sớm chúng tôi đã xuất phát từ Đài Nam, đến ga Gia Nghĩa lên tàu đi núi A Lý lúc 9 giờ. Dọc đường, tàu hỏa không ngừng phát ra những tiếng còi tu tu, âm thanh này gần như đã tuyệt tích ở những con tàu hiện đại.
Sau khi qua hồ Phấn Khởi ở độ cao 1.405 mét so với mực nước biển, diện mạo khu rừng thay đổi càng rõ rệt hơn. Ngoài cửa sổ mây mù vấn vít, con tàu như thể đang đi xuyên qua làn mây, cảm giác như đang trong mộng ảo.
Con tàu bắt đầu tiến lên theo hình chữ Z, có lúc đầu tàu ở phía trước, có lúc đuôi tàu lại ở phía trước. Ba tiếng sau, bảy người chúng tôi xuống tàu ở A Lý.
Ăn bữa trưa gọn nhẹ xong, chúng tôi đi vào khu vui chơi trong rừng để ngắm hoa. Hoa anh đào Yoshino nở dọc hai bên đường, toát lên một thứ khí chất cao nhã mà thanh lệ, đẹp đến dộ khiến người ta đắm đuối say mê.
Lại Đức Nhân dẫn Tiểu Thiến đi riêng là chuyện có thể lý giải được, nhưng Ruồi và Muỗi Con ai dè cũng lẳng lặng đi mất. Không ngờ thằng nhãi này nói năng vòng vo ngoằn ngoèo, đến thời điểm quan trọng lại nhanh nhẹn thẳng thắn như thế. Tuy tôi cũng muốn được ngắm hoa riêng với Người đẹp số 6, nhưng bỏ Tuệ Hiếu lại một mình thì cũng rất ngại.
“Anh Bình, anh dẫn chị Huệ Đình đi ngắm hoa đi,” Tuệ Hiếu nói, “Em đi dạo một mình.”
“Em mà đi một mình, rất dễ bị chòng ghẹo đấy,” tôi nói. “Mấy tay đó nhất định sẽ nói: ôi chao, xin hỏi nàng có phải nàng tiên hoa đào không vậy?”
“Vậy cũng hay,” Tuệ Hiếu cười hì hì, “em cũng thích nghe chòng ghẹo kiểu ấy lắm.”
“Nhưng mà…”
“Anh Bình,” Tuệ Hiếu vẫy tay bước đi, “nhớ để ý chị Huệ Đình đấy nhé!”
Tuệ Hiếu tựa như liệt sĩ ôm lựu đạn nhảy vào gầm xe tăng địch, bảo vệ đồng bào mình vậy. Tôi nhìn theo bóng cô bé, cảm động đến nói không nên lời.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Ừ.” Nàng nhoẻn miệng cười.
Từ lúc bảy rưỡi sáng bắt đầu xuất phát ở Đài Nam, đến giờ vừa khéo đúng bảy tiếng đồng hồ, đây là câu Người đẹp số 6 nói đầu tiên.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Mình cũng muốn nghe kiểu chòng ghẹo ấy nữa.”
“Thế…”
“Đùa đấy.” Nàng bật cười “Đi thôi nào.”
Chúng tôi thả bộ chầm chậm dọc theo đường ray, những cây anh đào cũng mọc men thao hai bên đường ray này, cành lá thướt tha rậm rạp.
Tuy giờ không phải mùa hoa anh đào nở rộ, nhưng trên cây vẫn đầy những hoa, trông vừa sôi nổi vừa đẹp lạ thường.
Giờ có thể coi như đã vào mùa hoa rụng, bởi thế chỉ cần có gió thổi qua, từng cánh hoa sẽ rơi lả tả như những vạt tuyết bay bay.
Lại Đức Nhân nói không hề sai, đây là một vẻ đẹp khác.
Người đẹp số 6 dường như đã mê đắm trong cảnh những cánh hoa anh đào lả tả rơi như hoa tuyết, mỗi khi có gió thổi, cánh hoa tung bay phất phơ khắp trời, nàng lập tức chạy đến dưới gốc cây, xoay vòng vòng.
Có lúc xoay người theo chiều kim đồng hồ, lúc lại xoay ngược chiều. Xoay vòng xong liền bật cười khúc khích rất vui vẻ.
Mái tóc và quần áo nàng vì thế mà dính mấy cánh hoa đào, lòng bàn tay cũng nắm chặt hai cánh hoa.
“Ôi cha, xin hỏi nàng có phải nàng tiên hoa Đào không vậy?” tôi nói.
“Đúng thế.” Người đẹp số 6 bật cười. “Xin được chỉ giáo.”
Tiếng còi hơi kéo dài vang lên, tàu hỏa sắp đến rồi.
Đường ray tàu hỏa và đường đi bộ chỉ cách nhau có một hàng rào gỗ cao ngang vai, rất nhiều du khách chồm người lên hàng rào đợi tàu hỏa chạy đến.
Cuối cùng con tàu cũng lọt vào tầm mắt, hành khách trên tàu và du khách trên đường đi bộ vẫy tay chào nhau tíu tít.
Lúc con tàu đi ngang qua Người đẹp số 6, nàng bắt đầu đuổi theo, vừa chạy vừa vẫy tay. Tôi vội vàng chạy theo sau nàng.
“Trên tàu có người quen của bạn à?” tôi thở phì phò hỏi.
“Chỉ cảm thấy làm vậy rất vui thôi.” Nàng cũng thở hổn hển, lè lè lưỡi nói.
Tàu hỏa chạy đến ga Chiểu Bình ở độ cao 2.274 mét so với mực nước biển, ngay bên cạnh là đồn công an A Lý.
Sân trước của đồn công an này có mấy cây anh đào rất già, hoa nở càng đẹp càng rạng rỡ hơn.
Nếu chẳng may phạm pháp bị bắt vào đồn, dù tay đeo gông, tâm trạng hẳn cũng rất nhẹ nhõm thoải mái.
Chúng tôi ngồi bệt xuống đất dưới một cây anh đào, lặng lẽ ngắm hoa.
Hoa anh đào trắng rơi lả tả từng cánh một như tuyết, nếu gió mạnh một chút, thậm chí còn bay đi rất xa nữa.
“Sắp hết mùa hoa anh đào rồi,” hồi lâu sau, nàng nói.
“Ừ. Mùa hoa anh đào dài nhất cũng chỉ đến cuối tháng Tư,” tôi nói.
“Mùa hoa anh đào kết thúc, thì mùa xuân cũng kết thúc theo.”
“Ừ.”
“Hoa anh đào rụng từng cánh một, còn hoa chuông thì rụng cả đóa, nhưng đều rất ngắn ngủi.”
“Đúng vậy.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Cho bạn một cánh hoa này.” Người đẹp số 6 xòe lòng bàn tay ra, bên trong đó có hai cánh hoa anh đào, nàng đưa tôi một cánh.
“Cảm ơn.” Tôi đón lấy cánh hoa to bằng đồng năm xu, cẩn thận nâng niu.
“Mỗi người một cánh, ngày sau dễ gặp nhau,” nàng nói.
“Có chuyện đó à?” tôi nói.
“Bạn chưa nghe bao giờ à?”
“Chưa.” Tôi lắc lắc đầu.
“Thì bây giờ bạn nghe rồi đó.” Nàng nhoẻn miệng cười.
Tôi và Người đẹp số 6 đứng dậy trở về, dọc đường, cánh hoa anh đào trắng vẫn không ngừng rơi như những vạt tuyết.
Sau khi trở lại chỗ cổng vào khu vui chơi, tập hợp với những người khác, cả bọn đến quán trọ. Lại Đức Nhân đã đặt hai phòng, ba gã trai ngủ một phòng, bốn cô gái ngủ một phòng.
Trời cũng sắp tối đến nơi, chúng tôi ăn cơm ngay tại quán, rồi đi loanh quanh gần đấy.
Sáng mai, chưa đến 4 giờ đã phải dậy đi xem mặt trời mọc, tôi cứ dặn đi dặn lại bảo cả bọn phải đi ngủ sớm. Nhưng lúc tôi chuẩn bị lên giường, Lại Đức Nhân vẫn chưa trở về phòng, điều này có thể lý giải được; nhưng đến cả Ruồi cũng chưa về, chuyện này thì thật khó mà chấp nhận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc