Cá Voi Và Hồ Nước - Chương 18

Tác giả: Thái Trí Hằng

Tôi nói muốn đào một con kênh thật dài, vươn xa về phía Bắc.
“Trong con kênh ấy, có nước không?” em hỏi.
“Khi em ra đi, con kênh tự nhiên sẽ chở đầy nước mắt” tôi đáp.
“Con kênh ấy đào tới tận đâu?” em lại hỏi.
“Em đến đâu, kênh sẽ chạy theo đến đó.”
“Vậy em sẽ không đi xa quá, bằng không anh đào kênh chắc sẽ rất mệt.”
“Đào kênh không hề mệt, chỉ có con kênh mới mệt thôi. Vì nó phải chở đầy bao nỗi nhớ nhung.”
Tôi nhìn về phương Bắc, tưởng tượng trong đầu xem con kênh ấy nên dài chừng nào.
Nhưng vươn tầm mắt ra điểm tận cùng của con kênh ấy, vẫn không sao nhìn thấy nó ở nơi đâu.
Một thoáng ngẩn ngơ, nước mắt đã rơi.
***
Người đẹp số 6 nhất định rất thích ngắm cảnh hoa chuông nở rộ, vì sau ngày đầu tiên của mùa xuân, buổi chiều ngày thứ hai và thứ ba của mùa xuân, tôi và nàng vẫn đi ngắm hoa chuông cùng nhau.
Chúng tôi thả bộ chầm chậm giữa biển hoa vàng trên đường dành cho người đi bộ, mệt thì ngồi xuống gốc cây. Sang đến ngày thứ ba của mùa xuân, hoa chuông trên đường Đông Phong đã rụng gần hết, dưới đất phủ đầy hoa vàng, như thể những cơn sóng ngày xuân.
“Hoa sắp rụng hết rồi.” giọng Người đẹp số 6 thoáng lộ vẻ lưu luyến.
“Ừ. Nhưng vẫn còn một nơi có thể ngắm được, nếu bạn không ngại, mình có thể đưa bạn đến đó.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6”
“Mình ngại lắm. Mình thật sự rất ngại ấy.”
“Thế…”
“Mau mau đưa mình đến đó đi.” Người đẹp số 6 đứng dậy.
Đó là một vườn hoa hình tam giác hẹp dài trên đường Lâm Thâm, bên trong gần như chỉ trồng toàn một loại cây phong linh hoa vàng.
Vì mật độ trồng cây rất dày, thoạt nhìn trông lại có một vẻ đẹp đoàn tụ.
Cây phong linh ở đây khá cao, cành cây vươn thẳng, tuy mùa hoa sắp hết, nhưng hoa chuông trên cây vẫn nguyên một sắc vàng rực rỡ, chỉ có điều chốc chốc lại bị gió lay rụng lả tả mà thôi.
Tôi và Người đẹp số 6 đi băng qua những cành cây, dưới chân là lớp đất mềm mại phủ một tấm thảm hoa màu vàng kim.
Một đóa hoa chuông rơi từ trên tán cây xuống, Người đẹp số 6 lao bắn về phía trước, đón trúng vào tay.
“Giỏi quá!” Tôi lấy làm khâm phục.
“Mình có thể ước một điều rồi.” Người đẹp số 6 cười rất tươi.
“Nhìn thấy sao băng mới ước được chứ nhỉ.”
“Bạn chưa từng nghe nói rằng bắt được một đóa hoa chuông rơi xuống cũng có thể ước à?”
“Có chuyện này sao?” tôi thắc mắc. “Mình chưa nghe bao giờ.”
“Vậy giờ bạn nghe rồi đấy.”
Người đẹp số 6 nâng đóa hoa chuông bằng cả hai tay, cúi đầu, nhắm mắt lại.
“Ước xong rồi.” Nàng mở mắt.
“Bạn ước gì vậy?”
“Ước rằng bạn sống lâu trăm tuổi.”
Đôi mắt nàng trong veo sáng rỡ, tôi nghe tim mình đập tựa những tiếng sấm trầm ***c đì đùng.
Mùa xuân đã đến thật rồi, tấm chăn và những cái áo dầy sụ đều được tôi nhét hết vào tủ quần áo.
Đến cả triển lãm điện ảnh của Câu lạc bộ nghe nhìn cũng được đặt tên là Triển lãm điện ảnh Mùa Xuân.
Hoạt động này kéo dài trong một tuần, ngoài việc chiếu phim ra, còn mời cả>ười làm nghề chuyên nghiệp như nhiếp ảnh gia, biên kịch, hoặc phối nhạc đến diễn thuyết, thậm chí còn có cả đạo diễn nữa.
Xuất phát từ tâm lý yêu ai yêu cả đường đi lối về, hoạt động nào tôi cũng tham gia hết. Nhưng dù là đến nghe thuyết trình hay xem phim, tôi thường đều chỉ náu mình trong góc, không muốn làm phiền đến nàng đang bận rộn.
Hoạt động cuối cùng là một buổi thuyết trình, khoảng chín rưỡi tối thì kết thúc.
Tôi rời khỏi hội trường, vừa khéo lại gặp đúng cô bé bạo dạn lần trước ở văn phòng Câu lạc bộ nghe nhìn.
“Chào anh,” cô cười cười nói, “lại đến mượn chị Huệ Đình của bọn em à?”
“Lần trước thật xin lỗi em quá, mượn chị Huệ Đình của em những hơn một tiếng đồng hồ,” tôi nói, “bởi vì…”
Nhất thời không nghĩ ra được cái cớ nào, mặt tôi cơ hồ đỏ bừng lên.
“Chà chà, chuyện nhỏ thôi mà. Anh chớ để trong lòng.” Cô lại cười khúc khích. “Anh với chị Huệ Đình giống nhau thật, chị ấy cũng vừa xin lỗi bởi vì bởi vì… mãi.”
“Thế à?”
“Vâng,” cô nói, “Em bảo với chị ấy, sau này nếu không nghĩ ra lý do gì, hoặc không thể nói ra lý do, thì cứ nói vì ăn no quá, vì con còn nhỏ, vì trời rất đẹp ánh nắng chan hòa…”
“Thực đúng là những lý do rất hay.” Tôi cười, gật đầu chào cô rồi quay người đi.
“Tú Cầu.”
Tôi dừng chân ngoảnh đầu lại, Người đẹp số 6 đang bước về phía tôi.
“Chào bạn.”
“Ủa?” Nàng thoáng ngẩn người.
“Vì biết đâu lại có người quen của bạn.” Tôi chỉ những người đang đi lại xung quanh.
“À,” nàng nói, “mau mau rời khỏi chỗ này đi.”
Chúng tôi rảo bước nhanh chân ra khỏi hội trường rồi dừng lại ở một chỗ vắng vẻ.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
Sau đó chúng tôi cùng cười.
“Cuối cùng cũng xong việc,” dứt tiếng cười, nàng nói.
“Hoạt động tổ chức thành công lắm,” tôi nói. “Bạn vất vả rồi.”
“Đúng là vất vả thật.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Đến giờ mình đã ăn cơm đâu.”
“Vậy thì đi ăn thôi.” Tôi hỏi: “Bạn muốn ăn ở đâu?”
“Mình muốn ăn ở chỗ nào có tiết vịt cay.”
“Được. Mình chở bạn đến chợ đêm.” Tôi ngập ngừng giây lát. “Nhưng giờ này chợ đêm vẫn rất đông người…”
“Ừ. Đúng là rất khó xử.”
“Khó xử?”
“Rốt cuộc là chịu ૮ɦếƭ đói? Hay miễn cưỡng đến chợ đêm lúc đông người ăn đây nhỉ?”
“Đi nào.” Tôi bật cười.
Có lẽ vì cuối cùng cũng xong xuôi một loạt các hoạt động, vẻ mặt Người đẹp số 6 vừa hài lòng vừa thoải mái.
Nàng nói nhiều hơn, mở miệng ra là thao thao bất tận.
Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời nàng lấy một lần.
Tuy trong chợ đêm tiếng người ồn ã, tiếng cười đùa ầm ĩ, nhưng tâm trạng tôi lại tĩnh lặng lạ thường.
“Chắc chắn là bạn đến tham gia tất cả các hoạt động trong tuần này rồi,” nàng nói.
“Đây lại là dự cảm kỳ diệu kia của bạn phải không?”
“Không phải dự cảm,” nàng nói, “mình chỉ tin là như vậy thôi.”
“Tại sao?”
“Tại vì… tại vì…” Nàng nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi nói: “Vì ăn no quá, vì con còn bé, vì trời
Tôi nhớ lại lời cô bé ban nãy, bất giác bật cười.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Ừ.”
“Ừ?”
“Không có gì,” nàng cười cười, “chỉ là thích nghe bạn gọi mình là Người đẹp số 6 thôi.”
“Mình cũng thích gọi bạn như thế.”
Người đẹp số 6 lại cười, nụ cười tựa đóa hồng nở rộ sau cơn mưa.
“May mà hồi đó bạn chỉ chọn bừa ra một bức ảnh tham gia bình chọn.”
“Ủa?”
“Nếu bạn chọn nghiêm túc, chỉ cần nghiêm túc một chút chút thôi, thì nhất định đã là Người đẹp số 1 rồi,” tôi nói. “Với cá tính khiêm tốn nhún nhường của bạn, nhất định là chẳng thích cách xưng hô Người đẹp số 1 ấy chút nào.”
“Bạn khen quá lố rồi.”
“Không phải khen quá lố, mà là trúng số.”
“Trúng số?”
“Có thể quen được với bạn, tức là trúng số,” tốt hơn nữa còn là giải đặc biệt ấy chứ.”
Người đẹp số 6 chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Chúng tôi ở chợ đêm đến khoảng 11 giờ, tôi mới đưa nàng về.
Trên đường về, hình như nàng còn hát, tôi lờ mờ nghe thấy những âm thanh véo von du dương hòa lẫn trong tiếng động cơ.
Tôi cố tình dừng lại ven đường, tắt máy xe, bỏ mũ bảo hiểm xuống, quay đầu lại nhìn nàng.
Nàng cũng bỏ mũ bảo hiểm, nhoẻn miệng cười tươi, sau đó khẽ mấp máy đôi môi hát nốt nửa bài còn lại.
Em hỏi anh lô gíc của bèo tấm
Thì đấy, đó chính là
Tiếng thở than nhè nhẹ của giọt sương rơi xuống
Còn cúc
Đặc biệt là cúc vạn thọ
Thì rất giỏi chờ đợi
Mùa đông giá lạnh trôi qua sẽ đến mùa xuân
Một đời này anh đợi em nhoẻn cười.
“Bài hát gì vậy?”
“Bài hát cải biên từ bài thơ của Hướng Dương.”
“Nghe hay lắm.”
“Cảm ơn.”
“Hoa cúc vạn thọ cuối cùng cũng đợi được mùa xuân đến rồi.”
“Đúng thế.” Nàng mỉm cười.
Tôi cũng cười, rồi nổ máy, đưa Người đẹp số 6 về nhà.
Tháng Ba sắp qua đi, ngày thứ Bảy cuối cùng của tháng, ở hội trường Thành Công chiếu bộ phim Jerry Maguire do Tom Cruise thủ vai chính.
Buổi tối trước hôm chiếu phim, tôi gặp Người đẹp số 6 trên mạng, liền hẹn nàng cùng đi xem.
“Tiểu Thiến cũng thích xem phim này lắm,” Lại Đức Nhân nói, “bốn người đi xem chung nhé.”
“Này.” Tôi ngoảnh đầu, phát hiện ra cậu ta lại đứng sau lưng mình. “Câu không nhìn trộm thì ૮ɦếƭ à?”
“Xem xong phim.” Cậu ta mặc kệ tôi, tiếp tục nói: “thì cả hội lại đi cà phê.”
“Tớ có nói đi chung với các cậu đâu.”
“Uống cà phê xong thì đi dạo bộ,” cậu ta vẫn tiếp tục.
“Cậu có nghe tớ nói
“Cuối cùng thì đi ăn tối”
“Rốt cuộc cậu có nghe tớ nói hay không?”
“Thật là một ngày hoàn mỹ, tớ bắt đầu nôn nóng chờ ngày mai đến rồi đấy.”
“Cậu..”
1 giờ chiều hôm sau, Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến bám sát theo tôi, xua thế nào cũng không chịu đi cho.
Vốn tưởng chỉ có bốn người đi, kết quả Người đẹp số 6 còn dẫn theo Tuệ Hiếu, vậy là năm người ngồi thành một hàng dài xem phim.
Tuy tôi ngồi kế bên nàng, nhưng bên trái tôi là Lại Đức Nhân, bên phải là Tuệ Hiếu.
Chúng tôi chỉ cùng lúc ngoảnh đầu lại nhìn nhau trao đổi nụ cười vào khoảnh khắc bắt đầu bộ phim; và hỏi nhau phim có hay không lúc chờ rời khỏi hội trường khi bộ phim kết thúc mà thôi.
Xem xong phim, theo kịch bản của Lại Đức Nhân, năm người chúng tôi đến quán cà phê Plato trên đường Đông Phong.
Vừa tới đường Đông Phong, Người đẹp số 6 liền quay sang phía tôi cười cười, sau đó đưa mắt nhìn hàng cây ven đường.
Còn nhớ lần trước uống cà phê ở đây là mùa thu năm ngoái, cây phong linh vẫn còn cành lá sum suê, xanh ngắt một màu. Đầu tháng Ba, hoa vàng nở rộ trên những cành khô khẳng khiu đã rụng hết lá xanh, trên cây tựa như treo đầy những chiếc chuông gió màu vàng. Giờ đã là cuối tháng Ba, hoa chuông rụng hết, nhưng đầu cành đã lưa thưa mọc lên những chồi lá biếc.
“Đừng quên ngày đầu tiên của mùa xuân sang năm đấy nhé” Người đẹp số 6 khẽ nói với tôi.
“Ừ.” Tôi gật mạnh đầu.
Jerry Maguire thực sự rất hay, câu chuyện của năm người chúng tôi đều xoay quanh bộ phim ấy.
“Tom Cruise là thần tượng của tớ đó thé,” Tiểu Thiến nói.
“Chỉ đáng tiếc, anh và Tom Cruise, người như Lượng, kẻ như Du vậy” Lại Đức Nhân nói.
“Hả?” Tuệ Hiếu lấy làm nghi hoặc.
“Vì anh và anh ta đều đẹp trai quá sức tưởng tượng, khó thể tránh khỏi việc kèn cựa lẫn nhau như Chu Du với Gia Cát Lượng ấy.”
Lại Đức Nhân nói xong, cả Tuệ Hiếu và Người đẹp số 6 đều bật cười, Tiểu Thiến đập khẽ một cái lên vai cậu ta. Còn về phần tôi, thì tựa như một vị cao tăng đắc đạo, chẳng hề có phản ứng gì.
Điểm tôi thích nhất ở bộ phim này, chính là câu nói của Tom Cruise: “ You complete me.”
Em khiến anh hoàn thiện, em khiến anh trở thành một người hoàn thiện.
Sự xuất hiện của Người đẹp số 6 cũng khiến tôi có cảm giác tương tự như thế.
Hơn nữa, ý nghĩ đó sợ rằng còn sâu hơn một bậc, bởi nàng khiến tôi muốn trở thành một người tốt hơn nữa.
Tiểu Thiến rất ngưỡng mộ việc trường chúng tôi thứ Bảy nào cũng có chiếu phim, mà hội trường Thành Công cũng không hề tệ chút nào. Cô nói nếu là học sinh trường này, nhất định thứ Bảy tuần nào cũng đi xem phim miễn phí.
“Hầu như phim nào chiếu ở hội trường Thành Công em cũng đều đi xem. Còn chị Huệ Đình thì…” Tuệ Hiếu chỉ Người đẹp số 6, “thì không chỉ là hầu như, mà là phim nào cũng xem hết đó.”
“Chuyện này thì thật đấy. Trừ phi có chuyện gì hoặc bị ốm, không thì thứ Bảy tuần nào mình cũng đến hội trường Thành Công xem phim.” Người đẹp số 6 nói, “dù trước đó xem phim ấy rồi hay chưa cũng vậy.”
Tôi bất giác thầm thở dài tiếc nuối, sao mình không nghĩ ra nhỉ?
Phim chiếu ở hội trường Thành Công miễn phí, vả lại thường thường đều hay, mỗi thứ Bảy ít nhất cũng chiếu bốn suất. Người đẹp số 6 là thành viên Câu lạc bộ nghe nhìn, lại thích xem phim hơn người bình thường, đương nhiên sẽ thường xuyên đến đó, thậm chí mỗi tối thứ Bảy đều đi xem phim cũng là điều rất hợp lý.
Nếu sớm biết lý lẽ đơn giản này, thì đã có thể cùng nàng đi xem phim mỗi thứ Bảy hằng tuần rồi.
Nhưng rồi nghĩ kỹ lại, liền cảm thấy không tiếc nuối gì nữa.
Dù sớm biết thứ Bảy hằng tuần nàng sẽ đến hội trường Thành Công xem phim, tôi không thể tuần nào cũng hẹn nàng.
Giống như bây giờ, khi đã biết rồi, sau này tôi cũng không thể cứ đến thứ Bảy lại chủ động rủ nàng đi xem phim, hoặc dứt khoát đặt luôn lịch hẹn cùng đi xem phim vào ứ Bảy hằng tuần.
Tuy Người đẹp số 6 thích xem phim, nhưng nàng vẫn có thể lựa chọn đi xem một mình, hoặc cùng bạn bè nào khác, tôi không thể tước đoạt quyền lợi và lựa chọn này của nàng được.
Đây không phải vấn đề tôi có tư cách hay lập trường gì để tước đoạt hay không, mà cho dù tôi có cả lập trường lẫn tư cách, tôi cũng vẫn không nên làm như thế.
Điều này không hề có nghĩa là tôi vô tư, hoặc suy nghĩ chu đáo, quan tâm chặt chẽ, thấu hiểu lòng người gì gì đó. Tôi chỉ đơn thuần nghĩ rằng, tôi không nên chiếm hữu toàn bộ những gì của Người đẹp số 6.
Có thể trở thành một phần nào đó trong cuộc đời nàng, tôi đã cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn lắm rồi.
Không phải tôi không muốn nhiều hơn, mà là nếu tôi chiếm hữu toàn bộ nàng, Người đẹp số 6 có thể sẽ không còn là Người đẹp số 6 nữa rồi.
Tựa như có sao băng lướt qua buồng tim, lòng tôi đột nhiên sáng bừng lên, nghĩ đến một hình ảnh ví von.
Tôi giống như hồ nước, còn Người đẹp số 6 là cá voi.
Cá voi thuộc về biển lớn, đó mới là nơi nàng có thể tự do vẫy vùng.
Nếu như nàng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trong hồ nước, tôi sẽ dùng hết toàn bộ năng lượng sống của mình để truyền cho nàng. Nhưng tôi không thể và cũng không nên mong mỏi nàng sẽ ở lại hồ nước mãi mãi, thời gian lâu dần, nàng sẽ không thể nào thở được nữa.
Hình ảnh so sánh không đầu không đuôi ấy, khiến tôi cảm thấy bâng khuâng, có đôi chút bi thương.
“Đang nghĩ gì thế?” Người đẹp số 6 bên cạnh khẽ hỏi.
“Không có gì,” tôi định thần lại, cười cười đáp, “nghĩ linh tinh thôi.”
“Ờ.” Nàng đáp một tiếng, rồi cũng nhoẻn miệng mỉm cười lại với tôi.
Người đẹp số 6, anh nguyện dùng hết năng lượng sống của mình cho em, dù nước có cạn khô cũng sẵn lòng.
Nhưng trước khi trở thành biển lớn, anh không thể níu giữ em mãi được.
Tuy rằng anh cũng không biết liệu mình có trở thành biển lớn được không.
Lúc năm người chúng tôi ra khỏi quán Plato thì trời đã sắp tối.
“Hay là tìm quán nào ở quanh đây ăn tối luôn đi,” Lại Đức Nhân nói.
“Cậu bỏ qua màn dạo bộ rồi.” tôi nói.
Cậu ta chẳng thèm để ý tôi nói gì, trực tiếp hỏi ý kiến của Người đẹp số 6 và Tuệ Hiếu.
Đằng nào thì cũng phải ăn tối, mà trên đường Đông Phong này có mấy quán đồ ăn nhanh cũng khá được, hơn nữa lại ở ngay gần đây, thế nên cả hai đều gật đồng ý.
Khi cả bọn chọn xong quán, đang chuẩn bị bước vào thì vừa khéo gặp ngay Ruồi.
“Đây là bạn cùng lớp bọn tớ, tên là Châu Sướng Anh, bọn tớ đều gọi cậu ta là Ruồi.” Chỉ có Người đẹp số 6 và Tuệ Hiếu là không quen Ruồi, vì vậy Lại Đức Nhân liền giới thiệu với hai người.
“Chim Ưng, không phải Ruồi” Châu Sướng Anh nói. “Mình là chim ưng chao liệng giữa tầng không, không phải ruồi chao liệng trong toa lét ăn phân.”
“Ê Ruồi, sao cậu lại ở đây?” tôi hỏi.
“Chim Ưng, không phải Ruồi,” Châu Sướng Anh nói. “Đến quán ăn nhanh đương nhiên là để ăn cơm, chẳng lẽ đến đây học bài chắc?”
Cậu Châu Sướng Anh này cũng không tệ lắm, tuy hơi lập dị một chút, nhưng cũng khá hài hước.
Một số người hài hước kiểu thoái mái vui tươi, rạng rỡ như ánh mặt trời; một số người lại hài hước theo kiểu như gió Bắc, khiến người ta thấy lạnh buốt; một số lại hài hước kiểu như cái bao cát, khiến người khác chỉ muốn đấm cho mấy cái.
Còn kiểu hài hước của Châu Sướng thật khó hình dung, chỉ có thể nói là giống như con rắn vậy, lúc nào cũng ngoằn ngoèo uốn a uốn éo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc