Cá Cược Nhé ! Anh Sẽ Phải Yêu Em ! - Chương 10

Tác giả: Zu

Cô bé! Đừng bao giờ gặp nguy hiểm!
- Ưm...ưm....- Nó tỉnh giấc.
Nó đang ở đâu thế này? Một nơi rất ghê rợn, đầy tiếng chuột kêu tường loang nổ những vết nứt. Nghe đâ đây có tiếng nói chuyện. Ai đó? Nó cựa mình thì mới nhận ra mình đang bị trói. Tại sao lại thế? Cái tên xe ôm kia đâu? Ở đây rùng rợn quá!
- Có ai không? Làm ơn cỏi trói cho tôi.
Sau tiếng kêu cứu của nó là một loạt tiếng cười mỉa mai, nghe thật rùng rợn. Từ cánh cửa chính đang lung lay sắp gẫy. Nó mở to đôi mắt xanh lam nhìn người đang đi đầu. Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi. Thì ra lại là cô ta. Ngcọ Anh cùng lũ bạn bước vào, theo sau là mấy tên trông hình dáng như đầu trâu mặt ngựa, nhìn nó bằng cặp mắt thèm thuồng. Cô bước từng bước chậm dãi tiến về phía nó, đôi mắt xanh nước biển giờ đã sẫm lại, ánh lên đầy tia thâm độc.
Đưa bàn tay nõn nà nâng cằm nó lên, đôi môi hình trái tim nở một nụ cười nửa miệng. Hai cặp mắt nhìn nhau đầy vẻ ương ngạnh.
- Mày cũng biết nhin người ta vậy à? Đúng là loại caó già giả nai tơ!
- Ha ha!!- Đằng lại sau vang lên những tiếng cười đó như muốn uy h-iếp đôi phương.
Nó chỉ nhìn cô, nhìn một cách bình thản. Đừng nghĩ rằng nó giả vờ, những chuyện này là thói quen rồi, chả có gì phải sợ hãi.
\\\'\\\'Cháttttttttt\\\'\\\'
Một âm thanh chói tai vang lên, mấy tên đằng im bặt vì kinh hãi. Một cô nàng Pu'p bê mà tát người đến sưng húp má, khóe môi có thứ chất lỏng đang rớt ra.
Máu!
Nó lại cười nhạt. Nhẹ quá! Cô sẽ chẳng có được gì nếucứ đánh nó như vậy. Một tuổi thơ đầy bất hạnh thì những cái tát này thật sự chẳng hề hứng gì. May là ô chưa c-hửi nó là da hà mã thôi. - Mày chịu đựng giỏi nhỉ? Không kêu lấy một tiếng- Ngọc Anh lấy khăn giấy lau tay, chống nạnh nhìn nó, đôi mắt đã có vẻ tức giận- Để tao xem lần này thì mày còn có thể không mở miệng không!
Đôi chân nó run run. Trước mặt nó là một lọ chất lỏng trong suốt. Đôi tay bất giác run run lên K**h th**h thanh quanr của nó.
- Đừ..đừng mà...! Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
- Ha ha ha ha! Cũng biết mở mồm rồi cơ à?- Ngcọ Anh cười vang, tiếng cười của sự thích thú. Cô cố tình làm đổ một ít axit xuống sàn, nó sủi bọt nên rồi cứ như cơn cuồng phong chảy về phía nó.
- K..Không!- Nó lắc đầu cố nhấc chân lên nhưng không được đã bị trói vào chân ghế rồi. Làm ơn! Có ai đó đến cứu tôi đi! Làm ơn! Bảo Duy! Anh Bảo Duy!
- Mày có bám lấy anh Thiên Minh nữa không?- Cô gằn giộng, đôi tay P0'p cằm nó mạnh hơn.
Nó không đáp cũng không cứ động, chỉ nhắm mắt chịu đựng.
- Nói đi! Nói là mày sẽ tránh xa anh Thiên Minh đi!- Ngcọ Anh nôi khùng lên, giơ lọ axit lên- Mày không nói tao cho mày uống axit! Một đứa trong đám thấy tình hình không ổn liền lên can Ngọc Anh:
- Chị! Chị dừng làm thế! Không ổn đâu!
- Cút!- Cô đẩy nhỏ ra khiến nhỏ suýt lao vào chỗ axit dưới đất. Cả đma sđứng như phỗng, không ai nói với ai lời nào.
- Ngọc Anh! Em làm gì vậy!
Nó mừng rỡ. Là anh! Anh đến cứu nó! Đúng là anh rồi. Thấy vết xèo xèo ở dưới đất và lọ axit trên tay Ngcọ Anh Bảo Duy liền hất cô ra đồng thời ném lọ axit ra khỏi cửa.
- Em bị điên rồi à?
Cô loạng choạng rồi ngã vào tường, nhìn anh hằn học. Nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh:
- Anh chậm quá nên em thử chơi tý!
- Em có biết axit nguy hiểm thế nào không?- Anh tưc giận quát cô. Thật hết cách với đứa con gái này mà!
- Anh la gì em chứ! Anh ở đây chả có quyền gì đâu!- Ngọc Anh hét trả, tại sao ai cũng vì con đ*** đó mà tức giận với cô cơ chứ.
Anh hít một hơi rồi nhẹ nhàng nói:
- Em không nên làm như thế. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? - Anh đang giảng kinh đấy hả? Em gọi anh đến đây không phải để dạy dỗ em đâu!
- Thế em muốn gì?
Cô nở một nụ cưừoi rồi đứng dậy đi đến trước mặt anh:
- Muốn anh biến nó thành người của anh.
Bảo Duy đứng người. Cô đang noí gì? Biến nó thành người của anh sao?Làm sao có thể làm thế chứ, anh tuyệt đối sẽ không làm.
- Nếu anh làm thế Thiên Minh chắc chắn sẽ không thích nó nữa! Chả thằng đàn ông nào lại chịu làm kẻ đổ vỏ đâu! Em có được thứ em muốn và anh cũng vậy!
Tim nó chệch một nhịp. Nó sợ. Nó chưa thích anh đến mức đó. Nhưng nó tin Bảo Duy sẽ không làm thế với nó đâu!
- Thế nào? Anh có đồng ý không?
Anh không trả lời. Cô nói...cũng đúng. Như vậy thì được lời cả 2 còn gì. Ý chí của anh đang lung lay......
- Nếu đồng ý thì anh hãy bỏ chiếc điện thoại trong tui ra- Cô cười mỉm, cô dã dọa anh không được nói với hắn nên chắc chắn hắn chưa biết. Chỉ cần anh bỏ điện thoại ra thì tất cả sẽ là 1 bí mật. Và cô sẽ có được hắn- Thiên Minh của cô. Từng giây phút nặng nề trôi qua....
Từng giây phút nghẹt thở......
Quyết định hay không?
\\\'\\\'Cốp\\\'\\\'. Chiếc điện thoại bị ném xuông sàn. Nó giật mình, ngước mắt lên nhìn anh? Anh....anh sẽ làm thế với nó thật ư?Ngỡ ngàng. Nhói lòng. Tại sao vậy?
~ Hết phần 1~
Vài lời:
- Vít tryện này mà thấy tình yêu nguy hiẻm ghê.*niệm phật*
- Không biết Bảo Duy có làm thế không nhỉ? híc anh Minh ơi!!!!!!!!!!
Thiên Minh: con dở kia để người ta ngủ cái nào!
Zu* ôm cục sưng*: Rùi mất người yêu thì cho ૮ɦếƭ !
Chap 10:(phần cuối)
Ngọc Anh cười mỉm, ra lệnh cho nhỏ đàn em đưa anh vào trong. Căn phòng bên trong khác hẳn với bên ngoài, có lẽ đã được tu sửa. Ở chính giữa có một chiếc giường trắng tinh, thoảng mùi hoa hồng. Gió làm tung bay những tấm rèm cửa, khiến ánh nắng rọi vào. Anh bước đến và ngồi xuống giường. Bàn tay nắm chặt, hàng mi khép lại, một tiếng thở dài vang lên.
- Cứu tôi với! Buông ra! Có ai không?
Nó vùng vẫy khi có một tên đầy sẹo vác nó lên rồi ném vào phòng, hắn tiện tay đóng sầm cửa lại. Người nó đau nhức, 2 cổ tay bị trói đỏ lên. Nó không hề biết \\\'\\\'yêu\\\'\\\' hắn khổ như vậy, chợt nó ngẩng đầu lên. Hai đôi mắt chạm nhau. Một ánh mắt run rẩy một ánh mắt buòn man mác.Đôi mắt lam lấp lánh.
- Anh Duy..
Một giọng nói nhẹ như gió lướt qua đọng lại trong tim anh. Rung động.
Anh đi về phía nó, lau những giọt nước mắt nóng hổi. Rồi bất ngờ anh ném nó lên giường.
- Anh Duy!!!!
Lại giọng nói đó nhứng có phần run sợ. Nó bàng hoàng, anh định làm gì nó?Anh đã hứa sẽ giúp nó rồi mà, đây là cái anh giúp sao?
Ben ngoài Ngọc Anh đang hấng từng hạt cát từ chiếc đồng hồ cát . Bỗng bàn tay cô nắm chặt, những hạt bé bỏng kia rơi xuống dù bàn tay có đã cố giữ.
- AAA.....AAA....AAA!!!! Từng tiếng kêu đứt quãng vang lên. Đôi môi cô nhếch lên, lấy giấy lau đi những hạt cát còn đọng. Đưa tay với lấy chai R*ợ*u, cô đổ xuống đống cát phía dưới.
- The end!
Con nhỏ đang theo dõi camera gắn trong phòng nghe vậy gập chiếc laptop lại, đấy là mệnh lệnh.
- Đợi 10 phút sau rồi kêu anh ta dời khỏi đây.Giờ đi đập phá nào!
Ngọc Anh nói rồi rảo bước ra phía cửa. Nhỏ kia liền cất chiếc laptop đi nhưng không may rơi xuống và màn hình lại mở ra. Nhỏ liếc Ngọc Anh rồi mở lại thì thấy căn phòng trống rỗng, chả có ai.
- Chị hai! Bọn chúng biến mất rồi!
Cô dừng bước và lập tức chạy vào phòng trong. Chỉ có chiếc áo của anh, còn lại vẫn như cũ.Nhìn chiếc dèm cửa bị bung ra cô gằn giọng:
- Tên khốn khiếp! Dám lừa mình.Tìm 2 đứa nó! Chắc chúng chưa đi xa đâu!
Cả lũ chạy chia nhau ra ngoài tìm. Ngọc Anh hất những chiếc cốc trên bàn, lật tung chăn gối.
- Trương Bảo Duy! Anh sẽ phải trả giá!!!!!!!! Đôi mắt xanh nước biển rực lửa.Anh dám phá hỏng kế hoạch của cô thật không thể tha thứ được! Và cả nó, Trần Lương Mai anh.
~*~*~*~*~*~*~
- Nhanh lên! Bọn chũng đuổi kịp là không xong đâu!
Anh kéo tay nó chạy đến chỗ môtô của mình, nó thì cố lắm mới chạy được vì mệt mỏi.Đến chõ hàng rào anh tìm mãi mà không thấy chìa khóa đâu, hình như anh vội quá nên vứt ở đó rồi.Điện thoại cũng không có!
- Em có còn điện thoại không?
Nó đưa tay sờ túi, lắc đầu. Ngọc Anh đã lấy rồi còn đâu.
- Bực thật!- Anh bực tức hất đổ con xe. Bây giờ mà chạy thì nó sẽ đuối sức sớm mất.
- Bọn chũng kìa!- Từ xa mấy tên cầm dao chạy về phía anh và nó. Lập tức anh kéo tay nó chạy vào con đường vắng đi qua nghĩa địa. May mà trời chưa tối nếu không sẽ rất khó nhìn đường.
- Mai Anh! Cố lên!
- Em....em không chạy..nổi nữa rồi..!
Nó thở vào khuỵu xuống. Thật sự nó không thể chạy được nữa, mệt mỏi bao vây lấy nó. Anh bế nó lên và chạy tiếp.\\\'\\\'Bọn chúng sắp đuổi kịp rồi làm sao bây giờ?\\\'\\\' Ngay lập tức một tên xông lên chặn đường anh, cái giọng ồm ồm đe dọa:
- Đứng im thằng kia!
Hắn cầm dao lăm le. Vừa lúc đó Ngọc Anh cũng chạy tới.
- Anh nghĩ mình có thể chạy thoát được sao?
Duy vẫn ôm nó, định hình lại 8 tên kia. Một mình anh có thể chọi được nhưng giờ có nó thì rất bất tiện. Hơn nữa chúng có dao, anh sợ nó sẽ bị thương.
- Ngọc Anh! Em đừng làm hại người vô tội nữa, em làm thế nào thì Thiên Minh cũng không yêu em đâu!
Anh nhìn cô, hét lên.
Ngọc Anh tức giận lao vào người Duy.
- Câm mồm!
\\\'\\\'Phập\\\'\\\'
Mấy đứa con gái ôm miệng, mắt mở to. Cô..cô vừa ςướק dao của một tên rồi đâm vào Duy. Máu bắt đầu tuôn ra, nhưng tay anh không buông. Nó ngỡ ngàng, mắt lại ướt. Anh mỉm cười dịu dàng. Vì người con gái ấy, anh có thể làm tất cả..
Từ xa vang lên tiếng còi xa cảnh sát.
Con dao trên tay Ngọc Anh rơi xuống, cô vừa làm gì thế này? Cô vừa đâm người sao? Không! Không phải! Chỉ là sơ suất thôi, cô không cố ý....! Từ con xe mui trần gần 4 chiếc xe cảnh sát một dáng hình cao bước xuống, traí tim chợt nhói lại.
Hình ảnh kia......thật quá gai mắt!
Ngọc Anh ngẩng mặt lên, từng giọt nước mắt rơi xuống:
- Chỉ là sơ suất....em không hề cố ý...Chỉ là sơ suất...!
Mấy anh cảnh sát đưa cô lên xe mặc cho cô vùng vẫy. Mấy người còn lại cầm máu tạm thời cho Duy rồi đưa anh lên xe cứu thương.
Hắn đi lại gần, bế nó lên trứoc sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người. Hắn thấy rất buẹc bội khi nó khóc cho Duy. Cảm giác thật khó thở.
Nhìn mặt nó nhợt nhạt, khuôn mặt còn dính vài vết máu đôi mắt hắn đầy tia vằn đỏ. Phạm Ngọc Anh! Cô được lắm. Không coi tôi ra gì thì sẽ phải trả cái giá đắt đấy!
Trong cơn mê nó vẫn thấy nụ cười đó, nụ cười của người khác chứ không phải hắn. Trái tim nó lại ấm áp lạ thường. Em yêu anh mất rồi, Bảo Duy !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc