Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 44

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

VỀ QUÊ
Cách nhà ông bà nội một đoạn nhỏ, mẹ Mộc Đóa dừng lại để chồng đỗ xe, chiếc xe dừng ở sân đập lúa ngay cửa thôn, Mộc Đóa hiểu chuyện xuống xe cùng cha mẹ chuyển rương đồ Tết ở sau xe ra bên ngoài.
Trước cửa nhà ông bà nội có chỗ để đỗ xe, lại ngại vì trong nhà có mấy thằng nhóc nghịch ngợm. Năm kia khi mới mua xe trở về nhà ông bà nội, đã bị mấy thằng nhóc trong nhà lấy đá vẽ lên. Bà nội tiếc xe lại càng không nỡ để con mình quát cháu trai, cha Mộc Đóa còn chưa nói gì, đã bị mẹ già giáo huấn trước một trận. Bảo ông có tiền không biết cho nhóm cháu trai mua đồ tốt để dùng, mua chiếc xe lại không thể làm con trai mình được.
Mẹ Mộc Đóa cực kỳ tức giận, Mộc Đóa cũng rất giận, tiền nhà ai mà không phải vất vả mới kiếm được, dựa vào cái gì mà phải giúp người khác nuôi con trai.
Mấy bác trai trước đó còn lo lắng em trai tìm mình đòi bồi thường tiền xe, vừa thấy mẹ già che chở cháu trai, lập tức khuyến khích, xấc xược yêu cầu em trai bán xe bị vẽ đi.
May mắn thay, ông nội Mộc Đóa cũng có điểm đáng tin, nhưng vẫn không nỡ giáo huấn cháu trai, liền giáo huấn hai đứa con trai một lúc rồi thôi.
Nghĩ tới những chuyện bực mình này, chân Mộc Đóa như càng thêm nặng, hàng năm trong hai ngày đến nhà ông nội đều giống như đứa đầu đất vậy. Không nghe không nói, cô chỉ sợ mình mới mở miệng sẽ mắng cho mấy thằng nhóc kia đến phát khóc, tiện thể ngang ngược một phen với mấy người trưởng bối trong nhà mà không ra dáng trưởng bối kia.
Cha Mộc Đóa không nỡ để Mộc Đóa bê đồ nặng, liền bảo con gái để đồ ăn vặt lên trên rương mà ông đang bê. Mộc Đóa nhìn trên tay cha đã bê tận hai cái thùng giấy liền cự tuyệt, những người họ hàng này đều muốn có phần đồ Tết, có đồ rồi lại không một người nào tới xử lý, cha vẫn phải đau lòng mà dựa vào người nhà mình.
"Mẹ..." "Bà nội..."
"Hoành Đào đã về rồi, ngâm cho con trứng gà luộc nước trà vẫn còn trong nồi đấy." Bà nội thấy con trai liền vui mừng, đứng dậy vỗ vỗ tay đi tới mở nồi. Cháu gái và con dâu ở bên cạnh, làm như không nhìn thấy.
Mộc Đóa sớm biết là sẽ như vậy, bỏ đồ đạc xuống mau chóng lấy ghế cho cha mẹ, "Mẹ, mẹ ngồi đi, con cầm quần áo lên tầng." Cả nhà Mộc Đóa cả năm cũng chỉ ở lại nhà ông bà nội vài ngày vào lễ mừng năm mới, cha Mộc Đóa giúp hai anh em xây nhà mới, nhưng nhà mình thì lại không xây, ở nhà bà nội để lại cho một phòng. Trong phòng có một cái giường lớn một cái giường nhỏ, có thể coi là tồi tàn.
Mẹ Mộc Đóa thấy bộ Dạng ch*n chó nịnh nọt của con gái, khuôn mặt vừa căng thẳng cũng giảm bớt đi nhiều, "Mẹ đi là được, buổi sáng dậy sớm, nếu con mệt thì có thể lên tầng ngủ một lúc."
Cha Mộc Đóa vừa định đáp lời bảo Mộc Đóa đi nghỉ ngơi một lát, bà nội Mộc Đóa bê trứng gà ngâm trà ra, "Đợi chút, phòng trên tầng Hoành Vĩ và tiểu Quân ngủ rồi, tầng bốn nhà bọn chúng đang sửa sang..."
Mộc Đóa trợn mắt há mồng nghe bà nội lưu loát giải thích lại chuyện đã xảy ra bằng tiếng địa phương xong, cái nhà này cả nhà cao thấp thật đúng là chỉ có con trai mới là người. Trong nhà bác hai vừa sửa sang xong, cả phòng toàn mùi sơn, bác hai và anh/em họ tiểu Quân đến phòng khách nhà bà nội ngủ, vợ bác hai và chị/em họ tiểu Mẫn ở lại nhà ngủ không ai thèm quan tâm. Càng buồn cười hơn là, bây giờ bà nội Mộc Đóa để cho cha Mộc Đóa ngủ ở giường nhỏ trên tầng, đuổi Mộc Đóa và mẹ sang nhà vợ bác hai ngủ.
Lúc này, không đợi mẹ Mộc Đóa lên tiếng, cha Mộc Đóa cực kỳ bực mình rồi.
"Mẹ, đã không có chỗ ngủ, Tết năm nay bọn con về nhà vậy. Đồ Tết cũng đã xếp ở đây rồi, cả nhà bọn con đưa trước cho mẹ thắp hương." Cha Mộc Đóa nói xong liền lấy từ trong túi ra một tập tiền, "Số tiền này mẹ cầm trước, trong nhà có việc gì cần dùng tiền mẹ hãy gọi điện thoại cho con."
Thấy cha giúp mẹ mặc áo khoác vào, Mộc Đóa nhanh trí vội vàng cầm áo khoác cha mới cởi lên, vẫy tay chào bà nội.
Bà nội chưa kịp phản ứng, cả nhà con mình đã đi khỏi tầm mắt rồi, chỉ để lại một tập tiền hồng hồng trên tay và đồ Tết đầy trên sàn.
Cha Mộc Đóa cho vợ và con gái lên xe ngồi trước, tự mình đi tới hội người già ngay cạnh để tìm ông nội Mộc Đóa đang chơi mạt chược, nói trong nhà có chút việc đi về trước.
Không phải ở lại nhà ông nội đón tết, trong lòng Mộc Đóa dễ chịu. Tết hàng năm luôn là việc không vừa ý, hiếm khi có thể cùng gia đình mình qua trải năm mới, thật vui vẻ hài hòa.
Đi được nửa đường, cha Mộc Đóa còn chưa bớt tức giận, trong lòng chán ghét lại khó chịu, kìm nén bực bội không nói gì chỉ chú ý tới việc lái xe. Trái lại mẹ Mộc Đóa lại mềm lòng, thở dài trước, "Hoành Đào, sắp tết rồi lại làm bà nội không vui. Không hay, không thì chúng ta trở lại đi, đến nhà dì lớn ở nhờ hai ngày."
Trong lòng cha Mộc Đóa dịu xuống một chút, giảm tốc độ xe lại, vợ bị giày vò như vậy còn vì ông mà lo lắng, suy nghĩ, hốc mắt nam tử hán hiếm khi ướt, "Không sao, năm nay mình về nhà. Lễ mừng năm mới, không phải là không khí vui vẻ hòa khí sao, tôi là đàn ông, lại để cho vợ và con gái trải qua năm mới cũng không tốt, thực sự là vô dụng rồi."
Mộc Đóa thấy bầu không khí không đúng, vội vàng nói sang chuyện khác,
truyen full
"Mẹ, con thích cơm mẹ nấu. Trước kia qua năm mới, con đều gầy đi vài cân. Bây giờ con muốn béo lên một chút, về nhà còn phải đi siêu thị mua đồ tích trữ."
"Có ăn hết cũng không thấy thịt của con." Mẹ Mộc Đóa sợ trong lòng chồng áy náy, nên trêu chọc lại Mộc Đóa. Hai người mẹ một lời con một câu khiến cho trong lòng Mộc Hoành Đào cảm thấy vô cùng ấm áp, người trong nhà quan tâm như thế, những chuyện không vui vừa rồi cũng tạm thời gác lại.
Đồ vật trong xe về quê cũng không còn, vốn không có ý định đón tết ở nhà mình nên trước đó mẹ Mộc Đóa đã đem cá, thịt trong tủ lạnh dọn hết đi rồi, mẹ Mộc Đoa có thói quen đi chợ mua thức ăn, bây giờ một nhà ba người chia nhau đi siêu thị, chợ mua đồ tết.
Mộc Đóa chủ động xin đi giết giặc đến siêu thị mua thức ăn, để cho cha mẹ đi chợ rồi quay lại đón cô là được.
Buổi tối là giao thừa, các siêu thị đều rất đông người. Nhìn thấy chiếc xe đẩy nhỏ trong siêu thị không thể di chuyển, Mộc Đóa sâu sắc cảm nhận được trách nhiệm to lớn.
Cố Lự phụng mệnh đến siêu thị mua dấm chua, vốn cái này có thể mua ở nhà bên cạnh phố hàng rong, nhưng Tết nhà bên cạnh cũng không bán hàng nữa rồi, anh đành đạp xe đạp tới siêu thị quá náo nhiệt này để mua bình dấm chua.
Cầm bình dấm chua đi qua kệ bánh pudding, hộp bánh pudding tạo hình gấu Winny bắt mắt được bày ở giữa, bên trên hộp còn dán một cái nhãn "New" to. Cố Lự nhìn thấy con gấu bưng trong tay một bình mật ong, đưa tay đến, Đóa tể nhất định sẽ rất thích.
Nhớ tới bạn gái, buổi sáng lúc đi ra ngoài Mộc Đóa gửi tin nhắn cho anh, bây giờ giữa trưa đáng lẽ phải đến rồi, lại không có tin tức gì.
Cố Lự một tay cầm bánh pudding hình gấu Winny, một tay mang theo chai giấm, trong lòng nhớ nhung tính khi về nhà sẽ gọi điện thoại cho Mộc Đóa.
Dọc theo đường tới quầy thu ngân, mọi người phía trước đi tới trên mặt đều nở nụ cười nhẹ nhõm vui vẻ, mặc dù chen lấn mua sắm, Cố Lự cũng hơi nhếch khóe môi.
Đó là...
Vừa rồi nữ sinh ở khay chứa chocolate kia... Trái tim Cố Lự bỗng nhiên nhảy lên, đi nhanh vài bước, nghiêng người chen qua đám đông khách hàng phía trước.
Cố Lự đứng ở giữa hai khay chứa hàng, chăm chú nhìn nữ sinh xinh đẹp đang ngồi xổm trên mặt đất chọn chocolate, cười đến đôi mắt thậm chí hơi nheo lại.
Mộc Đóa tính nhẩm trong miệng, một loại là 12 gram một loại là 22 gram, Mộc Đóa cân nhắc kĩ xem mua cái nào mới là có lợi nhất.
Tính xong, 22 gram giành thắng lợi. Mộc Đóa hài lòng cầm 22 gram đứng lên bỏ vào xe mua sắm, vừa định đẩy xe, chocolate 12 gram bị thua cuộc lại bị chìa ra trước mắt cô, giọng nam quen thuộc vẫn hay nhớ tới vang lên bên tai, "Mỹ nữ, chocolate của cậu."
"Cố Lự?" Mộc Đóa vui mừng xoay người, khuôn mặt cười vui vẻ của người con trai chiếu vào đáy mắt, Mộc Đóa dường như bị nụ cười tỏa nắng này lây nhiễm, khóe miệng cong lên. Không nén nổi kéo tay Cố Lự, khẽ lắc lắc đầu H**g phấn hỏi, "Sao cậu lại ở đây, cậu cũng tới mua đồ à?"
Cố Lự để bánh pudding và chai dấm chua bỏ vào xe đẩy của Mộc Đóa, đưa tay vuốt sống mũi cô, "Còn hỏi mình, sao cậu lại ở đây?"
Mộc Đóa sững sờ, lè lưỡi, "Xin lỗi, về mà quên không nói với cậu."
Nhớ đến chuyện vừa rồi, Mộc Đóa thấy mệt mỏi, vừa nhắc đến lòng liền đầy phẫn nộ, "Cố Tiểu Hùng, cậu nói xem, bà nội như vậy có phải là rất quá đáng hay không?"
Cố Lự vuốt vuốt tóc cô, trong lòng thầm thương cô bạn gái nhỏ, nhưng không thể nhận xét gì. Đóa tể nói mẹ khẩu xà tâm phật, nhưng chính cô cũng là người như vậy. Anh chỉ cần làm một thính giả, để cô trút hết những điều không thoải mái trong lòng ra thôi.
"Nhưng bà là mẹ của bố..." Mộc Đóa níu lấy vạt áo Cố Lự, bĩu môi nói.
Cố Lự chìa tay ra nắm bàn tay bé nhỏ đang giận dỗi nắm áo mình, "Muốn ăn kem không?"
"Hả?"
Mộc Đóa nhìn bên cạnh mình là hai túi đồ ăn vặt, bên trong còn có một lọ dấm chua không liên quan, bạn trai đã mua hai cây kem tới, hai người bọn họ gọi điện thoại báo cho cha mẹ, liền cầm đồ ăn vặt và dấm chua "Bỏ trốn".
"Cảm ơn." Mộc Đóa nhận lấy cây kem *** một cái, mùi sữa thơm thấu đến tận tim. Ăn kem mùa đông, tâm trạng quả nhiên có thể thăng bằng lại.
Hai người nắm tay ngồi xuống, tình cờ liếc nhìn nhau, nở nụ cười. Cố Lự thấy Mộc Đóa cắn một miếng, nhẹ nhàng lấy khăn tay lau khóe môi cho cô, "Cái này coi như tiền mừng tuổi nhé."
Mộc Đóa chớp mắt hoài nghi, không tin nổi, giơ ngón tay đâm vào ***g *** bạn trai, ngữ khí phối hợp nhấn mạnh từng chữ một, "Nhỏ mọn, bắt nạt, ranh ma."
Cố Lự xách đồ lên, kéo cô bạn gái của mình ra khỏi KFC, "Ừ, đến năm đó tới nhà mình, cha mẹ chắc chắn đều sẽ cho cậu hồng bao lớn, vừa khéo có cả ông bà nội, còn có thể lấy thêm hai cái nữa."
Mặt Mộc Đóa cứng đờ, ngay sau đó liền đỏ mặt, vội bước nhanh, "Mình không thèm đi."
"Ông bà nội chắc chắn sẽ thương cậu." Cố Lự tiếp tục trêu chọc cô, "Đến lúc đó có thể mua bao nhiêu là kem đấy."
"Mình, mình cũng không còn là trẻ con nữa." Mộc Đóa không nhịn được dậm chân, ngượng ngùng trừng anh. Cố Lự cười xin tha thứ, nhìn đồng hồ thì vội đón xe taxi tiễn Mộc Đóa về nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc