Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 44

Tác giả: Trà My

Vân Hoa sốt ruột ngồi đợi Mạnh Duy mãi mà chưa thấy anh về, cô bỗng cảm thấy lo lắng, định chạy ra tìm anh thì đã thấy anh quay lại. Cô định mỉm cười thì bỗng giật mình khi thấy anh thất thần đi tới, dường như anh vừa gặp một chuyện gì đó rất shock. Cô hốt hoảng chạy đến bên anh:
“Mạnh Duy, anh làm sao thế?”
“….” – Anh im lặng, đầu óc như để đi đâu.
“Anh trả lời em đi, anh đừng làm em sợ chứ!!!” – Hoa vội xoay mặt anh lại về phía mình.
Cô nhìn thấy đôi mắt ấy ầng ậc nước, sự sợ hãi lại càng tuôn trào hơn. Bất giác cô cũng khóc theo anh, cái bản tính hay khóc thì cũng quen rồi vả lại mỗi khi sợ, cuống quá cô không biết làm thế nào, chỉ khóc.
Những giọt nước mắt của cô thức tỉnh Mạnh Duy, anh giật mình đưa tay lên lau những giọt lệ trên má cô:
“Em đừng khóc, anh không sao đâu!”
“Nhưng sao anh lại như vậy…?” – Cô vẫn rất sợ.
“Anh…” – Mạnh Duy như bị cái gì đó nghẹn lại.
“Anh nói cho em có chuyện gì đi!” – Cô van nài.
Nhìn cô như vậy anh lại càng cảm thấy xót xa vô cùng, anh ôm chặt lấy cô:
“Anh không muốn rời xa em, anh không muốn em khóc như vậy!”
“Mạnh Duy, anh nói thế là sao?” – Cô tái mặt.
“Anh… phải sang Pháp ngày mai…” – Giọng Mạnh Duy nhỏ dần.
Nhưng cho dù anh nói nhỏ thế nào thì cô cũng đã nghe rõ. Trời đất xung quanh cô như sụp đổ, anh…anh sẽ sang Pháp? Nghĩa là anh sẽ rời xa cô ư?
Cô đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Tại sao lại thế?”
Mạnh Duy im lặng một hồi rồi kể lại cuộc nói chuyện với đạo diễn.
—————————————————————-
“Đạo diễn nói gì ạ?” – Mạnh Duy không tin vào tai mình.
“Cậu phải đến Pháp để làm dự án phát triển cho phần 2 của phim!”
“Tại sao lại là tôi? Và tại sao lại có phần 2 chứ?”
“Do phần 1 đã chiếu xong nên diễn viên phần 2 vẫn sẽ phải là các cậu để nối tiếp phần 1 ngay. Nhưng lần này dự án làm phần 2 lại được công ty điện ảnh T. hợp tác với Pháp (e hèm đoán được ai rồi nhỉ), giờ tôi mới biết.”
“Lúc nào đi?”
“Ngày mai!”
“Bác đùa tôi đấy à???”
“Tôi thực sự xin lỗi Mạnh Duy ạ, nhưng do cậu đã là một vận động viên nổi tiếng có kinh nghiệm ra nước ngoài nên cậu phải đi, cái này là bắt buộc nếu không thì người ta sẽ không làm phim nữa!”
“Tôi mặc kệ! Phần 1 rồi còn đòi phần 2 làm gì nữa! Mà cần gì Pháp, chúng ta chẳng đã tự làm rồi đấy sao?”
“Nhưng công ty đã liên hệ rồi, chúng ta không từ chối được đâu.”
“Liên hệ mà không bàn bạc gì cả, họ tưởng tôi có thể đi được à!!???” – Mạnh Duy tức giận quát.
“Tôi biết cậu không muốn nhưng giờ đây là việc bắt buộc, cậu phải nghĩ đến sự phát triển của phim chứ, phần 2 cũng liên quan đến phần 1, thậm chí là phần 2 là diễn biến tiếp của phần 1 vì phần 1 nhìn vậy chứ còn dở dang lắm. Mạnh Duy, nếu cậu không đi thì cậu hoàn toàn chịu trách nhiệm tất cả, nói đến tiền không thôi cũng đã lên tới tỷ đồng rồi, vì thế mong cậu hãy vì tập thể! Giờ cậu không cần chuẩn bị gì, cứ về nghỉ ngơi, sớm mai ô tô sẽ đưa cậu đến sân bay, giấy tờ họ cũng chuẩn bị rồi, cậu chỉ việc đi! Thế thôi, mong cậu làm việc tốt.”
Rồi vị đạo diễn bước đi, để lại Mạnh Duy đứng lặng…
———————————————————–
Trời tối, tại khách sạn khu sinh thái.
Mọi người quây bên mấy chiếc bàn rộng bày bữa tối. Vị đạo diễn cố nở một nụ cười:
“Nào chúng ta cùng chúc cho Mạnh Duy lên đường cẩn trọng!”
Nhưng hầu hết ai cũng buồn thiu, kẻ thì gật gù nâng cốc chạm ly tý hay có kẻ thì mặt đần ra chẳng thèm ᴆụng đến cái gì. Nhưng vì đạo diễn hết lòng an ủi nên ai nấy cũng nể tình nên ăn uống vài thứ và cũng mong cho Mạnh Duy thành công.
Mạnh Duy ngồi đó, gương mặt lạnh lùng không nói gì nhưng cũng nâng ly để cảm ơn mọi người. Kiều Nga thì mỉm cười:
“Chúc anh lên đường bình an!”
“Cám ơn em!” – Mạnh Duy hờ hững đáp.
Chỉ duy nhất có cô gái ngồi cạnh anh là không nói gì cả, không ᴆụng đến bát đũa cũng chẳng hề nâng ly. Cô ngồi im như một bức tượng. Bỗng thế nào mắt cô đỏ hoe lên, rồi cô vùng chạy ra khỏi khách sạn. Mạnh Duy thấy vậy cũng đứng dậy chạy vội theo cô trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Trăng lên cao trên bầu trời nhưng những cơn gió vẫn thổi lạnh buốt, cái cảm giác ấy sao mà tê tái lòng đến thế? Cô chạy ra ngoài đến cánh đồng thì đứng lại, dựa vào gốc cây mà khóc. Tất nhiên là với người khác thì sẽ bảo “có mỗi cái đi Pháp rồi về chứ làm gì mà khóc” nhưng với cô thì khác.
Cuộc sống của cô đã gắn liền với hình ảnh của anh.
Nếu như anh đi, cô sẽ phải sống như thế nào?
Nếu như anh đi, có biết bao điều cô không lường trước được sẽ xảy ra thì sao…?
Và điều mà cô đau đớn nhất…
…anh sẽ đi rất lâu!
Dự án phim của anh dày đặc, không biết lúc nào mới xong, liệu anh đi tới bao giờ? Đi tới bao giờ để cô có thể ở bên anh, tới bao giờ để cô mãi mãi không rời xa anh nữa?
Bỗng một cánh tay đã nắm lấy tay cô. Anh đã đuổi kịp cô, và chính anh cũng không muốn chuyện này xảy ra, chỉ cần nghĩ đến việc rời xa cô, để cô khóc thế này là anh không bao giờ muốn.
Anh xoay người cô lại, lau nước mắt cho cô:
“Vân Hoa, em đừng khóc nữa được không? Em càng khóc thì anh càng không biết mình phải làm gì cả!”
Hoa nhìn anh, cô lại càng cảm thấy đau lòng hơn. Cô kiễng người lên, quàng tay qua cổ anh và đặt lên môi anh một nụ hôn. Cô chưa bao giờ chủ động hôn anh, nhưng giờ thì cô muốn gửi lại anh tất cả những gì cô có, để có đi tới đâu anh vẫn nhớ tới cô.
Mạnh Duy ôm chặt lấy cô, đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng mà sâu nặng tình yêu của cô. Chia xa cô khó như vậy sao?
Cũng phải thôi, vì có lẽ cuộc chia xa này sẽ chấm dứt cho những tháng ngày hạnh phúc trước kia…
Đêm xuống lạnh dần…
Mạnh Duy ngồi cùng Vân Hoa ở bãi cỏ, chợt thấy cô hắt xì hơi liền quay lại:
“Lạnh lắm đấy, em về ngủ đi, ra ngoài này gió lắm!”
“Không, em không muốn ngủ! Nếu ngủ thì mai anh sẽ đi mất!” – Hoa ngồi sát Mạnh Duy hơn.
“Ngốc ạ, anh sẽ về mà!”
“Nhưng lúc nào anh mới về chứ?”
“Anh sẽ làm càng nhanh càng tốt để trở về, trong thời gian đó em phải học thể thao tốt đấy nhé!” – Mạnh Duy cố gượng một nụ cười.
“Nhanh là lúc nào chứ? Em không muốn anh đi…” – Cô dựa đầu vào bờ vai ấm áp của anh.
Anh vòng tay ôm lấy cô:
“Em nghĩ là anh muốn đi sao? Anh chỉ muốn mãi mãi ở bên em thôi, nhưng có ai là được ở bên nhau từng phút giây đâu? Anh nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc để ở bên em, mãi mãi không rời xa em, anh không bao giờ đánh mất em lần nữa đâu!”
Vân Hoa gục đầu vào vai anh, bật lên tiếng khóc kèm theo nụ cười yên tâm vào lời anh nói.
Đêm trôi đi…
Cô ngủ thi*p trên vai anh lúc nào không hay.
Không khí hơi lạnh sáng sớm cùng ánh ban mai bắt đầu lên khiến Vân Hoa giật mình tỉnh giấc. Cô đang nằm trên bãi cỏ, được đắp một chiếc áo. Đó là áo khoác da của anh. Cô nhìn xung quanh, không thấy anh đâu cả. Cô hốt hoảng chạy về khách sạn thì lễ tân nói mọi người vừa ra ô tô, cô chạy vù ra bãi xe. Tốc độ cô nhanh lạ kỳ, dường như tình yêu như đôi cánh chắp cho con ốc sên là cô.
Mạnh Duy đang định bước lên xe thì:
“Anh!!”
Anh quay lại. Cô đang hổn hển chạy tới chỗ anh. Anh giật mình vội chạy tới đỡ lấy cô vì biết cô chạy quá sức có thể bị ngã.
“Sao anh đi mà không nói với em?”
“Anh xin lỗi, vì anh thấy em đang ngủ!”
“Anh không định gặp em sao?”
“Không phải, nhưng anh chỉ không muốn làm phiền em thôi.”
“Cái gì mà phiền chứ? Anh đáng ghét lắm, lúc nào cũng thế!” – Tuy là mắng anh nhưng cô đã ôm chặt lấy anh.
Anh cũng ôm lấy cô, mỉm cười:
“Hãy đợi anh đấy nhé!” – Rồi anh buông cô ra, dù còn quyến luyến nhưng anh vẫn phải đi lên xe.
Nụ cười nhanh chóng tắt đi thay vào cảm xúc buồn vô hạn. Anh và cô, sẽ rời xa nhau…
Anh quay lại nhìn cô. Đôi mắt ấy đã nhoà lệ nhưng nụ cười vẫn hiện trên môi cô:
“Anh đi bình an nhé!”
Mạnh Duy khẽ mỉm cười rồi bước đi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Anh không biết rằng chuyến đi này sẽ thay đổi tất cả những gì mà anh có…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc