Bước Tiếp Theo, Thiên Đường - Chương 27

Tác giả: Diệp Văn Du

Thời Thơ Ấu

Ngày cuối tuần, hai người cùng nhau tỉnh dấy, nhưng Trần Mặc Đông tự nhiên tỉnh, còn Lộ Nghiên bị cánh tay của Trần Mặc Đông đè nên tỉnh.
“Hôm nay đến chỗ mẹ ăn cơm đi.” Trần Mặc Đông nói với Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên quay đầu nhìn đồng hồ mới hơn tám giờ, lại quay người ngủ tiếp.
“Cả nhà Nhiễm Mộng cũng tới.”
“Trần Mặc Đông, em vẫn hơi đau dạ dày.” Lộ Nghiên lập tức quay người đối mặt với Trần Mặc Đông.
“Cố chịu đi.”
Lộ Nghiên cắn răng, trừng mắt nhìn Trần Mặc Đông.
Lúc hai người tới Trần gia, gia đình Trần Nhiễm Mộng đã tới rồi. Con gái nhỏ của Trần Nhiễm Mộng – Hàn Lạc Ảnh đang bò ngang dọc trên sô pha, ánh mắt Trần Chí Bang không rời khỏi cô cháu ngoại, sợ cô bé sẽ ngã, nhưng bà mẹ của cô bé lại ngồi một bên xem TV, trên TV đang chiếu bộ phim hoạt hình mà Lộ Nghiên cũng thích.
“Sao mới hai tuần không gặp đã gầy đi rồi?” Tôn Uyển Bình – Mẹ Trần Mặc Đông từ bếp bước ra, nhìn thấy Lộ Nghiên là bắt đầu nói những câu quen thuộc. Lộ Nghiên mỉm cười, nhìn mẹ chồng và em dâu cũng rất gầy.
“Con bé Nhiễm Mộng này, chị dâu tới mà không biết chào hỏi. Nghiên Nghiên đừng để ý nó, qua bên kia đi, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm.” Mẹ chồng của Lộ Nghiên không hề phản đối chuyện kết hôn, thậm chí càng ngày càng yêu thương cô, nhưng đáng tiếc Lộ Nghiên chỉ qua được cửa ải mẹ chồng mà không vượt qua được cửa ải của em chồng. Thù hận của hai người đã chấm dứt từ khi còn nhỏ, sau đó cũng không hề liên lạc, mối quan hệ này đương nhiên bị đóng băng. Nhưng ngoại trừ hai đương sự, có lẽ không ai biết gì về mối quan hệ này.
Lộ Nghiên định vào bếp giúp mẹ chồng và cô Lí, nhưng cuối cùng bị “đuổi” ra nên đành buồn chán ngồi trong phòng khách nói chuyện với bố chồng, xem Hàn Minh Khải và cậu em chơi cờ, rồi lại xem TV một lúc, cuối cùng sự chú ý của cô chuyển sang cô bé Hàn Lạc Ảnh, cô đến đùa cùng cô bé, cô bé bò lên đùi Lộ Nghiên, cái miệng đầy nước bọt của cô bé chà lên chà xuống khuôn mặt Lộ Nghiên, khiến cô thấy rất vui vẻ.
“Cô bé này thật hiếu động, sau này chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh.” Bố chồng Lộ Nghiên ngồi bên cạnh nói.
“Cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi đưa cô bé đi chơi.” Lộ Nghiên nói xong bèn nhìn Trần Nhiễm Mộng ngồi bên, Trần Nhiễm Mộng chỉ liếc nhìn cô rồi lại tiếp tục xem TV. Lộ Nghiên thấy cô ấy không có phản ứng gì nên yên tâm ôm cô bé ra ngoài đi dạo.
Lộ Nghiên ôm cô bé đến chiếc ghế nghỉ ngoài ban công. Lúc này ánh mặt trời vừa chiếu xuống, tuy mùa hạ đã dần bớt nóng nhưng ánh nắng vẫn có chút nóng rát. Lộ Nghiên đặt đứa trẻ ngồi trên đùi mình, quay lưng về phía mặt trời. Lộ Nghiên như tự mình độc thoại, cô khẽ gãi gãi chiếc bụng nhỏ xíu khiến cô bé toét miệng cười khanh khách. Trẻ con tám, chín tháng tuổi là thời kỳ đang mọc răng, một chiếc răng cửa lộ ra trên cái miệng nhỏ nhắn khiến cô bé nhìn rất đáng yêu.
“Không ngờ là cậu lại thích trẻ con thế.”
Lộ Nghiên quay đầu nhìn về phía Trần Nhiễm Mộng, vẻ mặt ngạc nhiên, cô không biết nên cười hay nên lườm lại.
“Cậu không biết rằng đắc tội với em chồng là một chuyện rất đáng sợ sao?”
Lộ Nghiên không trả lời, nguyên nhân cơ bản vì cô không biết nên nói gì.
“Mẹ tôi gọi cậu vào ăn cơm.”
Nói xong câu này, cô đưa tay ôm con gái vào lòng bước đi, Lộ Nghiên thở phào, đi theo vào nhà ăn.
Bước đến bàn ăn, Lộ Nghiên đã thấy bạn nhỏ Hàn Lạc Ảnh đang ngồi trong lòng Trần Mặc Đông. Trần Mặc Đông ngậm đầu ngón tay của bạn nhỏ, hai chiếc đầu một lớn một nhỏ chụm vào nhau đùa nghịch. Lộ Nghiên bước đến ngồi cạnh Trần Mặc Đông, Hàn Lạc Ảnh thấy Lộ Nghiên bèn giơ tay đòi Lộ Nghiên ôm, Lộ Nghiên nhấc đứa trẻ lên, rồi đặt lên đùi mình.
“Đậu Đậu nhà chúng ta đến với bà ngoại nào, để bác con còn ăn cơm, béo lên rồi sẽ sinh cho con một cậu em chứ.”
Lộ Nghiên nghe thấy liền đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn cơm. Trần Mặc Đông không biết phản ứng ra sao, bèn gắp rau vào bát Lộ Nghiên, mọi người trong nhà thấy vậy đều rất vui vẻ.
Sau bữa trưa, bố và cậu Trần Mặc Đông phải ra ngoài có việc. Hai nhà Trần Mặc Đông và Trần Nhiễm Mộng theo yêu cầu của người lớn ở lại ăn bữa tối. Một lúc sau mẹ và cô Lí cũng đi chợ mua đồ cho bữa tối.
Trần Mặc Đông và Hàn Minh Khải lên sân thượng *** nói chuyện công việc, Lộ Nghiên và Trần Nhiễm Mộng đều chăm chú xem phim hoạt hình trên TV. Lộ Nghiên nghĩ may mà trên thế giới này còn có thứ khiến cả hai có thể giữ được tình trạng hòa bình nhất.
“Nhiều năm rồi, hình như cậu cũng không thay đổi gì, vẫn mang dáng vẻ điềm đạm, ngoan ngoãn nghe lời nhỉ.”
Nghe thấy câu nói này, Lộ Nghiên bèn phủ định suy nghĩ vừa nãy của mình. Quả nhiên sự hòa bình này không thể kéo dài lâu. Tuy khẩu khí của Trần Nhiễm Mộng ôn hòa, nhưng Lộ Nghiên không hề cảm thấy như vậy.
“Cậu có gì thì nói thẳng đi.”
“Tôi chỉ định nói cậu không phải là người dễ bắt nạt.”
“Tôi làm gì mà để cậu phải khi dễ?”
“Để tôi khi dễ? Cậu thả kiến vào trong cốc nước của tôi, dỡ rách túi gấm của tôi. Không ngờ lại là tôi khi dễ cậu?”
“Tại cậu ném túi gấm của tôi vào nhà vệ sinh trước.”
“Vậy nên cậu mới thả kiến vào trong cốc nước của tôi?”
“Không phải sau đó cậu cũng thả kiến vào cốc của tôi sao?”
“Lộ Nghiên, cậu lúc nào cũng mang cái dáng vẻ này, chính mình đã làm sai còn hùng hồn nói nữa, cứ như chuyện này chẳng hề liên quan gì đến cậu vậy.”
“Tôi có sai, nhưng cậu cũng sai trước tôi.”
“Giả dối.”
Lộ Nghiên tức giận, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.
“Từ nhỏ đã giả vờ thục nữ, thế mà đám nam sinh không có mắt, còn viết thư tình cho cô nữa. Đúng là buồn cười.”
Lộ Nghiên không nhớ khi còn nhỏ mình từng nhận được thư tình. Cô không để ý Trần Nhiễm Mộng nữa, một mình nghịch ngợm chiếc điều khiển từ xa.
“Hàn Minh Khải, anh đến thật đúng lúc, lẽ nào anh không nhận ra chị dâu của chúng ta chính là đối tượng anh thầm mến hồi lớp ba sao?”
Những lời Trần Nhiễm Mộng vừa nói ra khiến cả ba cùng kinh ngạc, nhưng Lộ Nghiên bỗng dưng hiểu được những phiền phức mà Trần Nhiễm Mộng gây ra cho cô đều là vì nguyên nhân người đàn ông mình thích viết thư tình cho người con gái khác. Đúng là tâm lý đố kỵ của phụ nữ thật đáng sợ. Nhưng Lộ Nghiên không hề nhớ từng có chuyện như vậy.
Hàn Minh Khải chăm chú nhìn Lộ Nghiên, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì đó.
“Em thực sự đã lớn thế này rồi, đúng là không nhận ra, cô ấy không nhắc thì anh cũng không nhớ.” Hàn Minh Khải nở nụ cười, như thể bạn bè cũ gặp lại nhau, điều đó khiến Lộ Nghiên không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Hàn Minh Khải ôm Trần Nhiễm Mộng rời đi, miệng thầm thì nói: “Em đúng là ấu trĩ, chuyện đã bao nhiêu năm rồi, đều tại người phụ nữ hẹp hòi của em vẫn còn nhớ…”
Lộ Nghiên liếc nhìn Trần Mặc Đông, sau đó ngồi xuống sô pha xem TV.
“Có gì đáng cười? Anh cười sao phải nín nhịn thế?” Lộ Nghiên véo Trần Mặc Đông.
“Anh nghĩ đến lần Trần Nhiễm Mộng còn nhỏ bị em thả kiến.”
“Sau này cô ấy cũng thả vào cốc của em mà. Có điều em đã đoán ra trước rồi nên mới không bị dọa thôi.”
“Xem ra đúng là không thể khinh thường em.”
Lộ Nghiên trừng mắt lườm Trần Mặc Đông.
Bữa tối khá thoải mái. Lộ Nghiên cho rằng cả nhà Trần Nhiễm Mộng sẽ ra về, không ngờ tâm tình cô ấy cũng không quá tệ đến mức như vậy. Trong bữa ăn, thi thoảng cô ấy còn trêu chọc Trần Mặc Đông đôi ba câu.
Hai nhà cùng rời khỏi Trần gia. Trước khi lên xe, Lộ Nghiên tạm biệt bố mẹ, rồi nắm tay cô bạn nhỏ Hàn Lạc Ảnh.
“Chị dâu có thời gian thì tới nhà chơi.”
Xưng hô đột ngột của Trần Nhiễm Mộng khiến Lộ Nghiên nhất thời không biết phản ứng thế nào, mãi một lúc mới cất tiếng đồng ý.
Buổi tối Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông nằm trên giường, Lộ Nghiên nghĩ lại chuyện ngày hôm nay thực sự có chút chấn động tâm lý.
“Anh nói xem, số em không dễ dàng mới gặp được một bà mẹ chồng tốt thì lại ***ng phải một cô em dâu oan gia.”
“Hai người không hòa hợp sao?”
“Em nói thẳng với anh, chắc chắn tiểu thư Trần Nhiễm Mộng ấy không hề thành thật chút nào.”
Trần Mặc Đông cười: “Hai người bọn em đúng là hiểu nhau. Theo những gì anh hiểu về Nhiễm Mộng, em ấy chắc chắn có mưu đồ.”
“Sao anh lại không khoan dung như thế? Sao có thể nói về em gái mình như vậy?”
“Em nghĩ khác sao?”
“Em vẫn chưa mất trí.”
“Vậy thôi không nói nữa.”
“Ở đâu ra cái kiểu nói một nửa rồi lại không nói nữa?”
Trần Mặc Đông *** Lộ Nghiên nhưng cô không chịu, cô muốn lấy nó làm điều kiện.
“Đây là nghĩa vụ vợ chồng đấy.”
“Nhưng em không muốn.”
Trần Mặc Đông gõ lên trán cô một cái, rồi giơ cánh tay cho cô xem.
“Anh có dấu răng của một cô gái khác, vậy mà vẫn còn cố tình cho vợ mình xem. Anh thật đáng ghét!” Lộ Nghiên sớm đã để ý tới vết sẹo nhạt này, quả thực cô không nhìn ra đó là dấu răng, nhìn kỹ chỉ thấy hơi giống. Cô vẫn luôn muốn hỏi rõ anh, nhưng cuối cùng lại quyết định không mở miệng. Vừa nãy nói như vậy, cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút.
Trần Mặc Đông hình như không có ý định trả lời, anh hạ cánh tay xuống, nhắm mắt ôm lấy Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên cảm thấy đầu óc mình hôm nay rất linh hoạt vì những ký ức trước đây rất lâu bất ngờ hiện lên rõ ràng.
“Là em cắn à?”
“Em nói xem?”
Lộ Nghiên nhớ lại hồi học lớp bốn, cô từng bị một cậu con trai chặn đường. Người con trai đó hình như nói gì liên quan đến chuyện không được bắt nạt Trần Nhiễm Mộng nữa. Không biết lúc ấy Lộ Nghiên lấy đâu ra dũng cảm, cô chạy tới đá người con trai kia một cái, thấy anh ta định đánh lại, cô túm lấy cánh tay anh ta cắn mạnh. Người con trai kia hình như rất tức giận, định giơ tay lên đánh cô, nhưng anh ta giơ tay lên mà mãi không thấy hạ xuống. Cuối cùng anh ta chỉ chăm chú véo mặt cô khiến cô đau đến mức chảy nước mắt.
Trên đường về, đúng lúc Lộ Nghiên gặp Lỗ Mạn đang đi tìm cô. Lỗ Mạn hỏi mặt cô làm sao, Lộ Nghiên chỉ trả lời lúc đi học tự mình véo má nhiều quá. Kết quả Lỗ Mạn thử véo hai cái, cũng từ đó cô ấy phát hiện véo má Lộ Nghiên rất thích.
“Lớn như vậy mà còn đi bắt nạt trẻ con, anh không biết xấu hổ à?”
“Cả ngày bị Trần Nhiễm Mộng làm phiền nên anh bất đắc dĩ thôi.”
Đúng vào thời điểm kích tình, Lộ Nghiên lại phản ứng rất hờ hững.
“Tập trung chút đi.”
“Em đang nghĩ hồi em học lớp bốn thì anh đã học trung học rồi. Anh đúng là già.”
Trần Mặc Đông tiến mạnh vào, Lộ Nghiên cũng không có sức lực nghĩ tới chuyện khác nữa.
Buổi sáng tỉnh dậy, Lộ Nghiên nhìn đồng hồ phát hiện mình sắp muộn giờ làm, cô gạt tay Trần Mặc Đông ra khỏi người, dậy mặc quần áo, rửa mặt, không quên thầm nguyền rủa tội ác của Trần Mặc Đông.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông đang nằm nghiêng trên giường nhìn về hướng cô, nhưng cô cảm thấy rõ ràng trong mắt anh không phải hình ảnh của cô mà là chuyện khác.
“Không ăn sáng à?” Giọng Trần Mặc Đông hơi khàn, có chút gợi cảm, nhưng tâm trí Lộ Nghiên lúc này đã sớm nhảy nhót tới tận công ty. Không phải cô vì món tiền thưởng chuyên cần, nhưng tính cô cố chấp nên chưa bao giờ để mình đi làm muộn.
Mặc dù thỉnh thoảng hai người cũng cùng đi một đường, nhưng Lộ Nghiên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi nhờ xe của Trần Mặc Đông. Mà Trần Mặc Đông cũng không hề đề nghị chở Lộ Nghiên đi làm, đây cũng được coi là hẹn ước ngầm giữa hai người. Thời gian hai người đi làm không giống nhau, đa số Trần Mặc Đông đều thức dậy sau Lộ Nghiên. Từ nhỏ Lộ Nghiên đã có thói quen ăn sáng, vì thế hiện giờ cô thường dành hơn hai mươi phút ăn sáng rồi mới đi làm. Vì thế bữa sáng của Trần Mặc Đông đương nhiên cũng được cô chuẩn bị. Tuy nhiên, điều đáng ghét là mỗi lần Lộ Nghiên hết giờ làm về nhà đều nhìn thấy bát đũa Trần Mặc Đông ăn buổi sáng đang nằm trong bồn rửa bát. Mỗi lần như vậy cô đều nhẫn nhịn rửa sạch bát đũa và ngày hôm sau vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Trần Mặc Đông. Đã vô số lần Lộ Nghiên thầm mắng khinh bỉ mình, nhưng kết quả lần nào cũng như nhau.
“Không kịp nữa rồi.” Lộ Nghiên nhìn mình trong gương, cảm thấy mọi thứ đều ổn, cô quay người bước về phía cửa phòng.
“Chúng ta có con đi.”
Lộ Nghiên dừng chân, quay đầu nhìn vẻ mặt Trần Mặc Đông, anh không giống như đang nói đùa, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười. Lộ Nghiên nhìn anh, không biết mình nên phản ứng ra sao, cô luôn muốn điều đó, chỉ là không hề nói ra, cô vẫn cho rằng hiện tại Trần Mặc Đông chưa muốn có con.
“Em không đồng ý sao? Anh còn nghĩ là em rất thích trẻ con chứ.”
Lộ Nghiên xác định không phải anh đang đùa, cô có chút xúc động chạy nhanh tới bên giường, sau đó nhảy lên người Trần Mặc Đông, may mà Trần Mặc Đông phản ứng nhanh, đỡ lấy cô. Lộ Nghiên cúi đầu hôn môi anh hai cái liên tiếp, sau đó cười thành tiếng.
“Anh thực sự muốn sao?” Lộ Nghiên dùng cả hai tay nhéo má Trần Mặc Đông.
Trần Mặc Đông kéo tay cô xuống, không nói gì, mà chỉ nhìn thẳng khuôn mặt của Lộ Nghiên.
“Sao tối qua không nói?” Lộ Nghiên vẫn nhớ mình phải đi làm cho kịp giờ, cô lập tức đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo.
“Hôm qua lúc anh muốn nói thì em đã ngủ rồi.”
Lộ Nghiên bước ra khỏi cửa nhà vẫn không kìm nén được niềm vui, nhưng cô bắt đầu hối hận vì phản ứng vừa rồi quá lộ liễu, cô như vậy làm sao có thể đấu trí với một Trần Mặc Đông tâm cơ thâm sâu. Lộ Nghiên nghĩ cô cảm thấy hạnh phúc vì sau này mình sẽ có một đứa trẻ của riêng mình, chứ không phải vì cảm kích chuyện Trần Mặc Đông đã đồng ý có con, bằng không đó chỉ là sự ban ơn của Trần Mặc Đông mà thôi. Vừa đi vừa nghĩ, lúc Lộ Nghiên tới công ty cũng vừa đúng chín giờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc