Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 50

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

LỄ TÌNH NHÂN
Mộc Đóa phiền não nói thầm xong, Cố Lự biết cô gái nhỏ của anh đang buồn lo vô cớ, "Trùng Tiêu và Phương Siêu tiến bộ có lẽ nhờ vào việc bình thường cũng được thiên vị, chứ đi học có thể yên lặng nghe giảng được bao nhiêu."
"Hơn nữa, không phải còn có chúng ta sao, nhìn Dụ Đầu xem." Cố Lự liếc nhìn chủ nhiệm lớp đi ngang ngoài cửa sổ, ý bảo Mộc Đóa tiếp tục nghe giảng bài.
Mộc Đóa biết Cố Lự phân tích rất đúng, nhưng khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô vẫn túm lấy Thiệu Thiến Thiến chạy xuống tầng. Cố Lự bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục chọn bài tập cho cô.
Trong ban 11, Chu Trùng Tiêu dựa vào vách tường ngồi với tư thế đại gia, tay trái cầm bài thi, đầu ngón tay phải không ngừng lắc lư cây Pu't đang ngậm. Người đằng sau tốt bụng vỗ vai nói có người tìm anh, còn bị anh dùng Pu't gõ một cái. Đến khi Mộc Đóa phẩy phẩy tay trước đôi mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, con mắt ấy mới sáng lên.
"Ơ, tiểu Đóa nhi của anh, nhanh giúp anh xem đề bài này nào."
Thời gian chỉ trong chớp mắt, Chu Trùng Tiêu đã đến trước mặt Mộc Đóa như bão tố, tha thiết đem bài thi đến trước mắt Mộc Đóa. Mộc Đóa xem bài thi toán học cuối kỳ, "Tiết đầu tự học là phân tích toán học à?" cô vừa nói, vừa cầm Pu't của Chu Trùng Tiêu viết xoạt xoạt.
"Tiết đầu là tiết sinh học của Địa Trung Hải." Chu Trùng Tiêu đáp.
"Hả?" Mộc Đóa chau mày. Thiệu Thiến Thiến cười hì hì một tiếng: "Thần tượng à, cậu sẽ không nghiên cứu vấn đề quang hợp ngay tiết đầu chứ..." Nói xong trêu tức nhìn Mộc Đóa, cô gái này lo anh cô nghe không hiểu áp lực đi học à.
"Không phải." Chu Trùng Tiêu thấy Mộc Đóa viết xong các bước, lấy xem, bỗng nhiên vỗ đầu, mặt mũi đầy ảo não, "Anh nói rồi, rõ ràng anh biết làm đề này kia mà, thế mà anh lại bỏ phí."
Mộc Đóa bĩu môi, hừ một tiếng kéo Thiệu Thiến Thiến đi. Quả nhiên là cô bị mù mới lo lắng như vậy, tên này đâu có chịu học, vẫn phải đợi bọn cô đến dạy.
Tiết tự học thứ hai của ban 6 bị lão già hăng hái dạy tiếng Anh chiếm đoạt, Mộc Đóa chép hết bài văn mẫu trên bảng đen. Rút một tờ giấy viết bản thảo kéo xuống một nửa, truyền cho Cố Lự tờ giấy nhỏ, "Chu Trùng Tiêu không chịu nghe giảng ╯╰."
Vẻ mặt đáng yêu như vậy khiến Cố Lự phải bật cười, "Trước đây cậu cũng không thích nghe giảng môn Hóa học mà. Ngoan, chúng ta dạy cậu ta là được."
Mộc Đóa giấu tờ giấy vào trong sách, chống đầu suy nghĩ. Trời ơi, suy bụng ta ra bụng người rồi. Mèo đen mèo trắng có thể bắt chuột đều là mèo ngoan, đi học có nghe giảng hay không đâu có liên quan gì, quan trọng là phải tiến bộ, nhiều lắm thì xem như cả ngày đều tự học thôi.
Mới quay trở lại trường học nên mấy phòng ngủ đều nằm nói chuyện với nhau một lúc lâu.
Nghe Trâu Linh Linh thẹn thùng nói uỷ viên thể dục lớp bọn họ lúc nghỉ đông mượn chuyện học tập để mời cô, khiến mấy cô gái cùng thét lên. Mộc Đóa sợ lạnh đắp chăn che phủ chỉ lộ ra cái đầu, mái tóc xoã tung chạm vai để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này cũng hưng phấn mở chăn muốn đến cạnh Linh Linh.
Một nữ sinh tám chuyện, nhưng không thể so với 500 con vịt om sòm. Thiệu Thiến Thiến thỉnh thoảng còn muốn dùng chân đạp ván giường một cái, dùng tiếng ầm ầm đó để công kích cảm xúc nội tâm mãnh liệt.
"Tắt đèn tắt đèn, ngày mai nói chuyện với các cậu. Nếu ai phát ra âm thanh thì sẽ trừ người đó ra."
"Suỵt."
Mộc Đóa nháy mắt mắt thích ứng với bóng tối đột nhiên tới, trong phòng ngủ các cô gái đều có chút sợ hãi, không dám nhúc nhích ngồi ở trên giường, lỗ tai dựng thẳng. Nghe tiếng gõ cửa cảnh cáo từng phòng của dì quản lí, thanh âm dần dần đi xa, đến khi nghe thấy tiếng dép lẹp bẹp xuống tầng, mới thở phào một hơi.
Thiệu Thiến Thiến lè lưỡi, vui mừng nói, "Làm mình sợ muốn ૮ɦếƭ, nếu ngay ngày đầu tiên đã bị ký phạt, nhất định sẽ bị thầy Xuân giảng đạo tư tưởng ba ngày ba đêm."
Trương Yến cũng sợ hãi vỗ ***, "Mình không thể tưởng tượng được chúng ta sẽ bị chủ nhiệm lớp đang trong thời kỳ mãn kinh kia và Linh Linh tra tấn như thế nào đâu." Trâu Linh Linh nghe vậy thì phụ họa đánh một cái, làm toàn thân Trương Yến run lên.
Mặc dù như thế, bốn người lại ngồi vây quanh nhau dưới đất, cầm điện thoại chiếu sáng, cho tới hơn 12h mới thấy thỏa mãn. Mộc Đóa co người lại thành con tằm, cuộn tròn chăn gửi tin nhắn cho Cố Lự, "Nãy giờ không ngủ, trò chuyện vui lắm, suýt chút nữa là bị bắt rồi."
Để Cố Lự không mắng cô, Mộc Đóa ngoan ngoãn thêm vài icon đáng yêu.
truyen full
Cố Lự vừa thấy tin nhắn, vỗ vỗ Chu Trùng Tiêu và Phương Siêu trong phòng ngủ của anh, "Ngủ đi." Phương Siêu ghét bỏ bĩu môi, "Trọng sắc khinh bạn." Chu Trùng Tiêu cũng không nói nổi, "Tiểu Đóa vẫn chưa ngủ, cậu đi ngủ sớm một chút. " Nói xong, nhanh nhẹn kéo Phương Siêu rời đi.
Cố Lự biết rõ tính nết cô bạn gái nhỏ nhà mình, những lúc đuối lý luôn đánh đòn phủ đầu bằng chiêu nịnh nọt anh. "Cố Tiểu Hùng: Bạn trai muốn biến thành hòn vọng thê."
Mộc Đóa đang cân nhắc xem nên làm thế nào để tan chảy hòn vọng thê kia, chợt nghe Đại Thiến gọi cô: "Đóa, suýt nữa quên. Buổi chiều hôm nay Cố Thần tịch thu kem của cậu rồi."
"Haizz..." Mộc Đóa nào nhớ đến sự chua xót chờ đợi của Cố Lự, tức giận bấm bàn phím điện thoại di động vang lên tiếng ting ting, "Cố Tiểu Hùng,
ngày mai cậu phải đền kem cho mình o ̄ヘ ̄o#!"
Cố Lự nhìn thấy dấu chấm than trong tin nhắn, đôi mắt vẫn dịu dàng như cũ, càng thêm vài phần vui vẻ trả lời, "Được, ngoan ngoãn ngủ đi, ngủ ngon."
Đến giờ nghỉ trưa ngày thứ hai, Mộc Đóa được như ý nguyện ngồi ở dưới cây tử đằng ăn cây kem rồi giúp Chu Trùng Tiêu luyện nghe viết từ vựng tiếng Anh, Thiệu Thiến Thiến nằm trên đồng cỏ khẽ hát dân ca.
Ngày xuân ấm áp, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá cây tử đằng thưa thớt, chiếu vào quyển vở từ vựng, Mộc Đóa nghịch ngợm lần theo vết lốm đốm lựa lấy từ vựng.
"OK, đúng hết rồi."
"Cầm vở về giúp anh đi, đi mà." Chu Trùng Tiêu nhét quyển sách luyện nghe viết vào tay cô, xoa xoa đầu Mộc Đóa rồi vội vã chạy đến chỗ cây tử đằng ở hành lang. Có thể chịu đựng không đi đá bóng là quyết tâm lớn nhất của anh rồi, Mộc Đóa rộng lượng tha thứ cho việc anh làm tóc cô rối tung, mặc kệ vậy.
Thiệu Thiến Thiến híp mắt, khuôn mặt nhăn thành từng nếp gấp hỏi Mộc Đóa, "Đóa, mang tai nghe không?"
Mộc Đóa lấy tai nghe trong yếm của trang phục đại tá ra, đeo vào tai rồi đưa cho cô một bên. Thuận tay gối dưới đầu, nằm ૮ɦếƭ dí bên cạnh.
Buổi chiều tiết thứ nhất vẫn là tiết thể dục, cũng giống như ban 11. Các nam sinh mang theo sức sống đầu mùa xuân, rục rịch vận động tế bào sau kì nghỉ đông, nóng vội không thể kìm chế muốn đi giải tỏa. Ăn xong cơm trưa, thì kéo thành đám đến sân bóng.
Vốn tưởng rằng học kỳ mới sẽ không còn tiết thể dục, thầy Xuân đồng tình với ý mọi người, nên cứ để cho bọn họ thoải mái học thể dục. Cũng không biết ý kiến này có thể làm đến lúc nào, nghe nói năm trước cấp ba sớm đã bị ép buộc đình chỉ tiết thể dục rồi, thời khoá biểu nguyên một dãy dài những môn chính.
Cố Lự sớm trở về phòng ngủ thay bộ quần áo thể thao ẩm ướt mồ hôi, lúc tìm được Mộc Đóa, cô gái nhỏ nằm ở trên đồng cỏ sau hành lang, dùng bàn tay nhỏ bé che chắn ánh sáng. Mái tóc đen rối xõa giữa thảm cỏ xanh, xen lẫn vài chiếc lá khô cuối mùa thu còn sót lại. Tay áo màu xanh da trời khiến cái cằm tựa như thon gọn một chút.
Cố Lự có chút nhíu mày, hàng ngày đều uống sữa tẩm bổ tại sao lại không thấy béo lên thế này, nhất định là kiêng bữa ăn chính, không ăn nhiều đây mà.
Vì vậy, sau khi đánh một giấc ngon lành xong, Mộc Đóa trở lại phòng học thì phát hiện trong hộc bàn đầy một chồng thức ăn. Cháo Bát Bảo, bánh mì, sữa bò, bánh ngọt, chocolate, hơn nữa còn có bánh bích quy ép, đống đồ ăn này là để tu dưỡng ư, không có khoai tây chiên, không có nước trái cây đáng yêu, lúa mạch nữa.
Mộc Đóa sững sờ quay đầu lại nhìn, quả nhiên chỉ có thể là tác phẩm của bạn trai nhà cô.
Sau đó anh nhéo nhéo khuôn mặt của cô, âm thầm bùi ngùi cảm thấy cô thật sự rất gầy, "Ừ, cho cậu ăn hết đấy." Suy nghĩ lại bổ sung một câu, "Đói thì ăn."
Mộc Đóa ngơ ngác.
Học sinh cuối cấp độc chiếm hết phạm vi của năm nhất sau khi tết nguyên tiêu qua đi, Chu Trùng Tiêu tỏ ra bốc đồng, rất có khí thế, sau khi tan học chạy đến căn tin.
Thừa dịp đường nhỏ ít người, Phương Siêu một tay nắm cả vai Trịnh Dư, nháy mắt ra hiệu với Thiệu Thiến Thiến, "Đại Thiến, lại chỉ có một mình cậu cô đơn rồi, một mình một bóng, haizzz."
"Cô đơn chiếc bóng" tới kịp lối ra, eo bị bạn gái công kích bất ngờ, "Nói lung tung, mình, còn có Manh Manh đều là người của Đại Thiến, ba người sống nương tựa lẫn nhau mà." Mộc Đóa cũng lập tức chân chó biểu đạt lập trường của mình, né tránh tay của Cố Lự hấp tấp ôm Đại Thiến.
Đầu ngón tay Đại Thiến nhấc lên, dùng tư thế thái hậu dẫn theo mọi người đi về hướng căn tin.
Kỷ Manh vừa về đến, một đám người cùng ăn cơm trưa thì có tin tức. Chủ nhiệm khóa năm ba không còn thích dạy quá giờ nữa, cứ như ngày mai sẽ là kỳ thi Đại Học, ban ân cho mấy tiết tan học đúng giờ.
"Buổi tối đi quán Cảnh Thiên ăn xong còn có hoạt động khác không?" Biểu cảm của Manh Manh rất phấn khởi, giống như một đứa trẻ ham chơi.
"Sinh nhật ai sao, đi quán Cảnh Thiên làm gì?" Từ trước đến nay Mộc Đóa không bao giờ quên sinh nhật hay lễ lớn, suy nghĩ một lúc, hình như không có.
"Ôi chao, vừa rồi Cố Thần và Chu Trùng Tiêu không phải đã nói vị trí tổ chức mừng lễ tình nhân sao?" Manh Manh vừa nói xong liền ý thức được cái gì, không phải cô đang vạch trần sự bất ngờ trong truyền thuyết đấy chứ.
"Đầu tiên ăn cơm đã." Cố Lự gắp một đũa rau bỏ vào bát Mộc Đóa, giải thích nói, "Thấy mọi người quá căng thẳng, ra ngoài giải tỏa áp lực."
Cả một buổi chiều, Mộc Đóa đều ảo não tự trách mình quên ngày lễ tình nhân quan trọng như vậy, đây là lễ tình nhân đầu tiên của cô và Cố Lự. Cô nữ sinh nhỏ đi học mệt mỏi không vui lên, truyền tờ giấy cho Thiệu Thiến Thiến, "Đại Thiến, cậu nói xem mình có cần mua chút gì đó không?"
Tiết sinh học, Thiệu Thiến Thiến chọn không nghe giảng, lúc này đang làm bài tập khác, nhìn thấy tờ giấy, xem xét ánh mắt lo sợ bất an của Mộc Đóa thì không khỏi buồn cười, "Cố Thần chỉ cần cậu thích sự sắp đặt hôm ấy của cậu ta, thì hẳn đã hài lòng rồi, nào để ý đến việc nhỏ ấy. Bình tĩnh bình tĩnh."
Mộc Đóa cảm thấy Đại Thiến chưa yêu đương nên không hiểu được suy nghĩ của cô, nên lại hỏi Dụ Đầu.
"Nghĩ nghĩ cái gì, Cố Lự đâu để ý những chuyện này. Cậu ấy muốn mượn lễ tình nhân để cậu cảm thấy vui hơn, thả lỏng một chút, đây là yêu thương cậu đấy. Ngốc!"
Dụ Đầu trả lời rất nhanh, cô gái nhỏ quả thật không quấn quýt nữa, nhưng lại không biết hai cô bạn thân kia lại báo cáo cho Cố Lự biết hết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc