Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 53

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

TRỐN HỌC
Lúc thầy Xuân mang vẻ mặt nghiêm túc mà bước vào phòng học, Thiệu Thiến Thiến vẫn tràn đầy hứng thú lật lật tờ quảng cáo xanh xanh đỏ đỏ mà ảo tưởng đến cô gái đẹp như ngọc trong sách. Dĩ nhiên, không biết sống ૮ɦếƭ không chỉ có một mình cô.
Tờ quảng cáo bắt mắt rơi tán loạn khắp cả bục giảng, thầy Xuân từ trên cao nhìn xuống khắp căn phòng một vòng, mày lập tức cau lại. Tâm trạng vui vẻ của mấy ngày qua, đến hôm nay cũng tan thành mây khói. Vì để giúp đỡ cho bọn nhóc vô tư không tim không phổi này bảo lưu một tuần học thể dục mà ông đã phải lăn lộn đến cầu xin phòng giáo vụ. Ngược lại bọn nhóc này rất được, suy nghĩ đều đặt hết vào trong những chuyện vớ vẩn tạp nham này.
"Trên tay cầm những tờ giấy quảng cáo rách này, định cho thầy đứng trên hành lang à." Thầy Xuân giơ tờ quảng cáo lên cao, vỗ mạnh lên bục giảng , từ "per" kia vô cùng mạnh mẽ. Nhóm học sinh ban 6 cũng bị dọa đến ngẩn ra, bình thường vẫn luôn giễu cợt giọng địa phương sông Tùng Hoa của Thầy Xuân, nhưng bây giờ lại ngột ngạt đến mức không dám thở mạnh.
Gương mặt các bạn học xem mẫu quảng cáo cũng lúc xanh lúc đỏ, vò vò mẫu quảng cáo trong tay, không biết làm sao.
Lập tức, trong phòng học lặng ngắt như tờ, dùng văn viết của thời còn tiểu học mà nói, thì đó thực sự chính là một cây kim rơi trên sàn cũng có thể nghe thấy, duy chỉ có đồng hồ treo trên chiếc bảng đen là vẫn không ngừng tích tắc.
"Kẽo kẹt..."
Đột nhiên tiếng kéo ghế đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
Vẫn luôn nói lớp trưởng phải đi đầu, Đường Gia Đống âm thầm chế giễu bản thân, rút ra một bài thi bỏ trống từ trong một chồng bài tập dày đặc, nhặt cây 乃út lên, đi khỏi phòng đầu tiên.
Tiên phong đi trước, giống như tín hiệu tiến quân chuyên biệt. Nhóm nam sinh Tôn Phong, Ngô Hiểu Quang lập tức có chủ kiến, Thiệu Thiến Thiến thừa cơ trà trộn vào bọn họ, cùng nhau chạy khỏi phòng học.
Mộc Đóa liếc mắt quét một vòng, số dãy trống ở phía sau cũng hơn phân nửa. Lại nhìn phía trước, mấy bạn ngoan ngoãn cũng bị vạ lây, Tưởng Giai Lệ cũng là một trong số đó.
Thầy Xuân tức giận ném một câu "Tự học", liền đưa nhóm học sinh xui xẻo ở trên hành lang đến văn phòng.
Tiết tự học rất áp lực, thỉnh thoảng có tiếng thảo luận nhỏ, không cần các học sinh giỏi lên tiếng ồn ào, cũng vô cùng yên tĩnh. Thầy giáo đi ngang qua nhìn vào, các học sinh trong lớp cũng như đang ngồi trên bàn chông, không hề tự nhiên. Đến khi tiếng chuông báo tiết hai vang lên, nhóm gây họa kia cũng chưa trở về, không biết có phải thầy Xuân đang tức giận hay không. Cả hai tiết đều là toán học, thầy Xuân không trở lại, cũng trở thành tự học.
Bên cửa sổ cây long não với cành lá rậm rạp đang đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, cành cây vươn vào các dãy phòng học. Lá cây xanh tươi rậm rạp đến mức chói mắt, Mộc Đóa ngang bướng mà chăm chú nhìn, cuối cùng cũng đành mệt mỏi mà nhắm mắt gục xuống bàn. Dán mắt vào quá lâu, mí mắt bị che phủ bởi những quầng sáng, màu sắc rực rỡ đến chóng mặt.
Không biết từ đâu Cố Lự lấy ra một nắm kẹo trái cây cho vào túi áo đồng phục của Mộc Đóa: "Cho mình một viên hương táo." Người này nghiêng cơ thể, giọng nam trầm thấp vô cùng dịu dàng cố ý truyền đến bên tai của cô. Mộc Đóa híp mắt nhìn kẹo trong túi quần, một đống đen kịt, cái gì cũng không thấy rõ. Xoay người sang nhìn Cố Lự, đằng trước đằng sau bên trái bên phải đều là anh, nụ cười trên khóe miệng như có như không.
Một lúc lâu, hai mắt mới thích ứng được với ánh sáng trong phòng, trái ngược với ánh mặt trời chói mắt.
Mộc Đóa mở giấy gói kẹo, ngón trỏ và ngón cái cùng nắm hai bên miệng dùng sức mà kéo ra bên ngoài, rất tốn sức. Nhưng cô gái nhỏ thích kiểu lập dị, cô không thích xé dọc theo đường răng cưa, sẽ xấu.
Viên kẹo cứng màu xanh lục bao trong giấy gói trong suốt được đặt vào lòng bàn tay Cố Lự, Cố Lự hưởng thụ sự chăm sóc của bạn gái, cầm lấy bàn tay nhỏ bé nói: "Thầy Xuân cũng không phải là cọp, không cắn người."
Đương nhiên Mộc Đóa biết, nhưng trong lòng vẫn có chút mờ mịt... và mâu thuẫn.
Khóe mắt Tưởng Giai Lệ đỏ hoe mà đi vào, mặc dù cố gắng kìm chế, nhưng chóp mũi hồng hồng cũng khiến người khác vừa nhìn đã hiểu. Mộc Đóa ngây ngốc nhìn cửa phòng thỉnh thoảng lại có một vài bạn học đi vào, không tránh khỏi nghi ngờ.
Các bạn nữ da mặt mỏng vẫn cúi đầu đỏ mặt, dứt khoát, đã khóc một lần. Nếu là nam sinh như Tôn Phong thì cắm cúi giả bộ làm ngơ, cũng có người như lớp trưởng thản nhiên nghiêm túc.
Thấy Thiệu Thiến Thiến bước về phòng học, Mộc Đóa theo bản năng nắm chặt 乃út, cô... không biết an ủi người khác.
Huống chi, đối với những chuyện nghiêm trọng Mộc Đóa cũng không quá quan tâm. Trong tiềm thức của cô nhận thức được rõ sự "Vô cùng đau đớn" trong cơn giận dữ của thầy Xuân, nhưng nghĩ lại, cô lại không hiểu hành động như thế của bọn họ có đáng để thầy Xuân giận dữ đến thế không...
Cấp ba, chỉ có đọc sách... sao?
truyen full
Thiệu Thiến Thiến và Mộc Đóa mấy năm nay đều là bạn tốt ngồi cùng bàn, không hề giả vờ. Đại Thiến im lặng thè lưỡi với Mộc Đóa, cuối cùng Mộc Đóa cũng yên tâm một chút.
Chuyện này giống như ngọn lửa nhỏ châm ngòi nổ, "Tính xấu" của thầy Xuân dần dần tăng lên.
Việc học nặng nề khiến các học sinh luôn nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi lúc tan học, các nam sinh ngồi bên trong không muốn quấy rầy bạn ngồi cùng bàn, toàn nhảy từ cửa sổ ra bên ngoài . Trước kia không phải là không có, nhưng cũng không như Hầu Tử xui xẻo kia. Hầu Tử tên họ là Chu Uyên, người đầy cơ bắp lại năng động, hoá học vật lý đều đứng đầu ban 6, nhưng lúc tan học tất cả đều dựa vào vận mệnh.
Hai chân Hầu Tử vừa chạm xuống đất, đúng lúc thầy Xuân xuất hiện ở cầu thang, lập tức tiến đến hai bước đánh Hầu Tử một phát. Theo lời của Hầu Tử, lúc ấy cậu ta sợ tới mức hai mắt đều nhắm lại. Lúc nói, Hầu Tử còn sợ hãi ôm lấy Ⱡồ₦g иgự¢ mình, loại ký ức đau đớn này nhớ lại vẫn giống như một cơn ác mộng.
Ngay sau đó, các nam sinh vì mấy việc chẳng to tát gì liên tiếp bị thầy Xuân phạt đứng văn phòng. Ví dụ như đi học nhắm mắt ngủ một lúc, ví dụ như sáng sớm đi học còn ăn sáng trên hành lang, cho dù cầm sách trên tay cũng không tránh khỏi bị dạy bảo một trận.
Có thể tưởng tượng được, một tiết thể dục duy nhất trong tuần có thể hít thở cũng theo đó mà bay mất.
Ngày cá tháng tư, cách kỳ thi Đại Học chỉ còn 67 ngày, thầy Xuân tổ chức một buổi họp phụ huynh.
Mộc Đóa tranh thủ được nửa ngày rãnh rỗi, cài đặt điện thoại sang chế độ yên lặng, suốt một ngày trốn trong nhà đọc tiểu thuyết. Đúng vậy, một cuốn tiểu thuyết có thể dọa cô cả buổi tối ngủ không yên trổ tài thám tử tưởng tượng về tiểu thuyết.
Trịnh Man Vân và Mộc Hoành Đào sau khi họp phụ huynh về bàn bạc cả buổi, không hề gõ cửa phòng Mộc Đóa, sợ quấy rầy quá trình học tập của cô.
Đến lúc ăn cơm tối, Trịnh Man Vân gắp món sườn xào chua ngọt mà Mộc Đóa thích bỏ vào bát cô: "Thầy Xuân nói, thành tích bây giờ không có vấn đề gì, ổn hơn một chút, đừng kiêu ngạo là được rồi."
Mộc Hoành Đào vừa nghe vừa cười haha không ngừng: "Tiểu Đóa không khiến cho chúng ta phiền lòng đâu, em cứ yên tâm đi ."
Mộc Đóa cảm nhận được vị chua ngọt trong miệng, hé miệng gật đầu, nghe mẹ truyền đạt "Bán hàng đa cấp" của thầy Xuân.
"Nhất định phải cho con học nhiều hơn nữa, xem như là chuyện con đứng nhất trong một năm, không có gì quan trọng hơn kỳ thi Đại Học."
"Bắc Đại hay Bắc Đại Thanh Điểu, Chiết Đại hay Chiết Đại Lý Công, xem ra chỉ còn hai tháng cuối cùng."
"..."
Những chuyện này, cô đều hiểu. Nhưng, Mộc Đóa trốn học rồi.
"Thầy Diệp à, tôi là mẹ Mộc Đóa ...à à, tôi khỏe tôi khỏe... Tôi xin thầy cho Mộc Đóa nghỉ một hôm...Vâng, không biết xảy ra chuyện gì, đau đầu không thoải mái, tôi thấy không nóng sốt... Được, tạm biệt."
Cửa phòng khẽ khép lại, Mộc Đóa nghe mẹ nói chuyện điện thoại xong, yên lặng vùi mình vào trong chăn.
Cô không bị bệnh, nhưng cô cảm thấy nếu ngồi vào phòng học kia, cô chắc chắn không thoải mái. Đúng, cô không muốn đến trường.
"Nào, lấy nước ấm uống thuốc rồi ngủ tiếp." Trịnh Man Vân đem chiếc ly sứ Panda chuyên dụng của Mộc Đóa đến, dịu dàng gọi con gái. Trong nhà thường chuẩn bị sẵn thuốc dự phòng, Trịnh Man Vân nghĩ một lát nữa con gái vẫn thấy không thoải mái, thì sẽ đi bệnh viện khám.
Mộc Đóa không để ý là thuốc gì, hơi ngửa đầu để thuốc đi vào cổ họng. "Nước ở bên cạnh, thấy lạnh thì nhớ lên tiếng." Trịnh Man Vân đắp chăn cho con gái bảo bối, phòng ngủ lại trở về yên tĩnh.
Ánh trăng màu trắng bạc len lỏi qua bức màn, xuyên qua giữa khe nhỏ rọi lên chiếc chăn trên người Mộc Đóa, lưu lại cái bóng thật dài. Hả... Trong sách nói người bị hại đầu tiêng là trong một đêm thanh tĩnh, ngay tại phòng ngủ...
Mộc Đóa cứng đờ nhìn chằm chằm vào cửa sổ, hét lên: "Mẹ... Mẹ ơi..."
Bức màn cửa sổ đã được đóng kỹ, hả, càng lúc càng giống căn phòng bí mật. Mộc Đóa nhát gan sờ điện thoại, cô muốn gọi cho Cố Lự , cô vẫn còn sợ...
Màn hình sáng trong nháy mắt, Mộc Đóa khổ não thè lưỡi, cô quên điện thoại đang ở chế độ yên lặng... Hiện tại không quá 7 giờ, thông báo cuộc gọi đến đã chiếm toàn bộ giao diện.
Mộc Đóa yếu ớt nhắn tin cho Cố Lự , "Cố Tiểu Hùng..."
Chưa đến một phút, Mộc Đóa nhận được cuộc gọi của Cố Lự như mong muốn.
"Sao lại đau đầu? Cảm lạnh hả?" Giọng nói vội vã của Cố Lự từ điện thoại truyền đến. Mộc Đóa có thể nghe được âm thanh đi trên đường của anh: "Mình vẫn khỏe, đừng lo lắng, thật đấy thật đấy. Cậu không ở trong phòng học sao? Muốn đi đâu vậy?"
Tai Mộc Đóa thật sự rất thính, Cố Lự đúng là đang đi trên đường.
Cố Lự đợi đến lúc tự học buổi tối, Mộc Đóa cũng không đến. Gọi điện thoại không ai nghe, hỏi Trùng Tiêu, Đại Thiến cũng không biết. Lo lắng đến loạn lên, lý trí Cố Lự cũng bay một nửa, cho dù thầy Xuân phát hỏa, anh vẫn muốn nhờ vả, ý nghĩ hão huyền định trông cậy vào thầy Xuân gọi điện thoại cho mẹ Mộc.
May mắn là Đại Thiến cản lại, anh họ Chu Trùng Tiêu nghiêm túc kia cũng không dùng được.
Biết Mộc Đóa không khỏe, Cố Lự hỏi mẹ thuốc pha chế sẵn. Vốn định nhờ Chu Trùng Tiêu đem thuốc đến, đúng lúc Mộc Đóa nhắn tin, anh vội vã ra khỏi phòng học, mặc kệ bên trong vẫn còn dạy, cầm di động vừa đi vừa nói chuyện.
"Thật sự không có chuyện gì sao? Không có chỗ nào không thoải mái?" Bãi giữ xe số 3 ở tầng 1 tối như mực, Cố Lự tìm được xe leo núi của mình, ngồi phía sau dịu dàng mà hỏi.
"Haizzz... Thật không muốn đi học, bực mình, không thể nói ra tâm sự." Mộc Đóa buồn phiền nói thật. Dứt lời, kèm theo đó một tiếng thở dài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc