Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 22

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

Trò đùa dai
Mộc Đóa mạnh miệng giải thích cho mình, trong mắt lại lộ ra cảm giác thất bại ‘kiểu như tôi rất mất mặt’, khuôn mặt cũng hơi đỏ ửng lên. Mộc Đóa rất hay xấu hổ, thẹn thùng hay lo lắng đều bị người khác biết hết. Đột nhiên Cố Lự rất muốn vén mái tóc ngắn của cô, nhìn xem lỗ tai nhỏ có đỏ bừng giống vậy rồi không, mái tóc ngắn mềm mại giống như nhìn thấu tâm tư anh, vì chủ nhân mà che chắn hơn phân nửa khuôn mặt thanh tú.
Biết rõ Mộc Đóa dễ xấu hổ, Cố Lự không nhìn chằm chằm cô nữa, tiếng mưa rơi bên ngoài có chiều hướng lớn dần, “Chúng ta đi ăn cơm thôi, rồi vào lớp học sớm.”
Do mưa to, người trong căn tin nhiều hơn so với hôm qua, nhiều học sinh cũng mua đồ ăn rồi mang đến lớp, bây giờ dưới căn tin ai cũng ăn xong lại đi.
Mộc Đóa mãn nguyện khi được ăn cái bánh ngọt bị chiếm hôm qua, vỏ bánh vàng óng. Bác gái bán cơm dùng muôi lớn múc một lần sáu cái bỏ vào bột bánh ngọt lọc qua, lại bỏ vào khay của Cố Lự.
Mộc Đóa vội vàng cầm một cái trong túi nhựa, cái đầu tiên là bánh đậu. Túi có rất nhiều bánh ngọt, có thể cho cô thoải mái ăn. Mộc Đóa cắn một cái vui vẻ, sau đó ăn hết vào trong miệng, hương vị chậm rãi tan ra, rất tuyệt vời.
Thấy Mộc Đóa buông đũa xuống, Cố Lự rút khăn tay đưa cho cô, “Ăn no rồi sao?” Trong khay còn thừa lại hai cái bánh ngọt đã bỏ lâu rồi, nhìn bánh trong khay tiếp xúc với phần dầu mỡ kia, Mộc Đóa không khỏi cảm thấy ngán, không biết hôm qua Đại Thiến ăn hết đống này như thế nào.
“À, mình mang đồ ăn sáng về cho Đại Thiến.” Mộc Đóa nhìn hàng người chờ mua cơm càng lúc càng dài thêm ở cửa sổ, “Cậu… đi trước sao?”
Cố Lự không mở miệng, chỉ nhìn cô. Cầm hai cái ô trên bàn bên cạnh, một cái sọc ca rô màu xanh thẫm, một cái màu xanh nhạt như sóng biển, bước đến cửa sổ. Mộc Đóa bĩu môi, lẩm bẩm, “Đột nhiên giả ngốc cái gì chứ?” Mặc dù nói như thế, hai chân vẫn bước nhanh đi theo.
Đi qua tám dãy bàn ăn ngắn, Cố Lự ba lần gặp được người quen, tổng cộng năm người. Bây giờ là lần thứ tư, lần thứ nhất là ba người, Mộc Đóa xoa xoa mũi lướt qua bốn người này, dáng vẻ một người qua đường bước thẳng đến cửa sổ.
“Cậu đến sớm thế, đã ăn rồi hả? Nếu chưa ăn thì ngồi cùng đi.” Nam sinh bưng khay đến gần Cố Lự, vỗ vai anh.
Cố Lự đưa mắt nhìn Mộc Đóa đang đi đến cuối dãy người đang xếp hàng, cười đáp, “Vừa ăn xong.”
Nam sinh ở giữa cười mờ ám, “Cố Lự có người đi cùng đấy, cậu kéo người ta đến gần xem náo nhiệt đi.” Nói xong mập mờ nhìn dãy người xếp hàng.
Nam sinh gần nhất nhanh mắt nhìn thấy cái ô sặc sỡ trên tay Cố Lự, đi theo đùa giỡn, đảo mắt nhìn xung quanh, “Ai ai? Sao mình lại không biết…”
Cố Lự phẩy tay định đi, “Mặc kệ các cậu, đàn ông thì đừng nhiều chuyện.”
Ba nam sinh cùng quay đầu cười vang, “Mau mau mời khách đi.” Người đến ăn sáng đều là học sinh cấp ba, vừa nghe thấy tên Cố Lự, học sinh xuất sắc đoạt giải thưởng như cơm bữa trong truyền thuyết, năm nay chuyển sang lớp thường, lần này lại là kỳ thi tháng đầu tiên, đều vô thức ngẩng đầu nhìn.
Cố Lự nhíu mày, xoay người đi ra cửa căn tin.
Mộc Đóa mua bữa sáng, cô nhìn xung quanh không thấy ai, ba nam sinh mới nãy vừa chào hỏi Cố Lự đang ăn sáng, nhưng lại không thấy bóng dáng của anh.
Mộc Đóa lấy điện thoại di động ra định gọi anh, những thứ khác không nói, không có ô thì sao về được. Màn hình vừa sáng, đã nhìn thấy tin nhắn, “Cố Tiểu Hùng: Mình đang đứng trước cửa ăn tin chờ cậu.”
Đi tới cửa, Cố Lự đã mở sẵn ô của anh, “Lại đây, mình che mưa cho cậu.” Mộc Đóa liếc mắt nhìn mưa càng lúc càng to dần, trong lòng cầu còn không được.
Nửa người Cố Lự phía sau Mộc Đóa, ô nghiêng theo mưa, che người bên trong. Phiến đá trên mặt đất có vài chỗ trũng xuống, tích tụ mấy vũng nước đọng, Cố Lự liền đẩy nghiêng vai Mộc Đóa, đi đến bên cạnh.
Đến lớp học, Mộc Đóa cúi đầu nhìn quần, lại sờ sờ sau lưng, giơ ngón tay cái khen Cố Lự.
Buổi sáng, tiết đầu tiên là số học, Thiệu Thiến Thiến vùi nửa đầu dưới bàn học, cắn bánh trứng gà trên tay, mỗi lần cắn một cái, xung quanh phòng học đều có thể ngửi thấy mùi thơm của trứng gà.
Tôn Phong không thể nhịn đói được nữa, dùng đầu 乃út chọc chọc lưng Thiệu Thiến Thiến, nhỏ giọng uy Hi*p, “Cống nạp một chút đi, mình chưa ăn sáng.”
Thiệu Thiến Thiến kéo ghế lên trên, tránh xa mặt bàn phía sau. Nhân lúc thầy Xuân quay lưng lại viết chữ, miệng cô đầy mùi thơm đắc chí nói với Tôn Phong, “Ai bảo nhà chúng ta có Tiểu Đóa chứ.”
Tôn Phong tức giận, một giây sau lập tức kéo áo Mộc Đóa, nịnh nọt nói, “Tiểu Đóa à, ngày mai cậu cũng mang cho mình nhé.”
Mộc Đóa chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mù mịt, “Hả? Cái gì?”
Thiệu Thiến Thiến nhìn tầm mắt của thầy Xuân, lau miệng, “Sao cậu không tập trung trong môn số học như vậy? Nghĩ gì đấy, say mê như thế.”
Nghĩ… nghĩ đến Cố Lự.
Vì sao người này nói thích cô sẽ không có kết quả? Mộc Đóa không biết, hồ lô của anh chứa thứ gì.
Vất vả chịu đựng đến giữa trưa tan học, hiếm có, hôm nay Mộc Đóa lại kéo Thiệu Thiến Thiến chạy. Cố Lự nhìn Mộc Đóa hấp tấp chạy ra ngoài lớp, một mình xuống tầng khối 11.
Mộc Đóa vừa ăn cơm, vừa sắp xếp suy nghĩ trong đầu, dặn dò, “Ăn cơm trước đã, ăn xong nói với các cậu một việc.”
Thiệu Thiến Thiến mù mịt không hiểu, Trịnh Dư thúc giục Đại Thiến nhanh xới cơm.
Chờ đám Cố Lự đến, mấy nữ sinh đã vội ăn xong. Trịnh Dư ho nhẹ một tiếng, “Chúng mình về phòng ngủ lấy ít đồ, đi trước đây.”
Cố Lự nhìn bóng lưng Mộc Đóa, đăm chiêu suy nghĩ.
Trời mưa lớn, từ mặt cỏ đến cây tử đằng đều cố chống đỡ, ba người run rẩy đi qua tầng Khoa học kỹ thuật, tầng hai tầng ba là phòng học máy tính, tầng một là phòng trống, thường ngày là dành cho mấy lớp thi đua với nhau hoặc khi có cuộc thi mới dùng đến.
Tùy tiện chọn một phòng, kéo cửa lại. Mộc Đóa ngồi ở hàng ghế thứ hai, Trịnh Dư và Thiệu Thiến Thiến lần lượt ngồi ở hàng thứ nhất gần Mộc Đóa, xoay người chờ cô mở miệng.
Mộc Đóa lấy ra một tờ giấy từ trong túi, đưa cho hai cô, còn mình thì gục xuống bàn, vùi mặt vào cánh tay, chỉ lộ ra hai con mắt đen trắng.
Trịnh Dư mở tờ giấy, Thiệu Thiến Thiến kinh hãi kêu lên một tiếng, “Cố Lự ghi à?”
Mộc Đóa nhẹ nhàng gật đầu.
Vì vậy, toàn bộ thời gian nghỉ trưa, Mộc Đóa ở trong phòng này kể câu chuyện “Mình thích cậu.” không có hồi kết cho hai người nghe.
Mộc Đóa thở dài một hơi, “Dụ Đầu, sau khi bạn trai nhà cậu thổ lộ xong còn nói gì nữa không?”
Trịnh Dư dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, nhớ lại, “Sau đó… mình nói mình cũng thích anh ấy.”
Ba người cùng lúc hiểu ra, Thiệu Thiến Thiến vỗ bàn cười, “Đóa… haha, cậu buồn cười thật. Cậu… cậu trả lời cậu ấy một câu ‘Mình biết mà’…”
Trịnh Dư cũng cười, nghĩ lại, cảm thấy Cố Lự không phải là người không có lí như vậy, Tiểu Đóa không nói, làm sao anh có thể hỏi được?
Mưa dầm liên tục, mãi đến lúc tan học buổi chiều thời tiết vẫn như cũ, trong phòng học ẩm ướt một chút, trên cửa sổ hiện lên một lớp hơi nước mỏng. Mộc Đóa quỳ một chân lên ghế, ngón tay lướt qua thủy tinh viết chữ “Nhà máy”, vừa mới nhếch lên, bọt nước đã quét ngang rơi xuống, một đường thẳng tắp từ trên xuống, cuối cùng rơi vào bệ cửa sổ.
Mộc Đóa sững sờ, vội vàng viết vẽ lung tung, lau đi chữ vừa rồi.
Tiếng chuông tiết tự học vang lên, Mộc Đóa đổi vị trí với Từ Thiệu như thường lệ, ngồi xuống, cô bắt đầu nghe nhạc, trong lỗ tai tràn ngập những bản tình ca ngọt ngào. Cô thông minh hơn Dụ Đầu, cho nên lúc trưa bị Đại Thiến cười đến đỏ cả mang tai cũng không hề phản bác.
Hôm qua, hình như anh định nói gì đó với cô. Nhưng do… thầy Xuân bên cạnh nên anh đành phải nuốt vào bụng.
Suốt hai tiết, Mộc Đóa đều phối hợp làm bài tập, nghe nhạc, hết tiết hai, Cố Lự đang muốn nói chuyện với cô, Thiệu Thiến Thiến lại lớn tiếng gọi Mộc Đóa, “Đóa, mau tới đây dạy mình làm toán.” Tiếng lớn đến nỗi Mộc Đóa đeo tai nghe cũng có thể nghe thấy.
Mộc Đóa đành phải vỗ trán, lấy tai nghe ra, thu dọn báo cáo làm cùng Cố Lự, “Mình về chỗ ngồi trước đây, tối mai lại tiếp tục học hóa nhé.”
Cố Lự nhanh chóng kéo tay cô, rồi buông ra ngay, “Tâm trạng không tốt sao?”
Nhìn Cố Lự đang không vui nhíu mày, Mộc Đóa đột nhiên có cảm giác trò đùa dai đã thành công. Suốt ngày bị người này điên cuồng quấy rầy, cũng phải cho anh nếm thử mùi vị này chứ, cảm giác… cũng không tệ.
Thấy Mộc Đóa ngây người không nói lời nào, Cố Lự càng sốt ruột. Đến khi Mộc Đóa phụt cười, Cố Lự mặc dù chẳng hiểu tại sao, nhưng cũng thở phào một hơi.
“Vì không thích trời mưa.” Mộc Đóa ôm sách trước người, miệng nói không thích mà lại cười vui vẻ.
Đuôi lông mày Cố Lự nhướn lên, chợt hiểu ra mình bị cô giày vò.
Mộc Đóa giảng bài cho Thiệu Thiến Thiến, phát hiện điện thoại đang rung, “Cố Tiểu Hùng: “Vì không bung ô nên mới không vui sao?”
Mộc Đóa hừ một tiếng, nam sinh thối tha lòng dạ hẹp hòi, chỉ bị cô đùa một chút thì đã nhắm ngay chỗ đau của cô mà ra tay, thích gì gì đó đều là vô nghĩa.
Đồ ngốc!
Mộc Đóa tức giận đến tận lúc tan học, lúc đi ngang bàn Cố Lự, tặng cho anh một cái liếc mắt, sau đó kiêu ngạo xoay người rời đi.
Cố Lự bị trêu chọc liền nghĩ “Không xong”, cô nhóc ngày nào cũng nói “Cảm ơn” anh cũng biết trừng mắt với anh rồi cơ đấy.
Mộc Đóa cầm ô trên tay, trốn vào ô của Thiệu Thiến Thiến, túi quần chợt rung lên.
“Cố Tiểu Hùng: Mình bung ô là được rồi.”
Mộc Đóa lẩm bẩm đút di động vào túi, khóe miệng nhếch lên, “Cậu bung ô thì cũng đâu có liên quan tới mình…”
Thiệu Thiến Thiến kinh bỉ liếc xéo nữ sinh có tư tưởng không đồng nhất bên cạnh, sâu sắc cảm khái, “Cô gái à, tên của cậu nên là Khẩu thị tâm phi (1) mới đúng.”
(1) Khẩu thị tâm phi: Nói một đằng nghĩ một nẻo.
Mộc Đóa không trả lời được. Trịnh Dư cười trộm, cuối cùng cũng có người có thể cùng cô tâm sự tình yêu đường ngang ngõ tắt của Đại Thiến rồi.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, cuối tháng mười, các nam sinh lại rục rịch, lòng tràn đầy nhiệt huyết. Bởi vì, cuộc thi NBA đã bắt đầu. Mọi người dường như đều quên rằng vài hôm nữa đợt thi tháng sẽ tới, trong lòng chỉ đắm chìm việc trận đấu sắp đến.
Cố Lự cũng vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc