Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 51

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

NỞ RỘ
Không biết thầy Xuân có phải cố ý hay không, buổi tối trong lớp có một đôi xin nghỉ bệnh giả mà ông cũng không lật tẩy. Cố Lự trắng trợn đưa đơn xin phép, quang minh lỗi lạc viết tên anh và Mộc Đóa, lý lo: Có việc.
Thầy Xuân ngờ vực thêm chữ \'Trong nhà\' ở phía trước, sau đó ký tên của mình.
Thiệu Thiến Thiến vốn thấp thỏm không yên, ngẫm lại ngay cả Yến Tử cũng dám đi trêu chọc các bà cô già ban 5, cô phải kháng cự lại chứ. Cô gái này nhiều lần suy nghĩ cẩn thận rồi lại cẩn thận viết "Nghỉ lễ không thoải mái."
Mọi người từ hành lang bước ra cửa trường bắt xe taxi thẳng đến Cảnh Thiên, cuối cùng xe sắp đến cây đèn giao thông thì tắc đường, người lái xe bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mọi người xuống xe đi bộ qua.
Thiệu Thiến Thiến ngả người lên Trương Yến, lông mày mỏng nhướn cao thở dài, "Thói đời thế này, các đôi tình nhân cũng bị ép thành chó độc thân luôn, lễ tình nhân còn chưa tính, còn phải xem ngày lễ nào cũng là lễ tình nhân."
Mộc Đóa suy nghĩ rồi cười khẽ, thật đúng là, "Nếu tìm đúng người thì mỗi ngày đều là lễ tình nhân."
"Đúng đúng đúng, thật không chịu được loại người này, bỏ đá xuống giếng *** không biết dừng, Cố Thần, cậu cũng không nên quản lý quá." Thiệu Thiến Thiến hở ra là phá, từ thục nữ biến thành oán nữ.
Mộc Đóa gần đây da mặt mỏng, khuôn mặt xấu hổ ôm chặt cánh tay Đại Thiến biện bạch, "Mình nói lời bài hát, thật đấy." Người nghe trước sau thổn thức một hồi, đương nhiên không tin cô đang sắp xếp từ. Cố Lự vuốt tóc trên vai bạn gái an ủi, biểu cảm đồng ý gật đầu nói, "Mình hiểu là được rồi. " Khiến cho Mộc Đóa càng thêm xấu hổ không chỗ trốn.
Trên đường đi đã sớm thông báo cho quán ăn, lúc mọi người đi vào, đồ ăn đã lên một nửa. Vài nam sinh chưa đi đến ghế lô (1), ngồi *** lá trên ghế sa lon, hành vi rửa tay của ông chú trung niên bị các nữ sinh cho một trận, chỉ tiếc không thể đánh bay vào ghế lô.
(1) Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Các nữ sinh đã ngồi nửa bàn, Trịnh Dư kẹp cho Mộc Đóa và Trương Yến một ít bơ, "Bơ đấy, ăn ngon hơn so với loại bọc trong môi trường chân không bên ngoài."
Mộc Đóa cắn một cái, "Không, bên ngoài không có phần." Nói xong quay bàn xoay sang hướng của Thiến Thiến.
Thấy trong bát vẻn vẹn còn lại tí bọt nước, Cố Lự lại bỏ thêm bơ vào. Đến khi phục vụ bưng lên, Mộc Đóa trước tiên gắp cho bạn trai một cái, "Bơ đấy." Cố Lự lạnh lùng tiếp nhận ánh mắt quá mức của mọi người, nhướn nhẹ đuôi lông mày, Mộc Đóa chịu không nổi Cố Lự những lúc thân mật trước mọi người, vội vàng nhét vào miệng anh.
Các nam sinh vừa đến, chỗ ngồi lại thay đổi. Chu Trùng Tiêu sụt sịt nhất quyết không chịu tách Kỷ Manh ra, ngược lại mùi TL trên người anh lại khiến Kỷ Manh khó chịu.
Liên hoan mà chưa thấm được nửa giọt R*ợ*u thì đã ăn uống xong xuôi và bắt đầu trò chuyện rồi.
"Dụ Đầu, mình nhất định phải khai báo với cậu." Chu Trùng Tiêu bỉ ổi cười tà ác với Phương Siêu, sợ người khác không biết anh bụng dạ hẹp hòi
muốn báo thù màn bị chế nhạo vừa rồi. Bàn tay thon dài của Trịnh Dư di chuyển xuống, nhẹ nhàng linh hoạt đặt lên hông Phương Siêu, "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, thế nào?"
Phương Siêu không hiểu ra sao, tự nhận mặc dù so sánh với Cố Lự anh vẫn coi như là bạn trai "Rất hoàn hảo". Mọi người vây quanh chỉ để ý xem kịch vui, hả hê chờ lời tố cáo của Chu Trùng Tiêu.
Chu Trùng Tiêu ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hèn hạ nói, "Siêu của chúng ta gần đây nóng tính, trong lòng không trong sạch, vừa nhập học thì đọc manga. Đêm hôm khuya khoắt còn lén lút xem màn ảnh nhỏ."
"Cậu!!!" Phương Siêu hai má nóng bừng, cầm khăn tay trên bàn vò nát rồi ném về phía Chu Trùng Tiêu.
Các nữ sinh trong nhất thời còn chưa kịp phản ứng, các nam sinh đã ồn ào đòi Phương Siêu chia sẻ tài nguyên, vui một mình không bằng mọi người đều vui. Mộc Đóa tức giận giơ tay mách lẻo Chu Trùng Tiêu, "Anh, Phương Siêu mắng em."
Mọi người sững sờ, rồi cười. Phương Siêu càng buồn bực, "Đóa, sao cậu có thể là em gái của tên này chứ." Chu Trùng Tiêu không vui, kêu gào nói, "Sao lại không được, chẳng những Mộc Đóa là em gái mình, mà Cố Lự còn là em rể mình nữa."
Không biết thầy Xuân có phải cố ý hay không, buổi tối trong lớp có một đôi xin nghỉ bệnh giả mà ông cũng không lật tẩy. Cố Lự trắng trợn đưa đơn xin phép, quang minh lỗi lạc viết tên anh và Mộc Đóa, lý lo: Có việc.
Thầy Xuân ngờ vực thêm chữ \'Trong nhà\' ở phía trước, sau đó ký tên của mình.
Thiệu Thiến Thiến vốn thấp thỏm không yên, ngẫm lại ngay cả Yến Tử cũng dám đi trêu chọc các bà cô già ban 5, cô phải kháng cự lại chứ. Cô gái này nhiều lần suy nghĩ cẩn thận rồi lại cẩn thận viết "Nghỉ lễ không thoải mái."
Mọi người từ hành lang bước ra cửa trường bắt xe taxi thẳng đến Cảnh Thiên, cuối cùng xe sắp đến cây đèn giao thông thì tắc đường, người lái xe bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mọi người xuống xe đi bộ qua.
Thiệu Thiến Thiến ngả người lên Trương Yến, lông mày mỏng nhướn cao thở dài, "Thói đời thế này, các đôi tình nhân cũng bị ép thành chó độc thân luôn, lễ tình nhân còn chưa tính, còn phải xem ngày lễ nào cũng là lễ tình nhân."
truyen full
Mộc Đóa suy nghĩ rồi cười khẽ, thật đúng là, "Nếu tìm đúng người thì mỗi ngày đều là lễ tình nhân."
"Đúng đúng đúng, thật không chịu được loại người này, bỏ đá xuống giếng *** không biết dừng, Cố Thần, cậu cũng không nên quản lý quá." Thiệu Thiến Thiến hở ra là phá, từ thục nữ biến thành oán nữ.
Mộc Đóa gần đây da mặt mỏng, khuôn mặt xấu hổ ôm chặt cánh tay Đại Thiến biện bạch, "Mình nói lời bài hát, thật đấy." Người nghe trước sau thổn thức một hồi, đương nhiên không tin cô đang sắp xếp từ. Cố Lự vuốt tóc trên vai bạn gái an ủi, biểu cảm đồng ý gật đầu nói, "Mình hiểu là được rồi. " Khiến cho Mộc Đóa càng thêm xấu hổ không chỗ trốn.
Trên đường đi đã sớm thông báo cho quán ăn, lúc mọi người đi vào, đồ ăn đã lên một nửa. Vài nam sinh chưa đi đến ghế lô (1), ngồi *** lá trên ghế sa lon, hành vi rửa tay của ông chú trung niên bị các nữ sinh cho một trận, chỉ tiếc không thể đánh bay vào ghế lô.
(1) Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Các nữ sinh đã ngồi nửa bàn, Trịnh Dư kẹp cho Mộc Đóa và Trương Yến một ít bơ, "Bơ đấy, ăn ngon hơn so với loại bọc trong môi trường chân không bên ngoài."
Mộc Đóa cắn một cái, "Không, bên ngoài không có phần." Nói xong quay bàn xoay sang hướng của Thiến Thiến.
Thấy trong bát vẻn vẹn còn lại tí bọt nước, Cố Lự lại bỏ thêm bơ vào. Đến khi phục vụ bưng lên, Mộc Đóa trước tiên gắp cho bạn trai một cái, "Bơ đấy." Cố Lự lạnh lùng tiếp nhận ánh mắt quá mức của mọi người, nhướn nhẹ đuôi lông mày, Mộc Đóa chịu không nổi Cố Lự những lúc thân mật trước mọi người, vội vàng nhét vào miệng anh.
Các nam sinh vừa đến, chỗ ngồi lại thay đổi. Chu Trùng Tiêu sụt sịt nhất quyết không chịu tách Kỷ Manh ra, ngược lại mùi TL trên người anh lại khiến Kỷ Manh khó chịu.
Liên hoan mà chưa thấm được nửa giọt R*ợ*u thì đã ăn uống xong xuôi và bắt đầu trò chuyện rồi.
"Dụ Đầu, mình nhất định phải khai báo với cậu." Chu Trùng Tiêu bỉ ổi cười tà ác với Phương Siêu, sợ người khác không biết anh bụng dạ hẹp hòi
muốn báo thù màn bị chế nhạo vừa rồi. Bàn tay thon dài của Trịnh Dư di chuyển xuống, nhẹ nhàng linh hoạt đặt lên hông Phương Siêu, "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, thế nào?"
Phương Siêu không hiểu ra sao, tự nhận mặc dù so sánh với Cố Lự anh vẫn coi như là bạn trai "Rất hoàn hảo". Mọi người vây quanh chỉ để ý xem kịch vui, hả hê chờ lời tố cáo của Chu Trùng Tiêu.
Chu Trùng Tiêu ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hèn hạ nói, "Siêu của chúng ta gần đây nóng tính, trong lòng không trong sạch, vừa nhập học thì đọc manga. Đêm hôm khuya khoắt còn lén lút xem màn ảnh nhỏ."
"Cậu!!!" Phương Siêu hai má nóng bừng, cầm khăn tay trên bàn vò nát rồi ném về phía Chu Trùng Tiêu.
Các nữ sinh trong nhất thời còn chưa kịp phản ứng, các nam sinh đã ồn ào đòi Phương Siêu chia sẻ tài nguyên, vui một mình không bằng mọi người đều vui. Mộc Đóa tức giận giơ tay mách lẻo Chu Trùng Tiêu, "Anh, Phương Siêu mắng em."
Mọi người sững sờ, rồi cười. Phương Siêu càng buồn bực, "Đóa, sao cậu có thể là em gái của tên này chứ." Chu Trùng Tiêu không vui, kêu gào nói, "Sao lại không được, chẳng những Mộc Đóa là em gái mình, mà Cố Lự còn là em rể mình nữa."
Không biết thầy Xuân có phải cố ý hay không, buổi tối trong lớp có một đôi xin nghỉ bệnh giả mà ông cũng không lật tẩy. Cố Lự trắng trợn đưa đơn xin phép, quang minh lỗi lạc viết tên anh và Mộc Đóa, lý lo: Có việc.
Thầy Xuân ngờ vực thêm chữ \'Trong nhà\' ở phía trước, sau đó ký tên của mình.
Thiệu Thiến Thiến vốn thấp thỏm không yên, ngẫm lại ngay cả Yến Tử cũng dám đi trêu chọc các bà cô già ban 5, cô phải kháng cự lại chứ. Cô gái này nhiều lần suy nghĩ cẩn thận rồi lại cẩn thận viết "Nghỉ lễ không thoải mái."
Mọi người từ hành lang bước ra cửa trường bắt xe taxi thẳng đến Cảnh Thiên, cuối cùng xe sắp đến cây đèn giao thông thì tắc đường, người lái xe bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mọi người xuống xe đi bộ qua.
Thiệu Thiến Thiến ngả người lên Trương Yến, lông mày mỏng nhướn cao thở dài, "Thói đời thế này, các đôi tình nhân cũng bị ép thành chó độc thân luôn, lễ tình nhân còn chưa tính, còn phải xem ngày lễ nào cũng là lễ tình nhân."
Mộc Đóa suy nghĩ rồi cười khẽ, thật đúng là, "Nếu tìm đúng người thì mỗi ngày đều là lễ tình nhân."
"Đúng đúng đúng, thật không chịu được loại người này, bỏ đá xuống giếng *** không biết dừng, Cố Thần, cậu cũng không nên quản lý quá." Thiệu Thiến Thiến hở ra là phá, từ thục nữ biến thành oán nữ.
Mộc Đóa gần đây da mặt mỏng, khuôn mặt xấu hổ ôm chặt cánh tay Đại Thiến biện bạch, "Mình nói lời bài hát, thật đấy." Người nghe trước sau thổn thức một hồi, đương nhiên không tin cô đang sắp xếp từ. Cố Lự vuốt tóc trên vai bạn gái an ủi, biểu cảm đồng ý gật đầu nói, "Mình hiểu là được rồi. " Khiến cho Mộc Đóa càng thêm xấu hổ không chỗ trốn.
Trên đường đi đã sớm thông báo cho quán ăn, lúc mọi người đi vào, đồ ăn đã lên một nửa. Vài nam sinh chưa đi đến ghế lô (1), ngồi *** lá trên ghế sa lon, hành vi rửa tay của ông chú trung niên bị các nữ sinh cho một trận, chỉ tiếc không thể đánh bay vào ghế lô.
(1) Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Các nữ sinh đã ngồi nửa bàn, Trịnh Dư kẹp cho Mộc Đóa và Trương Yến một ít bơ, "Bơ đấy, ăn ngon hơn so với loại bọc trong môi trường chân không bên ngoài."
Mộc Đóa cắn một cái, "Không, bên ngoài không có phần." Nói xong quay bàn xoay sang hướng của Thiến Thiến.
Thấy trong bát vẻn vẹn còn lại tí bọt nước, Cố Lự lại bỏ thêm bơ vào. Đến khi phục vụ bưng lên, Mộc Đóa trước tiên gắp cho bạn trai một cái, "Bơ đấy." Cố Lự lạnh lùng tiếp nhận ánh mắt quá mức của mọi người, nhướn nhẹ đuôi lông mày, Mộc Đóa chịu không nổi Cố Lự những lúc thân mật trước mọi người, vội vàng nhét vào miệng anh.
Các nam sinh vừa đến, chỗ ngồi lại thay đổi. Chu Trùng Tiêu sụt sịt nhất quyết không chịu tách Kỷ Manh ra, ngược lại mùi TL trên người anh lại khiến Kỷ Manh khó chịu.
Liên hoan mà chưa thấm được nửa giọt R*ợ*u thì đã ăn uống xong xuôi và bắt đầu trò chuyện rồi.
"Dụ Đầu, mình nhất định phải khai báo với cậu." Chu Trùng Tiêu bỉ ổi cười tà ác với Phương Siêu, sợ người khác không biết anh bụng dạ hẹp hòi
muốn báo thù màn bị chế nhạo vừa rồi. Bàn tay thon dài của Trịnh Dư di chuyển xuống, nhẹ nhàng linh hoạt đặt lên hông Phương Siêu, "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, thế nào?"
Phương Siêu không hiểu ra sao, tự nhận mặc dù so sánh với Cố Lự anh vẫn coi như là bạn trai "Rất hoàn hảo". Mọi người vây quanh chỉ để ý xem kịch vui, hả hê chờ lời tố cáo của Chu Trùng Tiêu.
Chu Trùng Tiêu ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hèn hạ nói, "Siêu của chúng ta gần đây nóng tính, trong lòng không trong sạch, vừa nhập học thì đọc manga. Đêm hôm khuya khoắt còn lén lút xem màn ảnh nhỏ."
"Cậu!!!" Phương Siêu hai má nóng bừng, cầm khăn tay trên bàn vò nát rồi ném về phía Chu Trùng Tiêu.
Các nữ sinh trong nhất thời còn chưa kịp phản ứng, các nam sinh đã ồn ào đòi Phương Siêu chia sẻ tài nguyên, vui một mình không bằng mọi người đều vui. Mộc Đóa tức giận giơ tay mách lẻo Chu Trùng Tiêu, "Anh, Phương Siêu mắng em."
Mọi người sững sờ, rồi cười. Phương Siêu càng buồn bực, "Đóa, sao cậu có thể là em gái của tên này chứ." Chu Trùng Tiêu không vui, kêu gào nói, "Sao lại không được, chẳng những Mộc Đóa là em gái mình, mà Cố Lự còn là em rể mình nữa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc