Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 28

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

Bị bệnh
Lúc tầm tầm trưa, trên bãi tập vẫn còn đang tổ chức trận đấu thi môn đẩy tạ, môn ném lao và nhảy cao hạng mục nữ.
Gần đường chạy ở sân nhảy cao vây quanh là các bạn học sinh, xa xa, có thể nghe thấy tiếng hò hét liên tiếp xung quanh.
“Chu Trùng Tiêu, cố lên! Chu Trùng Tiêu, cố lên!” Nhìn cô gái bên cạnh đang kích động cầm lấy tay của anh ra sức bật nhảy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Cố Lự không khỏi hoài nghi việc lúc trước mình đồng ý với thầy thể dục theo môn nhảy cao có phải là việc làm đúng đắn không.
Cố Lự xoa nhẹ đầu Mộc Đóa, cầm trên tay chai nước khoáng vừa mở đưa cho cô, “Không sợ cổ họng rách sao, uống nước đi.”
“Ừ.” Mộc Đóa qua loa trả lời, vừa cầm điện thoại vừa cầm chai, ực ực uống vài ngụm, đôi mắt nhìn cằm chằm một tuyển thủ ban 9 – người duy nhất có thể giẳng co với Chu Trùng Tiêu, vừa nãy trọng tài lại đem cây gậy tre dịch chuyển một ô vuông.
Thiệu Thiến Thiến và Trịnh Dư chăm chú nhìn không dời mắt, từ khi hai người này nhìn thấy dáng vẻ oai hùng Chu Trùng Tiêu thì lập tức phản quân, ngược lại là vận động viên nhảy cao ban 6 và ban 13 đã sớm bị loại dễ dàng cũng không khiến hai người này dập tắt lập trường, Trịnh Dư thậm chí còn nấp sau lưng Phương Siêu ra sức quảng cáo cho Chu Trùng Tiêu, chọc cho anh ta nổi đóa.
Cao Thần chạy nhanh vài bước, nhảy lên, “Bộp…” Giày chạm vào cây gậy trúc, âm thanh rõ ràng truyền vào tai mọi người, thuận theo đó, cây gậy trúc rơi vào bọt biển dày đặc trên nệm. Tất cả mọi người không kìm được thở dài, ngay cả Mộc Đóa cũng nuối tiếc “Haizz…” một tiếng. Tuy mọi người đều hy vọng tuyển thủ mình yêu thích và tuyển thủ lớp mình chiến thắng, nhưng các cô không ngại thưởng thức trận đấu đặc sắc gay cấn. Chỉ kém một ít là anh ta có thể nhảy qua rồi.
Còn một cơ hội, trọng tài dựng cây gậy trúc lại chỗ cũ, Cao Thần lui về chỗ, đi ngang qua Chu Trùng Tiêu, hai người vỗ nhau một cái, rất có cảm giác anh hùng tiếc thay anh hùng.
Cao Thần siết hai tay, cố gắng buông lỏng, sau đó lại chạy lấy đà, nhảy lên không.
Khán giả xung quanh ngừng thở, “Bộp…” một tiếng thất bại. Học sinh ban 9 tranh thủ thời gian đi lên ôm bả vai Cao Thần an ủi, Cao Thần chỉ cười nhạt một tiếng. Mọi người lại đưa toàn bộ ánh mắt sang Chu Trùng Tiêu, nếu Chu Trùng Tiêu có thể qua độ cao này, vậy anh sẽ đạt hạng nhất rồi.
Thiệu Thiến Thiến đột nhiên nhớ ra cái gì đó lẩm bẩm nói, “La Giai không đến sao?” Nghe vậy, Mộc Đóa và Trịnh Dư đều nhìn một vòng xung quanh, lắc đầu.
Phương Siêu và Cố Lự nhìn nhau, nói, “Đầu tuần đã phân rồi. Cho dù có chuyện gì, Chu Trùng Tiêu cũng phải nhảy.” Mộc Đóa hơi nhíu mày, đầu tuần? Không phải là do việc cô bị người khác bàn tán đó chứ.
“Không phải cậu muốn chụp hình sao?” Cố Lự nhắc nhở. “Hả? À.” Mộc Đóa thu hồi suy nghĩ, cầm lấy điện thoại trên tay.
Chu Trùng Tiêu cợt nhả cười cười với bọn Mộc Đóa, rồi nghiêm mặt, bước nhanh chạy. Mắt thấy cán nhảy cao, Chu Trùng Tiêu nhảy lên cao, cơ thể hơi nghiêng, lưng cong lên, còn cao hơn cán một khoảng, hoàn hảo phóng qua cột rồi rơi xuống đệm.
Ngay lập tức, âm thanh ủng hộ vang vọng trên bãi sân.
Nghe đài thông báo thứ tự đoạt giải trận đấu nhảy cao, Chu Trùng Tiêu hưởng thụ sự phục vụ tận tình của Mộc Đóa, đắc ý nhướng mày với Cố Lự.
“À, là Chu Trùng Tiêu này.”
“Cậu thấy sao? Lúc nãy thật đẹp trai, mình và ban 11 nghe nói ngày mai anh ấy còn thi nhảy xa nữa.”
“Thi buổi sáng hay buổi chiều, nhớ rủ mình đó.”
Thiệu Thiến Thiến vẫn còn chìm trong dư vị trận đấu vừa rồi, khi một bé gái năm nhất đi ngang qua gào to: “Anh Tiêu, anh là thần tượng của em, cho em xin một tấm ảnh với!” mới giật mình hoàn hồn.
Thiệu Thiến Thiến nhảy đến bên cạnh Chu Trùng Tiêu, y như là chim non nép vào người anh.
Một người khơi chuyện, sau đó mặc dù có quen hay không, mọi người ai cũng đòi Chu Trùng Tiêu chụp ảnh chung. Mộc Đóa và Cố Lự đứng ở một bên buồn cười nhìn những nữ sinh kia, Thiệu Thiến Thiến giống như người quản lí, sắp xếp thứ tự chụp hình cho họ, Phương Siêu vội vàng giữ chặt Trịnh Dư không cho cô đi tham gia náo nhiệt.
Cố Lự vui đùa nói, “Sao lúc kết thúc trận đấu mình lại không có nhiều fans như vậy nhỉ?”
Mộc Đóa hì hì cười, “Khuôn mặt quyết định hết thảy.”
Cố Lự nhướng mày, cúi người đến gần Mộc Đóa, nói khẽ, “Mình như vậy không vừa mắt sao?”
Mộc Đóa rụt cổ, nghiêng đầu, “Mình, làm sao mình biết… Nhanh đi ăn cơm đi.”
Nhìn Mộc Đóa bước nhanh đi đến cạnh Trịnh Dư, Cố Lự mỉm cười đuổi theo.
Cố Lự thật đánh giá thấp sức thu hút của mình, trận chung kết buổi chiều, đường băng 200m rất ngắn, một đường chạy cùng anh hô tp: “Cố Lự, cố lên.” Có nữ sinh kích động chạy theo ngay từ lúc bắt đầu trận đấu, Mộc Đóa vẫn như cũ chỉ ở đích đến chờ anh. Chạy nhanh là dựa vào sức bật, xuất phát chạy là chạy nước rút, Cố Lự thở phì phò, Ⱡồ₦g иgự¢ thở phập phồng. Sau khi dừng ở chỗ đích đến, chỉ chốc lát sau, trán mới bắt đầu đổ mồ hôi. Mộc Đóa đưa khăn mặt lớp chuẩn bị cho anh, cách một cái khăn mặt, Cố Lự nắm tay cô, cười nói, “Xem ra mình cũng không tệ lắm.”
Mộc Đóa im lặng nhìn nam sinh tính toán so đo trước mặt, nhỏ giọng khẽ nói, “Tính toán chi li.”
Cố Lự chẳng nói gì, anh thích so đo với cô vậy đấy. Càng thích… cô chờ anh ở đích đến, rồi vì anh mà hưng phấn hét lên. Trong mắt chỉ có anh…
Trận đấu kết thúc, Cố Lự và đám Mộc Đóa đến ban 6. Cố Lự và học sinh đều nằm vật xuống cỏ, có ánh nắng mặt trời ấm áp cùng gió nhẹ, thời tiết vừa đẹp. Trên bãi tập vẫn náo nhiệt như cũ, tiếng nhạc mạnh mẽ, tiếng huýt sáo của trọng tài, tiếng lệnh súng, càng không thể thiếu tiếng cổ vũ… Tất cả cùng hòa vào nhau, truyền vào lỗ tai Mộc Đóa chỉ có ầm ĩ, nhưng trên mặt mọi người đều là dáng vẻ thư giãn và thanh thản.
Thiệu Thiến Thiến đột nhiên cười gian nói, “Đóa, nhìn phía bên trái kìa.”
Mộc Đóa hoài nghi nhìn, chỉ thấy vài nữ sinh đứng cách đó không xa đang thì thầm bàn tán, do dự nhìn qua bên này.
“Mình cá, mấy học sinh năm nhất đó đến tìm Cố Lự.” Thiệu Thiến Thiến cười hì hì, “Cậu nói xem nếu mình bán ảnh của Chu Trùng Tiêu và Cố Lự thì có thể kiếm chút tiền không?”
Mộc Đóa cúi đầu nhìn vì nghe được lời bàn tán kia, Cố Lự cũng đúng lúc đang trợn mắt nhìn cô, cười nói, “Nhớ chia cho mình nữa.”
Cố Lự dùng hai tay khởi động nửa người trên, nhìn chằm chằm vào Mộc Đóa, “Mình cũng phải có phần chứ.”
“Ok.” Mộc Đóa hào phóng múc cho Cố Lự một bát canh.
Nữ sinh năm nhất cách đó không xa có lẽ đã thấy Cố Lự ngồi dậy, người này đẩy người kia, người kia đẩy người nọ nhăn nhó đi vào ban 6, Kiều Tiếu nói với Cố Lự, “Xin hỏi… chúng ta cùng chụp ảnh được không?”
Cố Lự híp mắt nhìn Mộc Đóa, mới nói, “Được.”
Đến một đám, rồi lại một đám nữa. Thật vất vả lắm mới yên tĩnh, Cố Lự ngồi dưới đất chơi điện thoại của Mộc Đóa, nói với Thiến Thiến, “Chụp cho chúng mình một tấm.”
Vừa bấm vào nút Cameras ở bên trong, Mộc Đóa lại bĩu môi, “Không đẹp.” Đầu ngón tay muốn bấm nút “Xóa bỏ”, Cố Lự tay mắt lanh lẹ, vội vàng lấy lại, lấy điện thoại trong túi quần ra, “Chúng ta chụp thêm lần nữa.”
Trên màn hình điện thoại hai người đầu kề đầu, khóe miệng Mộc Đóa cong lên, rất nghiêm túc bày ra tư thế đẹp nhất. Cố Lự điềm đạm cười, nhấn nút chụp.
Điều khiến cho Cố Lự và Chu Trùng Tiêu không ngờ tới chính là, quán quân hai người bọn họ cộng lại còn đánh không lại Từ Thiệu.
Ngày thứ hai đại hội thể dục thể thao là chạy 1500 mét hạng mục nam. Từ Thiệu là vận động viên chạy cự li dài ở cấp hai, có anh ta, từ trước đến nay cuộc thi chạy 1500m và 3000m cả đội tuyển đều giao cho anh ta. Hàng năm tên của anh ta cũng xuất hiện nhiều lần ở đại hội thể dục thể thao, chỉ là do nửa học kỳ sau Từ Thiệu theo khoa văn chuyển đến ban 6, hôm nay cuối cùng cũng có thể vì ban 6 mà trổ tài.
Người khác chạy thở hồng hộc, chạy nhanh biến thành chạy chậm, sau đó thành đi bộ. Nhưng Từ Thiệu một mạch chạy đều, không thấy một chút mệt mỏi, thậm chí còn chạy rất bình thản, lúc nửa vòng cuối cùng, mới chạy nước rút, phá kỉ lục chạy cự li dài năm trước.
Mộc Đóa bưng trà đưa nước cho Từ Thiệu với hai mắt đầy sao lấp lánh, sợ anh ta chạy mệt ૮ɦếƭ. Từ Thiệu nói về lịch sử oai hùng của anh ta, cái gì mà kỷ lục cấp một cấp hai cấp ba đều do anh nắm giữ, từ hồi tiểu học thì hàng ngày anh đều bị thầy giáo bắt chạy quanh thành phố sau khi tan học. Mộc Đóa hào hứng lắng nghe, Cố Lự mặt không cảm xúc đứng ở một bên, lạnh lùng thêm vào một câu, “Lúc tiểu học…Bụng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.”
Từ Thiệu vội ho một tiếng, lấy cớ thay quần áo, vội vàng rời khỏi, tiện thể thầm mắng Cố Lự thấy sắc quên bạn. Lịch sử đen tối của anh ta là như thế này, sở dĩ anh ta chạy cự li dài khi học tiểu học là do muốn cùng chạy quanh thành phố với nữ sinh cao gầy lớp bên cạnh. Thật ra tiểu học cũng không biết cái gì gọi là thích, đơn giản là muốn nói chuyện với cô ấy mà thôi, thế mà vẫn chạy nhiều năm, có lẽ nên cảm ơn cô gái đã kích thích tiềm năng chạy cự li dài của Từ Thiệu.
Dù ban ngày hăng hái thế nào, buổi tối cũng vẫn phải yên tĩnh tự học.
Cũng không biết có phải do ban ngày quá hưng phấn đến nỗi ra mồ hôi rồi trúng gió hay không, Mộc Đóa cảm thấy có chút đau đầu, thêm hai ngày nay liều mạng gào thét, cổ họng cũng khó chịu như đao cắt. Cố Lự ăn cơm tối xong thì trở về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, Mộc Đóa nằm sấp một lúc, khi Thiệu Thiến Thiến sắp xếp sách vở, nhờ cô khi xuống thì xin thầy giáo trực ban cho nghỉ phép.
“Ting…”
Mộc Đóa mơ mơ màng màng mò cái điện thoại không ngừng rung, khi mở miệng nói chuyện tiếng khàn giọng khô khốc khiến Mộc Đóa khó chịu nhíu mày.
“Tiểu Đóa… Không thoải mái ở đâu thì xuống phòng y tế của trường xem sao?” Khi nghe tiếng động, Cố Lự nhăn mày lại, bước chân xuống tầng cũng nhanh hơn.
“Mình muốn ngủ…” Mộc Đóa mệt mỏi áp điện thoại lên tai, rồi rút tay vào trong chăn.
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng hít thở, Cố Lự không tắt điện thoại, đến phòng y tế của trường kê đơn thuốc cảm, rồi chạy đến ký túc xá nữ sinh. Dì quản lí bình thường rất chiếu cố Mộc Đóa, dù sao bây giờ ký túc xá cũng không có người, lấy chìa khóa dẫn Cố Lự lên tầng ba tìm Mộc Đóa.
Dì mở cửa, gọi “Mộc Đóa” thì không có ai trả lời. Trong phòng một màu đen kịt, Cố Lự sốt ruột nghĩ đi vào trong, không biết như thế nào. Nhưng ngại dì quản lí còn phía trước đành phải theo sau lưng dì nhìn xem Mộc Đóa ở đâu.
Ánh đèn chói mắt khiến Mộc Đóa khó chịu co lại trong chăn, dì đứng lên ghế, sờ sờ trán Mộc Đóa, “Lên cơn sốt rồi.”
Cố Lự vội vàng leo lên thanh bên cạnh gường, Mộc Đóa chỉ đau đầu, bị sờ sờ trán, ngoan ngoãn dựa vào Cố Lự đi ra ngoài.
“Dì à, dì còn phải trực ban, để một mình cháu đưa Mộc Đóa đi là được.”
Thấy Cố Lự nói như vậy, dì nghĩ rồi đáp, “Lúc trở về, dì sẽ dìu nó lên. Các cháu mau đi đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc