Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 39

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

ĐÊM GIÁNG SINH
Sau sinh nhật âm lịch của Mộc Đóa hai tuần chính là sinh nhật dương lịch của cô, các bạn học đã sớm chờ mong ngày ấy từ hôm nay, đương nhiên không phải vì sinh nhật của Mộc Đóa, mà là vì đêm hôm đó chính là Giáng Sinh.
Chu Trùng Tiêu kiên định tỏ vẻ lần này sinh nhật cô sẽ do anh chủ trì, anh sẽ mua một chiếc bánh ngọt hai tầng siêu lớn, buổi trưa sẽ mời tất cả các bạn ban 6 cùng ăn bánh, thầy Xuân và các thầy cô khác cũng có phần. Không biết ai cầm đầu bôi kem lên mặt Mộc Đóa, châm ngòi cho bầu không khí xung quanh, tất cả mọi người đều cầm bánh trên tay tham gia cuộc chiến, chơi đùa ầm ĩ đến nỗi năm Ng'n t ai cũng dính kem, chạy đuổi nhau dọc hành lang.
Mộc Đóa trợn mắt há hốc mồm thò đầu ra ngoài cửa sổ theo dõi tình hình trận chiến, cô cảm thấy sốt ruột, có vẻ làm loạn hơi lớn rồi.
Cố Lự lấy khăn tay giúp cô lau sạch kem dính trên má phải: "Đừng lo, thầy Xuân dễ tính mà, cùng lắm là phạt bọn họ lau dọn hành lang sạch sẽ."
Mộc Đóa cũng nghĩ vậy, cô cảm thấy có thể dùng thêm một miếng bánh ngọt nữa mua chuộc thầy Xuân, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm, cô liền cảm ơn Cố Lự đã giúp mình lau kem.
Vừa mới nói cảm ơn, đã bị anh bôi kem lên mũi, Cố Lự *** chút kem còn dính lại trên tay, dịu dàng nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Mộc Đóa cười ngây ngô, lại cảm ơn anh lần nữa.
Một số bạn nam chú ý đến việc chính hơn, nhân giờ nghỉ trưa còn đông đủ mọi người, hô hào cả lớp hát tặng Mộc Đóa một bài chúc mừng sinh nhật,
khiến cho Mộc Đóa cả ngày đều nở nụ cười, tâm trạng cực kì tốt.
Lễ Giáng Sinh đến, Giáng Sinh đối với bọn họ cũng là một ngày lễ quan trọng, được ăn chơi đều là ngày quan trọng.
Mọi người tìm được niềm vui giữa đau khổ, khó có được một dịp để thời cấp 3 buồn tẻ thêm chút màu sắc, cả bọn đều vô cùng coi trọng. Chuẩn bị thiệp chúc mừng, mua quà, mua táo. Siêu thị và một số sạp bán rong ngoài cổng trường đều bắt kịp xu hướng, tranh thủ kiếm được một khoản tiền. Quả táo được bọc bằng lớp giấy gói mỏng, bên trên thắt một chiếc nơ bướm giá rẻ, giá khoảng 5 đến 10 đồng. Hơn nữa còn có một loại quả màu đỏ nhìn rất đẹp, tuy không ăn được nhưng giá bán vẫn lên đến hai mươi đồng một quả.
Mẹ Mộc cũng rất theo kịp thời đại, săn sóc mua cho Mộc Đóa và Chu Trùng Tiêu một lượng táo lớn. Chu Trùng Tiêu cầm lấy mười quả. Việc này khiến cho Mộc Đóa cảm thấy vô cùng nghi ngờ, Chu Trùng Tiêu vốn không thích ăn táo, cô xấu xa nghĩ số người anh gặp không thể nào lên đến mười người. Hai mắt Mộc Đóa sáng lên, có biến.
Mộc Đóa muốn đưa quà ngay cho mọi người, cô xách một túi lớn táo đã rửa sạch sẽ, trên tay còn cầm một đống thiệp chúc mừng, mỗi chiếc thiệp đi kèm với một quả táo để tặng.
Mặc dù buổi tối về phòng ngủ sẽ có thể gặp Trâu Linh Linh và Trương Yến, nhưng hết tiết đầu tiên Mộc Đóa vẫn cùng Thiệu Thiến Thiến chạy lên tầng năm.
"Linh Linh, chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ!" "Yến Tử, chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ."
Mộc Đóa và Thiệu Thiến Thiến cùng nhau hô to lời chúc, hai tay cầm hai quả táo đưa ra. Trâu Linh Linh và Trương Yến cũng cười hì hì lấy từ sau lưng ra hai quả táo, Trâu Linh Lính dính chặt vào người Mộc Đóa nói: "Về phòng chắc chắn còn phải có quà nữa nhé, mình và Yến Tử cũng mua quà rồi đấy."
Mộc Đóa với Thiệu Thiến Thiến liếc nhìn nhau, nhoẻn miệng cười: "Bọn mình cũng mua quà xong rồi."
Hai người tiếp tục đi xuống tầng 2 tìm Trịnh Dư, Trịnh Dư nói là để kỉ niệm cấp 3, thứ 6 sẽ đi bấm ba lỗ tai, tai trái hai lỗ, tai phải một lỗ. Lúc đấy các cô cười chảy nước mắt, nhưng bây giờ lại có thể dễ dàng chọn quà, hai người không hẹn mà cùng mua khuyên tai tặng cô.
Trịnh Dư rất hài lòng đưa cho Mộc Đóa một chú gấu con, khiến Mộc Đóa hoài nghi không biết có phải cô có cố ý không. Quà cho Thiệu Thiến Thiến là một con mèo nhỏ, Trịnh Dư nói nó rất hợp với chiếc áo lông cô mới mua. Ba người đều cầm quả táo trên tay, ghé vào lỗ hổng trên hàng rào, nhìn sang trường cấp 2 ở đối diện, mấy bé cấp hai so với mấy người sắp tốt nghiệp như bọn họ còn chơi trội hơn, cửa sổ bên ngoài nhiều lớp đều được phun sơn hình ông già Noel và treo băng rôn trang trí.
Thiệu Thiến Thiến không khỏi bùi ngùi: "Sao mình lại cảm thấy mình chưa già đã yếu nhỉ."
Trịnh Dư xấu xa cười một tiếng: "Nghe nói lâu không yêu đương sẽ già đi đấy."
Mộc Đóa phụt cười: "Đại Thiến, cậu với Tiêu Tiêu hợp thành đôi được đấy chứ."
Thiệu Thiến Thiến trừng mắt ghét bỏ nhìn bạn tốt: "Lương tâm của các cậu đâu cả rồi, đừng có khiêu khích mình thế. Về tên tượng gỗ ấy, anh ta chỉ có thể để ngắm chứ không phải để mình nhúng chàm." Thiệu Thiến Thiến phân chia rất đúng, người như Chu Trùng Tiêu chỉ nên làm bạn bè, nếu yêu đương rất dễ làm khổ người khác. Không phải vì anh đào hoa, mà căn bản vì anh còn chưa trưởng thành, không hiểu được thế nào là dụng tâm để ý một người.
Cô lại nói tiếp: "Đối với bọn con trai mà nói, học tập không phải là quan trọng nhất, bạn gái cũng không phải quan trọng nhất, nhưng anh em bạn bè, bóng rổ, điện tử mới là thứ quý giá trong lòng họ. Bắt họ theo đuổi con gái,còn không bằng bắt họ tập bóng rổ đến khi chảy mồ hôi đầm đìa thì thôi."
truyen full
Thứ lý luận suông này lại được cô giải thích vô cùng rõ ràng mạch lạc, Mộc Đóa cùng Trịnh Dư ngơ ngác nhìn nhau, cắn một miếng táo xong lại gật gật đầu.
Chuông báo vào tiết vang lên, Mộc Đóa vừa đi đến cửa sau đã nhìn thấy Cố Lự ngồi ở đối diện mỉm cười với cô, cô không khỏi vui sướng nhếch miệng. May thay, bạn trai cô đã trưởng thành rồi.
Đã vào tiết Vật lý trị liệu, mấy bạn cùng lớp vẫn còn đang vội vàng tặng táo cho nhau. Giáo viên trực buổi tối cũng cố ý cho bọn họ chút thời gian, không hề thúc giục khiến cho mọi người càng thêm vui vẻ.
Mộc Đóa vừa ngồi xuống, Cố Lự đã tiến đến vuốt tóc cô, "Tiểu Đóa, quay lại đây."
"Hả?" Trên tay Mộc Đóa còn cầm một nửa quả táo đang ăn dở, cô lấy từ trong túi một quả táo to đẹp nhất tươi ngon nhất đưa cho Cố Lự nói: "Chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ!"
Cố Lự nhận lấy cắn một miếng, dịu dàng cười: "Rất ngọt." Mộc Đóa cũng cười đáp lại: "Ừ, đây là quả ngọt nhất đấy."
Cố Lự còn đang muốn nói gì đó, Từ Thiệu đã cảm thấy không chịu nổi, khoa trương hít một hơi chọc chọc lưng Thiệu Thiến Thiến: "Đại Thiến, cậu có cảm thấy nổi hết cả da gà không?"
Thiệu Thiến Thiến sờ sờ tay mình cách lớp áo đồng phục dày, chỉ xuống đất ra vẻ: "Cậu không nhìn thấy đống "da gà" của mình đang rơi một đống dưới đất đây à?"
Da mặt Mộc Đóa mỏng, vội vàng lấy thiệp chúc mừng và táo từ trong túi ra tặng cho Từ Thiệu: "Chúc cậu có một đêm Giáng Sinh vui vẻ."
Từ Thiệu liếc nhìn Cố Lự, cười mỉa mai nói: "Thấy cậu biết điều như thế, mình chịu thiệt ngậm miệng lại vậy." Nói xong anh ta còn giơ tay làm động tác kéo khóa trên miệng.
Thiệu Thiến Thiến thấy Từ Thiệu biết chừng mực, cùng lấy thiệp và táo từ trong túi ra tặng cho anh ta với Cố Lự.
Mặt Mộc Đóa còn đang đỏ ửng, miệng nhỏ đang gặm táo chờ Cố Lự nói chuyện.
Cố Lự ngồi sát vào cô, Mộc Đóa rất ăn ý ghé tai vào: "Hai bọn mình trốn học đi."
Mộc Đóa chớp chớp mắt: "Làm thế... không tốt đâu..."
Cố Lự cười nhìn cô, nhướng lông mày dụ dỗ: "Mình đã chuẩn bị quà." Mộc Đóa còn hơi chần chừ, đến cuối cùng cô vẫn bị Cố Lự lừa ra ngoài.
Mộc Đóa cảm giác cô suy nghĩ hơi nhiều, trong lúc hai người chạy xuống cầu thang, cô bắt đầu tưởng tượng ra những viễn cảnh vừa lãng mạn lại vừa quen thuộc. Ví dụ như xếp nến thành hình trái tim, hoặc tên cô dưới gốc cây tử đằng hay cảnh Cố Lự bí mật mang đến một đóa hoa hồng.
Ngay khi Mộc Đóa còn đang bận chìm trong ảo tưởng của mình, hai người thật sự đã đi đến bên vườn tử đằng. Cố Lự dắt tay cô vào trong, Mộc Đóa lén lút nhìn thoáng qua, không hề có tia sáng nào, xem ra không có nến.
Cố Lự đặt chiếc túi trên vai xuống, lúc này Mộc Đóa mới phát hiện hôm nay anh vác trên vai một chiếc túi thể thao.
Cố Lự mở balo lấy đồ ra xếp một cách ngăn nắp, Mộc Đóa lẩm bẩm trong vô thức: "Hóa ra cả hoa cũng không có."
Cố Lự hơi sững sờ, xoa xoa đầu Mộc Đóa, yêu chiều nói: "Lần sau mình sẽ mua hoa."
Mộc Đóa vội vàng xua tay: "Đừng đừng, mình chỉ thuận miệng nói thôi." Cô thực sự không thích hoa, lễ tình nhân năm lớp 10, cô phát hiện trong giỏ xe mình có một bó hoa hồng. Cũng không nhiều lắm, chỉ tầm 8 đến 9 bông, trong lòng cô tự cho rằng có người để nhầm. Nhìn sang bên phải mình là một chiếc xe màu hồng phấn dịu dàng, cô rất tự nhiên đặt hoa vào giỏ xe người ta. Cho đến khi tốt nghiệp trung học, cô mới biết được đóa hoa kia là của một bạn trai lớp bên cạnh tặng mình. Sau khi hiểu rõ chân tướng, cô suy nghĩ, nếu như quà tặng là đồ ăn, chắc hẳn cô sẽ mang về nhà ăn luôn.
Mộc Đóa nhìn chằm chằm vào món đồ trên tay Cố Lự, mong được nhận lấy ngạc nhiên.
Cố Lự bỏ lớp túi bên ngoài ra, đưa đồ cho cô, bảo: "Thay đi."
Dưới ánh trăng, đôi tình nhân tản bộ trên bãi tập, một người còn đang đeo tai nghe. Mộc Đóa nhìn chiếc áo của Cố Lự trước *** có hình chú gấu nhỏ , cảm thấy tổn hại hình tượng uy phong sang suốt của bạn trai mình rồi, cô liền lén lút cười trộm.
Cố Lự quàng tay ôm lấy vai Mộc Đóa nói: "Cười vui vẻ như thế, mình cũng cảm thấy không tệ lắm."
"Không phải đâu, chỉ là trước kia cậu thường xuyên mặc quần áo sạch sẽ đơn giản, rất hiếm khi thấy cậu mặc đồ... đáng yêu thế."
Mộc Đóa rất thích món quà của Cố Lự, chiếc mũ bảo hiểm cứng cáp có hình một đôi tình nhân, hình chú gấu bên trên là do chính cô vẽ, nhưng đương nhiên so với nét vẽ của cô thì tinh xảo hơn nhiều, hẳn là Cố Lự đã đi tìm người thiết kế lại lần nữa.
Sờ chất quần áo cũng cảm thấy không tồi, đoán chừng không phải hàng tiện lợi bán ngoài vỉa hè.
Cố Lự thở dài một hơi: "Ai bảo bạn gái của mình đáng yêu như vậy, đây gọi là phụ xướng phu tùy."
Mộc Đóa vờ như không nghe thấy, vẫn ngâm nga theo tiếng nhạc trong MP3. Dường như hôm nay Cố Lự cũng không muốn buông tha cô, đuổi theo cô hỏi: "Tiểu Đóa, cậu nói xem đúng hay không?"
Mộc Đóa vẫn tiếp tục lờ đi, tiếng hát càng to hơn trước. Cố Lự dứt khoát chặn phía trước cô, cúi người nhìn cô chăm chú. Mộc Đóa không chú ý, theo quán tính bước thêm một bước lại vội lùi về phía sau, kết quả là cả người chui vào trong *** Cố Lự.
Cô nghe được tiếng cười truyền đến từ trên đầu: "Tiểu Đóa dùng hành động để biểu thị sự đồng ý sao?"
Đến lúc này, Mộc Đóa không chịu được đành ngẩng đầu lên, một tay túm chặt quần áo trên người Cố Lự, một tay đánh vào lưng anh. Cố Lự thân mật dựa vào cổ cô, cầu xin tha thứ : "Tiểu Đóa ngoan nào, mình sai rồi, lần sau mình sẽ không trêu thế nữa."
Trên bãi tập không có một bóng người, bốn phía vô cùng yên tĩnh. Hơi thở ấm áp truyền vào cổ khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, không khỏi rụt cổ lại cọ cọ trong *** Cố Lự, MP3 đang phát bài hát "Love to be loved by you" Mộc Đóa nhạy cảm phát hiện ra bầu không khí nô đùa giữa hai người đang chậm rãi tỏa ra bong bóng màu hồng.
Những nụ hôn dịu dàng rơi trên khuôn mặt Mộc Đóa, cô biết rõ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Tuy rằng mỗi ngày bọn họ đều có thể gặp nhau, nhưng Cố Lự cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội được ở riêng với cô, hơn nữa họ không thể hôn nhau trong trường được.
Mộc Đóa hơi hơi khẩn trương, nhẹ giọng gọi anh: "Cố Lự..."


CHỊU OAN ỨC
Loa trong sân trường vẫn đang bật, tập thể dục buổi sáng đến lần thứ tám, Mộc Đóa gửi một tin nhắn cho Thiệu Thiến Thiến: "Cầu xin cậu mang đồ ăn lên đây cho mình, đói đến bò ra bàn rồi."
Tin nhắn vừa gửi xong, Cố Lự cầm theo túi nilong từ cửa sau đi vào.
Thấy Mộc Đóa áp mặt xuống bàn nhìn anh chăm chú, Cố Lự dịu dàng xoa đầu cô: "Tỉnh rồi à, mình còn tưởng ít nhất cậu phải ngủ đến tiết ba."
Mộc Đóa không đáp lời, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm anh, Cố Lự cầm cốc của mình đi lấy nước sau đó ngồi vào chỗ Thiệu Thiến Thiến: "Uống ngụm nước trước đi."
Mộc Đóa lắc đầu không muốn uống nước.
Cố Lự kéo cô dậy: "Bị nhạc đánh thức vẫn muốn ngủ tiếp à? Cũng được, nhưng cậu ăn hết bữa sáng trước đã." Nói xong anh liền cắm ống hút vào hộp sữa bò còn ấm đưa đến bên môi cô: "Há mồm, nghe lời nào."
Mộc Đóa nể tình hút một ngụm nhỏ, đang muốn nói chuyện, Cố Lự mở túi đựng đồ ăn sáng ra trước mặt cô, mùi thơm của bánh bao hấp...Mộc Đóa rất tự giác cầm lấy đôi đũa trên bàn, đang định ăn lại buông đũa xuống: "Mình ra ngoài ăn."
Lo trong phòng sẽ tràn ngập mùi bánh bao hấp, hai người liền chuyển sang chỗ khác, mang theo sữa bò, bánh bao và một túi dấm chua nhỏ ra hành lang ăn.
Mộc Đóa cắn một miếng nhỏ, chấm một ít dấm chua lại cắn miếng nữa, cố hết sức cắn được vào trong nhân.
Mộc Đóa rất thích ăn bánh bao hấp, nhưng vì bình thường bánh bao trong trường đều có hành, cô chỉ thỉnh thoảng hứng lên mua vài cái, sau đó nhặt ra đến khi cả đống bánh nhân thịt không còn dính tí màu xanh lá của hành mới thôi. Nhưng canteen của trường thì khác, nhân bánh làm từ thịt trộn với đậu phụ, rất hợp khẩu vị của Mộc Đóa.
Nhìn Mộc Đóa sung sướng đến nỗi hai mắt híp lại thành đường cong, Cố Lự lại gần hôn lên mặt cô, khiến cô gái nhỏ sợ tới mức vội vàng nhìn trái phải. Dù biết rằng lúc này sẽ không có ai về lớp, Mộc Đóa vẫn ngượng ngùng trừng mắt lườm anh.
Cố Lự cầm đũa gắp cho cô ăn... Một miếng, Mộc Đóa chỉ có thể trợn mắt, miệng phồng to cố hết sức mà nhai.
"Điện thoại cậu à?" Cố Lự quàng tay sau lưng cô, ngồi nhìn cô ăn sáng, tự dưng cảm nhận được tay mình rung rung.
"Hả?" Mộc Đóa kiểm tra túi quần, phát hiện ra rung ở túi áo trên. Chương trình thể dục buổi sáng đã kết thúc, hiện giờ cả trường đang rất ồn ào.
"Alo, Đại Thiến?" Mộc Đóa ăn hết tám cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Lự rằng cô không thể ăn nổi nữa.
Cố Lự liền giải quyết nốt hai cái còn lại.
"À, cậu không cần mang đồ ăn đến đâu, Cố Lự vừa mua rồi." Mộc Đóa nhìn thấy Cố Lự đi vứt rác, nhớ ra vừa rồi cô còn chưa ghi nợ.
"Sao thế, trách mình ăn hết bánh bao của cậu à? Hửm? Đúng là ki bo." Cố Lự vừa cười vừa véo chóp mũi cô, lại cố tình lại gần hút một ngụm sữa bò của cô.
Lòng Mộc Đóa không dấu được bản tính trẻ con, vừa rồi quá đói bụng nên bị đồ ăn hấp dẫn, bây giờ bụng thấy đau xót như đã uống hết cả túi dấm chua lúc nãy. Chịu đựng thêm vài phút, Mộc Đóa vẫn cố ra vẻ mồm mép nhanh nhạy, lông mi 囧囧 cụp xuống. Cố Lự vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, bật cười nói "Không cho mình ăn thật à, đang nghĩ mình giành ăn của cậu?"
Mộc Đóa đau xót ***: "Cậu chẳng cần phải giành ăn với mình đâu, có khi dưới ngăn bàn đã chật kín đồ rồi ý."
truyen full
Trên hành lang bắt đầu có mấy bạn trở về phòng học, Mộc Đóa lén lút véo vào eo Cố Lự một phát, sau đó lập tức phi thẳng về phía giảng đường.
Cố Lự xoa nhẹ vùng eo bị đau, đuổi theo cô về phòng học. Nhìn về phía bàn bạn gái, thấy cô vẫn bày ra vẻ mặt "mình đang rất khó chịu". Cố Lự nhìn thoáng qua ngăn bàn mình, thấy bên trong khe hở lộ ra một thứ gì đó màu hồng nhạt.
Cố Lự giật mình, cẩn thận lấy ra xem, có một hộp chocolate, bốn bức thư, một tấm thiệp chúc mừng, còn có ba hộp quà được đóng gói rất tỉ mỉ, tổng cộng có tận năm người đến đưa quà.
Mộc Đóa lợi dụng phản quang ở cửa sổ, lén lút nhìn sang, trong lòng nảy sinh tính toán. Cố Lự không ăn chocolate, thiệp chúc mừng cũng bỏ qua. Nhưng bốn bức thư thì hơi khó giải quyết, trang trí rất đẹp, còn cả hộp quà... Hừ...
Mộc Đóa nhìn trộm rất cẩn thận, còn tưởng rẳng mình làm gì thần không biết quỷ không hay. Cố Lự ho nhẹ một tiếng, cô gái nhỏ vội vàng ngồi xuống, thản nhiên như thể trong lòng không hề nổi gió.
Mộc Đóa cảm thấy khó hiểu, rõ ràng Cố Lự chưa hề nói câu nào, giống như không có chuyện gì xảy ra, hình như sóng gió trong lòng cô không hợp lí cho lắm.
Đây là lần đầu tiên Mộc Đóa yêu đương nên không có kinh nghiệm chống lại tình địch, tuy rằng cô đã sớm biết có rất nhiều con mắt yêu thích nhìn chằm chằm vào Cố Lự, nhưng lần đầu gặp phải chuyện này, cô chỉ biết hờn dỗi.
Thiệu Thiến Thiến đẩy đẩy cánh tay Mộc Đóa, lại tiếp tục huơ huơ tay trước mặt cô: "Cậu đang nghĩ gì thế, tan học đi ăn trưa đi."
Mộc Đóa ngơ ngẩn đứng dậy định đi, đã bị Cố Lự kéo tay lại: "Các cậu chọn nhà hàng đi, để mình với Tiểu Đóa đi mua."
Mộc Đóa đi rất chậm, mặc dù hai người đang nắm tay nhau nhưng cô vẫn tụt lại sau anh một chút. Dọc đường toàn học sinh đang đi ăn trưa, nhưng Mộc Đóa không hề để ý đến hai bàn tay đan vào nhau của hai người lúc này, cô gãi gãi lòng bàn tay Cố Lự, khẽ lẩm bẩm: "Cố Tiểu Hùng... mình không vui." Nghe giọng của cô dường như còn pha chút tủi thân.
Cố Lự liếc nhìn cô, cô gái nhỏ đang cúi đầu xuống nên anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Cố Lự dắt tay cô rẽ vào trong phòng giáo viên, đẩy cửa ra, ôm cô vào trong rồi đóng cửa. 1
Mộc Đóa sững sờ nhìn chổi, gậy lau nhà và chiếc xẻng trong góc phòng: "Đây là đâu thế? Bọn mình định đi mua đồ mà?"
Cố Lự ôm cô lại gần mình, để hai người dính sát vào nhau, nở nụ cười dịu dàng hơi có ý trêu chọc: "Tiểu Đóa đang ghen?"
Mộc Đóa im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc gật đầu nói, ủ rũ nói: "Ừ... Sau này ăn bánh bao hấp không cần dấm chua nữa."
Cố Lự cười sung sướng, nâng mặt cô lên cắn một phát vào cái miệng nhỏ còn đang lầu bầu. Nghe Mộc Đóa "Á" một tiếng, Cố Lự mới chịu dỗ dành hôn nhẹ vài phát lên môi cô, dịu dàng đến nỗi cô có thể cảm nhận được cánh môi hai người từ từ chạm vào nhau.
"Tiểu Đóa ngốc, về sau nếu cậu khó chịu phải nói với mình, không được giữ trong lòng. Nhỡ có ngày mình không đoán được ý của cậu, bọn mình hiểu lầm nhau rồi cãi vã thì sao?" Cố Lự nhìn vào mắt Mộc Đóa, vô cùng chăm chú, vô cùng dịu dàng nói: "Cố Tiểu Hùng mình lần đầu được làm bạn trai, xin bạn học Mộc Đóa thứ lỗi, nếu có gì sai sót, khiến cậu không thoải mái, cậu cứ nói ra."
"Cố Lự muốn làm bạn trai Mộc Đóa, Cố Lự cũng chỉ muốn yêu đương một lần." 1
Nghe những lời này, trong lòng Mộc Đóa trở nên ấm áp, lòng cô mềm nhũn như nước, cô chui vào trong lòng Cố Lự, cất giọng nói mềm mại mà chí khí: "Bạn trai rất yêu thương mình, mình không trách chuyện đã qua nữa."
Trở lại lớp học, Mộc Đóa còn chưa ăn cơm trưa, việc đầu tiên là thu xếp gọn gàng những món quà trong ngăn bàn Cố Lự, sai Cố Lự đem đi trả. Thấy Mộc Đóa công khai tuyên bố chủ quyền, Cố Lự cười đắc ý, còn cố tình trêu cô: "Ừ, mình sẽ nói với bọn họ là bạn gái mình không cho nhận quà."
Mộc Đóa cũng không tức giận, rất chủ động nhận tội về phía mình: "Ừ, gửi lời cảm ơn của bạn gái cậu đến bọn họ."
Gần đây Cố Lự thường xuyên nhận được quà, nhưng đây là lần đầu tiên anh tự mình đi trả lại quà. Mộc Đóa suy nghĩ rất chu đáo, còn cẩn thận dặn dò Cố Lự chọn thời gian có ít người, dù sao thì da mặt con gái đều rất mỏng.
Mấy bạn nữ vừa nghe Cố Lự nhắc đến Mộc Đóa, lập tức đều xấu hổ đỏ mặt, không phải ngại ngùng, mà là xấu hổ. Suy cho cùng thì các cô biết rõ Cố Lự đã có bạn gái, nhưng lại vẫn gửi thư tình cho Cố Lự, thậm chí một hai người còn viết: "Chỉ cần cậu sẵn lòng, mình sẽ giữ vị trí bạn trai cho cậu." Trong thư còn bày tỏ rằng hai người có thể thử lén lút sau lưng Mộc Đóa xem.
Tất nhiên Cố Lự không cho Mộc Đóa biết những chuyện đấy, đối với những cô gái này, Cố Lự cũng không giữ lại chút thể diện gì cho họ. Bản thân mình không tự cảm thấy xấu hổ, người khác việc gì phải giữ mặt mũi cho họ. Anh không quan tâm phòng học hay hành lang có nhiều người không, gặp ở đâu liền trực tiếp từ chối. Thật ra cũng không phải việc quá bi thảm, vì anh chỉ nói có năm chữ: "Tự giải quyết cho tốt."
Có thể các bạn học rất có máu bát quái, đều cực kỳ tò mò về chuyện của Cố Lự, nhưng chỉ năm chữ cũng đủ để bọn họ tưởng tượng ra bao nhiêu phiên bản thanh xuân đầy bi kịch rồi. Hơn nữa những lời bàn tán đều nghiêng về một phía, Cố Lự lại đại diện cho phe chính nghĩa.
Nhưng dù sao cũng không có chứng cứ, mọi người cũng không bàn tán, chỉ là từ hôm Giáng Sinh ấy, không còn xuất hiện bất cứ bạn nữ ôm ấp tình cảm mơ mộng đến làm người nào đó ăn dấm chua nữa.
Ngược lại người gian xảo là Cố Lự đã tập thành thói quen lôi bạn gái ra làm lá chắn, cứ lúc bạn bè rủ ***, Cố Lự đều cười nói: "Bạn gái mình không cho hút..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc