Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 33

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

TRÁI TIM THIẾU NỮ
Kí túc xá đang ở ngay trước mắt, dưới ánh trăng, đôi tình nhân bé nhỏ dừng chân lại.
"Cậu còn đau họng không?" Cố Lự vừa hỏi tay vừa sờ trán Mộc Đóa.
Mộc Đóa nhẹ nhàng đáp lại: "Không đau nữa, mình chỉ cảm thấy họng hơi khô một chút, mấy ngày nữa chắc sẽ khỏi thôi."
"Ai bảo cậu không chịu nghe lời, sáng nay giọng khàn khàn giống y như vịt." Cố Lự kéo môi cô chu ra: "Ừ, bây giờ thì càng giống rồi."
Mộc Đóa tức giận, lấy tay đánh anh, đột nhiên cô nhớ tới một việc quan trọng: "Vừa rồi, thầy Xuân tìm cậu..."
"Ừ." Cố Lự trả lời một cách ung dung, biết thừa bạn gái đang sốt ruột, nhưng vẫn cứ tỏ vẻ việc này không liên quan đến mình, cố ý trêu chọc cô. Anh nhìn Mộc Đóa thở hổn hển, giống y như con chuột đang run rẩy trong bẫy. Cố Lự buồn cười lấy tay chọc chọc cô, nghe được cô nhẹ giọng kêu lên, liền nói: "Cậu sợ gì chứ, có mình ở đây mà."
Nghe anh nói vậy, Mộc Đóa hiểu được thầy Xuân không hề làm khó hai người, khẽ mỉm cười: "Mình nhất định sẽ học tập chăm chỉ, mỗi ngày đều tiến về phía trước, lần sau sẽ lọt vào top 3!"
Cố Lự khẽ cười trêu trọc cô: "Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại."
Anh tưởng rằng cô sẽ thẹn quá hóa giận, hoặc ngại không cãi lại được mà chạy trốn, không ngờ Mộc Đóa không hề phản ứng thế, ngược lại cô kiêu ngạo nói với anh rằng: "Mình nhất định sẽ đánh bại cậu!"
Giọng Cố Lự trở nên mềm mại như nước: "Được." Lúc này, Mộc Đóa mới chính thức đỏ mặt.
Cho dù được thăng chức nhưng Mộc Đóa vẫn phải làm bài tập tiếng anh mỗi tối, làm xong trò chơi điền chữ, cô và bạn trai liền đi ngủ.
Đợi đến lúc Mộc Đóa ngủ thiếp đi, cô liền mơ hồ suy nghĩ, buổi tối nay chắc chắn cô bị anh trêu rồi, nếu thầy Xuân không phản đối hai người, vậy lúc nãy sao bọn họ lại phải chạy?
Chế độ "Học sinh giỏi kèm Học sinh yếu" của thầy Xuân chính thức bắt đầu.
Mộc Đóa xếp thứ 5, người cô kèm chính là Từ Thiệu xếp thứ 5 từ dưới lên, còn người Cố Lự kèm chính là người đội sổ Ngô Hiểu Quang.
Ngô Hiểu Quang được ngồi tại vị trí đặc biệt nhất trong lớp, vị trí ngay cạnh bục giảng. Nhưng tên này hít bụi phấn trong 2 tháng rồi mà cũng không tiến bộ lên chút nào.
Để tiện dạy học, Có Lự để cho Ngô Hiểu Quang ngồi xuống cuối vào buổi tối, đúng lúc ở bình nước sau bức tường còn một chiếc bàn trống, bình thường có thể giúp các bạn lấy nước.
Thiệu Thiến Thiến đổi chỗ cho Từ Thiệu, nhưng Thiệu Thiến Thiến cũng muốn được cô kèm học, đã đổi 7, 8 người liên tục, trong lớp có bạn phàn nàn về vấn đề này. Mọi người tay cầm cặp sách, tiến về cái bàn trên hành lang.
"Thầy Xuân, bọn em không tìm được chỗ của mình ạ." Không biết ai nói một câu, tất cả mọi người trở nên lao xao.
Diệp Xuân nghe được học sinh xưng hô với mình như thế cũng lười sửa: "Được rồi, tối nay sẽ xếp chỗ lại cho cả lớp , bây giờ các em đến phòng học bên ngoài đi. Những bạn nào được chia học theo cặp sẽ ngồi bên trái, những bạn còn lại ngồi bên phải."
Cố Lự chậm chạp đi đến phía sau Mộc Đóa và Từ Thiệu, Ngô Hiểu Quang thấy thế cũng chạy đến ngồi bên cạnh Cố Lự. Cố Lự dựa vào tường nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mộc Đóa: "Cậu xuống ngồi với mình đi."
Mộc Đóa nghiêng đầu nhìn anh sau đó ngẩng đầu lên, cố kiễng chân sao cho cao bằng anh, không nói lời nào.
Mộc Đóa: "... Bịt tai trộm chuông."
Bởi vì muốn quan tâm nhiều hơn đến việc học tập của các học sinh nên chia ra các nhóm học tập. Trong một khắc thầy Xuân đã suy nghĩ thông suốt, nhưng cuối cùng vẫn khiến các nhóm trở nên lộn xộn, mười người đứng đầu lớp và 10 người đứng cuối lớp lập thành nhóm.
Mộc Đóa mở sách toán ra, dùng Pu't highlight đánh dấu các công thức trong sách: "Đây chính là các công thức."
Từ Thiệu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào các công thức, chỉ vào tờ giấy ghi công thức của Mộc Đóa: "Hai cái này không giống nhau."
"Ồ." Mộc Đóa ngạc nhiên, đổi chỗ vế trái và vế phải, đem các phần tử thừa sang bên vế phải.
truyen full
"Ồ, làm như thế cũng được à?" Từ Thiệu như phát hiện ra châu lục mới, phục Mộc Đóa sát đất. Về phía Mộc Đóa, cô cảm thấy đủ loại cảm xúc lẫn lộn, thần tượng của cô chỉ giỏi mỗi chạy cự li dài. Không sao, không sao, coi như anh ta chỉ dồn sức vào làm một việc, thần tượng của cô vẫn vô cùng lợi hại.
Cố Lự chứng kiến cảnh hai người chụm đầu vào nhau, lấy tay rút tờ nháp ở giữa hai người ra: "Để mình dạy cậu ấy cho, cậu đi làm bài tập hóa trước đi."
"Cũng được, nếu cậu cảm thấy bề bộn nhiều việc quá thì cứ bảo mình."
Mộc Đóa nhìn thấy Ngô Hiểu Quang ngồi phía sau Cố Lự đang vùi đầu vào tính toán liền đồng ý.
Đúng vậy, tuy Cố Lự không thể ngồi cạnh Mộc Đóa nhưng hiện tại anh có thể ngồi ngay phía sau cô.
Bạn ngồi cùng bàn Mộc Đóa vẫn là Thiệu Thiến Thiến, hai người ngồi ở bàn thứ ba trở lên. Cố Lự và Từ Thiệu thì ngồi ở bàn gần cuối cùng. Ngô Hiểu Quang đang ngồi bàn đầu tiên thoáng cái bị đưa xuống bàn cuối cùng, bạn cùng bàn là một bạn nam cao gầy rất trầm lặng, thành tích ở mức trung bình.
Từ Thiệu khẽ nhếch miệng, anh ta rất thích được Tiểu Đóa Đóa dịu dàng đáng yêu dạy học, nam nữ cùng phối hợp thật tuyệt, chứ nếu cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng trước mắt anh ta thật không có hứng học tập. Đương nhiên, những điều này anh ta không dám nói ra...
Bài thi trên bàn ngày càng nhiều, mọi người ai cũng có thói quen để sách vở trên mặt bàn như tường vây quanh, có chút thời gian xếp chúng lại gọn gàng là quá xa xỉ. Hôm nay, khác với mọi ngày, mọi người đều mong chờ tới đợt thi thử, chỉ có vào thời gian thi thử họ mới không cần làm bài tập.
Cuộc thi lần này, đối với ban 6 là kiểm tra chế độ "học sinh giỏi kèm học sinh yếu." xem nó hoạt động thế nào, đối với Chu Trùng Tiêu và Phương Siêu, cuộc thi này phải cố gắng hết sức, còn đối với Mộc Đóa...
Không liên quan đến việc bị Tưởng Giai Lệ khiêu khích, cũng không liên quan đến lời hứa với thầy Xuân, cô chỉ hi vọng hai cái tên Cố Lự và Mộc Đóa có thể đặt chung một chỗ.
Sau cùng là môn tiếng Anh, giờ nghỉ trưa, Mộc Đóa chợp mắt một lúc rồi lại mơ mơ màng màng mở sách ra xem lại từ mới. Cố Lự thấy cô rõ ràng rất buồn ngủ nhưng vẫn cứ khăng khăng muốn học. Bảo cô ngủ tiếp, cô nhất định sẽ không chịu, Cố Lự liền rủ cô chơi trò điền chữ.
Đầu óc hoạt động, nghĩ về mấy từ tiếng Anh cô liền tỉnh ngủ. Hai người đặt cược bằng quẹt mũi (1), mười giây phải đoán được một từ, không đoán ra
được thì sẽ bị người kia đánh một phát.
(1) trò chơi dùng để phạt đối phương, nếu thua sẽ bị đánh vào mũi.
Biết rõ Mộc Đóa rất hiếu thắng nhưng Cố Lự cũng không vì thế mà buông lỏng, K**h th**h ý chí chiến đấu của cô sôi sục, đến khi vào trường thi cô cũng không quên thách thức anh: "Mũi mình tẹt mất rồi, lần sau mình nhất định sẽ thắng cậu."
Cố Lự không có ý kiến gì: "Hay là chúng ta cược lần nữa đi." Mộc Đóa dừng bước chờ anh nói.
"So sánh điểm thi sáu môn, luật vẫn như trước, ai thắng được sai người kia làm một việc."
"Nếu như cậu thắng thì sao?"
Cố Lự cười thầm trong lòng, tiểu Đóa của anh luôn không chịu để người khác chiếm ưu thế: "Nếu như... mình may mắn thắng cuộc, chúng ta đi hẹn hò."
Hẹn hò...
Mộc Đóa hơi mong đợi, rất mong đợi. Nhưng cô cùng không muốn chịu thua...
Mộc Đóa lăn lộn trên giường, hi vọng tâm tình hỗn loạn của mình có thể bình tĩnh trở lại, tình yêu đúng là phiền phức. Mẹ Mộc đẩy cửa bước vào thấy con gái mình đang lăn lộn trên giường, tóc tai lộn xộn, liền trừng mắt nhìn cô.
Mẹ Mộc dở khóc dở cười, đưa tay vuốt lại tóc cho con gái, vỗ vỗ cái ௱o^ЛƓ vểnh lên của cô: "Đã là cô gái 17,18 tuổi đầu rồi mà còn như một đứa trẻ, tiểu Khải với Hiên Hiên mà nhìn thấy chắc chắn sẽ cười con."
"Chắc chắn hai đứa không dám đâu." Mộc Đóa xoay người, gối đầu lên đù* mẹ: "Mẹ ơi, con cảm thấy rất buồn phiền."
"Lần này con thi không tốt à?" Thực ra trong lòng mẹ Mộc cũng cảm nhận được lo lắng trong lòng Mộc Đóa, có thể làm cho con bé phiền lòng chắc hẳn là do điểm bài thi lần này trái với dự tính.
"Con cảm thấy bài thi lần này tốt hơn hẳn những bài thi trước." Mộc Đóa rầu rĩ nói.
"Thế con đang buồn phiền việc gì?" Mẹ Mộc cảm thấy rất tò mò.
Trong lòng Mộc Đóa thở dài một hơi: "Tâm sự của thiếu nữ mẹ không hiểu được đâu." Thấy Mộc Đóa dở thói quái dị, mẹ Mộc tức giận phập phồng, đánh vào ௱o^ЛƓ Mộc Đóa: "Thiếu nữ còn không mau đứng dậy ăn cơm."
Tối chủ nhật có tiết tự học, các thầy giáo cũng rất nỗ lực, đến tiết ba đã chấm xong bài thi để trả cho học sinh.
Cố Lự và Đường Gia Đống vẫn vững chắc đứng ở vị trí thứ nhất, thứ hai là Bảo Toa, vị trí thứ ba lần này lại là của Mộc Đoá. Người từng ở vị trí này là Tưởng Giai Lệ lần này không ngờ lại xuống tận vị trí thứ năm. Nhưng mà Mộc Đóa hoàn toàn không có tâm trạng chúc mừng mình đã đánh bại Tưởng Giai Lệ, hơn nữa còn lọt vào top 3 như đã hứa hẹn.
Bên tai, Thiệu Thiến Thiến vẫn còn thì thầm khen ngợi cô một cách trắng trợn, cách đó không xa có một số ánh mất không cam lòng. Từ Thiệu lần đầu tiên dùng sức của mình mà đạt được 82 điểm liền sướng phát điên, Ngô Hiểu Quang mặc dù không thoát khỏi top cuối nhưng đã lên được 5 hạng nên hiện tại đang tạ ơn đại thần.
Xung quanh tất cả đều ầm ĩ nhưng Mộc Đóa chỉ nhìn chằm chằm vào bài thi của Cố Lự.
Cố Lự cũng rất hào phóng đưa bài thi của mình cho Mộc Đóa xem. Mộc
Đóa cẩn thận kẻ một bảng thành tích, cột thứ nhất là tên môn thi, cột hai là điểm của Cố Lự, cột thứ ba chính là điểm số của cô.
Mộc Đóa cẩn thận điền điểm số của 6 môn vào bảng, hai tay Cố Lự chống tay lên bàn nhìn chằm chằm vào bảng điểm, khóe môi dần hiện lên ý cười: "Tiểu Đóa, chủ nhật này cậu muốn đi đâu?"
Mộc Đóa không phục mà hừ lạnh: "Để mình suy nghĩ." Cố Lự thầm khen ngợi bản thân thông minh, thành tích tốt ngoại trừ có tác dụng cho kì thi đại học, còn rất dễ dàng khiêu khích tiểu Đóa. Rất tốt, rất tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc