Cá Voi Và Hồ Nước - Chương 02

Tác giả: Thái Trí Hằng

Đúng là Lại Đức Nhân học rất giỏi, nhưng tướng mạo cũng chỉ bình bình.
Còn về hai chữ “tài hoa”, e rằng khó mà gắn với sinh viên trường công nghệ.
Bạn có bao giờ khen một người rất giỏi toán cao cấp, cơ học, thiết kế máy tính là tài hoa không?
Người nào bảy bước làm một bài thơ, bạn mới khen là tài hoa; còn kẻ nào bảy phút lắp ráp xong một bộ máy tính, thì bạn chỉ gọi hắn đến lắp máy tính hộ mà thôi.
Trong mắt tôi, điểm đặc biệt nhất của Lại Đức Nhân là thân hình rất cao lớn, y như tiền đrổ.
Nếu tôi nhớ không lầm, ngày hôm đó chắc là ngày cuối cùng của tháng Chín, về lý thuyết thì là mùa thu.
Nhưng hai mùa xuân, thu ở miền Nam Đài Loan không rõ ràng cho lắm, vì vậy thời tiết vẫn rất oi bức, chỉ là không nóng thiêu đốt như hồi nghỉ hè mà thôi.
Khoảng bốn rưỡi chiều hôm ấy, trên đường về ký túc, tôi và Lại Đức Nhân đi qua Trung tâm Hoạt động Sinh viên, thấy khoảng sân rộng phía trước trung tâm khá náo nhiệt tưng bừng, hình như đang có trò vui gì đấy.
Lại gần xem kỹ, thì ra là hoạt động bầu chọn “Thập đại mỹ nữ” do Hội Sinh viên tổ chức.
Hội Sinh viên hợp tác với các khoa, mỗi khoa giới thiệu hai người đẹp được công nhận của khoa mình tham gia dự tuyển.
Có một số khoa rất ít con gái, thậm chí chỉ đếm được trên đầu ngón tay (ví dụ như khoa bọn tôi chẳng hạn), thì không cần miễn cưỡng đề cử ra hai cô, tránh để bung bét cả cuộc thi ra.
Tính tổng cộng có 30 cô dự tuyển, đến từ 20 khoa khác nhau.
Mỗi thí sinh đều có hòm phiếu riêng, bên trên có các thông tin như: họ tên, học khoa gì, năm mấy, còn dán cả ảnh nữa.
Người bình chọn có thể bỏ mười phiếu, nhưng mỗi hòm chỉ được bỏ một phiếu.
Hoạt động bình chọn kéo dài năm ngày, hôm nay là ngày thứ hai.
Thực ra mấy cái trò này rất vô vị, vả lại thông thường chẳng bao giờ chọn ra được “mỹ nữ” thực sự.
Tuy nhiên, điều quan trọng không phải là mặt mũi các cô “mỹ nữ” được chọn như thế nào, mà là sau khi chọn được họ rồi thì làm gì.
Đáp án không ngờ lại là ném tú cầu.
Đương nhiên, thời buổi này người ta không ngu đến mức cho rằng con gái nhất định phải lấy người nào bắt được quả tú cầu, đây chỉ là hoạt động chính để mừng tết Trung thu mà đám ở Hội Sinh viên nghĩ ra.
Cậu nào bắt được tú cầu, ngoài một phần quà ra, còn có thể cùng ăn tối với người đẹp ném tú cầu.
Thời gian ném tú cầu vào lúc bốn rưỡi chiều ngày thứ ba sau tết Trung thu, địa điểm ở sân vận động.
Tôi và Lại Đức Nhân đều thấy trò ném tú cầu này khá hay ho, vả lại cũng muốn xem ảnh mấy cô nàng được gọi là người đẹp, bèn chen vào tham gia cho vui, mỗi thằng lĩnh mười lá phiếu, chuẩn bị bầu chọn.
Vốn định bầu cho cô nàng học khoa mình trước, nhưng phát hiện ra khoa chúng tôi không có người tham dự.
Tuy đây là chuyện nằm trong dự đoán, nhưng cũng vẫn làm người ta thổn thức, một cảm giác bi thương trào dâng.
Tôi cẩn thận xem từng tấm ảnh dán trên hòm phiếu, có lẽ tiêu chuẩn của tôi không cao lắm, hoặc người chụp ảnh quá siêu, tôi phát hiện hoá ra cũng có khá nhiều người đẹp, thật khó mà chọn lựa.
Đi đi lại lại ba vòng giữa đám hòm phiếu, mới bỏ hết được nắm phiếu cầm trên tay.
Bỏ phiếu xong, dựa theo số phiếu bầu nhiều ít để chọn ra mười người đứng đầu, vậy là “Thập đại mỹ nữ” của trường tôi đã ra đời.
Hội Sinh viên công bố kết quả bình chọn trên bảng thông báo, tôi còn chạy ra tận nơi đối chiếu lại.
Trong mười người đẹp, tôi chỉ bầu cho có hai cô, xem chừng, quan điểm thẩm mỹ của tôi không giống với đa số mọi người cho lắm.
Có điều, cái đẹp vốn là sự nhận định chủ quan của mỗi người, không phân biệt đúng hay sai, giống như có người nói Lâm Thanh Hà đẹp, cũng có người bảo Bạch Băng Băng(2) đẹp vậy.
2. Hai nữ diễn viên rất nổi tiếng của điện ảnh Đài Loan, Hồng Kông khoảng thập niên 80 – 90 của thế kỷ trước.
Chỉ có điều, số người nói Lâm Thanh Hà đẹp có lẽ nhiều hơn mà thôi.
Từ hôm bỏ phiếu đến trước hôm ném tú cầu, ngày nào tôi cũng kéo Lại Đức Nhân đi đánh bóng rổ.
Không phải đột nhiên thấy thích thú gì với bóng rổ, mà là muốn luyện tập tranh bóng giữa một đống vai u thịt bắp.
Tôi cần phải tăng cường độ đàn hồi của cơ thể, ngoài ra còn phải kéo cho cơ bắp dài ra.
Lại Đức Nhân chế giễu tôi, nhưng tôi vẫn nhẫn nhục tập nhảy.
Trong khoảng thời gian đó, có ba ngày nghỉ tết Trung thu, tôi về nhà nướng thịt cũng tranh thủ tập nhảy cao tại chỗ.
Bố nhìn thấy ngứa mắt, liền quát: “Nướng thịt thì không nướng đi, nhảy nhót cái gì!”
Những người đó làm sao hiểu được nỗi đau trong lòng của một kẻ học đến đại học năm thứ ba rồi mà vẫn chưa có bạn gái chứ?
Vì vậy, tôi đành nuốt lệ vào tim mà tập nhảy.
Hôm ném tú cầu, 4 giờ tôi đã ra sân vận động chiếm chỗ.
Về điểm này, thì suy nghĩ của tôi ở phía đa số, vì sân vận động đã chật ních người từ lâu rồi.
Ngọn lửa trong tim tôi nguội mất một nửa
Bốn rưỡi chiều, người lại càng đông hơn, nếu tính cả những người đến xem cho vui, trên sân vận động phải đến hơn nghìn mạng.
Ngọn lửa yếu ớt tự ti cháy lập loè trong tim tôi, dường như sắp tắt lịm đến nơi.
“Sinh viên bây giờ hết việc làm rồi hay sao ấy nhỉ? Mấy trò nhạt thếch này vậy mà cũng đông thế không biết!”
“Hở, không phải cậu cũng thế à?”
“Chen chúc ở đây tranh giành tú cầu thật chán ૮ɦếƭ đi được, mọi người tự tôn một chút có được không?”
“Hở, không phải cậu cũng thế à?”
“Sao có nhiều người rỗi việc tụ tập thế?”
“Hở, không phải cậu cũng thế à?”
“Chỉ có đứa nào chán phèo mới được ở đây thôi.”
“Hở, không phải cậu cũng thế à?”
Hoạt động bắt đầu trong tiếng ầm ĩ của đám người chen chúc.
Thập đại mỹ nữ xếp thành hàng ngang đứng trên sân khấu, trước *** mỗi người đều đeo biển số, từ 1 đến 10.
Đây là thứ tự xếp theo số phiếu từ cao xuống thấp, Người đẹp số 10 sẽ ném quả tú cầu đầu tiên, Người đẹp số 1 ném sau cùng.
Khi Người đẹp số 10 ôm quả tú cầu lên, tiếng vỗ tay bên dưới vang lên như sấm, ba giây sau, bầu không khí đột ngột lặng ngắt như tờ.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, người nào người nấy ánh mắt đều cực kỳ dữ tợn, chân đã xuống tấn lấy đà.
Lúc quả tú cầu bay ra, vì hiện trường quá yên tĩnh, tôi tưởng chừng như còn nghe thấy tiếng chuông nhỏ leng keng.
Vào khoảnh khắc quả tú cầu bay lên đến đỉnh đường parabol và bắt đầu rơi xuống, tiếng động khủng khiếp ầm vang, xung quanh náo loạn.
Cuối cùng, quả tú cầu bị hai sinh viên nam giành giật.
Nếu hai con hổ đực hung tợn cùng lúc giằng xé một con gà thì sẽ ra sao?
Quả đúng như dự đoán, mỗi người nắm chặt một nửa quả tú cầu, ngoác miệng ra chửi nhau.
MC trên sân khấu vội nhắc nhở, tú cầu làm bằng giấy bồi, cấm không được giằng giật, rồi thì xin hãy thể hiện phong độ của một quý ông, đây là cuộc tranh đoạt của các vị quân tử, phải thể hiện được khí chất của sinh viên đại học… vân vân và vân vân.
Cường điệu đức tính khiêm nhường và ôn hoà với một bầy ác thú đói khát, rõ ràng là một hành vi ngu xuẩn.
Vẻ mặt mọi người xem ra đều có vẻ phản đối.
“Nếu tú cầu còn bị giằng giật làm hỏng, hoạt động sẽ chấm dứt ở đây,” cuối cùng, tay MC tuyên bố.
Câu này đã đánh trúng vào điểm yếu hại nhất, sắc mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm túc và bình tĩnh lạ thường, hơn nữa còn có người bắt đầu so sánh hai nửa quả tú cầu kia to nhỏ thế nào, lại còn so cả diện tích và thể tích.
Cuối cùng cũng quyết định được bên giành phần thắng sát sao, cậu chàng H**g phấn kêu lên một tiếng, rồi xuyên qua đám người chạy tót lên sân khấu.
Trong ánh mắt ghen tỵ thậm chí là oán hận của đám người bên dưới, cậu ta lĩnh phần thưởng và còn nắm tay người đẹp số 10.
Bên thua cuộc thì nét mặt đờ đần, đứng ngơ ngẩn tại chỗ, khoé mắt như đã ngân ngấn lệ.
Quá trình ném tú cầu của các Người đẹp số 9, số 8 và số 7 đều rất thuận lợi, tú cầu không bị giằng rách.
Tôi thầm nhủ mấy cô người đẹp này có phải từ nhỏ gia cảnh đã không được khấm khá, toàn phải đói ăn hay sao mà yếu thế, ném quả tú cầu cũng chẳng bay được xa.
Đến giờ trong bốn quả tú cầu đã được ném ra, quả gần tôi nhất, cũng rơi ở phía trước mười mét trở lên.
Xem ra tỷ lệ giành được tú cầu gần như bằng không rồi.
Vai bên phải đột nhiên bị vỗ một cái, ngoảnh đầu lại, Lại Đức Nhân đang cười hì hì nhìn tôi.
“Này.” Tôi trừng mắt lên với cậu ta. “Cậu có bạn gái rồi, đừng có đến phá thối.”
“Quy định là có bạn gái rồi thì không được tham gia chắc.”
“Bạn gái cậu mà biết, là cậu toi đời.”
“Chắc là cô ấy sẽ không biết đâu.”
“Chắc chắn cô ấy sẽ biết,” tôi nói. “Vì tớ sẽ nói cho cô
“Này.” Cậu ta bắt đầu hoảng hốt. “Đừng nói lung tung, tớ chỉ đến xem cho vui thôi mà, không có…”
Tôi không nghe cậu ta nói hết, lập tức quay đầu lại, hướng lên sân khấu.
Vì bên trên đang vang lên hiệu lệnh “đến lượt người đẹp số 6”.
Tôi tập trung toàn bộ tinh thần, điều hoà hơi thở, xuống tấn đứng vững, hai mắt nhìn chằm chằm vào quả tú cầu trong tay Người đẹp số 6.
Trước khi quăng tú cầu, Người đẹp số 6 còn chạy đà mấy bước, thật đúng là một cô gái tốt, cảm động quá đi mất.
Quả tú cầu được ném lên cao, lúc rơi xuống, cái Pu'i màu đỏ ấy mỗi lúc một lớn hơn, mỗi lúc một rõ ràng hơn trong mắt tôi, cơ hồ có thể nhìn thấy cả những sợi dây và kết cấu bên trong.
Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, phản ứng bản năng là hơn rùn chân, rồi bật người lên cao, vươn hai tay ra.
Màu đỏ trước mắt đột nhiên biến mất, chỉ thấy trời xanh mây trắng.
Chân vừa chạm đất, liền thấy gã Lại Đức Nhân cao hơn tôi nửa cái đầu hai tay ôm quả tú cầu, toét miệng cười đắc ý.
“Cậu…” Tôi chỉ tay vào cậu ta, nói không nên lời.
Như thể bất chợt sực nhớ ra gì đó, nụ cười của cậu ta cứng đờ trong nháy mắt, miệng cũng “A” lên một tiếng.
Cậu ta nhanh như chớp lao vào người tôi, tôi cảm thấy hai tay mình bị một luồng lực kéo lại, giữ chặt thứ gì đó.
Sau khi Lại Đức Nhân lùi ra, hai tay tôi đã ôm chặt quả tú cầu.
“Mau lên trên đi.” Cậu ta đẩy tôi.
“Hả?” Tôi hơi hoang mang.
“Cậu bắt được tú cầu rồi, mau lên sân khấu lĩnh thưởng!” Cậu ta lại đẩy một cái nữa.
Cú đẩy này hơi mạnh, trọng tâm tôi không vững, liền lùi lại hai bước.
“Nhưng mà…” Tôi nhíu mày.
Cậu ta bèn kéo xốc tôi đi xuyên qua đám người lúc nhúc, hai tay tôi ôm chặt quả tú cầu, bước chân hơi loạng choạng.
Cậu ta kéo tôi tới bên sân khấu, lúc đó tôi vẫn đang chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì, thì đã bị dẫn lên cầu thang, hai tay ôm tú cầu đứng trên sân khấu.
MC và Người đẹp số 6 bước tới, anh ta nói vài câu chúc mừng, rồi hỏi tôi họ tên, khoa gì, năm mấy, sau đó trao phần thưởng đựng trong một cái túi nhỏ cho tôi, tôi vội đưa tay phải ra đón lấy.
Người đẹp số 6 nãy giờ vẫn mỉm cười, nhưng không hề mở miệng.
“Bên trong còn có một tờ phiếu ăn ở nhà hàng, nhớ phải mời Người đẹp số 6 dùng cơm đúng thời gian trên đó đấy nhé.”
MC nói xong liền vỗ vỗ tay, nhưng đám bên dưới chẳng ai vỗ theo.
“Chúc hai người hẹn hò thuận lợi.” Cuối cùng, tay MC nói: “Hai bên bắt tay đi nào.”
Người đẹp số 6 đưa tay phải ra, nhưng hai tay tôi đang ôm tú cầu, ngón trỏ bàn tay phải còn đang móc cái túi quà; tôi đành vội vội vàng vàng chuyển túi quà sang tay trái, dùng cằm và tay trái kẹp quả tú cầu lại, rồi mới chìa tay phải ra
Bộ dạng tôi lúc ấy có lẽ trông khá lôi thôi, nàng bật cười một tiếng, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nàng.
Khoảnh khắc tôi nắm lấy bàn tay phải của nàng, chỉ thấy một cảm giác mềm mại, và hơi choáng váng.
Trong ấn tượng của tôi, ngoài hồi nhỏ nắm tay mẹ ra, hình như chưa bao giờ nắm tay con gái.
Có điều ấn tượng cũng không được chuẩn lắm, có lẽ hồi nhỏ đến bệnh viện khám bệnh, cô y tá thấy tôi đáng yêu, đã nắm bàn tay nhỏ nhắn của tôi, không khéo còn thơm rồi cũng nên.
Cho dù thế nào, mẹ, cuối cùng con cũng đã lớn, mẹ có thể yên tâm được rồi.
“Bạn có thể xuống được rồi,” tay MC nói.
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, mặt đỏ bừng bừng đi xuống, hai tay vẫn ôm chặt quả tú cầu.
“Lởm quá đi mất, cứ như cả đời chưa gặp con gái bao giờ vậy.”
Lại Đức Nhân đứng dưới sân khấu đợi, tôi vừa đi xuống cậu ta lập tức bước tới gõ mạnh vào đầu tôi một cái.
“Tớ…”
“Té mau.” Cậu ta lại đẩy tôi. “Thật là mất mặt.”
Lại Đức Nhân kéo tôi rời khỏi sân vận động, đi thẳng một mạch về ký túc.
Hai tay tôi vẫn ôm quả tú cầu, bước đi mà không thể vung vẩy đôi tay, cảm giác dưới chân cứ lâng lâng.
Sau lưng chốc chốc lại ầm ầm lên một trận, hoạt động ném tú cầu vẫn đang tiếp diễn.
Đầu óc tôi hơi lùng bùng, có cảm giác mình đang ở trong một giấc mơ quái dị, cực kỳ không chân thực.
Nhưng dọc đường, quả tú cầu cứ vang lên những âm thanh tuy nhỏ nhưng trong vắt, âm thanh ấy lại rất chân thực.
“Có thể bỏ quả tú cầu xuống được không,” Lại Đức Nhân nói.
Tôi định thần lại, phát hiện đã về đến phòng, liền đặt quả tú cầu lên bàn, sau đó ngồi xuống giường dưới.
“Cái đó của tớ.” Lại Đức Nhân chỉ cái túi móc ở ngón trỏ tay trái của tôi.
“Ờ.” Tôi đưa cái túi ấy cho cậu ta.
Cậu ta lấy trong túi ra một gói quà hình hộp chữ nhật, đại khái cao khoảng 30 xăng ti mét.
“Nặng ra phết.” Lại Đức Nhân dùng tay phải áng chừng trọng lượng.
“Còn một tấm phiếu ăn ở nhà hàng nữa,” tôi nói.
“Vậy à?” Cậu ta ngó đầu nhìn vào bên trong túi quà. “Làm gì có.”
“Sao lại thế được?” Tôi giật bắn mình, vội đứng bật dậy.
“Ở đây này!” Tay trái cậu ta cầm cái phiếu ăn vung vẩy trước mặt tôi, rồi phá lên cười hô hố: “Sợ chưa!”
“Nhạt toẹt.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, ςướק lấy cái phiếu ăn.
“Quán bít tết Thiếu Uý?” Tôi nhìn cái phiếu ăn. “Cậu nghe nói bao giờ chưa?”
“Chưa hề.” Lại Đức Nhân lắc lắc đầu. “Chắc là quán mới.”
“7 giờ tối thứ Sáu tuần sau…” tôi lẩm bẩm.
“Có vấn đề gì à?”
“Dĩ nhiên là không, có ૮ɦếƭ cũng phải bò đến đấy,” tôi nói. “Tớ chỉ muốn ghi nhớ thời gian cho kỹ thôi.”
“Hí hí.”
“Hí cái gì?”
“Cậu cũng nên mời tớ ăn một bữa xôm trò chứ nhỉ,” cậu ta nói. “Nếu không nhờ thân thủ cao cường cộng với ưu thế về hình thể của tớ, trong tình huống hỗn loạn khốc liệt ấy, đời nào cậu giành được tú cầu chứ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc