Cá Cược Nhé ! Anh Sẽ Phải Yêu Em ! - Chương 04

Tác giả: Zu

Trong lớp học, học sinh nữ đang xôn xao tìm nó thấy Ngọc Anh vào liền chạy ra hỏi săn đón:
- Ngọc Anh à! Cậu có tìm thấy nó không? Nó đâu rồi?
- Sao thế? Mặt cậu bị sưng lên rồi kìa!
- Đúng đó, ai mà dám......
- CÚT HẾT CHO TAO!
Ngọc Anh tức giận hét lên. Cô đã 17 tuổi nhưng chưa có ai dám đánh cô cả vậy mà con nhỏ đó dám làm như vậy. Nếu như cô để yên thì còn đâu là Phạm Ngọc Anh nữa.\'\' Nếu mày đã công kích tao sẽ chiều. Trần Lương Mai Anh, mày tới số rồi!\'\'
Dưới lớp Nhậy Anh nhìn cô mà phì cười. Đúng là con gái, chỉ có đố kị và ghen tuông. Nhưng cậu cũng rất tò mò không biết cô gái kia có năng lực gì mà để tên bạn cậu phải phá lệ như vậy. Cậu cũng nhận ra ở cô ta có một thứ gì đó rất đặc biệt nhưng cũng chưa xác định được.
- Này! Tý nữa đi ăn kem không?
Bảo Duy vỗ vai cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Nhưng tên kia vừa nói gì cơ? Ăn kem á? Trời đất! Hôm nay thằng cha này khùng nặng rùi nhá. Không đi bar mà kêu đi ăn kem, chắc vừa nãy đập đàu đau quá nên vậy.
- Mấy tuổi rồi còn ăn kem? Mày đui hả?
Cậu nhìn anh khó hiểu. Đúng lúc đó hắn từ đâu xuất hiện phán một câu làm Nhật Anh suýt té ghế:
- Đúng đấy! Tao cũng muốn đi.
- Thấy chưa? Thiên Minh nó cũng muốn mà! Mày có đi không?
- Không! Tránh xa tao ra! Please!!!!!!!!!!!!
Cậu ôm người chạy tóe khói ra nhưng mới được vài bước đã bị hắn túm lại làm chạy mãi trên không trung.
- Tao chỉ hỏi cho có thôi chứ mày mà không đi thì cứ hưởng thụ đấy! Anh cười gian, đưa tay lấy chiếc MP3 rồi lướt qua người cậu còn huýt một cái vào sườn bụng.
- Sao mình lại có mấy tên bạn người không ra người thế này hả trời.
Cậu ôm mặt khóc nức nở, rồi rảo bước đi theo hắn. Bỗng mắt anh đập phải một khuôn mặt, đôi môi nhếch lên:
- Bọn mày chờ đấy!
Hắn định rú ga rồi đi luoon nhưng bỗng khựng lại. Đôi mắt nâu ***c lại, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Đôi môi như một thói quen nhếch lên, cười như không cười.
Bên kia Nhật Anh đang ôm eo nó đi như trêu ngươi hắn. Vừa nhìn thấy khuôn mặt sắp phát nổ kia cậu có tình kéo nó sát vào một chút. Túm cổ cậu giờ thfi hãy tar giá nhé.Nó thì chẳng cảm thấy rất dễ chịu chứ chẳng khó ở tẹo nào, đơn giản là Nhật Anh hứa sẽ trả đầy đủ lương làm thêm cho nó, không phải làm mà được tiền ai mà chả thích.
- Này! Anh nhất định phải giữ lời hứa đó!
- Yên tâm! Anh sẽ trả gấp đôi- Cậu đang cao hứng nên rất dễ dàng nhận lời.
- Hay gấp 4 đi!
- Được.
- Vậy 5 nha!
- Ừm.
- 6 được không?
- 10 luôn đi!- Cậu đã cảm thấy hơi khó chịu, người như vây mà 2 tên kia lại tranh giành nhau thật đúng là khó hiểu.
- Thật hả? Cảm ơn anh nhiều nha!- Nó sướng giãy nảy cả lên. Chỉ một buổi mà kiếm đưựoc 20 triệu ai mà không thích, đôi mắt nó đang hiện lên hình ảnh Bác rất rõ, thể hiện \'\'tinh thần yêu nước\'\' rất cao.
Rèoooooooooooooooooooooooooooo - Khụ khụ! Thằng giở người!Chơi xấu vậy mày- Cậu c-hửi với theo hắn. Lựa đúng lúc cậu đến gần thì phóng xe để lại một tràng khói dài khiến cậu sặc cả bụi. Đúng là tiểu nhân mà.-
- Này! Em không sao chứ?
Cậu quay lại hỏi thăm nó thì giật đứng người. Hiện tại nó cứ như một bức tượng bị đúc hỏng vậy. Mắt thì sáng lóe hình ảnh của hắn còn miệng cứng đờ, lắp bắp không thành chữ. Cậu đã thấy nhiều người bị điên đảo vì nhìn thấy hắn nhưng chưa thấy trường hợp anò như thế này cả. Đúng....đúng là....đặc biệt .
- Ơ! Ví tiền ai bị rơi kìa!
- Hả? Đâu? đâu?- Nó tỉnh giấc ngủ đứng ngàn thu ngó quanh xem cái ví tiền mà cậu nói đâu- Hửh? Làm gì có?
- Phì...!- Cậu bật cười trứoc sự áhm tiền của nó- Lên xe đi!
- Ờ..ờ!- Nó phụng phịu đi đến chỗ Nhật Anh, nếu không phải vì anh sẽ trả tôi tiền thfi tôi sẽ phanh thây anh vì tội dám lừa tôi rồi nhé- ÔI! MV AGUSTA F4!!!!!!!!!!!!!
- Lên nhanh đi!- Cậu gắt. ૮ɦếƭ mất không hiểu ai mà lại sinh ra người ham của không tả nổi.
Cậu phóng đi, đầu không. Bọn hắn có bao giờ dội mũ đâu, hỏng tóc và rất nóng. Tóm lại là khó chịu chỉ khi nào đi đua thì mới đội thôi.
- Nay! Cơ động kìa! Muốn bị ăn phạt à?- Nó lay lay người cậu. Đi đường Hà Nội mà nghênh ngang như ở quê vậy, bắt phạt ít nhất cũng 2 triệu( Zu bị ăn rồi T.T), ôi tiền!
- Em nghĩ xe chúng nó nhanh hơn hay xe anh nhanh hơn?- Cậu mỉm cười nhìn lũ cơ động, đã có một tên bị cậu cho hít bụi rồi thêm một tên cũngchả sao. Tiền thì cậu không thiếu, chỉ thiếu trò chơi giải trí thôi. Thấy Nhật Anh lựon qua mặt anh cảnh sát tuýt còi nhưng vô hiệu, mấy anh cơ động liền đuổi theo. Cậu lựon vòng ra lối có đèn đỏ rồi rẽ vào đường dành cho người đi bộ khiến lũ cơ động lúc đến đó thì đèn xanh liền bị mấy chiếc xe máy chắn ngang đường suýt té. Một vài xe bị chao đảo rồi sượt qua người chúng, gặp cậu đúng là thảm họa. - Haha! Em thấy chưa? Lũ đó còn ngu lắm!- Cậu đắc thắng.
- Vâng! Không mất tiền là may rồi!- Nó thở phào nhẹ nhõm.
- \'\'....................\'\' *pó tay*
- Ơ nè! CẨN THẬN!
Nó hét toáng lên làm cậu phanh gấp, một bà lão đang đi qua đường thấy cậu sợ quá ngã té chổng. Nó liền chạy vội lại, đỡ bà dậy rồi hỏi han.
- Bà ơi! Bà có sao không?
- Hả? Không....đi xe khiếp quá, đang là đưừong dành cho người đi bộ mà.
- Hì..Cháu xin lỗi!- Nó gãi gãi đầu.
Đúng lúc đó một chiếc ô-tô lao tới.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Nó ôm mặt hét toáng lên. Trời ơi xin ông trời cứu con, nếu ông cứu con thì con sẽ không lấy 20 triệu kia nữa con cho ông luôn. Hay 15 triệu nhé, con nghèo lém ông ơi, ông bớt cho thành 14 triệu 500 nhá, giá chót rồi. Nó hoàn thành màn thương lượng với ông trời mà không biết mình đang nàm đè lên ai đó!
- Này! Có định xuống không đó hả?
Hắn hét lên, cứ ôm *** hắn hét hoài mà không chịu dừng. Nó mở mắt ra thấy mình đang ở vỉa hè nằm trên ngưừoi hắn còn Nhật Anh đang bị bọn cơ động vây lấy.
Chát!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó tát hắn một cái đâu điếng.
-Cô......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc