Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 59

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

PHẤN CHẤN NÀO
"Giấy dự thi, CMND, Pu't ký tên, Pu't chì 2B, cục tẩy,..." Trịnh Mạn Vân đối chiếu danh sách những thứ cần thiết khi đi thi của Mộc Đóa.
Kiểm tra đối chiếu một lần: "Con gái à..."
"Cứ làm như bình thường!" Trịnh Mạn Vân liên tục nhắc nhở những câu quen thuộc như vậy.
Mộc Đóa dở khóc dở cười, ôm lấy cánh tay của mẹ cọ cọ làm nũng: "Mẹ ơi, mẹ đừng có làm con hồi hộp hơn nữa."
Mộc Hoành Đào một tay ôm chầm bà xã bây giờ còn khẩn trương hơn con gái, một tay xoa đầu con gái khích lệ: "Làm bài thi cho tốt! Cha đã chuẩn bị kinh phí cho con đi chơi rồi, thi xong chúng ta sẽ có một chuyến đi thú vị."
Mộc Đóa cười híp mắt đồng ý, vẫy vẫy tay theo dòng thí sinh cùng nhau nhận sự kiểm tra bước vào cửa.
"Mộc Đóa, bên này."
Đang nhìn xung quanh tìm người, bỗng nhiên Mộc Đóa nghe có tiếng người gọi cô, phần lớn ban 6 đều tập trung ở hòn non bộ.
"Tắt nguồn điện thoại, bỏ vào phong bì rồi viết tên lên, sau khi thi xong thì quay lại lớp, nhớ quay lại lớp lấy đấy." Thầy Xuân chuẩn bị một cái thùng, bên trong chứa rất nhiều phong bì màu vàng được sắp xếp gọn gàng.
Cố Lự viết xong phong bì, tắt điện thoại bỏ vào rồi đưa cho thầy Xuân, sau đó kéo Mộc Đóa sang một bên. Cố Lự kiểm tra đồ dùng trong túi Mộc Đóa một lần, lấy bịch khăn giấy trong túi quần ra bỏ vào.
Mộc Đóa buồn bực liếc nhìn hai tay trống trơn của Cố Lự, cô thò tay vào túi quần anh tìm kiếm. Không có, may là túi quần khá lớn.
Đột nhiên Mộc Đóa làm vậy, Cố Lự không kịp chuẩn bị đơ ra tại chỗ, anh vội vàng kéo cái tay làm loạn trong túi quần mình ra nắm chặt trong lòng bàn tay, "Tiểu Đóa, muốn một lần nữa sao?"
"Ừm." Mộc Đóa không chút do dự nhận thách thức, cô chun chun cái mũi, dịu dàng nói: "Cậu không được đi trước đâu đấy."
"Ừ."
Bên cạnh có bạn học đang nhỏ giọng đọc thơ cổ để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, nếu không chú ý sẽ bị âm thanh ồn ào vùi lấp. Mộc Đóa vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lự, đầu ngón tay nhẹ nhàng cong lại, dịu dàng cọ cọ vào lòng bàn tay anh: "Cố gắng lên!"
Cố Lự muốn nói gì đó lại thôi nhưng tất cả đều biểu hiện ra bên ngoài nên Mộc Đóa cũng nhìn ra, sau cùng thở dài cam chịu.
Lần cuối cùng vi phạm nội quy nhà trường trước mặt thầy Xuân, lần cuối cùng dùng thân phận học sinh cấp 3 vui vẻ ôm thầy ấy.
"Cố gắng lên."
"Hết giờ làm bài, tất cả thí sinh bỏ Pu't xuống..."
Mộc Đóa buông Pu't, đờ đẫn bỏ mọi thứ vào cặp. Trăm bài thơ cổ, các từ đơn tiếng Anh cố gắng nhồi nhét vào đầu, hàng ngàn công thức đều chạy đi mất.
Máy móc đi theo đám người ra khỏi nơi thi, phía trước có một nữ sinh đang khóc vì không làm kịp bài thi, từ âm thanh thút thít nho nhỏ biến thành gào khóc.
Nữ sinh bên đây khóc lớn khiến cho các nam sinh đang vui sướng thảo luận xấu hổ ngậm miệng lại. Mộc Đóa chen đến bên cạnh cô gái, dường như bị tiếng khóc của cô gái làm bừng tỉnh, cô lấy khăn giấy Cố Lự cho ở trong túi quần ra nhét vào tay cô gái. Nữ sinh đang khóc đó xuyên qua làn nước mắt mơ hồ nhìn thấy cô, người đứng phía sau cô ấy nhanh chóng dẫn cô ấy chạy đến lối ra.
Mộc Đóa dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng một nam sinh quen thuộc đi từ tầng ba xuống, một tay anh cầm chiếc túi đựng tập vở cô làm cho, tay còn lại tùy ý *** túi quần.
Người đến người đi thỉnh thoảng che khuất tầm mắt của Mộc Đóa, cô cũng không nóng nảy chỉ cười cong đôi mắt rồi lớn tiếng gọi anh.
"Cố... Lự..."
Cố Lự quay đầu lại tìm cô, giây tiếp theo đập vào mắt anh là khuôn mặt tươi trẻ của cô, dường như sự vui vẻ cũng có thể lây cho nhau, anh đứng tại chỗ mỉm cười, cách một đám người đối mặt nhau.
truyen full
Trên tầng truyền đến tiếng huýt sáo liên tiếp, khiến cho các thí sinh đang đứng dưới tầng phải ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Siêu đứng ở hành lang trước cửa ban 11 không kiêng nể gì ôm bả vai Trịnh Dư, Chu Trùng Tiêu miễn cưỡng tựa vào cột đá, các nam sinh đứng song song bọn họ cười ranh mãnh. Còn ở tầng trên, ban 6, các nam sinh đều không cam lòng bị bỏ lại phía sau.
Dường như Thiệu Thiến Thiến sợ thiên hạ chưa đủ loạn còn thì thầm với bọn họ: "Cố thần, Mộc Đóa nhà cậu đang gọi cậu kìa!"
Mộc Đóa bị tiếng ồn ào làm hai gò má ửng đỏ lên thế nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại không kiềm chế được sự vui vẻ.
Thi vào trường đại học, dường như chính là câu kim cô chú, ai cũng có thể niệm "Định tâm chân ngôn", trăm thử không sai. Hôm nay, dù chưa công thành danh toại nhưng cũng xem như trải qua bao nhiêu gian nan trắc trở mới thỉnh được chân kinh, thoát khỏi nơi ràng buộc đạo đức vô hình này.
Trên tấm bảng đen ở ban 6 viết hai chữ "Tốt nghiệp" thật to, Trâu Linh Linh mang vóc dáng nhỏ bé giẫm lên ghế viết dấu chấm than cuối cùng.
Thầy Xuân bưng cái thùng đựng điện thoại đi vào phòng, các học sinh vô cùng ăn ý ngồi lại vị trí của mình, các dãy bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn hướng về phía bảng đen, thầy Xuân đẩy mắt kính theo thói quen, cười chế nhạo: "Tôi nói này, bọn nhóc thối các em, nhà trường đã ba lần năm lượt nghiêm cấm không cho mang điện thoại di động đến trường. Bình thường còn giờ vờ giả vịt trước mặt tôi, bây giờ toàn bộ đều ở trong tay tôi, trở về mời phụ huynh vào đây cho tôi."
Chu Uyên mỉm cười xin tha: "Đừng mà thầy Xuân, lần sau bọn em không dám nữa."
"Đúng, lần sau không dám nữa..." Tôn Phong lập tức nối gót xin tha. Sau đó mọi người không ngừng lặp lại những lời này cứ như đã bàn bạc trước với nhau.
Không biết nữ sinh đa sầu đa cảm khác người nào bỗng nhiên bật khóc... Thiệu Thiến Thiến gục xuống bàn nhìn chằm chằm thành ghế phía trước,
giọng nói nghẹn ngào không kìm được nức nở: "Làm gì... làm gì còn có lần
sau..."
Mộc Đóa gắng sức nuốt nước bọt, đôi mắt đỏ lên như mắt thỏ, nghe được lời nói của Đại Thiến, nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống.
Các nam sinh bình thường miệng lưỡi trơn tru, bây giờ cũng lặng im không lên tiếng lẳng lặng nghe các nữ sinh khóc, trong chốc lát căn phòng chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào.
Lúc liên hoan tốt nghiệp, Tưởng Giai Lệ nói cô ấy cược rằng mình đã thấy thầy Xuân lén lút quay lưng lại lau mắt kính một cái, một người đàn ông Đông Bắc tính cách phóng khoáng mạnh mẽ mà còn rơi lệ thì cỡ như bọn họ không tính là mất mặt.
Tiệc liên hoan tốt nghiệp được tổ chức vào tối ngày hôm sau, thầy Xuân và các chủ nhiệm lớp khác đều đến khách sạn từ sớm, ban 6 có rất nhiều kinh phí để tiêu xài nên rất hào phóng bao một cái phòng nhỏ. Các giáo viên đi xuyên qua từng hàng ghế lô như đang đi chợ, các nam sinh thì bắt được cơ hội quang minh chính đại kêu R*ợ*u, anh tới tôi đi mời R*ợ*u qua lại. Cảm giác đau thương khi tốt nghiệp dường như đã bị dung hòa vào R*ợ*u cồn, uống tất cả vào trong bụng.
Mộc Đóa còn đặc biệt đến nhà Chu Trùng Tiêu lấy máy ảnh, thỉnh thoảng nhấn một cái.
Đường Gia Đống phát huy vai trò làm đầu tàu, dẫn các nam sinh đến chỗ thầy Xuân rót vài chai bia, Mộc Đóa chẳng thèm nương tay chụp lại bộ dạng say R*ợ*u đỏ mặt của thầy Xuân.
Các nam sinh ưỡn *** nghiêm mặt đến chỗ các các nữ sinh đã quen biết ba năm, khoác tay cùng nhau để ống kính ghi lại.
Đại Thiến vừa uống vài ly R*ợ*u thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng còn ầm ĩ đòi đi tìm Linh Linh và Yến Tử, Mộc Đóa treo máy ảnh vào cổ, vội vàng đỡ cô đi ra ngoài. May mà vừa ra ngoài đã gặp Linh Linh cũng trong trạng thái say R*ợ*u, Yến Tử và Mộc Đóa liếc nhìn nhau, bọn họ đều là người thông minh đương nhiên biết mấy con sâu R*ợ*u này không thể nói lý.
Đi qua chỗ nhân viên phục vụ nhờ giúp đỡ tìm một phòng ngủ bốn nữ sinh vào đó chụp hình, hai người không tránh khỏi bị hai con sâu R*ợ*u kia Tra t**, lẳng lặng dựa vào ghế sofa ngẩn người.
Mộc Đóa rảnh rỗi lấy điện thoại gọi cho Cố Lự, cái người này đi uống mấy vòng R*ợ*u rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu.
"Xin chào, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang bận..." Mộc Đóa suy nghĩ một lúc quyết định đi tìm.
Mới ra khỏi phòng nhỏ suýt thì bị ***ng, cô bị vây bên ngoài một căn phòng có tên "Như Ý" bên trong truyền ra âm thanh ồn ào H**g phấn, "cùng một chỗ", "ở cùng một chỗ"... Mộc Đóa hiểu rõ bật cười, cô cố gắng nhón chân chuồn êm ra ngoài.
Không biết người nào xem náo nhiệt còn chê ít, Mộc Đóa chỉ có thể oán trách phía sau lưng người nọ. Trong phút yếu lòng bỗng nhiên thân thể nhẹ bẫng, Mộc Đóa sợ đến nổi kêu ra tiếng, vừa nhìn lại liền thấy người mà cô định ra ngoài tìm.
Lúc này trong lòng Mộc Đóa vẫn còn sợ hãi, cô xấu hổ lén đánh Cố Lự một cái.
Cố Lự dường như vô cùng tốt bụng, mượn ưu thế chiều cao, từ trên cao hôn xuống mặt cô.
Mộc Đóa đành bó tay trước da mặt dày của anh, hờn dỗi quay đầu đi chụp ảnh. Cố Lự thấy vậy ôm eo cô tiện thể ôm cô cao hơn một tí.
Nam sinh có R*ợ*u vào lòng dũng cảm cũng tăng lên, có nam sinh đứng lên ghế lô hình con hạc đỏ tỏ tình: "Từ Thấm Đình... mình thích cậu... từ lớp 10 đã bắt đầu thích cậu, thật sự, chỉ thích mình cậu..."
Nữ sinh được tỏ tình ngượng ngùng che mặt không dám nhìn mọi người, có lẽ thấy đối phương còn khẩn trương hơn còn mình thì bình tĩnh hơn, lẩm bẩm nói: "Và còn những chuyện làm cùng mình trước kia..." Tuy là lời chỉ trích nhưng lại mang vẻ trách móc, hơn nữa còn có chút gì đó vì được cưng chiều mà kiêu ngạo, cậu ta nói vài ba lời khách sáo. Sau đó gãi gãi đầu, dứt khoát đưa bó hoa trong tay cho cô ấy: "Hoa... cậu cầm hoa trước đi." Sau đó nữa để cô ấy ngồi xuống một đầu ghế lô còn mình ngồi ở đầu còn lại, dường như thật sự có ý định giải thích một phen.
Quần chúng xung quanh dở khóc dở cười, Mộc Đóa cũng cười hề hề theo, rồi véo bả vai Cố Lự: "Vẫn chưa no bụng..."
Bây giờ trên bàn ăn nhất định chỉ còn lại canh thừa cơm lạnh, dưới tầng vẫn còn một cái bánh gato có thể lấp đầy bụng. Cố Lự buông cô ra, nắm tay cô yên lặng đi xuống tầng dưới.
Tâm tình sôi sục từ khi nhận được tin nhắn từ điện thoại đến bây giờ, anh vẫn không muốn đè ép cảm xúc đó lại. Thành tích của anh và Mộc Đóa Đóa đều là loại xuất sắc. Mà hôm qua, đại học Y đã công bố số điểm thưởng thêm vào điểm thi cùng với số điểm trúng tuyển chuyên ngành.
Lúc ăn bánh ngọt vị nào đó bên cạnh cứ cười tủm tỉm, bây giờ đi ra ngoài đi dạo vài vòng trên mặt vẫn giữ vẻ mừng rỡ. Mộc Đóa không nhịn được nữa nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt Cố Lự tựa như đang nhìn thấy một con sóc con.
Rẽ vào hoa viên khách sạn, Cố Lự dừng bước lại, hai tay véo nhẹ hai má Mộc Đóa, cười vô cùng sáng lạn làm chói mắt người khác.
Mộc Đóa lúng ta lúng túng nhìn anh, khuôn mặt ấm áp chân thành nhiệt tình của anh khiến cô cảm thấy cô đã nắm được tương lai của bọn họ.
Cố Lự nhìn cô, không thể chờ đợi được nữa nói rõ ràng từng chữ vào tai cô: "Tiểu Đóa, chúng ta cùng đến thành phố Z đi."
Ngay lúc này, Mộc Đóa biết, cô nhất định đang cười rất hạnh phúc.
- TOÀN VĂN HOÀN -
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc