Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 34

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

LỜI TỎ TÌNH TRONG ĐÊM
Mộc Đóa cảm thấy rất kì lạ vì Chu Trùng Tiêu và Phương Siêu không có tí phản ứng gì, cho đến khi hết tiết tự học, cô nhận được tin nhắn của Chu Trùng Tiêu, nói là muốn mời mọi người đi ăn đêm.
Mộc Đóa cuối cùng cũng yên lòng.
Chu Trùng Tiêu với Phương Siêu rất khó khăn mới qua được bài luận văn tiếng Anh, điều này có thể chứng minh rằng bọn họ đang có tiến bộ. Phải biết rằng trước kia có đáp án của Trịnh Dư, hai người này giống hệt Mộc Đóa, luôn luôn đi chép đáp án phần đầu bài, chỉ riêng viết luận văn phải tự mình làm. Nhưng bọn họ cũng không thể bằng được cô, có khi nghĩ ra một câu, mất mười phút cũng không thể chuyển được câu đó sang tiếng Anh. Chu Trùng Tiêu còn kinh khủng hơn, dùng từng từ đơn ghép lại thành câu, kĩ năng này sau đó đã bị truyền đi khắp nơi.
Vì vậy, mỗi lần trả điểm, đều có thể nhìn thấy kết quả thi của bọn họ nằm trong top 3 từ dưới lên, hoàn toàn không khiến mọi người tin tưởng được.
Chu Trùng Tiêu cầm lấy lon coca, cười đắc ý nói: "Mình trời sinh đã có năng khiếu trong việc học rồi!" Nói xong liền cụng lon với mọi người.
Phương Siêu kéo vai Trịnh Dư, mặt mày hớn hở: "Cảm ơn vợ đại nhân của mình, không có cậu, sẽ không có mình của ngày hôm nay!" Trịnh Dư vỗ vào đầu anh ta: "Đúng là cái đồ mồm mép."
Bữa tối nay còn có thêm vài người bạn tốt của bọn họ, có người lớn tiếng huýt sáo: "Hôn đi, hôn đi!". Vì vậy, một đống con trai bên đó đều sôi sùng sục, Mộc Đóa với Thiệu Thiến Thiến cũng mỉm cười nhìn đôi tình nhân, nhưng mà Thiệu Thiến Thiến cười càng lúc càng bỉ ổi, đúng là một bà cô quái dị.
Phương Siêu nâng khuôn mặt Trịnh Dư lên, hôn rất nhanh lên môi cô.
Xung quanh cười vang, nói Phương Siêu không chịu cố gắng, anh ta liền kéo bạn gái đang xấu hổ đỏ mặt vào trong lòng, cười mắng lũ kia: "Rời khỏi đây rồi tính."
Trên mặt Cố Lự cũng hiện lên ý cười, nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm vào Mộc Đóa, Mộc Đóa rất muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, nhưng cô cố lờ đi không nhìn anh. Cô xấu hổ đưa tay muốn gắp rau, chiếc đũa liền không may rơi xuống đất.
Cố Lự gọi phục vụ mang đôi đũa mới ra, đưa cho Mộc Đóa: "Cẩn thận một chút." Ngay lập tức mặt Mộc Đóa còn đỏ hơn cả Trịnh Dư.
Vài bạn cùng lớp phát hiện ra Cố Lự với Mộc Đóa có chút khác thường, tuy nhiên chỉ có bạn bè thân thiết mới biết rõ quan hệ giữa hai người. Nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự mập mờ giữa hai người. Vì thế mỗi khi nói đến Cố Lự, mọi người đều chuyển sang bàn tán về Mộc Đóa. Cũng như vậy, khi nhắc đến Mộc Đóa, Cố Lự cũng bị dính vào.
Buổi sáng thứ bảy có lớp tiếng Anh, Mộc Đóa đã lâu không đến lớp Anh rồi. Mặc dù lúc đến đây không phải nghe giảng thì cũng là làm bài tập, nhưng hôm nay Mộc Đóa lại ngồi ngẩn người hơn nửa buổi.
Từ sau buổi tự học hôm chủ nhật, Cố Lự không hề nhắc lại về cuộc hẹn giữa hai người họ. Thậm chí, đến buổi tối lúc dạy cô học, anh cũng rất đứng đắn, ít trêu trọc cô như trước. Mộc Đóa có cảm giác, đây chính là bình yên trước cơn bão, khiến cho lòng cô cảm thấy run sợ.
Sắp đến giờ nghỉ buổi chiều, Mộc Đóa không biết Cố Lự có định mở miệng hẹn cô hay không.
Mộc Đóa âm thần hít một hơi, chợt cảm thấy bầu không khí xung quanh khác thường, Thiến Thiến nhỏ giọng nói: "Nhanh lên, thầy bảo cậu đọc bài kìa."
Mộc Đóa sững sờ đứng dậy, mắt liếc qua sách giáo khoa, khẽ lấy tay lật đúng trang.
"Phía dưới kia, mời một bạn nam đọc lời thoại của Jack." Thầy Tiếng Anh đẩy nhẹ gọng kính mảnh màu vàng trên sống mũi, xuyên qua kính nhìn một lượt các học sinh bên dưới.
"Cố Lự muốn đọc ạ."
"Thưa thầy, thầy gọi Cố Lự đi ạ." "... "
"Vậy mời Cố Lự." Đây chính là nguyện vọng chung của mọi người.
Hiển nhiên mọi người đều không tập chung vào nội dung trong sách, chỉ để ý đến đối thoại của hai người. Ánh mắt mấy tên con trai cứ đảo đi đảo lại quanh Cố Lự và Mộc Đóa. Trên mặt họ còn hiện lên ý cười xấu xa, thình thoảng còn có người cố ý ho một tiếng.
Cố Lự vẫn thản nhiên cầm sách, trong lòng Mộc Đóa ngượng đến nỗi muốn đập ૮ɦếƭ mấy tên vô lại này, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Mãi mới được ngồi xuống, Mộc Đóa thở dài một hơi. Nghe loáng thoáng thấy vài tiếng kêu đau, Mộc Đóa tò mò quay lại xem, chỉ thấy mấy tên bên cạnh Cố Lự đang xoa xoa ót tức giận nhìn anh.
truyen full
Mộc Đóa cảm thấy khó hiểu, bỗng dưng "Vèo..oo" Một cục giấy bay lên không trung tạo thành hình vòng cung rồi đáp trúng đầu một tên con trai.
Mộc Đóa quay đầu lại, đúng lúc thấy Cố Lự xé một mẩu giấy nháp nhanh tay vo thành cục "Bộp." Lại ném trúng phát nữa.
Người được thầy Anh quý có thể đếm trên đầu ngón tay, bọn họ không dám hành động lỗ mãng ở lớp tiếng Anh, đành ngậm ngùi vì không thể làm gì được trước sự trả thù của Cố Lự.
Thấy bạn gái đang cười thầm, Cố Lự vo một mẩu giấy nhỏ nhẹ nhàng ném vào gáy Mộc Đóa, đương nhiên anh chỉ dám ném rất nhẹ. Mộc Đóa xoa xoa chỗ bị ném, không thể tin được trừng mắt nhìn về phía Cố Lự.
Cố Lự không ngờ cô không hề giận cũng không dỗi, lại dùng vẻ mặt này nhìn anh. Đối diện với Mộc Đóa, lần đầu tiên Cố Lự cảm thấy xấu hổ, không tự nhiên liếc mắt nhìn nơi khác, dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng đầu hơi cúi xuống, thấy rõ hai tai đang đỏ bừng.
Loại hành vi này của anh không khác gì mấy chàng trai nhỏ tuổi kéo kéo mái tóc cô bạn mình thích. Cũng may, thầy tiếng Anh kịp thời xoay người lại, giải thoát Cố Lự khỏi tình cảnh khó xử.
Ngay lập tức Cố Lự gửi tin nhắn cho Mộc Đóa, dời đi sự chú ý của cô. "Cậu đã nghĩ ra mai đi đâu chơi chưa?"
Hai người ngồi trên dưới nhau mà vẫn dùng đến tin nhắn, theo lời Thiệu Thiến Thiến, yêu đương là để cống hiến cho sự nghiệp thư tín của nước nhà. Mà trong cuộc sống về sau, việc này đối với đôi tình nhân xác thực là cả một sự đóng góp lớn. Cố Lự cho rằng Mộc Đóa đã quên mất hành động lỡ tay của anh ban nãy, anh đưa cô ra cổng trường giao cho Chu Trùng Tiêu. Vừa đi được vài bước, Mộc Đóa đã quay lại.
Cố Lự dịu dàng nhìn cô cười: "Sao thế? Cậu quên gì à?" Mộc Đóa lắc đầu, ngẩng mặt nhìn anh: "Thật ra cậu ném chẳng đau tí nào."
Cố Lự: "..." Trí nhớ của bạn gái anh thật tốt.
Môc Đóa tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý đi hẹn hò với Cố Lự, nhưng thực ra trong lòng rất mong chờ cuộc hẹn này. Chu Trùng Tiêu nói gì cô cũng không để ý, chỉ mơ hồ nghe thấy từ sau đại hội thể thao có rất nhiều học muội trở thành fan hâm mộ của anh, có người còn tìm được số điện thoại đêm nào cũng nhắn tin, trong số đó còn có người gửi cả dự báo thời tiết cho anh.
Cha Chu đang lái xe vừa đắc ý vì con trai lớn lên đẹp trai giống mình, vừa lại mắng anh ảo tưởng. Chu Trùng Tiêu cãi lại cha mình rồi nhất định phải kể chuyện với Mộc Đóa, kể mãi kể mãi liền kéo Cố Lự cùng xuống nước theo, "Chắc chắn tin nhắn dành cho Cố Lự không hề ít hơn của anh."
Về đến nhà, mẹ Mộc đang nấu cơm, còn cha Mộc đi làm vẫn chưa về, Mộc Đóa chào hỏi mẹ xong liền trở về phòng. Mộc Đóa mở tủ quần áo ra nhìn một lượt, trong phút chốc cô không nghĩ được cách gì cả. Ngày nào cũng mặc quần áo rộng thùng thình, cô không biết ngày mai nên mặc gì bây giờ.
Mộc Đóa cầm điện thoại, không cần tìm mà trực tiếp bấm số gọi cho Trịnh Dư. Ngón tay cái dừng ở nút gọi khá lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định ném điện thoại sang một bên.
Ăn tối xong, sau khi lục lọi tủ quần áo một lúc, Mộc Đóa liền đi tắm. Lúc cô quay về phòng thì nhận được tin nhắn của Cố Lự: "Cố Tiểu Hùng: Cậu ngủ chưa?"
Mộc Đóa nhìn đồng hồ mới 9h30, tin nhắn này còn được gửi từ nửa tiếng trước liền trả lời: "Vẫn còn sớm mà."
Tin vừa mới gửi, điện thoại đã rung bần bật. Mộc Đóa thấy là cuộc gọi đến của Cố Tiểu Hùng, cảm thấy đáng khen đến bất ngờ. Mộc Đóa cầm điện thoại nhảy lên giường, đầu tiên cô đóng cửa lại, sau đó mới vặn chốt cửa.
Mộc Đóa thấp giọng nghe điện thoại: "Này..."
Qua điện thoại truyền đến tiếng nói khe khẽ như bằng hơi, anh cũng không học theo cô mà hỏi: "Cậu đang làm chuyện gì xấu à?"
Mộc Đóa quả thật có tật giật mình, cô tắt đèn, chui vào trong chăn nằm xong mới hỏi lại: "Sao cậu lại gọi cho mình?"
Cố Lự muốn rủ cô đi ăn sáng cùng anh, nhưng vừa nghe cô hỏi vậy, anh lại muốn trêu trọc cô một chút: "Mình nhớ cậu..."
"Thế à?" Mộc Đóa cọ cọ vào gối phát ra tiếng kêu xột xoạt, cô không biết nên trả lời anh như thế nào.
Trong phòng tối om như mực, tai áp vào điện thoại nóng lên bừng bừng, một dòng điện xẹt qua tai, không ai nhìn thấy được đôi mắt của cô bây giờ đang sáng long lanh.
Cố Lự biết cô đang thẹn thùng, nhân lúc nhàn dỗi liền tranh thủ làm việc khác. Thỉnh thoảng, Mộc Đóa nghe được chút âm thanh từ đầu dây bên kìa. Cô đoán: "Cậu vừa tắt đèn à?"
Cố Lự đáp: "Rất thông minh." Đêm yên tĩnh, đây là lần đầu tiên hai người gọi điện thoại lâu như thế, bình thường chỉ nhắn cho nhau vài tin đã chúc nhau ngủ ngon. Tối hôm nay, nói chuyện hơn nửa tiếng cũng không ai muốn cúp máy.
Mộc Đóa cảm thấy trong điện thoại, Cố Lự dịu dàng như muốn làm cô tan chảy thành nước, khác hẳn so với người bạn trai ngây thơ của cô vào ban ngày.
Cố Lự không nỡ gác máy, trong điện thoại tiểu Đóa sẽ nhẹ nhàng làm nũng với anh, không giống ban ngày ở trường không thể thân mật quá mức.
Hai người lớn lên ở cùng một thành phố, học cùng nhau từ nhà trẻ đến tiểu học, đến cấp hai rồi lại cấp 3, hai người có rất nhiều chủ đề chung không thể nói hết, dường như muốn nói hết tất cả trong vòng một đêm.
Mộc Đóa ngáp một cái, trong miệng mơ hồ nói: "Ừ... rõ ràng là một nhà
trẻ và một trường tiểu học mà..."
"Cậu buồn ngủ à?" Cố Lự nhìn màn hình điện thoại, "Mười giờ mười lăm rồi, cậu đi ngủ đi, mai mình tới đón cậu, ăn sáng bên ngoài được không? Ăn ở cửa hàng trước cổng trường tiểu học nhé."
"Ăn cơm gạo nếp à?" Mộc Đóa vô cùng phấn khích, cô nhớ bữa sáng ở đấy lắm rồi. Nhưng cứ đến ngày nghỉ cô lại lăn ra ngủ nướng, không có cơ hội để ăn. "Ừ, chính là cửa hàng gần cổng chính." Cố Lự cười một tiếng "Ngủ ngon, cậu mau ngủ đi. Sáng mai mình sẽ gọi cậu."
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, Mộc Đóa không kiềm chế được nín thở. Lúc sao Mộc Đóa nghe thấy tiếng cười khẽ: "Sao còn chưa ngủ?"
Mộc Đóa sững sờ, mặt đỏ lên: "À, mình sắp ngủ được rồi. Cậu ngủ ngon, mình cúp máy đây." Nói xong cô liền vội vã tắt điện thoại. Cố Lự nghe được tiếng "tít tít" mới bỏ điện thoại xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc