Cá Cược Nhé ! Anh Sẽ Phải Yêu Em ! - Chương 16

Tác giả: Zu

Mặt trời đã lên cao, nước ấm hơn rất nhiều. Từng nhóm người đổ ra biển hòa vào dòng nước, mấy đứa trẻ cầm cát ném nghịch nhau. Giữa dòng người đó, chỉ có nó vẫn đứng im, bần thần. Mái tóc tung bay trong gió càng khiến nó trở nên quyến rũ trong bộ quần áo đi biển đang mặc.
Nó giật mình nhận ra xung quanh. Sao nó phải suy nghĩ về câu nói của hắn nhiều đến vậy chứ? Giờ thì tình cảm đâu có quan trọng với nó, quan trọng là nó mau rời xa được nỗi đau đó. Nhưng con người tạo nên vết cắt trái tim.
Quay người và bước đi chựot đôi chân nó dừng bước, sững lại. Trái tim nso lại đập từng hồi, run run và đôi mắt long lanh. Trước mắt nó bây giờ là hình ảnh cất giấu trong trái tim bấy lâu...anh...
Bảo Duy trong bộ đồ trường học đang đứng trước mặt nó. Khuôn mặt anh hốc hác hơn nhiều, nhưng nụ cười và ánh mắt ấm áp thì không thay đổi, và chỉ dành cho nó. Dù phải một tuần nữa mới được ra viện nhưng anh đòi ra sớm để có thể gặp nó, anh nhớ nó da diết mất thôi. Từng đêm anh không thể nào ngủ được khi nghĩ nó với hắn đang ở bên nhau. Đến khi không chịu được nữa thì anh tìm đến đây để gặp nó, bao nhiêu nhớ nhung anh mang theo... Mai Anh sợ hãi quay đầu lại chạy, nó chạy trốn để bản thân không bị lay động rồi tổn thương nữa. Một lần là quá đủ, đau thì khó xóa nhòa nhưng vui thì dễ quên.
Anh lập tức đuổi theo và ôm nó vài lòng. Anh sắp phát điên mất rồi, nếu như cứ lảng tránh nhau thế này anh không chịu nổi được nữa. Cứ tưởng khi quá giới hạn thì anh sẽ dừng lại nhưng không được, tình cảm trong anh lớn quá. Người con gái này thật sự rất quan trọng đối với anh....
- Mai Anh, đừng chạy! Anh nhớ em lắm! Anh sắp phát điên mất thôi!
Nó cố vùng vẫy khỏi vòng tay của anh, nước mắt tuôn rơi. Tại sao vậy? Lúc nó đã chấp nhận sự thật thì anh lại khiến nó bị xao động, làm nó đau là sở thích của mấy người hả? Các người ác lắm! Ác lắm!
- Buông tôi ra! Buông ra!
- Không! Anh không buông!
Anh lắc đầu, anh không thể kìm lòng mình được nữa rồi. Tình yêu là liều thuốc độc, anh đã ngấm rồi và đây là thuốc giải duy nhất.
Nó vẫn cố vùng vẫy đẩy anh ra, bỗng có một bóng người vụt qua...xa lạ...lạnh lẽo....không cảm xúc......bỏ rơi... Nó nhìn theo bóng dáng đó, mạnh mẽ nhưng cô độc. Hắn lướt qua nó...như chưa từng quen biết...
Từng bước, từng bước khó nhọc. Thiên Minh nén cơn đau và bước tiếp, cứ làm lơ đi, đừng để trái tim điều khiển. Hãy coi như nó không tồn tại. Hắn bước tiếp, dù trái tim đang rỉ máu.
Nó vội đẩy anh ra với tất cả sức mạnh rồi đuổi theo hắn. Nó sợ hắn hiểu lầm rồi lại giết nó thì khổ, chỉ thế thôi, đó là lí do. Miễn là nó phải giải thích.
Anh sững người nhìn theo dáng nó, xa vời.............
- Thiên Minh!
Nó thở hổn hển, cuối cùng cũng bắt được tay hắn. Hắn nuốt khan rồi quay người lại, ánh mắt lạnh băng, vô cảm khiến nó bỡ ngỡ.
- Sao?
- Ơ...- Nó thấy run sợ trước thái độ ấy, khác hẳn với hôm qua.
- Chuyện gì?
- Cái đó....- Nó ngập ngừng- Là..em..anh Duy...ư...
Hắn hơi nhíu mày, lại anh Duy rồi. Suốt nagỳ anh anh này nọ không biết chán. Hít một hơi thật sâu, liếc về phía Bảo Duy đang đứng hắn kéo nó vào lòng, thì thầm. - Đừng nói những điều vô nghĩa!
Rồi hắn quay người, bước đi. Lặng lẽ.
Nó đứng bần thần, sao mọi người đều thcíh quay lưng với nó? Sao hắn thay đổi như chong chóng vậy, hắn vô cảm tới vậy sao? Vậy hôm qua là người nào? Trong đầu nó hiện lên bao câu hỏi.
- Mai Anh, đi về với anh nhé?- Bảo Duy đã tiến gần lại nó bao giờ, đưa bàn tay ra về phía nó, chờ đợi.
Nó nhìn anh, chẳng phải nó cũng đang mong chờ điều này sao? Nó hy vọng anh sẽ nói tất cả là ác mộng và tỉnh dậy nó thấy nụ cười của anh, đôi bàn tay ấm áp đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc