Cá Cược Nhé ! Anh Sẽ Phải Yêu Em ! - Chương 08

Tác giả: Zu

Âm mưu chưa thành.
Khung cảnh thật yên tĩnh, chỉ có tiếng cười khinh bỉ của anh. Đang muốn dụ dỗ anh sao?
- Ngọc Anh! Em đừng nghĩ là sẽ lôi kéo được anh!
Cô thôi dựa vào tường, nhấc chân rảo bước đi quanh anh một vòng. Bàn tay đưa lên vuốt ve vài lọn tóc của mình, ánh mắt trở nên khắc nghiệt.
- Anh đã biết thì em cũng chả phải giải thích nhiều nữa. Anh ơi! Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, còn đâu cái tình em yêu cao thượng rẽ rách nữa.
Anh lại phì cười. Xem cô ta nói gì kìa. Tình yêu cai thượng rẽ rách ư? Thế mà cô ta đâu có được cái rẽ rách đó đâu. Một đứa con gái ích kỷ, thâm độc và nhỏ nhen. Cô ta còn gì ngoài mấy từ đó? - Thế em đã làm gì hơn cái em gọi là rẽ rách đó nào?
- Anh...!- Cô gằn giọng, nhưng rất nhanh lấy lại được vẻ bình tĩnh- Đúng cứ coi như em chưa làm được gì hơn nhưng em đã biết đấu tranh để dành lại tình yêu. Nếu anh hợp tác, em cũng lợi và anh cũng vậy. Chúng ta đều có được cái mà chúng ta mong muốn.
- Vậy sao? Nhưng rất lấy làm tiếc. Anh lại không có hứng thú.
- Đừng nghĩ rằng em nhờ đến anh là em cần anh. Em chỉ là muốn giúp anh thôi.Không có anh thì em vẫn có thể khiến con nhỏ Mai Anh đó thê thảm, và Thiên Minh sẽ là của em!
Anh rảo bước đến gần cô hơn, vẫn giữ nụ cười trên gương mặt. Nhưng anh đã không còn là thiên thần như mọi khi giờ đây đã trở thành một con ác quỷ rồi. Cô bất giác lùi lại, nhưng đến khi chạm tường thì đứng ngây người ra nhìn anh. Bàn tay anh đang trên cổ cô, từng gân nổi đầy trên bàn tay rắn chắc. Đây không phải là Trương Bảo Duy thường ngày, đã không còn nữa rồi.
- Cứ thư đi rồi em sẽ biết! Anh buông cổ cô ra đúng lúc cô có thể sẽ tắc thở mà ૮ɦếƭ. Lại là vì con nhỏ đó, thật đáng ghét. Maỳđừng tưởng sẽ được bọc trong cái vỏ đấy mãi, chờ đi rồi sẽ có ngày tao hạ gục mày, đồ hồ ly tinh.
- Khụ..khụ...Anh cũng sẽ phải trả giá đó! Trương Bảo Duy!
Đôi mắt cô, một con mắt đã bị thù hận vấy bẩn. Từ khi nào ư? Cô cũng tự hỏi mình thế. Từ lúc yêu hắn. Tại sao ư? Vì số mệnh đã an bài như vậy rồi (là tác giả mừh)
~*~*~*~*~
- Tôi chảy mồ hôi rồi, lau cho tôi đi.
Có một buổi sáng mà nó phải nghe hắn sai bảo đến trăm lần. Nào là hắn ném cái 乃út xuống bắt nó nhặt, rồi lại làm hỏng 乃út để nó đi mua giờ lại là bắt nó lau mồ hôi. Đúng là tên này nóng lạnh thất thường, bệnh của hắn không biết là bị con virut nào xâm nhập mà lên cơn vô tổ chức thế này. Nhưng còn đỡ hơn nếu hắn nói muốn ăn cơm. Nghĩ thôi mà rợn tóc gáy.
Nó rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay mới tinh màu trắng, phải dùng cái khăn này tiếc ghê nhưng thôi, đút cơm cho hắn còn ghê hơn. Vậy mà cái tên khốn ấy đâu có chium để yên cho nó, cứ cố tình ngẩng cao cổ len khiến nó phải dướn người hết cỡ mới với tới cái bộ mặt dày nghìn cm kia. Thế mà nó lại chẳng để ý khoảng cách giữa 2 người họ đang rút ngắn dần. Nhưng có người thì lại rất để ý. Mùi hương toát ra từ nó thật dễ chịu, giống như mùi sữa tắm trẻ em vậy, thơm mà dìu dịu. Cả bàn tay của nó nữa, mềm mại đến khó tả. Hắn lại không tự chủ được lôi nó vào lòng mình khiến toàn bộ cơ thể kia nằm gọn trong ban ftay của hắn. Cả đám học sinh ngơ ngác, không biết nên nhìn nữa hay không. Ai lại đi bỏ cái cảnh hot này mà ai lại ngu đi dây với công tử như hắn. Thôi tóm lại là việc ai người nấy làm. Kể cả thầy giáo cũng giả câm giả điếc mà tiếp tục giảng bài, ôi sao số mình lại gặp phải cái loại học sinh chả ra thể thống cống rãnh gì thế này?
- Hôn tôi đi- Hắn thì thầm vào tai nó.
- Điên....điên..hả?- Nó sửng sốt trước câu nói của hắn. Làm ơn tah tôi đi thiếu gia, anh mà nói câu này với lũ con gái kia thì bọn chúng sẵn sàng nhưng tôi chả có hứng đâu nhé.
- Nếu em hôn tôi tôi sẽ cho em 100 triệu- Hắn đánh trúng vào tim đen của nó.
Tiền đó! 100 triệu lận cộng với 20 triệu của tên kia là đã có 120 triệu ha ha. Nhưng có nên hôn không?
Vài lời:
Ôi tiền, không biết nó có hun hay không nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc