Cá Cược Nhé ! Anh Sẽ Phải Yêu Em ! - Chương 17

Tác giả: Zu

Tích tắc tích tắc..
Tích tắc tích tắc...
Từng giây trôi qua, tưởng chừng như thế giới chỉ còn có nó với anh.(là do nó ngỡ hắn đi rồi) Lặng thinh trong tâm trí đến mức ngạt thở. Anh đã từng tàn nhẫn nói với nó những lời khiến trái tim nó ૮ɦếƭ đi, và bây giờ biết đâu lại là một trò đùa? Nhưng nhìn ánh mắt thiết tha của anh, nó lại rung động. Bàn tay nó từ từ đưa lên, dần dần, đặt vào bàn tay đang chờ đơi. Anh mỉm cười, ôm chầm lấy nó, nở một nụ cười....nửa miệng. Nhìn hắn đang đứng nhìn bọn họ, cái khuôn mặt không sắc thái kia khiến anh thấy rất vui. Là tại hắn đã ép anh phải làm như vậy. Anh đã có gắng giúp nó với hắn, chấp nhận buông tay để hắn có cơ hội mà hắn lại nỡ hại công ty ba anh bị phá sản chỉ trong một đêm. Khiến anh vẫn còn vết thương nhói ở bụng nhưng phải đến tìm nó để đưa nso về với mình và trả lại cho hắn nỗi đau này. May mà có \'\'người đó\'\' giúp chứ nếu không, nhà anh đã phải chạy trốn sang nước ngoài rồi.
Anh hận hắn, căm thù và sẽ không nhường hắn bất cứ thứ gì nữa. Giữa anh với hắn coi như đã hết nợ.
Hoắc Thiên Minh vẫn đứng đó, cô độc. Khuôn mặt tỏ vẻ bình thường nhưng thực sự con tim hắn đang nhói lên từng đợt, đôi môi run rẩy. Chợt môi hắn nhếch lên, đôi mắt chuyển thành màu hổ phách.
- Thích....em gái tôi sao?
Nó bước từng bước cùng anh, nhưng có gì đó níu kéo khiến nó muốn quay đầu lại. Và nó đã ngoái đầu lại, nhưng thoáng chút thất vọng. Hắn đã đi rồi.
Anh thấy cử chỉ đó hơi nhíu mày và kéo nó sát mình hơn, anh muốn nó là của riêng anh. Mãi mãi... Hắn vẫn đứng đó, chỉ là lúc nó quay lại có một nhóm người đi qua khiến nó không nhìn thấy bóng dáng cô độc của hắn, và hắn cũng không hề biết nó quay đầu lại.
Hai người bước đi
Hai hướng trái ngược nhau
Bàn tay đã buông
Và...có bao giờ nắm lại?
~*~*~*~*~
Buổi tối. Gió se lạnh thổi. Những hàng cây xanh đung đưa, tạo nên tiếng xào xạc.
Nó ngồi một mình trên chiếc bàn tiệc trong bộ váy trắng tinh khiết, nhìn nó cứ ngỡ như thiên thần vậy. Thực ra là có người đang ngồi cạnh, trò chuyện nhưng nó chẳng nghe thấy gì cả. Cầm chiếc thìa khoáng nhẹ ly cafe, nó tự hỏi sao mình lại ở đây? À, anh bảo là muốn nó đến dự tiệc của một người bạn tên Lua. Bữa tiệc được tổ chức ở cạnh hồ nước, khiến khung cảnh được trở lên long lanh màu xanh của mặt hồ. - Vậy đó, em thấy anh ngốc không?- Bảo Duy đưa tay lên đầu gãi tỏe vẻ ngượng ngùng.
Nó giật mình, một lúc thì ngật đầu mỉm cười. Nó có nghe anh nói gì từ nãy đến giờ đâu. Bảo Duy hơi nhíu mày, sao nó trở nên thất thần vậy.
- Em sao thế? Thấy không khỏe à?
Nó im lặng gật đầu. Chợt nó đứng dậy.
- Em đi vệ sinh một lát!
Anh định nói gì đó nhưng lại thôi, gật đầu.
- Nhanh lên nhé! Tiệc sắp bắt đầu rồi.
Nó bước đi về phía cổng tiệc được điểm bằng hai hàng cây và ánh sắc đèn lung linh, bờ vai nó hơi run lên vì lạnh. Chiếc váy này có vẻ gợi cảm quá, nhưng với những cô gái ở đây thì đó là bình thường. Họ còn mặc những chiếc váy không thể hở hơn được nữa.
Bỗng lũ con gái ùa đến, ai cũng vội vã chạy đến phía cổng. Nó tránh đường nhưng bị một ai đó đập vào và mất đà.
Tất cả mọi người đều ôm mặt, ghen tỵ. Nó giờ mới dám mở mắt, thấy mình đã nằm gọn trong bờ *** săn chắc,...ấm áp. Người này, mùi hương này...quen quá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay