Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 43

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

TRƯỚC LỄ MỪNG NĂM MỚI
Mộc Đóa trông thấy Cố Lự đợi mình ở đối diện đường cái, cô khẽ mỉm cười, mắt cũng cong lên, chầm chậm chạy đến chỗ vỉa hè, làn váy nỉ cũng tung bay trong gió, tạo thành gợn sóng.
Cố Lự biết bây giờ là đèn xanh nhưng cũng bị sự hấp tấp của Mộc Đóa làm cho sợ hãi. Lúc mới quen, anh thấy Mộc Đóa khi không có người quen luôn ra vẻ chững chạc, bình thường ở lớp ngẫu nhiên cũng đùa vui ồn ào, nhưng quá nửa là lười biếng, ngủ, nghe nhạc.
Khi vui vẻ, tiểu nha đầu năng động Mộc Đóa sẽ giở trò quỷ, sẽ làm nũng với mấy người thân thiết là Chu Trùng Tiêu, Trịnh Dư, Thiệu Thiến Thiến, có quan hệ tốt với Phương Siêu nhưng vẫn giữ khoảng cách. Anh chỉ biết rằng, có một ngày, anh cũng muốn giống như Trùng Tiêu, có thể xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nhìn cô tỏ vẻ tức giận rồi làm cho anh không thể làm gì được.
Đi qua đường cái, Cố Lự đến gần đưa tay dắt tay cô. Trong lòng vẫn nghĩ tới Mộc Đóa như chú chim non được xổ ***g chạy tới, không có chút dáng vẻ thục nữ nào, cặp đeo trên vai cũng bay lên bay xuống theo. Nhưng anh lại vui vẻ, bó tay một cách vui vẻ, làm thế nào được chứ. Khi mà tất cả đều tốt đẹp, hoạt bát đáng yêu, thanh xuân dào dạt.
Nhưng ngoài miệng Cố Lự cũng không quên nhắc nhở hành vi của cô, anh véo mũi bạn gái, "Qua đường cái phải chú ý an toàn."
Mộc Đóa vuốt vuốt cái mũi, càu nhàu, "Bây giờ là đèn xanh."
Hai người đang nói chuyện, một chiếc xe điện từ phía sau Mộc Đóa vọt qua, Cố Lự kéo mạnh một cái, làm người lùi về sau. Trong lòng Mộc Đóa vẫn còn sợ hãi, cô vỗ *** một cái, giọng nói chứa đầy tức giận, "Sao lại không tuân thủ luật giao thông như thế chứ!"
Cố Lự vỗ nhẹ lưng cô, cau mày nhìn theo hướng chiếc xe điện đã đi xa, quay qua dặn dò cô, "Sau này phải cẩn thận một chút, biết chưa?"
Mộc Đóa không tình nguyện "Ừm" một tiếng, Cố Lự xoa đầu cô, im lặng để Mộc Đóa đi vào bên trong.
Sau nhà Mộc Đóa là một con phố, ở đó là thư viện thành phố, giữa ngày nghỉ lại có rất nhiều học sinh đến mượn sách về làm bài tập. Khi Cố Lự và Mộc Đóa đến thư viện, phòng đọc tầng một đã rất đông, bọn họ đành lên tầng hai.
Cố Lự nhẹ nhàng di chuyển ghế gỗ lim, Mộc Đóa mỉm cười đến gần, nghịch ngợm nói, "Cảm ơn... cảm ơn..."
Mọi người xung quanh đang cúi đầu đọc sách, Cố Lự vòng tay qua eo kéo cô lại gần hơn, khẽ nói, "Không cần cảm ơn." Miệng vừa nói lời khách sáo xong, lại ngang nhiên hôn vào má Mộc Đóa một cái.
Cô gái nhỏ cả kinh, lùi người về sau ngồi lên ghế, chiếc ghế bị nghiêng đập vào mặt đất tạo thành tiếng vang cực kì đột ngột. Thấy người xung quanh hình như đều nghe tiếng quay lại nhìn, Mộc Đóa đỏ mặt, dùng ánh mắt áy náy xin lỗi.
"Đóa tể, mình sai rồi."
Mộc Đóa liếc nhìn tờ giấy Cố Lự đẩy tới, hừ nhẹ một tiếng, không chút mềm lòng tiếp tục đọc sách.
Cố Lự sờ sờ mũi, tự biết việc vừa rồi là mình đuối lý, chỉ có thể kiên trì nhận sai với bạn gái.
Đối với người ngoài, da mặt Mộc Đóa luôn mỏng, lần này lại vì bị anh đùa giỡn đến đỏ mặt, nhất định là muốn giận lâu đây. Cố Lự phiền lòng, chả mấy khi hẹn gặp nhau, nhìn bạn gái quá đáng yêu lại không làm gì được, đúng là cái gì vội vàng quá cũng không tốt, vậy anh lỗ ૮ɦếƭ rồi.
Hôm qua bị Chu Trùng Tiêu lấy mất bao TL 80 tệ, mới khiến cho cậu ta về nhà tìm biện pháp làm cho Mộc Đóa có thể ở bên mình một ngày.
Thực ra Mộc Đóa cũng không nỡ chiến tranh lạnh với Cố Lự lâu, chỉ là vừa đúng lúc giải một đề khó, liền dứt khoát không để ý đến anh. Càng giải mạch suy nghĩ càng rối loạn, nhìn sang bên cạnh, đã có mười tờ giấy chồng chất lên nhau rồi. Cố Lự không có cách nào giải thích, liền viết luôn cả lời bài hát lên giấy.
Mộc Đóa lật bản giấy nháp ra, tiếp tục tính toán theo công thức. Lại tỉ mỉ tính toán một lần nữa, phát hiện vẫn đi vào ngõ cụt. Đề bài chỉ có hai ẩn số, vốn tưởng rằng đề bài như vậy "Cầu còn không được", trong quá trình làm tất nhiên sẽ bị mất một ẩn, không nghĩ tới cuối cùng lại vẫn là một hệ thức, không có tiến triển.
Mộc Đóa có chút thất vọng, trực tiếp lật đến trang đáp án tham khảo ở cuối. Chương 3: đáp án đề thứ mười tám, cách làm – lược bỏ.
Cố Lự còn đang nghĩ xem có nên đi mua đồ uống cho Mộc Đóa để bồi tội hay không, lại nhìn thấy Mộc Đóa thu hết giấy tờ trên bàn lại, xếp gọn gàng vào một chỗ, bỏ vào ngăn nhỏ bên trong cặp. Sau đó đẩy sách bài tập qua, "Đề này, không biết..."
Cố Lự cực kỳ vui vẻ, không còn gì tốt hơn, lập tức cầm Pu't, được một tấc lại muốn tiến một thước, tay còn lại nắm lấy tay Mộc Đóa. Mộc Đóa tức giận véo anh một cái, Cố Lự liền giả vờ nhăn mày vì bị đau.
truyen full
Biểu cảm khoa trương kia lại làm cho Mộc Đóa không nhịn được khẽ cười, Cố Lự ngay lập tức lắc lắc tay cô, "Đóa tể không giận nữa..."
Mộc Đóa nhẹ nhàng trả lời anh, "Ừm..." Hai người cuối cùng cũng làm hòa rồi.
Cố Lự làm bài tập tốc độ nhanh hơn, Mộc Đóa làm trước, nhưng cuối cùng hai người đều cùng lúc hoàn thành một nửa số bài tập toán với nhau.
Đến trưa, Cố Lự dẫn Mộc Đóa tới tiệm cơm mà mấy ngày nay cha anh giới thiệu ở gần đó, hai người gọi bốn món một canh, cho Mộc Đóa ăn đến mức kem ở KFC ngay cạnh cũng không muốn ăn nữa.
Mộc Đóa được Cố Lự dạy kèm 1 vs 1 trong một học kỳ, cũng sớm không còn học lệch nữa rồi, nhưng Mộc Đóa vẫn còn thói quen trong lòng để hóa học và tiếng Anh đặt ở vị trí thứ hai, dù là làm bài tập cũng vẫn có thói quen làm bài tập toán trước. Hôm nay cô chỉ cầm bài tập toán theo, buổi sáng làm một nửa, buổi chiều lại sinh lười biếng.
Cố Lự đi thanh toán tiền xong trở lại đã thấy Mộc Đóa tiếp tục làm toán, "Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát đã."
Mộc Đóa gật đầu, cầm bài tập của mình và Cố Lự cùng để trên bàn cất vào trong cặp của mình. Cố Lự không có thói quen đem ba lô, buổi sáng chỉ cầm theo mỗi vở tới, Pu't cũng là dùng của Mộc Đóa.
"Buổi chiều đi chơi nhé." Mộc Đóa đề nghị.
Đương nhiên Cố Lự đồng ý, hỏi cô muốn đi đâu. Nội thành nói lớn cũng không lớn, đi đường khó tránh khỏi việc gặp người quen. Đặc biệt bây giờ đang gần hết năm, nhà nhà đều ra ngoài chuẩn bị đồ Tết, tỷ lệ gặp phải càng cao.
Mộc Đóa đang rầu rĩ, Cố Lự nhớ tới một nơi tôt, "Đi, mọi chuyện cứ giao cho bạn trai cậu."
Nửa tiếng sau, Mộc Đóa vào phòng KTV, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. Hai người, đến hát vào giữa ban ngày. Cố Lự mở phòng nhỏ, đủ cho năm người ngồi, hiện tại chỉ có hai người, vẫn lộ ra chút trống trải.
Phục vụ đưa hai người đến phòng hát, xác định được bọn họ không có nhu cầu gì khác, liền đóng cửa rời đi.
Cửa phòng vừa đóng, Cố Lự liền bao vây Mộc Đóa trên ghế sô pha.
Ánh đèn mờ tối bao phủ làm cho Mộc Đóa cảm thấy hơi ngột ngạt, chân không ý thức co lại trên ghế sô pha, ôm vào trước ***, một tay lần mò chiếc microphone giữa hai người, "Hát..." Giọng hát yếu ớt thông qua microphone nhưng vẫn còn e ngại.
Trên màn hình lớn phía sau KTV là mục lục tự động, những bài hát không biết tên có thể được nghe đến quen tai khi đi đường qua mạng internet. Cố Lự nghiêng người hỏi cô, "Muốn hát bài nào?"
Ánh mắt Cố Lự nhìn vào cô gái nhỏ, đôi môi hơi hé mở, Mộc Đóa làm sao có thể bỏ qua ánh mắt nóng như lửa này, không khỏi vươn đầu lưỡi *** ***. Mắt thấy yết hầu của nam sinh trượt lên xuống, Mộc Đóa đứng thẳng người dậy ôm lấy cổ của anh, vừa thẹn thùng lại vừa lớn tiếng nói, "Muốn hôn thì hôn đi."
Cô ghét để bản thân mình bối rối và choáng ngợp bởi tình hình này.
Ngay sau đó, Mộc Đóa vươn người đưa miệng nhỏ của mình lên, hơi lúng túng lấy răng nhỏ gặm đôi môi mỏng của Cố Lự.
Cố Lự thường hay ôm cô nhưng lại không thể ngờ được, tràn ngập vui mừng với cô gái nhỏ, không chút để ý cô đang ra sức với cánh môi mình, thậm chí còn ân cần ló đầu lưỡi ra để cho cô đón lấy phát tiết.
Đợi đến khi Cố Lự ôm Mộc Đóa yêu kiều đang thở hổn hển vào trong ***, cô gái nhỏ vẫn không nhịn được giấu đầu vào trong ***g *** bạn trai, cọ cọ vào người anh. Cố Lự hơi cứng người kéo cô ra một chút, giọng khàn khàn, "Muốn nghe bài gì..."
Mộc Đóa không hề chần chờ đáp lại, "Love to be loved by you" Cố Lự nhướn mày, bài này anh biết.
Giọng nam sinh đặc biệt dịu dàng. Mộc Đóa kìm lòng không được, cầm microphone, hát cùng với Cố Lự.
Bài hát kết thúc, Mộc Đóa hâm mộ vỗ tay cổ vũ, sau đó cho thần tượng đại nhân chọn bài hát tiếp theo, Cố Lự bật cười chọn thật nhiều bài hát song ca về tình yêu.
Ăn bữa tối xong, nhận được điện thoại của mẹ, Mộc Đóa ngoan ngoãn để Cố Lự đưa về nhà, trong miệng Mộc Đóa còn ngâm nga bài hát của Trương Quốc Vinh, hơn nữa còn xâu chuỗi rất nhiều bài.
Cố Lự ôm vai cô cười, "Buổi chiều hát còn chưa đủ?"
Mộc Đóa bước đi nhanh, lắc đầu, trong miệng vẫn ngâm nga như trước. Cô thường chỉ thích nghe những nhạc trẻ và các bài hát nhạc pop tiếng Anh, cô chưa bao giờ biết những bài hát của Trương Quốc Vinh lại hay đến thế. Đương nhiên, đây cũng là nhờ phúc của Cố Lự.
Vì vậy, kể từ tối hôm đó, Cố Lự đã có một nhiệm vụ mới. Mỗi ngày gọi điện thoại chúc ngủ ngon, luôn dùng giọng hát siêu sao để dỗ Mộc Đóa ngủ.
Cố Lự và Mộc Đóa nhàn nhã hẹn hò được hai ngày thì Mộc Đóa có nhiệm vụ mới, cùng với cha mẹ về quê nội đón Tết. Đúng lúc dì Trần Tuệ cũng về, cả nhà Cố Lự cũng muốn đi ngoại thành đón ông nội đến nhà mừng năm mới.
Đối với chuyện này, đôi tình nhân nhỏ cũng chỉ còn cách dùng điện thoại để giải tỏa nỗi tương tư.
Trên đường về quê, Mộc Đóa nhìn mẹ ngồi ở phía sau cùng mình, nắm tay động viên mẹ. Cha còn có hai người anh và một người em gái, ngoài ra Tam gia ít nhất đều có một đứa con trai. Bác cả vì sinh con trai, trước đó đã sinh ra ba đứa con gái liên tiếp mà vẫn kiên trì. Nhưng năm đó chính sách không cho phép, cuối cùng vẫn không có được con trai.
Bà nội Mộc Đóa đối với việc cháu trai có thể coi là cố chấp, chấp nhận việc Mộc Đóa là con gái, bà nội cô bảo mẹ Mộc Đóa sinh tiếp. Dù cha Mộc Đóa giải thích như thế nào về việc chính sách không cho phép, bà đều không nghe, vì vậy, Mộc Đóa và mẹ Mộc Đóa là cái đinh trong mắt bà nội. Ngày lễ tết, cả nhà tụ họp cũng bị xem thường vài câu, mấy gia đình khác cũng ngấm ngầm trào phúng cha Mộc Đóa về sau không có người nối dõi.
Mẹ Mộc Đóa thấy con gái thân thiết, trong lòng vui mừng không thôi, con gái mới là áo bông nhỏ tri kỷ, con trai có nhiều hơn nữa nhưng không đáng tin cậy thì cũng làm được gì. Cha Mộc Đóa tuy hiếu thuận nhưng lại rất đau lòng cho vợ con, bình thường tụ họp đều gửi đồ đạc, có việc cũng tự mình về quê, không để hai mẹ con phải chịu những lời khó nghe. Nhưng lễ mừng năm mới, một năm cũng chỉ có một lần, nói gì thì nói vẫn nên trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc