Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 65

Tác giả: Trà My

“Anh đừng nôn nóng như thế!” – Kiều Nga vội chạy đến bên Mạnh Duy. Mới sáng sớm, vừa đến cô đã thấy anh muốn rời khỏi cái giường bệnh và tự đựng lên.
Mạnh Duy gạt cô ra:
“Anh muốn đi tìm Vân Hoa, đừng có ngăn anh!”
“Em đã nói rồi mà, dù thế nào thì chị ấy giờ này đang ở Sài Gòn rồi, và một năm nữa chị ấy mới đi sang Canada. Vì thế anh đừng vội, căn bệnh của anh rất khó chữa. Hay là…”
“Hay là gì?”
“AI CHO CÔ VÀO ĐÂY!!!???” – Một tiếng hét vang lên không cho Kiều Nga nói tiếp.
Cả hai giật mình quay lại. Bà nội, bố mẹ Mạnh Duy đang đứng ngay ngoài cửa. Cô Vân – chủ nhân tiếng hét hùng hổ bước vào, quát to:
“Cô hại con trai tôi biết bao nhiêu lần rồi mà còn dẫn xác đến đây à??? Nó đã thành ra nông nỗi này rồi cô chưa vui hay sao!!!!?????”
“Mẹ!” – Mạnh Duy tức giận nhìn mẹ.
“Mạnh Duy, sao con lại cho cô ta vào đây? Con có biết cô ta đã khiến con như thế nào không!!???”
“Con biết chứ! Nhưng không phải là lỗi của cô ấy, đều là do mẹ cô ấy mà thôi. Kiều Nga là một cô gái tốt, mẹ đừng đối xử với cô ấy như thế!”
“Cái…cái gì? Con dám bao che cho cô ta sao? Nghĩa là con không thèm quan tâm đến việc Vân Hoa đã hy sinh tất cả vì con à? Mẹ biết mọi chuyện rồi! Sao con có thể vô tâm như thế hả Mạnh Duy???” – Cô Vân không thể kìm nổi cơn tức giận.
“Cái gì mà con không quan tâm??? Con chỉ mong là được đi tìm cô ấy mà thôi! Giờ con sẽ tập đứng lên, dù phải khó khăn thế nào con cũng phải làm được. Kiều Nga đã muốn giúp con điều đó, sao mẹ không thể hiểu chứ???” – Mạnh Duy cũng nổi giận không kém.
“Giúp? Con nghĩ là cô ta có thần dược giúp được con sao? Con định tập đứng để rồi què luôn à?? Bây giờ bác sĩ Delid đã đến rồi, Hoa đã vì con mà ra đi như vậy thì con hãy để bác sĩ cứu chữa cho con!”
Vừa lúc đó vị bác sĩ bước vào, mỉm cười:
“Hello! I’m Delid.” – Rồi ông ta cố nói một câu tiếng Việt cho thân thiện dù khá là khó khăn – “Tôi…sẽ…cứu…chữa…cho…cậu, được…chứ?”
“ĐỪNG CÓ MƠ!!!” – Mạnh Duy hét to khiến ai cũng choáng. – “Vì ông mà cô ấy rời xa tôi, vì ông mà tôi phải để cô ấy đi cùng người con trai khác! Ông đã phá hoại mọi hạnh phúc của tôi, tôi không bao giờ để ông thực hiện được ý nguyện đâu! Cút đi, mau cút về nơi mà ông đã đến đi!”
Dù trong cơn tức giận anh không quát mắng bằng tiếng Anh nhưng Delid cũng hiểu được phần nào anh muốn nói gì. Ông khẽ thở dài. Thực tình ông không phải là người đề ra cái việc chuộc Vân Hoa để cứu Mạnh Duy thế này, chỉ vì bố Vân Hoa vừa là bạn vừa là ân nhân xưa kia của ông vì bố Hoa đã cứu gia đình ông trong một ngày tình cờ, vì thế ông phải giúp, chứ ông cũng biết nỗi đau của đôi trẻ tội nghiệp này.
Ông thở dài, gọi Kiều Nga ra và nói với cô một tràng tiếng Anh, có vẻ ông nói rất nhiều. Rồi ông quay đi.
Kiều Nga nhìn cô Vân, cúi đầu:
“Cháu biết cháu rất có lỗi, và có thể giờ không tài nào chuộc lỗi được với gia đình cô nữa, nhưng cháu vẫn muốn được giúp đỡ Mạnh Duy. Xin cô hãy cho cháu giúp anh ấy, giờ cháu đã từ bỏ người mẹ của cháu để trở về đây bên Mạnh Duy rồi…”
“Bên Mạnh Duy? Để cô ςướק đi con trai tôi lần nữa à? Nó không yêu cô nữa đâu mà đòi!”
“Cháu biết, anh ấy chỉ có chị Vân Hoa, và cháu chấp nhận việc đó. Cháu giúp đỡ anh ấy vì cháu muốn anh ấy đi tìm được chị Hoa, sống với hạnh phúc thực sự của mình. Cháu vẫn yêu anh ấy, yêu rất nhiều, và cháu muốn được thấy người mình yêu hạnh phúc.”
Lời nói chân thành của cô khiến Mạnh Duy phải sững lại, còn cô Vân thì trầm ngâm suy nghĩ. Rồi bà nói:
“Nếu như cô nói thật, thì cô có thể ở bên con tôi, nhưng cô đừng có làm gì tổn thương nó nữa!”
“Cháu cám ơn cô!” – Kiều Nga khẽ mỉm cười nhẹ.
Rồi bố mẹ Mạnh Duy đi ra ngoài. Còn Kiều Nga quay lại anh. Anh nhìn cô với đôi mắt trìu mến và cả một lời xin lỗi, anh không biết có đúng không nhưng có lẽ ngày ấy anh đã yêu cô thật. Giờ đây tình yêu đã dành cho người con gái ấy, nhưng Kiều Nga vẫn đứng trong trái tim anh, ở một nơi nào đó…
“Ông bác sĩ đó nói gì với em?” – Mãi sau anh mới hỏi.
“Ông ấy nói rằng sẽ tôn trọng quyết định của anh, nhưng chính ông ấy cũng không muốn anh phải rời xa Vân Hoa. Vì thế ông ấy nói rằng em hãy làm mọi cách để anh có thể đứng được, vì căn bệnh của anh không phải là không thể chữa nổi. Chỉ cần có nghị lực, biết đâu xảy ra điều kỳ diệu!”
“Vì thế mà em đã nói thế với mẹ anh?”
“Phải! Bằng mọi giá em phải ở bên anh, giúp đỡ anh! Chúng ta hãy cùng thử nhé?” – Kiều Nga mỉm cười bước tới đưa tay cho anh.
Mạnh Duy nhìn nụ cười ấy, anh nhớ những ngày đầu gặp cô, anh muốn cô trở thành bạn gái của anh chỉ vì nụ cười này. Nụ cười mạnh mẽ, tràn đầy niềm tin ấy và giờ vẫn không hề đổi thay. Anh liền nắm lấy tay cô.
Tay kia Kiều Nga dìu Mạnh Duy đứng dậy. Nhưng cứ đặt chân xuống đất là anh đau kinh khủng, xương của anh như là gãy ra làm trăm mảnh vậy. Anh lại ngồi phịch xuống giường. Không nản, anh lại đứng lên. Lại ngồi. Lại đứng. Lại ngồi. Lại đứng. Lại ngồi…
Hàng chục lần như thế là hàng chục lần anh nắm tay Kiều Nga, cố gắng bằng mọi cách để đứng dậy và là hàng chục lần hình bóng Vân Hoa hiện ra trong anh. Nhưng có lẽ, không phải điều gì cũng có thể dễ dàng cả. Có những thứ mình chỉ cần cố gắng sẽ làm được ngay, nhưng cái từ “cố gắng” đấy có bao nhiêu thứ mà mình không biết được đâu. “Cố gắng” trong trái tim thì là một phần, nhưng đôi lúc vẫn nghịch lý như vậy, “cố gắng” cũng không tài nào được, vậy là sao chứ?
Sài Gòn – Thành phố Hồ Chí Minh sầm uất đông đúc người, không khí lại ấm áp những ngày xuân. Nhưng chẳng có gì nguôi được đi nỗi buồn trong cô. Dòng người kia đi sao nhiều thế? Vậy là anh thì lại chẳng có trong dòng người đó nữa. Đột ngột phải đi như thế này, cô có lỗi vô cùng. Trong tâm trí cô là hình ảnh anh đau khổ đến tột cùng, cô cũng như có ngàn mũi dao đâm. Vậy là, cô rời xa anh thật rồi sao?
Hoàng Duy nhìn cô, buồn bã vô cùng. Trong thâm tâm anh vẫn yêu cô rất nhiều, nhưng anh không muốn thấy cô thế này. Chỉ là anh không thể làm gì được nữa…
“Chúng ta đi thôi!”
“Vâng…” – Hoa cố ngăn dòng nước mắt đi theo Hoàng Duy và bố mẹ mình.
Bố Hoa quả là giàu, ở tại Sài Gòn cũng có được một căn nhà rất to, làm về đất đai có khác. Căn nhà mới rất khang trang, rộng đẹp. Chẳng hiểu ai bố trí mà phòng cô ở ngay đối diện phòng Hoàng Duy. Điều đó chỉ càng làm cô nhớ Mạnh Duy thêm thôi, ngày trước ở nhà Mạnh Duy phòng anh đối diện ngay cái phòng dành cho cô osin bé nhỏ là cô.
Cất dọn hành lý, cô chẳng buồn ngắm căn phòng trang trí rất đẹp của mình mà đi thẳng ra ban công. Cô chỉ muốn ở một mình nhưng lại ồn ào để quên đi tất cả. Đường dưới kia xe cộ rất ồn, nhưng sao những tiếng ồn đó chẳng át được đi nỗi nhớ thế này?
Liệu giờ này, anh có thể đang làm gì?
“Phịch!”. Đứng lên ngồi xuống giờ là cái thứ 100 rồi mà Mạnh Duy không tài nào đứng được. Anh nản vô cùng, mệt mỏi không biết chuyện gì còn sẽ xảy ra nữa. Chân anh đau đến ૮ɦếƭ thôi, từ bấy đến giờ anh đang phá hoại chân mình chứ có tập đứng nổi đâu?
Kiều Nga cũng lo lắng vô cùng, cô suy nghĩ rồi reo lên:
“Hay là thử thế này đi!”
Cô với tay lấy cái gối vừa to vừa êm trên đầu giường Mạnh Duy, trải xuống đất. Anh thắc mắc thì cô nói:
“Chân anh tiếp xúc với đất hay nói chung là vật cứng chắc mới có phản ứng như vậy. Hay là thử cứ đứng lên cái gối mềm này đi, nó êm lắm, cứ tưởng như là không đứng ấy.”
“Ừm thử coi!”
Mạnh Duy nhẹ nhàng cho một chân xuống cái gối. Á đau quá! Vẫn có cái cảm giác đau nhói ở chân. Nhưng hình như không đau dữ dội như ban nãy nữa. Anh đưa tay ra:
“Giúp anh với nào!”
Kiều Nga vội cầm tay anh giúp anh đứng dậy. Anh đặt hai chân xuống cái gối. Vẫn đau, vẫn có cảm giác không tốt gì nhưng đỡ hơn nhiều, anh có thể đứng thẳng lên rồi.
“Hay quá!” – Kiều Nga cười tươi – “Có chút hy vọng rồi, cố gắng lên là được! Em thử bỏ tay nhé?”
Mạnh Duy gật đầu, cô bỏ tay anh ra. Vậy mà anh lại mất thăng bằng, người anh ngã ngửa ra. Nhưng phản xạ đã nhanh hơn, Kiều Nga lao đến đỡ lấy anh.
Cả người cô dựa vào иgự¢ anh, cảm giác ấm áp ngày nào lại ùa về. Cả anh cũng giật mình, vội lấy tay định đẩy cô ra.
Nhưng cô ôm chặt lấy anh, nói:
“Anh hãy thử đứng lâu thêm đi, bỏ ra thì anh lại ngồi xuống đấy!”
Nghe vậy Mạnh Duy đành đứng yên. Kiều Nga, đôi lúc cô cũng ngốc thật. Lẽ nào cô tưởng anh không biết vì sao cô ôm anh thế này sao? Anh biết, biết rất rõ. Tình yêu của cô vẫn chân thành như ngày nào, đó là tình yêu mà suốt cuộc đời này anh sẽ ghi nhớ.
Chỉ chưa đầy mấy giây, иgự¢ áo Mạnh Duy đã ướt đẫm. Anh không nhìn xuống, nhưng anh biết cô đang khóc.
Còn giây phút nào cô được ôm anh như thế này không?
Cô nhớ ngày ở trên núi vùng Sa Pa, cô tặng cho anh món quà sinh nhật và được anh ôm vào lòng. Anh nói trong trái tim anh chỉ có cô, không có món quà của cô là những bông hoa trên núi. Anh đã yêu cô, đúng không? Giá như cô có thể làm cô bé ngày xưa, thay thế cô Ốc Sên kia thì tốt biết mấy. Thì dù thế nào, anh cũng sẽ yêu cô. Vậy mà, cô không được nhận tình yêu đó nữa. Nó đã là của người con gái khác, một người mà cô đã từng rất ghét, nhưng cũng đã khâm phục và trân trọng vô cùng.
“Kiều Nga…” – Anh khẽ gọi cô.
“Dạ? À vâng em bỏ ra đây!” – Cô lau nước mắt, rồi từ tốn dìu anh ngồi xuống rồi lấy cho anh cốc nước. – “Anh uống nước đi!”
“Cám ơn em!” – Mạnh Duy uống nước, nhưng tâm trí vẫn lo lắng vô cùng.
“Anh sao vậy?”
“Anh không biết mình có thể đi được không…”
“Anh lo gì, anh đã đứng được một chút đấy thôi. Nhất định sẽ đi được.”
“Nhưng dù có đi được, anh có thể thay đổi quyết định của bố Vân Hoa không?”
Kiều Nga im bặt. Việc này đúng mới là vấn đề. Bố Hoa là người đã sắp xếp mọi chuyện kia mà. Mạnh Duy làm sao có thể thay đổi quyết định của ông ta đây?
Cô trấn an anh:
“Dù ông ta có là ai thì cũng là người, chỉ cần thấy anh cố gắng, vượt qua tất cả thì sẽ mủi lòng mà. Ông ấy cũng rất thương Vân Hoa đấy, biết đâu nếu cô ấy trở lại bên anh thì ông ấy cũng sẽ chấp nhận anh. Anh yên tâm, em sẽ giúp anh đến cùng!”
Mạnh Duy ngẩng lên:
“Kiều Nga, em đừng quá tốt với anh như vậy, anh cảm thấy có lỗi với em…”
“Lỗi gì mà lỗi? Giúp nhau là chuyện thường mà, Mạnh Duy tự tin đâu rồi, cứ phải bi quan thế nhỉ?” – Kiều Nga cười đùa anh.
“Người tốt như em, chắc chắn sẽ gặp được người xứng đáng!”
“Ối da kẻ nào xứng với em thì chắc phải tốn lễ vật sang rước về ấy!”
“Đúng là, cần gì rước, bắt cóc là ổn mà!” – Anh cũng quên cả buồn cười đùa lại với cô.
Cô vẫn giữ trọn nụ cười trên môi, nhưng trong lòng thì như vỡ tan rồi. Sẽ chẳng có ai xứng đáng với cô, sẽ chẳng có ai khiến cô yêu được, chỉ có một người mà thôi…
Trong cuộc đời, khi đã là một con người, chắc hẳn bạn đều có riêng cho mình một ước mơ.
Ước mơ thế nào đi chăng nữa, dở hay tốt xấu thì cũng là ước mơ.
Những khát vọng của con người sẽ luôn tồn tại ở bất cứ nơi nào, bạn có tin vào điều đó không? Có thể ngày hôm nay bạn không tìm thấy ước mơ đó đâu, nhưng một ngày nào đó rất tình cờ bạn lại tìm thấy.
Cảm giác của bạn khi thực hiện ước mơ đó thế nào?
Lúc đầu cứ tưởng là dễ, nhưng khi càng đi thì sẽ biết con đường mình đi xa như thế nào. Ước mơ để có thì khó khăn lắm bạn ơi, nhưng cái khó đó lại cứ ẩn hiện mà bạn không tìm thấy được. Chỉ biết, sẽ có lúc nào đó bạn phải khóc, có thể khóc vì lý do nào đó nhưng hoá ra cũng vì ước mơ của mình. Chỉ biết, sẽ có lúc nào đó bạn vấp ngã, mà đau khổ hơn cả là bạn không biết làm thế nào để đứng dậy nữa.
Những bạn ơi, tạo hoá đã tạo ra con người khác hẳn những sinh vật khác. Con người là biết yêu thương nhau, giúp đỡ nhau, cùng nhau đi trên con đường ước mơ. Bạn ngã, bạn đau, nhưng sẽ có người khác ở bên bạn. Người đó có thể là ngay gần bạn, cũng có thể rất xa bạn. Người đó có thể bạn rất yêu, cũng có thể là bạn rất ghét. Nhưng họ đều sẽ giúp sức cho bạn, để bạn có niềm tin, để bạn tìm được lối ra và làm lại từ đầu.
Dù cho bạn có phải quay trở lại làm một đứa trẻ tập đứng, tập đi như chàng trai ấy, thì bạn cũng đừng bao giờ bỏ cuộc. Cuộc sống là toàn những nghịch lý, chẳng ai vẹn toàn một cái gì cả. Thậm chí cả cuộc đời chẳng lúc nào được may mắn! Nhưng chỉ cần bạn cố gắng, thì sẽ tìm được may mắn, dù nó là vô hình khiến bạn chẳng thấy được. Dù cố gắng mà chỉ được chút ít, hay chẳng được gì cả, nhưng hãy cứ bước đi tiếp. Bởi bước đi của bạn không phải vì bạn, mà là vì những con người xung quanh đang ở bên bạn, mà là vì giấc mơ bạn đang theo đuổi. Bạn không muốn giấc mơ đó thuộc về ai khác, hay đánh mất đi mà trong khi bạn vẫn còn thời gian đi theo, có đúng không?
Chàng trai ấy cũng vậy. Anh biết mình có thể sẽ chỉ đứng lên được thôi, hoặc thậm chí cả đời anh sẽ chỉ biết đến cái xe lăn, nhưng anh sẽ không từ bỏ. Hàng ngày anh vẫn cùng người con gái nguyện giúp đỡ anh cùng đứng lên. Cuộc đời vẫn còn thời gian để anh tiếp tục theo đuổi giấc mơ của mình, nó có xa đến đâu thì anh vẫn sẽ đuổi bằng được nó. Bởi vì, anh cố gắng không chỉ vì mình, mà còn vì người ông nội quá cố, người bà nội kính yêu, vì bố mẹ luôn quan tâm đến mình, vì cô gái đã hết sức để giúp đỡ anh và vì tình yêu duy nhất trong cuộc đời anh.
Một năm, 4 mùa, 4 quý, 12 tháng, 52 tuần, 365 ngày, 8.760 giờ, 525.600 phút, 31.536.000 giây, mỗi khoảng thời gian là biết bao nhiêu đau đớn, cực nhọc, vất vả, chịu bao nhiêu thương tổn, cứ một lúc bác sĩ bệnh viện lại phải chạy đến căn phòng ấy cấp cứu, nhưng chẳng lúc nào sự cố gắng ấy giảm đi dù là 1 giây. Đôi chân ấy dù đau thế nào, trái tim ấy dù hết sức đến thế nào thì chân vẫn cứ bước, tim vẫn cứ đập vì ước mơ không bao giờ dập tắt.
Và điều kỳ diệu mà bác sĩ Delid nói, thì đã xảy ra chưa nhỉ?
Tiếng tivi ở đâu vang lên:
“Cuộc thi chạy giải thành phố năm tiếp theo sẽ được tổ chức, các vận động viên đăng ký sớm tại…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc