Bướm Trắng Trong Tay Hổ Giấy - Chương 09

Tác giả: Nguyễn Vi

( Rất là BT nhé, ai mẫn cảm, cấm vô! Vô rồi không la lối > < )
“Tiêu……”
Nghe được Yến Huyền Tiêu nói yêu nàng, Ngu Điệp Hương vừa mừng vừa sợ, muốn hỏi tiếp, nhưng môi nóng ẩm ướt lại dán t*** lên nàng, lưỡi dài cạy ra cái miệng nhỏ nhắn, tiến quân thần tốc, chơi đùa trong miệng đàn hương của nàng.
“Ân……”
Bị hôn sâu, liền hóa lên một tiếng ngâm khẽ, tay mềm mại sớm quấn lên cổ của hắn, phấn lưỡi nhiệt tình cùng hắn giao triền, hút lẫn nhau, giảo ra sợi tơ dâm lãng.
Yến Huyền Tiêu ôm lấy nàng, đem nàng đặt trên bàn, đẩy ra hai chân của nàng, *** cứng rắn cách quần áo khẽ cọ *** của nàng
Bàn tay to cũng đi theo thô lỗ kéo quần áo trên người nàng, đem cái yếm màu hồng kéo ra, hổ khẩu (miệng hổ) nâng lên một cái tuyết nhũ.
Mang theo lòng bàn tay thô ráp cọ xát hoạt nộn miên nhũ, dùng vuốt ve, ngón tay lôi kéo nhũ lôi hồng nhạt.
Mà miệng nóng bỏng vẫn tiếp tục cùng nàng giao triền, kịch liệt hút, làm cho nước bọt chảy xuôi, đem ở dưới cằm hai người biến thành trơn ướt không chịu nổi.
Một tay nâng lên chân phải của nàng, làm cho thân thể nàng đi về phía trước, thân thể mềm mại kề sát hắn, hạ thể hai người cũng dán một chỗ thật thân mật.
Lại di động cái ௱ôЛƓ rắn chắc, làm cho sưng nam tính lửa nóng trước sau va chạm nàng hạ thân mềm mại.
“Ân…… A……” Mẫn cảm chân tâm bị hắn va chạm truyền tới trậng ngứa ngấy. Hoa dịch từng giọt từng giọt thấm ra, làm vải dệt mỏng manh ẩm ướt.
Đóa hoa phấn nộn kề sát làm ẩm ướt vải dệt, thậm chí cũng làm cho vải dệt trước người hắn nhiễm ướt một mảnh, ẩm ướt kia làm cho hắn thấp giọng nở nụ cười.
“Điệp nhi của ta, nhanh như vậy liền ẩm ướt sao?” Yến Huyền Tiêu lẩm bẩm, há mồm cắn lấy một cái nhũ lôi đỏ bừng, đầu lưỡi mềm mại , nhẹ nhàng ***.
Đem nhũ lôi hồng nhạt *** ẩm ướt, lại há mồm hút, thỉnh thoảng dùng răng nanh cắn nhẹ nhũ nhụy đỏ sẫm.
Mà ngón tay cũng không buông tha ***, năm ngón tay khép lại, vừa thu lại nắm chặt, làm càn vân vê nhẹ tuyết nhũ, lôi kéo nhũ tiêm, hoặc xoay tròn, hoặc vuốt ve, đi theo là môi hắn, đùa bỡn đến hai luồng tuyết nhũ sưng đỏ lên.
“Ô a……” Cảm giác tê dại theo trước *** truyền tới, mang tới từng trận khoái cảm, T*nh d*c rung động làm cho nàng nũng nịu ưm.
Mẫn cảm giữa hai chân bị nam tính lửa nóng không ngừng nhu xoa, hoa dịch thấm càng nhiều, đem để khố nhiễm ướt sũng.
“Chàng…… Ân…… Như vậy làm…… Người ta sao có thể không ẩm ướt?” Ngu Điệp Hương cắn môi ngượng ngùng nhìn Yến Huyền Tiêu, nhiệt tình thiên tính làm cho nàng chủ động nâng lên hạ thân, cọ xát nam tính của hắn.
Chủ động của nàng chọc hắn nóng cả người, nam tính dưới bụng trướng đau khó nhịn, “Nàng yêu nữ này……” Hắn ách thanh thấp giọng, bàn tay to thô lỗ kéo quần áo cùng tiết khố ở hạ thân nàng xuống.
“Làm cho ta xem nhìn nàng có bao nhiêu ẩm ướt……” Nói xong, tay hắn vươn tới bàn, cầm lấy một Pu't lông, dùng lông mao của cây Pu't khinh tảo đóa hoa ẩm ướt. Mới quét hai cái, làm lông của cây Pu't lông vốn cứng rắn lập tức biến nhuyễn, “Nàng xem, nhiều nước như vậy, lập tức liền đem Pu't lông làm ẩm ướt……”
“Ân……” Ngu Điệp Hương khẽ ngâm, Pu't lông khinh đảo qua hoa môi mẫn cảm, cái loại này gãi ngứa cảm giác này, làm cho nàng khó nhịn lắc ௱ôЛƓ, đôi chân càng khẩn trương mở lớn
“Không cần…… Sẽ ngứa……” Nàng thấp giọng kháng nghị, nhưng hắn lại nghe mà coi như không nghe thấy, Pu't lông tiếp tục chơi đùa ở hoa khâu, thậm chí ở trong hoa tâm nhẹ nhàng xoay tròn, khiêu khích nàng.
“Không…… Ân……” Khó nhịn gãi ngứa cảm giác làm nàng liên tiếp thở gấp, ngâm nhẹ lên, đóa hoa phấn nộn không được mở ra, rồi co rút lại.
Dâm dịch không ngừng chảy đem chân nàng tẩm ướt, thậm chí ở trên bàn sạch cũng lưu lại một mảnh nhỏ lượng thủy oa.
“Không vui sao?” Yến Huyền Tiêu nhíu mày, tay cầm Pu't hơi hơi sử dụng lực, làm cho Pu't từ từ xâm nhập vào hoa khâu.
“Nhưng là nàng xem, cái miệng nhỏ phía dưới ngươi rất thích, vừa khai lại hợp, thật đáng yêu……” Nói xong, đem Pu't lông xâm nhập thêm chút, làm cho một nửa cây Pu't lông tiến vào ***. (MT: ta không muốn nói gì nữa …)
“A!” Đột nhiên tới tiến vào làm cho nàng yêu kiều ngâm lên, vách tường hoa nhanh chóng co rút lại, đem Pu't lông hấp chặt chẽ. “Không cần như vậy……”
Hảo tà ác cảm giác…… Nhưng là nàng cũng không tự chủ run run, vách tường hoa không được, co rút lại, hưởng thụ khoái cảm bị Pu't lông tiến vào.
“Không vui sao? Ân?” Hắn hỏi, bàn tay to bắt đầu di động, khinh chuyển Pu't lông, ở trong vách tường hoa vòng một vòng, rồi lại vòng một vòng, dâm dịch theo động tác của hắn mà giảo ra, phát ra trạch trạch, dâm đãng thanh âm.
“Ôi, không……” Ngu Điệp Hương đá đầu, tay nhỏ bé nắm chặt mép bàn, đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng, hoa kính bị Pu't lông ra vào, xoay tròn mà truyền đến từng trận tê dại khoái cảm.
Hoa kính theo Pu't lông trừu sáp mà phát ra tư tư đầm nước thanh, không chịu được, đè ép sáp nhập Pu't lông, cái loại thư sướng cảm giác, làm cho nàng càng ưỡn cong người, ௱ôЛƓ trắng khẽ di chuyển để Pu't vào sâu hơn, trước sau di động đứng lên
Thậm chí nàng muốn hắn dùng lực một chút, tiến sâu vào một chút, yêu cầu càng nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đựng T*nh d*c nồng đậm.
Yến Huyền Tiêu vừa lòng nhìn bộ dáng dâm lãng của nàng, mồ hôi theo giữa trán rỏ xuống, càng thêm sức đâm Pu't lông vào, mà một tay kia cũng đi theo, tìm được trân châu giấu ở bộ lông, theo tiết tấu đâm vào rút ra, từng đợt kìm nhẹ tới vuốt ve.
“Ân a…… Không…… Ân……” Kịch liệt khoái cảm thúc đẩy Ngu Điệp Hương, tuyết đồn theo động tác của hắn không ngừng vặn vẹo hùa theo hắn.
Dâm dịch tiết ra càng nhiều, đem mặt bàn nhiễm ẩm ướt, *** chịu không được co rút lại, đè đẩy động tác đâm vào của Pu't lông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng càng sâu, mắt đẹp tràn ngập sương mù.
Thẳng đến nàng nhanh đến đạt cao trào, tay cầm Pu't lông càng dùng sức, đi thật sâu vào vách tường hoa, cổ tay hướng lên trên một chút, va chạm chỗ mẫn cảm lại mềm mại.
“Không cần…… A……” Ngu Điệp Hương rốt cuộc chịu không nổi phát ra tiếng la chói tai.
Hoa dịch theo nháy mắt ở chỗ sâu trong cơ thể trào ra, theo Pu't lông rút ra, một lượng lớn hoa dịch được tràn ra……
Mặt ửng đỏ hồng hào, Ngu Điệp Hương khẽ thở gấp, dư vị sau cao trào còn chưa dứt, Yến Huyền Tiêu nhanh chóng kéo quần áo xuống, nam tính cực đại sớm cứng rắn, gân xanh ẩn ẩn lộ ra.
Bàn tay to banh ra đùi tuyết trắng, cái ௱ôЛƓ rắn chắc di động, nam tính lập tức chen thật sâu vào thủy huyệt.
“Ân a…… Sâu quá……” Tăng cường thâm nhập sâu làm cho nàng hơi nâng người lên, vách tường hoa bị bao vây co rút lại, gắt gao hấp trụ nam tính cực đại.
“Thiên! Ngươi này oa nhi phóng lãng, quấn chặt như vậy……” Mồ hôi rớt xuống ở trên *** nhũ tuyết trắng, đem thân mình tuyết trắng biến thành trơn ướt.
Mà hắn càng dùng sức động thắt lưng cường tráng, làm cho nóng thiết qua lại rút ra cắm vào ở thủy nộn ***, bàn tay to men theo cầm một bên nhũ mềm mại, đi theo ra vào tiết tấu, nhào nặn *** tuyết trắng no đủ.
Nhũ tiêm đỏ sẫm theo ngón tay vân vê chơi đùa, cũng theo nhịp căng cứng lên, càng hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Cúi đầu, hắn dùng lực ngậm một bên nhũ lôi, một bên dùng đầu lưỡi ***, ***, lại dùng răng nanh khẽ kéo nụ hoa.
Mà nam tính cực đại cũng dùng sức cắm vào rút ra qua lại ở thủy huyệt, tràn ra dâm dịch, đem hạ thể hai người biến thành một mảnh ẩm ướt, cũng làm cho hắn ra vào càng thuận lợi.
“Ân a……” Khoái cảm theo động tác của hắn không ngừng tích lũy, từng đợt lại từng đợt, cảm giác ngứa ngáy từ dưới truyền tới toàn thân, làm cho nàng phát ra tiếng kêu dâm lãng.
Thanh âm phóng đãng càng kích thích T*nh d*c của hắn, nam tính cực đại hưởng thụ thư sướng khoái ý khi bị *** gắt gao quấn chặt.
Phút chốc, Yến Huyền Tiêu tăng tốc độ nhanh hơn, chín cạn một sâu lấy các loại góc độ chợt trái chợt phải va chạm mọi ngóc ngách trong ***
Nam tính cực đại lơ đãng chà xát qua một chỗ non mềm, làm cho Ngu Điệp Hương run lên, tiếng kêu càng mị nhân.
Hắn phát hiện đến, lông mày tinh tế khẽ nhíu lại, nên cố ý làm cho nóng thiết vừa tiến vào, lại ma sát chỗ non mềm kia.
“A! Không cần……” Ngu Điệp Hương run run, cái loại này tê dại cảm giác, làm cho nàng hưng phấn đến ngón chân co quắp lại.
“Nơi này sao?” Yến Huyền Tiêu nở nụ cười tà khí, nâng cái ௱ôЛƓ lên, làm cho nam tính ngay trước khối mềm mại mà khẽ cọ.
Hắn trước một chút, một chút khẽ cọ, cuối cùng mới chậm rãi tăng thêm lực đạo, bắt đầu không ngừng va chạm vào khối mẫn cảm kia.
“Ô…… Không cần……” Chỗ mẫn cảm vẫn bị ***ng chạm, làm cho nàng chịu không nổi khẽ nấc, càng nhiều khoái cảm không ngừng đánh úp về phía nàng, làm cho nàng không chịu được *** lên, nước bọt theo khóe miệng thảng ra, làm ẩm ướt phía dưới.
Đầu lưỡi lửa nóng đi tới hơi thở mùi đàn hương từ miệng, quấn lấy cái lưỡi thơm tho, đầu lưỡi hai người ở môi giao nhau quấn quít lấy, không ngừng hút lấy hơi thở của nhau.
Mà nóng thiết cũng không ngừng va chạm chỗ mẫn cảm mềm mại non nớt kia, thậm chí xoay quanh giống như tiến vào, một tay cũng men theo đi vào chỗ hai người ***, trêu đùa nhụy hoa mẫn cảm.
Càng sâu, một ngón tay cũng đi theo tham nhập ***, đi theo động tác cắm vào rút ra qua lại, ngón tay cong lên, chà xát vách tường hoa.
“Không…… A a……” chất lỏng ngọt ngào trong cơ thể trào ra, làm cho nàng cả người hư nhuyễn, thân mình cũng đi xuống.
Yến Huyền Tiêu vươn tay chế trụ nàng, thân hình rắn chắc kề sát nàng, nam tính lửa nóng vẫn chôn sâu ở thủy huyệt.
Bàn tay to đem đùi tuyết trắng áp về hướng bộ *** sữa, tư thế này làm cho hắn đi vào càng sâu, cũng làm cho nàng nhìn rõ cái miệng nhỏ nhắn như thế nào phun ra nuốt vào nam tính của hắn
௱ôЛƓ cường tráng di động qua lại, chỉ thấy thủy nộn hoa môi theo của hắn ra vào, không chịu được mà co rút lại quấn chặt hắn, phun ra nuốt vào nóng cháy hồng sắc thô dài.
Mà hoa môi đỏ bừng càng theo sự ra vào của hắn, thổ lộ ra màu đỏ bừng, mặt dâm mĩ làm cho hắn đỏ mắt, ra vào càng cuồng mãnh.
“Ô…… A a……” Thâm mạnh mẽ ra vào làm cho Ngu Điệp Hương không ngừng phát ra lãng ngâm, đổ mồ hôi đầm đìa, hỗn hợp với mồ hôi chảy xuống của hắn.
Mà hoa dịch trong suốt cũng không ngừng bị tràn ra, phát ra tiếng nước vừa dâm lãng vừa thẹn người, đóa hoa ẩm ướt phun ra nuốt vào nam tính, trong vách tường hoa cũng đi theo co rút lại, hấp chặt thô dài nóng bỏng.
“Thích ta động như vậy sao? Ân?” ௱ôЛƓ cường tráng ưỡn lên, lửa nóng thô dài va chạm thật sâu, thẳng đến vào sâu trong hoa tâm.
“A…… thích, thích…… Mau nữa một chút……” Lắc đầu, nàng phóng đãng ***, hưởng thụ cảm giác vui thích do thân thể mang lại
Nghe lời nói phóng lãng của nàng, Yến Huyền Tiêu càng tăng tốc độ, trên diện rộng độ va chạm mỗi chỗ nộn ***, làm cho thiên hạ dưới thân dục tiên dục tử,phóng lãng kêu không thôi.
Ngay tại lúc nàng rất nhanh đạt tới cao trào, hắn lại đột nhiên dừng lại động tác, làm cho nóng thiết chôn sâu ở *** lý, lại chậm chạp bất động.
“À không…… Động a……” Nàng khóc hô, lắc ௱ôЛƓ cầu hắn.
Nhưng hắn lại nghe mà coi như không nghe thấy, cổ thân thể màu đồng vì ẩn nhẫn mà toát ra mồ hôi, một chút một chút rỏ xuống ở trên thân thể tuyết trắng mềm mại.
Thấy hắn bất động, cái loại cảm giác đình trệ này làm cho Ngu Điệp Hương càng cảm thấy thống khổ, rốt cuộc nhịn không được nâng lên ௱ôЛƓ trắng, di động cao thấp, từ phía dưới bộ làm nam căn.
Ngay tại lúc nàng ***ng chạm vào đỉnh đầu, hắn cũng đi theo lui thân lại, sau đó lại ra sức, cuồng mạnh sáp nhập chỗ sâu nhất.
“A a……” Đột nhiên biị kích thích làm cho nàng tiêm hô lên tiếng, nháy mắt đạt tới đỉnh, vách tường hoa đi theo co rút co rút lại.
Mà hắn một bên hưởng thụ thủy huyệt hấp giảo (hút lấy), một bên cuồng mạnh qua lại đâm vào rút ra, hưởng thụ cảm giác bị hoa dịch đánh sâu vào.
“Nhanh nhanh…… Điệp nhi…… Chờ ta……” Yến Huyền Tiêu thô rống một tiếng, dùng sức thẳng tiến rút ra, muốn nàng đạt được cao trào nhất.
“Ô a……” Cao trào quá sâu làm cho Ngu Điệp Hương rốt cuộc không chịu nổi, than nhẹ một tiếng, vô lực ngất đi.
Yến Huyền Tiêu dĩ nhiên bất chấp nàng ngất, giống như cái dã thú không biết thỏa mãn, vẫn đang tiếp tục ở trên người nàng tiến lên. Thẳng đến thật sâu tiến vào một cái, hắn mới cam tâm ngửa đầu thô rống, làm cho nam tính thô to phun ra tinh hoa nóng rực……

“Chậc chậc! Nhìn ngươi xem, sắc mặt hồng nhuận, xem ra mấy ngày nay người trôi qua cũng khá mỹ mãn đi”
Hoa Hỉ Nhi nhíu mày, chậc chậc nói và nhìn nữ nhân ngồi ở trước mắt.
Ngu Điệp Hương tức giận liếc Hoa Hỉ Nhi một cái, lại nhịn không được, cánh môi tươi cười, tay nhỏ bé nhẹ vỗ về bụng hơi hơi hở ra.
Nàng mang thai đã nhiều ngày, nghĩ đến thời gian trước khi Yến Huyền Tiêu biết chính mình làm cha, liền trưng ra bộ dạng ngậy ngốc, nàng nhịn không được khẽ cười.
Mấy ngày nay, hắn dường như giống cái lão mụ tử (bà mẹ), không cho phéo nàng làm này, lại không chuẩn nàng làm cái kia, tốt nhất mỗi ngày đều nằm ở trên giường không cử động là tốt nhất.
Bộ dáng hắn khẩn trương, làm cho nàng cảm thấy buồn cười, hắn đối với nàng thương yêu rõ ràng như vậy, mấy ngày nay nàng rất hạnh phúc hạnh phúc, làm cho nàng nghĩ đến cũng phải say. (Say đắm, đắm chìm)
Mà tối hôm qua, nàng cùng đầu gõ kia đều nói không cần, vậy mà cuối cùng hắn cứng rắn muốn chạm vào nàng……
Nghĩ đến triền miên đêm qua, Ngu Điệp Hương nhịn không được đỏ mặt.
Hắn dùng lưỡi cùng thủ (tay) không để ý kháng nghị của nàng, làm cho nàng yêu kiều liên tiếp, đạt tới một lần, lại một lần cao trào, mà không thể thư giải hắn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hại nàng không muốn rời đi, đành phải ngồi khóa ở trên người hắn, cùng nhau làm bừa.
Đêm qua, trong cái loại hoan ái ôn nhu vốn dĩ bất đồng với ngày thường, nhưng lại đồng dạng làm cho nàng cuồng loạn.
Càng nhớ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, nhưng là môi cũng nở lên nụ cười tươi càng lúc càng ngọt ngọt.
“Này, ta đang ở đây, cầu xin ngươi không cần cười giống như “phát xuân” được không?” Hoa Hỉ Nhi tức giận ném cho nàng cái nhìn xem thường.
Chậc! Cái tươi cười kia, người sáng suốt vừa nhìn thấy đã biết trong đầu nàng nghĩ cái gìrồi.
“Bất quá, ngươi đang mang thai, không nên quá kịch liệt, nếu bị thương tiểu hài tử cũng không hảo” Hoa Hỉ Nhi nghĩ đến bộ dáng tráng kiện Yến Huyền Tiêu, nghĩ đến hắn ở trên gường sẽ không ôn nhu….
“Liên quan gì ngươi” Ngu Điệp Hương đỏ mặt trừng mắt Hoa Hỉ Nhi, uống ngụm trà sâm, tức giận hỏi “Ngươi hôm nay vì sao lại đến đây?”
“Đến xem ngươi a! Làm sao? Không chào đón ta sao?” Hoa Hỉ Nhi ngạo nghễ liếc mắt nàng một cái. Nữ nhân này, không nghĩ tới hôn sự của nàng cùng Yến Huyền Tiêu là do một tay Hoa Hỉ Nhi này chiếu cố, đúng là đả xong chay, quẳng thầy xuống sông.
“Nào dám không chào đón?” Nàng cũng không phải là không muốn sống nữa, ai đều có thể đắc tội, chỉ có cái nữ nhân gọi là Hoa Hỉ Nhi này không thể đắc tội.
“Hừ, tính ngươi thức thời đi.” Rót trà vào chén, Hoa Hỉ Nhi uống mtộ ngụm trà ngọt, lại liếc mặt nhìn bụng Ngu Điệp Hương một cái. “Nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, xem ra Yến Huyền Tiêu đối với ngươi tốt lắm! Không uổng phí ngươi giả bệnh thiết kế hắn ở rể……”
“Hư!” Ngu Điệp Hương trừng mắt Hoa Hỉ Nhi, việc này là bí mật của nàng, không thể cho bất kỳ người nào biết, nhất là Yến Huyền Tiêu, nếu hắn mà biết……Nàng không dám tưởng tượng hậu quả kia
“Yên tâm, lúc ta tới, đã hỏi qua hạ nhân, Yến Huyền Tiêu không ở trong phủ.” Cho nên không cần lo lắng. “Bất quá, giấu giếm hắn được không?”
“Bằng không muốn cho hắn biết?” Ngu Điệp Hương cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống. “Nếu để hắn biết ta cố ý sinh bệnh thiết kế hắn, còn ích kỷ làm cho hắn ở rể, ngươi cảm thấy hắn sẽ tha thứ ta sao?”
Nàng không dám tưởng, cũng không dám đổ. (Cá cược)
Hoa Hỉ Nhi đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Ngu Điệp Hương, nhưng là nàng không biết giúp nàng ta giấu giếm là điều xấu hay là điều tốt. “Trên đời này không có vĩnh viễn bí mật.”
“Ta biết.” Ngu Điệp Hương hiểu được, nhưng là có thể giấu giếm thì hẳn giấu giếm. “Dù sao việc này chỉ có ngươi, ta cùng Dạ Đồng biết, chúng ta không nói, sẽ không có người biết.”
Mà nàng biết, Hoa Hỉ Nhi cùng Dạ Đồng sẽ không đem chuyện này nói ra, cho nên, chuyện này sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn. Nhất định sẽ……
“Cô gia? Ngươi đứng ở ngoài cửa làm sao?”
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm Tiểu Thúy, Hoa Hỉ Nhi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về hướng cửa. “Ách……” Nàng lo lắng nhìn về phía Ngu Điệp Hương.
Mà Ngu Điệp Hương sớm trắng mặt. Không cần quay đầu xem, nàng có thể cảm nhận được lửa giận ở phía sau.
Hít thật sâu, nàng chậm rãi quay đầu, khuôn mặt cuồng nộ ngay trước mặt “Tiêu……”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc