Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 49

Tác giả: Trà My

“Em lại nghĩ ra cái gì vậy?” – Vân Hoa mở to mắt nhìn Bảo Long. Cậu chuyên gia là một chàng trai thông minh mà!
“Chị nhìn đi! Cái tầng hầm này đựng nhiều thùng ra phết, biết đâu trong đó đựng cái gì nhỉ?”
“Đựng gì là đựng gì?”
“Ngốc quá, phải tìm mọi cách cởi cái dây trói này ra chứ!”
“Ừ đúng rồi! Nhưng chị đang bị trói vào cột không đến đó được đâu!”
“Vậy để em!” – Bảo Long liền lăn tròn vài vòng để đến được chỗ mấy cái thùng.
May thay những chiếc thùng này là thùng giấy, chỉ buộc dây quanh. Bảo Long nhờ hàm răng sắc cắn đứt luôn dây buộc (đỉnh chưa, nhưng thực ra chỉ là dây ni lông thôi, cắn thoải mái chỉ sợ nhựa ni lông dính vào). Cái thùng mở ra. Bảo Long nhìn vào và bỗng oẹ một cái.
“Này em làm sao đấy?”
“Lũ này tàng trữ cả ma tuý, heroin, ***, S***g ở trong này hết! Lại còn vứt cả rác rưởi vào đây nữa, lũ này bẩn thật!”
“Tìm thử thùng khác xem, có S***g đạn sao lại không có dao kéo được!”
“Ôi ૮ɦếƭ cái răng của tôi!”
Bảo Long cứ thế cắn hết những cái thùng. Khiếp đảm thật, ở đây có chục cái thùng, răng cậu đau ૮ɦếƭ rồi mà thùng nào cũng chỉ toàn S***g đạn là hết cỡ chứ chẳng lấy nổi cái dao nào. Mà S***g đạn thì phải có tay thì may ra bắn được cái dây trói nhưng mà tay đang bị trói còn đâu!!! Vì thế S***g đạn vô hiệu thôi.
“Hết rồi, nhưng chẳng có cái dao nào.”
Vân Hoa nhăn mặt:
“Vậy thì làm sao bây giờ?”
“Hix bỏ xác tại đây mất!”
“Không thể bỏ cuộc được!” – Vân Hoa suy nghĩ một lát rồi nói – “Em mang một cái S***g lại đây!”
“Hả? Chị định bắn kiểu gì?”
“Ai bắn? Mang ra đây!”
Nghe Hoa bắt đầu bực Bảo Long đành phải ngậm một cái S***g mang đến (ôi đau miệng quá). Hoa nói:
“Ném mạnh nó xuống đi!”
Bảo Long nghe theo liền đặt mạnh cái S***g xuống, lực miệng của cậu cũng khoẻ, cái S***g không phải S***g tốt gì nên nhanh chóng hỏng và bắt đầu răng rắc. Hoa liền dùng chân dẫm bẹp cái S***g, S***g tan tành thành những miếng vỏ sắc nhọn.
Bảo Long trố mắt nhìn những mảnh S***g vỡ tan dưới nền đất. Hoa cười:
“Cái này sắc ra phết đấy, tuy chưa bằng dao được!”
“Chị Hoa, chị thông minh thật đấy!”
“Được rồi, giờ em giúp chị đi rồi chị sẽ cởi trói cho em.”
“Không được, chị bị trói vào cột nên cứa dây khó lắm. Chị giúp em đi.”
Vân Hoa lưỡng lự nhìn mảnh S***g sắc nhọn, làm sao cô có thể cầm nó để cứa dây trói cho Bảo Long đây. Đừng có bắt cô ngậm vào miệng chứ? Chỉ tổ cứa lưỡi của cô thôi!
“Bảo Long à, đẩy cái mảnh S***g ra đây, để vào tay chị ấy, còn em thì ngồi ra đằng sau chị đi, tức là đằng sau cái cột ấy, chị sẽ vòng tay qua cột và cứa dây trói cho em!”
“Đành vậy!” – May là Bảo Long chỉ bị trói chân tay, vẫn còn lăn được.
Cậu cố gắng đẩy cái mảnh S***g ra cho Vân Hoa, đặt được vào tay cô rồi ngồi ra đằng sau cô. Hoa cầm mảnh S***g, vòng tay qua cái cột (trường hợp này cái cột nhỏ nên đủ vòng qua), hỏi:
“Này dây trói ở đâu chỉ cho chị cái!”
Bảo Long cố gắng cử động tay và chộp được tay của Hoa. Bàn tay ấm áp của cậu chạm vào cô khiến cô nóng ran người.
“Chị mau cứa đi!”
Hoa nhắm mắt, cầu trời đừng cứa vào tay của Bảo Long, cứa phải động mạch thì ૮ɦếƭ! 1, 2, 3 XOẸT!!!!
“Á đau!” – Bảo Long bỗng kêu lên thất thanh.
“Trời ơi em có sao không?” – Hoa hoảng hốt.
“Không sao đâu bị va nhẹ vào tay thôi, chị cứa được rồi đấy, dây trói lỏng ra rồi.”
Và nhờ sức khoẻ của mình Bảo Long chỉ cần căng ra là giải thoát được mình khỏi cái dây trói ૮ɦếƭ tiệt. Cậu cởi luôn dây trói chân và chạy đến cứu Vân Hoa. Hoa vội nắm lấy tay cậu:
“Đưa tay chị xem nào!”
Cái mảnh S***g suýt tí nữa cứa vào động mạch của Bảo Long, nhưng vết thương cũng đủ chảy máu đầm đìa. Hoa cảm thấy cứ như đó là vết thương của cô, suýt chút nữa cô đã làm hại cậu rồi.
Bảo Long mỉm cười:
“Không sao đâu, vết thương này có là gì đâu, quan trọng là chúng ta thoát rồi!”
Hoa nhìn cậu bằng ánh mắt biết ơn. Cuộc sống vẫn còn đối tốt với cô rất nhiều vì cho cô biết những chàng trai rất tốt, trong đó có một chàng trai mới 18 tuổi mà đã rất dũng cảm như Bảo Long.
Bảo Long giở ngay cái điện thoại ra:
“Anh Phong, anh Hoàng Duy, mau đến cứu tụi em!”
“Hai người đang ở đâu thế?”
“Là một ngôi nhà hoang ở đường quốc lộ … Mau đến cẩn thận vì ở đây có vệ sĩ vây quanh.”
“Được!”
Gác máy, Bảo Long vội chạy đến cửa hầm. Cửa khoá. Cậu vội nhìn qua cái lỗ thủng. Bọn vệ sĩ đang nói chuyện với nhau:
“Đứng đây gác mãi cũng chán quá!”
“Ừ đằng nào thì chúng nó thoát kiểu gì chứ?”
“Phải! Đói lắm rồi, chúng mày ra ngoài kia ăn không?”
“OK, đi ăn cái đã, gần đây có quán cơm bụi đấy!”
Và cả lũ kéo nhau ra ngoài. Chờ lúc lâu nữa, Bảo Long chắc chắn không còn ai liền lập tức cầm lấy một cái S***g, chĩa vào cái ổ khoá:
“Chưa bao giờ dùng S***g, đành bắt chước trên phim vậy!” – Cậu lấy hơi một cái và…
…PẰNG!!!
Ổ khoá vỡ làm mấy mảnh. Bảo Long vội ra hiệu cho Vân Hoa:
“Chuồn thôi chị!”
Hai người đi ra ngoài. Căn nhà tối om, bên ngoài hình như lại đổ mưa nữa nên càng tối hơn.
“Nhà gì vừa tối vừa loằng ngoằng như mê cung vậy, tìm đâu lối ra đây?”
Cậu đành gọi điện cho hai người kia:
“Alo đến chưa đấy?”
“Đến đường quốc lộ đó rồi! Đợi chút!”
Ngoài trời mưa tầm tã. Hai chàng trai đi hai chiếc xe máy đỗ phịch gần ngôi nhà hoang và chạy vào. Nhưng không may là một thằng vệ sĩ đang mải ăn phờ đã nhìn thấy bóng họ qua cái thìa nhôm.
Lũ vệ sĩ quay ra, quát:
“Mấy thằng kia, chúng mày là ai!!???”
Bị phát hiện, Cao Phong và Hoàng Duy càng tăng tốc chạy vào ngôi nhà. Họ soi đèn, chia nhau đi khắp các nẻo trong nhà. Nhưng bọn vệ sĩ rành rọt đã nhanh hơn, chúng nó vào trước và phát hiện ra Bảo Long và Vân Hoa cũng đang định bỏ trốn.
“Đứng lại hai đứa kia!”
Bảo Long và Vân Hoa hoảng hốt khi thấy mình đã bị phát hiện. Bảo Long vội đứng chắn cho cô nhưng mà làm sao đây, bọn vệ sĩ này vẫn sẽ tóm được Vân Hoa mất!
Bỗng một cánh tay nắm lấy tay Hoa và lôi cô đi. Bảo Long giật mình quay lại, người đó giơ cái đèn lên coi như báo hiệu. Cậu nhận ra đó là Cao Phong liền thở phào. Còn bọn vệ sĩ tức ***g lộn vội kêu:
“Đuổi theo bắt con bé ấy lại!”
Bảo Long liền lôi mấy cái S***g liền đã giắt sẵn ra doạ:
“Giơ tay lên cả lũ!!”
Bọn vệ sĩ này không phải là lũ xã hội đen ban nãy, chỉ được cái võ vẽ giỏi chứ nghe đến S***g thì hãi luôn, vội đứng như trời trồng không dám đuổi theo nữa. Bảo Long cười:
“Sợ rồi thì sợ nốt này!”
PẰNG PẰNG! S***g bắn vào mấy đứa, cả lũ vệ sĩ ngã lăn ra ngất xỉu. Bảo Long cười ha hả:
“Đồ ngu, may cho tụi mày là còn giấu cả thuốc mê trong đó nếu không tao phải dùng đạn thật thì đi đời cả lũ! Nhưng thôi tao không muốn đi tù, tha cho chúng mày đấy!” – Rồi cậu lập tức chạy biến đi theo hướng Cao Phong.
Cao Phong nắm chặt tay Vân Hoa chạy đi. Nhờ ánh đèn pin mang theo nên anh có thể tìm được đường ra. Cái nhà này như mê cung vậy đó, may là trí nhớ tốt nên Cao Phong rất nhớ đường.
Vân Hoa vẫn chưa hoàn hồn:
“Anh là…”
“Anh Phong đây!”
“Ôi anh Phong, anh đến kịp rồi. Còn Bảo Long…?”
“Cậu ấy lo là lo em chứ lũ vệ sĩ quèn ấy không làm gì được cậu ấy đâu. Lo chạy đi!”
“Cái gì mà vệ sĩ quèn?” – Một giọng nói vang lên.
Hai người phanh gấp lại vì có dàn người đứng ngay phía trước. Lũ xã hội đen “đệ tử” của Kiều Duyên đã trở về và hình như có một gã đàn ông đứng sau. Cao Phong vội đứng ra chắn cho Vân Hoa, lúc này Bảo Long cũng đuổi tới. Lũ “đệ tử” điên tiết liền lao đến hai chàng trai. Cả hai vội vàng dùng võ chống đỡ, và quên mất Vân Hoa. Lúc giật mình nhận ra thì gã đàn ông đó đã lôi Vân Hoa đi mất, bọn “đệ tử” cũng nhanh chóng biến đi không dấu vết.
Cao Phong và Bảo Long hét lên:
“Chúng ta bị lừa rồi!”
“Chúng nó cố tình để ςướק Vân Hoa đi!”
“Mau đuổi theo!”
Vân Hoa bị gã đàn ông lạ mặt đó lôi đi. Cô cố giằng ra:
“Bỏ tôi ra!!!”
“Sao thế? Cô em quên anh rồi hả?”
Vân Hoa đứng tim. Giọng nói này…
Đúng lúc đó “BỐP!!!!!”. Một cú đấm giáng trọn vào mặt gã đàn ông lúc hắn không để ý. Hắn tối tăm mặt mũi, buông tay Vân Hoa ra. Hoàng Duy nhanh chóng kéo cô chạy đi. Tên kia sau một lúc định thần liền gào thét đuổi theo Hoàng Duy và Vân Hoa.
Căn nhà mê cung này đúng là khổ, gã đàn ông kia lại chạy rất nhanh. Hoàng Duy vội kéo Vân Hoa chạy vào một căn phòng rất nhỏ, nhìn xung quanh có mỗi cái tủ cao. Hết đường, Hoàng Duy và Vân Hoa đành phải chui vào cái tủ đó.
Cái tủ cao nhưng cũng không quá rộng, ngồi trong đó rất khó thở. Hoa phải đứng sát vào Hoàng Duy, người anh to cao cộng thêm hơi thở mạnh của anh khiến cô cảm thấy nóng, khó chịu, thở gấp gáp.
“Hắn đang mở cửa để vào lục soát nơi này đấy, em đừng thở thế được không?” – Hoàng Duy nói nhỏ với Vân Hoa.
Vân Hoa cố nín thở nhưng cô không làm được, gã đàn ông bắt đầu mở cửa lạch cạch. Căn nhà yên tĩnh như vậy, chỉ cần một tiếng thở là hắn phát hiện ra hai người thì chỉ có đi đời.
Trong một giây không biết làm gì được nữa, Hoàng Duy cúi xuống hôn Vân Hoa.
Như có sét nổ, Hoa tưởng trời đất đã sụp vì quá bất ngờ. Tiếng thở gấp gáp của cô đã bị át đi hết, chỉ có đầu óc cô quay cuồng vì không hiểu có chuyện gì. Sau rồi cô mới nhận ra Hoàng Duy đang làm gì với mình, hoảng hốt định đẩy anh ra.
Nhưng gã đàn ông đã bước vào. Hoa đành im bặt, để nụ hôn đó cứ chiếm lấy mình.
Gã đàn ông đó nhìn vào căn phòng.
Tuyệt nhiên không một tiếng động gì.
Hắn ngó nghiêng chỉ nhìn thấy cái tủ cũ. Cái tủ bẩn thỉu đó thì chắc chẳng có gì, vả lại lũ đó có vào cũng phải phát ra tiếng động gì đó. Đằng này hắn căng tai cũng không nghe thấy gì.
Hắn hậm hực bỏ đi.
Tiếng hắn văng vẳng:
“Mau đến công ty báo cho bà Kiều Duyên!”
Và tiếng nổ xe vang lên, tất cả đã đi hết.
Nghe vậy Vân Hoa liền lập tức đẩy Hoàng Duy ra rồi mở tủ chạy ra ngoài. Hoàng Duy bị đẩy ra thì cũng bất ngờ nhưng rồi cũng đã hiểu. Cô không bao giờ chấp nhận hành động đó của anh…
Hoa chạy ra thì cũng thấy Cao Phong và Bảo Long.
“May quá, hai người không sao chứ?”
“Không sao là tốt rồi! Mau rời khỏi nơi này, Hoàng Duy, đi thôi!”
Cả hai vội ra ngoài. Trời vẫn mưa rất to. Cao Phong đưa cho mỗi người một cái áo mưa và hỏi Vân Hoa:
“Có hai cái xe thôi, em đi xe anh hay đi xe Hoàng Duy để còn liệu cho Bảo Long nữa!”
Hoa buồn rầu:
“Em sẽ đi xe anh!”
“Vậy lên đi!”
Hoa ngồi lên xe của Cao Phong, nhìn Bảo Long đi đến chỗ xe của Hoàng Duy. Cô nhìn thấy ánh mắt Hoàng Duy thất vọng tột cùng, cảm giác trong cô lại muốn khóc như những hạt mưa.
Xe Cao Phong phóng vút đi…
Bảo Long nói với Hoàng Duy:
“Anh, mau đi đi chứ!”
“Ừm…” – Hoàng Duy thở dài.
Anh định lên xe thì bỗng điện thoại reo. Giọng một cô gái vang lên:
“Hoàng Duy, tôi là Kiều Nga đây…!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc