Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 31

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

CUỘC THI TIẾP SỨC
Cố Lự ϲởí áօ đồng phục trên người xuống, sau đó mặc chiếc áo trên tay Mộc Đóa vào, chỉ vào vết rách trên lưng nói: "Vất vả cho tiểu Đóa rồi, rách thật đúng chỗ." Nói xong, anh xoa xoa đầu Mộc Đóa, cảm thấy hơi rối liền vuốt lại cho đẹp.
Mộc Đóa chăm chú nghe anh nói, không để ý đến mái tóc mình liền hỏi anh: "Sao cơ? Một cặp gấu ư?"
"Vậy làm gấu trúc đi, cũng là gấu, ừm... trang trí thêm hoa vào cũng được." Cố Lự kéo khóa lên, thoải mái nói.
Sau khi được xác nhận không có bệnh tật gì, hai người ra khỏi chỗ kiểm tra được một lúc, Mộc Đóa rẽ sang một hướng, khóe miệng cong cong khẽ nhếch lên, cô muốn vẽ lên đồng phục một cặp đôi.
Cố Lự đưa Mộc Đóa về ban 6, nhân tiện cũng coi như đi tập thể dục, Thiệu Thiến Thiến cũng không biết đã chạy đi đâu, Mộc Đóa giúp Quan Linh Linh viết đơn xin nghỉ, cô nói ra lý do, Linh Linh ghi nhớ rồi viết vào.
Nghe viết được hơn nửa trang, Mộc Đóa nhận được điện thoại của Trịnh Dư, nên cùng Quan Linh Linh đi tìm mấy người bọn họ.
Mộc Đóa đi loanh quanh nửa vòng bãi tập, cuối cùng cũng đến được khán phòng. Chu Trùng Tiêu, Phương Siêu, Trịnh Dư còn có Thiệu Thiến Thiến đều đang ở đây. Mộc Đóa chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua ánh mặt trời. Tất cả bọn họ đều ở đây cũng không có gì kì lạ, kì lạ ở chỗ, bốn người này...., hơn nữa người chấp nhận chuyện nghe viết chính là Chu Trùng Tiêu và Phương Siêu.
"Anh Tiêu của tôi, cậu không thể thành công nếu chỉ dùng trí nhớ được, cậu cũng đã đảm nhận phần đọc rồi thì cứ vừa nghe vừa chiếu theo nó mà viết thôi... " Thiệu Thiến Thiến dạy dỗ xong, liền đọc lại đơn một lần nữa, phân tích từng chút từng chút một cho anh nghe.
Lại nhìn đến Phương Siêu và Trịnh Dư ở bên cạnh, hiển nhiên càng kinh khủng hơn.
"Đồ ngốc, nhắc lại.", "Sai rồi, thêm lần nữa!" Trịnh Dư khác hẳn với sự chiều chuộng, dịu dàng trước kia dành cho Phương Siêu, khuôn mặt căng ra, đặc biệt nghiêm túc.
Mộc Đóa không quấy rầy bọn họ, dựa vào lan can quan sát mọi người từ trên cao, tìm kiếm bóng dàng của người nào đó. Bên trên mặc áo đồng phục dài tay, bên dưới lại mặc quần đùi thể dục rộng thùng thình, nhìn thoáng qua cũng thấy bình thường. Xung quanh đường chạy, tại vị trí xuất phát 100m đã có rất nhiều người vây xem.
"Đóa Đóa, bắt đầu chạy rồi, Cố Lự chuẩn bị thi đấu." Thiệu Thiến Thiến kéo tay Mộc Đóa chạy xuống tầng, Mộc Đóa nhìn lại, bọn họ cũng đã dọn dẹp xong đồ để chạy theo rồi.
Cố Lự ϲởí áօ khoác đồng phục, đang muốn tìm bọn họ, lại thấy một bàn tay chìa ra trước mặt.
"Không thi được hạng nhất sẽ không có cơm ăn." "Cố đại thần cố lên!"
Cố Lụ đánh một phát vào bàn tay đang đưa ra của Chu Trùng Tiêu, anh đưa đồng phục cho anh ta, sau đó quay sang nhìn Mộc Đóa. Cô mỉm cười nói khẽ: "Cố lên!"
Cố Lự không phụ sự mong đợi của mọi người giành được hạng nhất. Các
bạn nữ trong lớp hò hét ca ngợi, Chu Trùng Tiêu nghe được một câu: "Nhanh như tên bắn." Liền khinh thường hừ một tiếng: "Cậu ta nhiều lắm cũng chỉ như một con thỏ điên."
Mộc Đóa không có tâm thêm vào một câu, "Còn có thể coi là ngựa hoang bị đứt dây cương."
Nói xong, bản thân cô lại cười vui vẻ.
Cố Lự từ chối cho ý kiến, "Có thể đuổi theo là được." Mọi người cạn lời không nói được gì, bái phục.
Sau khi ăn cơm trưa, Cố Lự rót cho Mộc Đóa một ly nước quýt, Trịnh Dư yên lặng lắc đầu, "Nghĩ lại mới thấy người nào đó chỉ biết nhắc mình uống nhiều nước vào, haizzz, nhìn bạn trai nhà người ta mà xem."
Phương Siêu tức giận trừng mắt với Cố Lự. Muốn xun xoe thì ra chỗ khác mà làm, còn ồn ào ở đây làm cái gì, khiến bạn gái anh ta ghét bỏ rồi kìa. Chu Trùng Tiêu nhướn mày, ở một bên âm thầm hồi tưởng lại, trước kia hình như anh ta cũng đâu chỉ biết nói một câu, "Uống nước ép đi..."
Cố Lự vô cùng chăm chú nhìn Mộc Đóa uống nước. Thiệu Thiến Thiến nâng cằm đỏ mắt ghen tị nhìn cặp đôi này, đâm ra bắt đầu ngồi mắng chửi bạn trai cô muộn thế này mà còn chưa chịu xuất hiện để đưa cô đi chơi, đã muộn, cô có thể đã lỡ chuyến xe cuối rồi.
truyen full
Buổi chiều có trận thi đấu cự li 1500m của Từ Thiệu với Chu Trùng Tiêu. Mọi người vẫn hăng hái xem thi ném lao, cử tạ. Chỉ cần thấy trên sân có trận đấu, mọi người đều vui vẻ xem. Mộc Đóa với Thiệu Thiến Thiến còn luôn gắt gao để ý cột điểm số. Đối với mấy người Trịnh Dư mà nói, chỉ cần có liên quan đến thể dục thể thao, các cô ấy liền thi hành chính sách: "Trước làm bạn, sau thi đấu." Ai lại để cho ban 6 chỉ có nam sinh gầy yếu thế .
Mặc dù ban 6 có Cố Lự và Từ Thiệu ngang nhau cùng đứng hạng nhất,nhưng phía ban 11 không những có Chu Trùng Tiêu dẫn đầu lĩnh vực nhảy cao, nhảy xa mà còn có nhiều kiện tướng thể dục thể thao kéo điểm số của lớp lên cao. Đến môn thi cuối cùng là thi tiếp sức, ban 11 dĩ nhiên dành được chiến thắng mà không cần lo lắng gì cả. Trong khi đó ban 6 chỉ hơn ban 17 được 5 phần, thứ tự chạy trong thi tiếp sức vô cùng quan trọng, chỉ cần ban 17 vượt lên ban 6 ở giữa trận thi đấu, kết quả sẽ nhanh chóng bị đảo ngược.
Cố Lự chủ động nhận vị trí chạy cuối cùng, tuy rằng Từ Thiệu rất giỏi chạy cự li dài nhưng sức bật lại không bằng những nam sinh mạnh khỏe khác, nên nhận vị trí chạy đầu tiên. Hai vị trí chính giữa do hai bạn nam khác nhận. Xong khi điểm danh xong, bốn người sử dụng một cành cây thay cho gậy tiếp sức để thử trước một lần cho quen tay.
Trận đấu chuẩn bị bắt đầu, Cố Lự dặn dò Mộc Đóa không được hò hét ầm ĩ, sau đó mới đi đến đường chạy số 6.
"Có phải La San đang tìm bạn trai không?" Mộc Đóa vẫn còn đang chăm chú nhìn theo bóng dáng Cố Lự, chợt nghe thấy Thiệu Thiến Thiến thần thần bí bí lôi kéo cô nói chuyện.
Mộc Đóa nhìn theo tầm mắt của cô, thấy La San đang cười vui vẻ bên cạnh một chàng trai cao ráo, đưa khăn cho anh ta lau tay. Mộc Đóa không biết tại sao trong đầu cô chỉ hiện lên một cảm giác "Trong lòng có một tảng đá rơi xuống" dù là vậy cô cũng không cảm thấy có lỗi với La San.
"Chúng ta ra cuối đường chạy thôi."
"Ừ, mình vừa nhìn thấy thầy Xuân cũng tới."
La San dừng động tác trên tay, như đang suy nghĩ điều gì mà nhìn theo bóng lưng của hai người. Cho đến tận lúc chàng trai trước mặt thúc giục mới hoàn hồn.
Theo tiếng súng hiệu lệnh vang lên, Mộc Đóa chỉ cảm nhận được một tràng hò hét xung quanh, nhiệt huyết sôi trào, lập tức quên mất chuyện Cố Lự đã dặn cô... cùng với bạn nam bên cạnh thét chói tai để cổ vũ mọi người. Mặc dù lúc này, tại chỗ đứng của cô thậm chí còn chẳng nhìn thấy bóng dáng của các tuyển thủ, nhưng chuyện đó cũng không hề ảnh hưởng đến niềm hào hứng của các cô dâng trào.
Trong số những tiếng hét hò ầm ĩ, Mộc Đóa nghe thấy tên của Cố Lự, cô biết rõ, lúc này chắc hẳn Cố Lự đã nhận được gậy tiếp sức rồi. Cô nhô đầu lên nhìn về phía đường chạy, những người đứng phía trước liên tục chen chúc nhau tiến vào bên trong đường chạy. Những người đeo băng đỏ giữ gìn trật tự khán giả không ngừng hô hào: "Chú ý an toàn, lùi về sau lùi về sau!"
Mọi người đứng xem ở hàng đầu tiên gần như bị đẩy vào đường chạy, nhìn thấy các tuyển thủ đang chạy tới chỗ bọn họ, mọi người chủ động lùi về phía sau. Cuối cùng Mộc Đóa cũng nhìn thấy Cố Lự, từ đằng xa anh đang vượt lên dẫn đầu. Hay tay khỏe khoắn đưa ra nhận lấy gậy, Bạch Hồng đưa chiếc gậy cho anh tạo thành một độ cong xinh đẹp.
Mộc Đóa có thể cảm nhận được Cố Lự đang liều mạng mà chạy. Lúc này, tuy cô chỉ là một thành viên của bn 6, nhưng lại vì Cố Lự mà điên cuồng kích động.
Trong trận đấu, sự chú ý của cô từ đầu đến cuối chỉ dành cho anh.
Cố Lự từng bước một tới gần vạch đích, thì có bạn học đằng sau không để ý đến các vận động viên, hưng phấn muốn chạy qua, may mà những người giữ trật tự đã có phòng bị, nhanh tay nhanh mắt ngăn cản.
Cố Lự cùng với ba đồng đội sóng vai nhau đứng tại vạch đích, trên đài cao, trọng tài đang ghi lại thời gian chạy và thứ tự đến đích của các đội.
Trận đấu kết thúc, sức nóng từ đám đông dần được hạ xuống. Chỉ có một nhóm nữ sinh phía dưới vẫn dán mắt vào Cố Lự.
Sau đấy còn có trận thi chạy tiếp sức của nữ, tất cả học sinh lại vội vàng trở về vị trí của mình hoặc đi tìm các cổ động viên của lớp mình.
Nhìn thấy Cố Lự đang đi về phía cô, Mộc Đóa chợt nhận ra cô không mang theo nước uống và khăn mặt. Vừa muốn chạy đi tìm các bạn ban 6 phía sau, phát hiện ra trên tay mọi người đều trống không.
"Sao thế?" Cố Lự mặc đồng phục vào, thấy Mộc Đóa không nói câu gì, liền hỏi.
"Cậu có khát nước không? Nước vẫn còn ở lớp, hay là cậu uống tạm nước này đi." Mộc Đóa xấu hổ đưa chai nước trong tay về phía trước một chút, rõ ràng cô chỉ có ý khách sáo một chút.
"Được." Dường như Cố Lự không nghe ra ý khách sáo của cô, cầm lấy chai nước trong tay cô, vặn nắp mở ra. Mộc Đóa bình tĩnh khẽ nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào quả khế lơ lửng trên cây, khuôn mặt không kiềm chế được trở nên đỏ ửng.
Mà bạn học xung quanh dường như cũng biết chút gì đó, thầy Xuân nhìn qua vài cử chỉ của hai người cũng đủ hiểu, nhưng cũng chỉ cười cười rồi lại trở về tiếp tục cổ vũ cuộc thi chạy tiếp sức nữ.
Các cô gái thi đấu rất tốt, giành được giải ba, ban 6 giữ vững được vị trí thứ 2 trên bảng xếp hạng, thầy Xuân vui mừng cười không khép được miệng. Ông rất vui mừng, học sinh của ông thi đấu rất tốt. Họ yêu tha thiết cái lớp này, họ còn luôn mang đến niềm vui cho ông. Họ không giống như các lớp khác, không hề để tâm đến đại hội thể thao lần này, chỉ biết nghĩ cho riêng mình.
Ông hi vọng đến lúc tốt nghiệp, những đứa trẻ đáng yêu này có thể cố gắng hết sức đột phá, tạo cho ông bất ngờ lớn.
Ban 11 nhận giải quán quân, Trần Lượng Hào hào phóng khao mọi người nước uống, cũng đồng ý giờ tự học đêm nay sẽ để cho học sinh xem phim. Nghe ngóng được từ bên kia, học sinh ban 6 cũng muốn tranh công với thầy Xuân, thầy cũng rất từ bi đáp ứng.
Mọi người vây quanh chủ nhiệm, ôm lấy ông ra khỏi đường chạy, Cố Lự và Mộc Đóa bị bỏ rơi lại đằng sau, hai người lại gần chào hỏi một nhóm bạn của Cố Lự: "Cố Lự trâu thật đấy. Giành tận hai giải nhất. Cậu vừa rời đi, lớp chúng ta liền mất đi một trợ thủ đắc lực, thầy Xuân nhận được món hời lớn rồi."
Cố Lự cười: "Các cậu cũng vậy thôi." Hàn huyên vài câu, mấy người bạn rời đi trước.
Mộc Đóa vẫn đang nghĩ đến lời nói lúc nãy của những người kia, do dự một chút, vẫn mở miệng, "Ở trận đấu ban 6 giành được thứ bậc, liệu có người nói cậu không?"
Cố Lự liếc mắt nhìn Mộc Đóa, chậm rãi lắc đầu, "Chẳng lẽ bây giờ mình không phải học sinh ban 6 sao?"
Mộc Đóa hơi sốt ruột: "Ý của mình không phải thế."
Cố Lự cười haha: "Mình không nói ý của cậu là như vậy. Nhưng thật ra, nhóm nữ sinh bên trong có mấy người biết mình là Cố Lự còn cần phải nghiên cứu."
"Thật thế sao? Cậu lợi hại thế sao?" Mộc Đóa hơi nghi ngờ.
"Bạn gái biết rõ thân phận của mình, mình cảm thấy rất vui vẻ." Cố Lự trêu trọc cô, thành công khiến cô quên đi chuyện lúc nãy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay